Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Bất lực

Sau đêm sốt cao đó, Tra Kiệt mặc cái gì là cơ thể hư nhược, cái gì là cơ thể cần tịnh dưỡng xuống giường tìm Chu Tiển. Sốt một trận lớn như vậy, hiện tại thần tình của y chính là Mộ Dung Lê.

Y từ khi tỉnh dậy rất tỉnh lặng, trong mắt không có chút gợn sóng.

Bọn Tử Dục ban đầu cho rằng y bình tĩnh được như vậy là tốt, sẽ biết hảo hảo yêu thương bản thân mình một chút, tránh để Chu Tiển khi về thấy sẽ lại đau lòng.

Nhưng khi thấy y quá mức tĩnh lặng, họ bắt đầu hoảng sợ.

Chỉ sợ, nếu Chu Tiển có bề gì, Tra Kiệt chính là chạy theo hắn xuống hoàng tuyền luôn.

Mà quả thật là Tra Kiệt nghĩ như vậy.

Nếu như Chu Tiển có chuyện gì, y thật sự nghĩ bản thân không cần sống nữa. Y sẽ đi tìm hắn, dù hắn đi đâu. Y vẫn nhất định sẽ giữ được gấu áo của hắn trên hoàng tuyền.

Cuối cùng điều bọn họ sợ nhất đã tới, Trọng Khôn Nghi bị bắt tới cùng cái xác của Lạc Mân. Trọng Khôn Nghi sống chết hiển nhiên không khai, thông minh thủ tiêu luôn Lạc Mân, nơi giam giữ hắn chỉ còn lại máu và máu, một chút da thịt bị xé rách cùng những mảnh vải vướng theo đống da thịt. Tra Kiệt vừa nhìn thấy đã nôn thốc nôn mửa mật xanh mật vàng, khóc đến thương tâm.

- Chu Tiển, anh đúng là đồ nói dối mà!

Phương Dạ nhìn y khóc đau lòng không thôi, ôm y vào lòng, giọng khuyên nhủ.

- Anh tin là anh ấy còn sống mà, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy anh ấy thôi. Em đừng khóc nữa, nếu không Chu Tiển nhất định vô cùng đau lòng.

Tra Kiệt đột nhiên không khóc nữa. Y đăm đăm nhìn nơi có vũng máu đã sớm khô lại.

Hắn đã phải chịu bao nhiêu đau đớn chứ?

Đã phải bao nhiêu đau đớn mới muốn cùng y buông tay, ly biệt vĩnh viễn?

Hắn cố chấp như vậy, lại buông tay y, trái tim hắn thật sự đã chịu bao nhiêu vết thương?

Y ngẩn người, rồi nhẹ nhàng đứng lên xoay người bước ra bên ngoài. Bên ngoài trời mưa lớn, thân thể y hư nhược, nhưng không ai nói nổi một tiếng can ngăn.

Thương tâm, bi ai đến cùng cực.

Dáng đi xiêu vẹo, trước nay luôn có một người đi bên cạnh, nay cô độc

Chỉ mong Tra Kiệt từ nay về sau vẫn có thể cố gắng chống đỡ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tra Kiệt uống một ly rượu, với thể chất hiện tại, y liền cảm thấy đầu hoa lên đau nhứt, nhưng như vậy, mới có thể mong quên được chút bóng dáng của người kia. Xiêu vẹo bước đến trước mặt Trọng Khôn Nghi, y cười như điên dại.

- Trọng Khôn Nghi Trọng Thượng đại phu có cảm thấy khó chịu không?

Nguyên lai Trọng Khôn Nghi hiện tại đang bị móc lên trần nhà, xung quanh là gai nhọn khiến hắn động đậy một chút liền bị đâm đến đau đớn.

- Như vậy chắc gì đã đau bằng trong lòng ngươi hiện tại chứ?

Trọng Khôn Nghi khiêu khích người trước mặt, nhãn quang hắn một chút cũng không còn tỉnh táo.

- Khốn khiếp! - Tra Kiệt cầm roi dây đánh thẳng vào người Trọng Khôn Nghi. Y muốn đau đớn của hắn phải trả đủ.

Trọng Khôn Nghi cười một tràn điên dại.

- Ngươi cười sao? - Tra Kiệt nhìn gã, nhãn quang của y đã ngập tràn hận thù. - Ngươi nghĩ làm sao ta có thể tìm ra ngươi? Dễ dàng bắt ngươi đem về đây?

Thần tình của Trọng Khôn Nghi lặp tức có chút biến chuyển cùng hoảng sợ. Lúc đó khi gã bị bắt được, gã đang đi gặp Mạnh Chương.

Tra Kiệt cười, cười mà lòng đau đến tê tái. Chu Tiển bỏ y đi rồi. Y chính là hận, hận cả thiên hạ này.

Kiếp trước của y dù chết vì hắn cũng chưa từng phải chịu nỗi đau bất lực này.

Bất lực, không cách nào đem hắn trở về .

Bất lực, không cách nào đem đau đớn của hắn phải chịu làm biến mất.

Bất lực, không thể cho hắn một kiếp vui vẻ.

- Đem Mạnh Chương ra đây! - Tra Kiệt cười đến độc ác. - Ngươi nghĩ xem, thân thể mỏng manh của cậu ta, làm sao mới chịu được những thứ này chứ?

Mắt Trọng Khôn Nghi mở to lên, không còn sự trào phúng, điên dại ban đầu mà chính là hoảng sợ thật sự.

- Tra Kiệt, ngươi đừng không nói lý như vậy? Mạnh Chương làm gì nên tội?

- Không nói lý? - Tra Kiệt cười, nữa thương tâm, nữa điên dại. - Vậy ngươi nói xem, Chấp Minh hắn làm gì đắc tội ngươi? Ngươi vì sao hại hắn thành cái dạng đó?

Y cười, cười mà nước mắt không ngừng chảy.

Tra Kiệt la hét điên cuồng, Trọng Khôn Nghi dãy dụa điên cuồng, chung quy đều khóc lên.

Thống hận bản thân không cách nào bảo hộ ái nhân của mình.

Hận này, sớm không thể trả đủ.

Mạnh Chương yếu ớt bị lôi lên, thấy Trọng Khôn Nghi sống chết dãy dụa muốn thoát khỏi, chỉ biết đau lòng khuyên ngăn hắn, mặc bản thân bị đòn roi dày vò.

Tra Kiệt nhìn hai kẻ đáng thương máu đỏ chảy thấm xuống nền nhà, đôi mắt chỉ còn trống rỗng và tàn độc.

Tra Kiệt của hiện tại, sớm không còn cái gì là nhân tính. Tâm hắn, đã sớm tan nát theo nhân ảnh người kia rồi.

Như Chấp Minh năm xưa muốn đem cả thiên hạ tuẫn táng theo Mộ Dung Lê.

Nhưng làm nhiều chuyện như vậy, vẫn không cách nào đem người kia đổi về. Thật sự không có cách nào trở về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro