chương 10
Min Min giòn tan trả lời, mặc dù hoàn toàn không biết mì trứng gà là món gì.
Nhìn thấy bánh bao nhỏ là thật sự đói bụng, Cho Gul Mi định làm riêng cho Min Min một bát mì trứng gà, nghĩ một lát lại quay đầu lại lễ phép hỏi Jeon JungKook một câu: "Anh Jeon, anh có muốn ăn một bát?"
Đối với mì trứng gà, Cho Gul Mi cảm thấy tay nghề của mình vẫn là nấu cho người khác ăn được.
Rõ ràng là ngày mai sẽ đi làm giấy đăng kí kết hôn, tự dưng ở chung... lại có cảm giác mới lạ, đặc biệt là cách xưng hô của cô với Jeon JungKook.
Jeon JungKook nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm, Jeon JungKook luôn có thói quen ăn khuya, hôm nay dì Lee lại không ở nhà... Anh chính là chưa có cái gì để ăn.
Vào lúc này Cho Gul Mi hỏi, Jeon JungKook lại có hứng thú với món mì này
"Phiền cô rồi..." JungKook nói ba chữ khách khí này, nhưng ngữ khí nghe lại không khách khí như thế, phảng phất đây chuyện đương nhiên.
Cho Gul Mi biết, đây là Jeon JungKook cao cao tại thượng...Ngữ khí này cũng là do thói quen, cũng không phải nhằm vào cô.
"Không phiền, không phiền..." Gul Mi ngoài miệng nói xong, đã xoay người đi nhà bếp chuẩn bị.
JungKook nhìn về phía Min Min đang ngoan ngoãn ôm ly sữa bò, hỏi: "Biết mì trứng gà là cái gì không?"
Min Min lắc đầu, vẫn là một mặt vui vẻ...
Ở trong nhà trẻ, các bạn của nhóc đều là khoe khoang mẹ tự tay làm cho bọn họ rất nhiều đồ ăn ngon, Min Min lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên được ăn đồ ăn mẹ nấu, Min Min rất vui vẻ... Bất kể là cái gì, bánh bao nhỏ nhất định đều thích ăn.
Cho Gul Mi lấy ra trong tủ lạnh cà chua, trứng gà còn có rau.
Chỗ ngồi của Jeon JungKook, vừa vặn có thể nhìn thấy ở bếp Cho Gul Mi đang bận rộn...
Cho Gul Mi một lần nữa ghim mái tóc còn ẩm ướt ra sau, kéo ống tay áo lên, cô cầm rau cải lên bẻ, động tác thành thạo đặt ở dưới vòi nước.
Nhà bếp ánh đèn ấm áp toả ra, dưới dòng nước hai tay của Cho Gul Mi trắng nõn, đặc biệt đẹp đẽ...
Cho Gul Mi trong nhà bố trí đều là ấm áp, không giống Jeon JungKook trong nhà trang trí phong cách đơn giản... màu sắc lạnh lẽo.
Nhà của Jeon JungKook, đại khái ngoại trừ phòng của Min Min có nhiều hơn một chút hình ảnh hoạt hình, ngoài ra trong nhà hầu như đều là màu sắc đơn giản, đem lại bầu không khí trầm thấp.
Bánh bao nhỏ như là xem không đủ Cho Gul Mi làm, mắt to ngó ngó nơi nhà bếp nhìn xem Cho Gul Mi, rõ ràng đã đến thời gian ngủ của nhóc, nhưng nhóc như được hồi máu tỉnh gấp ba trăm lần.
Nhìn thấy sân thượng nơi có một chiếc lồng mèo nhỏ, Min Min cộc cộc cộc chạy tới, hai cái tay nhỏ bé nằm nhoài ra cửa sổ nhìn ra phía ngoài...
Jeon JungKook đem Min Min ôm trở về, khiến nhóc ngồi yên ở trên ghế salon, ánh mắt đã rơi vào góc nhỏ mấy khung ảnh ở trên tủ...
Khung ảnh bên trong, có một tấm Cho Gul Mi chụp lúc còn đi học, đại khái là ở thời điểm Cho Gul Mi mười bảy, mười tám tuổi.
Cho Gul Mi trong ngực ôm một con mèo Anh lông ngắn cười rất vui vẻ, trong lòng cô là con mèo bộ dạng lười biếng đang híp con mắt lại, đuôi của nó buông xuôi theo cánh tay của Cho Gul Mi, tư thái tuỳ ý.
Jeon JungKook không tự chủ cầm khung ảnh liếc nhìn một lần nữa rồi mới thả trở lại.
Đại khái chờ lâu, lại uống một chén sữa bò... Min Min con mắt có phần lim dim, nhóc dần dần nhắm mắt, ngả về phía salon, nghĩ thầm... Nghỉ ngơi một lúc, nghỉ ngơi một lúc liền có thể được ăn đồ của mẹ làm.
Trong phòng bếp truyền đến âm thanh của máy hút khói, ong ong ong... Giống như là bài hát ru con, Min Min mắt càng nhắm chặt.
Chuông điện thoại di động theo phòng khách truyền đến, Cho Gul Mi đem cà chua đã rửa bỏ vào nước bên trong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Jeon JungKook đã nhận điện thoại, khóe môi cắn một điếu thuốc, với tay lấy cái bật lửa ở trên khay trà, áo sơ mi căng lên theo da thịt, không thừa không thiếu trông thật nam tính.
Jeon JungKook đẩy cửa đi tới sân thượng, đưa lưng về phía phòng khách, cúi đầu châm điếu thuốc lá, tiện tay đem cái bật lửa bỏ vào túi quần, mỗi cái giơ tay nhấc chân tất cả đều đầy mị lực.
Cho Gul Mi phát hiện chính mình nhìn chằm chằm bóng lưng của Jeon JungKook rất lâu, bên tai có phần bỏng, thu hồi ánh mắt.
Không nghĩ tới chuông điện thoại di động của Jeon JungKook cũng giống của cô, đều là Mendelssohn {
đoạn điệp khúc}.
Bên ngoài ban công.
Âm thanh của Kim Taehyung ở đầu bên kia điện thoại truyền đến: " Jeon JungKook, cậu vài giờ nữa tới đây, bạn nối khố Park Jimin của cậu không dễ dàng về nước một chuyến, cậu không đến đúng là thiệt thòi lớn!"
Park Jimin giống như Kim Taehyung, chính là bạn thân của Jeon JungKook từ nhỏ tới lớn, từ khi Park Jimin xuất ngoại. Ba người liền rất ít có thể tụ tập cùng một chỗ.
Hôm nay từ Cho gia đi ra, Jeon JungKook lên đường tới tiệc mừng Park Jimin trở về nước, không ngờ trên đường đi Min Min muốn Cho Gul Mi, Jeon JungKook liền phải đem con mang qua.
Jeon JungKook đem điếu thuốc lá theo khóe môi dời đi, ngón cái ấn ấn huyệt thái dương: "muộn chút em sẽ qua."
"JungKookie không phải đi gửi đứa trẻ, sau đó tự đem mình đưa đến giường con gái nhà người ta rồi đấy chứ?"
"Đánh rắm, Jeon JungKookie oai phong lẫm liệt! Sắp xếp qua bao nhiêu cô gái...Nhưng vẫn không vừa ý em không phải sao. Làm sao lại phải tự mình đưa đến giường con gái nhà người ta chứ."
Mấy người bạn đùa giỡn chế nhạo Jeon JungKook, bên kia không có phụ nữ, mấy người đàn ông nói chuyện có phần tuỳ ý.
"Cái kia có thể giống nhau sao? Đó là Cho Gul Mi, chính là Cho Gul Mi nha...." Một đám người nói nói cười cười đùa cợt với nhau.
Hút xong điếu thuốc, Jeon JungKook cúp điện thoại đi vào.
Thấy Min Min con mắt chớp chớp liên tục, không trụ được đã ngủ gục trên ghế salon. Jeon JungKook cởi áo khoác đắp lên cho Min Min, động tức mềm mại, dịu dàng.
Ngẩng đầu, Jeon JungKook nhìn sang bóng lưng đang bận rộn của Cho Gul Mi ở dưới bếp.
Jeon JungKook ngồi dậy, sắn tay áo sơ mi, đồng hồ đeo tay cũng tháo xuống, đặt ở trên bàn, đè lên hộ khẩu của Cho Gul Mi ở Cho gia.
Bên trong phòng bếp, trên bếp ga đặt một nồi nước đang sủi lăn tăn, âm thanh bong bóng nổ nghe thật vui tai. Cho Gul Mi lấy đôi đũa nhỏ khuấy đều... Lúc quay đầu định lấy thêm chén nước thì nhìn thấy Jeon JungKook đang đi vào bếp.
Bốn mắt nhìn nhau, Cho Gul Mi trong nháy mắt kinh ngạc, dù sao anh cũng mặc âu phục cùng áo sơ mi sạch sẽ gọn gàng, đi xuống bếp đúng là không phù hợp.
Gul Mi hỏi: "Anh cần gì sao?!"
"Xuống giúp đỡ..."
Thân ảnh cao lớn của Jeon JungKook vừa tiến đến, không gian trong bếp liền nhỏ hẹp đi không ít...
Cho Gul Mi cảm giác ngay cả không khí đều trở nên nóng bức hơn.
Jeon JungKook động tác tự nhiên, nhanh nhẹn sắn ống tay áo lên, khom người lấy rau đi rửa, rửa xong xoay người, đẩy Cho Gul Mi sang một bên.
Cho Gul Mi thấy Jeon JungKook cầm gói mì lướt qua mặt mình, rút ra một chút mì, thành thạo đưa sợi mì thả vào nồi, đưa tay: "Đôi đũa!"
Cho Gul Mi cầm đôi đũa trong tay đưa cho Jeon JungKook, bàn tay lớn của Jeon JungKook đụng phải ngón trỏ trắng nõn mảnh mai của cô làm cô cảm thấy đầu ngón tay có chút tê dại...
Cô đứng ở một bên, nhìn hơi nước mịt mờ bên trong bếp.
Cho Gul Mi chưa bao giờ nghĩ tới một người đàn ông giỏi giang như Jeon JungKook, lại nấu ăn một cách thành thạo như vậy.
Lúc Cho Gul Mi ở Cho gia, cha cùng anh trai đều bận bịu chuyện của công ty, chưa bao giờ tiến vào bếp, đối với chữ nhà bếp càng không bao giờ nhắc tới, cho nên Cho Gul Mi đương nhiên cho rằng... Những người đàn ông thành đạt như vậy, đều sẽ không vào bếp.
Cho Gul Mi còn đứng ở một bên suy nghĩ lung tung.
"Cầm bát."
Nghe được thanh âm của Jeon JungKook, Cho Gul Mi cầm bát qua đưa cho anh...
Nhìn xem nồi mì nóng hổi trước mặt, Cho Gul Mi không biết như này còn được tính hay không lời cô bảo làm mì trứng gà cho Min Min.
Lúc Cho Gul Mi bưng một bát nhỏ mì trứng gà đi ra, bánh bao nhỏ bé đã được âu phục của Jeon JungKook che kín, còn người thì ngã chổng vó ở trên salon ngủ mất rồi.
Cho Gul Mi cau mày... Min Min ngủ rồi Jeon JungKook cũng không nói một tiếng.
Jeon JungKook ngồi ở trước bàn ăn, tư thái ưu nhã ăn một sợi mì.
"Min Min đêm nay sẽ ở lại nơi này của cô một đêm."
Cho Gul Mi quay đầu, thấy Jeon JungKook để đũa xuống, cách tô mì khói mù mịt nói một câu.
Không đợi Cho Gul Mi hỏi nhiều, anh lại nói một câu: "Ngày mai nhận được giấy đăng kí sau đó em hãy thu dọn đồ đạc... Dọn đến nhà của tôi ở, phòng ở bên này cũng đừng có tiếp tục thuê nữa."
Cho Gul Mi biết, Jeon JungKook đã nhìn thấy hợp đồng thuê nhà của cô đặt ở trên bàn, biết cô còn hai tháng nữa là đến kí hợp đồng kì tiếp theo.
Không nghe Cho Gul Mi trả lời, Jeon JungKook ngẩng đầu, con mắt thâm thuý ngưng lại trên người Cho Gul Mi: "Em sẽ không phải cho rằng, sau khi kết hôn... Vẫn là tách ra ở riêng chứ?"
Gul Mi lắc đầu: "Không phải, chỉ là... Nơi này cách đài truyền hình tương đối gần, ở chỗ của anh, tôi phải ngồi xe buýt, rất xa.."
"Đúng là từ nhà tôi đến đài truyền hình không tiện, em biết lái xe không?!"
Cho Gul Mi gật đầu.
"Thích loại xe gì em có thể tự mình đi chọn..."
Jeon JungKook nói như vậy, chính là muốn mua xe cho cô!
Gul Mi vội vã từ chối: "Không cần không cần, tôi có tiền tiết kiệm, mua xe vẫn có thể tính là đủ, chỉ là thành phố Fire quá đông, lái xe không tiện cho lắm."
Cho Gul Mi cũng có sự kiêu ngạo của mình, Jeon JungKook có thể nhìn ra được nên không có miễn cưỡng.
Jeon JungKook chỉ ăn một miếng mì, liền đặt đũa bất động.
Một lúc sau, trợ lý của Jeon JungKook đưa tới một cái rương hành lý, bên trong là đồ vật cá nhân của Min Min cần dùng vào sáng mai.
Sau đó Jeon JungKook cũng không nói thêm gì, chỉ nói sáng sớm ngày mai 8 giờ tới đón cô đi làm giấy đăng kí kết hôn.
Min Min còn ngủ trên ghế sa lon, trên người nhóc là chiếc áo vest của Jeon JungKook.
Chưa từng chăm sóc qua trẻ nhỏ nên Cho Gul Mi không biết có nên ôm bánh bao nhỏ lên giường ngủ hay không. Cô sợ nếu ôm sẽ đánh thức Min Min dậy, quấy rầy giấc ngủ của nhóc.
Cho Gul Mi suy nghĩ một chút rồi đi vào phòng ngủ lấy một cái chăn lông, rón rén bỏ đi âu phục, đắp kín chăn cho Min Min.
"Mẹ, đừng đi..."
Min Min như đúng là bị giật mình, tay nhỏ đột nhiên giơ lên...
Cho Gul Mi đang đắp chăn cho nhóc bỗng dừng lại, đáy lòng rung động bỗng cảm thấy chua xót.
Cô nắm chặt tay của Min Min, một tay khác điều chỉnh cho bóng đèn tối xuống, sau đó khẽ vuốt cái đầu nhỏ của nhóc, ngồi ở bên cạnh canh cho Min Min ngủ...
Đèn ở dưới đất đỡ chói mắt hơn, gương mặt trắng nõn của Min Min đang nhíu chặt được Cho Gul Mi xoa bỗng thả lỏng hơn, chỉ là tay nhỏ của nhóc nắm lấy tay Cho Gul Mi càng chặt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro