Untitled Part 6
Tần Hy đưa tay tắt chuông báo điện thoại kế bên . Đồng hồ điểm 16:00 .Thế là cậu đã ngủ li bì suốt 4 tiếng đồng hồ .Mưa đã tạnh ,bầu trời quang đãng như mới được gội rửa .Màn hình điện thoại hiện lên 2 cuộc gọi nhỡ của Lưu Hải .Tần Hy nhắn tin bảo mình ốm ,xin nghỉ 2 ngày , nói cậu không cần đến thăm . Quay trở về danh bạ , Tần Hy gọi đến số của Hiểu My .Chờ đến hơn 5p mới có người bắt máy :
-Alo! Tần Hy đấy ạ ? Tìm bản cô nương có việc gì ? Hiểu My vừa nói vừa cười hí hửng, bên kia vọng lên tiếng rên rỉ của đàn ông .
-Cậu đang ở cùng với ai thế ? – Tần Hy nhíu mày ,khó hiểu.
-Vương Chính ! anh ta dám chọc mình ! Thế là bổn cô nương đây cho hắn vài cước - Hiểu My vừa nói vừa có tiếng Vương Chính la oai oái phụ họa .
Tần Hy lắc đầu thương xót cho Vương Chính , nhìn Hiểu My mảnh mai thế thôi chứ 5 người đàn ông lực lưỡng cũng không phải đối thủ của cô .
-Tối nay cậu đến nhà mình được không ?- Tần Hy ngập ngừng hỏi
Hiểu My thôi cười rồi ngẫm nghĩ một lát .Trước giờ chỉ có cô chủ động đến làm phiền Tần Hy , nay cậu tự mời đến chắc chắc đã xảy ra chuyện lớn .
- Được .19h nhé ! Hiểu My vừa dứt lời thì điện thoại vang lên tiếng đàn ông lao đến , tiếp sau đó là những tiếng cười ngặt nghẽo của Hiểu My và rồi điện thoại tắt ngủm đi .
Tần Hy lấy làm lạ , trước giờ hiếm khi cô có thể vui vẻ bên người mình yêu như vậy , đối với những người bạn trai cũ , Hiểu My chẳng hề có ấn tương gì , xem như một món đồ chơi không hơn không kém . Không phải vì cô kiêu căng hay ngạo mạn ,có trách là trách lũ thiếu gia ,công tử nhà giàu kia ,mấy ai yêu thật lòng ,thứ mà bọn họ muốn chỉ là cái gia sản kết xù của dòng họ cô . Lần này Vương Chính đúng là một người đàn ông mà Hiểu My luôn ao ước , một người có thể để cô dựa vào những lúc mệt mỏi ,yếu đuối . Tần Hy cảm thấy mừng cho Hiểu My , bông hồng kiêu sa kia cuối cùng đã tìm được chú ong mật của đời mình , mong rằng cô có thể trải lòng mà yêu hết mình đừng để vụt mất rồi hối tiếc . Tần Hy đưa mắt nhìn ra ban công nơi đang ươm mình dưới nắng chiều .Những giọt nước đọng trên lá tựa như những viên kim cương nhỏ lấp lánh thứ màu rán vàng . Đến tận bây giờ ,khi ngước mắt nhìn lên bầu trời thăm thẳm kia ,Tần Hy vẫn tự hỏi rốt cuộc thì " Tình yêu" là gì ? Nói một cách máy móc tình yêu là một loạt cảm xúc ,trạng thái tâm lý ,và thái độ khác nhau dao động từ tình cảm cá nhân .Nhưng liệu thứ định nghĩa khô khan ấy có đủ để nói hết lên được bản chất thật sự của tình yêu .Một cô gái kiêu kì , luôn chán chường đàn ông lại có thể trở nên vui vẻ ,hồn nhiên khi yêu . Một chàng trai ngây thơ yêu đời ngược lại bị chính tình yêu làm tổn thương ,mất đi xúc cảm .
Một danh từ chỉ gồm 2 tiếng thôi nhưng sao quá đối phức tạp . Không ai có thể vỗ ngực mà nói to rằng mình hiểu rõ tình yêu ,bởi vì một khi đạt chân vào mê cung của nó thì mãi mãi không thể thoát ra được .
///////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
Đúng 19:00 Hiểu My tới . Cô đang mặc trên mình cái áo khoác lông cừu đắt tiền xuất xứ từ Anh quốc . Bề mặt mềm mại ,hơi phồng nhưng vẫn tôn lên được mọi đường nét quyến rũ cơ thể cô . Người ta thường nói : " Người đẹp nhờ lụa " nhưng đối với Lâm Hiểu My thì có vẻ là ngược lại , mỗi bộ được cô mặc lên mình đều trở nên thật sành điệu ,thời trang như chính chủ nhân của nó .
Tần Hy xuống bếp pha cho Hiểu My loại cà phê ưa thích của cô mà trên thị trường có giá đến vài triệu một lạng , tất nhiên là với đồng lương đi dạy của mình thì Tần Hy không thể mua nỗi ,chính Hiểu My mang cả một túi lớn bảo cậu để dành mà pha mỗi khi cô đến .Con người thật sự đã cụ thể hóa sự xa xỉ của mình một cách thái quá bằng những thứ chỉ để thưởng thức này.
Hiểu My vẫn như mọi khi nằm yên trên sofa như một con mèo lười biếng , mắt cô nhắm lại , hàng mi rũ xuống má , một lọn tóc nghịch ngợm dính bệt lên trán .Nếu ai đó nói trên thế gian này có người đẹp hơn cô thì Tần Hy thật sự không thể hình dung được nhan sắc của người đó liệu có thể đến mức nào nữa .
Hiểu My chợt mở mắt khi ngửi thấy mùi hương cà phê đậm đà .Vị của loại cà phê này thật sự không hề dễ uống chút nào , người lần đầu nếm qua nó cũng không khỏi mà nhăn mặt trước vị đắng lan tỏa đến tận cuống họng này .Ngay cả Hiểu My cũng thế nhưng lâu dần càng uống lại càng thấy nghiện , mỗi lần thưởng thức cô lại tìm được trong đó những xúc cảm khó tả .
- Này ! Tìm mình có việc gì vậy ? Hiểu My nâng tách cà phê nhẹ nhàng , mắt nhắm lại thưởng thức thứ chất lỏng xa xỉ đó .
- Tớ ... mới .. gặp ..Trịnh Kiểm – Tần Hy ấp úng trả lời .
Hiểu My khẽ nhăn mặt lại ,tất nhiên không phải vì vị đắng mà cô đã quá quen mà là hai từ cuối câu nói của Tần Hy . Trịnh Kiểm –con người phụ bạc đó cô không thể quên được , lúc trước cô từng nghĩ hắn là một người tử tế ,dịu dàng rất xứng đáng với Tiểu Hy của cô ,ấy thế mà hắn dám lừa dối Tần Hy ,lừa dối luôn cả cô .Mỗi lần nhắc đến tên của hắn cô lại nhớ đến hình ảnh Tần Hy một mình chịu sự dày vò mà không nói được với ai ,đến nỗi sau này không còn dám mở lòng mình mà yêu thêm ai nữa .Hiểu My hận tên sở khanh đó đến mức muốn dạy cho hắn một bài học nhưng năm xưa còn dè chừng thế lực của Trịnh gia vả lại đánh hắn cũng không thể thay đổi được gì , nhưng lần này thì đừng hòng mà cô bỏ qua . Trịnh Kiểm muốn tiếp cận Tần Hy e là phải bước được qua xác của cô trước .
- Ở đâu ? Hiểu My bực tức ,đặt tách cà phê xuống bàn một cách thô bạo ,khiến nước trong đó văng ra một ít day lên mặt bàn .
- Trên đường mình đi dạy ! Hắn đi cùng với con hắn – Tần Hy bị khuôn mặt của Hiểu My mà dọa cho chết kiếp , lời lẽ dè chừng hơn .
"Con? Đúng rồi ! Là con của Trịnh Kiểm với con hồ ly tinh Tây Kiều đó" Hiểu My nghĩ thầm trong đầu .
-Thế hắn có làm gì cậu không ?- Hiểu My hỏi , tay nắm chặt thành nắm đấm , chỉ cần Tần Hy nói " có " cô sẵn sàng mang dao đến lấy mạng Trịnh Kiểm ngay .
Tần Hy biết Hiểu My thật sự đang tức giận nên vội vàng nói :
- Không ! Hắn ta không làm gì hết ! Mình bỏ đi trước khi hắn kịp nói .
- Tốt ! Tớ sẽ không để hắn tiến đến cậu nửa bước –Hiểu My hạ giọng xuống chứng tỏ cô đã nguôi giận ,đưa tay nâng tách cà phê lần nữa
- Mình không biết tại sao hắn lại đến thành phố này ? Cậu tìm hiểu giúp mình được không ?- Tần Hy hỏi Hiểu My , cậu biết rằng gia đình Hiểu My đứng được địa vị này quen biết cũng không ít , dù là bí mật quốc gia cũng điều tra ra được chứ đừng nói chi làchỉ là một người thường.
Hiểu My ngẫm nghĩ một chút ,nhìn Tần Hy rồi hỏi :
- Cậu muốn biết để làm gì ? Hay là ...
Tần Hy luống cuống mà chặn lời cô ngay :
- Không phải ý đó ! Mình chỉ muốn biết để còn biết đường mà tránh hắn -Tần Hy nói nhưng trong lòng lại tự hỏi :Liệu có thật là vậy không ?
Dường như câu nói đó cũng không đủ sức thuyết phục Hiểu My ,nhưng hồi lâu sau cô cũng thở dài ngao ngán mà nói :
- Được ! Cho tớ 2 ngày , tớ nhất định điều tra ngọn ngành chuyện này !Nhưng cậu phải hứa với tớ một điều – Hiểu My đưa ánh mắt sắt lẹm nhìn thẳng vào mắt Tần Hy
Tần Hy bất giác lo lắng hỏi :
- Chuyện gì ?
- Không được quay lại với Trịnh Kiểm dù bất cứ chuyện gì xảy ra ! – Hiểu My nói chậm rãi từng chứ một như những cái đinh nhỏ đóng vào tim Tần Hy.
Tần Hy ngập ngừng giây lát ,rồi gật đầu nói :
- Được ! Tớ hứa với cậu – Tần Hy vừa trả lời cho Hiểu My vừa nói với chính bản thân mình . Đúng ! Con người đó không xứng đáng để được cậu tha thứ càng không xứng đáng mà ngang nhiên xáo trộn cuộc sống yên bình của cậu . Cậu đối với Trịnh Kiểm giờ chỉ có hận không có tình ,đó chính là quy luật bất di bất dịch của nhân quả .
21:00 Vương Chính đến đón Hiểu My .Trước khi đi cô có dặn cậu cứ an tâm mà đi dạy lại , không để chuyện của Trịnh Kiểm làm ảnh hưởng đến bản thân mình .Tần Hy gật đầu nghe theo , tạm biệt đôi uyên ương trẻ rồi tắt đèn đi ngủ .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro