Untitled Part 5
Đã 5 ngày kể từ lần cuối cậu gặp anh .Tần Hy đã nhắn tới tin thứ 100 mà vẫn không thấy Trịnh Kiểm trả lời .
" Anh đi công tác rồi ư? " , "Không ! Lần nào trước khi đi anh cũng báo cho mình !"
"Hay điện thoại có vấn đề ? " , "Không ! Tin nhắn vẫn gửi đi được cơ mà"
"Hay anh xảy ra chuyện ?" , "Không thể nào ! Hai hôm trước Hiểu My nói có thấy anh ở buổi ra mắt sản phẩm mới "
"Hay là... anh ấy không muốn gặp mình ! " "Không phải ! Mình đâu có làm gì để anh ấy giận ! "
Trong đầu Tần Hy có hàng đống lời giải thích nhưng đều bị cậu phủ định ngay lập tức .
Trịnh Kiểm trước giờ đối đãi rất tốt với cậu, luôn quấn lấy cậu mọi lúc mọi nơi , chỉ hận là không để cậu vào túi mà mang đi theo bên mình . Ấy thế mà đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời cậu không một dấu vết khiến Tần Hy vô cùng hoang mang .Những lúc này cậu mới thấy bản thân mình đã thật sự yêu anh quá nhiều , đến mức tình nguyện mà lệ thuộc vào anh.Cậu đã từng so sánh mình là nắng , anh là mặt trời , mặt trời mất đi thì làm sao có nắng ? . Gió đông từng đợt cứ vô tình tràn vào khung cửa ,cơ thể của cậu khẽ run lên như đang thèm khát vòng tay anh .
- " Tinh " – điện thoại lâu ngày im lìm chợt rung lên báo tin nhắn đến .
Tần Hy bật người hẳn khỏi gường , tim cậu đập vội vã , lòng cứ hồi hộp mong chờ là tin nhắn của anh .
-"Tần Hy ! tớ có chuyện này muốn nói với cậu ! " Trên màn hình hiện lên lời nhắn không phải là của Trịnh Kiểm mà là của Hiểu My .
Tần Hy không kìm được nỗi thất vọng đang dâng trào mà chán nản trả lời :
-"Chuyện gì ? "
-"Chuyện về người yêu của cậu ! Trịnh Kiểm " .
Đang đọc tin nhắn của Hiểu My thì điện thoại lại rung lên báo có tin nhắn khác .
Lần này là của Trịnh Kiểm "Tần Hy ! anh đợi em ở chỗ cũ " . Tần Hy vui mừng mà quên không nhắn lại cho Hiểu My , đã bao ngày rồi cậu không gặp anh,không được nghe tiếng anh trầm ấm thủ thỉ bên tai , không được ngả mình vào lòng anh mà giận dỗi . Khắp các tế bào căng ra , guồng máy bên trong hoạt động mãnh liệt , cảm nhận cơ thể như được sinh ra thêm một lần nữa .
Tần Hy khoác vội cái áo len màu sữa mà anh tặng lao ra cửa ,bố mẹ đi thăm ông bà nên không có ở nhà , cậu hớn hở nghĩ đến vòng tay của anh đang chờ đón mình mà ra sức chạy . "Chỗ cũ " mà Trịnh Kiểm hẹn chính là cánh đồng trước nhà Tần Hy , đây là nơi cậu đã trao cho người ấy nụ hôn hay tình yêu đầu đời của mình .
Tần Hy đưa mắt tìm anh giữa cánh đồng sau mùa thu hoạch .Đâu đâu cũng là những
cây lúa xơ xác chỉ thấy ngọn , trái ngược với hồi tháng 3 khi cây vừa mới đơm bông .Gió lả lướt trên cánh đồng ,đi đến đâu cũng tạo nên tiếng vi vu , khiến cây từng khóm dao động tựa như sóng vỗ .Không gian khô khốc ,mang màu ảm đảm những ngày đầu đông .Và kia rồi ,cậu đã thấy anh . Trịnh Kiểm đang quay lưng về phía cậu , trên cổ khoác cái khăn choàng màu đen mà cậu đan , tư thế toát ra nhiều tâm sự mà cậu không đoán được .Tần Hy rón rén bước tới sau anh rồi đưa tay ôm lấy eo anh , gục mặc vào lưng ,tìm kiếm mùi cam thảo quen thuộc . Tần Hy hít hà từng nhịp nhớ nhung , cậu đang đắm chìm trong thế giới mang tên anh , chờ tiếng nói của anh mà đánh thức cậu. Nhưng đã năm phút hơn ,cậu chẳng nghe anh nói gì .Như có điều gì mách bảo, cậu yếu ớt hỏi , tay càng xiết chặt anh hơn :
- Trịnh Kiểm! Anh đi đâu lâu thế ? Sao không trả lời tin nhắn của em ?
Trịnh Kiểm không trả lời ngay mà hít lấy một hơi dài ,giọng trở nên nghẹn lại :
- Có lẽ đây là lần cuối anh gặp em!
Gió mới đây còn dữ dội chợt vụt tắt sau câu nói đó .Cánh đồng im lặng để lại hai bóng người trơ trọi giữa thinh không .Cánh tay Tần Hy không hẹn mà buông khỏi anh .Người cậu đờ đẫn , chậm chạp mà tiếp nhận thông tin .Từng chữ một là từng nhát dao sắt bén xuyên qua cậu . Đau ! Đau quá ! Tim như đang vỡ ra ,máu không ngừng từ đó mà tuôn trào.Mọi thứ trong cậu đã chết chỉ còn vọng lại từ đáy lòng những câu hỏi không lời đáp "Ai là người đã nói mãi yêu cậu ?", "Ai là người hứa sẽ không bao giờ đổi thay ? " .Trịnh Kiểm vẫn đứng ngay trước mắt nhưng sao cậu lại thấy anh xa vời đến như vậy .Cả thế giới như sụp đổ dưới chân khiến cậu rơi vào câm nín .
- Anh không xứng đáng với tình cảm của em ! Hãy quên anh đi và tìm một người khác - Trịnh Kiểm đau đớn khi thấy Tần Hy chẳng phản ứng gì.Thà cậu lao vào đánh anh , mắng chửi anh thậm tệ có lẽ anh sẽ thấy khá hơn nhưng cậu lại đứng trơ ra đó , đôi mắt mở to nhìn anh , nó trống rỗng , vô cảm ,khiến anh phải quay đi chỗ khác .
Tần Hy tai vẫn nghe rõ từng lời Trịnh Kiểm nói nhưng chẳng thể đáp lại ,vốn ngôn ngữ trước đây cậu luôn tự hào giờ cũng chẳng giúp ích gì khi tâm hồn cậu đã mất .
- Anh trả lại cho em ! Trịnh Kiểm vừa nói vừa tháo khăn , quàng lên cổ Tần Hy ,sợ cậu lạnh.
Tần Hy vẫn đứng yên như tượng mặc cho Trịnh Kiểm tiến tới choàng khăn cho cậu
- Anh đi ! Mong em hạnh phúc - Trịnh Kiểm không thể chịu được thêm đành cất bước đi ,không ngoảnh mặt lại ,bóng dáng được tiết trời điểm thêm trở nên quá cô độc , lẻ loi .
Tần Hy nhìn theo Trịnh Kiểm đang xa dần , rời khỏi cậu mãi mãi . Tay tưởng như đã không còn hoạt động bỗng đưa ra phía trước , miệng cuối cùng cũng phát ra được những tiếng yếu ớt : "Trịnh ...Kiểm ....đừng ...đi " . Nhưng anh vẫn không quay lại, người khuất dần sau mấy bụi cây cao cho đến khi hoàn toàn biến mất .
. Tần Hy đột nhiên ngã quỵ xuống , mắt tối sầm lại , trước khi ngất còn ngửi thấy mùi đất xộc lên mũi .
Giờ đây trước mắt cậu là anh . Con người mà cậu đã quá yêu để rồi quá hận . Trái đất tròn hay lòng trời hạn hẹp mà đưa ta gặp lại nhau chốn này ?Ba năm 1095 ngày 26280 giờ 1576800 phút chỉ như một cái chớp mắt thoáng qua không kịp đọng lại gì. Kí ức từ quá khứ muốn giũ bỏ đi soa lại càng bám chặt .Những cảm xúc năm nào vẫn còn nguyên vẹn chỉ tiếc là nhuốm quá nhiều đau thương , những dấu ấn ngày xưa vẫn còn ở trong tim chỉ tiếc là đã bị sẹo làm phai mờ . Tình Yêu chỉ là một trò lừa gạt , bày ra trước mắt ta những thứ đẹp đẽ , vĩ đại để ta lao vào mà không hề nghĩ suy cuối cùng lại chỉ nhận được niềm đau , mắc kẹt mãi trong bể khổ .
Lần này thì không còn ai có thể che cho cậu , không còn nơi nào để cậu trốn đi , đôi mắt nâu đang nhìn thẳng vào cậu , thời gian như ngừng lại nhường chỗ cho những xúc cảm sắp trực trào.
- Bố ! Đây là chú Tần Hy , bạn mới của con – Tiểu Kính hồn nhiên nói đâu hay biết rằng giữa hai người đang dần tạo nên một lớp kính vô hình ,cách li với thế giới bên ngoài .Cậu chỉ nhìn thấy anh, anh cũng chỉ nhìn thấy cậu.
Tần Hy đã từng nghĩ sẽ gặp lại anh như thế nào chưa ? Có ! cậu đã nghĩ về điều này mỗi đêm nhớ đến anh ! Trịnh Kiểm sẽ đến mà cười vào mặt cậu , chế giễu cậu ,nói với cả thể gian này cậu là người đồng tình .Không ! Cậu không thể để điều này xảy ra ! Cậu không có lỗi ! Chính hắn mới là kẻ phải bị trừng phạt .
Lửa giận không báo trước mà bùng lên trong cậu mãnh liệt , thiêu đốt cả gan cả tủy .
Không gian như khởi động lại kể từ khoảnh khắc Tần Hy vô tình bước qua người Trịnh Kiểm , mắt đăm đăm nhìn về phía trước ,cố tỏ vẻ bất cần . Nhưng chỉ đi được vài ba bước , Tần Hy thấy cơ thể mình chợt dừng lại , cánh tay bị một bàn tay khác bám lấy :
- Tần Hy ! Trịnh Kiểm đưa mắt nhìn Tần Hy nhẹ nhàng .
- Buông tay ra !- Từng chữ một Tần Hy phát ra đều mang đầy cay nghiệt , khiến cậu cũng phải ngỡ ngàng .
Trịnh Kiểm bất ngờ mà buông tay . Trước mắt anh có phải là Tần Hy hay không ? Có phải chàng trai đáng yêu năm nào đã dựa vào anh hay không ? Có phải là người mà khi ở bên anh thấy bình yên hay không ? Anh hiểu những lỗi lầm mình gây ra khiến cậu tổn thương quá nhiều , đến mức hủy hoại đi con người thật của cậu. Anh không trách cậu ,chỉ thấy đau lòng . Giờ đây anh muốn được chuộc lỗi ,muốn sửa chữa sai lầm , muốn quay về với cậu mặc dù anh chẳng còn tư cách gì .
Anh đưa mắt nhìn lên ,môi mấp máy định thốt ra hai tiếng "xin lỗi " nhưng chẳng còn thấy người đâu ,trước mắt chỉ là khoảng không trống rỗng . Hoảng loạn ! Thật sự trong anh đang hoảng loạn . Các dây thần kinh như căng ra ,hơi thở theo đó mà cũng trở nên gấp gáp . Anh lao ra cửa , mắt điên cuồng tìm kiếm cái bóng trắng thuần khiết ấy nhưng xung quanh chỉ là tiếng còi xe chói tai và dòng người đi đi lại lại không ngớt . Một lần nữa anh lại để mất cậu, mất đi tia nắng ấm áp của cuộc đời anh .
Tần Hy như muốn liệm đi vì thiếu không khí .Suốt cả quãng đường về nhà cậu chỉ cố đạp xe thật nhanh , rời xa nơi ấy , thoát khỏi kí ức đen tối mang tên "Trịnh Kiểm " . Ngoài ban công gió thổi từng cơn ào ạt khiến mấy chậu hoa lan lắc lư dữ dội như đang đu mình trên dây ,cố níu lấy .Bầu trời giăng mây đen tứ phía , không khí hanh mùi đất ẩm bốc lên . Vạn vật bỗng chốc thu mình lại đón chờ cơn mưa ngày đông . Những giọt mưa hả hê rơi xuống trần gian sau bao ngày ứ đọng . Có hạt lăn trên tấm kính nơi một người đàn ông đang gục đầu ân hận ,lại có hạt đậu lên gò má của một chàng trai đang tổn thương .Chỉ là cơn mưa vô tri vô giác thôi nhưng chính cảm xúc của nhân loại đã biến nó trở thành một cơn mưa mang đầy tâm tư .Vì vậy khi mưa rơi lòng ta trĩu lại , từ bên trong có cái gì đó man mác buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro