Untitled Part 11
Ánh sáng mặt trời truyền qua tầng khí quyển được dát mỏng trở thành những tia nắng vô hình trải lên mọi ngóc ngách của khu phố .Tần Hy đưa mắt nhìn vào cây phong cạnh nhà đang ngụp lặn trong biển nắng . Lá đầu xuân chuyển sang đỏ ối , khẽ kêu lên những tiếng lao xao mỗi khi gió lùa qua .Cậu không nghĩ nó chỉ đơn thuần là một cái cây vô tri vô giác , muốn nhìn được thứ ẩn đằng sau lớp vỏ bọc đó phải mở thêm con mắt của suy tư .Ngay lúc này đây ,khi đang ngồi trầm ngâm trên ghế tựa , thân thể hoàn toàn hòa vào cảnh vật , trong đầu Tần Hy xuất hiện một đốm sáng nhỏ , mờ nhạt rồi dần loe rộng ra trở thành một ý nghĩ xa xăm .
Trịnh Kiểm bước vào lớp học với một cái kính râm đen che kín mắt .Dáng đi của anh không khỏi khiến học sinh nhao nhao ngước nhìn . Một chân bị duỗi thẳng ra đến nỗi phải nhấc mình khó khăn mỗi khi lê bước .Da hơi tái nhợt như mới ốm dậy ,ở má chễm chệ miếng băng dính trông thật chướng mắt trên khuôn mặt không chút tì vết nào .Trịnh Kiểm cố kìm nén cơn tức ngực bất ngờ ngập đến , ho khan vài tiếng ,rồi nói bằng giọng trầm ấm hơi khàn :
- Các em tiếp tục bài học nào !
Một cô nữ sinh mất kiên nhẫn , đứng dậy hỏi vô cùng sốt sắng :
- Thầy ơi ! Thầy bị làm sao thế ?
Đồng loạt các con mắt hướng về phía Trịnh Kiểm , chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng . Trịnh Kiểm hơi bất ngờ nhưng cũng kịp trưng ra nụ cười mệt mỏi , cái kính khẽ xê dịch theo cơ mặt :
- Tôi chỉ bị tai nạn thôi ! Không sao hết.
Không để ai hỏi han gì thêm ,Trịnh Kiểm quay gót về phía bảng , khó nhọc cầm viên phấn lên viết tiêu đề .Mọi người tuy còn day dứt nhưng cũng hiểu ý thầy nên yên lặng mở vở chép bài . Duy chỉ có một người nãy giờ mắt vẫn không rời Trịnh Kiểm nửa khắc , trong lòng quặn lên những cơn đau thống thiết . Tần Hy tay bấu chặt vào bàn đến nỗi đỏ ửng cả lên , ngăn không cho bản thân lao đến ôm lấy Trịnh Kiểm . Anh ra nông nỗi này tất cả là do cậu .Giá chi cậu đừng gặp anh , anh cũng đừng gặp cậu thì có lẽ chuyện sẽ chẳng xảy ra .Tần Hy trong suốt ba năm rời xa Trịnh Kiểm đã từng nghĩ đến một lần sẽ được tận mắt thấy vẻ thảm hại của anh ,cậu sẽ cười thật khoái trá , mỉa mai ,khinh bỉ anh .Nhưng khi ngày ấy đã đến , cậu lại chẳng thể làm được như vậy .Miệng mỗi lần mở ra lại cảm thấy đắng nghét như uống phải thuốc độc , trong đầu không còn nghĩ được nhiều ngoài hình bóng của anh.Tình cảm này thật sự chỉ mang lại nỗi đau , tổn thương cho hai đối phương thế còn lưu luyến để làm gì ? .Cậu muốn thoát khỏi nó , phá vỡ nhữnh mảnh gương ấy , tuy không hẳn đã hoàn toàn tự do nhưng sẽ không phải đau đớn như bây giờ .
Anh không hề nhìn cậu trong suốt những giờ phút sau đó , cái kính mát như một tấm chắn vô tình , ngăn không cho suy nghĩ của anh lọt ra ngoài . Anh đang nghĩ gì ? Cảm thấy ra sao ? Tần Hy khao khát được biết nhưng cậu phải làm gì cho đúng khi lời hứa với Hiểu My vẫn còn lởn vởn bên tai : " Không được quay lại với Trịnh Kiểm dù bất cứ chuyện gì xảy ra "
Tan trường , Tần Hy cố đi xe đạp thật chậm để chờ ai đó đuổi theo .Cậu biết rõ bản thân mình đang đợi ai nhưng cũng chẳng hy vọng gì nhiều .Rốt cuột ,anh vẫn không hề nhìn cậu lấy một lần , chiếc xe hơi màu đen lướt nhanh qua Tần Hy , nắng phản chiếu lên cửa xe khuôn mặt lạnh lùng của Trịnh Kiểm đăm đăm nhìn về phía trước .Cậu thấy tim mình thắt lại như bị bóp nghẹt . Kết thúc rồi! Nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt hơn .
Chiều hôm đó , tại khuôn viên của sân trường tiểu học Phượng Hoàng , một cậu bé mũm mĩm đang ngồi nhặt lấy mấy cái lá bàng khô ,loang lổ những vết sâu ăn .Bạn bè của cậu đã về hết để lại mình cậu với khoảng không trống vắng .Nhưng cậu chẳng lấy làm gì buồn chán hay giận dỗi . Bố của cậu đang bị thương , đi lại khó khăn , cậu không muốn gây thêm phiền phức cho người mình yêu quý . Hăng say đến nỗi không nhận ra có tiếng bước chân đang lại gần , mãi đến khi đầu bị ai đó xoa xoa ,cậu mới ngước nhìn lên :
- A! Là chú – Cậu bé vui mừng ,lao đến ôm chân người đó ,vẻ rối rít như một chú gà con
Người đó mỉm cười ,rồi dúi vào bàn tay cậu một lọ thuốc nhỏ , nói :
- Cháu đưa cái này cho bố cháu ! Đừng nói là của chú ! Cứ nói là một người quen gửi
Cậu bé ngơ ngác hết nhìn lọ thuốc lại nhìn vào người đó ,toan hỏi thì người đó quay lưng bỏ đi , cậu muốn đuổi theo nhưng chợt nhìn thấy xe của bố đang tiến vào ,nên đành miễn cưỡng đứng lại .
Trên bàn ăn đã bày sẵn một đĩa thịt bò , cá phi lê và gà còn thơm mùi hành thái nhỏ , hai bố con nhà nọ đưa mắt lén nhìn nhau ,trong đầu mỗi người lại đang tự hỏi chính mình :
" Biết nói sao với bố đây ? "
" Thằng bé này hôm nay sao lạ thế ? "
Chừng độ mười phút , người bố như không thể chịu được cái cảm giác mờ ám này bèn buông đũa, nói :
- Trịnh Tiểu Kính ! Có chuyện gì giấu bố đúng không ? – giọng Trịnh Kiểm trở nên nghiêm khắc , nhìn thẳng vào cậu con trai .
Tiểu Kính như đã hoảng loạn , mấp mấy môi nói :
- Bố !.. Có người .. gửi cho bố cái này ! – Tiểu Kính lôi từ trong túi quần cái lọ đã nhận được từ hồi chiều .
Trịnh Kiểm cầm lấy cái lọ thuốc nhỏ ,màu xanh lơ ,trên có ghi dòng chữ thuốc giảm đau .Tiểu Kính nhìn theo vẻ mặt săm sói của bố ,mồ hôi túa ra như tắm , tình huống thế này cậu chưa từng trải qua bao giờ .
- Ai đưa cho con thế ? Trịnh Kiểm hỏi , mắt vẫn chưa rời khỏi cái lọ
- Dạ ... người đó.. chỉ nói là người quen của bố. - Tiểu Kính ấp a ấp úng , mặt đỏ nom như một quả cà chua chín .
Trịnh Kiểm im lặng một lúc lâu rồi dịu giọng xuống một quãng :
- Được rồi ! Bố không hỏi nữa ! Con mau ăn rồi đi ngủ
Tiểu Kính trút một hơi thở nhẹ nhõm ,cơ mặt giãn ra rõ rệt , đưa tay gắp liên hồi thức ăn cho vào bát . Cậu đói quá , nãy giờ chẳng dám ăn , bụng kêu lên như có ai nện trống ầm ĩ . "Không ngờ làm việc tốt lại khó đến thế ! " – Cậu thầm nghĩ
Trịnh Kiểm đắp chăn cho con rồi ra ngồi dựa lưng vào sofa .Anh vẫn không thôi mân mê lọ thuốc hết tay này sang tay kia .Nụ cười hiện dần trên môi anh . Đúng nghĩa của một nụ cười hạnh phúc .Người đã gửi cho anh lọ thuốc này ắt hẳn chỉ có thể là cậu ấy .Anh hiểu rõ bản thân Tần Hy vẫn còn yêu mình nhưng cậu giấu đi vì những hận thù anh đã gây ra .Điều đó là hiển nhiên ,cậu có quyền làm như vậy trong khi đó anh lại chẳng có tư cách gì để phán xét hay ép buột cậu . Ngay từ cái nhìn đầu tiên tại bữa tiệc nọ , anh biết cậu là người mà anh tìm kiếm bấy lâu nay . Một con người quá thuần khiết tựa như như thứ ánh sáng ta có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới được .Mặc dù bên ngoài chỉ là một thứ màu đơn điệu nhưng bên trong đó lại là sự trộn lẫn của tất cả các màu cơ bản khác làm nên một tâm hồn nhạy cảm, tràn ngập yêu thương .Anh ước sao giá như mình đã không mắc sai lầm vào cái đêm hôm ấy thì có lẽ ngay giờ phút này cậu sẽ vẫn còn ở bên cạnh anh ,dụi đầu vào lòng anh mà thiếp đi .Tiểu Kính chỉ là hệ quả của một tình yêu không trọn vẹn , tận sâu trong trái tim cô độc của anh chỉ có duy nhất cái tên của Tần Hy .Chính thứ ánh sáng đó đã đem đến cuộc sống tăm tối của anh một tia hy vọng để có thể bấu víu vào , sẵn sàng thân mình mà bảo vệ nó .Sáng hôm nay , anh cố tình tránh mặt cậu thật sự trong lòng rất đau . Anh sợ rằng cậu sẽ gặp nguy hiểm nếu anh tiếp cận như lần trước .Anh đã không ngần ngại mà quỳ dưới chân bọn chúng để xin tha cho cậu , chịu biết bao đau đớn ,sỉ nhục .Anh không biết ai đứng sau chuyện này ? Có thể là tay chân của lũ đối thủ cạnh tranh trên thương trường . Thà rằng anh cứ để mình chịu đau đớn hơn là làm tổn thương đến cậu .
Trịnh Kiểm bôi thứ thuốc dạng sáp lên vết bằm trên mắt phải .Ngay lập tức da thấy mát rượi , cảm giác đau buốt đã hoàn toàn tiêu tan .Anh nhắm mắt lại để thứ thần dược ấy phát huy tác dụng , hình dung ra bàn tay của Tần Hy mềm mại, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt anh .
Ngay giờ khắc tan trường của ngày hôm sau ,Trịnh Kiểm nôn nao được bày tỏ niềm hạnh phúc với Tần Hy . Ở trong lớp học ,anh cũng cố gắng thực hiện giống như ngày hôm qua , chỉ là phút chót bản thân không thể kìm chế được nữa ,thuận theo tình cảm mà tìm gặp cậu . Anh nhìn thấy cậu thấp thoáng hiện lên ở phía cổng , trong lớp người qua lại như ong vỡ tổ .Rồi dòng người tản dần ,để lộ ra một người lạ mặt ,đậu xe mô tô cạnh bên , đang tươi cười nói chuyện với Tần Hy. Cậu ta khoảng tuổi của Tần Hy tức là nhỏ hơn anh 3 tuổi ,ngũ quan thần sắc đều toát nên vẻ mạnh mẽ vốn có của thanh niên. Chừng được vài giây ngay sau khi anh nhìn thấy bọn họ , cậu ta đưa tay lên vuốt má của Tần Hy không chút xấu hổ , vốn cứ tưởng sẽ bị Tần Hy đẩy ra , nào ngờ cậu không những đứng yên như thế mà còn mỉm cười ngại ngần , mặc cho bàn tay ấy vuốt ve trên gò má .Anh thấy cổ hỏng mình nóng ran, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội , mặc kệ thân mình va vào đám đông đang di chuyển , bước thẳng đến chỗ cậu .
////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
Tần Hy nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh .Cậu hồi hộp , tim nện thình thịch , sẵn sàng tư thế nghênh đón mục tiêu .Trịnh Kiểm mặt lạnh tanh bước từng bước chậm rãi , lớp đất dưới chân như muốn lở ra theo chuyển động , sau lưng phát ra luồng khí đen chết chóc , hết sức đáng sợ .Với bộ mặt ấy ,tư thế này , anh đã khiến bao kẻ thù phải run rẩy , dè chừng .
- Chào thầy Trịnh ! – Tần Hy cố gắng trưng bộ mặt tự nhiên nhất ,rồi mở lời ngay khi anh đến trước mặt .
- Chào cậu học trò của tôi – Trịnh Kiểm nở nụ cười sắt như dao cạo, mắt giương về phía người lạ mặt , cố ý nhấn giọng ở hai từ " của tôi "
Tần Hy đánh ực nước bọt trong cuống họng rồi bình tĩnh nói :
- Đây là bạn của em ! Trần Nam Phong –sinh viên khoa Luật – Tần Hy đưa tay khẽ chạm lên mu bàn tay của Nam Phong làm dấu .
Trần Nam Phong nãy giờ thấy lành lạnh ở sống lưng , thứ sát khí mà người trước mặt phát ra thật ngoài sức tưởng tượng .Ánh mắt mờ căm , xoáy vào những nỗi khiếp sợ ở sâu tận bên trong .Nụ cười chẳng hề mang chút thiện ý , ẩn chứa hàng ngàn mũi dao tẩm thuốc độc , không cần ra tay cũng gây ra sức sát thương lớn cho ai dám đối đầu .Cậu lấy làm ngạc nhiên khi một người dịu dàng như Tần Hy lại có thể quen được với một tên đáng sợ như thế .
- Rất vui khi được quen biết thầy ! - Nam Phong chìa bàn tay ra , thấp thỏm lo sợ
Trịnh Kiểm đáp lễ , cũng đưa tay ra bắt lấy , nhưng giữa chừng lại cố tình xiết chặt khiến Nam Phong khẽ nhăn mặt một cái rồi buông ra ngay .Tần Hy thấy tình hình đang theo chiều hướng xấu vội cáo từ Trịnh Kiểm , ngồi lên xe ôm lấy eo Nam Phong như kế hoạch đã định . Trần Nam Phong cũng không muốn nấn ná với tên nguy hiểm này nên phóng xe vọt đi ngay tức khắc . Trịnh Kiểm nhìn theo bóng chiêc xe đi xa dần những chỉ đứng chôn chân ở đó ,trong đầu không biết đang nghĩ gì ?
Xe dừng trước cửa nhà trọ , Tần Hy tháo mũ bảo hiểm gửi trả Nam Phong .
- Cám ơn cậu đã giúp mình làm việc này ! – Tần Hy ngại ngùng nói , cảm kích trước việc Nam Phong làm . Vốn dĩ cậu định dựng một màn kịch trước mặt Trịnh Kiểm để anh hoàn toàn quên cậu nhưng cậu không dám nhờ Lưu Hải vì sợ cậu ta hiểu nhầm nên chỉ còn có thể thổ lộ với Nam Phong.
- Không có gì ! Tớ cũng thấy người đó không thích hợp với cậu ,không nên dính vào . À ! mình có việc nên đi trước đây !
Nam Phong rồ ga rồi phóng đi để lại một mình cậu đưa mắt trông theo làn khói thoát ra từ bô xe ,cảm xúc lẫn lộn không thể hiểu được .
Tần Hy không biết rằng ở phía bên kia đường ,ẩn sau trụ điện kia , có một cái xe màu đen vẫn đỗ ở đó từ lúc cậu về .
"Ting " , Tần Hy đang đọc tiểu thuyết thì nghe thấy tiếng bấm chuông .
Cậu ra mở cửa thì thấy trước mắt mình là Trịnh Kiểm . Nhưng không giống với mọi khi . Mắt anh đỏ kè , hằn lên những tia giận dữ . Một vạt áo xộc ra khỏi quần , nút trên cùng để hờ , tóc hơi dựng lên chứng tỏ đã bị vò qua . Hơi thở thoát ra nồng nặc mùi rượu mạnh xâm chiếm dần bầu không khí . Tần Hy hơi hoảng hốt ,nói :
- Anh tới đây làm gì ?
Mới vừa dứt câu ,cậu đã bị Trịnh Kiểm đẩy vào trong nhà , cửa sau lưng va vào chốt đánh cạch một tiếng rõ to . Linh cảm sẽ có chuyện xấu xảy ra , cậu ra sức thoát mình về phía cửa nhưng chỉ hoài uổng công khi Trịnh Kiểm bệ vệ đứng đó , mắt lăm lăm nhìn cậu .Không hề báo trước , anh ghì đầu cậu vào lòng rồi tiến đến cái sofa bên cạnh ,thả xuống một cách thô bạo ,lấy thân mình đè lên không cho cậu kịp chống cự .Mọi chuyện xảy ra chưa đến 1/1000 giây khiến Tần Hy chao đảo , cơ thể cậu thoáng chốc đã nằm dưới cơ thể của Trịnh Kiểm , còn ngửi thấy rõ mùi cam thảo quen thuộc hòa lẫn với vị rượu không mấy dễ chịu .Thân nhiệt hai người nóng dần lên như sắp sửa nổ tung , tim hoạt động hết công sức đập gấp gáp trong lồng ngực . Tần Hy dùng tay đánh vào lưng Trịnh Kiểm nhiều phát liên tục nhưng cũng không ngăn nổi chuyển động đang dần lấn át cậu . Anh mặc kệ hai tay cậu rồi đặt môi mình xuống đôi môi hồng hồng bên dưới ra sức ngấu nghiến nó . Anh sợ một khi dứt khỏi nó thì đôi môi ấy sẽ tan biến mất , sẽ chẳng còn là của anh . Anh không thể chấp nhận được chuyện đó ! Chỉ một mình anh có quyền sở hữu nó ! Chỉ mình anh mới có quyền đặt dấu ấn lên đó mà thôi .Tần Hy bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng , trước mắt cậu chỉ còn nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng của Trịnh Kiểm vẫn dán vào môi mình . Cậu nhất quyết chống cự , khép kín miệng , quay đầu tránh né nhưng chỉ khiến môi của Trịnh Kiểm trượt dài từ mép này sang mép kia .Loay hoay một đỗi vẫn không thể ép cậu mở miệng ra ,anh điên tiết cắn vào vùng môi nhạy cảm đó khiến cậu la lên một tiếng ,nhanh chóng tận dụng thời cơ đưa cái lưỡi ấm nóng của mình tiến vào bên trong . Lưỡi anh trườn vào như một con rắn sau bao ngày đói khát nhanh chóng trói chặt con mồi , liếm láp thứ vị ẩm ướt hòa lẫn máu tươi ngập tràn trong cuống họng . Cơ thể Tần Hy mềm nhũn ra báo hiệu đã hoàn toàn tê liệt trước đòn tấn công đầy mê đắm của đối phương . Cậu chẳng còn thở nổi phải dựa vài chút hơi ấm từ Trịnh Kiểm .Chừng như sắp nghẹt thở , Trịnh Kiểm miễn cường rời khỏi chốn phiêu linh ấy di chuyển qua phần xương quai dưới hàm .Tần Hy thở dốc cố gắng lấy lại đủ lượng ôxy hao hụt , cảm nhận thấy cằm bị nâng lên mà mơn trớn . Lửa tình trong Trịnh Kiểm vẫn bốc lên mãnh liệt , mũi hít hà hương thơm dịu nhẹ trong khi môi không ngừng kích thích vùng da trắng nõn dưới cổ .Tần Hy biết cơ thể mình đã thật sự đạt đến mức đỉnh điểm nhưng ít ra phần lí trí trong cậu vẫn phản kháng lại yếu ớt :
- Trịnh ..Kiểm ! Đồ ... vô lại .. – Giọng cậu phát ra cứ như đang rên rỉ khiến dục vọng trong Trịnh Kiểm càng dâng lên không thể khống chế .
Chưa thể thỏa mãn cơn đói ngấu nghiến của cảm giác chiếm hữu , anh đưa tay kéo phăng cái áo sơ mi bằng lụa mỏng của cậu khiến mấy cái cút áo bung ra để lộ vùng cơ thể chạy từ ngực xuống bụng .Tần Hy hốt hoảng ,sớm muộn gì hôm nay cậu cũng bị tên đồi bại kia xâm phạm , đưa tay cào cấu trước khi cơ thể rơi vào cái bẫy của dục vọng .Trịnh Kiểm bây giờ chỉ chăm chú đến phần xương quai xanh gợi cảm của cậu ,nó nằm ở đó , ngang nhiên quyến rũ ánh mắt anh . Không ngần ngại gì thêm , anh áp sát môi mình vào chốn ấy mà thưởng thức thứ còn hơn mọi cao lương mỹ vị của trần thế . Mỗi chỗ Trịnh Kiểm lướt qua da cậu đều trở nên bóng loáng dưới ánh đèn điện trên đầu . Hôm này anh sẽ khiến cậu mãi mãi thuộc về anh , để không một ai có thể có được cậu . Anh có thể chập nhận việc cậu sẽ căm thù anh chứ tuyệt đối không thể chấp nhận được "người của mình " thuộc về tay kẻ khác .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro