Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Phiên ngoại nhị – Chuyển nhà

Sau mấy trận mưa, kinh thành nghênh đón ánh sáng mặt trời của mùa xuân. Vạn vật sống lại, hoa tươi nở rộ, trong ngoài hoàng cung đều tràn đầy hương vị của mùa xuân. Cao hứng nhất không thể vượt qua hai vị tiểu chủ tử trong cung, một vị là cao hứng cuối cùng cũng có thể rời khỏi phòng hồng vào trong vườn chơi trốn trốn với bảo bảo; một vị khác thì là cao hứng trời ấm lên, không cần phải mặc nhiều như thế nữa, hơn nữa có thể vào trong vườn chơi trốn trốn, chơi trò chơi với phụ thân.

Sáng sớm sau khi rời giường, Lưu Thiên Tứ liền mặt mày hớn hở tiến cung. Úy Thiên phải xử lý chuyện mà thời gian trước bởi vì trời mưa bồi Lưu Thiên Tứ trong nhà mà bỏ qua, vì thế không cùng hắn tiến cung. Bất quá Lưu Thiên Tứ cũng không buồn, hắn đã quen Thiên Thiên giống như ca ca phải xem rất nhiều sách, viết rất nhiều chữ.

Bên này Úy Bảo Nhi cũng không có lười rời giường, sau khi Lưu Thao lên triều bé cũng thức dậy. Trời quang, phụ thân nhất định sẽ tiến cung, bé muốn chơi trò chơi với phụ thân. Dưới sự hầu hạ của cung nhân thay đổi quần áo, dùng đồ ăn sáng, Úy Bảo Nhi liền yên tĩnh ngồi trên ghế ngoài tẩm cung của đế vương chờ phụ thân đến.

"Bảo bảo!"

"Phụ thân!"

Xa xa nhìn thấy người tới, Úy Bảo Nhi đứng dậy cười liền chạy tới. Vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn dị thường nghiêm túc lại xinh xắn đến làm cho người ta càng không dời được mắt. Lưu Thiên Tứ cũng vô cùng cao hứng, mấy ngày nay không nhìn thấy bảo bảo, hắn rất nhớ rất nhớ.

"Bảo bảo."

"Phụ thân."

Hai người một lớn một nhỏ ôm chặt nhau. Úy Bảo Nhi vừa tròn tám tuổi không giống phụ thân bé hồi nhỏ phúng phính như thế, trái lại có vẻ mảnh khảnh.

"Phụ thân, hôm nay trốn trốn với Bảo nhi sao?" Úy Bảo Nhi ngửa đầu hỏi.

"Phụ hoàng, phụ vương, phụ thân, trốn trốn." Muốn đi gặp phụ hoàng, phụ vương cùng phụ thân, sau đó lại trốn trốn.

"Được. Bảo nhi cũng muốn đi thỉnh an hoàng gia gia." Úy Bảo nhi kéo tay phụ thân, cùng phụ thân đi tẩm cung của hoàng gia gia.

Lưu Thiên Tứ vĩnh viễn vẫn là tâm tính của hài tử, nói chuyện cũng không khớp, nhưng hài tử của hắn Úy Bảo Nhi, người cũng như tên, không chỉ có là bảo bối trong lòng mọi người, cũng có một trái tim hiểu thấu như bảo bối. Bé từ nhỏ đã có thể nghe hiểu lời của phụ thân, có khi phụ thân cười một cái, một ánh mắt bé liền biết phụ thân muốn nói cái gì, đang suy nghĩ cái gì. Không chỉ có đối với phụ thân, đối với hoàng gia gia, hoàng bá, nhất là đối với hoàng đế ca ca bé thích nhất nhất, bé lại càng hiểu hơn.

Nhưng Úy Bảo Nhi lại không quỷ linh tinh quái giống như Lưu Tư Diệu hoặc Ly Doanh Doanh, bé luôn rất yên tĩnh, trên đọc sách cũng không phải quá thông minh. Nhưng khi ở bên bé, ngay cả Lưu Tư Diệu và Ly Doanh Doanh đều sẽ thành thành thật thật, an an tĩnh tĩnh. Trên người bé có một loại vị đạo làm người ta bình tĩnh trở lại. Đương nhiên, đây là lúc bé chưa cười. Chỉ cần Úy Bảo Nhi cười, bé giống như phụ thân bé sẽ làm người hận không thể móc trái tim ra cho bé, mê say trong nụ cười của bé.

.........

Phụ tử hai người đến Dưỡng Hợp cung cấp mấy vị lão nhân gia thỉnh an, nói mấy câu bồi lão nhân gia, liền cùng đi tới ngự hoa viên.

"Phụ thân, người trốn trước, Bảo nhi tìm."

"Bảo bảo trốn, phụ thân tìm."

Lưu Thiên Tứ nói liền xoay người nhắm hai mắt lại, một gã thái giám đi theo bọn họ tiến lên bịt kín mắt cho hắn, Lưu Thiên Tứ vẫn chưa yên tâm giơ tay lên che, đếm: "Một, hai, ba..."

Trên khuôn mặt Úy Bảo Nhi hiện lên nụ cười hoa quỳnh, bé nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, sau đó nhẹ nhàng chạy về phía một cây đại thụ xa xa.

"... Hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn, hai mươi lăm." Lưu Thiên Tứ thả tay xuống, vẫn nhắm mắt, "Bảo bảo?"

"Phụ thân, con trốn xong rồi."

"Hì hì." Lưu Thiên Tứ kéo khăn lụa trên mắt xuống, mở mắt ra, quay người lại.

Trong mắt nai tràn đầy hưng phấn và kích động. Lưu Thiên Tứ thuận theo bụi hoa núi giả tìm từng cái một. Tìm một vòng, hắn vẫn chưa tìm được bảo bảo, hắn lo lắng, bảo bảo đâu?

"Phụ thân, người tới." Lúc này, từ phía sau đại thụ đằng xa nhô ra một khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nghi hoặc, Lưu Thiên Tứ vừa nhìn thấy, lập tức chạy tới.

"Phụ thân, người tới xem." Kéo phụ thân, Úy Bảo Nhi ngồi xổm xuống, Lưu Thiên Tứ cũng ngồi xổm xuống theo.

"Bảo bảo?"

"Phụ thân, người xem, chúng nó đang làm cái gì? Không phải đã đến mùa xuân sao? Chúng nó vì sao còn muốn chuyển lương thực chứ?" Úy Bảo Nhi rất nghiêm túc hỏi, trước mặt bé rất nhiều con kiến từ bên trong hang kiến trên mặt đất chui ra, ngậm thức ăn bò lên trên cây, còn có rất nhiều con kiến từ trên cây bò xuống, bò lại vào trong hang.

"Ưm..."

Lưu Thiên Tứ rút cánh tay lên, giống bảo bảo tràn đầy khó hiểu. Đám thái giám và cung nữ cách đó không xa thấy bộ dáng hai vị tiểu chủ tử đều rất nghiêm túc, không ai đi tới làm phiền, rất sợ quấy rầy phần ấm áp và an bình kia.

Cùng bảo bảo ngồi chồm hổm trên mặt đất quan sát hồi lâu, lâu đến chân cũng đã tê rần, Lưu Thiên Tứ trừng mắt nhìn ánh mặt trời trên cây khô chậm rãi chiếu xuống, trong mắt to hiện lên ánh sáng: "Bảo bảo! Chuyển nhà!"

"Phụ thân?" Úy Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn lại.

Lưu Thiên Tứ rất là khẳng định gật đầu thật mạnh hai cái: "Con kiến, chuyển nhà, trời ấm." Khi nói còn chỉ thái dương trên ngón tay.

"Phụ thân nói là trời ấm áp con kiến muốn chuyển nhà sao?" Trên mặt Úy Bảo Nhi có nụ cười.

"Ừ! Chuyển nhà, ấm áp." Lưu Thiên Tứ đứng lên, tê chân rồi.

Chân Úy Bảo Nhi cũng đã tê rần, đứng lên theo phụ thân. Lại nghiêm túc nhìn chăm chú một hồi, bé cười: "Phụ thân, trời ấm, chúng ta cũng chuyển nhà đi."

Mắt nai đen láy của Lưu Thiên Tứ nháy nháy, trước mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc của nhi tử. Trong nháy mắt, hắn cười lớn: "Ấm, ấm, chuyển, chuyển."

Phụ tử hai người nhìn nhau cười sâu, sau đó liền chạy đi. Chỉ thấy Lưu Thiên Tứ vui tươi chạy về phía phòng hồng, Úy Bảo Nhi hớn hở chạy về phía tẩm cung của hoàng đế ca ca. Phụ tử hai người ai cũng không tò mò đối phương vì sao không cùng chạy với mình.

.........

"Tiểu vương gia, ngài đây là muốn làm cái gì?"

"Chuyển nhà, ấm áp."

"Ai u, tiểu vương gia, ngài chậm một chút, nô tài lấy giúp ngài."

"Tự mình, tự mình."

"Tiểu vương gia, ngài từ từ một chút."

"Tự mình, chuyển nhà, ha ha ha, ấm áp, Thiên Thiên."

Trong phòng hồng, Lưu Thiên Tứ lấy gối đầu của hắn và Thiên Thiên đến buồng phía đông, ôm chăn mền của hắn và Thiên Thiên tới buồng phía đông, xách dép của hắn và Thiên Thiên đến buồng phía đông, mang hết tất cả thứ hắn và Thiên Thiên dùng chung trong phòng đến buồng phía đông, kể cả quần áo của Thiên Thiên. Từ đầu chí cuối hắn cũng không để cho người khác giúp đỡ, kiên quyết muốn tự mình chuyển, nhưng lại dọa sợ một đám người.

Mà trong tẩm cung hoàng đế...

"Tiểu chủ tử, ngài đây là xảy ra chuyện gì? Cãi nhau với hoàng thượng?"

"Trời ấm, ta cùng hoàng đế ca ca muốn chuyển nhà, muốn chuyển đến nơi ấm áp."

"... Tiểu chủ tử, nô tài giúp ngài chuyển, ngài nhưng ngàn vạn đừng động thủ."

"Tự mình."

"Tiểu chủ tử, ngài chậm một chút, cẩn thận dưới chân, tiểu chủ tử, ngài để cho nô tài làm đi, nếu không hoàng thượng biết sẽ trách tội nô tài."

"Ta sẽ nói với hoàng đế ca ca, ta muốn tự mình làm."

Trong chuyện này, Úy Bảo Nhi cũng kiên quyết giống như phụ thân của bé.

Lấy gối đầu của bé và hoàng đế ca ca đến buồng phía đông, chuyển chăn mền của bé và hoàng đế ca ca tới buồng phía đông, xách dép của bé và hoàng đế ca ca đến buồng phía đông, còn ôm cả gối ôm lớn bằng hoàng đế ca ca để bé ôm khi hoàng đế ca ca vắng mặt đến buồng phía đông, kể cả quần áo của hoàng đế ca ca.

Bận rộn cả buổi sáng, Lưu Thiên Tứ cuối cùng bố trí xong "nhà mới" của hắn và Thiên Thiên. Rất sợ mệt tiểu chủ tử, khi hắn bận "chuyển nhà", đám thái giám cùng cung nữ tay chân cực nhanh thừa dịp tiểu chủ tử không chú ý dọn xong thứ nên thu dọn, thứ nên sắp xếp. Ngồi trên "giướng mới", Lưu Thiên Tứ rung chân, chờ Thiên Thiên buổi tối đến ngủ.

Sau khi thỉnh giáo ma ma gấp quần áo như thế nào, Úy Bảo Nhi nghiêm túc thực sự tỉ mỉ gấp từng bộ quần áo của hoàng đế ca ca một lần. Trong phòng đốt hương liệu trầm hương tốt nhất, Úy Bảo Nhi xông mỗi một bộ y phục của hoàng đế ca ca trên lư hương, lúc này mới bỏ vào tủ quần áo. Hoàng đế ca ca mỗi ngày phải bận tâm nhiều chuyện như thế, mùi thơm trầm hương này sẽ làm hoàng đế ca ca thả lỏng rất nhiều.

.........

"Hoàng thượng hồi cung — "

Bên ngoài truyền đến thông báo, Úy Bảo Nhi đầu đầy mồ hôi lập tức chạy ra ngoài.

"Hoàng đế ca ca!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười, bé một đầu nhào vào trong lòng người tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo mồ hôi.

"Bảo nhi? Sao đầu đều là mồ hôi?" Lấy khăn lụa ra lau lau cho Bảo nhi, Lưu Thao ôm lấy bé, nhàn nhạt liếc mắt đám cung nhân trong phòng một cái.

Đám thái giám cùng cung nữ lập tức quỳ xuống kinh sợ nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, tiểu vương gia vừa... chuyển nhà."

"Chuyển nhà?" Lưu Thao ôm Úy Bảo Nhi đi vào tẩm cung, tiến vào nội thất, vòng qua bình phong, hắn ngây ngẩn cả người.

"Hoàng đế ca ca, trời ấm, Bảo nhi muốn chuyển nhà, cùng chuyển nhà với hoàng đế ca ca." Chẳng mảy may sợ Lưu Thao có thể sẽ mất hứng, Úy Bảo Nhi chỉ để ý nói lý do của mình.

Cùng với hoàng đế ca ca sao... Cánh tay ôm Úy Bảo Nhi của Lưu Thao hơi dùng sức, xoay người đi ra ngoài, hỏi: "Bảo nhi chuyển nhà đến đâu?"

"Buồng phía đông."

Cước bộ Lưu Thao không ngừng chạy thẳng tới buồng phía đông.

Nô tài hầu hạ lập tức nói: "Hoàng thượng, tiểu vương gia gấp tất cả quần áo của ngài một lần, còn dùng trầm hương xông toàn bộ, nói là cho hoàng thượng ngài đỡ mệt." Trong mắt Lưu Thao thoáng hiện cái gì, ngón tay khẽ động, đám nô tài lập tức toàn bộ lui xuống.

"Bảo nhi hôm nay không phải muốn chơi trốn trốn với phụ thân sao?" Ngửi mùi thơm trầm hương lưu lại trên người Úy Bảo Nhi, Lưu Thao nắm lấy tay nhỏ của bé.

"Bảo nhi hôm nay là chơi trốn trốn với phụ thân. Sau đấy Bảo nhi nhìn thấy con kiến đang chuyển thức ăn, phụ thân nói trời ấm, con kiến muốn chuyển nhà phơi nắng, Bảo nhi và phụ thân cũng trở lại chuyển nhà."

Khóe miệng Lưu Thao có nụ cười thản nhiên, chỉ một thoáng, dung nhan vốn đã vô cùng mỹ mạo của hắn nhất thời bị lây một tầng thần vận không giống như thế, càng làm thần chí người ta nhẹ bay. Hắn vừa mới cười, Úy Bảo Nhi cũng thích nhất nhìn hắn cười lập tức sáp qua, hôn một cái ở khóe miệng hắn. Nụ cười của Lưu Thao dừng lại, khi Úy Bảo Nhi rời đi, hắn cũng hôn một cái ở khóe miệng bé, đổi lấy một nụ cười mê người khác của Úy Bảo Nhi. Cử chỉ như vậy thường xuyên phát sinh giữa hai người, hai bên đều rất thích nụ cười cũng không phải thường xuyên có thể nhìn thấy của đối phương.

Lúc này, Lưu Thao đã ôm Bảo nhi vào buồng phía đông. Trong phòng thổi hương vị trầm hương nhàn nhạt, mùi hương này quả thực khiến người ta buông lỏng, nhưng đây không phải là chủ yếu nhất. Đi tới trước tủ quần áo, mở ngăn tủ, quần áo trong tủ gấp thật chỉnh tề, có khác biệt rõ ràng với cách gấp của đám cung nữ ngày thường. Đóng cửa tủ, Lưu Thao ôm Úy Bảo Nhi tới bên giường, đệm gấp trên giường cũng không dễ nhìn, nhưng có thể thấy được người gấp rất dụng tâm.

"Người tới."

"Có nô tài."

"Truyền thiện."

"Dạ, hoàng thượng."

Bên ngoài truyền đến tiếng thông báo truyền thiện, Lưu Thao cởi hài của Úy Bảo Nhi, đặt bé trên giường. Kéo tay nhỏ bé của Úy Bảo Nhi qua đặt trên nút áo của mình, Lưu Thao không cần mở miệng, Úy Bảo Nhi liền bắt tay cởi nút áo. Đợi sau khi bé cởi long bào của Lưu Thao ra, Lưu Thao cầm lấy thường phục của mình Úy Bảo Nhi đứng trên giường thay y phục cho hoàng đế ca ca.

"Hoàng đế ca ca buổi chiều vô sự, cùng ngươi. Bảo nhi muốn đi chơi chỗ nào?" Nhìn chăm chú người đang nghiêm túc gài cúc cho hắn, tâm tình Lưu Thao vô cùng tốt hỏi.

Úy Bảo Nhi dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: "Ưm... Không biết cha buổi chiều có tiến cung hay không. Nếu cha không tiến cung, chỉ có một mình phụ thân, Bảo nhi không thể bỏ lại phụ thân."

"Yên tâm, cha ngươi buổi chiều nhất định sẽ tiến cung. Chuyển nhà chuyện lớn như thế, hắn sao có thể bỏ mặc cha ngươi một mình? Bảo nhi muốn đi chỗ nào?" Lưu Thao sờ lên ánh mắt đen láy giống như tiểu hoàng thúc của Úy Bảo Nhi, lại hỏi.

Úy Bảo Nhi từ trước đến nay luôn tin tưởng không nghi ngờ lời nói của hoàng đế ca ca, cúi đầu tiếp tục buộc cúc, cũng nói: "Ta muốn nghĩ một chút, sau khi ăn cơm xong nói cho hoàng đế ca ca."

"Được."

.........

Úy Thiên buổi trưa đang định dùng cơm một mình nhận được tin tức trong cung, Dụ Đầu của y sáng hôm nay chuyển nhà, chính là vì thái dương ấm áp cho hắn phơi nắng. Úy Thiên lập tức cơm cũng không ăn, cưỡi ngựa liền tiến cung. Vừa đi vào phòng hồng, lập tức có người bẩm báo với Úy Thiên: "Chủ tử, tiểu vương gia bận rộn nửa ngày, cõ lẽ là mệt mỏi, nô tài truyền thiện, tiểu vương gia cũng không có khẩu vị ăn."

Mi Úy Thiên lập tức nhíu lại, y bước nhanh vào buồng phía đông, còn chưa có vòng qua bình phong một người liền chạy vội ra.

"Thiên Thiên!"

Ôm Lưu Thiên Tứ, Úy Thiên lo lắng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của hắn, còn chưa mở miệng, đối phương đã vui sướng liên tục kêu to: "Thiên Thiên Thiên Thiên... Nhớ, Dụ Đầu nhớ." Chuyển nhà, hắn thật là nhớ thật là nhớ cùng Thiên Thiên ăn cơm, ăn xong ngủ ngủ.

Nhìn sắc mặt người này và tâm tư trong mắt người này, Úy Thiên thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn một cái trên miệng Lưu Thiên Tứ, y nói: "Dụ Đầu, Thiên Thiên đói bụng, cùng Thiên Thiên ăn cơm."

"Đói nha, Dụ Đầu đói, cùng nhau cùng nhau." Vừa nghe Thiên Thiên đói bụng, Lưu Thiên Tứ kéo Úy Thiên liền đi ra bên ngoài. Đám cung nhân lập tức đi truyền thiện.

Đợi chốc lát sau, cơm nước đã tới. Lưu Thiên Tứ tiêu hao thể lực nửa ngày rất đói, sau khi có Thiên Thiên bồi khẩu vị của hắn lập tức trở lại. Hắn vẫn chưa biết dùng đũa, cái thìa trên tay cơ hồ là bày biện, hắn mặt mày hớn hở ăn cơm và thức ăn Thiên Thiên đút vào trong miệng, giống như ăn từng thìa từng thìa mật đường.

"Dụ Đầu, ăn xong cơm Thiên Thiên cùng ngươi ngủ trưa. Sau khi ngủ trưa thức dậy Dụ Đầu muốn chơi chỗ nào? Thiên Thiên cùng ngươi."

Trong mắt to của Lưu Thiên Tứ là chờ đợi, lại có chút chần chừ: "Sách sách... Ưm, bảo bảo... Chơi." Thiên Thiên có thật nhiều sách sách phải xem mà, hơn nữa hắn còn muốn bồi bảo bảo.

Úy Thiên cười nhẹ: "Thiên Thiên đã xem xong sách hôm nay rồi, bảo bảo có Thao nhi bồi, Dụ Đầu có thể cùng Thiên Thiên đi chơi."

Mắt nai nhất thời sáng ngời, Lưu Thiên Tứ hô to: "Ngủ trong rừng, ngủ trong rừng."

"Được, Thiên Thiên buổi tối mang Dụ Đầu đi ngủ trong rừng." Lại bón cho Lưu Thiên Tứ một thìa cơm, Úy Thiên nhịn không được liếm hạt cơm ở khóe miệng đối phương vào trong miệng mình.

"Thiên Thiên... Động phòng..." Thanh âm Lưu Thiên Tứ mềm mại, khuôn mặt hồng hồng.

"Được, còn động phòng."

"Thiên Thiên!" Lưu Thiên Tứ nhào vào trong lòng Úy Thiên, cực kỳ cao hứng.

Ôm người quan trọng nhất đời này của mình, tim Úy Thiên tràn đầy. Cho dù không nhận được tin tức của bên hoàng thượng, nhưng không cần đoán y cũng biết hoàng thượng hôm nay chắc chắn sẽ bồi Bảo nhi. Nghĩ đến ỷ lại của nhi tử với hoàng thượng, áy náy trong lòng Úy Thiên đối với nhi tử lại ít đi nhiều. Bảo nhi của y sẽ không trách phụ thân của bé lúc nào cũng bỏ lại bé, bởi vì Bảo nhi của y là chí bảo mà tiểu Dụ Đầu của y cho y.

Ăn cơm xong, Lưu Thiên Tứ liền mệt nhọc, Úy Thiên ôm hắn đến "nhà mới" ngủ trưa. Đệm chăn thật chỉnh tề trải trên giường, quần áo của y cũng từng bộ một bỏ vào tủ quần áo. Bên gối đầu có mấy miếng vỏ quýt khô, tỏa ra hương quýt nhàn nhạt, giống như hương vị trên người Lưu Thiên Tứ luôn mang theo.

Ánh mặt trời ấm áp chính ngọ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên giường đơn cũng không rộng lắm, Úy Thiên ôm người đang ngủ say nhắm mắt chợp một giấc. Người khác đều nói tính tình Bảo nhi giống y, yên tĩnh, không thích cười, nhưng thực ra không phải vậy. Tính tình Bảo nhi giống như Dụ Đầu, có một trái tim tinh tế, đối với người đã nhận định là tuyệt đối không muốn xa rời. Giống như y từng nói, tiểu Dụ Đầu của y chỉ là không nói, hắn kỳ thực cái gì cũng hiểu, hiểu tình hơn bất luận kẻ nào, cũng si tình. Y không chỉ may mắn một lần, may mắn mình đi qua cái con phố ấy, may mắn mình mua một quả quýt.

.........

Dùng xong trung thiện, lại tắm hương cho Bảo nhi, sau chốc lát bồi bé ngủ ngắn, Lưu Thao nằm trên giường vẻ mặt thích ý hỏi: "Bảo nhi, nghĩ xong muốn đi đâu chưa?" Bởi vì vừa thức dậy, trong thanh âm mang khàn khàn mấy phần mê người.

Úy Bảo Nhi tuổi còn nhỏ đương nhiên không cảm giác được bộ dáng hoàng đế ca ca của bé lúc này làm cho người ta mơ màng bao nhiêu, bé miễn cưỡng chôn trong lòng Lưu Thao nói: "Muốn nằm như vậy, nằm bên cạnh hoàng đế ca ca."

"Nằm lâu ngươi sẽ không thoải mái." Lưu Thao ngồi dậy, ôm người vào trong lòng.

Úy Bảo Nhi ngửa đầu: "Hoàng đế ca ca, ta muốn, ngủ trong rừng."

Trong mắt Lưu Thao là quả nhiên như thế.

"Hoàng đế ca ca lát nữa mang ngươi xuất cung, dạo dạo trên phố. Sau khi trời tối chúng ta đi ngủ trong rừng."

Úy Bảo Nhi cười, hai tay ôm lấy Lưu Thao, hỏi: "Hoàng đế ca ca sau này có mang người khác ngủ trong rừng sao?"

"Sẽ không, chỉ mang một mình Bảo nhi."

Nụ cười của Úy Bảo Nhi đậm hơn.

Biểu tình Lưu Thao nhàn nhạt, hắn khẽ vuốt hai má Úy Bảo Nhi, hài tử gần như hắn một tay nuôi lớn này có thể dẫn ra rất nhiều tình tự chôn sâu trong cơ thể. Hài tử này là của hắn, vĩnh viễn đều là của hắn.

lại không quỷ linh tinh quái giống như Lưu Tư Diệu hoặc Ly Doanh Doanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro