Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tập 9.

Nói sao Tiên thích ăn đồ ăn ở quán rượu hơn là tại vì ở đây có bán món mì xào lòng gà với cơm rang tỏi ngon lắm, hầu như chỗ cô ở quán rượu nào cũng có bán. Lúc mới về đây cô đã hỏi thử ông chú kéo xe thì được nói ra cho cái quán hiện tại. Mà hình như mấy quán ở trên cô xài chung công thức hay sao á, ăn ở quán rượu nào cũng ngon chứ nhà hàng chuyên bán đồ ăn thì nó lại dở ẹc. Nên cô đang hy vọng vái quán này cũng sẽ ngon như chỗ mà cô thường ăn.

Do ở đây không được đông dân như bên Vĩnh Long hay Mỹ Tho nên là quán cũng khá thưa thớt, Tú lựa đại một cái bàn rồi kêu ra hai món thích ăn nhất ra. Cô còn sợ đứa hầu của bạn mình đói nên kêu ra nhiều hơn nữa.

Do Tiên là con gái lại ăn bận cũng không phải dạng tầm thường nên là vừa bước vô quán là đã có mấy người để ý. Quán nhậu thì đương nhiên đa số là đàn ông lui tới chứ đàn bà kiểu này có mấy khi, nếu có thì cũng chỉ một là kỹ nữ còn hai là mấy bà vợ đi bắt chồng về mà thôi.

Thổi phù vào cái đèn dầu hột vịt cho nó tắt lửa, con Mít đi tới đứng bên cạnh Tiên để tiện việc sai vặt, nhưng mà nó chỉ vừa đứng bên cạnh tí thôi là đã được Tiên kêu ngồi ăn chung cho đỡ buồn.

"Ngồi ăn với tôi đi, ăn một mình buồn lắm." Tiên nở một nụ cười thân thiện đối với Mít. Nếu so bì về nhan sắc thì Tiên không sắc sảo như Phương nhưng mà không sắc sảo không đồng nghĩa là không xinh đẹp. Tiên mang một nét lanh lợi dễ thương, còn Phương lại mang một nét khá hung dữ nên là cũng ít ai dám lại gần vì vừa thấy cô nhìn một cái là họ tránh xa ra chục thước mặc dù cô chẳng hề làm gì.

"Dạ thôi, con ăn hồi nãy rồi cô." con Mít lắc lắc đầu, quả thật nó chưa đói bởi vì ban chiều đã ăn ít cháo vịt với thằng Tẹo giờ bụng còn lình xình lắm.

"Ngồi đi." Tiên đứng dậy kéo Mít ngồi xuống ghế, do bản tính thân thiện không phân biệt giàu nghèo nên cô mới kéo Mít xuống ngồi chung. Tuy cha với má của Tiên cũng không ưa hạ nhân gì mấy, hay chửi mắng và hành hạ họ nhưng cô lại không bị lây cái tính đó. Tiên coi họ như con người đúng nghĩa, cô không xa lánh, cô không khinh thường họ, trái lại cô còn mua cho họ kha khá đồ và chịu khó chơi với con của họ nữa.

Đồ ăn được đem ra, Tiên háo hức cầm đũa gắp mì ăn thử coi có đúng cái vị mà cô cần hay không. Sau khi nếm qua rồi thì rất nhanh sắc mặt của cô trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, đúng cái vị này luôn.

Thấy con Mít cứ ngồi im đó thì Tiên tặc lưỡi, cô lấy một cái chén khác gắp đầy ụ mì xong thì đẩy sang cho người trước mặt. "Ăn đi, tôi kêu nhiều lắm."

Mít bởi vì bị ép buộc một cách nhiệt tình như vậy thì nó cũng đành thuận theo cầm đũa lên ăn một chút. Không phải là nó không muốn ăn mà là tại vì nó chưa đói, giờ dồn vô nữa chắc một hồi nó trào ra đường lỗ mũi luôn.

Sau khi ăn xong thì theo thói quen là hay uống thêm ít trà, Tiên ngoắc tay kêu người đang chạy bàn tới nói là đem ra cho cô một bình trà thơm. Người nọ nghe Tiên dặn dò xong thì cũng vội vào trong để đem đồ ra.

Trong lúc đó ở bên bàn bên cạnh lại đang xì xầm với nhau về một vấn đề gì không rõ, đại loại nội dung như sau. "Tao dặn nó bỏ thuốc rồi, chút thằng Hùng đem nó tới rồi dụ nó uống là được."

"Chắc không mậy, nó con ông thầy dễ gì chịu đi đêm."

"Nói nó qua giảng bài là được hết."

Họ cứ xì xầm to nhỏ với nhau như vậy cho tới khi trà được đem ra. Ai nấy đều nhướng mày với nhau vì đã dặn kỹ là bỏ thuốc vào trong.

Lát sau có một cô gái đi vào, cô ấy nhìn đây là nơi chuyên tụ tập đàn đúm thì có hơi khó chịu. "Mấy ông kêu tui ra đây giảng bài mà vậy đó, mai còn đi học mà không nên thân." nói rồi giận dỗi muốn bỏ về thì lại bị kéo lại.

"Đâu có, tụi tui uống trà không à, nếu như bà không thích thì uống tí trà với tụi tui đi rồi mình về." vừa nói lại vừa rót ly trà qua cho cô ấy.

"Uống xong ly trà này là ngày mai học cho đường hoàng nghe chưa."

Có lẽ cô ấy là con của thầy giáo còn đám thanh niên mới nhú này là học trò nên là họ mới nói chuyện kiểu quen biết lâu như vậy. Cô ấy nghe đám thanh niên này nói uống xong ly trà rồi theo về nhà học thì cũng nghe lời uống hết. Sau khi thấy cô ấy uống rồi thì nhóm năm sau người này nhìn nhau thầm nhướng mày ra hiệu.

Nhưng mà hình như thuốc không có tác dụng vì cô ấy uống nãy giờ chẳng có phản ứng gì cả.

"Sao mày nói chút là được?"

"Ai biết, mọi lần chưa bao lâu là thấm rồi, sao giờ nó còn tỉnh queo."

Thấy đám này cứ chụm đầu vào xì xầm thì cô ấy nổi bực. "Mấy ông không chịu học thì tui về đây." nói xong cô ấy bước ra cửa. Đám thanh niên thấy cô ấy bước ra cũng vội đuổi theo, nhưng mà đuổi chưa bao xa thì cũng phải dừng bước bởi vì cha của cô ấy có công việc đi ngang tình cờ thấy con gái từ trong quán rượu bước ra nên ông có rầy vài câu rồi cũng dẫn về nhà luôn.

Tiên thanh toán tiền xong thì cô cũng đứng dậy ra về bởi vì trời cũng thổi gió lạnh chắc lại sắp mưa nữa rồi, mưa gì mà cứ mưa miết.

Xin ít lửa từ cái đèn dầu của quán, con Mít nhanh chân đuổi theo để còn kịp soi đường cho Tiên.

"Em thấy trời nực hông Mít?" Tiên thấy mưa đã rơi vài hạt lâm râm nhưng mà sao trong người cô cứ nóng lên khó tả nên cô mới quay sang hỏi con Mít rằng liệu nó có nóng hay không và rất nhanh nhận được một cái gật đầu kèm theo chữ có từ miệng nó.

Chính nó cũng chẳng hiểu lý do gì mà trong người nó nóng hừng hực rồi nhột nhột như kiến bò, rõ ràng là nó đã tắm rửa sạch sẽ rồi mà sao cứ thấy khó chịu với ngứa ngáy kiểu gì.

Ông trời rũ lòng thương, vừa rơi vài hạt nhỏ thì rất nhanh đã tặng cho hai con người này một trận mưa xối xả. Con Mít vội cùng Tiên chạy vào một cái chòi nhỏ mà người ta cất lên để canh lúa đục mưa một chút. Cũng hên là đèn dầu chưa có tắt, lỡ như nó mà tắt thì chắc sợ ma xỉu cái đùng luôn.

"Vô đây lỡ bị người ta la thì sao?" Tiên thấy tự nhiên hai người lại chui vô nhà của người ta mà không xin phép kiểu này thì lỡ như bị họ thấy rồi chửi thì sao, đó giờ cô chưa hề tự tiện chui vô nhà người ta như vậy luôn á.

"Cái này qua mùa lúa rồi nên không có ai ở đâu, mình vô đục mưa một chút đâu có ai mà rầy." con Mít để đèn dầu lên một cái bàn bằng tre. Ở đây còn có một cái chõng cũng được đóng bằng tre tương tự với cái bàn, có lẽ là dùng để nằm nghỉ ngơi.

Con Mít ngồi xuống cái chõng để thử coi nó còn chắc chắn hay không, sau khi nhận thấy chõng vẫn còn ổn thì nó nói với Tiên tới đây ngồi chờ tạnh mưa đi, chứ đứng hoài mỏi chân.

Tiên ngồi xuống cạnh với Mít rồi bắt đầu dùng tay quạt quạt trước mặt để bớt nóng. Nhưng mà hình như càng làm nó càng nóng thêm thì phải, tới mồ hôi mồ kê cũng đổ nườm nượp hết trơn.

Con Mít thì cũng chẳng khá khẩm gì mấy, lần đầu tiên nó thấy cái áo bà ba mỏng dính của nó nóng chứ đó giờ cái áo này của nó mặc vô trời tối mùa hè vẫn lạnh thấy mồ luôn chứ huống hồ gì mưa xối xả rồi gió thổi kiểu này.

Ánh đèn dầu leo lét hắt lên gương mặt của hai người, Tiên ngồi gần có thể nghe rõ hơi thở của Mít, cô quay sang nhìn nó. Cô đang nhìn cái đứa nhỏ mà theo bản thân cô đánh giá là một đứa đen thui lùn tịt, nhưng mà cái đứa lùn tịt hiện tại tự dưng nhìn cũng có nét dễ thương chỉ có cái hơi đen thôi chứ mắt mũi cũng có nét đó chứ.

Nhận thấy có người đang nhìn mình thì Mít cũng khẽ quay sang, ánh mắt nó chạm vào ánh mắt của Tiên. Hai người cứ chăm chú nhìn nhau như vậy và đều cảm nhận được ánh mắt đối phương hừng hực lên một thứ gì đó chẳng rõ.

Bất chợt Tiên đưa tay lên chạm tới gương mặt có chút đen nhẻm của Mít. Da thịt nó cũng cũng đang nóng hổi giống hệt với cô, vừa chạm tới thôi là đã khiến cho cơ thể cả hai đều phải rùng lên.

Tức thời một sự thôi thúc nào đó Tiên lại khẽ nghiêng đầu nhoài người tới hôn cái con nhỏ mới gặp ban sáng này. Cô hôn nó không chừa một tấc da thịt nào, cứ dần dà tới hõm cổ rồi tới thứ sau lớp áo bà ba mỏng tang đó.

Một sự thôi thúc của bản năng, Tiên đưa tay lên cởi từng sợi dây đang buộc ở áo bà ba của Mít. Cô cứ kéo từng sợi như vậy cho tới khi đã lộ rõ thêm một lớp áo lót mỏng màu trắng bên trong.

"Đừng cô Tiên ơi, cô út biết cô út đánh con chết." con Mít hiện tại đang nằm trên chõng và bị Tiên áp bên dưới thân, nó đang cố dùng sự lý trí cuối cùng để giữ chặt lại dây lưng quần vì nó biết chuyện này đang bắt đầu không ổn, lỡ như mà bị cô út phát hiện thì cô út đánh nó chết. Đời con gái chỉ có cái này thôi, để mất rồi thì thiên hạ cười chê cho tới xuống lỗ còn cười.

Nhưng dường như câu nói ấy chỉ như gió thoảng ngoài tai bởi vì Tiên bây giờ đã chẳng nghe được thứ gì, cô gạt tay của Mít ra rồi cứ như vậy nhẹ nhàng đem thứ vướng víu kia kéo xuống.

"Đừng mà cô Tiên...đừng...làm ơn!" con Mít cứ như vậy van xin cho tới khi bên dưới nó truyền tới một cảm giác đau đớn, nước mắt nó theo đó cũng chảy xuống, cứ như thế nước mắt cứ liên tục từng hàng như thác đổ chẳng có điểm dừng vì nó biết đời nó đã không còn gì để mất nữa rồi.

---

"Quỷ cái này nó đi lâu dữ vậy trời, mưa tầm tã rồi." Phương đang sốt ruột cho Mít với Tiên vì cả hai đã đi hơn hai tiếng rồi chưa thấy về, mưa thì cũng bắt đầu nặng hạt hón và sét đánh ầm ầm nên là cô đang rất là lo.

Hương thấy Phương cứ đi tới đi lui như vậy thì nàng tới bên cạnh cô trấn an. "Chắc là mưa quá nên ở lại đục mưa một chút, cô đừng lo."

"Đợi tí nữa không thấy nó về là phải đi kiếm đó em, ở đây thấy ghê quá chừng." Phương thiệt sự không yên bụn khi trong đầu cô cứ nghĩ tới mấy chuyện không được tốt lành, nếu như mà Tiên về trễ thì cô phải đi tìm để coi có đang an toàn hay là không.

Hương nghe Phương nói vậy thì nàng cũng gật gật đầu, nàng nói nếu chút nữa không thấy ai về thì sẽ đi kiếm cùng với cô.

---

"Xin lỗi." Tiên nhìn Mít cứ rút sát vào trong góc của chõng trẽ rồi khoác hờ chiếc áo bà ba cũ kỹ trên người thì cô cũng không biết làm gì hơn ngoài hai từ xin lỗi ấy. Cũng tại cô tất cả, tại cô không kìm chế được bản thân.

Mít rấm rứt cắn chặt lấy môi dưới để ngăn khóc thành tiếng, hai bàn tay nó cứ bứt bứt vào nhau y như đang tự dằn vặt mình.

"Em đừng có khóc nữa."

Tiên muốn giúp Mít thắt lại dây áo thì nó vội gạt tay cô ra, nó trừng trừng mắt nhìn Tiên. "Cô xin lỗi là được hay sao, đời con có cái này là quý giá nhất giờ con không còn nữa thì mặt mũi nào mà nhìn ai. Cô nói xin lỗi thì có trả lại được đời con gái cho con không?" nó nghẹn ngào nói, từng câu nói ấy phát ra là từng hàng nước mắt lại chảy xuống như mưa.

Con Mít muốn đem Tiên ra cào cấu cho hả dạ, nhưng mà phận tôi tớ thì làm sao dám dùng vũ lực với bề trên. Nên nó cứ tự dày vò bản thân bằng cách tự đánh, tự cấu xé vào mình tới độ hai cánh tay cũng trở nên rướm máu làm cho Tiên cũng phải xót xa. Cô vội nhào tới ôm chặt nó lại để nó không tự làm bản thân tổn thương nữa mặc dù Mít đã chuyển hướng đấm và hướng cào sang cô.

Từng cái đấm hay từng cái cào cô đều cam chịu bởi vì nguồn cơn là do cô, lỗi này là của cô, nếu không tại cô thì Mít đâu phải chịu cảnh như thế này. Cùng là con gái với nhau thì cô biết thứ đó nó quan trọng như thế nào mà.

Bưởi sau khi được Tiên ôm lấy thì nó cố gắng giãy giụa và chống cự cô một cách kịch liệt, nó không muốn người này chạm vào mình, nó hận, nó ghét người này.

Nhưng mà có lẽ Tiên quá khỏe nên nó dẫu cho có vùng vẫy mạnh cách mấy thì cũng chẳng thể đuổi được người đang ôm chặt mình đi, nó chỉ đành tự mình khóc một cách tức tưởi rồi ngất đi từ lúc nào cũng không hay.

---

Phương ngồi ở nhà mà cứ thấp thỏm không yên, vừa tính đi vô lấy cây dù với đèn đặng đi kiếm Mít thì bên ngoài đã nghe tiếng bước chân. Phương ra hàng ba đứng nhìn ra thì thấy dáng dấp đang lom khom như đang cõng một cái gì đó, cho tới khi bóng dáng ấy tới gần rồi thì Phương mới nhận ra đó là của Tiên và Tiên đang cõng con Mít ở trên lưng.

Phương nhìn bạn mình đang chật vật để con Mít đang nhắm hít đôi mắt từ trên lưng xuống bộ đi văng thì cô tính hỏi rằng nó đã đi đâu mà trễ vậy rồi mới về, nhưng lời chưa kịp nói đã bị cắt ngang. "Chỗ em ấy ngủ ở đâu?" Tiên vừa hỏi vừa đưa tay vén vài sợi tóc đang lòa xòa trước gương mặt nhỏ nhắn kia.

"Sau bếp đó." Phương mặc dù đang khó hiểu nhưng mà thấy bạn mình đang có gương mặt u ám như vậy thì cô đành thôi. Cô chỉ về hướng nhà bếp để Tiên biết chỗ đó là của con Mít ngủ hiện tại. Phương nghĩ trong đầu có lẽ có chuyện gì thì cũng nên đợi tới sáng thì hẵng hỏi sau tại vì bây giờ cô thấy mặt của Tiên không những u ám mà còn bơ phờ đến lạ thường.

"Ừ." Tiên gật gật đầu rồi bế xốc Mít vẫn còn ngất xỉu lên, cô nhìn vào hàng mi đang nhắm ghiền ấy khẽ thở dài.

Bế người con gái nhỏ nhắn trong vòng tay, Tiên đảo mắt nhìn tới cái chỗ mà gọi là chỗ ngủ của em ấy. Chỗ ngủ sao mà trống trơn chỉ có mỗi cái tấm mền mỏng lét, tới mùng còn không có, trời bên ngoài thì lại đang nổi tiếp từng đợt gió rít. Do tháng này đã vào mùa mưa nên chuyện mưa dầm kéo dài đã là quá bình thường. Nhưng nó chỉ bình thường đối với những người ăn no mặc ấm như cô, còn những người như Mít thì sao chịu lạnh nổi.

Vừa nghĩ càng thấy lỗi lầm là do bản thân mình gây ra, Tiên chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, cô xoay lưng lại bế con Mít hướng về phòng mình hiện tại. Có lẽ nên để em ấy ngủ trong đây thì tốt hơn, dẫu sao nó cũng ấm áp hơn bên ngoài.

"Mình đi ngủ thôi, trễ quá rồi." Phương vừa tấn lại mùng vừa nói với Hương vẫn đang ngồi trên ghế đấm đấm vào thắt lưng. Thai nhi đã bắt đầu phát triển nên bụng nàng hiện tại đã nhô lên, không hẳn là quá to nhưng nó vẫn đủ để cho người khác nhận thấy Hương đang là một bà bầu. Bầu càng lớn thì lưng càng mỏi càng đau nên Hương hiện tại mới đang chật vật ngồi đấm đấm vào lưng như vậy.

Cô giở mùng ló cái đầu ra, "Em, ngủ thôi." Phương thấy Hương vẫn ngồi đó thì cô vội thúc giục. Giờ này nên chui vô mùng cho ấm chứ ngồi ngoài đó làm gì.

Hương nghe Phương lần nữa kêu đi ngủ thì nàng đứng dậy bước từng bước chậm rãi tới bên giường. Sau khi đã đặt lưng xuống tấm nệm êm ái rồi thì Hương mới nghiêng người, nàng vòng tay trái qua ôm ngang bụng của Phương, còn đầu thì khẽ tựa vào bờ vai mảnh mai nhưng vẫn đủ vững chắc ấy.

Phương đưa tay tới chạm tới cánh tay đang đặt trên bụng mình, cô chẳng nghĩ trong khoảng thời gian ngắn mình lại có thể thương em ấy nhiều tới mức này. Nhiều lúc cô cứ nghĩ lỡ như một ngày nào đó mất lấy em ấy thì cô sống ra làm sao đây vì cô đã lỡ thương em ấy hơn cả bản thân rồi.

"Cô nè." Hương thầm thì bên tai của Phương.

"Sao em?"

"Em thương cô lắm!" bỗng dưng Hương nói lên câu này, trong giọng nói của nàng còn có chút nghẹn nghẹn như muốn khóc.

Phương nghe em ấy nói thương mình thì cô khẽ cười. Cô đáp: "Nghe em nói thương cái tự nhiên thấy lâng lâng ghê ta."

"Được cô để ý, được cô thương em là phúc phần không biết bao nhiêu kiếp em gom lại. Em không sợ cùng cô đương đầu mọi thứ, em chỉ có một điều trong lòng em luôn canh cánh sợ hãi đó chính là em sợ...mất cô." Hương khẽ cọ chóp mũi vào vai của Phương, nàng tự dưng hôm nay muốn nói ra tiếng lòng, nàng muốn đem toàn bộ nói ra hết thảy vì chẳng biết nguyên do gì mà dạo gần đây nàng cứ có cảm giác bất an không rõ.

Nhẹ nâng bàn tay nhỏ nhắn như búp măng non hôn lên đó một cái thật nhẹ, Phương rất nhanh đã lên tiếng đánh tan suy nghĩ tiêu cực từ Hương. "Dù cho trời có sập xuống thì tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay em, sẽ không bao giờ có chuyện gì hết, nếu như có gì đó thì tôi sẽ đứng ra bảo vệ em, được chứ?" Phương bản tính tuy cục cằn lại còn không biết nói ngọt, ấy vậy mà đối với Hương cô vẫn có thể dùng những lời nói êm tai để cho nàng vơi bớt đi nỗi lo trong lòng.

Phương nhẹ giọng, "Hương à, em biết tôi thương em ra mần sao mà. Nếu như em thấy không an toàn nữa thì mình đi, đi thật xa chỗ này, đi một nơi không ai biết tới hai đứa mình được không?" cô không sợ sẽ không có chỗ cho hai đứa dung thân, huống hồ tiền bạc của cô vẫn đủ đem em ấy ấy tới nơi khác và sống một cuộc sống sung túc. Nếu như ổn định rồi thì cô sẽ kinh doanh nho nhỏ một thứ gì đó để còn có tiền cho con cái về sau.

Hương ngước đôi mắt ngập hơi nước nhìn Phương, nàng hiện tại là đang cảm động. Nàng chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ được người mình thương nói ra những lời này. Khi trước ở với Tuấn thì những câu nói hay từng cái quan tâm nhỏ nhặt nó cũng quá xa vời. Còn giờ đây khi ở bên Phương, nàng mới có thể biết được một tình yêu ngọt ngào đích thực là như thế nào.

Khẽ hôn lên hàng mi cong vút, Phương dỗ dành em ấy vào giấc ngủ để em ấy không suy nghĩ nhiều về chuyện tương lai nữa. Dù tương lai có ra sao, dù tương lai có thể nào thì Phương vẫn không đổi thay lòng dạ, cô vẫn thương nàng, thương bằng cả tấm chân tình này và còn cả...mạng sống.

Mít khẽ dụi mắt thức dậy, nó hơi chau mày vì phần dưới đang nhói đau. Lồm cồm ngồi dậy từ chiếc giường ấm áp, nó đảo mắt xung quanh thì nhận thấy đây rõ ràng là phòng của chủ, vậy thì sao nó lại ngủ ở đây?

Bất chợt trong đầu lại nhớ về loạt ký ức ấy, nước mắt từ khóe mi lại lần nữa rơi xuống. Nó cắn chặt môi mặc kệ cơn đau từ bên dưới, cứ như vậy đi một mạch trở về chỗ ngủ vốn thuộc về nó.

---

Mít nhìn ra ngoài trời vẫn còn tối, ếch nhái thì thi nhau kêu ộp oạp một cách thê lương càng làm cho tâm trạng của nó trở nên chùng xuống.

Nó mang tấm thân thất thểu tới bên tấm phản gỗ ở nhà bếp rồi từ từ ngồi xuống. Ánh đèn dầu heo hắt in hình bóng nó lên vách tường, nó tự nhìn bản thân mình qua chiếc bóng rồi tự cười giễu cợt cho bản thân, tấm thán nó hiện giờ y như chiếc bóng này vậy, chỉ một màu tối đen.

Mất đi trinh tiết mà còn mất trong tay một người phụ nữ, chuyện đáng mắng chửi nay càng đáng để mắng chửi hơn. Một đứa hư thân mất nết như nó thì ai còn dám nhìn tới, mặt mũi đâu nó dám về gặp lại má nuôi.

"Chị Mít, dẫn em đi tiểu đi." thằng Tẹo nãy giờ vẫn ngủ say nhưng vì cơn buồn tiểu khiến nó phải tỉnh dậy, nó chưa hề hay biết Mít đang có chuyện xảy ra, nó lúc nãy giật mình tỉnh dậy không thấy Mít ngủ cùng nên cứ nghĩ rằng chị Mít theo hầu cô Tiên rồi về trễ mà thôi.

Dắt tay đứa nhỏ non nớt ra phía sau hè, Mít đứng canh chừng cho thằng Tẹo đi tiểu vì thằng Tẹo sợ ma. Hầu như từ khi gặp mặt thằng Tẹo và cùng theo hầu Phương tới giờ thì Mít đảm nhiệm trọng trách dắt nó đi tiểu ban đêm từ lúc nào cũng không hay.

"Ẵm em đi." thằng Tẹo bỗng nổi cơn nhõng nhẽo, chắc có lẽ là vì nhớ nhà nên muốn được chiều chuộng một chút. Nó dang hai cánh tay ra muốn Mít ẵm nó trở về chỗ ngủ và Mít cũng chiều theo nó.

Sau khi đặt lại thằng Tẹo xuống tấm phản rồi thì Mít cũng thấm mệt, chắc có lẽ là do chuyện đó ập tới khiến cho nó uể oải từ thể xác tới lẫn tinh thần. Nó nằm xuống gối rồi rất nhanh chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay, cho tới khi gà bắt đầu gáy báo hiệu ngày mới thì nó mới từ từ mở mắt dậy. Nó quay sang lay người thằng Tẹo còn ngáy o o mau thức để nổi lửa nhóm bếp. "Tẹo, dậy nhóm lửa đi em."

Lộp cộp hai đứa nhỏ bắt đầu nhóm lửa lên để mà nấu cơm. Do Phương nói hôm qua cô muốn ăn giò heo hầm măng nên là chút nữa nó còn phải ra chợ sớm để mua về.

Đang cắm cúi thổi lửa như vậy thì Mít lại chạm phải ánh mắt của Tiên. Tiên bước chậm rãi tới bên cạnh nó, "Đêm qua lạnh sao em không ngủ trong phòng?"

"Phòng của chủ, tôi tớ như con không dám nằm."

"Nhưng tôi đã cho phép em thì em cứ việc ngủ đi chứ."

"Dạ không quen." nó vẫn cắm cúi thổi phù phù cho lửa lớn hơn và hiển nhiên chẳng hề để mắt tới Tiên khiến cho cô trở nên khó chịu.

"Tẹo, em coi chừng nồi cơm, chị đi chợ mua đồ." nói rồi chẳng thèm để tâm tới Tiên nữa, một mạch bước ra khỏi nhà bếp mặc kệ Tiên vẫn đang đuổi theo để mong rằng Mít sẽ nghe một câu xin lỗi đàng hoàng từ cô.

Tiên cứ đi theo sau lưng của Mít khiến cho nó dù bực bội nhưng cũng không thể làm gì hơn. Nó vừa lựa xong đồ chưa kịp trả giá là đã bị Tiên tranh trả tiền, cô còn dồn một đống bánh trái cho nó vì cô sợ nó đói khiến cho việc đi chợ tưởng chừng chỉ mua một cái giò heo với hai mục măng là xong, thì giờ đây nó đang phải xách thêm một nùi đồ mà Tiên mua cho nó. Khi nhìn vào làn tre thì đa số đều là đồ ăn vặt. Kẹo, bánh, đủ thứ thập vật.

Bỗng tầm mắt của Tiên nhìn tới một chỗ bán áo bà ba, cô nhớ lại áo của Mít hôm ấy đã quá cũ. Không những cũ mà còn mỏng tang như sắp rách tới nơi nên Tiên chẳng ngần ngại ước chừng thân thể của Mít rồi mua cho nó bốn bộ.

Mít nãy giờ thấy Tiên cứ đi theo sau lưng tự nhiên bây giờ lại nghe im ru, nó cứ tưởng Tiên đang cố gắng giữ im lặng nhưng mà tới khi nó giả vờ nhìn bâng quơ để kiếm cô thì chẳng thấy đâu cả. Bất chợt nó trở nên lo lắng.

Đảo mắt trong dòng người đi chợ sớm để mong nhìn thấy cái dáng cao cao kia, nó cứ nhìn mải miết mà vẫn không thấy. Vừa định bụng sẽ đảo vô chợ để kiếm vì sợ Tiên đi lạc thì bỗng dưng bên lỗ tai đã nghe cái tiếng của người mà nó đang lo. "Mít, cho em nè." Tiên ngại ngùng đưa xấp đồ qua cho Mít.

Mít nhìn xấp đồ trong tay của Tiên rồi nhìn tới gương mặt của cô. Do trời lúc này cũng đã bắt đầu có chút nắng nên nó có thể thấy rõ được Tiên đang lộ rõ vẻ ngại ngùng. Tuy đồ nó đã cũ, nó cũng muốn có đồ mới nhưng mà hiện tại nó không muốn dính dáng gì với Tiên nữa nên nó lắc đầu từ chối. "Cô đem cất đi, con không dám lấy."

"Em không lấy thì tôi cũng không biết làm gì với nó, áo em đã muốn rách ra rồi, em cứ lấy mặc đi."

"Rách hay không cô cũng mược xác con, cô đừng có mần vậy nữa, con hổng ưng, khó coi lung lắm." Mít lộ rõ vẻ không vui, nó bước đi một mạch để Tiên ở lại với xấp quần áo mới trong tay.

Tiên nhìn bóng dáng của Mít dần xa, cô khẽ thở dài. Nếu như cha với má biết cô làm ra chuyện này chắc đập cô què giò mất thôi.

Về tới nhà Mít phân công cho thằng Tẹo làm măng còn nó thì làm giò heo, hai đứa chỉ phụ trách làm như vậy còn nêm nếm hay nấu đồ ăn là do Hương làm, bởi vì Phương thích ăn đồ của Hương nêm hơn, hầu như bữa nào mà Hương nấu thì Phương đều ăn gần hai chén cơm rồi mới ngưng.

Tuấn bữa nay lại tới nhà của Phương để tìm cô, cậu ta gương mặt tiều tụy thấy rõ, tới đôi mắt cũng trở nên thâm quầng. "Phương." Tuấn thấy Phương thì vội nở nụ cười gượng gạo. Bản thân cậu mấy ngày qua ăn uống hay ngủ nghỉ gì cũng không được vì cậu đang suy nghĩ tới chuyện của Hương. Mục đích cậu tới tìm Phương là vì cậu muốn Phương đồng ý cho cậu đem Hương về chăm sóc, nếu như Phương đồng ý thì cậu sẽ đi tìm Hương về bằng bất cứ giá nào.

Phương chau mày nhìn Tuấn. Cô không ngờ anh ta bây giờ lại có thể tiều tụy tới mức này. Thiệt sự Phương không chối bỏ chuyện Tuấn khá bảnh tỏn. Vóc người anh ta cao to cùng với nước da ngăm khỏe mạnh, nhìn cỡ nào cũng ra dáng là một người đờn ông khôi ngô. Còn giờ đây Phương thiệt sự không thể nhìn ra được Tuấn trước đây và Tuấn bây giờ là một. "Bộ anh hút thuốc phiện hay chi mà nhìn như con ma bị xì ke vậy?" Phương cứ nghĩ Tuấn hút thuốc phiện nên nhìn ra bộ dạng như hiện tại nên cô buộc miệng hỏi.

Thả người xuống chiếc ghế dài, Tuấn ảo não nhấp ít nước trà được Phương rót. "Em chắc biết chuyện anh với người kia ở bên làng Tân An rồi phải không?" Tuấn vội mở lời.

Phương nghe Tuấn hỏi như vậy thì cô cũng khẽ gật đầu. Cô đang thầm nghĩ liệu Tuấn hỏi cô câu đó thì có ý đồ gì, chẳng lẽ muốn hỏi ý của cô để cưới em Hương về nhà bên đó hay sao.

"Anh lỡ có con với em ấy trước khi anh cưới em về, em mần ơn niệm tình cho anh đem em ấy về săn sóc, cho em ấy một danh phận đường hoàng." Tuấn ngập ngừng, cậu hiện tại đang hồi hộp tới độ hai bàn tay cũng đan chặt vào nhau khiến cho chỗ đó vì bị bóp chặt quá máu không lưu thông được nên nó đã trở nên trắng bệch.

"Quan trọng là anh kiếm được cô gái đó chưa?" Phương cười khẩy. Cô khoanh tay tựa vào thành ghế. Em Hương hiện tại đang ở chỗ cô, Tuấn làm sao kiếm được em ấy mà còn đòi cưới hỏi, thiệt nực cười.

"Nếu em đồng ý thì anh sẽ kiếm bằng được em ấy về." Tuấn từ từ nói ra, cậu đang mong Phương sẽ gật đầu đồng ý.

"Vậy còn người nội anh muốn anh cưới?"

"Anh hứa, anh sẽ không còn ai khác nữa, mần ơn nha em."

"Kiếm được người ta rồi hẵng nói, giờ anh về đi, em có công việc rồi." Phương đứng dậy tiễn khách. Cô hiện tại đang hơi khó chịu, nguyên do chắc là do Tuấn, vì cậu tới nên đã làm gián đoạn đủ thứ chuyện của cô. Ban nãy vừa tính trồng tiếp cho Hương thêm một giàn thiên lý nữa thì Tuấn tới khiến cho cô chưa kịp làm gì.

"Vậy nghĩa là em đồng ý?" Tuấn vẫn chưa tin được, cậu tự hỏi tự trả lời xong rồi cười rộ lên. Cậu không chần chừ nữa mà chiều theo ý của Phương ra về. "Cảm ơn em."

Phương đóng lại cửa rào, cô trở vô trong nhà cầm cây dao nhỏ đi ra vườn để làm giàn cho bông nó leo lên. Nhưng mà cô đó giờ có biết làm giàn cây hay làm vườn gì đâu, nên cô chỉ đành vô nhờ vả con Mít ra làm cho cô.

Mít đang ngồi chẻ củi, nó nghe Phương dặn thì cũng vội buông lưỡi búa trong tay. Nó nhận lấy cây dao yếm từ Phương rồi đi kiếm tre về làm giàn theo ý cô.

Sau khi lôi được một cây tre già bự gần bằng bắp đùi từ lũy tre gần đó về rồi thì nó bắt đầu chẻ thành từng miếng bề ngang cỡ hai lóng tay còn bề dài cỡ hơn hai thước. Do tre ở đây mọc hoang mọc dại nhiều nên khi nó chặt về cũng chẳng ai nói gì, họ còn nói nó chặt nhiều nhiều cũng được để bớt um tùm.

Nói là làm cái giàn bông nhỏ, vậy mà cũng tốn sức quá chừng. Con Mít ngồi đó hì hục cũng tốn gần hết một buổi sáng mới có thể chẻ xong đống tre này, tới bàn tay cũng có vài vết đứt nho nhỏ đang rỉ máu nhưng mà nó không thấy đau, chắc có lẽ là quen rồi.

Nhìn lại bàn tay vì làm việc nhiều nên đã sần sùi và đầy rẫy vết thẹo của bản thân, nó khẽ thở dài. Phải chi nó cũng có cha, cũng có má thì đời nó đâu phải khổ như thế này?

Phương dù sao thì cũng là chủ, còn nó là đầy tớ thì làm sao có thể coi nhau như người nhà mà tâm sự được. Huống hồ những chuyện nhục nhã này mà nói ra thì y như đang tự mình giết mình.

"Ê Phương, thấy bé Thy Ngọc áo nó gần rách hết trơn, tao mua cho nó đồ mà nó không dám lấy. Mày đem cho nó đi, đừng nói tao mua nha, bé nó sợ bị rầy hổng dám lấy, mày nói mày mua là được rồi." Tiên ngập ngừng nhờ vả tới Phương. Ban sáng chính tay Tiên cho thì Mít không lấy thì cô nghĩ đưa cho Phương và Phương là người mua thì Mít sẽ lấy.

"Tự nhiên mày kêu tên cúng cơm nó vậy?" Phương nhìn một xấp quần áo trong tay Tiên thì cô hỏi thêm "Rồi tự nhiên mua đồ cho người hầu của tao chi."

"Đi mà, mần ơn đi, năn nỉ ó."

Thấy Tiên nhờ vả thành tâm như vậy thì Phương cũng lấy đồ từ tay bạn mình, cô bước lộp cộp ra sau hè kiếm Mít. Cô thấy nó đang nhìn vô lòng bàn tay bị đứt chi chít rồi khóe mắt cũng đỏ hoe thì cô nghĩ là nó bị đứt tay nên khóc. Cô chầm chậm đi tới. "Đứt tay hả, sâu không," Phương cúi xuống cầm lấy bàn tay thô ráp của nó lên nhìn. Khi chạm vào tay của nó Phương cảm nhận rõ được từng vết chai sần, trái ngược hoàn toàn với bàn tay mịn rứt như tàu hủ non của cô.

"Thôi đừng có khóc nữa, chút tao cho thuốc sứt vô. Còn cái này trả công nè." Phương đem xấp đồ đưa vào tay Mít. Cô bây giờ coi thằng Tẹo với nó như hai đứa em nhỏ của mình nên là cô thấy nó khóc như vậy cũng muốn dỗ dành nó một chút. "Ăn kẹo hông?" Phương lại lấy ra một vốc kẹo sô cô la. Cô đây ngoại trừ nhiều tiền ra thì kẹo của cô cũng không thiếu, muốn bao nhiêu kẹo thì có bấy nhiêu.

"Tự nhiên cô hiền với con vậy con hổng quen." con Mít cười chọc Phương một câu rồi cũng đưa tay nhận lấy kẹo. Dẫu sao bản chất nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ còn thiếu thốn đủ bề, nó vẫn ham chơi lắm, nên khi Phương đưa kẹo cho nó thì nỗi buồn cũng vơi đi chút ít rồi.

"Chứ đó giờ tao dữ với mày ha gì mà nói cái giọng đó, tao chưa bỏ đói mày như mấy đứa kia lần nào nha con." Phương biết con Mít đang nói giỡn với cô thì cô cũng chẳng nghĩ ngợi hay để bụng gì. Có lẽ đây mới chính là con người thật sự của cô.

Ngồi đó với con Mít được chừng nửa tiếng thì cô kêu nó để đống tre ở đó vô ăn cơm rồi chút làm tiếp. Cô còn dặn nó quăng đi mấy cái bộ đồ cũ nát như nùi giẻ kia đi, cô đã mua đồ mới rồi còn không chịu mặc thì cô vặn lỗ tai cho rớt ra thì đừng trách cô tàn nhẫn.

"Hai đứa bây đi tắm đi rồi ăn cơm." Phương tạt vô đầu con Mít nhắc nhở nó mau đi tắm khi nó đang ngồi coi mấy con dế của thằng Tẹo vừa bắt về. Nhà này rộng rãi lại ít người nên Phương cũng chẳng cần hầu hạ gì nhiều, bởi vậy cô mới cho hai đứa nhỏ này có thời gian thảnh thơi để tắm rửa rồi chơi bời này nọ.

Ngồi vô bàn cơm, Phương nhận lấy chén từ tay Hương rồi xé ít thịt từ khoanh giò heo cho em ấy. Cô bây giờ đã tập được cách chăm sóc người khác và tự chăm sóc cho bản thân chứ không như hồi đó phải đợi người khác tận tay làm sẵn nữa. Bởi vậy mới nói từ khi quen biết Hương thì nàng đã tập cho cô rất nhiều thứ, nàng còn tập cho cô được tính kiên nhẫn và không còn coi thường người nghèo như trước nữa.

Tới Tiên còn phải bất ngờ khi bạn mình đã thay đổi kha khá như vậy. Hồi trước làm gì có người hầu nào được ngồi ăn chung với Phương kiểu này, đa số đều bị cô cho đứng còn không thì phải hầu hạ gỡ xương cá hoặc xé thịt cho cô chứ chưa bao giờ được ngồi cùng bàn rồi ăn cùng món như thế này.

Tiên thấy Mít ngồi bên cạnh ăn cơm mà cứ ăn cơm không thì cô nghĩ là nó không dám ăn đồ ăn nên cô gắp qua chén cho nó chút thịt. Mít nhìn thịt vừa được Tiên gắp trong chén thì nó lại đưa qua cho thằng Tẹo, mà cái hành động này vừa hay lại bị Phương và Hương đều nhìn thấy.

Hương và Phương hai người nhìn nhau một cách đầy khó hiểu rồi lại đảo mắt tiếp tục quan sát hai cái con người một gắp đồ ăn còn một thì đem quăng qua cho thằng Tẹo.

"Chị Mít, đừng bắt em ăn nữa, em bể bụng bây giờ." thằng Tẹo bắt đầu thở dốc vì ăn quá no. Nó xoa xoa cái bụng căng lên cứng ngắc như con cóc xua tay vội nói với chị Mít của nó là đừng gắp đồ ăn cho nó nữa vì bụng nó đã không thể chứa nổi nữa rồi.

"Con cũng no rồi, con xin phép ra vườn." Mít nói xong thì cũng rời đi, nó trước khi đi còn bưng theo chén cơm có đồ ăn mà Tiên vừa gắp đem cho mấy con chó con của Hương ăn hết.

Tiên thấy Mít đi rồi thì cô cũng đuổi theo, "Mày ăn tiếp đi nha, tao cũng no rồi." cứ như vậy nhanh chân đuổi theo Mít vừa khuất sau cánh cửa.

"Thy Ngọc, em đứng lại coi." Tiên lên tiếng kêu con Mít đang bỏ đi, cô bây giờ muốn nói chuyện và xin lỗi đàng hoàng.

Mít vì tự nhiên bị Tiên kêu thẳng tên nó ra như vậy thì có hơi giật mình nhưng rất nhanh đã giả vờ không nghe thấy, nó một mạch bước đi chẳng quan tâm Tiên vẫn kêu í ới phía sau.

Bất chợt cánh tay bị giữ lại nên Mít cũng không đi tiếp, nó đợi thử coi Tiên đang muốn nói gì. Tiên sau khi thấy Mít đã đứng yên thì cô vòng ra trước mặt của Mít. "Em bình tĩnh nghe tôi nói miếng đi mà."

"Con với cô có gì để nói sao?"

"Ủa có chớ, có nhiều là đằng khác!"

"Vậy cô nói đi."

"Tôi biết tôi đã làm chuyện quấy với em, nhưng mà em đừng làm thái độ đó nữa tôi khó chịu lắm."

"Vậy cô nói làm sao con bình thường được khi chính cô là người lấy đi đời con gái của con, thêm chuyện con với cô đều là con gái như nhau thì cô nói con phải làm sao đây, không lẽ con phải giãy nãy lên bắt cô chịu trách nhiệm?" Mít trừng trừng mắt nhìn Tiên. Tiên nói với nó đừng làm thái độ đó, nhưng mà cớ gì đêm đó Tiên lại còn có hành động kia mặc cho nó đã van xin đủ điều. Nó hiện tại đang rất hận Tiên, nó không muốn nghe Tiên giải thích cái chi nữa hết ráo.

Mít vội lau đi hàng nước mắt, nó gạt tay Tiên ra rồi xoay lưng đi. Nhưng khi đi chỉ chừng vài bước nó đã nghe tiếng của Tiên vang lên.

"Được. Tôi chịu trách nhiệm với em"

Mít nghe Tiên nói cô sẽ chịu trách nhiệm với nó thì mi mắt có hơi run run. Nó nắm chặt hai tay lại hít một hơi thật sâu rồi nói: "Con hy vọng cô đừng đem con ra để giỡn như vậy, dù con là người ở, thân phận con có thấp hèn thì con cũng là con người chứ con không phải là tượng đá vô tri để cho cô làm vậy. Con mong là giữa con và cô không còn dính dáng gì hết."

Con gái chịu trách nhiệm với con gái?

Thật nực cười!

Chẳng lẽ Tiên thấy nó chưa đủ khổ, chưa thấy nó đủ dày vò hay sao mà còn nói như vậy. Tấm thân của nó đã đủ nhơ nhuốc rồi, nó không muốn dính dáng với Tiên thêm một giây một phút nào nữa.

"Trời đất chứng giám lời tôi nói, tôi mà nói sai một chữ hay trêu đùa em thì cho tôi chết bất đắc kỳ tử, chết không toàn thây." Tiên vì thấy Mít không tin cô nên cô mới dùng tới hạ sách này. Dẫu sao cô cũng có đi học và cũng được dạy dỗ làm một người phải biết chịu trách nhiệm với việc mình làm ra. Bây giờ cô làm ra điều sai quấy thì cô phải chịu trách nhiệm, nếu cô không chịu thì ai chịu?

"Rồi cô muốn chịu trách nhiệm với con bằng cách nào, không lẽ như mấy ông con trai là cưới về làm vợ?" Mít nghe Tiên thề độc kiểu đó thì nó cũng hết hồn, nó muốn đưa tay lên bụm họng Tiên lại cũng không kịp.

"Nếu em muốn thì tôi làm vậy." Tiên ngập ngừng. Nếu như bạn của cô thương con gái thì sao cô không thể chứ?

"Con với cô là hai đứa con gái, chuyện đêm qua là đã đủ thấy nhục nhã rồi, bây giờ cô còn muốn nhục thêm hả?"

"Sao em lại nói đó là nhục, thương một người mà là nhục hay sao."

"Quan trọng là con với cô chỉ mới gặp nhau hôm qua và hiển nhiên không có chút tình cảm gì hết."

Mít đang cố gắng giải thích với Tiên rằng nó không muốn dính dáng và không muốn nhắc tới chuyện này nữa. Tiên muốn chịu trách nhiệm với nó bằng cách đó thì nó xin phép không nhận.

Nhưng mà hình như cái con người này bị điếc, bị ung thư tai thời kì cuối, không nghe thấy thì phải.

Sau cái hôm mà Tiên nói sẽ chịu trách nhiệm thì đã qua hơn một tuần, ngày nào cũng như ngày nào, đó là Tiên hết mua đồ ăn sáng rồi lại mua đồ ăn trưa cho nó. Tới nước tắm cũng đã thấy pha sẵn. Đỉnh điểm nhất là hôm nay, Tiên cho nó một cục xà bông với một chai dầu thơm.

"Này mua cho em với thằng bé đó xài chung, em đừng có nhìn tôi kiểu muốn ăn tươi nuốt sống như dậy coi, sợ thấy bà." Tiên bất giác rùng mình khi thấy Mít đang lườm cô với một ánh mắt sắc lẻm.

"Cảm ơn, hôi trâu hôi chó quen rồi, không cần." nói một câu cộc lốc xong nó quăng đồ lại cho Tiên.

Tiên ôm mấy thứ mình vừa chụp được khẽ thở dài. Cô không biết cô đang đối với con bé này là gì nữa. Cô đang phân vân giữa việc liệu có phải cô đang có cảm giác có lỗi nên muốn bù đắp hay là cô đang dần có tình cảm với con bé này rồi nữa.

Để lại mấy thứ linh tinh được Mít trả về trên bàn, Tiên nhìn lại số đồ bị trả lại đã sắp chất đầy hết mặt bàn rồi. Cô chẳng nhớ mình đã dùng bao nhiêu tiền cho đống này nữa, nhưng mà mua lần nào cũng bị trả về, còn đồ ăn thì bị để đó cho tới thiu luôn. Thằng Tẹo thèm tới mức nuốt nước miếng muốn ăn nhưng bị Mít la nên nó cũng không dám lấy.

Bữa nay Phương có nhã hứng muốn ăn đồ chua nên là cô tính đi trộm xoài, chỉ có điều cô còn ám ảnh mấy con chó hôm bữa nên đành thôi, cô thầm nghĩ nên đi mua thì tốt hơn.

Trong lúc đợi Hương gọt xoài thì Phương làm mắm đường. Bỏ ít đường mía vô chén rồi đổ thêm chừng hai muỗng nước mắm cứ thế khuấy tới khi đường tan hết thì thôi.

"Lóng rài thấy quỷ Tiên nó ngộ ngộ á em." Phương ngồi xuống cạnh Hương trên tấm phản sau bếp. Cô mấy ngày gần đây thấy Tiên cứ lạ lạ kiểu gì, rồi con Mít nữa, nó cũng sao sao á.

"Ngộ là sao hả cô?" Hương vừa cắt xoài thành miếng nhỏ vừa trả lời Phương.

"Thì nó với con Mít cứ kiểu gì á, một đứa thì mặt chù ụ còn một đứa mặt như ai ăn hết của."

"Em nhìn cũng thấy hai người này có một sự gian gian díu díu, tù ti tú tí không hề nhẹ." Hương đem một miếng xoài đưa vào miệng của Phương. Nàng bỗng cười rộ lên khi thấy Phương nhăn mặt vì ăn phải xoài quá chua.

"Dám cười hả, bữa nay phải phạt em." Phương chẳng nói chẳng rằng đem Hương đè sát vô tường rồi hôn lên mặt nàng tới tấp. Mà chuyện này hai đứa nhỏ trong nhà đã quá quen rồi nên chẳng mấy ai để ý nữa, thêm là Tiên cũng biết chuyện giữa cô và Hương nên là Phương cứ tự nhiên như ở chốn không người.

Hương vì bị Phương hôn như vậy thì nàng cũng cười lên khanh khách, nàng đẩy đầu cô ra mắng yêu Phương một câu. "Không nên thân."

Bỗng ngoài cửa lại nghe tiếng chí chóe, Phương cùng Hương hướng mắt ra nhìn thì thấy Tiên đang đi sau lưng của Mit. Con Bưởi thì mặt như muốn đi chém lộn, còn Tiên thì mặt đang hết sức thành khẩn chạy theo.

"Em, xin lỗi."

"Lỗi phải gì."

"Đi mà!"

"Cút."

Nguyên do nguồn cơn sự việc xảy ra là do Tiên vì cô đã lỡ dại đạp chết ngắc con dế than có bộ hàm nạo được cho là có thể xử đẹp hết mấy con dế của mấy đứa nhỏ xung quanh đây của Mít. Vừa định trưa nay đem đi đá để kiếm ít bánh chuối thì lại bị Tiên mắt nhắm mắt mở đạp chết nó khi nó chỉ vừa nhảy ra khỏi hủ sành.

Mèn đét ơi thiệt là tội con dế đó đa, chưa kịp đấu trận nào là đã phải sang thế giới bên kia chỉ vì một cái đạp của Tiên.

"Ê, mày mần chi hầu cưng của tao đó?" Phương thấy con Mít nói chuyện cộc lốc với Tiên kiểu đó thì cô nghĩ là bạn mình đã làm cái gì hệ trọng lắm nên con Mít nó mới có thể giận mà nói hỗn như vậy.

"Lỡ đạp chết con dế của ẻm!" Tiên mếu mếu, cô vừa nói vừa gục đầu vân vê vạt váy với gương mặt đầy sự hối lỗi vì hậu quả mình đã gây ra.

Phương ngớ người vì Tiên nhắc tới Mít bằng một cách ngọt như vậy, cô đảo mắt nhìn tới Hương.

"Dì dị chòi, đừng có nhìn qua em, em hông biết đâu, em sợ mấy con đó lung lắm." Hương thấy Phương nhìn mình thì nàng nghĩ có lẽ là cô muốn nàng giúp đi kiếm dế, nhưng mà thiệt sự nàng sợ con dế gần chết chứ đừng nói là kêu nàng đi bắt.

Tiên buồn bã nhìn tới Mít, nó hiển nhiên không thèm để ý tới cô dù chỉ một cái liếc mắt rồi với thằng Tẹo xù xì gì đó xong cái đi mất tiêu luôn.

"Muốn bắt dế vậy thì kiếm ở đâu?" Tiên bỗng lên tiếng.

"Cô kiếm thử ở bờ ruộng hổng chừng có nơi á, tại mấy đứa nhỏ thấy nó hay ra đó lắm." Hương sực nhớ tới thằng Tẹo với con Mít cũng hay rủ nhau ra ruộng để bắt nên nàng gợi ý cho Tiên.

Tiên nghe xong là ở ruộng thì chẳng nghe thêm Hương định nói là bắt ban đêm với gần sáng mới có, nên cứ thế giữa cái nắng gay gắt ban trưa Tiên cầm cái hộp gỗ có nắp đi thẳng ra ruộng để mà kiếm dế. Nhất định hôm nay cô sẽ kiếm được con dế đã hơn con dế cũ để đền cho Mít.

Chạy như bay phơi nắng ngoài ruộng, Tiên vạch từng đám cỏ ra và hiển nhiên không hề có gì ngoài đất. Trong lúc cứ vạch vạch như vậy còn thấy rắn khiến cho Tiên sợ hãi mà lùi ra xa mấy bước.

Cô rùng mình đi qua chỗ khác chứ không ở đây nữa rồi cứ như thế đi miết như vậy mà không để ý rằng làn da trắng nõn đã bị ánh nắng gay gắt chiếu xuống nên đã đỏ lên hết.

Lát sau vì đã quá mệt nên Tiên ngồi đại vào một tán cây to có bóng mát. Cô nhìn cái hộp trống trơn không có con dế nào bỗng trở nên lo lắng, nếu như không có dế để đền cho Mít thì nó sẽ giận cô lắm.

Trời dần về chiều, con Mít với thằng Tẹo đang rất vui bởi vì hai đứa nó đã thắng được một dĩa bánh chuối với hai tô bún riêu của thằng con của ông bán gạo. Thằng đó cà chớn nói dế của nó là độc nhất vô nhị nên nó thách thằng Tẹo với con Mít là nếu có dế đá ăn nó thì nó chung cho một dĩa bánh chuối với hai tô bún riêu, còn trái lại nếu như thua thì phải làm ngựa cho nó cưỡi.

Tưởng chừng con dế của Mít đã chết thì sẽ nắm chắc cái thua trong tay, nhưng mà ai ngờ con dế của thằng Tẹo cũng khá mạnh nên là đã trót lọt thắng một bữa ăn bánh chuối với hai tô bún riêu miễn phí.

Bữa cơm chiều không thấy Tiên đâu nên Phương cứ nghĩ là bạn cô nó lại thèm ăn mì xào nên cô cũng không để ý nhiều. Nhưng mà trời đã bắt đầu nhá nhem vẫn chưa thấy Tiên về, ếch nhái thì kêu ộp ộp nghe não ruột nên cô bắt đầu thấy lo lo.

"Trời ơi, tối thui tối mò rồi mà con Tiên nó đi đâu chưa về vậy." Phương nhìn tới cái đồng hồ quả lắc to tướng đã chỉ kim lên tới hơn chín giờ tối, mà giờ này đã là quá trễ rồi. Trong đầu của Phương cũng bắt đầu có những suy nghĩ lung tung.

Con Mít nằm ở tấm phản hiện tại cũng không ngủ được vì lòng nó hiện tại đang như lửa đốt, nó tuy nằm đó nhưng mà mỗi lần nghe tiếng lộp cộp thì nó lại ngóc đầu dậy coi đó là ai, nó hy vọng đó là Tiên đã trở về nhưng mà hy vọng rồi lại thất vọng. Chẳng có Tiên nào trở về cả.

Bỗng bên ngoài nghe tiếng kêu mở cửa, rồi lát sau lại nghe tiếng bước chân một cách dồn dập y như là có đông người đang bước vô nhà vậy. Con Mít nghe loáng thoáng cuộc đối thoại gì mà có phải đây là áo đầm của Phương hay không, rồi thấy có người chết ở trong bụi rậm trong tình trạng chi chít vết đâm và còn có dấu hiệu bị cưỡng hiếp. Vì do chỗ nó ngủ với nhà chính xa quá nên chỉ nghe loáng thoáng được vậy thôi.

Đúng là cái vấn đề Mít nghe không sai. Khi có người tới báo có án mạng thì lính vội tới nơi rồi đem xác về điều tra để tránh quấy nhiễu lòng dân. Sau khi đem về rồi hỏi vài nhân chứng thì họ bèn tới đây để xác minh nạn nhân có phải Phương hay không, vì đồ kiểu này chẳng mấy ai có đủ tiền để may vì nó là chất liệu tốt và kiểu may tinh xảo. Vả lại ở chỗ này có nhiều nhà nào mà danh giá bằng nhà của Phương đâu chứ.

Từ khi Phương về đây thì hầu hết ai cũng biết và đây là cái đầm cô hay mặc nhất, nên sau khi điều tra vòng vòng người dân thì họ đều đưa ra đáp án giống nhau rằng đây cái đầm của cô út Phương thường hay mặc ra ngoài. Nhưng sau khi lính tới thì lại thấy Phương hiện tại đang đứng ở đây, vì vậy đương nhiên nạn nhân không phải cô rồi, người còn lại chỉ có Tiên mà thôi vì Tiên đang mượn đồ của Phương.

"Vậy là bạn của cô út mặc cái đầm này?"

"Ban sáng đúng là nó mặc cái đầm này." Phương đang cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nhìn tới cái áo đầm đã lủng lỗ chỗ không còn nguyên vẹn kèm theo là màu máu đã thấm đẫm qua lớp vải dày và sặc một mùi tanh nồng đến buồn nôn.

"Xác hiện tại không những bị đâm mà còn bị rạch nát mặt nên cô có thể nói ra một vài đặc điểm nữa để nhận dạng được hay không?" người lính trẻ nhìn tới Phương, anh ta chầm chậm lấy ra cuốn sổ tay nhỏ để ghi ra đặc điểm mà Phương nêu.

"Nó có đeo một chiếc nhẫn ở ngón tay trỏ bên phải, cổ thì đeo một sợi dây chuyền có cái mặt tròn như đồng tiền, còn bên tay phải thì cũng có đeo một dây bùa bình an màu đỏ. Toàn bộ đều bằng vàng, chỉ có sợi dây là bằng chỉ đỏ." Phương còn có thể nhớ rõ là Tiên đeo những thứ trang sức nào và kiểu dáng ra sao, bởi vì là bạn thân nên người của Tiên có mấy nốt ruồi Phương còn biết nữa là.

Người lính trẻ sau khi ghi chép thì anh ta hướng Phương nói. "Hiện tại trên xác đó không còn những thứ mà cô út nói, tôi đang nghi việc cô Tiên đã bị giết rồi cướp tài sản. Sáng mai cô hãy tới đó để nhận diện rõ hơn, còn hung thủ nhất định chúng tôi sẽ tìm ra."

Anh ta nói xong rồi rời đi, sau khi anh ta đi rồi thì Phương nãy giờ cố giữ bình tĩnh bây giờ đã ngã cả thân thể xuống ghế. Cô đang hy vọng rằng người đó không phải là Tiên, cô thầm cầu trời khẩn Phật làm ơn hãy để bạn cô tai qua nạn khỏi.

Con Mít vì đang lo lắng đứng ngồi không yên nên nó cũng đi ra, nó nhìn thấy Phương đang khóc còn Hương thì đang ngồi bên cạnh an ủi thì tự nhiên trong lòng nó lại truyền đến cơn đau đến xé ruột. Nó ngập ngừng hỏi Phương mặc dù đã đoán được kết quả. Nhưng vì một hy vọng cuối cùng thì nó cũng phải cố gắng níu lấy.

"Cô út, cô...cô Tiên về chưa?"

Phương hít một hơi thật sâu, cô ngước mặt lên để ngăn cho nước mắt đừng chảy xuống nữa. "Lính mới tới báo có xác chết bị đâm ở cách đây không xa, khả năng tới bảy tám phần là nó." Phương nghẹn ngào trả lời câu hỏi của Mít.

Mít vừa nghe qua như sét đánh ngang tai, nó ngã thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nó không tin vào sự thật này.

Bỗng dưng trong đầu nó nhớ lại mấy ngày gần đây Tiên theo sau nó và bị nó lạnh lùng từ chối, nó còn không ngần ngại nói chuyện nạt nộ Tiên nữa chứ. Càng nhớ thì nước mắt càng làm cho mọi thứ trước mặt nó trở nên mờ dần, nó ôm lấy ngực để kìm nén sự đau đớn buốt giá từ sâu bên trong lồng ngực đang phát ra. Mỗi thứ cứ hiện rõ trong tâm trí của nó mồn một như thế, nên càng nhớ tới đâu thì càng xé ruột xé gan đến đó.

"Trời ơi cửa nẻo hổng đóng gì hết trơn dậy, ăn trộm nó bắt hết bầy chó rồi sao."

Bỗng nghe tiếng lầm bầm, cả ba người đều hướng mắt tới âm thanh đó.

Tiên trong tay ôm hộp gỗ, còn người ngợm với gương mặt thì dính đầy bùn đất, tay cô còn cầm cái đèn dầu và bộ đồ cô đang mặc hiện tại lại là một bộ bà ba bằng vải thô y như đồ của con Mít chứ không phải là cái đầm ban sáng.

Phương vừa định mở miệng hỏi Tiên có chết chưa thì đã bị Hương ngăn lại, bởi vì nàng thấy con Mít đã chầm chậm đi tới trước mặt của Tiên nên nàng đành kéo Phương vô trong trước để hai người kia tiện bề tâm sự.

Tiên nhìn Mít đi từng bước chậm rãi tới trước mặt mình, cô mỉm cười, gương mặt vì lấm lem bùn đất càng khiến cô trở nên ngốc nghếch, nhưng trong sự ngốc nghếch ấy lại hiện rõ ra hai chữ chân thành.

"Sao em chưa ngủ?"

Tiên hỏi Mít nhưng nó lại không trả lời, nó im lặng đưa bàn tay đang run rẩy chạm vào gương mặt bị sình bám dơ của Tiên. Nó đang muốn xác nhận người trước mặt nó có phải bằng xương bằng thịt hay không, hay chỉ là một hồn ma trở về, hoặc là nó vì đang đau đớn tới tột độ nên đã sinh ra ảo tưởng thấy Tiên.

Tiên mặc dù có thấy rất lạ kỳ vì hành động của Mít, nhưng mà vì đó là em ấy muốn thì cô cũng chỉ đành im lặng để cho em ấy làm gì thì làm.

Sau khi sờ vào gương mặt ấy và cảm nhận được sự ấm áp mang lại cùng với hơi thở đều đều thì nó bỗng òa khóc một cách tức tưởi, nó ôm chầm lấy Tiên trong sự ngỡ ngàng của cô.

Mít khóc tới nỗi cả người cũng run lên, nó vùi mặt sâu vào lồng ngực của Tiên để thỏa đi sự nhớ nhung và lo lắng từ nãy đến giờ. Đây chính là Tiên, một cô Tiên bằng xương bằng thịt chứ không phải là hồn ma. Cô Tiên vẫn còn sống, cô Tiên chưa chết.

Sau khi để Mít khóc đã đời rồi thì Tiên đưa tay lên lau nước mắt cho nó, "Sao khóc, bộ ai ăn hiếp em hả?"

Mít nghe Tiên hỏi như vậy thì nó vội mím môi lắc đầu.

Tiên nghĩ nó còn giận vụ con dế nên là cô lại tiếp tục xin lỗi. "Vậy là em còn giận chuyện con dế hả, xin lỗi mà, tôi cố gắng chỉ bắt được bây nhiêu. Em coi thử con nào vừa mắt thì lấy chơi nghen." Tiên gãi đầu, cô mở hộp dế ra cho Mít nhìn thử coi có con dế nào ưng ý hay không vì cô đã rất cố gắng rồi, cô hy vọng sẽ có con dế mà em ấy thấy vừa lòng nhất.

Mít nhìn số dế đầy ắp trong hộp khiến nó đang khóc một cách vô cùng thê lương cũng phải phì cười. "Bắt hay dữ trời, dế mái không mần sao mà đá."

"Vậy là hổng con nào xài được hả?"

"Không đá được, chỉ cho gà ăn thôi."

Mít lần nữa nhìn vào mấy con dế kia ở trong hộp rồi lại nhìn tới cái mặt bí xị của Tiên. Nó không nén nổi phải phì cười trước sự đáng yêu ấy.

Bỗng nó nhón chân lên, sau khi đã tới độ cao thích hợp thì nó khẽ đặt lên đôi môi đang chu chu ra vì bất mãn số dế không có con nào xài được của Tiên một cái hôn thật dài, làm cho cô đang hậm hực nhìn hộp dế cũng phải ngỡ ngàng tới độ mở to đôi mắt trước hành động ấy của Mít làm ra.

_________________________________
chap sau có H nghen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro