tập 8.
Suốt buổi Phương chỉ việc vung tiền còn Hương thì mua đồ nên là cũng không để ý tới cái số đồ của mình mua đã quá cái ngưỡng mà hai đứa nhỏ sau lưng mình cầm nổi. Thằng Tẹo ì ạch xách cái làn trái cây nhìn mà thấy thương luôn. Còn con Mít cũng không khá khẩm gì là mấy khi mà nó đang ôm một đống bông không thấy được đường đi.
Mọi năm Hương chỉ mua chút ít tại vì nàng không có nhiều tiền, còn năm nay nàng chưa kịp ngả giá hay muốn mua số lượng bao nhiêu thì Phương cứ mua hết. Miễn thứ gì nàng vừa nhìn thì cô cứ nghĩ nàng thích và thế là có cái kết quả như hiện tại.
"Cô ơi nhiều quá rồi, con cầm không hết." con Mít khệ nệ hai tay hai đống bông to tướng chạy lên nói với Phương. Nãy giờ nó ráng dữ lắm để không té với không vướng vô người khác, lỡ như mà té một cái dập đống bông này chắc Phương chửi bảy ngày bảy đêm.
Phương nghe con Mít nói thì xoay mặt lại nhìn thành quả, không ngờ cô mua nhiều tới độ này vì vậy cô gãi gãi đầu hỏi ý Hương là có nên mua tiếp hay không khiến cho nàng phải lắc đầu ngao ngán bởi đứa nhỏ to xác tên Phan Lê Ái Phương.
Do nàng đi đằng trước còn Phương đi đằng sau nên không để ý mỗi sạp hàng nào nàng ghé vào thì cô đều mua hết, nàng cứ tưởng mình mình lựa món đó rồi Phương trả tiền thì thôi. Ai ngờ đâu mà mua một đống kiểu này, nhìn y như đi bán luôn chứ mua gì nữa.
"Thôi không mua nữa, em mà đảo một hồi chắc cô mua hết cái chợ người ta đó đa." Hương cười cười dắt tay Phương đi ra khỏi chợ. Lúc đi ra nàng còn không quên cho mấy người ăn xin một ít trái cây trong làn cho nhẹ bớt và cũng coi như để họ có cái để ăn.
Cúng Phật chủ yếu là lòng thành, cúng nhiều quá cũng đâu được gì đâu. Phước phần mình thế nào thì sẽ thế ấy, làm ác mà đi cúng Phật đề huề thì cũng vậy thôi. Chỉ cần tâm mình thiện thì đi chùa dù chỉ dâng một nén hương hay một cái cúi lạy thôi cũng đủ lòng thành kính rồi.
"Cảm ơn hai cô, hai cô tốt bụng quá." một bà lão ăn xin trong tay còn ẵm đứa cháu chừng hai ba tuổi ngồi dưới đất sau khi được Phương với Hương cho trái cây và thêm ít tiền thì cảm ơn hai người rối rít.
Ở đây nhà giàu thì có đó nhưng ít ai cho bà cháu của bà lắm, tại vì họ chê hai bà cháu bà dơ với mang bệnh trong người nên sợ bị lây. Chỉ có Hương với Phương là không sợ mà tới gần họ còn cho bà cháu bà cùng những người ăn xin khác đồ ăn như vậy, nếu như bà nhớ không lầm thì đợt trước hai người cũng có cho đồ ăn hai bà cháu bà rồi.
Sau khi giúp họ có thêm một bữa ăn thì Phương theo chân Hương tới chùa. Do là ngày rằm nên trời gần chiều vẫn còn rất đông, khói nhang thì nghi ngút, hít phải chút thôi cũng khiến Phương phải ho lên mấy cái.
Phương giúp Hương sắp xếp đầy đủ trái cây ra mâm xong thì cùng nàng thắp nhang quỳ xuống nơi chính điện. Nàng thầm khấn vái cho linh hồn của những người thân đã mất và cầu nguyện hãy để Phương và nàng được một cuộc sống an nhiên.
Sau khi cắm nhang vào lư hương xong thì Phương vội kéo Hương ra bên ngoài bởi vì cô sợ ở đây thêm tí nữa chắc em ấy ngã ra xỉu vì ngộp khói mất thôi.
"Mẹ bà nó thiệt chứ, hung khói chứ lễ chùa gì." Phương vừa ra khỏi cổng chùa thì nhìn vào bên trong lần nữa. Cô không ngờ đi giờ này mà còn đông tới cỡ này, đốt nhang mà khói mù mịt tưởng đâu cháy nhà không.
Hương thấy Phương chau mày khó chịu thì nàng nghĩ cô đã mệt rồi. Nhìn hai bên tóc mai của Phương cũng đổ mồ hôi ướt nhẹp hết trơn. "Cô mệt chưa, thôi mình về nha." Hương vừa nói vừa dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho Phương.
"Chưa dẫn em đi chơi đâu được hết, em muốn đi đâu chơi nữa thì tôi đưa em đi." Phương sải bước sánh ngang với Hương. Ở nhà miết cũng chán nên cô muốn đưa em ấy đi chơi đó đây, bầu bì ở nhà hoài cũng bí bách chứ.
"Ở nhà có cô thôi em cũng vui rồi, cần chi đi đâu nữa." Hương hướng Phương nở ra nụ cười mà theo Phương là dễ thương tới nỗi muốn đem mặt em ấy ra hôn ngay, nhưng vì là giữa đường nên cô cũng biết tiết chế, cố gắng không làm gì quá mức ngoài vài cái quan tâm bình thường để người ngoài đừng để ý nhiều.
Hai cái râu mèo nhỏ xinh hiện rõ ra và cặp mắt cười tít cả lại trong cái nắng ban chiều làm cho Phương có chút ngẩn người vì mải ngắm nhìn em ấy. Thật sự em ấy cũng gọi là quá mức xinh đẹp luôn ấy chứ, gương mặt sắc xảo cộng thêm mái tóc đen tuyền, dài óng mượt. Phải công tâm rằng cái nhan sắc này không đụng hàng! Cô chưa từng gặp qua nét đẹp này bao giờ cả. Từng cái cười hay cái chớp mắt cô đều bị em ấy làm tim cô xao xuyến. Cô cũng không hiểu sao nữa.
Con Mít với thằng Tẹo nãy giờ quan sát kỹ càng Phương với mợ nhỏ thì hai đứa nó thấy hai người này ngộ ngộ, sao mà thân thiết tới lạ thường luôn. Thân tới nỗi hôn mặt nhau chùn chụt ở nhà chứ không hề ganh ghét tỵ nạnh gì cả, y như là không phải vợ lớn với vợ nhỏ vậy á.
Về tới nhà, Hương rất nhanh nấu thêm một nồi cơm khác đặng chiều còn có cái mà ăn.
Trong lúc đang xào xào lại thịt như vậy thì thằng Tẹo với con Mít chạy vô, hai đứa nó mặt mày xanh lè nói với Hương. "Chị Hương, dượng út với cô em lại gây nữa."
Hương nghe Tuấn tới đây và lại gây lộn với Phương thì nàng rất nhanh đi tới nhà trước để nghe rõ hơn là chuyện gì vì nàng nghĩ cãi nhau mà to như vậy thì chắc là chuyện gì đó hệ trọng lắm, nàng sợ Phương gây nhau mất bình tĩnh thì lại đập Tuấn sùi bọt mép nữa.
Bước chân ngày một gần hơn với nhà trước, nàng nghe rõ Phương đang vô cùng tức giận về vấn đề Tuấn nói.
"Anh nói sao, muốn cưới thêm bà hai vì ý của bà nội rồi còn muốn đem về đây ở chung, bị khùng hả?" Phương cười khẩy. Nhà của cô là nhà của cô, không phải muốn đem ai vô ở là đem. Tuấn muốn cưới ai thì mượn xác anh, cô không can liên, nhưng chuyện cưới thêm vợ nhỏ rồi đem về đây ở là một chuyện khác. Cô không phải dạng cao thượng tới độ đó đâu, nói cô sống ích kỷ cô cũng nhận nữa.
"Nhưng mà bà nội muốn vậy anh đâu ép được em. Thôi em chiều ý nội đi, của chồng công vợ, của anh như của em, của em như của anh mà." Tuấn thấy Phương đã lộ rõ vẻ bực tức thì vội năn nỉ, có lẽ là vì sợ Phương nóng lên thì ảnh hưởng chuyện mần ăn hoặc là cậu cũng có chút tình cảm gì đó với cô chẳng hạn.
"Không là không, cút về nhà bên đó rồi muốn mần chi thì mần." Phương đứng dậy để lại Tuấn ngồi đó. Ủa nói chuyện mắc thằng bố dữ trời, nhà này của cô chứ không của chồng công vợ gì hết, cô mua cho em Lan Hương yêu dấu của cô chứ không phải cho Tuấn.
Tuấn thấy Phương đã bỏ đi thì rối rít đuổi theo cô, cậu vẫn nài nỉ Phương hãy cho cậu chút mặt mũi khiến cho cô đã tức rồi nay càng bốc hỏa hơn. "Biến chưa." Phương hét lớn lên, tới hai chân cũng dậm đùng đùng xuống nền gạch khiến cho Tuấn giật mình mở to mắt nhìn cô.
"Em, em ghen sao?" Tuấn ngập ngừng bỏi một câu làm Phương nghe xong muốn chạy đi ói mấy bãi.
"Mơ đi anh trai xấu xí, tôi chưa bao giờ ghen với anh đâu, cưới ai thì cưới đừng đem về đây. Nội anh muốn gì kêu nội anh qua nói chuyện." Phương chấp nhận làm một đứa mất dạy để có thể ngang hàng đối chấp với bà ta chứ cô chịu hết nổi rồi, thấy cô im im là bắt đầu được nước lấn tới, thiếu điều muốn leo lên đầu cô ngồi luôn rồi. "Còn bây giờ mời anh về để tôi còn nghỉ ngơi, đừng có mà bất lịch sự tới độ đó. Tiễn vong!"
Tuấn nhìn bóng lưng của Phương khuất sau dãy cửa thì trở nên ảo não, cậu không ngờ chỉ vừa làm lành được vài ba bữa thì lại trở về hiện trạng cũ. Trong đầu Tuấn lúc này nghĩ liệu có phải do Phương ghen nên mới có thái độ như vậy hay không, vừa nghĩ Tuấn vừa tự an ủi lòng mình rồi tiu nghỉu trở về nhà đối mặt với bà nội.
---
Hôm sau Phương đang lúi cúi trồng cho Hương mấy bụi hoa lài thì cô lại được báo tin là có cha với má mình tới nữa, cô mệt mỏi lấp cho xong cây cuối cùng rồi xách cái cuốc nhỏ đi vô.
"Dạ cha má mới tới." mặc dù Phương vẫn còn chiến tranh lạnh với cha mình nhưng cô vẫn không hề làm lơ ông, cô vẫn chào hỏi rồi mời trà đường hoàng.
"Sao vậy con, sao gây lộn với chồng bây nữa?" bà Liên nhìn Phương rồi trách cô sao lại gây nhau với Tuấn nữa.
"Chứ má nghĩ coi, bà nội ổng đòi cưới thêm vợ cho ổng, xong cái quăng ổng với vợ mới của ổng qua đây ở. Chuyện ngộ đời vậy cũng nói cho đặng." Phương tức tối kể ra. Bản thân cô đã nói là không cho ở mà nếu như còn không biết điều ngoan cố dẫn về đây thì cô hất cho thùng cám sú nói sao xui.
"Gì? Thêm vợ nữa?" ông cai tổng nghe tới câu này là lùng bùng lỗ tai. Con gái ông là con cầu con khẩn, cục ngọc cục vàng của ông. Lúc chưa cưới hứa hẹn đủ điều nên ông mới gật đầu đồng ý chuyện hôn nhân này, bây giờ đùng lên đòi cưới thêm vợ thì con gái ông chẳng phải chịu thiệt hay sao.
Bà Liên thấy chồng mình có vẻ lại nổi nóng mất bình tĩnh thì bà vội can ngăn. Người gì đâu mà nóng như lửa vậy hà, út Phương của bà có bản tánh nóng nảy cũng lây một phần từ ông chồng bà chứ đâu. "Bình tĩnh đi ông, từ từ rồi nói chuyện. Giờ ông mần ầm lên thì mất mặt bên sui gia đó đa."
"Nhưng mà nó." ông cai tổng hậm hực muốn nói thêm thì bị vợ mình ngăn cản. Bà vội dỗ ngọt ông để ông dịu bớt cơn giận lại. Bữa nay tới thăm con gái mà nóng giận thì không hay.
Lát sau vì đó là chuyện không mấy vui nên đã được gạt sang một bên. Ông cai tổng nhìn tới cánh tay không còn băng bó của Phương, nơi vết thương đó đang kết vảy bắt đầu quá trình liền lại. Ông tặc lưỡi xót xa vì con gái ông không thứ gì quý giá bằng, hồi đó nó bị té sông là tưởng đâu mất đứa con này rồi. Lúc đó ông đau khổ tới nỗi muốn xỉu mấy lần, nhưng vì bản lĩnh của người đàn ông không cho phép ông làm vậy nên ông mới gắng gượng đi kiếm được út Phương của ông.
Lúc kiếm được con gái với phần đầu chảy máu khá nhiều thì ông như vỡ òa, ông không kìm nổi nước mắt nữa mà ôm chặt Phương trong lòng khóc lên như một đứa trẻ. Dẫu ông có dữ với ai, có ác đỗ với ai thì đối với Phương ông vẫn giữ trong mắt cô là một người cha tốt.
____
"Có gì để cha nói bên kia qua nói chuyện, con không có chịu thiệt đâu." ông cai tổng nhìn tới con gái mình rồi nói. Thật ra ông không hề muốn con mình sẽ giận mình như bây giờ, ông thương con gái ông nhất trong nhà ai cũng biết. Tới mười một ông anh ai ăn chơi đàn đúm kiểu gì, hư hỏng ra sao thì cũng cưng út Phương, đi đâu cũng đem quà về cho út Phương hết. Bởi vậy tự dưng đùng lên giận nhau thì sao ông cai tổng chấp nhận.
"Con không quan tâm ổng cưới ai, từ trước tới giờ con cũng không muốn lấy ổng làm chồng." Phương gõ gõ tay lên mặt bàn bình ổn nói ra suy nghĩ của cô. Thật ra cô không hề muốn làm dâu hay sẽ lấy chồng bao giờ cả. Bản thân cô còn muốn theo thầy qua Pháp học tiếp vì thành tích học của Phương rất tốt, cô không muốn chôn vùi tuổi xuân của mình trong bốn bức tường mở mắt ra là chồng con. Còn một điều quan trọng nữa là Phương không thương người cô gọi là chồng, mà người cô thương chính là em Lan Hương, một cô bé với đôi mắt long lanh đượm buồn.
"Có gì thì từ từ nói, hai đứa cũng cưới mấy tháng rồi. Tình cảm từ từ bù đắp sau chứ con." bà Liên nhẹ giọng khuyên răn con mình. Cưới cũng đã cưới rồi, chuyện gì vợ chồng nên làm thì cũng đã làm rồi. Bây giờ mà tự nhiên thôi nhau thì bên nhà gái chịu thiệt chứ không ai khác. Đâu ai chấp nhận cưới một đứa con gái đã qua một lần đò về làm vợ bao giờ.
"Hết tình rồi má, nghĩa thì chưa bao giờ có." Phương hơi cười cười. Cô đưa mắt nhìn vào hướng cửa phòng một cách yêu thương, nơi mà vừa có bóng của Hương thoáng qua. Có lẽ em ấy đang dọn dẹp lại phòng nên mới đi tới đi lui như vậy.
Thật sự thì Phương chưa từng đối với Tuấn có loại tình cảm nào vượt quá tầm kiểm soát, hồi trước lúc cô đơn lạc lõng giữa căn nhà ấy thì cô cũng có chút gọi là rung động. Nhưng mà về sau cô thấy Tuấn chẳng được gì ngoài cái hay tỏ vẻ và bám đuôi bà nội của cậu ta cả. Vừa nhu nhược, ngu ngốc, lại còn thích giở ra giọng gia trưởng, thứ gì đâu không hà.
Sau khi tiễn cha và má mình về thì Phương cho con Mít đóng lại cửa rào. Do cái nhà này cô mua tới năm mươi sáu cây vàng nên nó vô cùng lớn, đất còn trải dài một khoảng đủ để trồng thêm một đống cây cối hoặc xây thêm vài ba căn nhà nữa.
Nhà thì rộng vậy đó mà ở có bốn người, dù ở ít như vậy nhưng Phương không hề buồn. Ngày nào cũng có cái để chơi rồi nói cười, mới đây em Hương của cô còn nói muốn nuôi thêm mấy con chó con cho vui nhà nên là cô cũng chiều theo. Cô định vài bữa nữa sẽ đi kiếm chó con mua về cho em ấy chơi.
"Ủa cô, bộ cô không về lại bên đó nữa thiệt hở?" con Mít tò mò đi sau lưng Phương hỏi chuyện. Mặc dù đầy tớ thì không được xen vào chuyện của chủ, nhưng mà nó vẫn muốn hỏi Phương thiệt sự có muốn về lại đó hay không tại vì nó thấy cô với Hương dạo này cứ có gì đó ngồ ngộ là lạ với nhau.
"Ừ, không về." Phương thờ ơ trả lời câu hỏi của con Mít, tay thì đưa tới hái một trái mận đèn cầy trên nhánh cây. Mận này là chủ trước trồng, với lại mận thì mau ra trái lắm, nên dù nó chỉ cao hơn đầu Phương một tí mà đã có trái nặng trĩu cành. "Đem cái này đi rửa, rồi gọt sạch sẽ để chị Hương ăn nghe chưa." Phương vừa hái mận vừa dặn dò con Mít đang đem mận đựng trong áo. Em Hương thích ăn mận, thích uống nước sâm. Những điều này cô đều ghi nhớ nên là cô mới dặn con Bưởi đem mận này gọt sẵn cho nàng ăn.
"Dạ con biết gòi." con Mít sau khi nghe Phương dặn dò cũng vội gật đầu.
"Mà cô nè, sao cô chiều chị Hương đủ thứ hết vậy. Con nhớ cô hồi trước còn tính đi đánh ghen mà."
Bưởi hôm nay phải hỏi cho rõ cái khuất mắt trong lòng bởi vì Phương hồi trước còn giật một giật hai như muốn ăn thịt người đòi đi kiếm Hương để đánh ghen, vậy mà gặp được người ta rồi thì thái độ quay ngoắc như lật bánh tráng, xịn dữ.
"Thì hồi trước khác bây giờ khác."
"Khác là khác sao dạ cô, tại chị có bầu con của dượng hay sao?"
"Có bầu là một phần." Phương định nói thêm gì thì cô vội im lặng. Cô nhìn tới gương mặt đang tò mò của con Mít mà không ngần ngại kí lên đầu nó một cái khá đau. "Con nít con nôi hỏi chi ba chuyện này."
"Con mười bảy rồi đa." con Mít vừa xoa cái chỗ Phương vì kí vô vừa nất mãn nói. Nó mười bảy tuổi là đã lớn rồi, vậy mà cô út còn kêu nó con nít. Không phải cô út vừa qua mười tám là đã lấy chồng rồi sao.
Phương nghe con Mít nói nó đã mười bảy thì khẽ giật mình, "Gì lớn mau dữ mậy. Nhớ mày có mười tuổi mà."
"Mười tuổi của bảy năm trước thì có."
"Ê, vậy gả được rồi hen." Phương xếp lại khay trà rồi cũng nói vài câu chọc con Mít. Cô đó giờ chưa hề có chuyện sẽ cùng gia nhân nói chuyện phiếm như thế này bao giờ. Có lẽ sống với em ấy nên cô lây luôn cái tính cách dễ gần của em ấy mất rồi.
Con Mít nghe Phương nói nó tới tuổi gả thì bỗng dưng làm mặt mếu. "Cô út, cô tính gả con đi hả."
"Ờ, gả đi cho đỡ tốn cơm." Phương thấy con Mít bắt đầu mếu thì cô cố kìm nén không phát ra tiếng cười rồi bắt đầu bày ra bộ mặt nghiêm túc.
"Cô út, cô hết thương con hả. Con muốn ở với cô thôi, con muốn theo hầu cô, tới khi nào cô xuống lỗ thì con cũng thắt họng theo luôn."
"Tao vả cái chết queo giờ. Hôm bữa thì bảo vệ tới giấc ngủ ngàn thu, còn bữa nay theo hầu tới xuống lỗ. Mày muốn tao lụm sớm lắm ha gì. Thứ quỷ yêu." Phương bặm môi hướng tới con Mít muốn đập cho mấy cái. "Đi gọt mận đi, lo mà thài lai."
Phương quăng lại con Mít một câu rồi đi chỗ khác. Cô muốn đi kiếm em Hương để hỏi em ấy thích chó con kiểu ra sao, màu đen hay nâu để cô còn đi mua chứ cô hơi đâu đứng đây nói chuyện với nó miết, nói hồi nữa chắc nó đem chôn sống cô luôn vì nó trù cô mấy lần rồi.
---
"Nó không chịu thì cũng cưới, coi đứa nào chịu thiệt."
"Nhưng mà má ơi là má, nhà nó là nhà có chức có quyền. Giờ má nói vậy sao đặng, mới cưới nó về có bao lâu đâu mà cưới vợ mới cho thằng Tuấn?" ông Dần khó xử hướng tới má của mình nói. Thiệt sự là chuyện này hết sức nan giải, nghĩ sao mới cưới con người ta chưa về được bao lâu rồi hứa hẹn đủ điều. Tự dưng đùng lên cưới thêm đứa con gái nhà giàu khác về thì có khác gì nói nhà họ là tham giàu sang nên mới hốt hết mấy đứa con gái con nhà quyền quý về làm dâu đâu.
"Tao nói rồi đó, không cưới thì tao tuyệt thực cho mày vừa bụng. Cưới cái thứ hỗn hào về nói trên đầu trên cổ tao chắc mày vui lắm." bà nội của Tuấn hậm hực nhớ về bữa mà Phương dám nói bà là con quỷ già. Nếu như không phải chưa niệm xong hồi kinh thì bà đã đi tới tát Phương mấy cái cho chừa cái tật mất dạy rồi.
Ông Dần tặc lưỡi, "Má ơi là má, sao má cứ vậy hoài."
"Giờ mày bênh nó không bênh tao chứ gì. Được rồi, tao không xen vô nữa." nói rồi bà hướng cửa phòng bỏ đi một nước không kịp để cho ông Dần nói thêm câu nào.
Tuấn hôm nay muốn đi thăm em Hương sẵn tiện hàn gắn chuyện hôm bữa, cậu nghĩ một thời gian như vậy thì em ấy chắc đã nguôi ngoai rồi. Nhưng mà đi tới chỉ là căn nhà được khóa cửa im lìm chứ chẳng hề có ai.
Cứ tưởng là em ấy đi chợ đâu đó nên cậu đành ngồi đợi bên ngoài mà đợi cho tới gần chiều luôn vẫn không thấy ai nên cậu đi tới đình làng hỏi thử ông từ coi là em ấy đã đi đâu.
"Cậu còn hỏi nó hả, cậu mắng nó trước bàn dân thiên hạ để hạ thấp danh dự nó mà cậu còn hỏi nó ở đâu sao. Tôi biết thì tôi cũng không nói." ông từ bực tức nhìn tới Tuấn. Ông thương con bé Lan Hương ấy như con gái vậy mà bị Tuấn đem ra chì chiết nhân phẩm. Hồi nó còn mười ba mười bốn tuổi thì thấy Tuấn lui tới chăm sóc cả hai má con thì ông chắc mẫm cậu là người tốt, tới khi nàng đủ mười bảy rồi thì Tuấn mới ngỏ ý thương nàng ông cũng chẳng ý kiến. Nhưng ông nào ngờ Tuấn dạo gần đây lại lộ bộ mặt của mình ra khiến cho ông càng nhìn càng thấy tức.
Tuấn bị ông từ nói thẳng mặt từng câu xoáy sâu vào nội tâm như vậy thì cũng chẳng dám trả lời vì ông nói câu nào cũng đúng hết. Tuấn cứ đứng đó im lặng lắng nghe ông từ nói xong rồi thì cậu mới chậm rãi xin lỗi. "Bữa đó do con hơi say nên con lỡ lời, con xin lỗi."
"Say rồi lỡ lời, lỡ lời mà cậu đem vợ cậu ra nói như vậy đó hả cậu Tuấn. Cậu hất mâm cơm mấy lần, cậu để cháu tôi ăn cơm chan nước mắt bao nhiêu lần rồi cậu nhớ không?" ông từ cứ như một người cha đang bức xúc khi con gái của mình chịu thiệt thòi đủ đường.
Hôm ấy Hương bị giở trò đồi bại chỉ trách ông không có ở đây tại vì ông phải đi qua làng bên bắt mạch cho mấy đứa nhỏ bị cháy rạ. Cũng may có người cứu kịp chứ nếu không cháu ông chắc giờ này đã tự tử mất rồi. "Tôi nói cho cậu biết, va vô cậu cháu tôi chưa một ngày nào vui vẻ, nó nghĩ nó mắc nợ cậu nên nó mới nhịn tới ngày hôm nay. Nhưng mà cậu à, đừng nghĩ người khác nghèo rồi cậu giúp đỡ xong thì bắt người khác phải phục tùng cậu."
Tuấn đứng đó, cậu lại im lặng trước những câu mắng từ người đàn ông trước mặt.
"Nhưng mà em Hương đang mang con của con, con không thể để em ấy một thân một mình như vậy." Tuấn vẫn kỳ kèo muốn biết Hương hiện tại đang ở đâu, cậu biết rằng cả cái khu vực này chỉ có vài người nói chuyện với Hương nhưng cũng không thân thích gì mấy. Nếu như nói thân như ruột thịt thì chỉ có ông từ mà thôi, nên cậu đành phải hỏi ông thử xem liệu ông có biết Hương hiện tại đang ở đâu hay không.
"Tôi cũng không biết nó ở đâu, tôi chỉ biết nó được một người nhà giàu tốt bụng đem nó về nuôi rồi. Người ta nuôi má con nó luôn, tôi chỉ biết vậy thôi. Tôi có xông chuyện rồi, tôi đi đây." ông từ nói xong thì trở vô trong lấy cái túi vải màu nâu ra chuẩn bị đi bắt mạch tiếp. Do ông có bắt mạch với chữa bệnh miễn phí cho người dân nên nhiều người nhờ ông lắm, những người này đa số đều là dân nghèo không đủ tiền kêu thầy lang.
Tuấn nghe ông từ nói thì cậu như chết đứng. Hai tay cậu nắm chặt vào nhau, miệng cứ liên tục mấp máy rằng đó không phải là sự thật y như một kẻ điên mất trí.
---
"Phương ới, Phương ơi, có nhà hông mậy?"
Một cô gái nào đó lấp ló trước cửa nhà của Ái Phương, nhìn cách ăn mặc là cũng biết đây dân Sài Thành hay là một tiểu thư con nhà quyền quý nào đó. Mà cũng phải thôi, mấy người chơi với Phương thì có ai mà nghèo bao giờ đâu, chỉ có điều tuy họ giàu nhưng thế lực hay gia sản đều không bằng Phương được.
Mấy con chó con nhỏ xíu được Phương đem về cho Hương chơi sau khi nghe có người lạ bên ngoài thì chạy ra ngoắc đuôi rồi sủa lên vài tiếng nho nhỏ vô cùng dễ thương.
Con Mít với thằng Tẹo vì đang bận phụ Phương cuốc đất trồng thêm bông lài nên là chỉ có Hương ở trong nhà. Nàng đang chơi với chó con nghe tiếng có người kêu thì cũng vội ra mở cửa. "Cô kiếm ai?" Hương nhìn người con gái trước mặt, người ấy trong bộ váy trắng tinh khôi, chân mang giày Tây còn đầu thì đội nón bo rộng vành màu trắng tương đồng với chiếc váy. Thoạt nhìn khá giống đồng phục của một trường nào đó của Pháp.
"Cho tôi hỏi đây phải nhà của Ái Phương hông?" cô gái ấy thấy Hương cũng vội hỏi. Mặc dù đang thắc mắc Hương là ai nhưng mà chuyện đó gạt sang một bên trước đã, bây giờ phải hỏi liệu đây có phải nhà của Phương hay không để mà còn biết đường đi kiếm chỗ khác nữa.
"Dạ đúng rồi, đây là nhà của cô Phương."
Cô gái ấy sau khi nghe Hương xác nhận đây là nhà của Phương thì rất nhanh chạy tọt vô trong chẳng kịp để cho Hương nói thêm là Phương đang ở sau vườn. "Vậy thì được rồi, cho tôi vô kiếm nó."
Cô ấy chạy lộc cộc vô trong nhà cứ luôn miệng kêu Phương ơi Phương à, nhưng mà dù cho có kêu khàn cả cổ cũng chẳng ai nghe bởi vì Phương đang ở tuốt sau vườn.
Sau một hồi kêu gào tên Phương trong vô vọng thì cô ấy cũng đành hỏi Hương về tung tích của Phương. "Nó đâu rồi?"
"Cổ ở sau vườn, để em đi kêu."
Hương nhẹ giọng nói với người trước mặt rồi nhanh chân đi kêu Phương vô vì có người cần kiếm.
Phương nghe có người kiếm mình và qua lời kể của Hương thì người đó khá lóc chóc thì cô biết ngay đó là ai, đích danh người bạn học từ hồi cô mới có sáu bảy tuổi lên Sài Thành chứ không ai khác. Phương hồi đó là tiểu thư ở Cần Thơ, vừa chập chững vào trường của Pháp để học và gặp ngay người bạn hiện tại. Hai người có hoàn cảnh cũng na ná nhau nên là rất nhanh đã kết thân rồi chơi với nhau tới giờ đã được mười mấy năm.
Mà tánh hai người thì có chút trái ngược nhau. Phương thì đỏng đa đỏng đảnh, khó ưa, khó gần. Hầu như trong trường cô chỉ nói chuyện xã giao chứ ít chơi với ai nhiều. Còn cô ấy thì khác, khá hoạt bát và hòa đồng, có khi còn hơi điên điên nữa. Nếu như nói về điểm chung thì có lẽ cả hai đều tưng tửng như nhau mà thôi.
"Học xong rảnh quá bởi vậy đi quậy tao hay gì?" Phương lù lù từ phía sau tạt vào đầu bạn của mình một cái khiến cho cô ấy vừa hớp miếng nước trà thôi cũng phải ho sặc sụa.
Cô ấy trừng mắt với Phương, "Con quỷ, bỏ bạn bè về lấy chồng mà cũng hổng mời tao một tiếng nữa."
"Tao có chồng rồi đó, còn mày, chừng nào tới lượt?" Phương cười cười ngồi xuống ghế. Cô nhướng nhướng mày hỏi tới bạn của mình hỏi đùa xem chừng nào nó chịu cưới tại vì nó cũng từng tuyên bố là cũng muốn học tiếp chứ chuyện chồng con thì không muốn nhắc. Hai người cũng đã hẹn nhau sẽ cùng qua Pháp nhưng mà ai ngờ học xong xuôi hết thì Phương về lại nhà rồi có chồng luôn.
Bữa nay là do cô ấy đi kiếm Phương vì thầy dặn năm sau sẽ có chuyến đi Pháp nên là phải dặn để chuẩn bị trước vì chỉ có vài người được chọn mà thôi, trong đó có Phương. Mà đợi hoài không thấy Phương lên lại Sài Gòn nên cô ấy mới mất công đi kiếm như vậy. Ai ngờ kiếm tới nhà hỏi má của bạn mình xong thì cô ấy mới tá hỏa là Phương đã có chồng mất tiêu luôn rồi, sốc mà nói hổng nên lời luôn.
"Mày đáng lẽ con cha với má tao mới phải, hễ thấy mặt là chồng con."
"Nhà mày khó hơn nhà tao, thôi đi, không dám mần con hai người đó đâu." Phương chợt khẽ rùng mình khi nhớ tới gương mặt hung dữ của hai người đó. Nếu nói về độ chịu chơi với độ được cha má cưng tới nỗi cho ăn chơi bung xõa thì chắc chỉ có Phương mà thôi. Còn bạn của cô thì cha với má khó vô cùng, hồi đó cô còn nhớ vì nguyên do gì mà bạn của cô bị cha với má đập cho mấy cây muốn thấy mấy ông trời, hình như là cái tội dám đi chơi đêm với mấy đứa nhà nghèo thì phải. "Mà sao nay cô hai Tiên được xổng chuồng đây?" Phương vừa nói vừa vẽ bâng quơ một vòng tròn trên mặt bàn.
"Cha với má tao mắc đi qua Xiêm có công chuyện, chắc cỡ mấy tháng mới về. Bởi vậy tao mới có cơ hội đi xuống đây chơi." Tiên vừa nói vừa cười nhìn Phương. Lâu lắm rồi mới có dịp được đi chơi kiểu này, chứ cha với má khó lắm, đi học là về nhà luôn chứ ít đi đâu la cà. Do nhà của Phương cũng là nhà có chức quyền nên họ mới cho hai người chơi chung đó chứ.
"Rồi mày yêu trường mến lớp lắm hay sao mà còn mặc đồ đi học vậy?"
"Khỉ mốc á, tại mày đi về đây nên thầy kéo tao theo phụ việc vặt giảng dạy cho lứa sau. Vừa phụ thầy xong là tao phóng lên tàu về đây luôn, có kịp thay đồ chi đâu. Mày thấy trên người tao có gì ngoài cái giỏ xách hông?" Tiên bất mãn nhìn Phương. Đúng ra mấy chuyện này là của Phương vì Phương học giỏi nhất cái chỗ đó, tự nhiên Phương đi mất tiêu nên giờ Tiên phải thành cái bia đỡ đạn.
"Rồi mắc chi hổng thay đồ má?"
"Tao mà về nhà là bị nhốt nữa, chẳng thà chạy luôn, phẻ re."
Chốc sau Tiên được Phương dẫn đi coi xung quanh nhà, cô đang khoe rằng đây là nhà cô mới mua được khiến cho Tiên phải trề môi một cách khinh thường vì cô ấy biết Phương làm gì có tiền ngoài cha với má cấp vốn. Vậy mà cũng bày đặt khoe đủ thứ y như tự mình làm ra tiền để mua không bằng.
Con Mít trồng xong số cây kia thì ngồi ở sàn nước rửa ráy tay chân cho sạch sẽ, lúc nó đang xối xối nước như vậy thì nghe âm thanh nói chuyện. Nó ngước mắt nhìn thì thấy Phương đang đi cùng một người khác, hai người thoạt nhìn khá thân thiết nhưng nó chẳng nhận ra là ai bởi vì bạn của Phương nói thật hầu như chỉ là chơi cho có lệ chứ có mấy dẫn ai về nhà mà thân như vậy đâu. Nó cứ tưởng cái bà nó khen đẹp là thân với Phương nhất rồi đó.
"Mít, đi phụ chị Hương ra chợ mua con vịt đi. Nhớ về rồi thì vo cho chị Hương nồi gạo luôn." Phương đang nói chuyện với Tú thì cô thấy con Bưởi nên cô liền dặn dò nó.
"Dạ, cô đợi con rửa sạch tay chân rồi con mần liền."
Tiên nghe Phương kêu cái con nhỏ lùn lùn với làn da đen đúa vì cháy nắng thắt hai cái chùm tóc hai bên kia là Mít thì bỗng ôm bụng cười lên hô hố. "Gì tên Mít, ngộ lung dậy, há há há."
"Há há tên Mít kìa."
"Mày điên hả Tiên, người ta tên Mít mắc chi cười?"
"Tại tao thấy ngộ chứ bộ."
Nói rồi lại ngã ra cười ngặc ngẽo như ai chọc lét khiến cho con Mít đang ngồi ở sàn nước nghe xong cũng khẽ chau mày. Nó lầm bầm chửi trong miệng, "Má, dòng thứ khùng."
Thiệt ra Mít chỉ là cái biệt danh kêu cho dễ nuôi, chứ thiệt ra nó tên là Thy Ngọc, tên đầy đủ là Lê Thy Ngọc. Mặc dù nó mồ côi nhưng mà được vú nuôi của Phương đem về nuôi nên vẫn được đặt tên đường hoàng theo họ của bà, sau này Mít lớn lên thêm chút thì cho nó theo hầu cận cho Phương vì hai người cũng xêm xêm tuổi nhau. Lúc trước có nhiều người theo hầu Phương rồi nhưng đều bị cô đuổi đi không thương tiếc, chỉ có con Mít là theo hầu cô lâu nhất mà thôi.
Tiên vẫn cười vì cái tên Mít đó còn Phương thì xoa trán thở dài một cách đầy bất lực. Cô không hiểu sao tên Mít có gì để cười luôn á, trong khi ở đây người ta đa số đều đặt như vậy cho dễ nuôi.
"Tao thấy mày nặng lắm rồi đó Tiên."
"Phương ơi, lại đây em nói chút chuyện." Hương nghe con Mít nói là Phương dặn đi chợ mua đồ về nấu cơm thì nàng rất nhanh đi kiếm cô để hỏi thử coi cô muốn ăn món gì. Nàng đứng ở thềm nhà ngoắc ngoắc Phương vô rồi Phương cũng lon ton chạy vào chẳng để cho Hương chờ lâu. "Em kêu có chi hông đa?"
"Em tính hỏi là cô với bạn cô muốn ăn món chi đặng em còn biết đường nấu. Trời này trưa trời trưa trật rồi em sợ chợ không còn ai bán gì đó đa." Hương vừa nói vừa đưa tay lên vuốt vuốt nếp áo ở trên ngực của Phương như thói quen khiến cho Tiên đang đứng lấp ló bên ngoài cũng phải ghé mắt nhìn thử nàng là ai mà sao có thể đụng vô người của cô út Phương có tiếng chảnh chọe này đây.
"Nếu em sợ hổng còn gì thì đợi tôi chút, tôi chạy về nhà bắt vịt cho em nghen, nhà bên đó nhiều lunh lắm." Phương ngẫm nghĩ nhà cô nuôi biết bao nhiêu là vịt, chưa kể còn có bò, heo, trâu, ngựa gì cũng có phủ phê. Nếu như mà Hương cần thì cô hốt luôn nguyên cái trại bò về cho nàng nấu đồ ăn còn được.
"Chèn ơi hổng cần đâu, chắc cũng còn bán á. Em đi xíu em dìa liền, mà nếu hông còn vịt thì em nấu cái khác nghen."
"Mắc chi cực dữ dậy, nếu không có bán thì về luôn, dù chi nhà cũng còn đồ ăn. Mà em đi xe kéo cho đỡ mệt." Phương vừa nói vừa rút tiền từ túi nhỏ của chiếc váy ra đưa cho Hương. Tiền này là cô đưa cho nàng mướn xe kéo đi cho đỡ mệt, cô còn dặn dò nàng muốn làm gì nặng phải kêu con Mít làm thay chứ nàng bầu bì làm có chuyện gì là cô giận nàng không chơi với nàng nữa.
"Dạ, em đi." Hương cười lên khiến hai cái râu mèo ẩn trên má cũng dần hiện rõ. Nàng đưa tay lên sờ sờ vào gương mặt của Phương xong thì cũng đội lên nón lá rồi lên tiếng nói với con Mít rằng có thể đi rồi.
---
"Chị Hương nè." con Mít xách cái làn tre đựng hai con vịt đi phía sau lưng của Hương, nó đang không giấu nổi sự tò mò về quan hệ giữa cô út nó và Hương là gì, bởi vậy bữa nay nhân lúc chỉ có hai người nên nó mới dám hỏi.
"Sao em?" Hương chỉnh lại vành nón lá lụp xụp, nàng hơi quay ra phía sau. "Em lên đây đi kế chị nè, đi sau lưng sao nói chuyện cho đặng."
Con Mít sau khi nghe Hương nhắc nhở thì cũng nhanh chân đi lên kế bên nàng, "Dạ em tính hỏi chị với cô út em sao thấy thân quá, tại hồi trước bả đi đánh ghen hùng hổ lắm đa, em còn sợ bả nhai đầu chị." con Mít cười cười, nó đưa tay lên gãi đầu một cách bẽn lẽn nói với Hương. Đúng thật hồi bữa đi bắt ghen nó cứ nghĩ là sẽ có một trận lên bờ xuống ruộng bởi vì cái tánh chủ nó ra sao thì nó biết, nhưng ai mà ngờ tới cho đã không có đánh ghen mà chỉ thấy đánh lộn với người khác te tua và nguồn cơn bắt nguồn từ việc bảo vệ cái người mà cô chủ nó định đánh ghen.
Hương nghe con Mít kể rằng Phương tính đi đánh ghen nàng thì trong đầu mới chạy một dọc suy nghĩ. Nàng lấy làm lạ hỏi lại, "Gì? Đánh ghen?"
"Dạ, chị nhớ bữa mà bả bị đứt cái tay hông, là khuya bữa đó là bả kéo quân đi đánh chị á." con Mít nói một cách tỉnh bơ rằng Phương kéo người để đánh ghen khiến cho Hương đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Bữa đó tưởng đâu Phương tới lấy cái áo hay mắc công chuyện chi đó chứ nàng đâu nghĩ tới Phương lúc đó là muốn đánh ghen nàng đâu. Mà hồi trước Phương ra sao, muốn đánh nàng kiểu nào thì nàng không biết, còn hiện tại đố Phương dám đánh nàng cái nào luôn.
Về tới nhà, Hương thấy Phương vẫn đang ngồi với Tiên, hai người đang nói về vấn đề học hành thì nàng cũng không chen vào.
"Thằng Tẹo với con Mít mần vịt đi, để chị Hương nghỉ ngơi." Phương lên tiếng dặn dò hai đứa quỷ nhỏ xong thì rót nước cho Hương uống.
Tiên ngồi ở ghế quan sát đứa bạn của mình chăm sóc cho vợ lẻ của chồng nó còn kỹ hơn là chăm sóc chồng thì bất chợt khiến cho Tiên dấy lên nghi hoặc. Cô nhìn Phương rồi nhìn tới Hương. Lần đầu tiên Tiên thấy bạn mình động tay rót nước cho người khác, lần đầu tiên thấy nó dùng cái ánh mắt đó nhìn người ta. Chưa tính còn tùm lum chuyện nghe nó kể thì Tiên thật sự không nhìn ra đây là Phương bạn mình nữa rồi. Nó y như bị ma nhập á. Hồi trước bạn của cô tánh sở hữu rất cao chứ chẳng như bây giờ đâu.
"Em ra sau bếp làm đồ, cô ở đây nghen." Hương đưa lại ly nước cho Phương rồi quay lưng hướng nhà bếp đi tới. Hiện tại còn phải nấu cơm cho kịp giờ vì nàng biết Phương không thích ăn cháo, với lại cũng phải nấu thêm ít cơm để ăn cho chắc bụng chứ ăn cháo không thì chút xíu nữa lại đói rồi.
Đưa mắt nhìn Hương đi ngày một khuất xa thì Tú mới mở miệng, "Nhà mày đây rồi chồng mày đâu?" cô lấp lửng hỏi một câu để thăm dò thử coi Phương như thế nào.
"Ủa trời ổng ở đâu thây kệ ổng chứ, can liên chi tao đâu mà hỏi."
"Ủa ngộ, chồng mày mà kêu không can liên. Mà khoan đi, liên can mới đúng chính tả chứ can liên là giống ôn gì?"
"Đương nói chuyện, bắt lỗi chính tả lần nữa tao cắn mày đó. Còn chuyện kia thì danh nghĩa thôi, chuyện chung đụng còn chưa có nữa là."
Thật sự từ lúc cưới nhau đến giờ đã gần ba tháng nhưng Phương và Tuấn chưa hề có một tí chuyện chăn gối nào cả, thứ nhất là vì lúc trước cô chưa sẵn sàng và Tuấn cũng chẳng muốn đụng vào cô. Còn thứ hai là hiện tại Phương đã có Hương rồi, cô không muốn trao thân cho ai khác nữa.
Phương không sợ Tiên sẽ bép xép chuyện chồng con của cô vì cô biết bạn mình ra sao, Tiên tuy cái miệng tía lia như vậy nhưng mà là một người không có tính thài lai. Chuyện gì mà không cần nói thì có cạy miệng nó ra nó cũng không nói.
"Rồi mày tính vậy hoài luôn hả, chồng mày mà mày không cho cũng không được." Tiên thiệt thà nói ra. Đúng là mấy chuyện thầm kín này không nên nói lộ thiên làm gì, nhưng mà hiện tại ở đây không có ai với là chỗ bạn bè nên Tiên mới nói. Dù sao cũng là vợ chồng thì tránh chung đụng kiểu gì chứ?
"Tao còn tính thôi ổng đây." Phương gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Cô thật sự không muốn ràng buộc, nếu như Tuấn chấp nhận thì hai người sẽ viết giấy thôi nhau lúc nào cũng được bởi vì cô chẳng có tình cảm gì cả. Vừa nghĩ tới chuyện quan hệ vợ chồng với Tuấn là cô đã muốn xỉu ngang rồi chứ đừng nói gì tới còn sống với nhau dài dài.
"Mày với vợ lẻ của chồng mày có gì đó phớ hông? Mày hổng qua mắt được tao đâu con." Tiên thấy Phương cứ lấp lửng không muốn nhắc chuyện của Tuấn và quan sát nó nãy giờ thì rất nhanh đúc kết được một số kết quả. Mặc dù Tiên không dám chắc bởi vì chuyện này hết sức hoang đường, lỡ như bể ra thì mặt mũi không biết để vô đâu nữa.
Phương bị bạn mình hỏi như vậy thì cũng có chút chột dạ, nhưng mà cô nghĩ là chỗ bạn thân y như ruột thịt thì cô đành nói ra, mặc dù không nói rõ nhưng Tiên vẫn hiểu thứ mà mình suy nghĩ đã đúng.
"Thôi bỏ qua đi, còn chuyện năm sau đi Pháp mày có đi được không, cơ hội không có nhiều đâu." Tiên biết nhà Phương giàu nhưng mà vấn đề ở đây là cơ hội này dù có tiền thì cũng chẳng thể có được, vì đây là cần những người có năng lực chứ không phải vung tiền ra.
"Tao cũng muốn đi lắm, nhưng mà đi nhớ ẻm sao chịu nổi mậy." Phương gãi đầu rồi cười một cách ngây ngô. Nếu như mà cô đi thì cô sẽ nhớ Hương dữ lắm.
"Thì bưng cục vàng mày theo, mày quá dư tiền để mua thêm một cái vé tàu rồi, được thì trốn bên đó luôn khỏi về." Tiên nửa đùa nửa thật nói với Phương. Nếu như bạn của cô không đủ tiền thì cô sẵn sàng lột vàng ra cho Phương để Phương có tiền qua đó luôn. Chỗ thâm tình biết bao lâu nay, chút vòng vàng thì có xá gì.
"Đúng là tao với mày thần giao cách cảm có khác." Phương thấy suy nghĩ của Tiên giống của cô mấy phần thì vội cảm thán cái độ hiểu nhau của hai người.
Do nhà ít người nên Hương nói con Mít mần một con vịt thôi, còn con kia để đó sau này ăn cũng được tại vì bây giờ mà mần nhiều quá ăn không hết thì bỏ uổng.
Đang ngồi nhổ lông vịt như vậy thì lại nghe tiếng nói của Tiên, cái người mà con Mít không hề có chút hảo cảm nào. Nhìn cái mặt là không ưa rồi, tới cái cách nói chuyện cũng loi choi như bị điên.
Tiên là con nhà gia giáo, sống thì theo nề nếp đường hoàng nên mấy chuyện nấu cơm này chỉ là chuyện nhỏ như hột cát. Chỉ có cái đứa đang đứng bên cạnh là lơ ngơ khoe người thương của nó biết làm đồ ăn rồi nói quá lên như thánh sống mà thôi. Có điều tuy nhà Tiên gia giáo thiệt nhưng mà Tiên lại không thích ràng buộc, vừa xổng chuồng một cái là lộ ngay cái bản chất thật, cái bản chất tưng tửng.
Sau khi đưa con vịt đã làm sạch sẽ cho Hương thì con Mít đi gánh nước bởi vì mấy lu nước đã cạn rồi nên cần phải gánh cho đầy để mà còn nước để xài nữa. Cầm lên đòn gánh có sẵn hai cái thùng gỗ, nó đi tới giếng nước múc từng gàu nước lên đổ vô thùng xong rồi gánh tới bên hàng lu đổ vô đầy lần lượt từng cái.
Hành động cứ thế lặp đi lặp lại khiến cho Tiên đứng ở bếp cũng phải thầm thán phục con nhỏ này lùn lùn mà khỏe như trâu, gánh nãy giờ hơn chục thùng nước rồi mà còn chưa thấy nó mệt.
Mít có thể nói là khỏe, nhưng mà nó không quá to con, vóc người chỉ ngang ngang với Hương mà thôi, mà nó được cái là rắn chắc hơn nàng. Da thì không thể trắng nổi do phải làm việc ngoài trời, hết chẻ củi rồi tới gánh nước. Lúc Phương đi học thì nó ở nhà cũng phải làm hầu hết những việc của những người ở khác bởi vậy nói sao nó trắng trẻo cho được.
"Tính đi đánh ghen đồ ha, này kia quá ha." Hương lúi cúi ở sàn nước rửa gừng với ít rau thơm thì buộc miệng trêu chọc Phương đang ngồi bên cạnh đổ nước cho nàng rửa đồ.
"Em nói gì dợ?" Phương ngơ ngác hỏi ngược lại Hương. Em ấy nói đi đánh ghen mà đánh ghen ai mới được chứ?
"Mợ cả định đánh ghen con nhỏ nào ở làng Tân An thì mợ cả tự nhớ chứ đa."
"Ủa ai kể vụ này em biết?"
"Mợ cả đoán xem." Hương nở một nụ cười trêu chọc Phương, nàng không ngờ Phương cũng có lúc làm ra cái gương mặt ngơ ngác này, đúng là dễ thương hết biết. "Thôi vô trong đâm gừng đi cho em nhờ, ngồi đây mà đen là em hết thương đó đa." Hương kéo Phương đang ngồi xổm bên cạnh đứng dậy. Nàng sợ Phương mà ngồi đây hồi là đen thùi lui luôn.
Ngồi xếp bằng trên tấm phản, Phương nghe lời của Hương ngồi đó đâm gừng với ớt để làm nước mắm còn Tiên thì ngối kế bên coi cô út Phương trói gà không chặt này sẽ làm cái gì ra hồn.
"Mày làm kiểu này là một hồi hết có cái để ăn luôn á Phương." Tiên nhìn số gừng trong cối bị Phương đâm sao mà văng tè le ra ngoài hết thì lắc đầu thở dài. Cô giành lấy cối và chày trong tay của Phương rồi chậm rãi làm, vừa làm vừa hướng dẫn cho Phương y như đang giảng bài.
Con Mít sau khi gánh xong sáu lu nước thì nó thở phì phò lấy ít nước trong lu uống luôn, nước này nó uống từ nhỏ tới lớn rồi, có chết chóc gì đâu mà sợ.
Sau khi vịt trong nồi cháo đã chín, Hương dùng hai chiếc đũa ghim vào hai bên lưng của con vịt vớt nó ra rồi để trong dĩa đợi nguội chút thì chặt thành từng miếng nhỏ vừa ăn. Tiên cũng khá tháo vát, cô giúp Hương bào bắp chuối ra để làm gỏi ăn kèm, rồi làm nước mắm này nọ chứ chẳng như Phương, chỉ giỏi đi tới đi lui lâu lâu tạt vô đầu Tiên một cái muốn văng óc.
"Phương ơi~"
"Gì mậy."
"Mượn cái đầm đi bé."
"Mày nha, đầm may mấy cây vàng của tao." Phương mặc dù miệng thì nói đầm mắc tiền nên không cho Tiên mượn vì xót của nhưng mà tay thì vẫn mở tủ ra lấy cho bạn mình.
"Người thương mày làm thợ may thì sợ gì thiếu đồ nữa, nể tình cho tao mượn vài bộ đi." Tiên cười hì hì nhận lấy đầm từ tay Phương xong thì chui tọt vô nhà tắm. Bên trong thùng là nước đã được pha sẵn thì Tiên thầm nói ai mà chu đáo dữ, không suy nghĩ nhiều mà cởi đồ ra tắm luôn.
"Từ là từ phu tướng." con Mít hí hửng hát vài câu còn tay ôm bộ bà ba cũ đã ngả màu đi chân sáo hướng phía nhà tắm, do bếp lửa hồi nữa còn than nóng nên nó tranh thủ bắt lên ấm nước đặng mà tắm rửa sớm vì mấy khi nó được thảnh thơi như bây giờ. Nhưng mà dự định bỗng tan thành mây khói khi mà cánh cửa nhà tắm đã được cài then cứng ngắc và bên trong còn có tiếng xối nước.
Mít đưa mắt nhìn chằm chằm vào trong phía nhà tắm, nó nghiến răng nghiến lợi hận không thể đốt luôn cái nhà tắm này để cho cái con người trong kia chết khuất cho rồi.
Nó biết người trong kia là ai bởi vì Phương thì đang đứng cạp đùi vịt ở bếp, còn Hương thì cũng đang nằm nghỉ ngơi vì lưng hơi mỏi. Thằng Tẹo thì nó đa số là tắm mương, tắm sông nên là chuyện nó chui vô nhà tắm rồi xối nước ầm ầm như vậy là điều không thể.
Vừa nghĩ con Mít càng thấy tức, rõ ràng nước nó pha để chuẩn bị tắm thì bị người nó ghét cay ghét đắng phỏng tay trên. Nó đưa tay lên sờ sờ cằm suy nghĩ đăm chiêu, sau khi suy nghĩ xong thì trên môi nó rất nhanh nở lên một nụ cười nguy hiểm. Nó gật gật đầu tự tán dương cho cái suy nghĩ này rồi rất nhanh bắt tay vào hành động.
"Hên quá vẫn còn." con Mít nhìn con tắc kè bông trong tay mà không khỏi cảm thán về độ to của con tắc kè mà hồi nãy bản thân nó bắt được. Nó tính sáng mai sẽ đem đi bán cho ông người Tàu để kiếm tiền mua kẹo, nhưng mà bây giờ có lẽ nó không cần kẹo nữa.
Bước chân rón rén tới bên cạnh nhà tắm, do nhà tắm này là ở gần nhà bếp chỗ ngủ của Mít, bởi vậy sau khi vô lấy con tắc kè thì Tiên ở bên trong vẫn còn xối nước ầm ầm và không hề hay biết bên ngoài đang có một người đang âm mưu trên người cô.
"Trăm sự nhờ mày." con Mít thì thầm với con tắc kè xong thì quăng nó vô thẳng nhà tắm theo hướng từ trên xuống. Đúng như nó dự đoán, sau khi quằn con tắc kè vô thì bên trong rất nhanh đã có tiếng la thất thanh.
Nó bắt đầu cười khoái chí, "Vừa." bỗng cửa bật mở, bên trong Tiên bắt đầu xông ra với thân thể chỉ có một tấm khăn quấn ngang người. Con tắc kè sau khi được quăng vô trong thì cũng hoảng do va đập, nó cũng chạy lung tung thế nào lại chạy sát dưới chân của Tiên khiến cho cô đang đứng bỗng nhảy lên người của con Mít ôm nó cứng ngắc.
Con Mít vì theo phản xạ nên khi Tiên nhảy lên người nó thì nó cũng đưa tay ra giữ cô lại để cô không té.
Hai cái thứ trắng trẻo đầy đặn lấp ló sau lớp vải kia bắt đầu cọ sát vào ngực của con Mít khiến cho nó nuốt nước miếng ực một cái.
"Bà cố nội mẹ ơi, đuổi nó đi giùm cái." Tiên run run, cô nép sát mặt vào hõm cổ của con Mít để không nhìn thấy con tắc kè đang há miệng kia, cô khẽ thầm thì nói với con Mít làm ơn đuổi nó đi giùm cô với. Trên đời cô sợ nhất là tắc kè vậy mà tự nhiên ở đâu lại chui ra một con chà bá lửa như vậy cô không xỉu đã là may mắn lắm rồi.
Vì tiếng la của Tiên quá lớn làm cho Phương đang ăn vụn thịt vịt ở bếp cũng phải buông đũa chạy ra, tới khóe miệng còn dính mỡ bóng lưỡng chưa kịp lau.
"Ái chà chà, trắng nõn luôn đa." Phương khoanh tay tựa vào vách tường nhìn Tiên đang một cơ thể nuột nà chỉ được che mỗi tấm khăn trắng. Cô nhướng nhướng mày, tặc lưỡi cảm thán thân hình của bạn mình. Không ngờ bạn của cô có thể "ngon" tới cỡ này.
Tiên sau khi thấy Phương nhìn mình rồi còn nói như vậy tức thời gương mặt trở nên đỏ ửng, cô im lặng rút sâu hơn vào người của cái đứa đang ẵm mình.
"Rồi cô định để con ẵm vậy hoài hả?" con Mít do ẵm Tiên cao hơn nó chừng một gang tay nên là có hơi mỏi vì dù sao Tiên cũng ăn uống đầy đủ với sung sướng nên thân hình cũng lớn hơn nó kha khá. Nó vội dùng âm thanh vừa đủ để Tiên nghe như thông báo rằng nó sẽ buông cô ra để cô có thể chuẩn bị trước đặng khỏi bị té.
Tiên bị tiếng nói của Mít thức tỉnh, cô nhìn mình đang vòng hai tay qua cổ người ta ôm cứng ngắc, còn mặt thì vùi sâu vào hõm cổ và kèm theo người ngợm hiện tại thì ngại tới độ muốn đào mấy cái lỗ để chui xuống.
Tiên bẽn lẽn đưa mắt nhìn bên dưới, sau khi thấy con tắc kè đã chạy rồi thì cô mới chầm chậm rời khỏi người của con Mít xong đi một mạch vô nhà tắm đóng cửa lại luôn.
Mít ngơ ngác nhìn cánh cửa đang đóng im lìm kia, nó chớp chớp đôi mắt ngây thơ của thiếu nữ mới lớn một cách khó hiểu.
Phương nhìn đứa bạn con nhà gia giáo của mình ấy vậy mà quấn có cái khăn tắm chạy ra bên ngoài như vậy thì cô lại nhìn sang Mít, hiện tại cô đang nghi ngờ nguồn cơn là do nó nên là không ngần ngại đi tới tạt vào ót nó một cái bóc. "Mày nhát nó cái gì phớ hông con kia?" cô giả vờ hung dữ trợn mắt với nó mà quên bản thân chưa có lau miệng, cái miệng còn dính mỡ khiến cho con Mít mắc cười lắm nhưng vẫn phải ráng nhịn. Nó sờ sờ tay vô cái ót nơi Phương vừa tán vào mếu máo nói, "Con đâu có đâu cô."
"Đâu có mà vừa nghe la là thấy mày liền, cái mặt tí tởn này hổng có tao cùi sứt móng." Phương vừa nói vừa quan sát con Mít, cô biết thế nào hồi nó cũng khai thôi.
Đúng là với cái uy lực chằn lửa của Phương thì chưa bao lâu là con Mít đã phải khuất phục, nó cúi đầu khai ra ngọn nghành cho Phương nghe.
Phương nghe xong thì cũng không phạt hay đánh gì nó hết, cô chỉ nói nó đi nấu ấm khác đi có gì mà phải bực rồi xoay lưng ra nhà trước. Trước khi đi cô còn không quên nói rằng có chừa cho con Mít với thằng Tẹo một dĩa thịt vịt, tắm xong thì hâm cháo lại rồi ăn đi.
Sau khi dặn dò xong xuôi thì cô đi kiếm Hương, hồi nãy do nàng có nói là mỏi với đau lưng nên cô muốn giúp nàng đấm lưng một tí.
"Đã nói em đừng có may đồ nữa mà." Phương nghiêm mặt nhìn Hương đang cầm cái áo bà ba đơm lại hàng nút, cô vội đi tới giành lấy không cho nàng may nữa.
Hương vì bị Phương nói vậy thì nàng cười lên, lúm đồng điếu hai bên khóe môi theo đó cũng dần hiện rõ, "Em mà hông đơm lại thì áo đâu em mặc."
"Hổng có thì mua, đã dặn bầu bì rồi mà cứ may may vá vá, cắn cho cái giờ." Phương vừa cằn nhằn như mấy bà già vừa đem áo cất vô tủ để Hương không may nữa. Tuy cô tiểu thư ăn sung mặc sướng nhưng mà cô cũng biết mấy chuyện cơ bản là bà bầu may đồ sẽ bị mờ mắt chứ.
Hương thấy Phương cất áo của nàng thì nàng cũng không may nữa, nàng đi tới bên cạnh cô, vòng tay qua vòng eo thon gọn của người trước mặt nhẹ siết lấy. "Không may thì không may. Nhưng mà mai mốt em lục nghề là không có may áo cho cô đẹp được đó nghen." nàng biết Phương rất trân trọng áo nàng may hay những thứ nàng làm cho cô nên nàng mới nói đùa như vậy. Tới cái đầm bị dính huyết heo hôm nọ nàng giặt sạch trả lại thì cô cũng không nỡ mặc, cô nói là kỷ niệm lần đầu hai người gặp nhau nên là đem cất trong tủ như báu vật.
"Không đẹp cũng được, miễn là của em may thì tôi đều thích."
Hương bỗng lấy khăn tay trong túi áo ra, nàng đưa lên miệng Phương lau đi lau lại trong sự khó hiểu của cô. Sau khi lau xong thì nàng xếp lại khăn bỏ vào túi, "Cô ăn vụng phớ hông?"
"Ê, hổng hề nha..." Phương nghe Hương nói mình ăn vụng thì bắt đầu chối cãi.
"Cái miệng còn dính mỡ kia kìa."
"Trét dầu dừa dưỡng da đó."
"Dưỡng da kiểu gì dính có cái miệng không vậy." Hương híp mắt lại nhìn Phương mà cái nhìn này y như đang soi thấu tâm can của cô vậy. Phương thở dài một hơi, "Gòi gòi, tôi ăn vụng, đúng là hổng gì giấu nổi em hết đó đa."
"Ở đây nha, tao có chuyện đi chút xíu." Tiên sau khi tắm rửa sạch sẽ thì cô vội xỏ giày vào đi ra bên ngoài mặc dù bên ngoài đã có hơi nhá nhem tối.
Phương nhìn bạn mình rồi lại ngước nhìn ra ngoài trời, trời tối thui kiểu này còn đi đâu nữa, tới Phương còn ít ra đường giờ này mà sao Tiên lại đi. Đi một mình kiểu này có chuyện gì rồi sao. "Giờ này tối thui rồi mà mày còn đi đâu nữa?"
"Nay trốn về tới đây phải chơi cho đã chứ mậy, mày đi không?" Tiên nhướng nhướng mày nhìn tới Phương còn đang nắm tay của Hương xoa tới xoa lui. Cô mà không đi chơi thì ở nhà nhìn hai người này ân ân ái ái một hồi sao cô chịu được, dầu gì Tiên cũng vẫn còn một mình chưa có người thương. Tới cảm giác thương người ta ra sao cũng chưa biết nữa, nên bây giờ nhìn bạn mình cứ ngọt ngào với người ta thì Tiên có cảm giác như là kỳ đà cản mũi, thà đi chỗ khác chơi còn khỏe hơn.
"Tối rồi tao không đi, sao mày không đợi sáng?" Phương là đang lo cho Tiên, cô không chắc giờ này ở đây sẽ an toàn bởi vì nó vắng lắm, chuyện của Hương hôm bữa đã đủ cảnh tỉnh cho cô rồi nên bây giờ cô rất cảnh giác. Tự nhiên Tiên đi như vậy lỡ có chuyện gì thì hối hận suốt đời.
"Sáng thì chơi bời gì nữa, chỗ này tối nó mới đẹp."
"Kêu con Mít kìa theo, có gì hai người cũng an toàn hơn một người." con Mít dù sao cũng khỏe mạnh, có nó đi theo đông người thì mấy đứa giở trò cũng không dám làm càn. "Mít theo cô Tiên đi, để thằng Tẹo ở đây được rồi. Đói thì nói cô Tiên, tiền nè." Phương còn sợ Mít đói nên cô đưa thêm nó vài hào lẻ để có gì mua đồ ăn. Ở đây nếu mà bán buổi tối với đẹp thì chỉ có mấy quán rượu chứ quán trà làm gì có ai bán giờ này. Cô biết tánh bạn mình quá rồi, miễn bữa nào mà thảnh thơi một tí là đi vô tửu lầu, nó nói trong tửu lầu bán đồ ăn vậy mà ngon hơn nhà hàng bởi vậy Tiên dù mang danh vô quán rượu mà toàn kêu đồ ăn ra ăn.
Mít đứng bên cạnh Phương nghe cô chủ dặn dò cũng không dám cãi lại, kèm theo chuyện nó còn thấy có lỗi vì hồi chiều thảy con tắc kè làm Tiên sợ nên nó nghe theo nhận tiền rồi đi sau lưng của Tiên hướng ra ngoài cửa.
Do sợ ban đêm không thấy đường nên con Mít còn xách theo cái đèn dầu hột vịt để tiện soi đường cho cả hai, tránh việc đi không thấy đường vấp cục đá rồi té trào máu họng.
"Hồi chiều xin lỗi em nghen, tại tôi sợ quá nên mới nhảy lên người em như vậy." Tiên đi phía trước chậm rãi nói với Mít. Cô nhận thấy mình có hơi thất lễ khi mà nhảy lên người của người ta kiểu đó nên là Tiên bỗng mở miệng xin lỗi Mít mà không hề biết nguồn cơn là từ nó.
"Có gì đâu cô, cô mà xin lỗi con thì con sợ bị cô Phương rầy lắm."
Mít nghe người trước mặt xin lỗi thì tự nhiên cũng bỏ chút ác cảm. Thì ra cũng có lúc trầm lắng như vậy, thì ra một tiểu thư như Tiên cũng có thể hạ mình xin lỗi một đứa hạ nhân thấp hèn như nó.
__________________________________
chương sau có H sơ sơ nghen=))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro