tập 7.
Sắc mặt của Phương vừa tươi tỉnh được đôi chút thì lại bị một câu thông báo kia khiến cho tâm trạng của cô bỗng chốc trở nên khó chịu thấy rõ. Cô nhíu chặt đôi lông mày mà theo Tuấn thì nó "bén" ngót, chứng tỏ những người có hàng lông mày này chẳng được mấy ai mà hiền hậu.
"Ra đó nói cô út đương mệt, ngủ rồi."
Phương thờ ơ nói ra một câu rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô không quan tâm nhà bên đó có kêu cô về hay không vì hiện tại cô đang sống thoải mái không có chút gò bó nào. Cô còn định thu xếp ổn thỏa mọi thứ cho em Hương rồi thì tự cô sẽ theo thầy giáo sang Pháp để học chứ không có ở đây làm chi hết ráo.
Hương đứng đó nghe con Mít thông báo là có dượng út thì nàng nhìn tới Phương, tự dưng ngực trái của nàng có chút nhói lên khi biết được Phương đã có chồng.
"Nhưng mà cô ơi, cô hổng ra là ông đánh con chết queo luôn á." con Mít kỳ kèo năn nỉ Phương làm ơn hãy ra bên ngoài để mà tiếp khách, bởi vì ông hội đồng đi đông người lắm, không những vậy nó còn được thông báo chốc nữa cha má ruột của Phương cũng sẽ tới. Hiển nhiên nếu như Phương không ra ngoài thì nó thế nào cũng bị đem ra đánh cho thừa sống thiếu chết nữa.
"Ai dám đánh mày, ngon mần thử tao coi." Phương dở chứng, cô chẳng muốn dây dưa với nhà chồng này chút nào. Đời thuở nào cô đây là thiên kim cành vàng lá ngọc mà phải bị cái nhà bên đó đày đọa tấm thân sao, cô chẳng phải một đứa dễ ăn hiếp đâu mà cứ năm lần bảy lượt bị đem ra hạch họe rồi so sánh với con dâu nhà khác. "Mai tao viết giấy ly hôn, khỏi chồng con chi hết cho mang nợ."
Phương hâm hực không muốn nhắc tới cái bản mặt trời đánh thánh đâm của Tuấn nữa. Bà mẹ nó, cái con người chi mà đầu bò óc heo, vừa già vừa xấu, đã vậy còn nhu nhược. Lúc trước chắc cô điên rồi nên mới có chút rung động, nào là ăn cơm chung rồi đắp mền cho anh ta.
"Cô ta không muốn gặp thì mình về đi cha, nhà mình cũng không thua kém nhà bên đó tới nỗi phải hạ mình vậy đâu." Phương Tuấn nãy giờ ngồi đợi Ái Phương đi ra mà không thấy nên cậu lại nổi nóng không muốn kiên nhẫn chờ đợi nữa. Cậu nghĩ rõ ràng người sai là Phương thì há chi cậu phải hạ mình tới đây xin lỗi rồi rước về, tới má cậu mà cậu còn chưa làm được vậy mà.
"Nín liền. Cũng tại mày tươm tướp không hỏi han nó, nó bị chém một nhát chỗ tay mà mày không quan tâm gì hết, nó giận mày cũng phải." ông hội đồng bực tức nói cho Tuấn nghe về chuyện Phương đi chợ rồi gặp phải lưu manh khiến cho cô bị thương nặng ở cánh tay. Đáng lẽ lúc đó hỏi han vài câu là ngon rồi, đằng này nó ong óng lên không nhìn kỹ gì hết mà đã vội gây gổ với Phương, nếu như mà có bất trắc gì thì nhà ông chuyến hàng này hốt cám ăn luôn.
Tuấn khi nghe cha mình kể rằng Phương bị thương thì có chút bất ngờ, hôm đó cậu không để ý nên không biết. "Quơ trời, sao cha không nói với con sớm hơn?" bỗng dưng trong lòng Tuấn dâng lên cảm giác có lỗi. Cậu ậm ừ gãi gãi đầu không đòi về nữa bắt đầu ngồi im lặng ở đó chờ cho con
Mít ra báo tin.
"Cô ơi cô làm ơn đi cô, con hổng dám nữa đâu cô."
"Im cái miệng lại, tao cắt lưỡi bây giờ." Phương trừng mắt một cái khiến cho con Mít đang chí chóe năn nỉ cô hãy ra ngoài thì cũng phải im bặt. Cô út nó không nói thì thôi, mà đã nói là phải làm, vì vậy nó không dám hó hé gì nữa. Nó hướng ánh mắt cầu cứu tới Lan Hương, do nó biết cô út nó hổm rài chiều mợ nhỏ này lắm.
Hương thấy Phương nổi đóa như vậy thì bất chợt thở dài, nàng nhẹ giọng khuyên. "Dẫu sao cũng nên ra đó, họ là bậc trưởng bối, cô ra đó một chút thôi để đừng mang tiếng, cô mà bị dị nghị thì em xót cho cô lắm đa." Hương cố gắng khuyên nhủ Phương hãy ra bên ngoài vì bên ngoài kia cũng là cha chồng và chồng của cô. Phương làm thỏa được cơn giận của mình nhưng đổi lại sẽ là lời đàm tiếu từ người ngoài. Nàng đây bị nói đủ rồi, nàng không muốn Phương bị nữa. Chẳng thà mũi dùi cứ chỉa vào nàng vì nàng đã quen, còn Phương nếu như phải đối mặt với những thứ đó thì nàng không dám nghĩ tới. Vừa tưởng tượng ra xíu thôi mà trong bụng của nàng xót xa không chịu nổi rồi, huống hồ gì nó sẽ xảy ra thật.
Phương nghe Hương nói nàng xót vì mình thì tâm cô có chút dao động. Có lẽ cô cũng nên ra nói rõ chuyện với gia đình Tuấn về vấn đề ăn ở của Hương. Nếu như cô bỏ Tuấn thì Hương sẽ bị nhà đó làm phiền hoặc có thể sẽ mất luôn đứa nhỏ đang mang vì cô không chắc với cái tâm địa đó của bà nội Tuấn thì Hương có thể an ổn sanh con được. Đắn đo suy nghĩ một chút, Phương cũng nghe lời Hương, cô đứng dậy vuốt lại váy vóc cho thẳng thóm rồi nâng gót bước ra bên ngoài.
Tiếng guốc va chạm vào nền gạch chốc sau cũng dừng lại, cô ngồi xuống ghế đối diện ông hội đồng và Tuấn. "Cha uống trà." Phương cầm lên ấm trà còn nóng rồi châm vào ly ông hội đồng một ít, còn ly của Tuấn hiển nhiên vẫn là trống không khiến cho cậu có chút quê độ khi mà đang chuẩn bị sẽ uống một ít trà rồi mở lời.
"Nhà mới mua hả con?" ông hội đồng nhấp một ngụm trà thơm rồi mở lời trước.
"Dạ." Phương cất giọng lãnh đạm trả lời. Có lẽ trong căn nhà đó chỉ có cha chồng đáng cho cô để mắt tới, còn bà nội của Tuấn và cậu ta thì không đáng cho cô phải bực dọc và lao tâm. Về má chồng của cô thì cô không chắc bà ấy sẽ quay ngược lại hắt cho cô một thau nước dơ vào lúc nào nên là cô đem bà ấy duyệt vào dánh sách cần phải đề phòng.
"Tay con sao rồi, đỡ chưa." nhận thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nên ông hội đồng phải tìm thêm chuyện khác để nói, chứ nếu không thì cuộc nói chuyện hôm nay sẽ đi vào công cốc.
Phương nghe cha chồng hỏi tới tay của mình thì ánh mắt theo đó cũng nhìn vào. "Đỡ rồi cha, còn hơi nhức một xíu thôi."
"Con nè, bữa đó tại thằng này nó lo bây quá nên nó hơi nóng. Bữa nay nó biết lỗi rồi, nó tới đây xin lỗi bây, nghe lời cha làm lành đi. Tụi bây còn trẻ, vợ chồng cự cãi vài câu là bình thường, đừng có bỏ nhà đi vậy chứ con."
"Em, anh biết lỗi rồi, tại bữa đó thấy em đi trễ quá chưa có về nên là anh đâm lo chứ không phải ghét bỏ gì em đâu." Tuấn ngồi bên cạnh chờ thời cơ cũng nói chêm vào thêm vài câu. Cậu mong sao Phương nghĩ lại hai người cũng cưới nhau gần hai tháng nay mà tha lỗi cho cái sự hấp tấp của mình. "Về đó có anh, có người ở coi sóc vết thương của em cũng mau lành hơn."
"Đúng rồi con, không có gì ở đâu bằng nhà mình hết."
"Nhà này cũng của con vậy."
Phương thở dài đáp lại lời của ông hội đồng. Nếu như ông nói không ở đâu bằng nhà mình thì nhà này cũng là của cô chứ có phải ai khác đâu.
"Khác chứ, em là vợ anh, sau này hai đứa mình còn có con với nhau. Giờ em ở một nơi anh ở một ngã thì sao có thể kêu là một gia đình được." Tuấn xổ một lều gọn ơ mà không chút chột dạ nào.
Cậu bắt đầu tỉ tê hàng vạn thứ về sau này để cho Phương nghe, như là có con, rồi con cái lớn lên như thế nào khiến cho Phương nở ra một nụ cười nhàn nhạt không hề có một chút khinh bỉ nào. "Em là vợ, vậy người con gái ở làng Tân An kia là gì của anh." Phương thấp giọng "Cũng là vợ?"
Phương nhận thấy sau câu nói đó của mình thì hai cha con Tuấn cả sắc mặt đều trở nên tái mét. Cô phì cười, "Sao anh tham lung vậy."
"Nó chỉ là một đứa qua đường, cha không nhìn nó làm dâu. Nhà này chỉ công nhận một mình con thôi."
Ông hội đồng vội vàng giải thích, còn Tuấn thì đã im lặng từ thuở nào. Cậu chẳng ngờ chuyện mình âm thầm giấu lại bị Phương phát hiện, với cái bản tánh dữ dằn của Phương thì cậu sợ rằng cô sẽ đem Hương ra cạo đầu bôi vôi bêu xấu giữa chợ mất. Nhưng mà nếu như Phương đánh ghen thì có lẽ cậu cũng có một phần trong tâm trí cô, nghĩ tới điều đó thì Tuấn bỗng vừa vui lại vừa thấy lo cho Hương.
"Còn về chuyện cái thai, cũng là cốt nhục của anh. Anh định giải quyết thế nào, nói em nghe." Phương hướng Tuấn hỏi chuyện. Cô không cần Tuấn phải chịu trách nhiệm lo cho Hương, chính cô đây dư sức làm việc đó, chỉ là bây giờ cô muốn nghe thử Tuấn sẽ nói gì cho cô nghe. Cô chẳng qua muốn thử coi con người nhu nhược này đứng giữa ranh giới của người mình thương và vợ thì sẽ đưa ra giải quyết thế nào thôi.
"Chuyện này... em biết từ bao giờ?"
"Đủ lâu để có thể phát sinh một số tình cảm khác." Phương mập mờ nói với Tuấn.
Tuấn nghe Phương nói thì trong lòng thầm nghĩ có lẽ cô biết cũng cả tháng hơn, nên là cậu rất nhanh nói, "Vậy em mần ơn mần phước, thương anh, thương cô ấy với đứa nhỏ mà đừng làm hại tới mẹ con cô ấy. Anh xin em đó Ái Phương."
"Thương đứa nhỏ với má nó thì được, còn anh thì em không dám đâu. Biết đâu được đem lòng thương anh thì anh lại đem lòng của anh đi thương thêm vài người khác có thai với mình." Phương buộc miệng nói ra một câu châm chọc. Nói về vấn đề chọc kháy thì đó là bản năng thiên bẩm của cô rồi.
Ngồi nói chuyện qua lại một hồi thì bên ngoài lại có âm thanh của người khác bước vào. Cha với má của cô sau khi được báo là con gái mua nhà ở đây thì cũng gấp rút tới hỏi han đứa con vàng bạc này.
Phương vừa thấy má thì gương mặt nãy giờ chù ụ cũng tươi tắn hơn hẳn, cô đứng dậy chào cha với má mình một tiếng mặc dù cô vãn còn giận chuyện cha với má dụ mình để ép gả.
"Trời đất ơi, sao mà mặt mày xanh xao quá vậy con." bà Liên xót xa sờ sờ vào gương mặt của Phương vì bị thương và bệnh cứ dồn dập nên giờ vừa nhìn vô cũng biết cô đang không khỏe trong người.
"Con không sao."
Phương có chút ngại ngùng gỡ tay má mình ra. Nếu như đây là nhà cô thì má cô thoải mái quan tâm này nọ, còn đằng này có mặt nhà chồng lẫn em Hương trong kia. Nhỡ như để em ấy thấy cái bộ dạng tiểu thư được má cưng như con nít của cô thì mặt mũi cô để ở đâu nữa. Cố gắng tạo một hình tượng nghiêm túc trưởng thành với em ấy, tự dưng bây giờ mà bị phát hiện ra bản thân được cha với má cưng như con nít thì hèn lắm.
Bà Liên nãy giờ cứ quan tâm con gái vàng ngọc của mình quá mà quên rằng có ông thông gia lẫn con rể mình đang ngồi đối diện. Lúc này đây bà mới phát giác ra, bà quay sang ông Dần gật đầu chào hỏi cho phải phép. "Chào anh sui."
"Dạ chào chị sui." ông Dần theo phép lịch sự cũng đứng lên chào hỏi đường hoàng với bà Liên, ông còn không quên thúc thúc vào người Tuấn để cậu đứng dậy chào má vợ. "Mà anh sui đâu rồi chị, hồi nãy còn nghe ảnh nói chuyện mà?" ông Dần chào bà thông gia xong rồi cũng đảo mắt ra cửa nhìn thử. Nãy giờ thấy có mình bà thông gia với con dâu đi vô, còn ông thông gia thì chẳng thấy, nên là ông đem lòng hiếu kỳ hỏi tới bà thông gia còn đang coi sóc con dâu của ông từng li từng tí một.
"Ổng còn mắc công chuyện ở dưới Vị Thanh, bởi vậy không ở được lâu, anh thông cảm." bà Liên phe phẩy chiếc quạt lụa hướng tới ông thông gia đáp lời. Cũng tại ông chồng bà có công chuyện gấp quá chứ nếu không cũng vô đây rồi. Chuẩn bị xong hết rồi đó, vậy mà chưa kịp bước vô cửa nữa nhà nữa là gia nhân chạy báo dưới đó tá điền không chịu trả lúa nên ông phải đi gấp xuống đó đặng ra uy cho tụi nó sợ phải đem lúa đi trả vì nếu như cứ để im như vậy thì tụi nó sẽ ỷ đông làm càn, vậy thì thiên hạ đại loạn mất.
Bốn người ngồi ở đó mà chỉ có hai người lớn nói chuyện, còn đôi vợ chồng trẻ này chẳng ai nói với ai câu nào, mỗi người ai cũng đều có một tâm trạng riêng. Phương thì cứ chăm chăm nhìn về hướng cửa phòng để coi thử Hương có đi ra hay không. Còn Tuấn thì cứ mải miết nhìn Phương vì cái nhan sắc sắc sảo từ cô, cậu càng nhìn thì càng thấy Phương đẹp, cứ nhìn mải miết như vậy bỗng dưng bị Phương liếc lại một cái sắc lẹm thì vội đánh trống lảng nhìn sang nơi khác.
"Con xin phép vô trong uống thuốc một chút, tay con đau quá." Phương chợt nhận ra đã tới giờ mình phải uống thuốc rồi. Cũng tại ban sáng Hương năn nỉ cô quá chừng nên cô mới đành chiều theo là hốt thêm vài thang cho cái tay của cô mau khỏe. Mặc dù cô gớm mấy cái loại thuốc này lắm tại nó vừa hôi vừa đắng, nhưng mà vì em ấy nên cô cứ bấm bụng mua.
Phương xin phép đàng hoàng xong rồi đứng dậy, lúc cô đi thì còn nhận thấy Tuấn có vẻ muốn đuổi theo thì cô vội nhanh chân hơn. Cô đi một mạch tới phòng của Hương rồi khóa luôn chốt cửa khiến cho Tuấn không kịp chui vô cùng là đã bị quăng ở ngoài. Chung quy uống thuốc chỉ là phần phụ, còn phần chính là cô buồn ngủ muốn gần chết, cô đang rất muốn đi ngủ nên không thích ai làm phiền hay làm ồn gì cả.
Phương vào bên trong thấy Hương ngồi ngẩn ngơ trên giường, đôi mắt của nàng nhìn một cách xa xăm, dường như những thứ trước mắt của nàng mọi thứ đều trở nên vô hình.
"Em hổng ngủ sao?" Phương tới gần hơn với Hương. Cô thấp giọng hỏi nàng vì sao không ngủ trưa đi cho khỏe, cứ ngồi thẩn thờ như vậy còn mệt hơn.
Hương nghe Phương hỏi thì nàng ngước đôi mắt long lanh hơi nước nhìn cô. Tâm trạng của nàng lúc này tự dưng nó đau đớn lạ thường, nó nhói lên từng đợt ê buốt khắp con tim khiến cho Hương muốn nói chuyện cũng vô cùng khó khăn vì khi nàng định mở miệng là đã bị cơn nấc nghẹn ngăn lại. Nàng lại khóc...
Giọt nước mắt lần này khác xa hoàn toàn với những lần trước. Những lần trước là vì quá uất ức khi bị người khác khinh miệt và sỉ vả đấng nuôi dưỡng và sinh thành ra nàng. Nàng khóc vì họ, nàng khóc vì không thể làm gì được hơn ngoài để ngoài tai. Còn lần này nàng khóc vì có cảm giác lừa gạt, cảm giác phản bội. Nàng chẳng biết mình bị sao nữa, nàng chỉ biết hiện tại là bản thân đang đau đớn tột cùng mà thôi.
"Dụ gì, em sao dợ?" Phương hoảng hốt ngồi xuống mép giường cạnh với Hương, cô vội đưa tay lên lau một ít nước mắt cứ thi nhau lăn trên gương mặt xinh xắn ấy. "Nói tôi nghe đi, ai chọc em."
Hương thấy Phương hỏi nàng như vậy cũng có chút phản ứng, nàng khẽ đẩy cô ra, đôi môi hồng còn phủ nước mắt của bản thân hơi cử động.
"Sao cô... gạt em?"
Một câu hỏi chẳng biết phải vật lộn với tâm lý bao nhiêu lần để có thể nói ra. Nàng không khóc vì Hải hay vì ai khác, mà lần này...nàng khóc vì Phương.
Sao cô gạt em?
Một câu hỏi văng vẳng hai bên lỗ tai của Phương như đang thức tỉnh bản thân cô. Cô có chút đơ người, "Em biết rồi sao?" Phương thở dài hỏi ngược lại. Đúng là giấy không thể gói được lửa, cây kim trong bọc thế nào cũng lòi ra.
Nhận thấy câu trả lời chỉ là sự im lặng, Phương đành chậm rãi nói. "Tôi không gạt em." vừa nói bàn tay lại nâng lên giúp em ấy lau nước mắt. Cô chẳng biết hành động này cô đã giúp em ấy làm bao nhiêu lần rồi nữa, từ hôm cứu em ấy ra thì cô đã phải lau nước mắt và chứng kiến em ấy khóc mấy lần rồi. "Đừng khóc nữa mà, tôi xót lung lắm."
Hương giận dỗi hất bàn tay Phương ra khỏi mặt mình, nàng đi tới ghế ngồi xuống vì nãy giờ hai người đang ngồi cạnh nhau trên giường. Nàng ngồi đó không còn khóc nhiều như ban nãy nhưng vẫn có thể nghe được tiếng sụt sịt.
Phương bị Hương hai lần đẩy ra như vậy cũng không lấy làm khó chịu. Cô vẫn kiên trì đi theo nàng, cô nửa quỳ nửa ngồi đối diện với Hương đang ở trên ghế. Cô muốn nhìn vào gương mặt đang cúi gầm của em ấy để tiện nói chuyện hơn. "Em nghe tôi nói. Tôi không gạt em, tôi cũng không có ý đồ gì với em cả. Tất cả mọi thứ tôi làm đều vì em thôi." Phương nói, bàn tay cô cũng siết chặt hơn với đôi tay nhỏ nhắn đang để ở trên đùi của nàng.
Hương nghe Phương nói cô làm mọi thứ vì nàng thì nàng thì khẽ cắn môi dưới. Đôi mi đang cụp xuống cũng có chút để ý tới Phương. "Hai đứa xa lạ không quen biết, cô nói vì em là nghĩa lý gì." mặc dù Hương thấy Phương đang nửa quỳ nửa ngồi trước mặt mình như vậy cũng có hơi hơi mủi lòng rồi. Nhưng vì nàng muốn hỏi cho ra lẽ nên nàng mới không kêu cô đứng lên vội. Lâu lâu mới được dịp hành Phương một tí cho cô chừa cái tội hay chọc nàng.
"Nếu tôi nói vì tôi thương em thì em có tin không?" Tâm tình của cô hiện tại chỉ có mình cô biết, cô đối với em ấy như thế nào cũng chỉ mình cô rõ. Nói ra thì hơi buồn cười và mang ý đồ hết sức bệnh hoạn, nhưng mà tôi vẫn phải nói thương em.
Chữ thương của tôi không đơn thuần như những người khác nói với người thân trong gia đình, hoặc là nói với những người ăn xin kia với sự thương cảm. Tôi thương em! Tôi thương bằng cả trái tim của một đứa chưa từng biết thương một người là gì. Tôi có thể làm mọi thứ vì em, tôi có thể cho em tất cả chỉ vì tôi thương em, một cô gái ngoan hiền, dịu dàng và đầy lòng nhân ái.
Em không lụa là nhung gấm như ai, em không se sua đua đòi như bao cô gái khác, em cũng chẳng đỏng đa đỏng đảnh hách dịch như tôi. Em chỉ đơn giản là một cô gái dịu dàng, đằm thắm như cái tên của em. Em cam chịu, em tự ôm tổn thương vào mình nhưng em vẫn cố gắng chống chọi đến nỗi một đứa xa lạ như tôi cũng phải xót xa.
Chẳng biết từ bao giờ nữa, tôi đã thương em mất rồi... Lan Hương à.
Hương nghe Phương nói cô thương nàng xong thì cũng có chút nhộn nhạo trong lòng, nàng đưa mắt nhìn tới gương mặt kia. Gương mặt Phương vẫn chăm chú nhìn tới nàng, đôi bàn tay của cô vẫn nắm chặt vào tay nàng như đang chờ đợi nàng sẽ tin tưởng cô. Nàng còn có thể nhìn rõ trong đôi mắt ấy của Phương, trong đôi mắt ấy, dường như chỉ chứa mỗi mình nàng.
"Nếu như cô nói thương em chỉ vì cô đang cảm thấy em tội nghiệp thì em không cần đâu." Hương thấp giọng.
Nàng chỉ sợ chữ thương của Phương là thương hại, nàng sợ Phương sẽ lại như Tuấn. Nói thương nàng rồi lại vứt bỏ nàng chẳng thèm quan tâm.
Phương lúc xuất hiện thật sự đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo và tổn thương của nàng trong suốt thời gian qua, cô cho nàng biết cảm giác được bảo vệ là như thế nào. Lúc nàng được Phương bao bọc che chở thì nàng chợt nhận ra, thì ra một đứa tới chồng còn không thèm quan tâm như nàng cũng có lúc được người khác bảo vệ bằng tất cả mọi giá. Thì ra nàng cũng cần được có người yêu thương, cần được có người hỏi han một câu hôm nay em thế nào.
Phương nghe Hương nói cô thương nàng chỉ là cảm giác thương hại thì cô không muốn giấu giếm cảm xúc nữa. Cô đứng dậy đối diện với em ấy, cô nhìn sâu vào đôi mắt trong veo không nhuốm chút bụi trần vẫn đang còn chút đỏ kia.
Cô đưa tay xoa vào gò má trắng hồng của em ấy một cách cưng chiều, cô hơi mỉm cười nhẹ nghiêng đầu hướng môi em ấy nhẹ đặt lên một cái hôn để chứng tỏ chữ thương của cô là chữ thương gì.
Từ khi nhận ra em chăm sóc cho tôi ở nhà thương, hay từng cử chỉ nhỏ như chải tóc giúp tôi là tôi đã biết tôi thương em rồi, nhưng tôi vẫn mải đánh nhau với tâm trí rằng cảm xúc đó của tôi chỉ là nhất thời và tôi còn tự mắng mình là đồ bệnh hoạn nữa.
Nhưng cho tới khi em dùng cách của em cho tôi uống thuốc thì mới biết rằng cảm xúc này bản thân tôi không giấu nổi nữa. Trái tim lẫn tâm trí của tôi không cho phép tôi không được thương em, nó không cho phép tôi đem đuổi em ra khỏi đầu óc, mà nó rất ích kỷ đem giấu em vào trong lòng rồi tự yêu thương như vậy đó.
Cái hôn này thật sự là tôi hôn em chứ chẳng phải là tôi vụng trộm như hôm em cho tôi uống thuốc nữa. Tôi thương em, tôi yêu em, tôi muốn chăm lo tất cả cho em.
Ngoài việc tôi giấu em tôi là vợ của Tuấn ra thì mọi thứ tôi đối với em đều là thật lòng.
Xin em hãy tin tôi một lần được không, Lan Hương?
---
Nhẹ nhấm nháp đôi môi căng mọng ấy một cách yêu chiều như đang thưởng thức một loại mật ngọt. Sau khi dứt nó ra, cô bắt đầu nhìn sâu vào đôi mắt của Hương, trong đôi mắt ấy cô thấy rõ sự hoảng hốt pha lẫn một chút gì đó ngại ngùng. Ngón tay nhẹ di chuyển vuốt ve gò má đang ửng hồng lên của em ấy. "Tôi thương em như vậy đó, em hiểu ý tôi không?" Phương gương mặt chỉ cách nàng chừng vài phân. Nó gần tới nỗi cả hai đều cảm nhận được từng hơi thở của đối phương, gần tới nỗi nếu như Phương hơi rướn người tới một tí thôi là hai đôi môi cũng sẽ tự động chạm vào nhau.
Hương nghe Phương nói cô thương mình và hôn mình một cách bất ngờ như vậy thì nhất thời có chút không phản ứng kịp. Nàng hơi ngây người ra, chớp chớp đôi mắt tròn xoe ấy nhìn Phương. Thương kiểu tình cảm giữa nam với nữ sao, thương như bao lứa đôi khác hay sao.
Nhưng chuyện như vậy đối với hai đứa con gái thì làm sao có thể? Nhưng mà...có lẽ cũng không phải là không thể nhỉ?
"Tôi không mong em sẽ đáp lại tôi, nhưng tôi chỉ muốn cho em biết tôi không gạt em. Tôi giấu em là vợ của Tuấn chỉ vì tôi không muốn em sợ hãi tôi và tránh né, ngoài việc ấy ra tôi không hề giấu em gì cả."
Phương chậm rãi giải thích ra cứ y như cô đang độc thoại. Có lẽ cô chính là đứa gan dạ nhất, chính là một đứa dám nghĩ dám làm chứ chẳng sợ sệt bất cứ điều gì. Cô thương nàng cô dám nói, cô hôn nàng, cô cũng dám làm. "Bằng mọi cách tôi vẫn sẽ phải chăm lo cho em, miễn sao thấy em hạnh phúc là tôi vui rồi." vẫn nhận thấy Hương im lặng thì cô lại nói tiếp thêm một câu. "Nếu như em muốn sống với Tuấn thì tôi sẽ nói một tiếng để anh ta rước em về làm vợ, sẽ không ai dám làm gì em đâu. Em chờ tôi ra kia nói chuyện, vài ngày nữa là em sẽ được đón về thôi."
Phương chua xót cố nở ra nụ cười với Hương. Cô đứng thẳng người dậy muốn đi ra ngoài để nói chuyện rõ ràng về vấn đề Tuấn cưới Hương về làm vợ và cho nàng một danh phận đàng hoàng. Mặc dù có hơi đau trong lòng nhưng mà cô vẫn phải làm, vì cô nghĩ nàng thương Tuấn, nàng muốn ở với Tuấn nên cô sẽ tác thành cho hai người.
Bước chân chưa kịp di chuyển thì cánh tay đã vội bị níu lại, Phương đưa mắt nhìn xuống cổ tay mình khi đang được một bàn tay mảnh khảnh giữ chặt lấy.
Hương lúc này ngồi trên ghế và giữ chặt cổ tay cô, sau khi nhận thấy Phương đã dừng lại rồi thì nàng mới chầm chậm rời ghế đứng đối diện với Phương. Vì Phương cao hơn nàng nên nàng khi nói chuyện với cô đều phải ngẩng đầu cao lên, nhất là khoảng cách gần như thế này.
"Em hổng cần ở với cậu Tuấn đâu." Hương cắn lấy môi dưới hơi chần chừ, nhưng mà nàng nghĩ nếu như không nói ra thì khó chịu bụng lắm. Lỡ như Phương chạy ra kia nói ra đủ thứ chuyện rồi nàng bị bưng về bên kia làm vợ Tuấn nữa thì mệt thân. Nàng có muốn làm vợ hai bên đó đâu chứ, nên là chuyện này nàng phải nói cho nhanh chứ nếu không nó ra cái hệ lụy đó thì khỏi có đường mà chạy luôn.
"Em chỉ cần ở với cô Ái Phương này thôi." Hương ngây thơ nói ra. Thiệt sự là bụng dạ của nàng giờ nghĩ sao thì nàng nói đó luôn, tại nàng sợ Phương sẽ hiểu lầm. Nãy giờ thấy Phương cứ buồn buồn nên nàng không nỡ. Đôi mắt của Phương cũng chẳng biết khi nào mà đã nóng hổi chảy xuống một ít nước mắt trong veo như hạt pha lê rồi.
"Nên là cô đừng bắt em về bên đó. Nghen?" Hương bẽn lẽn đưa tay lên chạm vào gò má vương ít nước của Phương rồi dùng đầu ngón tay cái nhẹ lau đi như cách cô lau cho nàng. Lần đầu tiên nàng chạm vào gương mặt cô một cách đầy sự quan tâm như vậy, có lẽ nàng cũng có chữ thương cho cô như chữ thương cô dành cho nàng mất rồi.
Phương nghe Hương nói xong thì trong lòng dâng lên chẳng biết bao nhiêu là niềm vui sướng vì với đầu óc thông minh của mình thì cô đâu có ngu mà không hiểu hàm ý đó. Cô xúc động ôm chầm lấy người con gái bé nhỏ trước mặt, đem nàng bao bọc trong vòng tay không mấy to lớn. Cô im lặng không nói gì và nàng cũng vậy. Cả hai chỉ im lặng lắng nghe nhịp tim và hơi thở của nhau, nghe mỗi lúc càng rõ. Mỗi một nhịp đập đều là nhộn nhạo vì đối phương, mỗi một cái nhìn đều là nhìn về đối phương. Một loại tình cảm khá tréo nghoe khi cả hai đều là phận con gái như nhau, nhưng chẳng hiểu vì sao lại cứ điên cuồng đâm đầu vào nó.
Đôi trẻ đang trong lúc mặn nồng thì bỗng dưng bị một tiếng gõ cửa phá đám, Phương bực bội nhíu chặt mày xoay đầu hướng phía cửa và vẫn giữ nguyên hành động ôm Hương trong lòng. Cô trầm giọng "Ai vậy?" đúng là đang phá đám cô mà.
"Là anh đây, tay em sao rồi, cần anh vô thay băng cho không?"
Tuấn đứng bên ngoài đợi Phương nãy giờ thấy lâu quá nên là cậu có hơi sốt ruột nên là đành gõ cửa hỏi thử. Lúc này đây có lẽ Phương cần sự quan tâm nên là cậu phải tranh thủ một chút đặng mà lấy lòng vợ.
"Rảnh quá ha, ai mượn anh thay băng giùm em. Em yêu cầu anh nói với cha với má là em mệt, em xin phép thất lễ em đi ngủ trước." Phương gương mặt vẫn chù ụ nói với Tuấn. Thiệt ra cô không ưa con quỷ đực mất nết này cho lắm, thứ chi đâu vô duyên thấy ớn, cửa phòng người ta mà gõ ầm ầm muốn lủng mẹ luôn hà.
Hương nghe Phương lại dở chứng lên thì nàng nhắc nhở. "Dẫu sao ngoài đó cũng là người lớn, em thấy cô nên..." chưa kịp nói xong câu hoàn chỉnh là lại bị Phương nói trước. "Nên phải ra nói cho đường hoàng chứ gì." cô hơi xụ mặt không cam tâm buông nàng ra. Trước khi đi còn ranh ma hôn lên gương mặt tròn trịa ấy vài cái rồi mới cam tâm rời đi. "Đợi tôi một chút nghen."
Hương thấy Phương dở cái mặt đáng yêu đó thì cũng cười rộ lên, nàng gật gật đầu đáp. "Dạ."
Phương lúc mở cửa vẫn rất cẩn thận không để người ở ngoài thấy được bên trong, cô thấy Tuấn vẫn nghiêng nghiêng người muốn nhìn trong phòng thì cô đóng cửa cái đùng xém nữa khiến cho cái sống mũi cao của cậu bị gãy luôn.
Cô bước ra bên ngoài giả bộ cái mặt mệt tới nỗi muốn xỉu tới nơi hướng tới hai vị tiền bối đang ngồi uống trà, "Xin lỗi cha với má con mệt quá, chuyện này có gì vài bữa nữa nói sau." vừa nói còn vừa xoa hai bên thái dương như là mình đang vô cùng nhức đầu khiến cho từ cha chồng tới má ruột đều lo sốt vó. Đúng là nói dóc không ngượng miệng.
Tuấn lúc này bắt đầu ra vẻ chồng tốt đặng lấy điểm, cậu bước tới muốn để Phương tựa vào người mình rồi sẽ nói cha mình với má vợ về trước còn cậu sẽ ở lại với Phương. Nhưng âm mưu chưa kịp thực hiện là đã bị Phương nhìn tỏ, cô vội tránh né Tuấn. "Anh bên đó công chuyện đăng đăng đê đê, anh về bên đó xử lý đi, vài bữa nữa hẵng tới thăm em, em không giận dỗi gì anh nữa đâu." Phương vừa nói vừa đẩy Tuấn ra ngoài cửa. Cô trong câu nói thì sặc mùi quan tâm công việc của chồng nhưng mà thiệt ra cô đang muốn tống cái vong này đi cho lẹ chứ cô buồn ngủ muốn chết rồi.
"Em hết giận anh thiệt hả?" Tuấn nghe Phương nói hết giận kèm theo câu nói ban nãy gì mà thời gian đủ lâu để phát sinh một số tình cảm khác thì bỗng dưng mừng thầm. Nhưng mà cậu đâu hề hay biết câu đó là cô ám chỉ Hương chứ đâu phải cậu.
"Hết rồi, thôi về đi để em còn đi ngủ."
"Vậy anh về nghen." nói rồi hướng tới má vợ đang ngồi ở ghế mà hí ha hí hửng chào hỏi đàng hoàng xong xuôi mới rời đi. Trước khi đi còn không quên nắm tay Phương hôn lên đó một cái khiến cho cô muốn chặt cái tay mình đi luôn cho xong.
Mặc dù muốn ói mấy lần nhưng Phương vẫn phải giữ tâm thật tịnh, cô nở ra một nụ cười hết sức giả trân và vô cùng giả tạo rồi tiễn chồng mình về mặc dù không cam tâm cho lắm.
"Thôi tụi nó làm lành thì tôi cũng mừng. Tôi cũng về luôn nha chị sui, hẹn anh sui hôm khác lai rai." ông Dần thấy hai vợ chồng Tuấn ân ân ái ái ngoài cửa thì nghĩ con trai mình đã dỗ ngọt được con dâu nên ông cũng không cần nhọc lòng nhiều nữa. Nghe con dâu mệt thì cũng về để cho nó được nghỉ ngơi do ông cũng cần phải xử lý thêm vài chuyện khác chứ ông cũng không rảnh rang gì.
"Anh về chắc tôi cũng về, con gái lớn rồi cho nó tự lập một chút." bà Liên nghe ông thông gia muốn rời đi thì bà cũng chẳng nán lại. Bà hiểu con bà mà, nãy giờ nó dở chứng muốn ngủ trưa chứ đau đớn gì. Nhìn cái mặt nó chằm dầm là biết rồi, không có ai tay đau hay nhức đầu mà ngáp muốn trẹo cái quai hàm hết trơn á. Ngồi đây nói chuyện với nó mà nó ngáp còn hơn muốn lên đồng bởi vậy bà ở đây chi nữa, nó đi ngủ rồi thì bà ngồi đây cũng như không.
"Má về, nhớ ăn uống đầy đủ, có con Mít đó dặn nó lo cho mày." bà Liên xoa xoa đầu con gái rồi cưng chiều nựng gương mặt Phương. "Má về nghen chưa."
Phương ngoại trừ vú nuôi ra thì cô hơi bị đeo má của mình nên là cô cười hì hì tiễn má mình ra tới cổng rồi mới trở vô trong. Mà nhắc vú nuôi mới thấy nhớ quá chừng, tự nhiên cô muốn đem vú về đây để vú làm đồ ăn cho cô ăn quá. Mặc dù đồ ăn em Hương làm ngon nhưng cô không muốn để em ấy phải bầu bì mà còn nai lưng ra làm đồ ăn cho cô, nên lẽ đó cô nhất định phải rước vú về đây thôi.
Sau khi khóa lại cửa nẻo xong xuôi thì cô căn dặn thằng Tẹo với con Mít là cô đi ngủ trưa, đừng có đứa nào tới gõ cửa kêu cô dậy do cô khi ngủ không đủ giấc thì cô sẽ rất mệt. Tụi nhỏ cũng rất biết ý vì đã theo cô được kha khá thời gian, vì vậy vừa nghe Phương dặn là tụi nó liền hiểu. Tụi nó còn hùng hồn tuyên bố rằng sẽ bảo vệ giấc ngủ của cô chủ cho tới ngàn thu khiến cho Phương phải trợn mắt vì cái câu đó như tụi nó đang đưa tiễn cô về nơi chín suối.
Ít khi tụi nó giỡn cái cách này mà không bị cô út rầy nên tụi nó nghĩ là có lẽ do dượng út chiều cô út tụi nó nên cô út tụi nó mới như vậy rồi cùng nhau cười hí hí về chuyện người lớn y như đang phát hiện ra bí mật mặc dù trật lất hết trơn.
Trở vô trong phòng, Phương thấy Hương đang ngồi ở giường thở phì phò, tới hai bên tóc mai cũng đổ mồ hôi. "Em chưa ngủ luôn hỏ?" Phương đi tới hỏi han Hương rồi vén vài sợi tóc mai đang bị mồ hôi làm cho hơi bết lại ra sau vành tai giúp nàng.
"Mèn đét ơi, nóng quá em ngủ hổng đặng." Hương nghe Phương dặn ngủ trưa thì cũng muốn ngả lưng một chút tại vì đứa nhỏ cũng dần hành nàng nhiều hơn, lưng cũng đã bắt đầu đau rồi.
"Sao em không lấy quạt?" Phương thấy Hương vì nóng quá nên là mồ hôi mồ kê đổ tùm lum hết làm cô xót quá chừng. Vừa nói chuyện với em ấy, cô còn đi mở hết cửa sổ nhỏ lẫn cửa thông gió ở trên cao ra để cho em ấy được mát mẻ hơn. Cũng tại mưa dầm to quá nên là trời mới nóng khi mưa tạnh như thế này.
"Em nhớ có cây quạt mà chuyển đồ rồi quăng đâu mất tiêu, tức dễ sợ."
Phương nghe Hương nói không có quạt thì cô chợt nhớ hình như mình có cây quạt lụa, do cô ít khi cầm quạt bởi việc quạt mát đâu cần cô phải đụng tới móng tay. Bởi vậy dù cho cô có mua cây quạt này lâu cỡ nào thì nó nhìn vẫn y như mới và cũng quên luôn mình nhét chỗ nào.
Cô mở vali đồ ra rồi lục lọi một chút. Sau khi kiếm được cây quạt rồi thì cô khẽ cười đi tới bên giường cùng Hương nằm xuống. "Em ngủ đi, tôi quạt cho!" Phương mở cây quạt lụa ra rồi bắt đầu quạt. Hơi gió nhè nhẹ thổi khiến cho Hương cũng mát mẻ hơn đôi chút.
---
Lần đầu tiên Phương chiều chuộng cho một người, cô cứ như vậy dùng cánh tay lành lặn của mình quạt cho Hương khỏi nóng để nàng có thể chìm vào giấc ngủ dễ hơn.
Đúng thật em Lan Hương của cô dễ ngủ, vừa quạt tới quạt lui có mấy cái là đã ngủ say từ lúc nào. Nhìn em ấy cứ thở đều đều như vậy thì Phương khẽ mỉm cười cúi xuống đặt vào gò má trắng hồng ấy một cái hôn.
Cô nhìn bên ngoài vẫn nắng gay gắt thì khẽ chau mày, Phương vươn vai một cái đầy mệt mỏi rồi cũng nằm xuống cạnh với Hương để ngủ vì giờ này nó đã quá giấc ngủ của cô gần một tiếng rồi.
Lát sau có lẽ vì quá đói bụng nên là Phương không ngủ được nữa, cô nhăn nhó cái mặt khó ở đi ra bên ngoài y như rằng một ngày mà mặt cô không nhăn là cô ăn cơm không ngon, không nhăn nhó vì chuyện này thì cũng nhăn nhó vì chuyện kia. Riết rồi khó tánh y như mấy bà già.
Nhìn phần giường bên cạnh đã trống trải từ thuở nào thì Phương nghĩ có lẽ em ấy chắc do trời nóng nực nên không ngủ được. Vừa nghĩ tới Hương thì Phương vội xỏ chân vào guốc mộc đi tìm. Cô hướng nhà bếp bước tới vì chỉ có chỗ đó là gần mấy bụi cây dại và xây dựng khá thông thoáng nên nó sẽ mát mẻ hơn rất nhiều, do đó Phương chắc mẫm rằng em ấy có lẽ đang ở đó chơi với hai đứa quỷ nhỏ kia.
Có lẽ suy nghĩ của Phương đã đúng khi mà cô chỉ vừa gần tới nhà bếp là đã nghe tiếng cười, con Mít còn nói gì hồi bả thức thế nào cũng kiếm đồ ăn rồi nói một câu cửa miệng là đói bụng dữ vậy khiến cho Phương vừa nghe qua là biết ngay con yêu nghiệt này tranh thủ cô ngủ rồi đi nói xấu cô đây mà.
Phương cứ đứng tựa người vào cửa để nghe thử coi nó còn gì nói cô nữa hay không cho tới khi cô nhận thấy Hương đã phát hiện ra cô, nàng muốn nhanh bịt cái miệng đang thao thao bất tuyệt của con Mít thì Phương đưa ngón tay lên miệng ra hiệu nàng cứ để yên đó cho cô nghe thử khiến nàng cười đến tít mắt.
"Có chuyện này em chưa có kể đâu hen. Hồi trước bả đi đám rồi sỉn, bả bắt đầu ngồi ở ghế tự cười hố hố như ma nhập làm cho bà vú phải pha mấy ly trà chanh cho bả uống thì bả mới chịu đi ngủ." con Mít cứ ngồi kể đủ thứ tật xấu của Phương cho Hương nghe mà không hề hay biết cái người bị nó nói xấu đang hiện diện ngay sau lưng nó.
Phương gật gật đầu tỏ vẻ ừ mày được lắm chứ chẳng hề lên tiếng gì cả cho tới khi con Mít nói xấu cô đã đời rồi thì hai ngón tay thon thả mới từ từ đưa tới lỗ tai của nó vặn một cái khá đau. Phương vừa nói vừa nghiến răng, "Sỉn ha con, cười hô hố như ma nhập ha con ha."
Thằng Tẹo thấy con Mít bị như vậy thì nó ôm bụng lăn ra cười như được mùa, nãy giờ nó kìm dữ lắm, bây giờ có thể cười được rồi nên là nó không giấu nổi nữa, cứ như vậy mà cười một cách quằn quại. Tới Hương cũng không nhịn được, nàng cũng bắt đầu nhập bọn chọc quê con Mít một trận.
"Cô, cô, cô con xin lỗi. Đau cô..." con Mít vì bị Phương nhéo lỗ tai nên nó đau tới nỗi cà lăm luôn. Nó í ới xin Phương tha mạng rồi quay sang Hương cầu cứu, "Chị Hương cứu em."
Hương mang danh là một người hiền lương thục đức thì há nào thấy chết mà không cứu, vì vậy nàng vội đứng ra giải vây. "Cô tha cho em nó đi, nó xin lỗi cô rồi mà." nàng vừa cười vừa gỡ tay của Phương ra. Nàng còn kéo cô lại tấm phản rồi hỏi han là cô có đói bụng chưa để dọn cơm ra vì sáng giờ Phương có kịp ăn cái gì đâu. Vừa mới bảnh mắt là phải đi chợ rồi phải tiếp nhà của Tuấn tới nữa.
Phương nghe Hương nói cô tha cho con Mít đi thì cũng nhẹ dạ, cô buông cái lỗ tai nó ra rồi theo lực kéo của Hương đi tới bên tấm phản gỗ. "Vậy em đói chưa, đói thì ăn cơm luôn." Phương thấy Hương bầu bì thì phải ăn uống cho đúng cử mặc dù cô biết khi mang bầu sẽ hành nghén vô cùng khó chịu nên có thể không muốn ăn gì cả. Nhưng mà dù không muốn cũng phải ăn, phải ăn đặng mà có sức chứ. Đã bầu bì rồi mà còn ốm nghén bỏ ăn kiểu này thì chưa bao lâu chắc chỉ còn da bọc xương.
"Vậy cô đợi em hâm đồ ăn lại rồi ăn cơm." Hương mặc dù không đói, nhưng khi nàng nghe cô hỏi như vậy kèm theo ban nãy con Mít có kể là Phương ngủ trưa dậy là hay than đói bụng nên nàng đứng dậy hâm lại đồ ăn luôn. Nàng cũng muốn tẩm bổ cho Phương nữa, tại cô mới khỏi bệnh mà.
Ban sáng đi chợ thì Hương sắm đầy đủ mắm, muối cho căn bếp, tới củi khô cũng được thằng Tẹo với con Mít ở đâu kiếm được mấy bó to tướng nên là căn bếp hiện tại đã có lửa bập bùng cháy, nhìn vô khá đầm ấm chứ không hề lạnh lẽo chút nào mặc dù căn nhà này rộng thênh thang và chỉ có bốn người đang ở.
Sau khi diêm đã bén lửa sang nắm lá dừa khô thì rất nhanh nắm lá dừa ấy bốc cháy. Hương từ từ đưa nó vào cà ràng có sẵn nồi sườn non xào mặn trên đó. Để thêm vài que củi nữa để giữ lửa, chứ đốt lá dừa không thì biết bao nhiêu cho đủ.
Trong khi đợi cho nồi đất nóng lên thì Hương trở lại ngồi bên cạnh Phương. Có lẽ nàng còn hơi ngại ngùng khi mà cả hai xác định tình cảm của đối phương khi chỉ vừa gặp chưa được bao lâu.
Nàng hiện tại đang rất lo, nàng lo cho Phương sẽ gặp khó khăn về nhà chồng lẫn cha má ruột. Còn chưa kể nàng sợ cô sẽ vứt bỏ nàng, cô sẽ thờ ơ với nàng như cái cách Tuấn đã từng làm. Nhưng mà vấn đề Phương vứt bỏ nàng thì nàng còn chưa sợ bằng Phương sẽ bị làm khó dễ. Nàng thì chì chiết sao cũng được tại nàng quen rồi, còn về Phương thì khác, cô là cành vàng lá ngọc thì sao chịu nổi mấy câu từ gièm pha khó nghe.
"Hai đứa bây tranh thủ dọn chén đi, lo ngồi đó chơi." Phương thấy con Mít già đầu rồi mà còn ngồi chơi oẳn tù xì tán vô đầu với thằng Tẹo thì rất nhanh ra lệnh cho tụi nó dọn chén. "Dọn bốn cái đi, ngồi ăn chung cho vui nhà vui cửa, hì hì." Phương nhìn tới gương mặt của Hương thì cô biết là nàng muốn kêu hai đứa nhỏ ngồi ăn chung luôn nên là cô không ngần ngại đưa ra đề nghị này. Mặc dù đó giờ làm gì có chuyện đày tớ được ngồi chung mâm với chủ, nhưng mà đối với Phương thì chẳng có gì là không thể, miễn sao em Hương của cô thích, em Hương của cô vừa bụng là được.
Hương biết ý Phương bị dị ứng nên nàng không mua nước tương, tới món tàu hủ nàng hay ăn cũng không có mua. Nàng một mực chiều theo ý của Phương như cái cách mà nàng đã làm với Tuấn vì nàng sợ khi nàng làm trật ý Phương thì cô sẽ nổi nóng và cô sẽ điên lên giống như Tuấn đã đối xử với nàng.
Chuyện đó như một thứ ám ảnh khiến cho nàng phải khắc ghi, khiến cho nàng cứ phải đặt cảm xúc của người khác lên hàng đầu mà quên mất rằng chính bản thân nàng đang cần gì, hay thích cái gì.
"Em nói má nuôi ăn chay trường sao em lại cúng đồ mặn?" Phương đứng cạnh Hương giúp nàng bưng dĩa thịt sườn xào mặn ra bàn thì có chút thắc mắc. Cô nghe nàng kể là má nuôi ăn chay trường nên là bữa nào cúng cơm cũng phải cúng đồ chay, tới cha má ruột của nàng cũng được nàng cúng chay luôn tại vì nàng muốn cha với má sớm một chút giải trừ được tội nghiệp mà họ đã mắc để có thể an nhàn siêu thoát.
"Em cúng mặn từ rất lâu rồi." Hương hơi mím môi nói. Câu rất lâu này của nàng có lẽ bắt đầu từ hôm mà Tuấn hất đổ mâm cơm ấy.
"Mai mốt em muốn cúng cơm cho má thì cứ nấu một ít riêng, em sợ tốn tiền thì tôi đưa cho, chứ người đang ăn chay trường tự nhiên đùng lên cúng mặn thì ngó sao đặng." Phương vừa bưng đồ ăn để lên bàn vừa nói. Cô không phải cái dạng bản thân cô thích gì thì cô sẽ bắt ép tất cả phải theo ý cô, cô không phải kiểu gia trưởng, chướng khí âm binh đó đâu. Món nào cô không ăn được thì cô né ra còn để cho người khác còn ăn, nhưng mà việc cô không ăn được mà cứ ép cô thì là một chuyện khác. Lúc đó cô nổi sùng lên cô chửi thì nói sao xui.
Hương nghe Phương nói thì trong lòng trở nên ấm áp đến lạ thường, nàng không ngờ cô út Phương có tiếng dữ dằn ấy lại có thể thốt ra những câu xuôi tai như vậy khiến cho nàng nhất thời suy nghĩ liệu những lời đồn kia có phải là đồn bậy hay không khi mà cô đối với nàng từng câu nói hay từng cái nhấc tay đều dịu dàng vô cùng.
Đến tối sau khi tắm rửa xong xuôi thì Hương ngồi bên ghế được Phương giúp nàng lau tóc. Tay cô cũng đã đỡ đau hơn, chắc cũng nhờ mấy thang thuốc của em ấy hốt nên là cô mới có thể thoải mái cử động cánh tay như vậy. "Em chắc phúc phần lắm mới được cô út Phương lau tóc đó đa." Hương đối với Phương nói, gương mặt còn hơi mang ý cười.
Phương nghe Hương nói vậy thì cô cũng vội tự tâng bốc bản thân lên trời xanh, cô nhướng nhướng hàng lông mày tự kiêu. "Đương nhiên rầu, đặc ân này chỉ có em thôi đó đa." quả thật những thứ hiện tại cô làm chỉ có mình em ấy được như vậy, chứ trước đó cô có làm như vậy cho ai ngoài bản thân cô đâu.
Cô út Phương hung dữ, cô út Phương khó ưa, cô út Phương có cha là cường hào giết người không ghê tay, cô út Phương khinh thường người nghèo và xem họ còn thua cả một loài súc vật. Những lời đồn thi nhau nhét đầy lỗ tai nàng khiến nàng lúc trước lo lắng Tuấn sẽ va trúng một quỷ nữ. Nhưng mà ai ngờ khi tiếp xúc dần dà với Phương thì Hương mới cảm nhận được Phương tốt tới độ nào và những lời đồn kia có lẽ là thêm mắm dặm muối.
"Cô nè."
"Sao?"
"Lỡ như...cậu Tuấn biết chuyện tụi mình thì sao."
"Ủa thì kệ ổng chứ trời, cùng lắm tôi với em qua Pháp ở. Tiền bạc tôi dư dả để mình qua đó nên tôi không sợ sẽ thiếu tiền hay thiếu thứ chi khác cả, tôi chỉ sợ thiếu em thôi hà." Phương sau khi lau xong tóc cho Hương thì cô ngồi đối diện nàng, cô còn nhắc nhở nàng lần sau thì gội đầu ban ngày chứ đừng gội ban đêm nữa kẻo bệnh.
Bỗng cơ thể Phương trở nên ấm áp vô cùng, cô nhận thấy em ấy đang siết tay qua eo còn gương mặt thì em ấy vùi sâu vào hõm vai cô. Phương theo bản năng cũng vòng tay ôm lại em ấy, tự nhiên được em ấy chủ động ôm cũng khiến cho cô thấy vui vui trong lòng, hí hí.
Hương vùi đầu trong hõm vai ấm áp của Phương, nàng rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc. "Cảm ơn cô đã đến với em ngay lúc này." Hương chậm rãi thốt lên, giọng nói còn mang chút nghẹn ngào.
Lúc biết Phương gạt nàng thì nàng đau lắm, nàng không ngờ Phương lại là vợ của Tuấn. Nàng lúc đó nghĩ liệu có phải là Phương cố gắng tiếp xúc với nàng để rồi bêu xấu nàng hay không, nhưng tới khi Phương thổ lộ bụng dạ của cô với nàng rồi thì nàng mới cảm thấy Phương thật sự là một người ấm áp. Tuy cô có hơi cục cằn nhưng chưa hề đối với nàng khó chịu, chưa hề mắng nàng gì cả. Còn Tuấn thì sao, cậu đối với người ngoài một mặt vui vẻ cười cười nói nói còn khi muốn xả giận thì lại ập lên người nàng.
Hai con người đối lập như vậy, nếu như cho nàng bao nhiêu sự lựa chọn thì có lẽ nàng cũng chỉ chọn một mình Ái Phương mà thôi.
---
Bữa nay nhân dịp rằm lớn nên là Hương có nấu một vài món chay để cúng lên bàn thờ cho cha má ruột với má nuôi của nàng. Sau khi đem đầy đủ bài vị của họ về đây thì Phương cũng chẳng ngần ngại mua một cái tủ thờ mới vô cùng khang trang để Hương thờ cúng họ ở gian nhà chính và xem họ như người trong nhà mà cúng kiếng một cách đường hoàng.
Tuy nói là ăn chay nhưng nàng vẫn không quên làm riêng cho Phương một vài món có cá, có thịt để cô ăn bởi vì những món chay này đa số đều làm từ đậu nên cô sẽ không ăn được. Mà hình như Phương cũng chẳng ăn chay bao giờ thì phải.
Phương sau khi giúp Hương đem để đồ ăn lên bàn thờ xong thì cô leo lên bộ đi văng đong đưa hai cái chân qua lại đợi cho nàng thắp nhang xong rồi đưa nàng đi chùa, tại nàng nói rằm lớn hay rằm nhỏ gì nàng cũng hay đi chùa lắm, đi để cầu phúc rồi làm lễ nho nhỏ cho cha với má.
Mọi tháng thì nàng đi một mình, còn đợt này thì còn có Phương đi cùng nữa.
"Cô, con cho cô nè." Thằng Tẹo có vẻ mới từ sau vườn chạy vô, trên trán nó còn vương một ít mồ hôi, có lẽ là mới chơi cái trò gì đó xong nên mới ra như vậy.
Cầm một xâu cào cào lá dừa trong tay, Phương thích thú cảm ơn rồi trả công thằng Tẹo bằng mấy cục kẹo sô cô la. Thằng Tẹo nhìn số kẹo trong tay mình thì cám ơn Phương rối rít, mặc dù đây là kẹo ngon và nó rất thích ăn nhưng nó sẽ không ăn một mình, nó chạy ra kiếm con Mít rồi hai đứa chia nhau chứ không hề ham ăn chút nào.
"Đố cô ai đây." Hương sau khi lo xong công chuyện của mình thì nàng đi kiếm Phương, thấy Phương đang ngồi ở bộ đi văng nàng liền tinh nghịch len lén vòng ra phía sau ôm chầm lấy cô rồi đố rằng nàng là ai khiến Phương phải phì cười mà đưa tay ra phía sau ngắt một cái vào đôi gò má tròn trịa kia. Phương nói. "Là em Lan Hương!" Phương thiệt chịu thua em ấy. Rõ ràng trong nhà này có ai dám ôm cô từ sau lưng vậy đâu mà còn bày đặt đố đố.
"Trật lất rầu." Hương biết Phương đã đoán đúng nhưng nàng vẫn cố trêu ghẹo cô một chút. Nàng gối cằm lên vai của Phương một cách lười biếng chờ đợi câu trả lời tiếp theo.
"Vậy thì chỉ có vợ tôi thôi phớ hông." Phương cứ mặc cho em ấy ôm mình từ phía sau rồi lười biếng tựa cằm lên vai cô như mấy con mèo mướp. Từ lúc cả hai xác định mối quan hệ thì cô nhận ra em ấy hay cười hơn, vui vẻ hơn và nhiều lúc còn chủ động nhón chân lên hôn vào gò má của cô nữa.
"Thấy ghét, vợ của cô hồi nào." Hương chu môi còn hơi khịt khịt mũi như đang chọc tức Phương vậy.
Phương nghe Hương nói vậy thì đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại, cô đem cái con người lùn tịt đang ôm chặt sau lưng mình vòng ra đằng trước. Giữ lấy em ấy trong lòng, Phương lần nữa hỏi lại. "Nói tôi nghe, em hổng mần vợ tôi thì vợ ai?" Phương đúng thiệt y như mấy cha nội háo sắc chuyên đem con gái nhà lành ra giở trò. Cô hết nhướng nhướng mày rồi còn liếm liếm môi, nếu như cô là đàn ông thì có lẽ bị thiên hạ đập cho một trận vì cái tội biến thái rồi.
Hương thấy Phương bày đặt làm mặt dữ thì trề môi. "Cô hung dữ với em." nàng mếu mếu giả vờ như sắp khóc khiến cho Phương từ một cái mặt dữ rất nhanh trở về trạng thái vui vẻ, cô bắt đầu dùng cách trừng phạt cũ đó là ngắt chóp mũi em ấy một cái.
"Ngắt em hoài." Hương xoa xoa cái chóp mũi rồi từ trong lòng của Phương nhích ra một chút.
"Đó là tôi trừng phạt em, còn dám làm vậy nữa hết?" Phương giữ chặt eo em ấy lại không cho em ấy đi xa hơn nữa. Bữa nay cô phải trừng trị cái thói thích chọc ghẹo cô từ nàng mới được, biết cô không hung dữ với nàng là bắt đầu giở thói cà chớn.
"Dạ hông."
"Biết lỗi là tốt, tự phạt đi." Phương mỉm cười, cô cưng nựng cọ cọ chóp mũi của mình vào chóp mũi của em ấy.
Hương nghe Phương nói nàng tự phạt thì nàng hơi mím môi suy nghĩ sâu xa, sau khi suy nghĩ chừng một hai phút gì đó thì nàng vòng tay qua cổ của cô. Thừa cơ hội hai gương mặt đang gần nhau nên nàng đưa môi qua hôn lấy môi của Phương một cái hôn thật dài.
Sở dĩ nàng dám ôm hôn Phương giữa nhà như vậy là vì nàng biết ở đây còn có ai ngoài hai người nữa đâu, còn có cả việc Phương cũng hay hôn nàng bất thình lình nên nàng cũng phải trả thù chứ.
"Em tự phạt vậy được chưa?" Hương dứt môi Phương ra, ranh mãnh cười.
"Được được, cứ vậy phát huy." chợt nhớ ra chuyện Hương muốn đi chùa nên Phương nhắc lại. "Em tính đi chùa bây giờ chưa, hay đợi trời mát một tí mới đi?" cô vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài. Mặc dù không quá gay gắt nhưng nó vẫn nắng vô cùng, nếu như mà đi ngay bây giờ thì mệt thêm thôi. Đã vậy còn chen chúc mệt lắm.
Hương nghe Phương hỏi thì nàng đưa mắt nhìn ra ngoài sân, "Trời còn nắng quá, lỡ đen da cô là tiêu, đợi mát mát tí rồi mình đi." hai người vẫn giữ tư thế là nàng vòng hai tay qua cổ của Phương còn Phương thì ôm ngang eo giữ Hương trong lòng, thoạt nhìn vô cùng tình tứ.
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa cho chắc bụng thì Phương lại nghe lời hai đứa quỷ nhỏ này rủ mình đi ăn trộm cóc của vườn nhà người ta. Mặc dù cô có tiền, có thể mua một đống đồ ăn nhưng mà không hiểu sao đồ ăn trộm nó lại ngon hơn là đồ nhà, bởi vậy vừa nghe hai đứa nó rủ đi "hành thích" thì cô cũng rất hưởng ứng lấy cái nón bo đội lên rồi chạy đi chưa kịp cho Hương thấy mặt.
Sau khi hái một đống cóc non trong bao thì ba con người này lấm la lấm lét nhìn xung quanh, bởi vì vườn nhà này hay có người lui tới trông coi nên khi đi và khi về cũng phải hết sức cẩn thận, lỡ như bị bắt lại là mang nhục.
Đương đạp xẹp xẹp trên đống lá khô vừa đi vừa nhìn lại thành quả thì bỗng dưng Phương kêu lên, "Chớt mẹ rầu Tẹo ơi, chó, chạy chạy." và thế là ba người mạnh ai nấy chạy nhưng Phương vẫn không quên vác cái bao cóc sau lưng như bắt cóc con nít. Cô không biết sức lực của cô ở đâu vô biên tới độ phóng qua mấy cái mương dài chừng hai thước một cách an toàn trong khi cô còn mặc đầm và vác thêm cái bao trên vai nữa chứ. Chó của chủ vườn ba bốn con vẫn sủa inh ỏi rồi chia nhau ra rượt ba người không hề có dấu hiệu dừng.
Sau khi về tới nhà thì Phương thở hồng hộc, cô ngồi xuống thềm nhà, tựa người vào góc cột rồi nhớ tới chuyện hãi hùng ban nãy.
Hương nãy giờ tính kiếm Phương cho cô ăn mít thì không thấy tăm hơi nên nàng vừa định quét lại cái nhà trước bỗng thấy Phương đang ngồi đó thở dốc với gương mặt đỏ loét. "Mèn đét ơi, cô bị mần sao dợ?" nàng theo đó cũng ngồi xuống cạnh Phương, do nàng tưởng cô lại bị bệnh nên nàng mới hỏi kỹ lưỡng như thế.
Phương chưa kịp trả lời là nghe tiếng của con Mít với thằng Tẹo. Hai đứa nó từ lùm cây ở đâu phóng ra rồi ngã ra sàn nhà nằm thở khì khì như mấy con trâu nước khiến cho Hương càng nghĩ càng khó hiểu là chủ tớ nhà này đi đâu mà người ngợm ai nấy cũng te tua đến vậy.
Sau khi chiêm ngưỡng thành quả thì Phương quên luôn mình đã mệt tới cỡ nào, cô còn khoe với Hương là coi cô có giỏi hay không khi mà bị chó rượt rồi phóng qua ba bốn cái mương chà bá mà không hề bị sao.
Hương thở dài nhìn tới ba con người đang ngồi kể về vụ chó rượt ban nãy rồi lắc đầu một cách đầy bất lực. Nào giờ mới thấy đầy tớ dẫn chủ đi trộm kiểu này, mà còn bị chó rượt nữa chứ. Đúng là một chiến công hiển hách.
Dù bất lực là vậy nhưng nàng vẫn phải chiều lòng đứa trẻ to xác nhất là Phương, nàng ngồi gọt vỏ xanh bên ngoài của cóc non cho Phương ăn tại cô không thích ăn vỏ ngoài. Mà Phương cũng rất ngoan nha, cô không biết gọt trái cây nên nghe Hương dặn lấy dĩa hay lấy rổ cho nàng là lăng xăng chạy đi lấy ngay.
Chốc sau trời cũng bớt nắng hẳn nên Hương kéo Phương đi chùa cùng nàng. Do chùa là nơi tôn nghiêm nên Phương cũng biết ý, cô lấy ra bộ bà ba trắng hôm bữa mặc lên người, sau khi mặc lên còn không quên điểm xuyến thêm cho phần cổ là một chiếc vòng kiềng vàng thay cho sợi dây chuyền đeo từ nào đến giờ.
Sau khi nhìn lại bản thân mình xong xuôi thì Phương nhìn Hương trên người Trang sức chẳng có gì ngoài đôi bông tai thì Phương không cam lòng, cô mở hộc tủ ra lấy ra hai ba chiếc nhẫn, thêm một cái lắc tay với một vòng kiềng nữa bắt nàng đeo lên. Cô nói da nàng trắng trẻo, vóc người lại còn tròn tròn dễ thương nên là đeo vàng nhìn cho đẹp, cho thiên hạ khỏi khinh khi. "Cái này coi như sính lễ tôi cưới em nghen." Phương cười cười nhìn Hương đã được cô đeo giúp số trang sức kia. Nếu như cô thật sự có thể cưới nàng danh chính ngôn thuận thì cô cho nàng còn nhiều hơn số ấy chứ chẳng phải vài ba chiếc nhẫn vàng thôi đâu.
Hương nhìn mình trong gương rồi lại nhìn Phương. Hai người hiện tại mặc hai bộ bà ba với màu trắng tương đồng, Phương dáng dấp cao ráo thêm thân hình đầy đặn nên mặc đồ gì cũng đẹp. Nàng cũng không ngờ bộ bà ba này nàng may là hàng có sẵn vậy mà Phương lại có thể mặc vừa khít y như là cô đặt riêng. "Nếu thiệt sự cho cô cưới em thì em cũng không cần vòng vàng, chỉ có cô là em thấy đủ lắm rồi."
"Nếu em đã nói vậy thì tôi nhất định phải cưới em, miễn sao em ưng là thế nào cũng có."
Phương nở nụ cười dịu dàng đan bàn tay mình vào tay của Hương rồi cùng nhau bước ra bên ngoài, lúc đi cô cũng không quên đem hai đứa hầu theo để tiện sai vặt bởi vì còn phải đi chợ mua bông với mua thêm nhang đèn nữa.
Do đây là rằm lớn nên người lui tới viếng chùa rất đông nên là chợ cũng nhộn nhịp bán các mặt hàng dùng để cúng bái như là bông hoa, trái cây hay là nhang đèn, tất cả đều có đủ hết.
Phương cho Hương mua đồ cúng tại cô không biết gì về những chuyện này, nhiệm vụ của cô chỉ là giúp em ấy thanh toán mà thôi, em ấy thích gì thì cô cứ mua hết khỏi cần hỏi giá khiến cho cả khu chợ đều phải ngước mắt nhìn theo bóng lưng của hai người là con cái ở đâu, thiên kim nhà nào mà mua đồ sang dữ dằn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro