tập 11.
Phương ậm ừ giải thích qua loa rằng Hương là bạn của cô cho hai người chị dâu trước mặt biết. Tuy rằng mợ Thùy Trang đã sớm nhận ra được một vài hành động thân mật giữa Phương và Hương nhưng mợ cũng không nói xen vào, chắc có lẽ bản thân mợ cũng có một nỗi niềm riêng.
Há miệng ngậm lấy một múi dâu vừa được mợ Diệp Anh lột sạch, mợ Thùy Trang khẽ nhăn mặt. "Chua."
"Chua hả?" Mợ Diệp Anh nghe mợ Thùy Trang nói là dâu chua thì cũng thử một miếng. Sau khi nhận định dâu này quá chua thì mợ cũng không lột cho mợ Thùy Trang ăn nữa.
Dâu này là Phương mua cho Hương, do nàng nói là cứ bị lạt miệng rồi hay thèm chua, bởi vậy Phương mới đi kiếm về để nàng ăn chứ cô đó giờ ít đụng vô mấy loại này lắm.
Hương tánh tình hiền hậu cộng thêm nét mặt lẫn cách nói chuyện đều hết sức dễ thương, bởi vậy chưa bao lâu là lấy lòng được mợ Thùy Trang với mợ Diệp Anh. Hai mợ còn tốt tính tới nỗi muốn nhận con của Hương làm con nuôi, vì họ nghĩ má dễ thương như vậy thì con sanh ra thế nào cũng sẽ hưởng một phần dễ thương đó từ má.
"Chị Diệp Anh há miệng ra." mợ Thùy Trang ngồi đó chơi với hai đứa nhỏ là thằng Tẹo với con Mít, thi thoảng thì mợ còn đút cho mợ Diệp Anh ăn một ít ổi vừa tách trong dĩa. Mà mợ Diệp Anh cũng rất chiều mợ Thùy Trang, hễ mợ kêu há miệng ra để mợ đút trái cây thì vẫn nghe lời há miệng theo.
Sau khi thấy mợ Diệp Anh đã nhai rồi nuốt xuống miếng ổi kia thì mợ Thùy Trang mới cười cười hỏi: "Ngon hông?"
"Ngon!" Mợ Diệp Anh nở ra một nụ cười dịu dàng, khẽ gật đầu trả lời.
"Em đút cho chị ăn đương nhiên là ngon rồi." Mợ Thùy Trang hãnh diện nói.
Mợ Thùy Trang do bản chất hoạt bát nên là cũng hay chơi với con nít, bởi vậy thấy con Mít với thằng Tẹo là mợ như tìm được đồng môn. Hết ngồi chơi bông vụ rồi lại chơi thảy đá với tụi nó. Mà mợ Thùy Trang cũng rất uy tín khi mà thảy đá thua hai đứa nhỏ. Luật đưa ra ai chơi thua thì sẽ ăn một vạch lọ ngon lành ngay trên mặt và thế là mợ Thùy Trang từ nãy tới giờ bị quẹt cũng không ít.
"Chị Diệp Anh ra coi chị Thùy Trang kìa." Phương vừa lau nước mắt vừa cười ngặc ngẽo bước qua ngưỡng cửa. Cô nói với mợ Diệp Anh đang ngồi trò chuyện với Hương đi ra coi mợ Thùy Trang cái mặt bây giờ y như con cọp rồi.
Mợ Diệp Anh nghe Phương nói như vậy thì cũng lắc đầu một cách bất lực. Mợ đi ra coi thử bộ dạng của mợ Thùy Trang ra mần sao rồi mà Phương lại có thể cười như vậy. Vừa bước ra bên ngoài, chưa kịp lên tiếng thì mợ Thùy Trang đã mang bộ mặt đen sì đi tới trước mặt mợ Diệp Anh. "Rửa cho em đi~" Mợ Thùy Trang nũng nịu níu lấy cánh tay mợ Diệp Anh kéo ra phía sàn nước.
Mợ Diệp Anh dẫu muốn rầy mợ Thùy Trang lắm nhưng mà mợ không nỡ, nên mợ chỉ đành bặm môi đánh yêu vào trán của mợ Thùy Trang một cái rồi cũng ngồi xuống rửa mặt cho người kia.
Múc một ít nước canh cho vào chén đá, Phương thổi cho nó chỉ còn hơi âm ấm thì mới đưa qua cho Hương. Cô còn xé gà ra sẵn cho nàng ăn khiến hai người chị dâu ngồi đó cũng phải nhìn nhau rồi ngầm nhướng mày vì đã phát hiện ra cái thứ ẩn giấu.
Út Phương của hai người nào giờ có chịu động móng tay kiểu này đâu, bây giờ biết xé gà, biết múc canh cho người ta đồ nữa chứ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện của út Phương nếu như giống hai mợ suy nghĩ thì nó rắc rối lắm.
Chuyện của hai mợ và hai anh của Phương là có sự thỏa thuận từ trước nên không ai nói ra bí mật. Còn về chuyện của Phương, nếu như để bên nhà chồng hay bên cha má ruột biết đều sẽ vô cùng nguy hiểm. Phương thì không sao, chí ít không tổn hại tới thân thể.
Hai người chỉ lo cho Hương mà thôi. Nếu bị phát hiện thì Hương chỉ nhận được một cái kết đó là mất mạng vì hai mợ hiểu cha chồng của hai mợ tàn ác như thế nào mà.
Trời bắt đầu chuyển về một màu xám xịt thì bên ngoài cũng có tiếng xe hơi dừng trước cổng. Cậu chín Đạt với cậu mười Vĩnh rất nhanh đã đi vô trong đón vợ mình ra xe. Hai cậu trước khi trở về còn xoa đầu em gái mình rồi dặn dò vài câu xong mới về.
Ngồi phía sau xe, mợ Thùy Trang đan chặt tay mình vào bàn tay đang yên vị trên đùi của mợ Diệp Anh. Mợ khẽ nghiêng đầu tựa lên bờ vai nhỏ nhắn ấy rồi bắt đầu nhắm mắt tự đưa mình vào giấc ngủ.
"Anh Đạt, ngày mai anh có còn mắc công chuyện chi không?" Mợ Diệp Anh thấy mợ Thùy Trang đã tựa vào vai mình ngủ thì bàn tay cũng chậm rãi vòng sang eo của mợ Thùy Trang để giữ cho mợ không bị té khi xe xóc nảy.
"Không em, ngày mai nếu như anh rảnh thì đưa mọi người đi chơi tiếp!" cậu Đạt vừa lái xe vừa nói với mợ Diệp Anh ở phía sau. Từ lúc quen biết rồi cưới về tới giờ hai người vẫn giữ một hân định rạch ròi, tới cảm xúc cũng chẳng có gì khác ngoài tình cảm anh em trong nhà. Tới cậu Vĩnh cũng vậy, cậu đối với mợ Thùy Trang cũng chỉ là một người tri kỷ mà thôi.
Bốn người đều có chung một bí mật, mà bí mật này vô cùng động trời và sẽ bị đàm tiếu từ đời này sang đời khác nếu bị phát hiện. Đó chính là hai cậu Đạt với cậu Vĩnh có người thương là con trai và cưới vợ về cũng chỉ là để che mắt.
Cậu Đạt với cậu Vĩnh là sanh đôi nên học chung trường với mợ Thùy Trang và mợ Diệp Anh, tới hai người con trai mà hai cậu thương cũng là một nhóm bạn học chơi chung từ thuở nhỏ.
Một nhóm sáu người thì đã có ba cặp đôi, mà ba cặp đôi này tình cảm lại không thể công khai như những người khác do họ quá đặc biệt. Vì vậy, họ chỉ có thể lén lút yêu nhau, nếu nhớ quá thì nói là đưa vợ đi chơi nhưng thực ra là gặp người thương. Tuy là lén lút, nhưng mà chỉ như vậy thôi, thì cũng đủ hạnh phúc lắm rồi.
Đêm tới, Hương nằm bên cạnh Phương. Nàng nằm nghiêng người để được ôm chặt Phương hơn. Từ mấy tháng nay thì nàng đã quen với việc đi ngủ phải có Phương bên cạnh và mở mắt ra sẽ thấy Phương đầu tiên. Một cuộc sống như vậy chính là thứ nàng cần, chẳng cần xa hoa, chẳng cần nhung gấm lụa là. Nàng chỉ cần sớm tối đều nhìn được người mình thương, nhìn được người ấy khỏe mạnh.
"Cục cưng ơi, em có bầu mấy tháng rồi ta?" bỗng dưng Phương hỏi Hương. Cô nhớ là bụng nàng đã gần tám tháng rồi, chỉ có điều cô không nhớ chính xác mà thôi.
"Còn một tuần nữa là tròn tám tháng." Hương vừa nói vừa nhích vào người Phương gần hơn một chút.
"Chèn ơi, hổng ngờ tới quen biết em từ cái lúc em còn cái bụng xẹp lép vậy mà bây giờ đã gần tám tháng rồi đa." Phương cọ cọ chóp mũi vào mái tóc của Hương. Cô không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh tới như vậy, mới đó thôi mà em ấy đã mang bầu gần tám tháng.
"Em cũng chẳng ngờ em sẽ thương cái người mà bị dính hết một thau huyết heo như mới đi giết người về." Hương nhớ lại bộ dạng của Phương lúc đó bỗng phì cười.
"Tôi cũng đâu nghĩ sẽ trở lại làng đó lần nào nữa, nhưng mà chắc tại mê em quá bởi vậy phải lết thân tới cưa cẩm em cho bằng được."
"Thôi đi má, nghe như mấy cha nội biến thái." Hương khịt mũi.
Phương nghe Hương nói cô như mấy ông biến thái thì cô ghé sát miệng tới vành tai của Hương, "Tôi còn có thể biến thái hơn, em muốn thử hông, há há há?" Vừa nói tay lại bắt đầu luồn sâu vào trong vạt áo của người bên cạnh.
Hương khẽ rùng mình, nàng đẩy đầu Phương đang cạp cạp ở hõm cổ mình ra, vỗ vỗ vào đôi má kia mà trêu chọc. "Ráng đợi mấy tháng nửa đi hen." Nàng cười cười vỗ về vào gương mặt của Phương thầm ám chỉ chuyện kia vì hiện tại thai đã lớn rồi nên mới không thể xảy ra được nữa.
"Rồi, biết rồi." Phương như bà già bắt đầu than vãn về nhân tình thế sự. Cô nằm xuống kéo mền đắp lên người cả hai xong thì ôm Hương để cùng nhau chìm vào giấc ngủ, vì sáng cô còn phải đưa nàng đi chợ nữa nên bây giờ không ngủ sớm là cô thức không nổi đâu.
Kết quả của Phương sói già khi gợi ý và khai sáng vấn đề giường chiếu cho Hương thỏ trắng này là gì?
Đó chính là cô không được gì cả ngoài việc bị Hương đem ra ăn bằng sạch!
Từ khi đó cô đã lập lời thề rằng chỉ vì cô chiều nàng lúc nàng mang thai mà thôi, cô sẽ báo thù khi nàng sanh nở đường hoàng, lúc đó nàng đừng trách cô sẽ vô tình.
Tảng sáng, khi mặt trời chưa kịp ló dạng. Nơi căn bếp lại tiếp tục nổi lửa như mọi ngày.
Từ hôm Tiên trở về Sài Gòn cũng là đã hơn hai tháng, hiển nhiên vẫn không có một bức thư hay một tin tức nào. Lúc này Mít đã nghĩ chắc là chuyện này nên cho vào dĩ vãng, bởi vì nó quá mông lung.
Giữa nó và Tiên vẫn là một tầng lớp ngăn cách quá lớn. Nó nghĩ có lẽ Tiên đã trở về đó và rồi sẽ quên nó và đi lấy chồng. Nên nó hiện tại, dẫu cho vẫn còn thương Tiên rất nhiều, nhưng nó chỉ dám giấu vào trong lòng và ém sâu nó xuống chứ không dám nhớ, hay nhắc tới nữa.
Chạm tay vào sợi dây chuyền vàng trên cổ, Mít thầm thở dài. Nó tiếp tục cúi xuống thổi cho lửa được cháy mạnh hơn đặng còn kịp châm ấm trà nóng để Phương có thể nhâm nhi với mứt bí. Đang trong lúc lúi cúi như vậy bỗng dưng nơi vòng eo nhỏ nhắn của nó bị ôm chặt. Nó hoảng hốt xoay người lại thì đập vào mắt nó chính là người mà nó không dám nhớ tới nhiều nữa.
"Nhớ em muốn chết!" Tiên cúi thấp xuống nhìn vào Mít vẫn còn một bộ dạng kinh ngạc nhìn mình. "Sao, hổng nhớ tôi hả?"
"Đâu có." Mít rất nhanh đã cười rộ lên, "Con nhớ cô lung lắm nhưng mà con không dám nhắc, tại con cứ tưởng là cô quên con rồi." Mít thật thà nói ra.
"Quên sao được cái con nhỏ lùn tịt này chứ." Tiên dịu dàng hôn lên gò má hồng hồng của Mít. Hôm qua vừa tranh thủ cha với má đi lấy hàng là cô vội đi một mạch về đây, nhưng mà lần này đã rút kinh nghiệm nên Tiên có đem thêm kha khá tiền và một ít quần áo, khỏi cần mượn Phương nữa.
---
Do dầu thơm là một mặt hàng xa xỉ, cùng việc loại cô xài là loại mắc tiền nên chỉ trên tỉnh mới có bán, bởi vậy Phương chỉ đành mượn xe của cậu Vĩnh để đi. Cô đã hỏi ý cậu Vĩnh rồi, cậu Vĩnh rất thương em gái nên gật đầu cho mượn ngay, còn cậu thì sẽ đi công việc chung xe với cậu Đạt.
Sau khi lấy được xe thì Phương ngồi vào ghế lái. Gì chứ mấy cái này sao có thể làm khó được cô.
Tiên thì do thời gian ở bên cạnh với Mít có hạn nên Tiên nói Phương cứ đi, bản thân cô sẽ ở đây coi chừng nhà.
Xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi con đường đất đá khô cằn rồi băng qua mấy cây cầu sắt bắc ngang những con sông nhỏ. Phương vừa lái xe vừa để ý coi thử Hương có khó chịu gì hay không, nhưng mà thật may mắn vì nàng hiện tại đang vô cùng háo hức chứ chẳng hề tỏ vẻ mệt mỏi gì cả.
Đi khoảng chừng hơn một tiếng thì tới nơi, Phương mở cửa xe bước ra trước rồi mới vòng qua bên chỗ Hương ngồi mở cửa xe cho nàng.
Vừa bước ra khỏi xe là người làm cho cửa hàng niềm nở chạy ra đón khách, người nọ còn nói cứ để xe ở đây để anh ta canh cho, đừng sợ trầy.
Chỗ này là cửa hàng bán mỹ phẩm và các loại dầu thơm, quần áo lớn nhất ở đây. Từ giày da nam cho tới giày nữ cũng có. Bởi vậy khách lui tới đều rất đông, đa số đều là những người có tiền, có quyền trong xã hội.
Chấm đại một ít dầu thơm lên cổ tay rồi đưa lên mũi ngửi thử, Phương khá ưng ý với mùi này, nhưng vì cô muốn hỏi ý của Hương nên cũng đưa qua cho nàng thử xem có thích hay không.
Đưa mũi tới cổ tay trắng ngần của Phương, Hương gật gật đầu tỏ ý là nàng cũng thích mùi dầu thơm này.
Phương từ khi có Hương bên cạnh thì bao nhiêu việc từ lớn tới nhỏ cô đều hỏi ý nàng trước. Như hôm nay đi mua dầu thơm thì cũng phải đưa qua cho nàng thử nữa, nếu như nàng chịu thì cô mới mua.
"Em ưng thì mình mua nghen?" Phương đóng lại chai dầu thơm, cô đưa nó sang cho người bán nhớ họ giữ lại, cô đi xung quanh coi thêm ít đồ nữa sẽ quay lại tính tiền sau vì cô còn cần mua thêm một vài cái khăn với ít son phấn.
Mợ Thùy Trang với mợ Diệp Anh cũng lựa ra được mấy thứ đồ ưng ý của mình xong thì họ cùng nhau đem ra tính tiền. Đang trong lúc chờ người bán nói giá thì Phương lần nữa đem dầu thơm mở ra chấm cho Hương một ít, do cô đã mua rồi thì đây là của cô, nên dù cho cô có mở ra uống luôn cũng chẳng ai ý kiến.
Bỗng chai dầu thơm đang cầm trên tay Phương bị giật lấy. Cô đưa mắt nhìn tới người nào mà bạo gan giật dầu thơm của cô, vừa đảo mắt tới thì nhận thấy cũng là một đứa con gái cũng không gọi là xấu, nhưng mà cái nết kỳ quá. "Nè cái con bé điên khùng kia, tính ăn cướp hay gì?" Phương cũng chẳng kém cạnh, cô đanh đá giành lại chai dầu thơm kia không để cho cái con người xa lạ ấy có cơ hội giật thêm lần nữa.
"Chai này tôi thấy trước, trả đây."
Cô gái kia cất giọng chua loét ra đòi Phương trả chai dầu thơm. Mới ban sáng vô đây ưng bụng nó nhưng không đem đủ tiền, vừa đi về lấy tiền thì gặp một người lạ hoắc đang cầm lên thử nên cô ta muốn lấy lại.
"Ủa nói chuyện mắc cười ghê trời, cô thấy là chuyện của cô, còn bây giờ là tôi trả tiền rồi thì nó là của tôi chứ." Phương trừng mắt nhìn cô ta, nói thật mặt của Phương bình thường nhìn đã dữ rồi, bây giờ còn trừng mắt lên thì nhìn Phương đáng sợ vô cùng, nhìn như bà La Sát.
Hương thấy Phương như sắp muốn đánh lộn tới nơi thì nàng vội kéo tay cô, nàng đang lo lắng lại xảy ra chuyện lớn. Nàng không phải lo cho Phương, mà là nàng đang lo cho người trước mặt. Lỡ Phương mà nổi nóng lần nữa thì nàng không chắc cái cô gái chỉ cao hơn nàng một chút này sẽ còn cái hàm răng lành lặn để ăn cháo đâu.
Mợ Diệp Anh với mợ Thùy Trang đang thử giày bên trong, nghe thấy tiếng của Phương có chút bực dọc thì cũng vội đi ra. "Sao vậy em?" Mợ Diệp Anh lên tiếng hỏi Hương đang đứng bên cạnh Phương.
"Dạ cô Phương đang thử chai dầu thơm thì bị cô đó giành." Nàng ghé sát vào tai mợ Diệp Anh để nói đủ cho mợ nghe. Rõ ràng cô gái kia quấy, bây giờ còn hống hách ra vẻ muốn ăn tươi nuốt sống Phương của nàng nữa chứ. Nhìn mắc ghét, vái trời ổng đánh cô ta một cái nám đen cho nàng hả dạ.
"Cô ta trả bao nhiêu tôi trả gấp đôi." Cô gái nọ đem một xấp tiền dày đập lên bàn khiến cho người làm ở đó đang cố gắng chịu trận cũng phải giật mình vì hành động đó.
Phương nhìn tới xấp tiền giấy đủ các loại giá trị nằm trên bàn mà không khỏi buồn cười. "Lúc cô thấy thì sao không mua luôn, tới bây giờ tôi mua thì lại kỳ kèo tiền bạc. Xin lỗi chứ tiền tôi cũng không thiếu, tôi đem tiền hỏa thiêu cô luôn còn được."
Mợ Thùy Trang thấy Phương bị con nhóc chưa trải sự đời ở đâu chạy tới kiếm chuyện thì mợ phì cười. Mợ đứng đó thì thầm với Hương, "Cứ đứng ở đây coi thôi, út Phương của chị chưa thua ai bao giờ đâu. Ngó bộ con bé này là tấm chiếu mới à đa."
Sự việc cự cãi rất nhanh lại kéo theo một đám nhiều chuyện đứng vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ. Ai cũng biết cái người thấp hơn Phương gần hai cái đầu kia là con của chủ tiệm vàng có tiếng ở đây. Không phải cô ta có tiếng về giàu có không thôi đâu, mà cô ta còn có tiếng về cái tính xấc xược coi trời bằng vung của mình.
"Giờ tôi trả gấp ba, bán chai dầu đó cho tôi nhanh lên." Cô gái kia nhìn tới người bán hàng khiến cho người bán hàng cũng trở nên khó xử, bởi vì người này cũng chỉ làm công thôi, chứ chủ là một người khác.
Cô ấy gãi đầu dầy bối rối. "Hai cô đợi ở đây, để tôi đi kêu chủ tới." Nói xong thì chạy đi để lại Phương với cô gái kia vẫn đang đọ mắt với nhau.
Chốc sau ông bà chủ đi tới, bà ấy thấy trước mặt là hai người phụ nữ đều ăn mặc sang trọng thì vội cười niềm nở giảng hòa. Do là người Pháp nên vốn từ tiếng An Nam của bà ấy cũng có giới hạn, nên vì vậy còn có một người nữa là chồng của bà ấy đứng bên cạnh để có gì còn biết đường nói chuyện.
"Bây giờ vợ tôi giải quyết cho hai cô như vầy. Chai dầu thơm này bây giờ cũng chỉ còn một chai, mà hàng mới thì ở bên Pháp còn chưa về, hay là tôi chiết ra hai chai cho hai cô. Hai cô thấy được không? Bên tôi giảm giá cho." Ông chủ dịch qua lời vợ của mình nói cho Phương và cô gái ấy nghe và đồng loạt nhận lại được chữ không từ cả hai người.
"Rõ ràng tôi đã tính tiền thì nó là của tôi, bây giờ còn kêu giải quyết là giải quyết ra làm sao?" Phương dùng tiếng Pháp lưu loát giao tiếp với bà chủ trước mặt khiến cho bà ấy bỗng có chút hảo cảm khi có người nói được tiếng Pháp y như người bản địa để giao tiếp với bà ấy.
Chao ôi, ta nói lúc đấy nhìn Ái Phương ngầu ơi là ngầu, xịn xò con bò lung lắm đa.
"Chai dầu thơm này cô trả tiền rồi đúng chứ?" Bà ấy bỗng tới gần Phương hơn, hai người bắt đầu nói toàn tiếng Pháp khiến cho cô gái kia không hiểu gì nên chỉ đành hỏi người chồng của bà ấy để ông ta nói lại đoạn đối thoại đó bằng tiếng An Nam.
"Giáo sư Hamza sao? Ông ấy cũng từng là thầy của tôi đó!"
Bà chủ bỗng cười một cách thân thiết với Phương và chẳng bao lâu thì Phương đã chinh phục được bà chủ ấy rồi lấy được chai dầu thơm về nhà.
Nhưng mà cô gái kia làm sao cam tâm, cô ta hậm hực chạy ra méc chồng sắp cưới, rồi còn kéo thêm một đám người hầu vây quanh Phương lại ý muốn trả thù.
Phương đưa Hương vô trong xe trước để không bị xây xước, cô nhìn người con gái xa lạ đang khoác tay Tuấn từ đám người chen vào rồi đứng trước mặt mình. "Ý gì đây?" Phương làm như không quen biết với Tuấn, cô hỏi đám người này là đang muốn làm gì với cô.
Phương không hề có chút sợ sệt khi bị vây kín, mà trái lại cô còn thấy kích thích khi trong khoảng thời gian quá dài chưa có ai cho cô trút giận. Cô từ đó tới giờ chưa hề giết người vô tội, Phương thầm nghĩ đám người này nếu như đắc tội với cô thì cô có nên "xử" hay không?
Tuấn đơ người khi nhìn thấy Phương và còn cả Hương đang ngồi trong xe. Hương từ khi thấy Tuấn thì nàng đã trở nên bồn chồn lo lắng, nhưng được Phương trấn an thì cũng không tỏ vẻ bất an ra mặt, nàng chỉ níu chặt lấy vạt áo nhìn ra Phương đứng ở bên ngoài với một đám người đang lăm le muốn ăn hiếp Phương mà thôi.
"Ăn gan cọp rồi mới dám đắc tội tới tao." Cô ta nhếch môi nhìn nhóm người của Phương chỉ có bốn người phụ nữ, mà trong bốn người còn có một bà bầu nữa thì sao làm lại đám gia đinh cường tráng nhà cô ta?
"Để tao coi đứa nào mới là ăn gan cọp." Phương khoanh tay tựa vào xe nhìn thử coi con nhóc ranh này tính làm gì cô. Ngu ngục không biết tiếng Pháp để tranh luận rồi bây giờ bày đặt muốn kiếm chuyện với cô sao, kỳ này nó tàn đời rồi. Còn bày đặt ăn gan cọp đồ, cô đây nuốt sống con cọp luôn cũng được nữa.
"Còn anh, thiếu hơi gái quá hay gì mà hốt con điên này đây?" Phương nhìn Tuấn vẫn nhu nhược đứng đó im ru thì càng tức cười anh ta.
Tuấn ậm ừ không trả lời rồi nhìn lại ánh mắt đanh thép của Phương bỗng chốc khiến cậu ta nhìn như cọng bún thiu, cứ ỉu xìu ở đó chẳng dám làm gì ngoài việc im lặng.
Hương ngồi trong xe cũng bứt rứt không an tâm khi thấy Phương ở ngoài một mình, nàng chạy ra đứng cạnh cô, giữ chặt bàn tay của người mình thương mong cho Phương có thể trấn tĩnh hơn. "Ái Phương, mình về thôi cô, mặc kệ họ đi." Nàng thấp giọng khuyên Phương hãy về nhà chứ đừng ở đây kỳ kèo, lỡ như bị nhiều chuyện phát sinh nữa thì rắc rối lắm.
Phương thấy Hương kêu cô về rồi nhìn tới hai bà chị dâu đang ngồi đợi thì cô cũng bỏ qua không muốn dây dưa nữa. Cô liếc tới Tuấn đang đứng đó như trời trồng rồi lạnh lùng quay lưng mở cửa xe trở về.
"Mày nói ai con điên hả con khùng kia?" Cô gái nọ thấy Phương tính mở cửa xe rời đi thì đóng mạnh cửa xe lại không muốn cho Phương đi, nhưng có lẽ hành động đã quá mạnh nên đã làm cho Hương bị kẹt tay khiến nơi bàn tay trắng nõn hiện lên một vệt tím bầm nhìn vô cùng khó chịu.
"Cái đụ má!"
Phương theo quán tính mà chửi bậy một câu rồi vội đưa bàn tay Hương lên xem xét, ánh mắt của cô đỏ lên hằn rõ từng tia máu. Một âm thanh chói tai vang lên kèm theo là cô gái kia ngã xuống với một bên má trái in rõ dấu tay, nơi khóe môi còn nhìn rõ ra được máu đang rỉ ra một ít vì lực tát quá mạnh.
Tuấn mặc dù muốn đi tới bên cạnh Hương lắm, nhưng vì còn sợ bà nội nên không dám. Cậu chỉ có thể đỡ cô gái kia dậy chứ chẳng thể nói gì hơn.
Đám gia đinh nọ thấy chủ mình bị tát thì cũng rất nhanh nhào tới, nhưng mà chưa kịp làm gì thì một tiếng "đoàng" vang lên inh ỏi cả góc đường. Sau tiếng đó là hình ảnh của một gia đinh đang nằm vật vã dưới nền đất ôm lấy đầu gối đang không ngừng chảy máu của mình mà la hét.
Phương vật lấy cái đứa dám làm em Hương của cô bị thương đè mạnh xuống nắp sau của xe. Cô đem nòng súng dí sát vào thái dương của cô gái kia khiến cho cô ta vì sợ mà mặt mày đã trở nên trắng bệch, tới thở cũng chẳng dám thở mạnh. "Tao nói cho mày biết, đụng ai thì đụng, nhưng đụng tới em ấy thì mày đừng trách tao độc ác." Từng lời nói rít qua kẽ răng, hiện tại nếu như có đứa nào dám làm gì Hương nữa thì chắc chắn cô sẽ bóp cò giết luôn con nhỏ này. Cô không sợ với cái gia thế nhà cô thì cô sẽ phải ở tù. Dù sao cô cũng chưa từng giết người, hôm nay phá lệ thử cảm giác coi sao.
"Ái Phương ơi bỏ đi em." Tuấn thấy chuyện đã bắt đầu căng thẳng thì cậu vội đi tới giải vây và Hương cũng thấy Phương sắp giết người tới nói thì nàng rất nhanh lay cánh tay của Phương năn nỉ cô hãy giữ bình tĩnh. "Phương ơi, mình nghe em, thương em thì bỏ qua đi mà Phương." Cánh tay nhỏ bé run run níu chặt lấy bàn tay đang lăm le khẩu súng sẽ bóp cò bất cứ khi nào của Phương. Hương không muốn Phương giết người, nàng không muốn người nàng thương hai bàn tay đều vấy đầy máu tanh.
"Phương à, bình tĩnh đi em. Trễ rồi mình về thôi." Mợ Thùy Trang cũng chẳng im lặng nổi nữa, mợ cũng lên tiếng khuyên răn. Nếu như để có án mạng xảy ra thì cũng không hay.
"Anh xin em đó Phương."
"Chuyện mày vây người lại kiếm chuyện thì tao bỏ qua, nhưng mà chuyện mày làm em ấy bị thương thì tao phải trả đủ." Nói rồi Phương đem tay của cái người cô sắp lấy mạng kia tới bên cửa xe.
"Mày tính mần chi tao?" Cô ta thấy Phương đã cất súng vào thì cũng lấy lại được chút dũng khí, cô ta hỏi lại Phương đang muốn làm gì cô ta.
"Mần chi hả, mày mần người của tao bị sao thì tao mần mày lại y chang như vậy." Nói rồi chẳng nương tay đóng mạnh cửa xe lại, một tiếng la thất thanh vang lên, cô gái nọ ôm lấy bàn tay đã bị gãy xương bốn ngón bắt đầu hét đến chói tai khiến cho Tuấn cũng run lên cầm cập.
Chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ kéo đông người tới xem rồi, còn chưa kể ở đây là gần nhà của cô ta đồng thời là nơi lính hay tuần tra, thế nên rất nhanh đã có lính cùng người nhà của cô ta có mặt.
"Cô tại sao lại nổ súng, ai cho phép cô xài súng?" Sĩ quan người Pháp nhìn Phương chậm rãi nói.
"Tôi có quyền!"
"Vì sao?"
"Ông không thấy tôi đang bị đe dọa tới tính mạng hả, chưa kể bên kia cũng là kiếm chuyện trước."
"Mày, mày mần chi con tao." Mẹ của cô gái nọ thấy con gái của mình mặt mày đã tái mét kèm theo bốn ngón tay đã gãy lặt kìa thì muốn nhào tới ăn thua đủ với Phương, nhưng mà hành động này không thể làm được vì đã bị lính ngăn lại rồi khuyên mau đem cô ta về nhà, còn chuyện này để họ xử sau.
"Tôi là con gái cai tổng thì đương nhiên súng đạn chỉ là cọng rơm, nhà nào có tiền thì chẳng mua được?" Phương chậm rãi nhấp ít nước trà nói chuyện với sĩ quan kia. Cô trong lúc đợi hai anh mình tới thì còn rảnh rỗi tới nỗi tranh thủ ăn hết hai hộp bánh nếp. Nhìn cô chẳng hề có chút gì lo lắng cả.
Chốc sau cậu Đạt được mợ Diệp Anh lái xe tới chỗ làm báo tin thì cũng rất nhanh đi tới giải vây. Do cậu ở đây lâu năm và hay theo cha mình bàn công chuyện nên là lính ở đây đa số đều quen biết tới cậu, chưa kể cậu còn là bạn với con ông thống đốc nữa, bởi vậy bây giờ có chuyện thì chỉ cần cậu tới lên tiếng một cái là được ngay.
"Cậu Đạt, quý hóa quá, mời ngồi." Sĩ quan ấy thấy cậu Đạt thì niềm nở mời cậu ngồi, anh ta còn rót trà ra mời cậu và tiếp đón vô cùng chu đáo.
"Em gái tôi làm sao mà bị các anh giữ lại vậy?"
"Cô đây là em gái của cậu thật sao, vậy thật thất lễ."
"Không có gì đâu, các anh kể cho tôi nghe chuyện gì đi." Cậu Đạt vào thẳng vấn đề.
"Chuyện là tiểu thư đây đã bắn bị thương một người và làm gãy bốn ngón tay con gái nhà ông chủ Quý."
Cậu Đạt nghe em mình lại gây họa thì cậu quay sang đánh lên đầu Phương một cái trách cứ, "Em đập một đứa tới giờ còn điên điên khùng khùng chưa đủ hay sao mà còn bắn người ta." Cậu Đạt thiệt hết biết đứa em này của mình, gì đâu mà cứ gây hết chuyện này tới chuyện khác miết.
"Nhưng mà nhỏ kia kiếm chuyện chứ bộ, anh coi làm tay người ta vầy nè." Phương vừa nói vừa đem tay của Hương ra trước mặt của cậu Đạt để cho cậu thấy bên cô cũng bị thiệt.
Cậu Đạt có chút khó hiểu nhìn tới Hương, cậu không biết cô gái đi chung với Phương này là ai. "Bạn em?"
"Dạ."
Cậu Đạt sau một hồi nói chuyện và đem ra một ít tiền để mua chuộc thì rất nhanh đem em gái mình về nhà, nếu như mà còn ở đây nữa thì khó lướt qua chuyện này lắm vì dù sao nhà bên kia người ta cũng thuộc dạng có tiền mà.
---
Sau khi về tới nhà, Phương đem Hương về phòng xem xét bàn tay của nàng coi ra làm sao. Cô nhìn tay của nàng đã tím lên một mảng thì đau xót vô cùng, "Mình đi đốc tờ đi." Phương vừa dùng rượu thuốc xoa bóp cho Hương vừa đòi đi đốc tờ coi thử là nàng có bị gãy xương hay không, bởi vì cô thấy tay của nàng giờ còn hơi sưng lên nữa.
"Em không sao, cô coi tay cô vì đỡ cho em mà cũng bị bầm rồi nè!" Hương thấy Phương cứ quan tâm tới mình mà cô quên rằng bản thân cô vì đưa tay chặn cánh cửa lại cho nàng nên tay cũng tím rịm lên hết, vậy mà cô còn không để ý nữa chứ. Cũng nhờ có Phương chèn tay vào đỡ cho nàng một phần, chứ không thì tay nàng chắc cũng gãy rồi. "Có đau lắm hông... tội vợ tui quá đi hà..." Hương nâng bàn tay của Phương đến gần môi rồi nhẹ nhàng hôn lên vết bầm đó một cách yêu thương. Lần thứ hai nàng thấy Phương bộc phát dữ dội như vậy, mà những lần bộc phát ấy đều là do bảo vệ nàng mà ra.
Phương mặc dù có hơi nhói nhói nơi chỗ bầm đó nhưng khi được Hương hôn lên rồi nhẹ nhàng vuốt ve thì rất nhanh đã cười hì hì lắc đầu. "Hổng có đau, Ái Phương đừng lo cho em nghen!"
Siết chặt lấy vòng eo của người cao ráo trước mặt, Hương tựa đầu vào ngực của Phương, một hành động như mèo con cần tìm bếp lửa để sưởi ấm. "Nếu khi đó em hổng níu cô lại thì chắc cô sẽ giết người ta chết queo mất." Vừa nói lại vừa dụi dụi vào sát hơn với Phương.
Phương nghe Hương nói vậy bỗng chốc cô thở dài. Cô đưa tay lên xoa vào mái tóc còn mang một màu đen tuyền của em ấy, "Em chính là điểm yếu lớn nhất của tôi, lỡ như ai mần chi em thì tôi không để cho người đó sống an ổn." Cọ cọ chóp mũi vào mái tóc vương mùi thơm bồ kết, Phương thật sự không biết làm gì khi một ngày nào đó Hương rời xa cô nữa. Nàng đã chiếm trọn tâm trí của cô, chiếm cả trái tim này rồi. Quả thật, nếu như có ai làm gì thương tổn đến Hương thì Phương chắc sẽ giết hết cả nhà người đó.
"Cuộc đời em bây giờ cũng chỉ còn có một mình cô, không có cô bên cạnh em cũng chẳng biết sống làm sao nữa. Em thương cô lắm, mình ơi!"
Một giọt nước mắt ấm nóng rơi khỏi khóe mi trượt dài trên sống mũi cao thẳng tắp, Phương siết chặt vòng tay mình hơn để cảm nhận được nỗi niềm hạnh phúc của bản thân. Một con người cục cằn như cô được em ấy thương thì đã là một diễm phúc quá lớn đối với cô. Có lẽ cô cũng nên tin vào việc có thiên duyên tiền định, chắc là nhờ như vậy nên kiếp này cô mới có thể gặp và thương em ấy, thương một người có thân phận con gái giống cô.
"Bốn ngón tay đã gãy, thịt đã bị dập nát. Ngó bộ, phải cỡ chừng hai tháng hơn mới có thể lành lặn hoàn toàn. Cũng may là chưa có bị đứt gân hoặc đứt lìa ngón tay là may đó đa." Đốc tờ vừa băng bó lại bàn tay cho con gái của ông chủ Quý vừa nói về tình trạng vết thương. Đúng thật vết thương này không hề nhẹ tí nào, nhưng cũng may ở chỗ ông có đầy đủ vật dụng y tế nên có thể phòng tránh nhiễm trùng và chữa trị kịp thời. Chỉ có điều là tay sẽ đau nhức trong cỡ hơn một tuần mới có thể đỡ được.
Vợ ông chủ Quý nhìn bàn tay con gái mình mà không khỏi xót xa, chợt nhận thấy lúc đó cũng có Tuấn bên cạnh nhưng cậu hiển nhiên không tới bảo vệ con gái của bà nên bà nổi nóng trút giận lên người cậu. "Mày, tao giao con gái tao cho mày mà mày để nó thành ra như vậy đó. Chính mày hại con tao ra nông nỗi này." Bà ta điên tiết vừa đánh vừa mắng chửi Tuấn.
"Má đừng có rầy ảnh, cũng tại con nhỏ kia cậy quyền, nó có súng nên không ai dám mần chi nó thôi." Cô gái nọ thấy má mình đánh Tuấn thì rất nhanh đã đứng dậy bênh vực rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Phương. "Thù này con sẽ trả, má đừng lo."
Trời dần về trưa, Phương do ban sáng ăn hết trơn hai hộp bánh nếp nên là cô còn no, cơm trưa cô đành bỏ bữa không ăn.
Ngồi đối diện với Tiên, Phương than thở rằng hình như cô lại cao thêm. Tiên nghe cô nói vậy thì cũng kêu Phương đứng dậy để coi thử, quả thật Phương đã cao hơn hồi trước kha khá. "Mày hồi trước đã hơn một thước bảy rồi, bây giờ còn cao nữa." Tiên đây dữ lắm là hơn một thước sáu mươi mấy, mà Phương bây giờ lại chót vót y như cây tre miễu.
Chuyện Phương cao chắc là do di truyền, từ cha tới má của cô cũng rất cao, đến cả mấy anh của cô cũng toàn tầm một thước tám hơn chứ không có ai dưới ngưỡng một thước sáu cả. Chắc có lẽ vì vậy nên Phương mới có thể cao ráo như bây giờ. Bởi vậy nói làm sao con nhỏ ban sáng nhìn nó có chút éc.
"Mà nè, mày xuống đây rồi khi nào về lại trên đó?" Phương chống cằm nhìn tới Tiên. Cô chợt nhớ Tiên hình như đã bị cha má réo gọi lấy chồng rồi.
"Không biết nữa, về lại trên đó tao sợ bị bắt có chồng, mà không về thì cũng không được." Tiên ảo não nằm dài lên mặt bàn. "Ước gì cha má tao đẻ tao là con trai cho tao khỏe thân tao." Tiên biết ước mơ chỉ là ước mơ vì chính bản thân cô đã là một đứa con gái, nên dù cho có ước cách mấy cũng chẳng được. Nhưng mà cô vẫn ước, nếu như cô là con trai thì cô có thể dễ dàng cưới em Quỳnh, người mà cô thương về nhà rồi.
"Bây giờ ráng hoãn tới lúc đi Pháp, lúc đó thì mày với nó ổn rồi."
"Tao sợ không kịp, má tao nói sắp tới ngày coi mắt rồi."
"Vậy thì mày với nó đi qua đó trước đi, thiếu tiền tao đưa thêm." Phương thấy nếu như không giúp Tiên lần này thì khổ luôn cả hai, con Mít cô cũng coi nó như em gái mình rồi, bây giờ mà nhìn nó buồn bã thiệt cô cũng cầm lòng không có đặng.
"Ổn không?"
"Nếu mày muốn sống hạnh phúc với nó thì nghe tao, mà mày phải hứa là dẫn nó đi được thì phải lo cho nó được, tao mà biết nó buồn rầu vì mày thì tao bắt nó về đó." Phương nhắc nhở Tiên nếu như đã dẫn người ta đi thì phải chịu trách nhiệm, nếu như Tiên làm cho con Mít buồn thì cô khỏi cho Tiên gặp con Mít luôn.
"Được, tao hứa."
Hôm sau cửa nhà Phương bị gõ inh ỏi, cô bực dọc đi ra coi là cái đứa trời đánh nào dám đập cửa nhà cô kiểu đó. Vừa mở cửa ra, Phương đã thấy Tuấn đang đứng cùng với cha má của cậu ta.
"Cha má tới đây có chuyện chi không?" Phương vừa rót trà vừa hỏi tới ông bà hội đồng. Nếu tính từ lúc cô rời khỏi căn nhà đó và sống ly thân với Tuấn cũng đã được kha khá thời gian, những thời gian này ít khi cô thấy cha má chồng tới hỏi han vậy mà hôm nay lại có thể đại giá quang lâm tới đây hay sao.
"Tuấn nói là nó thấy con đi chung với con nhỏ ở làng Tân An?" Ông hội đồng lên tiếng và vào thẳng vấn đề.
Phương nghe cha chồng mình hỏi vậy thì cô cũng chẳng giấu giếm, cô ngồi xuống gật đầu tỏ ý câu hỏi đó là chính xác. Nếu hỏi thì cô nói thôi, dẫu sao hôm đó thấy rõ tận mặt như vậy thì cũng đâu có chối được.
"Sao con lại giao du với nó, con có biết nó là đứa xui xẻo hay không?"
"Con chẳng thấy gì là xui xẻo, con chỉ thấy có một người chối bỏ dòng máu của mình và còn muốn cưới thêm vợ khác mà thôi." Phương chẳng đanh thép, cũng chẳng đay nghiến, cô chỉ từ tốn nói ra quan điểm khiến cho ông hội đồng cũng phải im lặng, còn Tuấn thì bắt đầu chột dạ. "Nếu ông bà nội với cha của nó không nhận nó thì thôi, con không ép. Nhưng con không thể trơ mắt đứa nhỏ đó chịu thiệt thòi được."
Thật sự Phương muốn mau chóng giải quyết nhanh gọn vụ này, cô đang rất mệt mỏi khi vẫn còn can hệ vợ chồng với Tuấn. Cô không muốn bị hai chữ vợ chồng này ràng buộc cô một chút nào nữa, nó y như thứ xiềng xích cứ trói chặt hai tay, hai chân cô lại không cho cô có lối thoát và sự tự do.
Ông bà hội đồng nghe được con dâu mình nói vậy thì hai người nhìn nhau. Tưởng chừng con dâu mình sẽ không chịu đứa con gái nghèo kiết xác đó, nhưng mà ai ngờ còn nhận con của chồng về nuôi, vậy thì có lẽ cũng đỡ hơn một mối.
"Nếu như em đã nói vậy, thì cho anh... cưới..."
Lời chưa kịp nói đã bị Phương chắn ngang. Thật sự cô hiểu được luôn câu mà Tuấn sắp nói là câu gì. "Cho anh cưới thêm vợ hai hay vợ ba?" Phương nhướng mày. "Tuấn à, tôi không nghĩ anh là loại người như vậy. Anh cưới tôi, anh ăn ở với người kia, rồi bây giờ anh còn cặp kè một đứa nữa ở trên tỉnh. Anh nói cho tôi nghe, trong lòng anh thật sự là đang muốn cái gì?"
Phương chẳng nương tình có cha má chồng ở đây, cô từng câu từng chữ bắt đầu xoáy sâu vào nội tâm của Tuấn. "Nếu như anh thích cưới nhiều vợ như vậy thì tôi với anh viết giấy thôi nhau đi rồi anh muốn làm gì thì làm, chứ anh đừng có mà tự ý quyết định như tôi đã chết rồi."
"Cô đừng có mà quá quắc, tôi với con trai tôi tới đây là đã quá nhân nhượng rồi, cô đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu." Bà hội đồng vì xót con nên cũng lên tiếng, bà ấy dù cho nhịn Phương cách mấy thì bây giờ cũng đã không chịu nổi nữa, bà ấy bắt đầu đứng dậy lớn tiếng với Phương để thị uy việc bà ấy là má chồng.
"Con còn nói chuyện với má là con rất nể tình rồi. Má đừng nghĩ cưới được con về thì mọi thứ con đều sẽ phục tùng. Còn con trai má nữa, đi cặp kè với bồ nhí bị con bắt gặp mà cũng câm cái miệng không dám nói gì, chỉ biết kè kè núp váy phụ nữ. Một người chồng nhu nhược như vậy, con không cần." Phương dẫu sao cũng nên nể tình là bậc trưởng bối cùng với chuyện khi trước bà ấy cũng đối xử với cô không tệ nên cô mới có thể bình tĩnh ngồi đó nói chuyện. Chứ gặp ai khác thì cô đã không có rảnh ngồi đây đôi co đâu, mà cô đã thẳng thừng đuổi ra khỏi nhà để cho không khí được trong lành rồi.
---
"Vụ chi mà căng dữ mậy!" Tiên đứng lấp ló bên ngoài cửa sổ ngóng chuyện và chứng kiến hết thảy mọi thứ khi mà Phương dám ương ngạnh đối đầu với cả nhà chồng. Tình hình hiện tại bây giờ căng như dây đàn, sợ rằng có ai mà lớn tiếng thêm chút nữa thì sẽ có đánh nhau mất.
Phương từ đầu chí cuối vẫn ngồi ở ghế, ánh mắt cô có chút khinh bỉ khi nhìn tới má chồng đang lăm le sẽ tát cô bất cứ khi nào. Đúng là mẹ nào con nấy, con hư tại mẹ. Hở tí là thị uy muốn đánh dâu, đánh vợ.
Bà hội đồng tức tối tới nỗi nổi đủ gân xanh gân đỏ trên trán, bà chỉ thẳng ngón tay vào mặt Phương. "Tôi có mắt như mù mới cưới cái thứ con dâu như cô về nhà."
"Con cũng có mắt như mù mới chịu ưng con trai má." Phương đứng dậy hướng tay ra cửa, "Con trai má nếu muốn lấy thêm vợ thì cứ viết giấy đi, con ký. Còn bây giờ con mời má về cho. Không tiễn." Nói trắng ra là Phương đang đuổi thẳng mặt từ già tới trẻ nhà của Tuấn ra sân. Bà hội đồng mặt đỏ bừng bừng nhìn Phương, còn Tuấn cũng muốn đứng lên chỉnh đốn lại Phương thì nhớ lại gương mặt hầm hầm của Phương hồi sáng hôm qua thì cũng có chút chần chừ.
"Con nói vậy sao đặng hả Phương, dầu chi ở đây cũng là người lớn!" Ông hội đồng thấy đứa con dâu dát vàng của mình trở nên cục cằn thì ông cũng khuyên răn. Dẫu sao nằng nặc cưới Phương về cũng là một phần lỗi của ông, bởi vậy bây giờ giữa con dâu và con trai có chuyện thì ông cũng phải đứng ra dạy dỗ vài câu cho trọn nghĩa. Hai bên giữa ông và ông cai tổng cũng là bạn bè tâm giao lâu năm nữa, lỡ như có gì mích lòng thì kỳ lắm.
"Không phải người lớn nào cũng đáng kính đâu cha, chính cha cũng biết mà." Phương đứng lên kéo lại vạt váy cho ngay ngắn, "Con xin lỗi, con về phòng trước!" Phương chấp nhận mình là một đứa hỗn hào, cô tự mình trở về phòng để lại ba người kia vẫn còn ở đó. Cô căn dặn thằng Tẹo nhớ đóng kỹ cửa rào lại khi mấy người đó về, còn cô thì có hơi mệt nên cô muốn đi ngủ.
"Về viết giấy bỏ nó đi, má cưới liền cho mày con Quyên!" Bà hội đồng vừa đi ra cửa vừa nói với Tuấn sẽ cưới ngay cho cậu cô Quyên con của ông chủ Quý trên tỉnh. Bà thiệt sự không thể chấp nhận được đứa con dâu ương ngạnh này một giây một phút nào nữa. Chẳng thà chịu mích lòng chứ bà không thể chấp nhận nổi có đứa con dâu không nghe lời mình.
Ngả lưng xuống giường, Phương nhức đầu tới nỗi phải chau mày. Tự dưng mấy ngày gần đây đầu của cô nó hay nhức như búa đập khiến cho cô đều phải cố gắng đi ngủ để quên đi cơn đau này. Cô biết rõ đó là di chứng của việc hồi xưa cô té đập đầu rồi bị đuối nước nên mới dẫn tới hậu quả là như vậy. Hễ trái gió trở trời một cái là cô lại bị nhức đầu với ho dai dẳng.
Xoa xoa hai bên thái dương, Phương ôm chặt chiếc gối bên cạnh để không phát ra tiếng khi cơn nhức đầu thi nhau kéo đến từng đợt. Hồi trước cô cũng có nhức đầu nhưng nó không dữ dội như bây giờ, hồi trước chỉ hơi choáng một tí thôi là cô đã hết rồi, còn bây giờ dù cho cô có xoa đầu hay nằm nghỉ ngơi cỡ nào thì nó cũng chẳng giảm gì cả. Hiện tại, cô chỉ có thể nằm im chịu trận mà thôi.
Bước chân nhẹ nhàng lên bậc thềm cao, Hương mới ở sau vườn cho vịt ăn đi vô nên chưa hề hay biết nãy giờ có nhà của Tuấn tới. Nhưng mà cũng may, nàng thà không gặp họ, chứ gặp rồi chỉ có thêm rắc rối mà thôi.
Cởi cái nón lá để lên nóc tủ, nàng đi tới ngó nghiêng thử coi Phương có ngủ hay chưa tại khung giờ này là Phương hay nằm ngủ một chút lắm.
Nhìn vào gương mặt vẫn nhắm nghiền đôi mắt, nơi hàng lông mày thanh tú có hơi nhíu lại. Trên trán của Phương bây giờ mồ hôi lạnh cũng thi nhau vã ra khiến cho Hương lo lắng vì hiện tại trời cũng mát mẻ hơn rồi, làm sao mà Phương có thể vã mồ hôi tới độ này được.
"Ái Phương ơi, có sao hông?" Nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ nhắn chạm lên vầng trán còn phủ đầy mồ hôi của Phương. Hiển nhiên trán không hề nóng, trái lại nó còn lạnh ngắt nữa kìa.
"Tháo cái đầu ra giùm tui được hông mình? Tui nhức đầu quá chịu hổng nổi!" Phương đang đau đầu kinh khủng nhưng cũng phải chọc ghẹo vợ mình chút xíu đặng ẻm khỏi lo. Mọi hôm cô có thể giả vờ không sao để Hương bớt lo lắng, nhưng mà bây giờ nỗi đau đã chịu đến cực hạn rồi, cô không thể giấu Hương được nữa.
"Trời ơi nói chuyện sảng sảng luôn rồi kia, mà sai lại nhức đầu, em kêu bác sĩ cho cô nha!"
"Ê thôi... kêu là phải uống thuốc, đừng kêu, ghét, ghét uống thuốc lung lắm." Phương thiệt sự sợ uống thuốc dữ lắm bởi vậy cô mới không chịu đi khám, nhưng mà hồi trước cũng có uống thuốc rồi, có hết gì đâu.
"Nhưng mà không kêu sao hết nhức được, hông ấy em nói chú Tư qua bắt mạch nha?" Hương cứ nhẹ giọng dỗ dành Phương cứ như đang dỗ một đứa con nít. Hổm rài nàng cũng thấy Phương ho nhiều nhưng mà kêu cô uống thuốc đi thì cô toàn cười rồi nói uống ít mật ong với gừng là khỏi rồi. "Cô nằm nghỉ nha, em đi xíu em về." Hương dặn dò Phương nằm nghỉ ngơi, còn nàng sẽ kêu chú Tư chính là ông từ của đình làng Tân An tới bắt mạch cho Phương vì bây giờ không bắt mạch thì sao mà biết đường trị bệnh.
Vừa tính đi ra ngoài thì bàn tay bị Phương giữ lại, trong giọng nói của cô mang đầy sự mệt mỏi, "Em bầu bì đừng đi, nói con Mít đi thay em!"
"Dạ, vậy để em ra dặn Mít!"
Ông từ chẳng mấy chốc được dẫn tới. Ông bắt mạch cho Phương đang ngồi trước mặt, "Có phải cô từng bị đập đầu ở đâu không?" Ông từ sau khi bắt mạch xong thì rút lại bàn tay từ nãy giờ đang đặt ở cổ tay của Phương.
Phương nghe ông từ hỏi tới thì cô cũng gật đầu.
"Cái này phải xông thuốc một thời gian cộng thêm uống thuốc nữa thì mới khỏi được. Phổi của cô yếu lắm, bởi vậy trái gió trở trời là ho!" Ông từ chậm rãi giải thích bệnh tình cho Phương hiểu. Bệnh này không phải không có cách chữa, mà vấn đề chữa khỏi thì cần một thời gian rất dài và sự kiên trì rất lớn.
Sau khi được ông từ hẹn ngày tới nơi để ông ấy xông thuốc và hốt thuốc thì Hương tiễn ông ấy về. Mới đầu còn tính giữ lại ăn cơm nhưng mà do ông nói ông còn bận chuyện khám bệnh ở đình làng nên là ông không thể nán lại lâu.
Cầm lên mái dầm chậm rãi chèo cho chiếc xuồng ba lá lướt đi trên mặt nước. Ông từ trước khi về còn dặn dò Hương vài câu khi mà bụng nàng to hơn một số bà bầu bình thường. Ông nói nàng phải cẩn thận đi đứng, ăn uống cho đầy đủ, lỡ như mà đẻ non thì nguy hiểm lắm vì ông biết đứa cháu nhỏ này cần một người quan tâm dặn dò.
Ông thừa hiểu Hương trong bản tính vẫn còn con nít lắm, nhưng vì do thế ép buộc nên nàng phải tự gồng mình trưởng thành mà thôi.
Trở vô trong nhà, Hương thấy Phương đã ngồi dậy kiếm cơm ăn thì nàng vội đi tới giúp cô dọn cơm ra. Cũng may được ngậm một ít thuốc giảm đau nên Phương mới có thể đi ra ngoài được, chứ không thì chắc cô vẫn phải tự chịu cơn nhức đầu đó.
"Em ăn cơm luôn nghen, để tui xuống bới cho em một chén." Phương thấy Hương vẫn ngồi bên cạnh thì cô hỏi em ấy rằng có muốn ăn cơm hay không tại cô ngồi đây ăn một mình cũng buồn lắm.
"Thôi em hổng ăn đâu, em còn no!"
Sau khi xong bữa cơm, Phương ngồi ở bộ đi văng được Hương gọt bưởi. Nàng cẩn thận gỡ từng múi bưởi ra khỏi lớp vỏ trắng rồi mới đưa sang cho Phương. Tiên ngồi bên cạnh cũng chẳng thể chịu nổi sự ngọt ngào này, cô quay sang nhìn Mít vẫn đang chăm chú cầm dao gọt thêm ít trái cây khác rồi thì thầm vào tai người ta. "Em, người ta lo cho người thương chu đáo chưa kìa." Tiên nũng nịu.
"Con cũng có cho cô một dĩa rồi nè!" Mít phì cười, nó đem một dĩa mận đã được gọt sạch sẽ ra cho Tiên. Hồi nãy giờ thấy Tiên cứ lườm lườm cô út của nó mà không hề hay biết chính nó đã chuẩn bị cho Tiên sẵn đây rồi.
Mít khi nghe Tiên nói về quan hệ giữa Phương và Hương thì nó cũng không bất ngờ gì mấy, bởi vì lúc nó chưa gặp Tiên nữa là đã thấy Phương với Hương ôm hôn mặt nhau chùn chụt rồi. Mà vợ lớn với vợ nhỏ thì sao mà có hành động đó được, nên là nó đã bắt đầu nghi ngờ từ trước, chỉ khi mà Tiên khẳng định thì nó mới tự tán dương cho suy đoán của mình quá chuẩn xác.
Đêm về, trời lại bắt đầu trở lạnh. Phương vì mệt nên đã kéo Hương về phòng nghỉ ngơi sớm nên hiện tại căn nhà chỉ còn có ba người thức và một bầy chó đang còn lim dim ngủ dưới nền gạch.
Nằm trên giường, Phương có hơi lo vì tự dưng cô có linh cảm không mấy tốt. Mặc dù không biết nó là gì nhưng mà cô vẫn có hơi lo lo.
Thở dài một hơi, Phương chỉ tự đành trấn an rằng là do cô đang mệt nên suy nghĩ lung tung chứ chưa hề hay biết linh cảm này của mình là đúng.
Đấm đấm vào cái lưng mỏi nhừ, Hương nằm xuống bên cạnh Phương. Nàng kéo mền lại đắp cho cả hai rồi mới than vãn rằng đứa nhỏ cứ hành nàng miết, hết đau lưng rồi tới mắc ói.
"Con nó quậy giống cô hay gì mà cứ hành em miết!" Hương cười cười dùng âm thanh chỉ đủ hai người nghe nói rằng đứa nhỏ trong bụng là giống với Phương nên là nó mới hành nàng như vậy.
Phương nghe Hương nói đứa nhỏ quậy giống cô thì vội vàng tự bào chữa. "Giống em thì có, tại em quậy quá nên không cao lên nổi."
"Chứ không phải quậy quá, nhờ vận động nhiều nên mới cao như cô sao?"
Hương từ khi ở với Phương thì cũng lây luôn cái tính hay chọc kháy, lâu lâu nàng còn cãi lại mấy câu khiến cho Phương cứng họng vì nó quá đúng sự thật. Bởi ông bà xưa nói có sai, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
---
"Xin lỗi cho tôi nói thẳng!"
"Anh cứ nói, con trai tôi làm sao mà lại ngất xỉu?"
"Cậu Tuấn bị vô sinh rồi."
"Vô sinh mần sao được, con tôi nó ăn uống đầy đủ, sống khỏe mạnh đó giờ, cũng chưa hề buông thả hay lang chạ với ai!" Bà hội đồng bực dọc liếc tới đốc tờ khám bệnh xong cho Tuấn định ra về. Con trai bà từ xưa tới nay ăn sung mặc sướng, không chơi bời gái gú thì sao mà vô sinh được?
"Không nhất thiết nguyên do là ăn chơi mới bị, cũng có thể là do bẩm sinh. Nếu muốn chính xác hơn thì cậu lên Sài Gòn khám thử, ở đó có nhà thương lớn hơn. Giờ tôi chào bà!" Ông ấy để lại câu chào rồi leo lên xe đạp rời đi, chứ ở đây lâu một hồi bị chửi oan nữa mất công.
Tuấn ngồi đó bần thần nghĩ về bệnh của mình. Rõ ràng cậu không thể bị bệnh đó được, cậu nhất định phải đi khám lại. Cậu đứng dậy thu xếp thêm ít đồ đạc, sau khi ổn thỏa thì cậu ra ngoài thưa cha với má của mình. "Con phải lên Sài Gòn ngay."
---
Quả thật tình trạng nhức đầu của Phương khi được cho uống thuốc thì đỡ hẳn. Chỉ mới có uống thuốc với xông thuốc vài ba ngày thôi là cô đã giảm nhức đầu đi rất nhiều, chính ông từ cũng nói đó là biểu hiện tốt. Do Phương hồi trước không chịu uống thuốc đều đặn nên mới cần trị lâu hơn người ta, chứ gặp người bình thường là chừng vài tháng là hết hẳn rồi.
Ngồi coi ông từ cắt từng bó thuốc nhỏ, Phương tò mò đưa một vị thuốc đã được phơi khô lên mũi ngửi thử. Một mùi khá nồng nhưng không mấy khó chịu, "Cái này là cái gì vậy chú?"
"Đương quy đó con."
"Trị bệnh gì vậy chú?"
"Nhiều thứ lắm, bây là con gái lỡ có đau bụng hành kinh thì uống chung với vài vị thuốc khác cũng đỡ đau lắm đó." Ông từ chậm rãi giải thích từng vị thuốc cho Phương nghe. Ông đây trông coi đình là chính, còn bắt mạch hốt thuốc là phụ, bởi vậy mấy cái vị thuốc này cũng hầu như là trị cảm mạo hay đau nhức bình thường. Chỉ có bệnh của Phương là phải cần thêm vài vị thuốc mắc tiền hơn nên ông mới phải đi chỗ khác mua.
Phương từ trước tới giờ ít khi ngồi nói chuyện với người lạ kiểu này, mà còn ngồi xổm xuống nữa chứ. Nhìn cô bây giờ thân thiện quá chừng, không còn một bộ dạng hung dữ khó gần như hồi trước nữa.
Bỗng ngoài cổng có người đi vào, một bà già ăn xin với dáng dấp gầy nhom, tới quần áo cũng tả tơi không còn chỗ nào lành lặn đang cố gắng ẵm đứa cháu chỉ còn da bọc xương của mình đi tới. Bà ấy cầu xin ông từ hãy cứu lấy cháu của bà, bà nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa để trả ơn.
Nhận lấy đứa nhỏ chỉ nặng chừng hơn chục ký trên tay, ông từ rất nhanh đã đem nó vào trong xem xét rồi bắt mạch. Mạch của nó đập yếu vô cùng vì nó đã bệnh và kèm theo nhịn đói rất nhiều ngày rồi.
"Coi chừng nó dùm chú, để chú đi sắc thuốc!" Ông từ không một chút chậm trễ dặn dò Hương và Phương hãy coi chừng giúp ông đứa nhỏ, còn ông phải đi sắc thuốc với nấu một ít cháo để cho đứa nhỏ ăn, nếu nó không ăn thì sẽ không thể cầm cự được nữa.
Ngồi bên cạnh nhìn đứa nhỏ đen đúa đang thở từng hơi yếu ớt, Phương thật sự không thể tưởng tượng nổi tình cảnh trước mắt. Nó quá mức suy nghĩ của cô về người nghèo. Quả thật sống trong nhung lụa từ nhỏ như cô thì chưa từng chứng kiến những thứ thảm thương như thế này.
Bà già với gương mặt nhăn nheo đầy rẫy vết chân chim ngồi đó khóc. Bà lo sợ đứa cháu duy nhất này sẽ rời xa bà bởi vì cả con trai lẫn con dâu của bà đều đi hết rồi. Tất cả chỉ vì không có miếng ăn...
"Bà ăn đỡ chén cháo đi, cháu của bà không sao đâu!" Hương đem một chén cháo nóng vừa được múc ra khỏi nồi đem ra cho bà lão ấy ăn vì nàng biết bà ấy chắc cũng chưa có gì bỏ bụng nên cháo vừa chín là nàng đem ra cho bà ấy ngay.
Đưa bàn tay run rẩy dính đầy bùn đất lên nhận lấy chén cháo, bà ấy thổi nguội một chút rồi đưa lên miệng ăn. Đã hơn hai tháng qua bà mới được ăn một chén cháo gạo trắng như vậy. Bà ấy mừng rỡ, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để gắng gượng ăn nó, nhưng muỗng cháo ấy chỉ vừa đưa tới khóe môi thì cả cơ thể già nua cằn cỗi ấy cũng chẳng trụ vững nữa, chén cháo nóng hổi trên tay tức thời rơi bộp xuống nền gạch vỡ tan tành.
Đôi bàn tay còn vừa bế đứa nhỏ ban nãy cũng đã buông thõng. Chắc có lẽ ban nãy ẵm đứa cháu đi cầu cứu chính là bà đã dùng một chút hơi tàn cuối cùng của mình.
Cháo nóng còn văng tung tóe trên nền gạch và bà ấy còn chưa kịp ăn một muỗng nào thì cũng đã cùng con trai và con dâu mình rời xa nhân thế, rời xa nơi đầy rẫy nỗi đau và sự ác độc này.
Phương đưa tay lên miệng cắn chặt để không phát ra âm thanh đang xúc động của bản thân. Tại sao, tại sao mọi thứ trước mắt cô lại có thể tàn nhẫn tới như vậy, tại sao chỉ một chút nữa thôi thì bà ấy sẽ sống vậy mà tại sao chứ? Hàng vạn câu hỏi tại sao cứ thi nhau lặp đi lặp lại trong đầu Phương.
Tiếng nấc nghẹn không kìm nén được nữa, Phương đi ra sân sau tìm một gốc cây để phát tiết. Rõ ràng dân còn đói khổ như vậy mà cha cô lại nói do họ không chịu mần ăn nên mới dẫn ra cảnh cửa nát nhà tan. Bây giờ cô hiểu rồi, cô hiểu hết rồi. Chính những người như cha mình mới khiến dân chúng rơi vào cảnh lầm than, tới cơm ăn còn chẳng có.
Phương hét lớn lên để mong xua đi cơn bực tức trong người mình, đúng là cô quá ngu ngốc nên mới bị gạt và tiêm nhiễm những điều đó suốt mười mấy năm nay.
Bỗng thắt lưng cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Phương hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. "Em ra đây làm gì, vô trong thôi." Phương nhẹ giọng, cô đưa tay lên tự lau đi hàng nước mắt vẫn còn đang chảy dài trên gò má không cho Hương biết rằng cô đang khóc.
"Em biết cô đang bị sốc, nhưng mà thiệt sự dân nghèo chỉ có vậy thôi, không đủ ăn thì chết." Hương biết nguyên nhân gây ra chuyện này là do mấy ông lớn ép thuế bởi vậy dân không còn đường sống. Nói mấy ông lớn là nàng còn nói tránh, chứ nói trắng ra là cha của Phương vì ở đây chỉ có ông ấy là có quyền lớn nhất. Nhất cha của Phương, nhì cha của Tuấn.
"Nhưng mà nó quá sức tưởng tượng!" Phương thở dài.
"Chỉ phải chấp nhận thôi cô, sống ở cái xã hội này đâu thể mần gì khác hơn." Hương dịu dàng khuyên Phương đừng quá buồn, hãy giữ bình tĩnh rồi vô nhà, đứng ở đây một hồi nắng lắm vì cô chỉ mới đỡ nhức đầu thôi, lỡ đứng một hồi thì bệnh lại tái phát nữa.
Nhìn cái xác chỉ có da bọc xương cùng bộ đồ rách rưới đang nằm trên tấm chiếu mỏng dưới nền đất lạnh tanh, Phương không kìm lòng được, cô xuất tiền túi ra mua cho bà ấy một bộ đồ và một cái hòm đường hoàng để bà ấy có thể yên lòng nhắm mắt. Cha của cô đã gây ra tội lỗi quá nhiều rồi, cô mong chút việc ít ỏi này của cô làm sẽ giảm bớt đi sự áy náy trong cô phần nào.
Do đây là người lạ, cùng việc chết đột ngột như vậy thì ông từ cũng chỉ đành nhờ một vài người quen đào cho ông cái huyệt ở khoảng đất trống phía sau đình để ông chôn nhanh trong ngày. Không trống kèn, không kinh kệ, chỉ đơn giản một vài nén nhang cùng những cục đất lạnh lẽo được quăng xuống theo hòm gỗ vậy mà cũng đã xong một kiếp người.
Phương dẫu đã lấy lại được bình tĩnh nhưng tâm trạng của cô hiện tại cũng không được tốt lắm, cô ngồi đó nhìn về phía xa xăm, dường như cô đang suy nghĩ gì đó thì phải.
Bỗng dưng đứa nhỏ nằm trên giường lên cơn co giật, Phương thấy đứa nhỏ tay chân cũng bắt đầu co quắp lại thì cô chẳng nghĩ ngợi nhiều cho hai ngón tay mình vào miệng nó để nó không cắn lưỡi.
Cơn đau đớn tức thời truyền tới nhưng Phương vẫn không mảy may để ý, cô mặc kệ mép miệng nó trào ra bọt trắng vây đầy ra tay lẫn ngực áo của cô. Cô vẫn kiên trì vuốt lưng nó, ôm nó vào lòng để nó qua đi cơn co giật.
Hương ở bên cạnh thấy Phương phản ứng như vậy thì nàng cũng không nói gì hơn, nàng hiểu một người chưa từng trải qua những thứ này bỗng dưng bị bắt phải chứng kiến mọi thứ thì sẽ sốc tới độ nào, chính nàng cũng như vậy khi lần đầu thấy một người ngã ra chết trước mặt nàng do đã lỡ đắc tội với một tên lính Pháp.
Sau khi cơn co giật qua đi, đứa nhỏ lại trở về trạng thái mê man. Nước cháo đưa tới miệng thì nó có chép chép miệng đôi chút rồi nuốt xuống, chắc là vì quá đói nên đưa bao nhiêu muỗng nước cháo là nó uống hết bấy nhiêu.
"Áo của cô dơ hết rồi, mình về nhà tắm rửa trước nha." Hương thấy Phương vẫn ngồi đó im lặng lo cho đứa nhỏ thì nàng xót lắm. Phương của nàng hồi nàng giờ chưa từng thấy trầm mặc như lúc này.
Phương nhìn tới trời bên ngoài cũng đã trễ, cô thấy Hương chắc mệt rồi nên cô thấp giọng. "Ừ vậy mình về!"
Sau khi gửi lại thêm ít tiền để có thể mua thêm gạo và thuốc đặng ông từ có thể duy trì chữa bệnh miễn phí cho người khác thì Phương và Hương chào tạm biệt ông từ để ông còn trở lại bên kia sông coi sóc đứa nhỏ.
Đi trên con đường đất dẫn về nhà mình, hai người từ đầu chí cuối vẫn im lặng, chỉ có tay là đan chặt vào nhau như là để an ủi đối phương vậy.
Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi thì Phương lấy ra ít vàng còn cất trong hộp, vàng này cô định bụng sẽ cùng Tiên góp lại mua nhà ở Pháp nhưng hiện tại có lẽ sẽ có việc cô cần dùng tới hơn.
"Em rành chuyện này thì mai em đi thương lượng dùm tôi." Phương lấy ra ba miếng vàng rồi cất số còn lại vô tủ. Cô nhờ Hương hãy giúp cô chuyện này, vì chỉ có nàng là rành rọt mấy thứ mua bán đổi chác mà hơn cô.
"Cô nhờ em chuyện chi?"
"Ngày mai, em lấy ba miếng vàng này đi mua gạo rồi nói cho mấy người ăn xin với gia cảnh không mấy khá giả tới đình làng, tôi cho họ gạo không lấy tiền." Phương ngồi xuống cạnh với Hương, cô đặt vàng xuống bàn, chậm rãi nói ra ý định của cô. Cô đang muốn phát gạo và phát thuốc miễn phí, không phải là cô làm để lấy tiếng mà là cô đang thật sự rất xót cho bọn họ. Dẫu sao tiền này cũng là tiền cha cô ăn trên xương máu của dân, giờ đây cô lấy trả lại họ thì cũng chẳng có gì sai.
Hương đưa tay nhận lấy số vàng trên bàn, nàng ngước đôi mắt long lanh đầy hơi nước nhìn tới Phương. "Cảm ơn cô!" Nàng cảm động nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro