Hiện tượng "Hiện hồn về đón" hậu thảm họa 11/3 - là thật hay ảo giác
Thảm họa kép 11/3 tại miền Đông Nhật bản đã qua đi được hơn 11 năm. Trận động đất và sóng thần kinh hoàng năm đó đã cướp đi mạng sống của hơn 18.000 người. Khiến hơn 18.000 gia đình chìm trong nước mắt và đau thương.
Sau thảm họa, người ta vẫn thường rỉ tai nhau về các câu chuyện kỳ bí rằng họ cảm nhận được sự hiện hữu của "linh hồn" người đã khuất ở vùng hứng chịu thiên tai. Hay còn gọi là hiện tượng "hiện hồn về đón" - hiện tượng xảy ra khi ta trông thấy người thân đã mất từ lâu xuất hiện.
Vô vàn câu chuyện tâm linh hậu thảm họa kép 11/3 đã được tác giả Okuno Shuji tổng hợp và ghi lại qua 3 hành trình Xuân, Hạ, Thu trong cuốn sách "Dẫu hóa linh hồn xin hãy ở bên tôi". Okuno Shuji chia sẻ rằng, ông như được một thế lực vô hình nào đó thôi thúc bước vào khu vực đổ nát sau thảm họa để lắng nghe và viết nên những câu chuyện này.
Hiện tượng "hiện hồn về đón" đã dẫn dắt Okuno Shuji đến với rất nhiều câu chuyện ma mị tại vùng xảy ra thiên tai. Những câu chuyện mà trước nay thân nhân gia đình người đã mất còn giấu kín trong lòng vì e ngại lời đàm tiếu từ xung quanh...
1.Mẹ tôi qua đời vào ngày 23 tháng Tư, ngay sau khi thảm họa vừa đi qua. Nhận được tin từ bệnh viện, khuya ngày 22, tôi cùng em trai vào viện và túc trực bên cạnh bà. Khi trời hửng sáng, tôi vừa kéo rèm thì đập vào mắt là khung cảnh hàng cây anh đào đương độ nở rộ nhất ngoài cửa sổ. Sinh thời, mẹ tôi rất yêu hoa anh đào. Năm lần bảy lượt, bà bảo mình muốn ngắm hoa, nhưng đến xoay trở người lúc ngủ, bà còn không làm được, nên hẳn bà bức bối lắm. Nghĩ đến đấy, tôi thì thầm: 'Mẹ ơi, hoa anh đào nở đúng lúc quá mẹ nhỉ.' Chừng một năm trôi qua, tôi quyết định đến bệnh viện ngắm hàng cây hoa anh đào ngày xưa, xem như tưởng nhớ mẹ. Tuy nhiên, chẳng biết vì lý do gì mà nơi đó không còn cây anh đào nào. Tôi hỏi nhân viên tại đó thì họ quả quyết trả lời 'Trước giờ ở đây không trồng cây anh đào nào cả'.
2. Cậu con trai ba tuổi mất sớm xuất hiện và mỉm cười với mẹ
Bé Ko chưa bao giờ sống trong căn phòng này, nhưng trong mơ, thằng bé ngồi trên chiếc nệm tròn đặt trước bàn thờ và nhe răng cười. Từ ngày xưa, bé Ko đã hay nói với tôi, 'Mẹ ơi, mẹ cười lên đi.' Tôi chỉ cần quay đi một chút, thằng bé sẽ cất tiếng hỏi, 'Mẹ ơi, mẹ bực mình gì thế?' Khi tôi đáp, 'Mẹ có bực gì đâu.' Thằng bé sẽ chu môi bắt chước làm mặt xấu như bạch tuộc để chọc cho tôi cười. Tôi mơ thấy cháu trong dáng vẻ ấy. Giấc mơ sống động và rực rỡ màu sắc, nhưng lại không có tiếng.
'Ko ơi, mẹ không cười được. Mẹ không cười được, vô ích thôi.'
3. "Một ngày mùa hạ năm xảy ra trận động đất, tôi ở lại khu tạm cư làm việc đến tận khuya, bỗng dưng thấy ở ngoài cửa sổ có rất nhiều người lạ lom lom nhìn vào. Lúc ấy, chẳng hiểu sao tôi nghe thấy giọng nói của một cô gái trẻ vang lên trong đầu: 'Tôi đã chết rồi thì phải'. Vô cùng kinh ngạc, một lần nữa tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ thì chỉ trông thấy hồn ma của những người lớn tuổi."
4. "Hôm ấy, tôi nghe thấy chuông cửa, ra ngoài mở cửa thì bắt gặp một cô gái ướt sũng người đang đứng đó. Tôi cũng lấy làm lạ, nhưng thấy cô gái hỏi mượn đồ để thay nên tôi cũng chỉ đưa cho bộ đồ rồi đóng cửa, nhưng vừa đóng xong thì lại có tiếng đinh đoong vang lên. Khi mở cửa lần nữa, tôi trông thấy cả một đám đông nhao nhao đòi mượn đồ thay ở lối ra vào nhà."
5. Ở thành phố Ishinomaki, số người báo họ có cảm giác mình đâm phải ai đó khi đang chạy xe trên đường nhiều đến độ một số đoạn đường còn bị ngừng lưu thông. Những câu chuyện kiểu này nghe kinh dị chẳng khác gì các truyền thuyết đô thị, nhưng vào thời điểm đó, chúng nhan nhản như sao trên trời.
6. Có một vị khách lên xe tại ga Furukawa (tỉnh Miyagi) yêu cầu tôi chở đến bệnh viện ở thành phố Rikuzentakata (tỉnh Iwate), song khi đến nơi thì chỉ thấy khoảnh đất trống. Tôi quay ra sau, thốt lên 'Quý khách ơi!' nhưng chẳng thấy ai ngồi trên băng ghế.
7. Con mặc quần áo đỏ, đứng bên trái tôi, nhún nhảy theo điệu nhạc. Tôi khóc và khen, "Con gái bố đáng yêu lắm" rồi tỉnh giấc, nhưng dù nhắm mắt lại, khung cảnh vẫn giống như sau khi hỏa táng. Con đang vẫy tay với một người phụ nữ mà theo tôi đoán là mẹ bé. Ai vậy nhỉ? Tôi trông thấy người nào đó. Tôi mở mắt, thức dậy, kiểm tra xem đây có phải hiện thực hay không rồi lại nhắm mắt và thấy mãi khung ảnh này. Ánh sáng mờ ảo trong màn đêm, giống chiếc tivi không thu được sóng. Có cảm giác linh hồn tồn tại như bao điều bình thường, tựa hồ những người đang vô tư đi lại trên đường phố ở một vùng đất ấm áp phía Nam.
Có rất nhiều những câu chuyện tâm linh kỳ lạ được kể lại trong cuốn sách này. Những người đã bị tước mất cuộc đời trong thảm họa năm ấy tìm mọi cách để quay trở về bên cạnh những người thân của họ. Không ai có thể kiểm chứng được câu chuyện về sự xuất hiện của "linh hồn", nhưng sự xuất hiện của họ sau thảm họa thay vì khiến người ở lại sợ hãi, thì họ coi đó là niềm an ủi và sợi dây liên kết diệu kỳ nối gần hai thế giới.
Còn bạn, bạn có tin vào hiện tượng "hiện hồn về đón" không?
⭐Trích Dẫu hóa linh hồn xin hãy ở bên tôi | Okuno Shuji
Những câu chuyện chưa kể hậu thảm họa kép 11/3
⭐Link đặt sách: https://tinyurl.com/ben-toi-tiki
https://tinyurl.com/ben-toi-sp
Theo: Creepypasta Việt Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro