Chương 32 - 36
Chương 32: Không cần né tránh
"Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân tiến vào Hàn Môn Thành".
"Bọn họ vào Hanh Thông Tụ Nguyên, được mời lên lầu, hẳn là tới gặp Tiền Dự Chi."
"Nội dung trò chuyện không rõ, Tiền Dự Chi tiễn bọn họ ra cửa, Tiếu Đình Vân ôm một chiếc hộp bạch ngọc, dài ba thước, không biết là thứ gì."
....
Ba năm qua, đây là lần đầu tiên Mạnh Tuyết Lý rời khỏi Hàn Sơn. Chuyến đi này tuy chẳng khoa trương, nhưng cũng không tận lực ngụy trang, che dấu tung tích, đương nhiên rơi vào mắt người có tâm.
Bên trong Hàn Môn Thành xác thực an toàn, nhưng nhiều người phức tạp, lại có liên quan dây mơ rễ má với Hàn Sơn Kiếm Phái.
Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu có thể phát hiện khí tức nguy hiểm của cường giả, nhưng không đề phòng tai mắt thám tử tu vi thấp kém lẫn trong đám đông. Những người đó đã trải qua huấn luyện hà khắc, khi quan sát rất ung dung bình thản, thậm chí còn cẩn thận giữ khoảng cách với bọn họ.
Từ lúc hai người xuống núi, vô số tin tức được truyền ra, Từ Hàn Môn Thành đến phía sau Hàn Sơn, cuối cùng đến chỗ sâu nhất của sơn cốc vắng vẻ.
Sơn cốc tên là "Tĩnh Tư", trong cốc tuyết trắng bao phủ, hoang vắng không tiếng động.
Trong núi dù vắng vẻ thế nào, luôn có tiếng gió thổi qua tán lá, suối chảy róc rách, côn trùng chim chóc kêu vang, nhưng ở đây thì khác, chẳng có gì cả, giống như hết thảy đều không có sức sống, bất động. Danh xứng với thực là nơi yên tĩnh nhất Hàn Sơn.
Năm ấy khi Tễ Tiêu Kiếm Tôn chứng đạo thành thánh, hai bên vách núi ở cửa cốc đất đá rơi xuống, cơ hồ lấp kín con đường từ trong cốc ra bên ngoài, chỉ còn lại một lối đi chật hẹp tối tăm, mỗi một lần chỉ cho phép một người đi qua.
Đi trên con đường này, ngửa mặt trông lên đỉnh đầu chỉ thấy bầu trời như một sợi chỉ, khó tránh khỏi sinh lòng sợ hãi. Sợ rằng tảng đá ngàn cân đột nhiên nghiêng ngả, khiến người ta táng thân đáy cốc, không thấy mặt trời.
Khi Tễ Tiêu thành thánh, thiên tượng chiếu sáng bầu trời Hàn Sơn, Thái Thượng trưởng lão từ đó chỉ ở bên trong "Tĩnh Tư cốc", bắt đầu cuộc sống ẩn cư lánh đời. Hắn không ra khỏi cốc, thỉnh thoảng sai đại đệ tử Chu Dịch đưa tin ra bên ngoài, hoặc cho mời Chưởng môn chân nhân tới, giáo huấn chúng phong chủ.
Hắn dùng thủ đoạn thần thông tạo nên con đường "Nhất Tuyến Thiên", nhắc nhở hậu bối gia tộc nhất định phải cố gắng: Tễ Tiêu giống như tảng đá lớn treo trên đỉnh đầu, tính mạng của các ngươi nguy trong sớm tối, lúc nào cũng cần phải cảnh giác.
Chưởng Môn chân nhân tuy kỳ vọng Hàn Sơn đoàn kết ổn định, nhưng hiềm khích giữa Thái Thượng trưởng lão và Tễ Tiêu không thể giải trừ, trừ khi thời gian quay ngược lại, hốt lại nước đã đổ ra, năm ấy Hồ Tứ không mắng chửi người, cũng không bỏ đi.
Trong Tĩnh Tư Cốc, giữa tuyết trắng và núi non, không bắt gặp kiến trúc tường trắng ngói đen thường dùng của Hàn Sơn, tất cả lầu các đều là màu đỏ thắm. Từ xa nhìn lại, tựa như sơn đỏ loang lổ trên nền trắng.
Bởi vì chủ nhân nơi này lớn tuổi, kiêng kỵ màu trắng phối với màu đen.
Hai màu sắc ấy khiến hắn liên tưởng đến "phát tang".
Thái Thượng trưởng lão kiêng kỵ nhiều thứ, những người hầu hạ hắn thường ngày lúc nói chuyện, thậm chí không dám nhắc đến mấy chữ xui xẻo như "chết", "bỏ mình", "tế điện", "đoản thọ",....
Ngoại lệ duy nhất vào hôm Kiếm Tôn về trời, người báo tang chạy vào trong cốc, dưới tình thế cấp bách, nói thẳng: "Đạo Tôn, xảy ra chuyện lớn rồi, Kiếm Tôn bỏ mình."
Mọi người hoảng hốt, nghĩ rằng người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ai ngờ phía sau màn, truyền ra giọng nói khàn khàn bình tĩnh của Thái Hành Đạo Tôn: "Ta biết rồi, lui xuống đi."
Thái Thượng trưởng lão đạo hiệu "Thái Hành", sống hơn năm trăm sáu mươi năm, thấy đủ sự chìm nổi lên xuống của người tu hành, đếm không hết đã ngao chết bao nhiêu nhân vật vĩ đại.
Có đôi khi, ngao chết người khác, chính là tác thành cho mình.
Ai mà biết được thọ nguyên của hắn còn lại bao nhiêu, có khả năng đột phá nữa hay không.
Tễ Tiêu mặc dù cười gọi hắn là "lão bất tử", nhưng chỉ có Tễ Tiêu hoặc Hồ Tứ hiện tại dám nói như vậy. Hàn Sơn mọi người, thậm chí người tu hành ở phái khác, đối với cường giả sống rất lâu, nội tình thâm hậu như hắn, vẫn tồn lòng kính sợ.
....
Bên trong điện thờ u ám vắng lặng, đốt một ngọn trường minh đăng, ánh nến dập dờn.
Chu Dịch đứng bên ngoài bức màn dầy, bẩm báo từng tin tức truyền ra từ Hàn Môn Thành, Hanh Thông Tụ Nguyên.
Hồi lâu chỉ có tiếng đồng hồ nước tí tách vang vọng trong điện, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Chu Dịch tâm thần bất an, suy nghĩ xem đã nói sai ở đâu, vội vàng bổ sung:
"Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân kia, chỉ là hai con kiến Luyện Khí Kỳ, đương nhiên không đáng để Đạo Tôn phí tâm. Nhưng Tiền Dự Chi người này xảo trá vô sỉ, nhiều lần cự tuyệt Chu gia ta lấy lòng, hôm nay lại cùng hai người kia tiếp xúc....Đệ tử cả gan suy đoán trong đó có kỳ hoặc, mới đến bẩm báo Kiếm Tôn."
Trong lòng hắn rõ ràng, Thái Hành Đạo Tôn chán ghét Tiền Dự Chi.
Tiền Dự Chi quăng kiếm theo buôn bán rời khỏi Hàn Sơn, là một chuyện xấu hổ. Thái Hành Đạo Tôn hạ lệnh, trên dưới Hoài Thủy Chu gia không được giao dịch với Tiền Dự Chi, một đồng tiền cũng không để cho hắn kiếm.
Nhưng mà hơn trăm năm qua, Hanh Thông Tụ Nguyên mở chi nhánh khắp nơi, đồ tốt giá cả vừa phải, danh tiếng vang dội. Lệnh cấm này bị người ta vô tình hay cố ý, bất tri bất giác loại bỏ.
Nhưng Thái Thượng trưởng lão càng thêm không ưa Tiền Dự Chi.
Thật ra loại chán ghét này rất vô lý, dù sao Tiền Dự Chi cũng không phải đệ tử hoặc con cháu của hắn, nhưng hắn tự cho mình là trưởng bối.
Luôn có vài người tuổi càng lớn, càng không chịu được người trẻ tuổi sống thoải mái, hận không thể khiến họ nếm chút khổ sở, ít nhất phải khổ hơn mình luyện kiếm năm xưa, mới coi là bình thường giáo dục.
Nếu như không theo ý muốn của hắn chịu khổ, hết lần này đến lần khác lại sống rất tốt, vậy chắc chắn không bình thường, có vấn đề.
Sau khi Tễ Tiêu mất, Trường Xuân Phong chỉ còn lại quả phụ của hắn. Trong Hàn Sơn phe Thái Thượng trưởng lão cho rằng, hàng năm ba chục ngàn thượng phẩm linh thạch, cung cấp nuôi dưỡng Mạnh Tuyết Lý vô dụng, thật sự quá lãng phí. Chưởng môn và năm phong chủ nhất định không chịu thỏa hiệp, tuyên bố nếu hắn là đạo lữ của Tễ Tiêu, thì cái đó là y nên được.
Vì vậy đại đệ tử của Thái Hành Đạo Tôn, âm thầm tiếp xúc với Tiền Dự Chi-người quản lý kho riêng của Tễ Tiêu.
Cho Dịch vốn cho rằng vạn vô nhất thất. Kẻ mạnh mới có quyền lập ra quy tắc, năm đó Tễ Tiêu mạnh nhất, cho nên được hết thảy thứ tốt, Hàn Sơn cũng do hắn định đoạt. Bây giờ Tễ Tiêu đã chết, Hàn Sơn nên nghe theo ai, chẳng phải dễ thấy quá rồi sao?
Nhưng lần trò chuyện đó cực kỳ không vui.
Hắn đi tới Hanh Thông Tụ Nguyên, được quản sự mời lên lầu, Tiền Dự Chi sai người pha trà rót nước, thái độ lễ phép.
Hắn chỉ ra hai con đường cho Tiền Dự Chi, để kho riêng của Tễ Tiêu quy về kho chung của Hàn Sơn, hoặc để Hoài Thủy Chu gia nhận một nửa sản nghiệp, nửa còn lại thuộc về Tiền Dự Chi. Người thông minh sẽ chọn cách thứ hai, nhưng Tiền Dự Chi chẳng chọn cái nào. Mặt mỉm cười, thái độ rất kiên quyết.
Chu Dịch dần mất kiên nhẫn: "Thái Hành Đạo Tôn có lệnh, ngươi dám không theo?"
Tiền Dự Chi cầm quạt xếp gõ bàn: "Chu sư huynh chớ mang Đạo Tôn ra dọa ta, kẻ hèn này đã không còn là kiếm tu. Thương nhân coi trọng lợi ích, không nói đạo nghĩa, Kiếm Tôn chia ta năm thành lợi, ta đương nhiên sẽ vì Kiếm Tôn làm việc."
Chu dịch vẻ mặt lạnh lùng: "Kiếm Tôn đã chết, kẻ thức thức mới là trang tuấn kiệt, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu?"
Tiền Dự Chi thờ ơ cười cười: "Tuy Kiếm Tôn đã mất, nhưng đạo lữ của hắn vẫn còn, Trường Xuân Phong vẫn còn. Thế nhân đều biết, phu thê một lòng."
"Nếu đạo lữ của hắn cũng không còn nữa thì sao? Đợi đến lúc đó, ngươi muốn theo người khác, sợ là đã muộn!"
Tiền Dự Chi mỉm cười lắc đầu, mở ra quạt xếp trong tay. Chỉ thấy mặt quạt có dòng chữ rồng bay phượng múa: "Liên quan mẹ gì đến ngươi".
Chu Dịch thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên đứng dậy: "Ngươi càn rỡ!"
Tiền Dự Chi phe phẩy mặt quạt "Liên quan mẹ gì đến ngươi", hạ thấp giọng nói:
"Kẻ hèn mặc dù tu vi không tốt, cũng chẳng phải hạng người mặc cho ngươi gây khó dễ. Ta ở vô số cửa hàng, tiền trang, hiệu cầm đồ nhân gian để lại một ngọn hồn đăng. Các chưởng quỹ, quản sự đã sớm học thuộc lòng chỉ thị của ta, chỉ cần hồn đăng của ta vừa tắt, sẽ mở túi gấm ta để lại, làm việc theo hướng dẫn trong cẩm nang...
"Nếu ta thân tử đạo tiêu, chưa đến nửa giờ, bảo đảm cả nhân gian, thậm chí cả tam giới đều biết ta vì sao mà chết! Bởi vì Thái Hành Đạo Tôn thèm muốn kho riêng của Kiếm Tôn, mưu tài hại mệnh, hãm hại hậu bối. Không tin? Cứ thử mà xem?"
Dứt lời không đợi đối phương phản ứng, cất cao giọng nói: "Người đâu! Tiễn khách quý ra cửa-"
Chu Dịch nghe xong tâm tư thay đổi nhanh chóng, gắng gượng nhịn xuống, trở về Tĩnh Tư Cốc bẩm báo với Thái Hành Đạo Tôn.
Với tu vi của Đạo Tôn, không phải không thể giết người này, nhưng có vài người sau khi chết sẽ mang đến phiền toái, so với khi còn sống còn nhiều hơn.
Tiền Dự Chi rất chăm chỉ làm ăn buôn bán, ở nhân gian các nơi mở đường thông thương, vượt qua tu hành giới và người phàm thế tục, rễ sâu lá lớn, con đường ngoài sáng trong tối lan truyền tin tức nhiều không đếm xuể.
Nếu dám can đảm không sợ hãi như vậy, tất có chỗ dựa, đã bố trí từ sớm.
Còn những quản sự kia, một lòng trung thành với Tiền Dự Chi. Có thể giết Tiền Dự Chi, nhưng có thể đồng thời giết ngàn người, vạn người sao?
Huống hồ Thái Hành Đạo Tôn cũng không muốn giết người này, mà muốn người này phục vụ cho mình.
Chu Dịch lại chờ giây lát, phía sau màn rốt cuộc vang lên giọng nói khàn khàn già nua:
"Ngươi cảm thấy hai người họ, đến gặp Tiền Dự Chi làm gì?"
Chu Dịch cẩn thận đáp: "Chắc là có liên quan đến việc Mạnh Tuyết Lý đến Hãn Hải bí cảnh."
Vốn Mạnh Tuyết Lý chỉ là một tiểu nhân vật không đáng kể, nhưng ở Diễn Kiếm Bình ngay trước mặt mọi người hắn khiến Chu Vũ bị thương, lại nhận tiên thiên kiếm thể Tiền Dự Chi làm đồ đệ, chuyến đi này liền có vẻ quỷ dị.
Giọng nói sau màn lại cất lên: "Ngươi cảm thấy tộc ta vì sao lại tồn tại lâu dài?"
Chu Dịch đáp: "Bởi vì Đạo Tôn ngài sừng sững không ngã, như mặt trời trên không. Mặt trời tỉnh thoảng bị mây đen che lấp, nhưng sẽ không rơi xuống."
"Không! Bởi vì chúng ta chưa bao giờ coi thường tai họa ngầm, dù nhỏ như con kiến."
Chu Dịch vội vàng nói: "Đệ tử thụ giáo!"
Giọng nói sau màn trầm thấp: "Bọn họ là muốn tuyên chiến với ta."
Bọn họ, là chỉ Chưởng môn chân nhân và các phong chủ. Trong nội môn đệ tử của Hàn Sơn, bầu không khí giữa hai phe càng ngày càng căng thẳng.
Mâu thuẫn không sinh ra trong một sớm một chiều, Chưởng môn ở Giới Luật đường phạt nặng ba người, chỉ là mồi dẫn lửa thôi.
Vốn Chưởng môn muốn môn phái đoàn kết, nhưng lại đúng vào thời kỳ đặc biệt Tễ Tiêu mất chưa lâu, ở trong mắt môn phái khác, mọi cử động dù nhỏ nhất cũng mang một hàm nghĩa khác. Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân đúng lúc này triển lộ tài hoa, giống như con tốt dò đường trong tay Chưởng môn.
Thái Thượng trưởng lão nói: "Mạnh Tuyết Lý, ta thấy y cũng không đơn giản. Cần sớm sắp xếp."
Chu dịch nói: "Đệ tử biết, Hãn Hải bí cảnh, ngoại trừ bố trí nhân thủ đoạt thủ khoa, còn phải nhân tiện giải quyết người này."
Cả gia tộc, vì Hãn Hải bí cảnh thi đấu lần này, đã lên kế hoạch chu toàn.
....
Trong hộp ngọc có gì?
Chả trách Tiền Dự Chi mập mờ úp mở, thần thức mạnh mẽ đến cảnh giới như hắn, không cần mở hộp, cũng có thể mơ hồ cảm giác được trong hộp là một thứ hình trụ dài, cũng không biết Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu chỉ là đạo lữ giả có tiếng mà không có miếng, nên hiểu lầm.
Trước khi chia tay, Tiền Dự Chi đưa cho Mạnh Tuyết Lý một ngọc bội khắc mây, bằng tín vật này, có thể ở nhân gian, bất kỳ một cửa hàng, hiệu buôn dưới danh nghĩa Kiếm Tôn, góc bên phải bảng hiệu có khắc ký kiệu mây lành, tùy ý lấy linh thạch, pháp khí, đan dược,...
Sau khi rời khỏi Hanh Thông Tụ Nguyên, Mạnh Tuyết Lý liền đưa nó cho Tễ Tiêu - y không phải phụ huynh thích vui vẻ thay trẻ con giữ tiền mừng tuổi.
Tễ Tiêu có chút cười khổ, tiểu đạo lữ tín nhiệm đệ tử đến vậy sao? Gia sản lớn như vậy cũng tùy tiện giao phó? Thật may đệ tử của y là mình.
Mạnh Tuyết Lý trong lòng chỉ có món quà, trên đường trở về Trường Xuân Phong luôn mất bình tĩnh, không nhận ra ánh mắt đệ tử nhìn mình.
Tối nay gió đêm ở Trường Xuân Phong dường như đăc biệt ấm áp, trong gió có vị ngọt của hoa đào sợi vàng, Mạnh Tuyết Lý nghĩ.
Y và đại đệ tử ở cách vách, thấy đệ tử hiếu thuận cả đường thay y ôm hộp ngọc, cảm thấy sâu sắc vui vẻ yên tâm.
Tễ Tiêu đưa hộp cho y: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Mạnh Tuyết Lý đưa tay ngăn cản: "Người một nhà, không cần tránh né, cùng xem đi."
Vật cha ngươi để lại, chẳng có gì mà không thể để ngươi xem.
Mạnh Tuyết Lý trịnh trọng mở hộp, chính y cũng không nhận ra sự mong đợi trong lòng.
Sau đó y từ trong hộp lấy ra một cây ...
Gậy sắt?
Mạnh Tuyết Lý ngơ ngác giơ gậy sắt lên: "Hửm?"
"Khụ khụ khụ khụ". Tễ Tiêu vội vàng giải thích: "Không phải dùng như vậy, ngươi xem."
Chương 33: Quang Âm Bách Đại
Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm, ta dùng cây gậy sắt này để làm gì?
Lại thấy gậy sắt vào tay đệ tử, vang lên tiếng loong coong, một lưỡi dao sắc bén lấp lánh ánh bạc bắn ra từ đầu gậy!
"Là trường thương!" Mạnh Tuyết Lý ngạc nhiên mừng rỡ hô.
Thân thương đúc bằng sắt lấy từ thiên thạch, vô cùng cứng rắn nhưng rất nhẹ, mũi thương phá vỡ bóng đêm, từng tia sáng như cầu vồng trên lụa trắng, cực kỳ oai phong.
Tễ Tiêu không đáp, hai tay nắm chặt hai đoạn thân thương, hơi dùng sức, lại nghe cách một tiếng, mũi thương thu về. Mà ở giữa thân thương bị tách ra, chia làm hai, mỗi đầu bắn ra một lưỡi dao sắc bén.
Hắn trái phải mỗi tay cầm một nửa, tựa như hai thanh đoản kiếm.
Mạnh Tuyết Lý ánh mắt sáng rỡ: "Mau cho ta thử chút!"
Hóa ra là một binh khí có thể thay đổi hình dạng!
Mạnh Tuyết Lý lưu loát cởi áo khoác ngoài, vứt cho đệ tử. Đồng thời nhận lấy hai thanh đoản kiếm, chạm vào nhau, bắn ra tia lửa nhỏ, tiếng vang kéo dài, không khỏi cất cao giọng: "Thật là thần binh!"
Tễ Tiêu mỉm cười, nghĩ thầm thứ này còn có thể biến thành cái khác nữa, với sự thông minh của tiểu đạo lữ, sau khi tới tay chắc chắn sẽ biết.
Mạnh Tuyết Lý dậy lên hứng thú, cảm thấy trong viện không đủ rộng rãi, không thi triển được, cầm song kiếm nhảy lên mái nhà.
Tễ Tiêu bị dọa sợ hết hồn: "Chậm chút, coi chừng."
Mạnh Tuyết Lý giống như không nghe thấy, bay nhảy giữa đầu cành cây và nóc nhà mái cong, giống như một con chim yến linh hoạt, đề khí, chạy về phía đỉnh núi.
Tễ Tiêu bó tay cười cười, cũng vận lên chân nguyên đuổi theo y.
Ánh trăng trong sáng rơi xuống Trường Xuân Phong, cá chép trong ao tự tại bơi lội, rừng hoa đào giống như được phủ một tầng sáng bạc. Gió rừng thổi tán lá xào xạc, hết đợt này đến đợt khác, hai người bay vút, thân hình lúc lên lúc xuống, đảo mắt đã tới gần Quan Cảnh Đài.
Mạnh Tuyết Lý hai tay chặp lại, song kiếm trở thành trường thương, đột nhiên mũi thương chĩa xuống đất, mượn lực nhảy lên, thân hình nháy mắt đề lên bảy tám trượng, nhảy lên thảm cỏ trên Quan Cảnh Đài.
"Ầm!"
Nơi mũi thương rơi xuống, bên cạnh sơn đạo phía sau, cây cổ thụ ngã gục.
Tễ Tiêu thấy y nhập tâm, không khỏi theo sát, bảo vệ ở bên cạnh y.
Xung quanh đỉnh núi biển mây cuồn cuộn tụ hội, gió đêm đập vào mặt, khiến quần áo tung bay trong gió.
Trận pháp "Vạn cổ trường xuân" vào ban đêm, ánh sáng nhu hòa càng thêm rõ ràng, bao phủ trên đỉnh đầu, giao thoa với ánh trăng phía tây biển mây.
Mạnh Tuyết Lý cầm trường thương nhìn xung quanh, cảm xúc phập phồng, lần nữa thở dài nói: "Thật là thần binh!"
Lưỡi dao sắc bén trong tay hắn vạch qua từng vệt sáng bạc, thảm cỏ bùn đất tung bay, tia lửa văng khắp nơi. Thân pháp chiêu thức không tên không phái, tùy theo tâm ý mà động.
Từ lúc y từ bỏ yêu thân, chuyển kiếp làm người, luôn cảm thấy binh khí nhân gian không hợp ý mình, không linh hoạt tiện lợi bằng yêu thân.
Đao rìu kiếm kích y có thể dùng, cũng có cách sử dụng đặc biệt của riêng mình, vốn định sau này tùy tiện phối hợp với một thanh kiếm đủ sắc bén là được. Ai ngờ đêm nay được kỳ binh, có thể nói như hổ thêm cánh, như cá gặp nước.
Binh khí này có thể thay đổi thành trường côn, hoặc trường thương, hoặc song kiếm, lưỡi dao sắc bén có thể làm phi tiêu, giống như làm ra là để cho y vậy.
Tễ Tiêu đứng bên cạnh, nghiêm túc chăm chú nhìn y.
Nếu bàn về bản lĩnh lời ngon tiếng ngọt, thủ đoạn trêu ghẹo người khác, một trăm Kiếm Tôn cộng lại, cũng không sánh bằng một đầu ngón tay của Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ.
Tễ Tiêu chỉ hiểu luyện kiếm, tất cả những suy nghĩ độc đáo thông minh, đều dùng cho việc liên quan đến chiến đấu.
Nhưng nếu không có một Tễ Tiêu như vậy, cũng chưa chắc sẽ có binh khí tuyệt thế vô song, chỉ thích hợp với một mình Mạnh Tuyết Lý này. Đổi người khác tới dùng, không những mất đi linh hoạt, mà còn bị nó làm cho mệt mỏi, trói buộc bản thân.
Sau nửa đêm, gió núi càng dữ dội hơn, bóng trăng bị biển mây che đậy, Mạnh Tuyết Lý mới tận hứng.
Thảm cỏ của Quan Cảnh Đài trở nên hỗn loạn, khe sâu giăng khắp nơi, giống như bị người tùy ý vạch lên.
Mạnh Tuyết Lý ngồi xuống đất, cảm thán hài lòng.
Tễ Tiêu đi lên trước, ngồi bên cạnh y.
Mạnh Tuyết Lý nhìn hắn, thần thái chuyên chú, nhưng hai tròng mắt dường như còn chứa vệt nước trong suốt: "Tễ Tiêu trước khi đi nói, muốn tặng ta một món quà, ta nghĩ rằng là ngươi. Thì ra không phải, là binh khí này." Tễ Tiêu còn truyền lại cách dùng binh khí cho con trai, có thể thấy rất dụng tâm.
Lần này y không nhắc đến "đạo lữ của ta", mà gọi là Tễ Tiêu.
Tễ Tiêu không hiểu cau mày, đang định truy hỏi, lại thấy Mạnh Tuyết Lý nháy mắt, một giọt lệ rơi xuống.
Tễ Tiêu giật mình, đầu óc trống rỗng, tay chân luống cuống nói: "Khóc cái gì!"
Hắn cũng không biết nên khuyên giải an ủi thế nào, chỉ nói:
"Chỉ là một binh khí kỳ môn, khí phôi tài liệu không sánh bằng Sơ Không Vô Nhai, không đáng để ngươi khóc!"
Nước mắt của Mạnh Tuyết Lý như từng chuỗi hạt châu, từng giọt rơi xuống: "Gì mà có đáng giá hay không? Nhân gian có câu, "Bảo vật dễ tìm, tình lang khó kiếm", khí phôi tài liệu có gì mà hiếm có, trong lòng hắn có ta, mới có thể làm ra thần bình hợp ý ta đến vậy. Ngươi, ngươi không hiểu."
Tễ Tiêu ngơ ngác.
Một thứ cảm xúc không nói rõ được nảy lên trong lòng hắn.
Giống như nơi mềm mại nhất ở sâu trong nội tâm, nhưng cực kỳ xa lạ, bị linh điêu dùng móng vuốt nhỏ, cào nhẹ một cái.
Hắn giơ tay muốn lau đi nước mắt cho Mạnh Tuyết Lý, lại bị y nghiêng đầu né tránh.
Mạnh Tuyết Lý qua loa lau mặt.
Tễ Tiêu theo hắn xin lỗi: "Được rồi được rồi, ta không hiểu."
"Ngươi đừng khóc nữa, đặt tên cho nó đi." Tễ Tiêu nói.
Mạnh Tuyết Lý lau nước mắt, cũng cảm thấy mất mặt. Mất hết uy nghiêm của sư trưởng, trưởng bối.
Y rũ mắt, lẳng lặng quan sát kỳ binh. Dưới ánh sáng của trận pháp "Vạn cổ trường xuân", thân thương lóe lên ánh sáng bạc nhàn nhạt.
Mạnh Tuyết Lý nói: "Tiên hiền có câu,"Phu thiên đại giả, vạn vật chi nghịch lữ dã, quang âm giả, bách đại chi quá khách dã" (Vòng trời đất chẳng qua quán trọ; Còn thời gian, khách của trăm đời) ". Bảo kiếm của đạo lữ ta tên là Sơ Không Vô Nhai, ý rằng thiên địa bao la, vô biên vô tận."
"Thanh kỳ binh này của ta, gọi là "Quang Âm Bách Đại", mang ý thời gian vội vã trôi qua, làm khách trăm năm, ta luôn nhớ đến hắn."
Tễ Tiêu cười nói: "Quang Âm Bách Đại phối với Sơ Không Vô Nhai, rất tốt."
Chương 34: Không được sờ
Mạnh Tuyết Lý nước mắt đã khô, nỗi buồn đã vơi bớt phần nào, ánh mắt dần trở nên kiên định, chuyển đề tài:
"Không tốt, không phải "bảo vật vô giá, có tình lang", hẳn là "Báo quân Hoàng kim đài thượng ý,Đề huề Ngọc long vị quân tử(*)"!"
-trước đây Tễ Tiêu cứu mạng y, sau đó lại tặng thần binh, lấy gì báo đáp ân tình và sự tín nhiệm này?
Chỉ có thể cầm lên "Quang Âm Bách Đại", tra rõ cái chết của Tễ Tiêu, bảo vệ di sản của Tễ Tiêu, bảo vệ con trai hắn.
Tễ Tiêu bối rối, theo bản năng gật đầu: "Đúng, không sai..." Ngươi vừa khóc lòng ta khó chịu, chỉ cần ngươi không khóc, ngươi nói gì cũng đúng. Nhưng nhớ lại những lời Mạnh Tuyết Lý đã nói khi tức giận, với thân phận hiện tại của hắn không thể phụ họa, bèn không biết phải nói gì.
Mạnh Tuyết Lý nghĩ, nếu như viết lại câu chuyện của y và Tễ Tiêu, nhất định là "Đại yêu gặp nạn, may mắn được Kiếm Tôn cứu mạng, từ đó đi theo Kiếm Tôn, trung thành tận tâm để báo đáp ân tình".
Sau khi y tới nhân gian, mới bắt đầu biết đến thoại bản kể chuyện, tựa như trẻ nhỏ vừa học được cái mới, không nhịn được luôn nhắc đến. Tương tự đạo lý, y cũng là sau khi đến Luận Pháp Đường, Tàng Thư Lâu nghiên cứu đạo kinh, mới học được việc trích dẫn kinh điển, thỉnh thoảng thốt ra "Tiên hiền có câu".
Mạnh Tuyết Lý quay sang Tiếu Đình Vân, tựa như có thể từ trên người hắn thấy được bóng dáng của Tễ Tiêu, lần nữa cảm nhận sự an ủi ấm áp.
Tễ Tiêu để con trai còn nhỏ, mất mẹ đến Trường Xuân Phong, chứng tỏ tin tưởng mình. Có phần tín nhiệm này, đã là món quà vô giá.
Y từng nói, đối với Kiếm Tôn trung thành tận tâm, nhật nguyệt chứng giám, nhưng y biết Tễ Tiêu chưa chắc đã tin. Y cũng nghe thấy Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ khuyên Tễ Tiêu, "Cho dù yêu chuyển kiếp làm người, trong xương vẫn mang tính nết của yêu. Chỉ sợ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Hôm nay con trai, kỳ binh bày ở trước mắt, chưa biết chừng y đã hiểu lầm Kiếm Tôn. Tễ Tiêu để lại Sơ Không Vô Nhai áp trận, khiến Vạn cổ trường xuân càng thêm vững chắc, có lẽ vốn không phải để giam cầm y.
Mạnh Tuyết Lý cẩn thận suy nghĩ một phen, đột nhiên nói: "Ta đổi ý rồi."
Tễ Tiêu không theo kịp suy nghĩ của y: "Cái gì?"
"Thanh kỳ binh này, tên chính là Quang Âm Bách Đại, ta đặt cho nó thêm cái tên mụ, khắc ở thân thương, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình. "Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ giả", đặt là "Nghịch Lữ" đi."
Ân nghĩa của Kiếm Tôn chưa báo, y qua lại ở chốn nhân gian, nhất định là một "nghịch lữ"gập ghềnh trắc trở.
Tễ Tiêu chưa từng nghe còn có chuyện đặt tên mụ cho binh khí, huống hồ "nghịch lữ" là chỉ "khách qua đường", sao có thể tự mình khích lệ? Nhưng sợ nói sai, lại khiến tiểu đạo lữ tức giận.
Huống hồ thấy Mạnh Tuyết Lý quả thực rất thích món quà này, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Hắn gật đầu nói: "Tên rất hay."
Mạnh Tuyết Lý thờ dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn Vạn cổ trường xuân nhu hòa chói lọi, không còn cảm giác bị nhốt trong lồng, giống như tảng đá lớn trong lòng được dỡ bỏ, chưa từng thoải mái khoáng đạt đến vậy.
Y bỗng nhiên đứng dậy, khép mắt, không hạn chế cảnh giới nữa. Dòng khí mạnh quanh thân thể tuôn ra ngoài, khiến bùn đất và thảm cỏ bừa bộn dưới chân chấn động bay lên, cách mặt đất ba tấc.
Linh khí vô hình trong thiên địa hội tụ về phía y, hơi thở của y lấy tốc độ cực nhanh lần lượt tăng lên!
Tễ Tiêu giật mình, Mạnh Tuyết Lý muốn đột phá? Bèn tập trung tinh thần, đứng bên cạnh y hộ pháp, nếu có bất trắc, tiện ra tay cứu giúp.
Nhưng mà hết thảy cực kỳ thuận lợi, lát sau, nước chảy thành sông.
Mạnh Tuyết Lý đã hơn hai năm hạn chế tu vi, chân nguyên trong cơ thể đã trải qua muôn ngàn thứ thách, vô cùng ngưng luyện. Y tâm niệm khẽ động, ngay lập tức bước vào Ngưng Thần cảnh.
Kinh mạch toàn thân bị chân nguyên cọ rửa, giống như nhánh sông bị dòng nước mạnh mở rộng, số lượng chân nguyên dự trữ của Ngưng Thần cảnh, nhiều hơn gấp đôi khi y còn là Luyện Khí cảnh.
Mạnh Tuyết Lý mở mắt ra, Quang Âm Bách Đại trong tay tỏa ánh sáng rực rỡ, giống như cùng chung suy nghĩ với chủ nhân của nó.
"Chúc mừng." Tễ Tiêu cười nói.
Người tu hành đột phá cảnh giới, thường thường cần tĩnh tâm bế quan, chuẩn bị lâu dài, có lúc cần ăn tụ khí đan, dẫn linh đan,...trợ giúp bản thân thu nhận linh khí, đề cao tốc độ vận chuyển của chân nguyên.
Nếu không phải Tễ Tiêu thiên tư trác tuyệt làm chứng y ngay lập tức đột phá, chỉ e bị dọa sợ ngay tại chỗ, cho rằng trước đây y ngụy trang tu vi.
Tối nay Mạnh Tuyết Lý quả thực rất vui. Không muốn phá hoại Quan Cảnh Đài thêm nữa, bèn nhẹ nhàng tung mình nhảy lên, đắc ý nói với đệ tử: "Sư phụ lợi hại không?"
"Lợi hại." Tễ Tiêu cảm thấy y dễ thương, không nhịn được kéo y lại, lấy đi cọng cỏ trên tóc.
Rồi sờ đầu y một cái.
Mạnh Tuyết Lý giống như bị điện giật, đột nhiên nhảy ra, trợn tròn mắt.
Lúc đệ tử kéo tay y, y cho rằng là đứa trẻ ngưỡng mộ, muốn thân cận. Đột nhiên đỉnh đầu ấm áp, bị người ta vuốt ve từ đỉnh đầu đến cổ.
Sau khi chuyển kiếp làm người nhiệt độ cơ thể y hơi thấp, những nơi bàn tay ấm áp kia đi qua trở nên tê dại, như có dòng điện chạy qua.
Chính là cảm giác khi còn yêu thân được Tễ Tiêu chải lông trước đây.
Cái này không đúng, cả người y không được bình thường.
Tễ Tiêu thấy vẻ mặt y lúng túng, run khẽ, giống như không biết làm sao.
Mạnh Tuyết Lý vội vàng nói:"Lần này bỏ qua, sau này ngươi phải đối với ta tôn trọng một ít. Ở tuổi này, nên hiểu được chừng mực."
Tễ Tiêu kinh ngạc nghĩ, ngươi làm người rồi, thì không cho sờ nữa?
Chương 35: Sư môn nghèo khổ
Tễ Tiêu ho nhẹ: "Cầm lòng không đậu, nhất thời thất thố, xin lỗi."
Thật ra Tễ Tiêu có rất nhiều chuyện không hiểu, không hiểu Mạnh Tuyết Lý đang nghĩ gì, đột nhiên muốn "Đề huề Ngọc long vị quân tử"? Khắc hai chữ "Nghịch lữ" lên thân thương là có thể khích lệ mình? Hôm qua mới nói không cần chú trọng lễ phép thầy trò, bây giờ lại muốn dựng nên sư đạo tôn nghiêm sao?
Tóm lại không khóc thì tốt. Hắn chỉ có thể xin lỗi, gật đầu, phụ họa.
Tối nay lần đầu tiên hắn thấy Mạnh Tuyết Lý khóc. Năm đó gặp nhau ở Giới Ngoại Chi Địa, rõ ràng linh điêu trọng thương sắp chết, chỉ còn thoi thóp, khi đó sao không khóc. Còn có lúc trọng tố xương thịt, phải chịu đựng đau nhức, cũng không thấy y kêu la gì, chẳng hề rơi một giọt nước mắt.
Mạnh Tuyết Lý nghe đệ tử nói "cầm lòng không đậu", rái tai ửng đỏ, chỗ cổ bị tay ai đó đụng chạm đến mơ hồ tê dại. Năm ấy bị nội thương, toàn thân vô lực, luôn vùi mình trong ngực Tễ Tiêu. Kiếm Tôn có đôi lúc thuận tay chải lông cho y, từ đỉnh đầu vuốt đến sống lưng.
Nhưng y thấy Tiếu Đình Vân vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt không biết làm sao, cảm giác mình phản ứng hơi thái quá.
Mạnh Tuyết Lý đang định mở miệng, bỗng nhiên phát hiện có người tới, y xoay người, trông thấy Ngu Khởi Sơ xa xa chạy trên sơn đạo.
Chỉ nghe một tiếng la thất thanh: "Các ngươi đã làm gì! Cỏ của ta đâu?!"
Tiểu sư đệ của Trường Xuân Phong trợn mắt há mồm.
Hôm qua hắn cam kết không tham ngủ dậy sớm, hôm nay vừa tới giờ Mẹo sắc trời còn chưa sáng, dưới sự thúc giục của chuột kim tiền trong chăn rửa mặt thay quần áo, đạp ánh trăng đi tới Quan Cảnh Đài. Lại thấy thảm cỏ vốn bằng phẳng rộng rãi, mềm mại non xanh, lúc này phủ đầy khe rãnh ngang dọc sâu một tấc, đất đá bừa bộn, mảnh cỏ la liệt. Nếu chẳng phải mùi bùn đất và cỏ xanh trong gió quá nồng đậm, hắn cơ hồ cho rằng mình đang nằm mơ.
- mơ thấy mình chăm chỉ dậy sớm luyện công, thật ra thân thể cố chấp không thay đổi, vẫn còn nằm trong chăn ấm đệm êm ở lầu các gần suối.
Mạnh Tuyết Lý thu hồi trường thương: "Ngươi nghe ta giải thích!"
Ngu Khởi Sơ đột nhiên nhận ra gì đó, kinh sợ nói: "Ngươi đột phá? Ngưng Thần cảnh?"
Mạnh Tuyết Lý đắc ý, vỗ vai hắn: "Mạnh ca lợi hại!"
"Được lắm sư phụ!" Nếu bởi vì đột phá, làm ra những việc này coi như bình thường, thảm cỏ đã mất, còn có thể mọc lại.
Ngu Khởi Sơ quàng vai bá cổ y, thở dài nói, "Ngưng Thần cảnh cảm giác thế nào? Mạnh ca, ngươi xem ta lúc nào mới có thể đột phá đây."
Tễ Tiêu thấy hai người ăn nói luyên thuyên, bối phận rối loạn, nhưng hắn đã quen dần, mở miệng cười nó: "Sư đệ, đơn hàng đầu tiên của Trường Xuân Đỉnh phải làm phiền ngươi rồi."
Mạnh Tuyết Lý vỗ tay: "Nhắc mới nhớ! Ta thiếu chút nữa quên mất. Tiểu Ngu à, ngươi xem rừng hoa đào của chúng ta, nở rộ khắp núi, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng kiếm ít tiền tiêu. Hôm qua ta đến tiệm cầm đồ lớn nhất Hàn Môn Thành - Hanh Thông Tụ Nguyên..."
Ngu Khởi Sơ đang đắm chìm trong vui sướng Mạnh Tuyết Lý đột phá, nghe y nói những thứ này, giống như bị tạt một chậu nước lạnh.
Thì ra, sư môn nhà mình đã nghèo đến mức không thể an tâm tu hành, suy bại tới độ "bán cây mà sống". Nhưng mà chỉ dựa vào bán vài cây con, có thể kiếm được mấy khối linh thạch chứ?
Lẽ nào hôm nay bán cây ở Hàn Môn Thành, ngày mai sẽ lên phố múa võ? - thầy trò Trường Xuân Phong nhiệt tình hiến nghệ, học trò chân không đạp bàn đinh, sư phụ tung hứng đĩa.
Không đợi Mạnh Tuyết Lý nói xong, Ngu Khởi Sơ sắc mặt tái nhợt: "Trường Xuân Phong chúng ta, có phải thiếu tiền hay không?"Hắn chỉ chỉ đỉnh đầu, thấp giọng nói, "Ta nghe nói trận pháp này rất đắt, hàng năm tiêu tốn ba chục ngàn linh thạch."
Mạnh Tuyết Lý hiện tại chỉ cần nhớ tới Tiền Dự Chi, trong đầu đều là "mỗi ngày ba triệu", "đưa ngươi một ngàn năm trăm năm", không khỏi bật thốt lên: "Thật ra cũng không đắt, rất rẻ."
Ngu Khởi Sơ nghe vậy thầm nghĩ, xong rồi, đây là nghèo đến mức điên rồi.
Bèn cởi túi trữ vật xuống:"Ta nơi này có chút tiền, ngươi lấy trước dùng tạm! Ngoại trừ "Lâm Trì Liễu", đan dược, quần áo, gối ôm, sách truyện trong này, ngươi hết thảy cầm đi bán, ước chừng có thể gom góp được hơn ba ngàn linh thạch."
Mạnh Tuyết Lý thoáng kinh ngạc: "Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Bạch Lộ Thành coi hắn là con tin đưa tới đây, có thể nghĩ sẽ không đối xử tối với hắn.
Ngu Khởi Sơ nhìn túi trữ vật: "Mẹ ta cho, nàng nói "rời xa nhà, một mình cầu học ở Hàn Sơn, cuộc sống chắc chắn không dễ dàng". Cho nên khi đi, nàng đem gia sản áp đáy hòm cho ta, còn may cho ta hơn chục bộ đồ mới."
"Tối qua ta viết thư, nói rằng ta sống rất tốt, không phải một mình..."
Nói đến đây, trong lòng hắn đau xót, nhét túi trữ vật vào tay Mạnh Tuyết Lý. Hiện nay sư môn nghèo khổ bấp bênh, chỉ có thể bán tài sản lấy tiền. Càng thêm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải cần cù tu hành, vượt trội hơn người!
Mạnh Tuyết Lý vội vàng đem "toàn bộ tài sản" trả lại cho hắn: "Ngươi nghĩ nhiều, chúng ta thật sự không thiếu tiền. Sư trượng ngươi để lại núi vàng núi bạc, mấy đời ăn không hết." Vì vậy nói ra ý định mua đi bán lại hoa đào sợi vàng với giá cao của Tiền Dự Chi cho hắn nghe.
Ngu Khởi Sơ nghe xong không thấy vui mừng, mặt lộ vẻ nửa tin nửa ngờ nhìn hai người trước mắt: "Các ngươi không lừa ta đấy chứ? Ta muốn nghe đại sư huynh nói."
Hắn biết Mạnh Tuyết Lý xem thoại bản nhiều, há mồm có thể bịa chuyện.
Tễ Tiêu: "....Ta làm chứng, là thật."
Ngu Khởi Sơ thoáng cái yên tâm.
Mạnh Tuyết Lý nghĩ, Ngu Khởi Sơ làm việc chân thật đáng tin, giao tiếp với người khác cũng có quy tắc của riêng mình. Huống hồ chuyện này vốn đơn giản, một tay giao tiền một tay giao hàng, giao cho hắn hẳn không có vấn đề gì.
Y cũng cặn kẽ nói ra cách đi dến Hanh Thông Tụ Nguyên, sau khi vào cửa phải giới thiệu mình như thế nào thì có người tiếp đón.
Nhưng y quên nói cho Ngu Khởi Sơ, Tiền Dự Chi là một vị Đại Thừa cảnh.
Hai ngày gần đây, Ngu Khởi Sơ luyện công ở rừng hoa đào, tay cầm Lâm Trì Liễu, luyện tập ở hoa đào rơi xuống trong nháy mắt, như thế nào chính xác đâm vào nhụy hoa của nó.
Mỗi ngày luyện đến hoa mắt, đầu óc choáng váng, lúc ra vào rừng đào, ổ chuột kim tiền dần quen với hắn. Có lúc từ bầy chuột có một con thoát ra, đi theo bên chân hắn, cùng hắn trở về lầu các ngủ.
Đến đúng ngày ước hẹn với Tiền Dự Chi, Ngu Khởi Sơ mang theo hai mươi cây đào tuyển lựa chặt chẽ xuống núi.
"Hanh Thông Tụ Nguyên" rất nổi tiếng, không cần Mạnh Tuyết Lý nói, hắn cũng biết nên đi như thế nào. Trước đây vào ngày nghỉ của Luận Pháp Đường, đệ tử trẻ tuổi hay chạy xuống núi chơi, kiểu gì cũng tới xem thử. Trên kệ trưng bày, trong hộp lưu ly trong suốt đựng đủ các loại đồ vật hiếm có mới lạ, qua một thời gian ngắn, lại thay đổi.
Ngu Khởi Sơ hưởng thụ lần đầu tiên được quản sự đại sảnh tiếp đón đãi ngộ như khách quý, đang có chút bay bay, đã đến lầu cuối. Quản sự mở cửa cho hắn, sau đó im hơi lặng tiếng lui ra.
Ngu Khởi Sơ đi vào thư phòng, chỉ thấy bên bàn có một tu sĩ thanh niên đang ngồi, ăn mặc kiểu thư sinh, khí chất nho nhã, đang lật xem một quyển sách rất dầy.
Hắn căng thẳng. Cường giả nếu không tận lực thu liễm khí tức, uy thế bọn họ tự nhiên toát ra, cũng khiến người ta nhận ra cảnh giới chân chính. Ngu Khởi Sơ thầm nghĩ, người này sâu không lường được, sợ rằng là Đại Thừa cảnh, hắn đàng hoàng hành lễ nói:
"Quấy rầy tiền bối, xin hỏi Tiền chân nhân có ở đây không?"
"Chính là ta." Thư sinh cười một tiếng.
Vừa hay Tiền Dự Chi mới xem xong sổ sách, tâm tình không tệ, thuận tay rót cho hắn chén trà, kéo ghế ra: "Ngươi chính là Tiểu Ngu phải không? Nhị đệ tử của Mạnh trưởng lão, uống trà đi."
Ngu Khởi Sơ khiếp sợ.
Mặc dù hắn tự xưng là "Cháu của Linh Hư Đạo Tôn, cháu của Sùng Nguyên Đạo Tôn", nhưng hắn chẳng qua chỉ là một trong số con cháu đông đảo họ Ngu của Bạch Lộ Thành, một người phổ phổ thông thông. Cho tới bây giờ chưa từng tận mắt trông thấy tằng tổ gia "Đạo Tôn", còn như "Tổ gia", ngày lễ ngày Tết cùng một đám hậu bối ba lạy chín quỳ, mới thấy một mặt.
Sau khi đến Hàn Sơn, lúc khảo hạch cuối năm, ở chính điện thấy Chưởng môn chân nhân và các vị trưởng lão, đều là trưởng giả dáng vẻ uy nghiêm.
Mà giờ khắc này, một vị Đại Thừa cảnh cường giả rót nước pha trà mời hắn. Ngu Khởi Sơ nghĩ, tương đương với tổ gia châm trà cho ta, vội vàng nhận lấy chén trà, đứng ngồi không yên.
Hắn hai tay dâng lên túi trữ vật, nghiêm túc nói: "Chuyện tiền bối giao phó, đã làm xong. Hai mươi gốc cây hoa đào sợi vàng, mời tiền bối xem qua!"
Tiền Dự Chi đưa tay nhận lấy, thần thức đảo qua liền biết ngọn nguồn: "Sau này hoa đào đều do ngươi giao hàng?"
Vừa nghe thấy hắn hỏi, Ngu Khởi Sơ liền lập lại hành lễ: "Đúng vậy tiền bối."
Tiền Dự Chi nâng hắn dậy, lấy túi trữ vật đựng đủ linh thạch, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của thương nhân: "Không vấn đề gì. Tiền hàng lần này giao cho ngươi, ngươi kiểm tra lại đi. Lần sau giao nhiều hơn nhé, tốt nhất là trăm cây trở lên, cũng tiết kiệm công sức lên xuống núi của ngươi."
"Sau này Hanh Thông Tụ Nguyên còn phải làm ra bánh hoa đào, phấn hoa đào, rượu hoa đào, từ phương bắc phổ biến đến phương nam... Trong quá trình hợp tác ngươi có ý kiến gì, có thể nói ra bất cứ lúc nào, đừng khách khí."
Ngu Khởi Sơ nhận lấy túi trữ vật của hắn, giống như cầm một khối sắt nóng bỏng tay. Thấy hắn thân thiết như vậy, càng hoảng hốt, đứng dậy liên tục nói "không dám".
Tiền Dự Chi lại nâng hắn lên, không khỏi khẽ cau mày.
Cái này nói như thế nào? Hắn phe phẩy mặt quạt Hòa Khí Sinh Tài, nóng nảy đến mức muốn đổi mặt quạt: "Ngươi hình như có chút hiểu lầm với ta. Ngươi xem đây là đâu?"
Ngu Khởi Sơ cẩn thận đáp: "Hồi bẩm tiền bối, là tiệm cầm đồ."
"Đúng, chúng ta còn nhận ký gửi, bán đấu giá." Tiền Dự Chi cười nhạo hắn, "Ta là một gian thương vô tình vô nghĩa, mọi người tới đây, đều là tới tiêu tiền kiếm tiền! Sao hả, thằng nhóc ngươi tới đây kết bạn à?"
Ngu Khởi Sơ bị gian thương dạy dỗ, ngược lại tự tại chút: "Được rồi. Ta chỉ là không quen..."
Sau đó hai người dần dần quen thuộc, Tiền Dự Chi thậm chí phái người giúp hắn gửi thư nhà, thuận tay tặng mẹ hắn hai hộp bánh hoa đào. Bởi vì Hanh Thông Tụ Nguyên có thương lộ đi xuyên qua Bạch Lộ Thành, dùng phi hành pháp khí nhanh nhất một ngày là đến.
Vậy mà lúc này, thiếu niên Ngu Khởi Sơ cũng không biết, đời này hắn phải chịu kinh sợ, cùng vĩ đại huy hoàng, vừa mới bắt đầu.
...
Mạnh Tuyết Lý dạy tiểu đồ đệ kỹ xảo cận chiến rất thuận lợi, đối mặt đại đồ đệ, lại có phần xoắn xuýt.
Y hỏi: "Ta không học kiếm quyết. Trước đây ngươi từng luyện kiếm chưa?"
Tễ Tiêu không muốn nói dối y, gật đầu.
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ quả nhiên cha ngươi đã dạy ngươi, áp lực gánh trên vai chợt nhẹ: "Vậy thì tốt, luyện tập theo phương pháp trước đây của ngươi, nếu gặp phải vấn đề, ta mang ngươi đến thỉnh giáo Chưởng môn. Mặc dù ta không dạy nổi kiếm pháp, nhưng thứ khác có thể dạy ngươi. Kể từ hôm nay, dạy ngươi học!"
Dứt lời, y lôi một quyển <Tân Nhập Đạo> từ trong ngực ra, trịnh trọng mở ra trang thứ nhất.
Tễ Tiêu sắc mặt quẫn bách.
Mạnh Tuyết Lý: "Đừng coi thường sách vỡ lòng, từng chữ từng câu đều là châu ngọc tinh túy. Ánh mắt của ngươi là sao, còn muốn học hay không?"
Tễ Tiêu: "...Ta học."
Mạnh Tuyết Lý vui vẻ yên lòng: "Học cho tốt. Căn cốt thiên phú của ngươi cực tốt, nếu như ngươi có thể trước lúc ta đi Hàn Hải bí cảnh, tu luyện tới Luyện Khí cảnh hậu kỳ, ta liền an tâm."
Tễ Tiêu thành thực nói: "Dễ dàng."
Đời trước hắn cả đời cầu đạo thẳng đến lúc chết, hiện tại bình thường đi bộ, hô hấp, mỗi phút mỗi giây đều là tu hành. Chỉ sợ đột phá quá nhanh, quá nổi bật, mới giữ tốc độ như Tễ Tiêu trước đây vậy.
Bây giờ nghĩ lại, so với việc phỏng đoán tâm tư của tiểu đạo lữ, tu hành là chuyện đơn giản nhất.
Chương 36: Thấy ngươi rất đẹp
Mạnh Tuyết Lý cười nói: "Ta nói bừa vậy thôi, ngươi lại dám đồng ý thật." Khoảng cách Hải Hãi bí cảnh mở ra, còn hai tháng. Thời gian ngắn như vậy, chỉ đủ cùng mình đọc và tìm hiểu <Sơ Nhập Đạo>.
Nhưng y có lòng tin với trận pháp của Trường Xuân Đỉnh, chỉ cần hai đệ tử đợi trong núi không ra ngoài nửa bước, chắc chắn rất an toàn.
Tễ Tiêu trả lời: "Ta không nói bừa."
Mạnh Tuyết Lý: "Được, vậy thì nghiêm túc học đi. Quyển sách này ta đã thuộc lòng trôi chảy, hy vọng sau này ngươi cũng giống ta vậy, dạy lại cho Ngu sư đệ của ngươi. Chương thứ nhất của <Sơ Nhập Đạo>, <Thiên địa sơ khai, tam giới diễn hóa>, lại đây, cùng ta đọc đoạn này..."
Tễ Tiêu nhẫn nại nghe y giảng bài, nghĩ rằng, đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Sách là đời trước mình viết, lần đầu viết sách, viết còn chưa tốt. Lĩnh ngộ sau khi trọng tu, cũng chưa kịp bổ sung.
Hắn liền bắt đầu thông qua đặt câu hỏi, dẫn dắt tiểu đạo lữ suy xét.
Mạnh Tuyết Lý thường xuyên cảm thấy khó xử: "Vấn đề này của ngươi, trước đây ta chưa từng nghĩ đến, chờ ta buổi tối suy nghĩ một chút sẽ trả lời ngươi sau."
Hai người ở sát vách, chỉ cách nhau một tường viện thấp bé.
Mạnh Tuyết Lý ban ngày trở về từ bàn trà rừng đào, đêm đến ngồi trên nóc nhà, một tay đỡ quai hàm, nhìn trăng trầm tư cắn bút.
Tễ Tiêu đứng ở nóc phòng cách vách nhìn y.
Ánh trăng như nước, khiến tiểu đạo lữ như bị bao phủ bởi một tầng sáng mỏng. Tễ Tiêu nghĩ thầm, thân xác con người này đắp nặn nên không tệ, dáng vẻ tinh xảo, da thịt đầy đặn.
Giọng nói của Mạnh Tuyết Lý xuyên qua gió đêm, xa xa hô: "Này, ngươi tối đến không ngủ, nhìn cái gì vậy?"
"Thấy ngươi rất đẹp." Tễ Tiêu thành thật, cao giọng đáp lại.
Mạnh Tuyết Lý ngơ ngẩn, theo bản năng sờ gáy: "Ăn nói linh tinh." Vừa nói vừa nhảy xuống nóc phòng.
Như vậy qua hơn mười ngày, Mạnh Tuyết Lý cho rằng mình đang làm sư phụ, vắt hết óc giải thích nghi vấn trả lời nghi hoặc cho đồ đệ, hồn nhiên không nhận ra mình đang được chỉ dẫn.
....
Sau khi Mạnh Tuyết Lý đột phá Ngưng Thần cảnh, Ngu Khởi Sơ đau lòng Quan Cảnh Đài bị hủy hoại, vung lên xẻng trồng hoa đào trên Trường Xuân Phong, san bằng từng cái rãnh trên thảm cỏ.
Hắn hoài niệm sự rung động khi lần đầu tiên đặt chân tới đây. Đây cũng là nơi hắn nghe Mạnh Tuyết Lý luận đạo với Tễ Tiêu, mơ hồ thông suốt.
"Ôi, cỏ của ta!"
May mà khí hậu trong núi thích hợp, không quá ba ngày, mặt đất lại mọc lên một tầng mầm cỏ tươi non.
Ngu Khởi Sơ tràn đầy cảm giác thành tựu, mời Mạnh Tuyết Lý tới đối chiến cùng hắn. Hắn tự nhận gần đây cần cù luyện công, muốn thử xem mình có tiến bộ hay không.
Mạnh Tuyết Lý đang định đồng ý, Tễ Tiêu lại nói: "Chờ ngươi đánh thắng ta, lại đi so chiêu với sư phụ, thế nào?"
Ngu Khởi Sơ hỏi: "Không động tới chân nguyên, chỉ hóa giải chiêu thức?"
Tễ Tiêu gật đầu: "Đúng."
Mạnh Tuyết Lý: "Hai ngươi tỷ thí với nhau, rất tốt." Ta một mặt áp chế, sẽ khiến ngươi không cảm thấy tiến bộ.
Ngu Khởi Sơ suy nghĩ, thiên phú tu hành của Tiếu Đình Vân hơn xa so với hắn, nhưng thân thể ốm yếu, mắc chứng ho khan đã lâu. Sau khi tới Trưòng Xuân Phong mới có chuyển biến tốt, ho khan cũng ngừng, nhưng hiện tại nếu nói thân thể khỏe mạnh cường tráng, chắc chắn còn chưa bằng mình.
Dù sao cũng không cần chân nguyên, ta đánh không lại đạo lữ của Kiếm Tôn, chẳng lẽ không đánh thắng được ngươi sao?
Hắn vui vẻ mặc sức tưởng tượng nói: "Không thành vấn đề. Ngươi mà thua, có thể âm thầm gọi ta là Đại sư huynh không?"
Tễ Tiêu nghĩ thầm người trẻ tuổi ý tưởng thật lớn mật, trước "sư huynh" còn thêm một chữ "đại", sư huynh của Hồ Tứ cũng dám làm. Không khỏi lộ ra mỉm cười: "Được thôi."
Hai người vỗ tay đạt thành hiệp nghị.
Mạnh Tuyết Lý vui vẻ nhìn bọn họ đi xa. Chưa được bao lâu, Tễ Tiêu đã trở lại.
"Không đánh nữa?"
Tễ Tiêu: "Đánh xong rồi, hắn muốn yên tĩnh một lát."
Mạnh Tuyết Lý không phản ứng kịp.
Tễ Tiêu cười nói: "Sau này ta cùng sư đệ so chiêu, sư phụ không cần vất vả nữa."
Ngu Khởi Sơ từ Quan Cảnh Đài trở về chỗ ở, cần hồi phục lại trái tim bị tổn thương. Chuột kim tiền trên bệ cửa sổ nhảy vào lồng ngực hắn, hắn duỗi tay, ung dung đón lấy, vuốt ve vài cái.
Hôm nay hắn rốt cuộc nhận rõ sức chiến đấu của mình, ở Trường Xuân Phong chỉ đánh thắng được đạo đồng Tiểu Hòe, làm tiểu sư đệ là chính xác.
Chuột kim tiền bị vuốt ve đến xù lông: "Chít chít chít?"
Ngu Khởi Sơ giơ chuột nhỏ lên, thở dài nói: "Ngươi sống thật ung dung tự tại, chẳng cần suy nghĩ giữa người bình thường và thiên tài có bao nhiêu chênh lệch, cũng không cần nghĩ người bình thường tu hành có ý nghĩa gì, chỉ để ý ăn ăn ngủ ngủ, dáng vẻ vừa trắng vừa mập."
Chuột kim tiền nghiêng đầu gặp ngón tay hắn.
Từ đó Ngu Khởi Sơ càng thêm chăm chỉ, mỗi ngày luyện công đến mức gân cốt bủn rủn, cực kỳ mệt mỏi. Chỉ dựa vào việc vuốt ve xoa nắn chuột kim tiền để an ủi.
Chuột kim tiền Mạnh Tuyết Lý nuôi, lấy hoa đào làm thức ăn, trời sinh thích sạch sẽ, sẽ tự mình đến suối chải lông. Mạnh Tuyết Lý chỉ định kỳ đến xem thử, có con nào bị bệnh hay không.
Sáng sớm hôm nay, Mạnh Tuyết Lý từ đống cỏ khô lôi ra một con chuột kim tiền: "Ngươi sao vậy, đầu sao trọc thế này?"
Y vuốt ve chuột nhỏ, trên thân thể chuột nhỏ ngoại trừ y có lưu lại khí tức xa lạ.
Mạnh Tuyết Lý ôm chuột, giận dữ chạy tới Quan Cảnh Đài.
Đúng lúc hai đệ tử vừa kết thúc đối chiến buổi sáng, nói chính xác, là Tễ Tiêu kết thúc buổi hướng dẫn sáng nay.
Mạnh Tuyết Lý giơ chuột nhỏ lên: "Tiểu Hòe lá gan so chuột còn nhỏ, không thể nào là hắn. Còn lại hai người, ai trộm sau lưng ta nhổ lông chuột?"
Tễ Tiêu nhìn Ngu Khởi Sơ, Ngu Khởi Sơ ngẩng đầu nhìn trời.
"Không ai nhận?" Mạnh Tuyết Lý khom người thả tay ra: "Đi đi."
Chuột kim tiền vui vẻ chạy về phía Ngu Khởi Sơ, móng vuốt níu vạt áo của hắn, từ đó leo lên. Ngu Khởi Sơ quẫn bách nhét nó vào trong ngực.
Mạnh Tuyết Lý cười lạnh: "Chân tướng rõ ràng." Y đau lòng ôm đầu nói, "Một ổ bảy con, ngươi mỗi ngày đổi một con mà nhổ chứ, chỉ nhổ mỗi một con là sao? Ngươi xem đi, nó sắp trọc đến nơi rồi!"
Ngu Khởi Sơ xấu hổ cúi đầu, đối diện với cặp mắt tròn xoe của chuột nhỏ.
"Tuyết Lý." Tễ Tiêu thấp giọng gọi.
Tễ Tiêu gần đây tiến bộ rất lớn, ngay cả thủ đoạn giao tiếp độ khó cao như "giảng hòa" cũng học được. Mặc dù còn hơi cứng nhắc. Hắn nói:
"Hôm nay chúng ta còn có chương thứ sáu của Sơ Nhập Đạo phải học."
Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm, không tệ, thân là đại sư huynh phải biết yêu thương che chở đồng môn. Vì vậy không trách cứ Ngu Khởi Sơ nữa, hận sắt không thành thép giáo huấn chuột kim tiền: "Ngươi có chút khí khái nào không thế, còn chơi với hắn? Cứ chờ đấy, sau này kiểu gì cũng trụi lông, đặc biệt xấu xí, ta đi đây. Mặc kệ ngươi!"
Y đi được nửa đường, trong lòng trầm xuống, nhớ ra mình chuyển kiếp làm người, cũng coi như trụi lông, so với chuột càng trọc.
Mạnh Tuyết Lý quay sang Tiếu Đình Vân, hồi lâu, vẫn là không nhịn được hỏi: "Tối đó ngươi nói ta đẹp, không phải gạt ta đấy chứ?"
Tễ Tiêu cười cười: "Thật sự rất đẹp."
Mạnh Tuyết Lý trừng hắn: "Nghiêm túc cái coi."
Trong lòng lại vui vẻ, ta trụi lông cũng vẫn đẹp.
....
Mười lăm tháng giêng, lại là ngày lễ nhân gian.
Mạnh Tuyết Lý cho đệ tử nghỉ một ngày, thầy trò ba người đồng loạt xuống núi, đến Hàn Môn Thành ăn lẩu.
Ngày lễ lớn, chỗ ngồi trong tửu lầu khan hiếm. Bàn gần cửa sổ của bọn họ có thể trông thấy người cầm đèn lồng qua lại trên phố, trên bầu trời pháo hoa nở rộ, là Tiền Dự Chi giúp đặt trước.
Theo như lời của Tiền chân nhân, hoa đào sợi vàng vừa bắt đầu bán, tình hình khả quan, có thể nghĩ sau khi phổ biến rộng rãi sẽ bán tốt hơn.
Ngu Khởi Sơ thuật lại lời Tiền Dự Chi nói: "Có vị khách rất thú vị, lúc đi cùng bạn tới nói không mua, cho rằng mất mặt. Hôm sau lại phái gã sai vặt, tỳ nữ hộ viện âm thầm tới mua."
Mạnh Tuyết Lý trong túi có tiền, mạnh tay gọi một bàn đầy thức ăn.
Nồi canh sôi ùng ục khói trắng bốc lên, hương vị đậm đà xông vào khoang mũi.
Y nói: "Tiền kiếm được do bán hoa đào sợi vàng, không tính là tài sản của Kiếm Tôn, là chúng ta tự kiếm."
Ngu Khởi Sơ đang xâu thịt dê: "Tự kiếm tự mình xài, sảng khoái!"
Tửu lầu huyên náo, bàn cách vách cao giọng vung quyền, bầu trời đêm rộng lớn, pháo hoa rực rỡ nở rộ.
Tễ Tiêu xích lại gần Mạnh Tuyết Lý, nói thầm vào tai y: "Của Kiếm Tôn, chính là của ngươi."
Mạnh Tuyết Lý cười, thấp giọng nói: "Cũng là của ngươi."
Thầy trò ba người, ngày lại ngày trải qua cuộc sống như vậy, trong bình thản có chút trắc trở nho nhỏ.
Tu hành giới bên ngoài Trường Xuân Phong, tựa như một thế giới khác.
Sau Tết, khí hậu nhân gian dần trở nên ấm áp, thịnh hội hai mươi năm một lần sắp đến. Các môn các phái lục tục truyền ra vị nào đệ tử đột phá, xuất quan, được binh khí lợi hại, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.
Hàn Sơn mưa tuyết đầy trời, so với mùa đông cũng giảm bớt phần nào. Rừng tùng ở Luận Pháp Đường cũng nảy chồi mới, hàn đàm trên Diễn Kiếm Bình cũng tan băng.
Các đệ tử âm thầm chờ mong, mỗi ngày đều đàm luận về bí cảnh.
Hôm ấy Mạnh Tuyết Lý ở cạnh ao cho cá ăn, tiểu đạo đồng tới báo tin, nói Chưởng môn chân nhân mời y đến chính điện họp.
Theo thông lệ của Hàn Sơn, tất cả đệ tử chuẩn bị tiến vào Hãn Hải bí cảnh, đều phải tới chính điện tham gia đại hội.
Cuộc sống thanh nhàn hai tháng của Mạnh Tuyết Lý, sắp chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro