Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

002

lần đầu tiên jeong jihoon xuất hiện trên livestream là vào một đêm bình thường. hyeonjoon đang live như mọi khi, tai nghe chỉnh vừa đủ để nghe tiếng game. một trận đấu căng thẳng, fan spam tin nhắn liên tục.

"doran, hôm nay có vẻ tryhard nhỉ?"

hyeonjoon nhíu mày, chưa kịp hiểu chuyện gì thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa. không phải từ game, cũng không phải từ mic của anh. giọng trầm, có chút lười biếng, như vừa tỉnh ngủ.

"cái này mà cũng tính tryhard?"

cả kênh chat bùng nổ, những dòng chat từ fan nhảy trên màn hình liên tục.

[giọng này... chovy???]
[ủa hai người đang ở cùng nhau hả???]
[gì đây??? jihoon, lộ rồi nhaaaaaa.]
....

hyeonjoon im lặng đúng ba giây, rồi bật cười.

"gặp ảo giác rồi hả? ai ở đây? chỉ có mỗi mình thôi mà?"

anh nói là vậy, nhưng fan đâu phải trẻ con mà tin được. một số fan bắt đầu tua lại đoạn clip, cắt từng giây, so sánh giọng nói.

còn jeong jihoon? tên đó, sau khi vô tình (hoặc cố ý) lên sóng, chẳng buồn thanh minh hay giải thích. hắn chỉ nhắn một tin ngắn gọn.

chovy.jjh:
tại anh quên tắt mic đó nha.
..

hyeonjoon nhìn dòng tin nhắn mà bật cười. quên tắt mic? ai mà tin nổi?
nhưng chuyện đó chỉ là khởi đầu.
một lần khác, hyeonjoon đang chơi game, bỗng có tiếng mở cửa phía sau. rồi giọng jihoon vang lên, lần này rõ ràng hơn.

"anh muốn uống gì không?"

kênh chat nổ tung.

[mấy người đừng bảo tôi nghe nhầm nữa, rõ ràng là jihoon.]
[chovy à, anh đang làm gì ở đấy vậy???]
[hai người này có quen nhau hả??]
[hai người ở chung nhà thật à?]
.....

hyeonjoon nhếch môi, nhìn sang bên cạnh, nơi jihoon đang tự nhiên như ở nhà, cầm chai nước giơ lên. anh thở dài, cầm lấy, rồi nhìn thẳng vào camera.

"thế này thì không giấu được nữa nhỉ?"

fan chết lặng.
[gì hả?]

nhưng trước khi ai kịp hỏi thêm, anh chỉ cười nhạt.

"ý mình là, không giấu được chuyện có người phiền phức cứ thích vào nhà mình thôi."

jihoon không phản bác. hắn chỉ ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi mở một lon nước, rồi nhấc điện thoại lên, như thể chẳng quan tâm đến cả nghìn người đang xem. nhưng có một khoảnh khắc, fan bắt được hình ảnh hắn nghiêng đầu, nhìn hyeonjoon cười nhẹ. cái kiểu cười mà không ai có thể phân biệt được—là trêu chọc, hay là điều gì khác.

rồi nó cứ thế lặp lại.

lại thêm một lần, hyeonjoon đang chỉnh lại cài đặt, mic vẫn bật. jihoon gọi anh từ xa.

"mấy giờ xong?"

chat lại nổ tung.

[là chovy đúng không?]
[lại nữa hả trời ơi hai người này!]
[doranie, cậu đừng có giả vờ nữa!]

....

hyeonjoon chỉ nhướng mày, đáp lại với giọng dửng dưng.

"chắc lại ảo giác nữa rồi."

rồi anh tắt mic, tiếp tục chơi game như chẳng có gì xảy ra. kết thúc buổi livestream hyeonjoon liền nhận được tin nhắn từ hắn.

chovy.jjh
fan anh bảo em dọn sang ở chung luôn đi.
.....

hyeonjoon đọc xong, bật cười. không phủ nhận, cũng không đáp lại. nhưng trong lòng thì rõ ràng có gì đó len lỏi, một thứ cảm giác quen thuộc mà anh chưa bao giờ định nghĩa.

và rồi, mọi thứ thay đổi—một cách đột ngột.

hôm đó là một ngày thi đấu quan trọng. jihoon không xuất hiện trên livestream của hyeonjoon, cũng không để lại tin nhắn nào như thường lệ. nhưng hyeonjoon biết, hôm nay là ngày jihoon ra đường đua.

anh không theo dõi trực tiếp, nhưng trong lúc stream, fan liên tục spam chat:

[jihoon đang đua rồi!]
[doran ơi, em coi live chưa? chovy đang dẫn đầu đấy!]

mọi thứ vẫn bình thường. cho đến khi đột nhiên, những dòng chat chuyển thành:

[chuyện gì vừa xảy ra vậy?]
[xe của jihoon mất lái rồi!!!]
[tụi em vừa thấy tai nạn... doranie ơi...]

màn hình trước mặt hyeonjoon chợt trở nên vô nghĩa. hơi thở anh nghẹn lại, tim đập mạnh đến mức không còn nghe thấy gì khác. đoạn video phát lại vụ tai nạn chỉ chiếu thoáng qua—một cú va chạm mạnh, khói bốc lên từ đường đua, đội ngũ cứu hộ lao đến.

bình luận viên nói gì đó, nhưng anh không nghe được. chỉ có những hình ảnh cứa vào mắt—chiếc xe mất kiểm soát, xoay vòng trên đường đua, đâm thẳng vào rào chắn. lực va chạm lớn đến mức những mảnh vỡ văng ra, đội ngũ y tế ngay lập tức lao đến, bao quanh chiếc xe.

fan tiếp tục spam chat, lo lắng, hoảng loạn.

[doran ơi, anh có thấy không???]
[họ chưa đưa jihoon ra ngoài...]
[anh ấy có ổn không???]

hyeonjoon không trả lời. tay anh run rẩy trên bàn phím, rồi như vô thức, anh thoát stream, đóng toàn bộ cửa sổ. màn hình máy tính tối đen, nhưng đầu anh thì hỗn loạn.

đầu tiên là một khoảng trống. như thể não anh từ chối tiếp nhận thông tin. nhưng rồi, nó đánh thẳng vào lồng ngực—một cơn đau tức nghẹn, siết chặt đến mức không thể thở nổi.

không đắn đo, anh mở điện thoại, gọi ngay số của jihoon.

tiếng chuông kéo dài. không ai bắt máy.

lần thứ hai. vẫn vậy.

lần thứ ba, thay vì giọng jihoon, một âm thanh khác vang lên:

"số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

hyeonjoon đứng bật dậy. chiếc ghế xoay va vào bàn tạo thành một tiếng động chói tai, nhưng anh không quan tâm. anh mở trình duyệt, tìm kiếm thông tin mới nhất. nhưng tất cả chỉ có một tiêu đề lặp đi lặp lại:

"tay đua jeong jihoon gặp tai nạn nghiêm trọng tại giải đấu quốc tế."

không có cập nhật. không có thông báo nào từ đội ngũ. chỉ có một đoạn clip quay lại khoảnh khắc tai nạn, được chia sẻ với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội.

bàn tay anh siết chặt điện thoại. hyeonjoon chưa bao giờ thấy mình bất lực đến thế.

không suy nghĩ thêm, anh vội đặt vé máy bay, đặt chuyến bay sớm nhất đến nơi jihoon nhập viện.

hyeonjoon không nhớ rõ mình đã ra sân bay thế nào, cũng không nhớ chuyến bay dài bao lâu. chỉ biết rằng mỗi giây trôi qua đều trở nên nặng nề, từng hơi thở đều chất chứa căng thẳng đến mức gần như nghẹt thở.

khi anh đến bệnh viện, trời đã tối. không khí trong sảnh lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. anh đi thẳng đến quầy lễ tân, giọng khàn đặc:

"jihoon... bệnh nhân jeong jihoon... phòng nào?"

người y tá ngẩng lên, nhìn anh một lúc rồi chỉ về phía dãy hành lang dài phía trước.

"cuối hành lang, phòng 303. nhưng—"

không chờ nghe nốt câu, anh đã xoay người bước nhanh về phía đó.

bàn tay anh đặt lên tay nắm cửa, nhưng không mở ngay. qua lớp kính, anh có thể thấy jihoon nằm trên giường bệnh, băng quấn trên trán, cánh tay phải bị cố định, sắc mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn trắng.

lần đầu tiên, hắn trông yếu ớt đến vậy.

ngực anh thắt lại. hyeonjoon hít một hơi sâu, rồi đẩy cửa bước vào.

không nói một lời, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, bàn tay siết chặt lấy tấm ga giường.

jihoon vẫn chưa tỉnh.

anh nhìn hắn rất lâu, đến mức thời gian như đông cứng lại. rồi, như thể tất cả áp lực trong những giờ qua vỡ vụn, anh cúi đầu, bàn tay run rẩy vươn ra, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của jihoon.

không có tiếng nói nào cất lên, nhưng ngay lúc này, tất cả những gì anh cần, chỉ là jihoon tỉnh lại.

hơi ấm từ bàn tay jihoon chẳng đủ để xoa dịu cơn hoảng loạn trong lòng hyeonjoon. ngón tay anh siết chặt hơn, cố gắng truyền chút gì đó hữu hình vào làn da lạnh lẽo của jihoon. nhưng hắn vẫn bất động, hơi thở đều đều dưới lớp mặt nạ dưỡng khí, hàng mi khẽ run nhẹ như thể đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng không lối thoát.

hyeonjoon không nhớ lần cuối cùng mình thấy jihoon yếu ớt đến thế là khi nào. hắn luôn là kiểu người chẳng bao giờ lùi bước—trên đường đua, trong cuộc sống, ngay cả trong tình cảm. hắn có thể kiêu ngạo, có thể bướng bỉnh, nhưng chưa bao giờ là người để mình gục ngã theo cách này. vậy mà giờ đây, jihoon đang nằm đó, im lặng đến đáng sợ, tựa như chỉ cần chạm vào thôi cũng sẽ vỡ tan.

hyeonjoon hít vào một hơi sâu, nhưng ngực anh vẫn tức nghẹn.

hắn sẽ không sao. chắc chắn là vậy.

nhưng nếu... nếu như jihoon không tỉnh lại thì sao?

ý nghĩ đó như một lưỡi dao sắc cứa qua lòng anh. một khoảnh khắc, bàn tay anh buông lơi, rồi ngay lập tức siết chặt trở lại, như thể sợ rằng nếu mình buông ra, jihoon sẽ rời xa mãi mãi.

anh đã chạy đến đây, đã vượt qua hàng nghìn cây số chỉ để ngồi bên giường bệnh của jihoon, nhưng lại chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nắm lấy tay hắn và chờ đợi.

điện thoại trong túi rung lên một nhịp ngắn, nhưng hyeonjoon không buồn lấy ra xem. chắc là quản lý nhắn tin, nhưng ngay lúc này, không gì quan trọng bằng người trước mặt anh.

ngoài hành lang, tiếng giày bước qua lại đều đều. đèn báo trên máy theo dõi sinh hiệu phát ra ánh sáng xanh nhạt, nhấp nháy theo từng nhịp tim yếu ớt của jihoon. cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

thời gian dường như kéo dài vô tận. hyeonjoon không biết mình đã ngồi đó bao lâu. có lẽ là vài tiếng. có lẽ là cả một đời.

rồi, rất khẽ, bàn tay trong lòng bàn tay anh khẽ cử động.

một cơn run nhẹ đến mức thoáng qua, nhưng hyeonjoon cảm nhận được. anh lập tức siết chặt tay hơn, đầu ngẩng lên, đôi mắt chăm chăm vào gương mặt nhợt nhạt của jihoon.

mí mắt hắn run rẩy, rồi chậm rãi mở ra.

chưa đầy một giây sau, ánh mắt của họ chạm vào nhau.

hyeonjoon cảm giác như tim mình vừa lỡ một nhịp.

đôi mắt nâu nhạt của jihoon vẫn còn vương chút mơ hồ, nhưng sâu bên trong, ngọn lửa quen thuộc vẫn còn đó—dù yếu ớt, nhưng chưa từng tắt.

hyeonjoon không nói gì, chỉ siết chặt bàn tay hắn hơn một chút. jihoon chớp mắt, mất vài giây để nhận thức rõ ràng hơn về tình huống hiện tại.

rồi hắn khẽ cười—một nụ cười mệt mỏi nhưng tràn đầy trấn an.

"hyeonjoonie..."

chỉ đơn giản là gọi tên anh, nhưng ngay khoảnh khắc đó, mọi căng thẳng trong hyeonjoon như bị thả trôi.

không suy nghĩ, anh cúi người xuống, áp trán mình vào mu bàn tay jihoon, hít một hơi thật sâu.

"mày làm tao suýt chết vì lo rồi."

jihoon không đáp, chỉ nhẹ nhàng lật tay lại, ngón tay gầy guộc siết lấy hyeonjoon. dù lực không mạnh, nhưng cảm giác ấy chân thật đến mức khiến hyeonjoon muốn bật khóc.

hắn vẫn ở đây. vẫn còn sống.

và với hyeonjoon, chỉ vậy thôi là đủ.

hyeonjoon vẫn cúi đầu, trán anh tựa vào mu bàn tay lạnh ngắt của jihoon, bàn tay còn lại vô thức siết chặt góc chăn trắng toát. dù cho jihoon đã tỉnh, dù cho giọng nói của hắn vừa vang lên ngay trước mặt, tim anh vẫn chưa chịu ổn định lại.

một giây trước, hắn còn nằm bất động như một con búp bê sứ dễ vỡ. một giây sau, hắn đã đủ sức để mở miệng gọi tên anh.

hyeonjoon vẫn chưa biết bản thân nên cảm thấy thế nào—nhẹ nhõm vì jihoon còn sống, hay tức giận vì hắn đã khiến anh suýt nữa hóa điên vì lo lắng.

"mày có biết mày đã khiến bao nhiêu người sợ hãi không?"

hyeonjoon ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của jihoon, giọng anh khàn đặc.

"có biết fan của mày hoảng loạn đến mức nào không?"
"có biết tao đã phát điên thế nào khi đọc tin về tai nạn không?"

jihoon chớp mắt, rồi thở ra một hơi nhẹ như gió thoảng.

"xin lỗi, anh biết mà, không ai muốn chuyện này xảy ra cả."

"biết chứ? vậy thì đừng có liều mạng như vậy nữa."

hyeonjoon cười nhạt, nhưng trong đáy mắt anh là một cơn bão chưa tan.

"mày có biết tao đã làm gì không?"
"ngay khi thấy tin tức, tao tắt ngang stream, đặt ngay vé máy bay, chạy thẳng đến đây mà không cần suy nghĩ."
"suốt cả quãng đường tao đã nghĩ nếu như tao đến nơi mà mày vẫn chưa tỉnh thì phải làm sao. nếu như mày không mở mắt ra thì phải làm sao.
"nếu như...."

"hyeonjoonie.. đừng khóc.."
"em sẽ đau lòng..."
"không sao cả.em vẫn ở đây"

"mày bị thương nặng như thế này mà còn bảo là không sao?"
"mày có nhìn thấy bản thân không?"
"đầu quấn băng, tay bị cố định, nằm đây cả ngày trời mà dám bảo là không sao?"

"thì... em chưa chết."

hyeonjoon cứng đờ.

làm sao hắn có thể nói ra một câu như thế? như thể việc hắn sống hay chết chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng quan tâm.

anh cắn răng, cảm giác tức giận lẫn bất lực tràn lên tận cổ.

"mày nghĩ cái mạng của mày không quan trọng sao?"
"nghĩ mày là ai mà dám nói kiểu đó với tao?"

jihoon im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng siết tay anh hơn.

"quan trọng chứ, em biết mà."
"anh cũng quan trọng với em.
"nên đừng nhăn nhó nữa, nhìn anh bây giờ cứ như thể em sắp chết đến nơi vậy."

"thế mày có biết lúc tao thấy tin tức thì trông tao ra sao không?"
"mày có biết tao đã hoảng loạn đến mức nào không?"
"tao không thể làm gì ngoài việc gọi điện cho mày, nhưng lại không liên lạc được."
"tao đã nghĩ.."

jihoon nhìn anh, đôi mắt hắn tràn đầy áy náy.

"xin lỗi."

"đừng có xin lỗi tao, jihoon."
..
"đừng có khiến tao phải chịu đựng cái cảm giác đó một lần nào nữa."

jihoon im lặng một lúc lâu. hắn nhìn hyeonjoon—người đã luôn mạnh mẽ, luôn bình tĩnh trong mọi tình huống, vậy mà bây giờ lại đang lộ ra vẻ yếu đuối đến thế này vì hắn.

một cảm giác vừa đau lòng vừa ấm áp dâng lên trong lòng.

hắn siết nhẹ tay hyeonjoon, ngón cái vô thức vuốt ve mu bàn tay thô ráp ấy như để an ủi.

"được rồi, em hứa."

"hứa cái gì?"

"hứa là em sẽ cẩn thận hơn."
"hứa là em sẽ không để bản thân gặp tai nạn kiểu này nữa."
"hứa là em sẽ không khiến anh phát điên lên vì lo lắng lần nào nữa."

hyeonjoon trừng mắt nhìn hắn, như thể đang cân nhắc xem có nên tin hay không. nhưng khi thấy ánh mắt chân thành của jihoon, anh chỉ có thể thở dài.

"...mày mà nuốt lời thì coi chừng tao."

"em biết rồi."

một khoảng lặng nhẹ nhàng bao trùm căn phòng. hơi ấm từ bàn tay jihoon cuối cùng cũng truyền được đến da thịt hyeonjoon, xoa dịu đi chút căng thẳng còn sót lại trong anh.

hyeonjoon vẫn còn giận. vẫn còn lo. vẫn còn muốn trách hắn cả ngày trời. nhưng ngay lúc này, chỉ cần hắn còn ở đây, chỉ cần hắn còn thở, chỉ cần hắn còn có thể siết chặt tay anh như thế này.

chỉ cần vậy thôi, là đủ.

hyeonjoon gần như gắn chặt với jihoon suốt những ngày sau đó. dù anh không nói thẳng ra, nhưng từ cách anh luôn xuất hiện mỗi sáng, mang theo cà phê và đồ ăn sáng, hay từ ánh mắt anh luôn theo dõi sát từng cử động của jihoon, cũng đủ để thấy anh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

jihoon biết anh lo. biết mỗi lần thấy hắn cau mày vì đau, hyeonjoon đều sẽ lập tức nheo mắt lại, như thể muốn nghiến nát thứ gì đó để xả cơn bực tức. biết rằng dù không nói ra, nhưng đêm đầu tiên ở bệnh viện, hyeonjoon đã thức trắng ngồi bên cạnh hắn, bàn tay không một lần buông lỏng.

hắn muốn trấn an anh, nhưng đồng thời cũng không muốn phủ nhận những cảm xúc của anh.

thế nên, hắn chỉ có thể cười nhẹ mỗi khi bị anh lườm vì tự ý rời giường. hoặc khi thấy anh gắt lên mỗi lần hắn nhăn mặt vì đau.

"hyeonjoon, em bị thương ở tay, không phải ở chân."
"anh cứ làm như em liệt cả người không bằng."

"hỏi bác sĩ xem có cần bẻ luôn chân mày không?"

"hyeonjoonie, đừng mày tao..."

...

"hyeonjoonie.."

"hả?"

"cảm ơn anh."

...
"cảm ơn cái gì?"

"cảm ơn đã ở đây vì em."

môi hyeonjoon mím chặt, đẩy nhẹ gọng kính rồi quay mặt đi. tim hình như lỡ một nhịp mất rồi.

những ngày phục hồi của jihoon kéo dài hơn dự kiến, nhưng hắn không quá bận tâm. hắn biết bản thân cần thời gian, biết không thể vội vã. nhưng điều khiến hắn nóng ruột không phải là những vết thương, mà là đường đua đang chờ đợi hắn ngoài kia.

"lại suy nghĩ lung tung rồi."

hyeonjoon gõ nhẹ lên trán hắn, ánh mắt sắc bén không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của hắn.

"em chỉ đang nghĩ... bao giờ mới có thể quay lại đường đua thôi."

"đừng có mà nôn nóng."
"nếu không hoàn toàn hồi phục mà đã cố gắng trở lại, chỉ làm mọi thứ tệ hơn thôi."

" em biết mà."
"nhưng anh biết không, khi ngã xuống, điều đầu tiên một tay đua nghĩ đến không phải là cơn đau.."
"mà là làm sao để đứng dậy và tiếp tục."

..
"vậy lần này, để anh là người kéo em dậy."

..

jihoon nhìn anh, ánh mắt thoáng qua một tia ấm áp. hắn gật đầu.

dù có chậm một chút cũng không sao. dù phải mất thêm thời gian cũng không sao.

bởi vì, chỉ cần còn choi hyeonjoon ở bên hắn, thì không gì có thể cản hắn quay lại đường đua.

và rồi, dù muốn dù không, hyeonjoon vẫn phải tiếp tục công việc của mình. những buổi stream được mở lại, nhưng lần này, bối cảnh không còn là căn phòng quen thuộc mà là một góc trong phòng bệnh của jihoon.

"hôm nay chúng ta sẽ có một buổi stream đặc biệt.."
"tui phải trả nợ giờ stream, nhưng vẫn chưa về lại hàn nên sẽ có chút khác."

fan ngay lập tức bùng nổ trong chat, spam hàng loạt tin nhắn về việc anh bay đến ngay khi nghe tin tai nạn.

[doran ơi, cuối cùng cũng live lại rồi!!!]
[hôm đó doran tắt stream chạy đi luôn á trời ơi]
[cuối cùng cũng thấy lại hai người này]
[nợ giờ live lần trước nhớ trả đủ nha, tụi em đếm từng phút đấy!]

hyeonjoon nhìn qua dòng chat, khẽ nhếch môi.

"ừ, nợ bao nhiêu thì trả bấy nhiêu."

bên cạnh, jihoon khẽ cười.

"anh đúng là bị fan nắm thóp mà."

"nghỉ ngơi đi, đừng nói nhiều."

jihoon chớp mắt, rồi ngoan ngoãn tựa đầu vào gối. hắn thấy anh đeo tai nghe, chỉnh lại micro, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím.

cứ như vậy, dù đang ở bệnh viện, hyeonjoon vẫn làm việc, vẫn duy trì nhịp sống của mình. chỉ có một điều khác biệt—là dù thế nào, anh vẫn ở đây.

jihoon nhìn một lúc, rồi khẽ cười.

"anh không lo cho bản thân mình chút nào."

hyeonjoon thoáng dừng lại, nhưng không quay sang. chỉ có giọng nói chậm lại một nhịp.

"lo cho em trước đã."

jihoon nhắm mắt, cảm giác có thứ gì đó siết chặt trong lồng ngực.

stream vẫn tiếp tục. fan vẫn bình luận không ngừng. nhưng ngay lúc này, trong căn phòng bệnh chỉ có hai người họ, chỉ có nhịp thở của hyeonjoon ngay bên cạnh—ổn định, trầm tĩnh, và ở lại.

chovy.jjh

chj.dorann, ruler_jhyuk những người khác đã thích
chovy.jjh như cái cách ta luôn có được thứ ta muốn..

Xem tất cả bình luận

sonsiu.w đã vô viện còn đăng hình cho được🤨
hanwho.fn còn nắm tay được thì nó khỏe chán mày à
sonsiu.w nó đăng hình mà tin nhắn tao nó đéo rep🤬

mooner anh đừng lợi dụng thương tích mà ăn vạ người ta
chovy.jjh mày nín

hazyseoul nắm tay ai vậy trời ơi!!! 😭💔

solivagant.j làm ơn có ai xác nhận hộ tui, hình này có phải chụp tại bệnh viện không???

sleeplessinseoul hyeonjoon đang ở đó đúng không? ĐÚNG KHÔNG???

aimbotbutnoclue một chiếc ảnh, nhưng có đến cả ngàn câu chuyện đằng sau...

..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro