Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


Rèm hạt châu khẽ buông xuống, lớp màn lụa bên giường lại nhẹ nhàng được vén lên. Hoàng đế ngồi ở mép giường, dang rộng hai tay, nhìn Liệu Tương nói: "Ngây ngốc ở đấy làm cái gì, còn không mau đến đây hầu hạ trẫm cởi y phục."

Liệu Tương nghe xong bật cười, nhưng vẫn đứng tại chỗ cũ.

Cảnh Huân cũng cười, vươn tay ôm lấy thắt lưng Liệu Tương kéo y lại, đặt y ngồi lên đùi mình, sắc mặt so với thường ngày nhu hòa đi rất nhiều: "Liệu Tương, cởi y phục cho ta."

Liệu Tương đành phải tháo dây lưng ngoại bào cho hắn, chỉ có một tay nên rõ ràng khó khăn hơn rất nhiều, càng cởi càng khiến cho đai lưng trở thành một mớ lộn xộn, nửa ngày mới cởi được ra. Liệu Tương buông hạ mi mắt, khẽ hé bờ môi ,trên trán mồ hôi lấm tấm, Cảnh Huân thấy vậy, luồng tà hỏa trong người càng thêm nung đốt, lập tức kéo lấy tà áo y, đè y xuống giường. Da thịt y chạm vào cực kì mềm mịn, tựa như dương chi mỹ ngọc thượng đẳng, hai điểm đỏ thẫm trước ngực càng tôn thêm vẻ mỹ lệ đẹp đẽ. Cảnh Huân cúi người day mút một phen, thấy hai gò má y run rẩy, trong mắt lệ khí dâng lên, nhịn không được nhướng mình hôn lên đôi môi mềm mại, tay không ngừng chơi đùa khe mông y. Liệu Tương bị hắn làm cho động tình, giữa lúc môi lưỡi dây dưa không kìm được thốt lên vài tiếng rên rỉ, thắt lưng lay động nhè nhẹ. Cảnh Huân thở gấp, khố hạ từ lâu đã bừng bừng nhiệt trướng, hắn lật Liệu Tương lại, hắn nhìn những đường cong nối tiếp nhau từ bờ vai, thắt lưng đến biện mông tựa như một bức tranh đan cài tinh tế, hết thảy những đường nét đều tinh xảo, không hề có một chút tì vết nào.

"Đừng...Đừng nhìn." Như thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nam nhân, Liệu Tương quay lại thấp giọng van xin.

"Sao?" Cảnh Huân rút ngón tay giữa hai bắp đùi y ra, khẽ cười nói, "Ngươi không chịu được nữa ư?" Dứt lời, thẳng lưng đem dục vọng đang kích động của mình chôn vùi vào mật động kia. Hắn vẫn nhớ trên người Liệu Tương có thương tích, không muốn làm quá mức kịch liệt, chỉ là nơi ẩm ướt ấy vừa mềm mại lại ấm áp, khiến hắn mất sạch lý trí, nâng thắt lưng gầy nhỏ của y lên, mãnh liệt luận động.

Liệu Tương bị hắn ra vào liên tục, không ngừng thở dốc, ngón tay siết chặt chăn đệm dưới thân, thanh âm đứt quãng: "Chậm...chậm một chút..." Trâm cài tóc đã sớm rơi xuống bởi sự kịch liệt đang diễn ra trên giường, mớ tóc dài đen nhánh bị Cảnh Huân gạt sang một bên, toán loạn bên mép gối, thái dương cơ hồ ướt đẫm, nhũ châu trước ngực bị Cảnh Huân chà xát vừa ngứa vừa tê dại khiến Liệu Tương bật ra chuỗi rên rỉ nức nở. Thanh âm ấy khiến nam nhân trong thân thể y lại bắt đầu đại trướng, động tác thêm điên cuồng. Tai và gáy bị mút cắn đến đau nhức, cơ thể nam nhân dính chặt trên lưng y, nhiệt độ từ da thịt lõa lồ không chút ngăn trở truyền tới, như thể hỏa diễm nóng hầm hập muốn đốt cả người y thành bụi tro. Theo từng đợt lay động dữ dội, mắt cũng dần trở nên mơ hồ, chỉ có tiếng tim đập của người kia, một tiếng rồi một tiếng, từng nhịp rõ ràng bên tai. Ước chừng hơn nửa canh giờ trôi qua, cơn hoan ái mới kết thúc, Cảnh Huân miễn cưỡng nằm xuống bên cạnh, dường như ham muốn vẫn chưa hề vơi. Liệu Tương nằm trên lớp gấm, hai chân mở rộng, trọc dịch màu trắng uốn lượn chảy trên bắp đùi, vô cùng dâm mỹ.

Cảnh Huân khẽ thở dốc một hồi, lại thấy đôi môi Liệu Tương khẽ nhếch, mơ hồ có thể thấy chiếc lưỡi hồng, trong lòng nóng lên, ôm y vào trong lồng ngực, cúi đầu xuống hôn. Đầu lưỡi Liệu Tương hơi lành lạnh, mềm mại quấn quít lấy đầu lưỡi hắn, trong xoang mũi còn ư a tiếng nức nở, toàn bộ thân thể mềm nhuyễn trong vòng tay hắn. Hôn một hồi, Cảnh Huân lại nghiêng đầu hôn lên má, cằm, chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh của y.

Mắt thấy tư thế của Cảnh Huân như đang định làm một lần nữa, đôi mắt mơ hồ của Liệu Tương lập tức thanh tỉnh, y hơi vươn người dậy, nói: "Đừng...làm nữa...Tay ta đau..."

Cảnh Huân giật mình, thu tay về, ngồi dậy, hít một hơi thật sâu: "Được rồi, vậy ngươi ngủ trước đi."

Liệu Tương thấy hắn muốn xuống giường, vội dùng cánh tay còn lành lặn ôm lấy cánh tay hắn: "Ai..."

Cảnh Huân bị y kéo ngồi xuống, cau mày hỏi: "Làm sao?"

Liệu Tương lắp bắp nửa ngày cũng chưa thốt được nửa chữ, chỉ nằm úp sấp giữa hai chân Cảnh Huân, có chút lưỡng lự.

Cảnh Huân nhìn cảnh tượng trước mắt liền hiểu ra, ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại...Không phải ngươi ghét nhất là cái việc này sao?"

Liệu Tương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vô cùng xấu hổ, đến cổ cũng đỏ ửng, tay cầm lấy hung khí thô to nơi khố hạ Cảnh Huân, thấp giọng: "Ta thử xem." Dứt lời, y cẩn thận liếm liếm nơi đỉnh vật nọ, nghe được Cảnh Huân hít một hơi, liền ngẩng đầu khẽ cười nói: "Thoải mái sao?" Lập tức tiếp tục mút liếm một phen.

Giọng Cảnh Huân vì hưng phấn trở nên khàn khàn, hắn vuốt ve cằm Liệu Tương, trầm giọng: "Ngoan, ngậm nó vào đi."

Liệu Tương nhíu mày do dự một hồi, rốt cuộc hé miệng, ngậm vật kia vào trong miệng, chẳng ngờ bị nam nhân dùng sức đẩy vào, vật nọ tiến sâu nơi cổ họng, khiến y suýt nữa nôn ra, bám vào mép giường ho khan dữ dội, hồi lâu mới quay đầu lại trừng Cảnh Huân một cái.

Cảnh Huân nắm lấy bàn chân trắng mịn của y kéo trở về, giọng nói mang theo nguy hiểm: "Ngươi còn dám trừng ta? Ngươi cũng cắn ta một cái đau thế còn gì."

Liệu Tương dùng chân đạp hắn: "Là vì của ngươi lớn quá."

Cảnh Huân bật cười: "Ngươi nói cái gì cơ?"

Liệu Tương sửng sốt, đỏ mặt quay đi, không thèm để ý đến hắn nữa.

Cảnh Huân duỗi tay chộp lấy cái chân nhỏ còn lại của y, khi tay đụng đến thứ giữa hai chân y, lại dùng dục vọng mới được kích thích dở tiếp tục cọ xát, phía sau từ lâu đã là một mảnh ẩm ướt mềm mại, Liệu Tương nhỏ giọng ai oán: "Ngươi rõ ràng đã đáp ứng không làm nữa, ngươi không biết thế nào là quân vô hí ngôn sao." Cảnh Huân buồn cười, cúi người xuống, trán khẽ chạm vào trán y: "Ta đáp ứng lúc nào? Hả?"

Liệu Tương bị đôi mắt vừa đen vừa sáng của Cảnh Huân khiến cho tâm tình hỗn loạn, quay mặt đi chỗ khác: "Ta...tay ta đau."

Cảnh Huân nhìn cánh tay trái y đã được băng vải kĩ càng, cũng không thấy có vết máu thấm ra, liền dịu dàng nói: "Đừng sợ, lần này ta làm chậm một chút." Nói xong không đợi Liệu Tương trả lời, đã nuốt lấy môi y. Lần này, hắn không vội vã công thành lược địa (đánh chiếm thành trì), chỉ mơn trớn qua lại nơi huyệt khẩu y.

Liệu Tương bị hắn cọ xát vừa thẹn lại vừa ngứa, định vùng chân ra để bật dậy, nhưng lại chỉ tạo cơ hội cho Cảnh Huân tiến vào càng sâu, đành phải nhẹ giọng khẽ van xin: "Ngươi...Ngươi đừng...đừng như vậy." Cảnh Huân nhìn hai mắt y đều hàm chứa lệ quang, lúc này mới chậm rãi đem dục vọng tiến vào, rồi chậm rãi đem dục vọng rút ra. Ban đầu còn có chút kiềm chế, nhưng sau đó mức độ di chuyển nhanh hơn, Liệu Tương nằm trên gấm hoa trơn mịn êm ái, cánh tay trái thụ thương nên vô lực, chỉ có thể để mặc cơ thể tùy tiện lay động, tránh không khỏi động vào thương tích trên cánh tay, đành phải đánh bạo vươn tay ôm lấy cổ nam nhân phía trên. Không ngờ hành động này lại thỏa mãn nguyện vọng của Cảnh Huân, hắn một tay bế y ngồi dậy, thúc thẳng toàn bộ na căn vào, cú thúc mạnh khiến Liệu Tương không ngừng cất tiếng rên rỉ. Toàn bộ cơ thể đã mềm nhũn, đầu cũng vô lực chôn sau gáy đối phương, vành tai và tóc mai chạm vào nhau quyến luyến triền miên, lúc này không ngừng lay động. Tai và tóc mai hai người không ngừng ma xát, tư vị ấy so với chuyện trên giường đúng là một loại tiêu hồn thực cốt khác. Mắt thấy nam nhân phía trên càng chiến càng dũng, Liệu Tương ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích được, ý thức dần dần trống rỗng tiêu tan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: