Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32


Cảnh Huân thấy Liệu Tương mặt mày trắng bệch rụt lùi hai bước, vội vàng vươn tay ôm lấy y, nhìn Ngọc Thanh đạo sĩ nói: "Ngươi lặn lội đường sá xa xôi tới đây, trước tiên cứ nghỉ ngơi đã, mấy ngày nữa trẫm sẽ triệu ngươi."

Ngọc Thanh vẫn trưng ra bộ dáng cười mà như không, cúi đầu xin cáo lui.

Ngay sau khi dải áo huyền sắc của Ngọc Thanh khuất sau cửa điện, Liệu Tương liền vùng ra khỏi vòng ôm của Hoàng đế, tự mình bám trụ vào thành ghế, đè thấp giọng: "Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu, lần này ta tuyệt đối sẽ không nghe theo ngươi."

Cảnh Huân đứng phía sau Liệu Tương, nhìn chiếc cổ trắng như tuyết của y, cắn răng nói: "Ngươi bây giờ thân thể ngày một suy yếu, còn có thể chống đỡ được bao lâu đây?"

Liệu Tương nghiêng mình, cũng không nhìn hắn: "Sinh tử có mệnh, sống được ngày nào hay ngày đó."

"Liệu Tương," Cảnh Huân không phân biệt nặng nhẹ giữ chặt cánh tay y, trầm giọng: "Mạng của ngươi không chỉ là của ngươi, mà còn là của ta nữa!"

Liệu Tương bị hành động thô bạo của Cảnh Huân khiến cho khẽ nhíu mày: "Hoàng thượng, ngươi không thương tiếc sinh mạng của người khác chút nào sao? Nàng ấy đã hoài thai gần mười tháng, sinh cho ngươi một hài tử khỏe mạnh," y nhìn vào mắt nam nhân, "Ta và ngươi đều không biết, nữ nhân khi mang thai phải chịu thống khổ đến nhường nào, ngươi chẳng lẽ không thể vì Tử Dao mà tha cho nàng một con đường sống sao!"

Nam nhân có chút chán nản buông tay, khẽ bóp trán: "Lẽ nào ngươi không nghĩ, nàng hiện tại sống còn không bằng chết ư?"

"Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng nàng không muốn sống nữa," Liệu Tương có chút bực bội nắm chặt lấy vạt áo trước, "Ngươi là Hoàng đế, ngươi sẽ không biết có bao nhiêu người cả đời ngậm đắng nuốt cay, đều chỉ vì muốn được tiếp tục sống."

Cảnh Huân hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Nàng ta không giống những người đó, ngay cả nhận thức cũng không có, làm sao biết được thống khổ hay sợ hãi ra sao, nàng..."

Liệu Tương rốt cuộc không nhịn được, căm phẫn cắt lời hắn: "Là ai biến nàng thành như vậy? Chính là ngươi!"

"Ta?" Nhẫn nại của Cảnh Huân cũng dần dần biến mất, hắn giữ chặt lấy vạt áo Liệu Tương, gầm nhẹ: "Sao ta có thể biết gã đạo sĩ kia lôi cả một nữ nhân vô tội vào, ngươi cũng thấy, lúc gã đem nữ nhân kia đến, nàng ta đã vô tri vô thức rồi, nếu như lúc ấy ta không để gã làm cái loại đạo pháp kia, thì kết cục nàng ta cũng đâu khác gì so với hiện tại!"

Liệu Tương giãy khỏi tay nam nhân, cười lạnh: "Ngươi nói ngươi cứu nàng thì cũng như thế, vậy nếu không phải vì yêu sách hoang đường năm đó của ngươi, làm sao có thể nảy sinh ra bao nhiêu rắc rối thế này," con mắt y đỏ bừng nhìn Cảnh Huân, "Hậu cung ngươi mỹ nữ nhiều như mây, ai cũng sẵn sàng sinh cho ngươi hài tử, ngươi tội gì hết lần này đến lần khác vẫn khăng khăng muốn ta..."

Cảnh Huân nghe xong mấy lời này, sắc mặt dần dần cứng ngắc, hắn cắn răng: "Không sai, hậu cung ta có tới ba nghìn mỹ nữ, vì sao ta còn phải muốn ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao!"

"Ta..." tim Liệu Tương nhất thời loạn nhịp, y nhìn khuôn mặt nam nhân, môi có chút run rẩy, "Ta không..."

Y vừa mới thốt ra hai chữ, trước mắt đã tối sầm, môi bị ngăn lại. Nam nhân giữ chặt gáy y, cơ hồ như muốn cắn nuốt môi lưỡi y, kịch liệt đến nỗi khiến hai chân Liệu Tương mềm nhũn, y không tự chủ được cũng bất giác vươn tay, ôm lấy cổ Cảnh Huân.

Khi Cảnh Huân buông y ra, giữa môi hai người còn vương một sợi chỉ bạc, nam nhân khàn khàn cất giọng: "Đừng nói ngươi không biết."

Liệu Tương khẽ lướt tay qua bờ mi anh tuấn cùng gương mặt khí khái của nam nhân, bi thương cười: "Chúng ta sẽ gặp báo ứng..."

Cảnh Huân ôm y thật chặt, thấp giọng ghé vào bên tai Liệu Tương: "Liệu Tương, kì thực so với ta ngươi còn chán ghét sự tồn tại của nữ nhân kia hơn, không phải sao?"

Liệu Tương chấn động, mở to hai mắt nhìn Cảnh Huân. Y chưa từng nghĩ mình có chán ghét nữ nhân kia hay không, thế nhưng mỗi khi thấy dung mạo nàng và mình giống nhau như đúc, ngực y lại như bị đâm thật sâu. Đôi mắt vô thần, gương mặt chưa từng một lần biểu lộ cảm xúc ấy, mấy năm qua cứ thế thu vào đáy mắt y, càng ngày càng khiến y cảm thấy bất an. Ước gì, ước gì nàng vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa. Thế nhưng y lại thương nàng, thương nàng cùng mình số phận tương liên, suy nghĩ mâu thuẫn này càng ngày càng khiến y trở nên hồ đồ.

"Nàng chính là cái gai đã đâm sâu trong ngực ngươi, ta sẽ tự tay giúp ngươi lấy nó ra" Cảnh Huân buông tay, chỉnh lại y bào rồi bước về phía cửa, "Nếu như thực sự có báo ứng, ta sẽ tự mình gánh lấy."

***

Chớp mắt đã tới đông chí (khoảng từ tháng 10 đến tháng 1), sáng sớm, Tần Đức Bảo vì lời nhờ vả của Tề Linh mà tới Noãn Tình cung tìm Liệu Tương, trên đường đi bắt gặp nhũ mẫu và tiểu công chúa Tử Dao.

Tần Đức Bảo vội vàng quỳ xuống khấu đầu với công chúa, cung chúc một lượt.

Công chúa vươn bàn tay nhỏ bé ra khỏi xiêm y: "Miễn lễ, Tiểu Bảo Tử đứng lên đi."

Tần Đức Bảo cảm tạ xong, từ trong tuyết đứng lên, có chút kì quái hỏi nhũ mẫu: "Chu phu nhân, sớm như vậy sao không để công chúa ngủ thêm chút nữa, thế nào lại tới đây?"

Chu thị bất đắc dĩ mở miệng: "Tần công công hẳn cũng hiểu rõ tình cảnh Tề phi nương nương bên chúng ta, ta định nhân lần đông chí này mang công chúa tới vấn an Hoàng thượng, tiện thể hỏi xem Hoàng thượng có định đem công chúa giao phó cho vị nương nương khác nuôi dưỡng không."

"Ách," Tần Đức Bảo hiểu việc này tốt nhất hắn không nên xen vào, chỉ gãi gãi đầu, nhắc Chu thị vài câu, "Sợ là hiện tại Hoàng thượng đang trên đường đến nơi tế thiên (thờ cúng), không thể về ngay được, Chu phu nhân có muốn bàn bạc chuyện này với Tương công công trước không?"

Chu thị vội vã gật đầu: "Vậy nhờ Tần công công bẩm hộ một tiếng."

Tần Đức Bảo quay sang nhìn công chúa được quấn trong lớp lớp gấm vóc, tuy rằng quần áo dày cộp kín bưng, thế nhưng mũi vẫn vì lạnh mà đỏ bừng: "Còn cần bẩm báo gì, phu nhân cứ theo ta vào thôi, trời rất lạnh, đừng để công chúa chịu rét."

Chu thị khúm núm ưng thuận, nắm tay dắt tiểu công chúa theo Tần Đức Bảo tiến vào thiên điện.

"Tương công công." vừa thấy người ngồi bên bếp lò, Tử Dao đã cất tiếng gọi giòn tan.

Người nọ quay ra nhìn, thần tình u ám, nhưng khi nhìn thấy tiểu công chúa ngây thơ, sắc mặt liền dịu xuống, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Công chúa thế nào lại tới đây, muốn thỉnh an Hoàng thượng sao?" Liệu Tương ôm lấy Tử Dao, đưa mắt nhìn Chu thị hỏi.

"Bẩm, đúng vậy." Chu thị cúi đầu thấp giọng đáp.

Liệu Tương vỗ nhè nhẹ trên lưng tiểu công chúa, nhíu mày: "Vì sao phải để nương nương khác nuôi dưỡng? Chẳng lẽ ngươi không chiếu cố nổi Tử Dao ư?"

Chu thị vội mở miệng: "Ta đã cân nhắc kĩ, bây giờ Tề phi ..."

Liệu Tương vội đưa tay bịt hai tai Tử Dao, thấp giọng khẽ trách: "Trước mặt công chúa đừng có nói bậy, ngươi lo lắng công chúa không người chăm sóc, mai sau ở trong cung sẽ bị người bắt nạt sao?"

Chu thị gật đầu: "Đối với chúng ta, nương nương còn hay mất không có gì khác biệt, nhưng đối với người ngoài thì lại khác. Năm đó Anh Hoàn công chúa không phải vì mẫu thân mất sớm, không người chiếu cố, cuối cùng hôn sự bất hạnh, phải thắt cổ tự vẫn mà chết sao," Chu thị lau lau khóe mắt, "Ta không muốn Tử Dao công chúa sau này cũng..."

Liệu Tương có chút bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi lo nghĩ nhiều quá, Hoàng thượng yêu thương tiểu công chúa thế nào ngươi còn không biết ư, Tử Dao làm sao có thể giống như Anh Hoàn công chúa được?"

Chu thị vừa khóc nức nở vừa nói: "Ta hiểu biết nông cạn, chỉ biết tâm Hoàng đế có hạn, nếu như mai sau có thêm vị hoàng tử hay công chúa nào đó khả ái thông minh, ai biết liệu người sẽ không sủng ái hơn a."

Hai tai Tử Dao vẫn bị Liệu Tương bịt chặt, cô bé không tự nguyện lắc lắc đầu nhỏ giọng: "Tương công công..."

Liệu Tương nhìn Tử Dao cười, buông lỏng tay ra, vuốt vuốt đuôi sam bé con, điềm đạm nói với Chu thị: "Ta còn chưa có chết ni," y nhìn thần sắc Chu thị có chút kinh hãi, trầm giọng: "Miễn là ta còn sống, nhất định sẽ không để tiểu công chúa phải chịu uỷ khuất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: