chương 2: Mở cửa
Trời vừa hửng sáng, gà còn chưa gáy, Trần Bình An đã rời giường, chăn đệm mỏng manh không có bao nhiêu ấm, vả lại lúc còn theo lão Diêu, Trần Bình An cũng quen thức khuya dậy sớm. Trần Bình An mở cửa phòng, đi vào sân bùn đất nhỏ, sau khi thở ra một hơi, hắn duỗi lưng một cái, lúc mở cửa ra ngoài, hắn thấy một bóng lưng nhỏ yếu đang khom lưng, hai tay xách một thùng nước đang dùng bả vai đẩy cửa sân nhà mình, đó chính là tỳ nữ của Tống Tập Tân, hẳn là nàng mang nước từ giếng Thiết Tỏa bên ngõ Hạnh Hoa về.
Trần Bình An thôi không nhìn nữa, đi qua ngõ hẻm, chạy về hướng đông của trấn, ngõ Nê Bình ở phía tây của trấn, ở phía đông có một cửa thành, có người canh gác phụ trách việc ra vào cũng như tuần đêm, bình thường cũng chuyển giao thư từ trong trấn, công việc của Trần Bình An là đem thư tín giao lại cho từng nhà trong trấn, một phong thư một đồng tiền, đây là công việc hắn vất vả lắm mới có được, hắn đã hẹn với bên kia sau ngày mùng hai tháng hai Long Sĩ Đầu liền bắt đầu làm.
Theo Tống Tập Tân chính là trời sinh số khổ, dù có phúc bước vào gia đình giàu có, Trần Bình An cũng không có phúc hưởng. Tống Tập Tân tên kia thường hay nói một số câu tối nghĩa khó hiểu, đoán là lấy trong sách vở ra, mà thường Trần Bình An nghe không hiểu, ví như hai ngày trước bắn nhắc đến cái gì "se lạnh xuân hàn đống sát thiếu niên" Trần Bình An liền bó tay, về phần sau khi qua mùa đông, mùa xuân có thời gian trời sẽ lạnh hơn thì hắn lại đã nghiệm qua. Tống Tập Tân nói đó là rét tháng ba, bên sa trường gọi là hồi mã thương, đều giống nhau là rất lợi hại, vì vậy nhiều người thường không qua khỏi tại thời điểm này.
Trấn nhỏ cũng không có tường rào xung quanh, đừng nói là giặc cỏ cường đạo, dù là vài tên trộm vặt cũng ít có, vì vậy trên danh nghĩa là cổng thành, còn thực tế là một hàng rào cũ kỹ siêu vẹo đổ trái ngã phải, người khác nhìn vào dễ phân biệt được đây chính là nơi ra vào, coi như là thể diện của trấn.
Lúc Trần Bình An chạy qua ngõ Hạnh Hoa, hắn nhìn thấy không ít trẻ em phụ nữ bên cạnh giếng Thiết Tỏa, bánh xe của giếng nước rung động liên hồi.
Lại qua thêm một con đường, hắn liền nghe thấy tiếng đọc sách quen thuộc cách đó không xa, nơi đó có một tòa hương thục- là mấy gia đình giàu có trong trấn cùng hùn tiền dựng nên làm nơi dạy học cho con em, tiên sinh dạy học là người xứ khác. Lúc nhỏ, Trần Bình An thường vụng trộm tới nghe lỏm ngoài cửa sổ. Vị tiên sinh kia tuy lúc dạy học rất nghiêm khắc nhưng với Trần Bình An nghe lỏm, lại chưa từng quát đuổi, sau đó hắn theo Diêu lão làm học đồ, cũng không quay lại nữa.
Đi về phía trước, hắn qua một đền thờ bằng đá cũ kỹ, do bên trong đền có mười hai trụ đá nên dân bản xứ thích gọi nó đền thờ con cua. Về phần tên thật của đền thì Tống Tập Tân và Lưu Tiện Dương nói không giống nhau. Tống Tập Tân một mực cho rằng tại một quyển sách cũ tên địa phương huyện chí, nơi này gọi là phường Đại học sĩ, chính là đền thờ thứ tư của Hoàng Đế lão gia, kỷ niệm một vị đại quan văn võ song toàn trong lịch sử. Lưu Tiện Dương cùng là dân nhà quê giống Trần Bình An, thì nói đây là phường con cua, mấy trăm năm mọi người đều gọi như thế, không có lý do gì lại là phường Đại Học sĩ. Lưu Tiện Dương hỏi Tống Tập Tân một vấn đề " mũ quan của Đại Học sĩ to bao nhiêu, có to bằng miệng giếng Thiết tỏa không", Tống Tập Tân lúc đó mặt lúc trắng lúc đỏ.
Lúc này Trần Bình An vòng quanh Thập Nhị Cước đền thờ mà chạy một vòng, mỗi một mặt của đền có bốn chữ lớn cổ quái, theo thứ tự là "Việc nhân đức không nhường ai", "Hi ngôn tự nhiên", "chớ đi ra bên ngoài cây cầu", "khí trùng đấu bò". Nghe Tống Tập Tân nói ngoài trừ bốn chữ nào đó thì ba mặt còn lại đều bị bôi đè lên mà xuyên tạc. Trần Bình An với những cái này u u mê mê, cũng chưa bao giờ suy nghĩ kỹ, cho dù hắn muốn tìm hiểu ngọn nguồn cũng là phí công, hắn đến cái quyển địa phương huyện chí mà Tống Tập Tân hay nhắc đến còn không rõ là sách gì.
Qua đền thờ không bao xa, rất nhanh hắn thấy một gốc hòe già cành lá rậm rạp, dưới gốc hòe không biết ai đã chuyển tới một đoạn thân cây, thêm hai tảng đá xanh kê bên dưới thành một cái ghế dài, mùa hè hàng năm, mọi người thường ra đây hóng mát, gia đình giàu có còn mang theo dưa và trái cây đã ướp lạnh ở giếng nước đến đây cho bọn trẻ ăn rồi cùng nhau đùa giỡn dưới bóng cây.
Trần Bình An quen thuộc mọi nơi, nhanh chóng đi đến cửa ra vào kia, dừng lại trước một cánh cửa bùn đất lẻ loi hiu quạnh, tim không đập mạnh, mồm không thở gấp.
Người lai vãng ngoài trấn không nhiều, theo lý thuyết, trấn nhỏ không còn gánh trọng trách nung đồ gốm cho triều đình thì càng không có ai đến nữa, khi lão Diêu còn sống, từng có lần uống say rồi nói với Trần Bình An cùng Lưu Tiện Dương: chúng ta làm chính là công việc độc nhất vô nhị,đồ gốm là cho hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương dùng, người khác dù có tiền, dù làm quan lớn cũng không dám động vào, đó chính là tội chết. Vậy mà hôm nay, khi nhìn ra phía ngoài hàng rào, Trần Bình An lại thấy rất nhiều người đang đứng chờ mở cửa thành, không ít hơn bảy, tám người, nam nữ, già trẻ đều có, mà lại toàn người lạ. Mọi người trong trấn nhỏ, dù là đi đốt gốm hay làm nông, rất ít đi cửa đông, lý do rất đơn giản, dọc theo con đường đi ra cửa đông không có ruộng đồng cũng như lò gốm.
Lúc này Trần Bình An cùng đoàn người kia, hai bên cùng nhìn nhau qua hàng rào gỗ. Thời điểm này, thiếu niên đi cỏ giày ăn mạc đơn bạc rất hâm mộ những người ngoài kia, trên người quần áo ấm áp khẳng định sẽ không bị lạnh.
Những người đứng ngoài kia phân thành nhiều nhóm, cũng không phải cùng một đoàn, đồng thời đánh giá thiếu niên gầy gò bên trong, đa số là ánh mắt hờ hững lướt qua, chợt có một, hai người nhìn ra phía sau thiếu niên. Trần Bình An có chút kì quái, không biết là họ đã biết triều đình đã phong cấm nơi đây hay chưa, hoặc gủa là họ biết rồi mà vẫn cố tình đến.
Trong nhóm có một người trẻ tuổi, dáng người thon dài, đầu đội một cái cai quan cổ quái, bên hông treo một khối ngọc bội, hắn tựa hồ không kiên nhẫn nữa, một mình tiến đến muốn mở cửa, ngay thời điểm ngón tay hắn gần chạm đến cánh cửa gỗ, hắn lại đột ngột dừng lại, chậm rãi thu tay về bắt chéo sau lưng, sau đó nhìn thiếu niên đeo giày cỏ, mỉm cười, cũng không nói chuyện.
Qua khóe mắt, Trần Bình An thấy nhóm người phía sau thanh niên, có người nhìn như thất vọng, có người nghiền ngẫm, có người nhíu mày, có người mỉa mai, tâm tình phức tạp không giống nhau.
Một lúc sau đó, một người trung niên có mái tóc rối bời đột nhiên đến mở cửa, quay qua Trần Bình An hùng hổ nói: " đồ rùa con, ham tiền đến hoa mắt rồi à? Mới sáng sớm đã đến đòi mạng gọi hồn, ngươi vội vàng đầu thai đi gặp cha mẹ ngươi à? "
Trần Bình An với mấy lời chanh chua này cũng không để ý, ở địa phương này, nếu bị người mắng liền nổi giận, vậy dứt khoát tìm miệng giếng mà nhảy xuống được rồi, bớt đi một việc. Thứ hai, người trung niên giữ cửa này, ,thường hay bị mọi người trêu trọc, nhất là những bà cô mạnh mẽ, đừng nói là trêu trọc, số người trực tiếp đánh cũng không ít. Hơn nữa người này lại thích khoác lác với mấy đứa bé còn mặc tã, như là ta năm đó ở cửa thành chém giết một trận, đánh cho năm sáu tên to cao răng rơi đầy đất, con đường hai trượng trước cửa thành máu đổ như mưa!
Cả trấn chẳng ai coi hắn ra gì. Nhưng với người ngoài muốn ra vào trấn, không thể không thông qua hắn.
Hắn vừa đi về phía hàng rài vừa luồn một tay vào đũng quần. Hắn quay lưng về phía Trần Bình An, sau khi mở cửa, thỉnh thoảng lại thu về một túi thêu nhỏ cho vào tay áo, sau đó cho người đi qua.
Trần Bình An đã sớm nhường đường, tám người chia làm năm nhóm, lần lượt đi vào trong trấn, ngoài người thanh niên đeo ngọc bội kia, còn có hai đứa trẻ tầm bảy tám tuổi, bé trai mặc một cái áo choàng sặc sỡ, bé gái dáng dấp trắng trẻo mũm mĩm, trông như một búp bê bằng sứ.
Bé trai thấp hơn Trần Bình An nửa cái đầu, lúc đi qua hắn tuy không nói lời nào nhưng từ khẩu hình rõ ràng là tràn đầy khiêu khích. Phu nhân bên cạnh khẽ ho hai tiếng, hắn mới thu liễm.
Bé gái đi sau lưng phu nhân, được một lão nhân khôi ngô đầu đầy tóc trắng nắm tay, nàng quay qua Trần Bình An nói rất nhiều, thỉnh thoảng chỉ trỏ bé trai phía trước. Trần Bình An cũng không hiểu cụ thể bé gái nói gì, chỉ biết là đang cáo trạng bé trai. Lão nhân khôi ngô liếc Trần Bình An một cái, chỉ bị người nhìn thoáng qua, Trần Bình An không ý thức lui về sau một chút, như chuột sợ mèo.
Nhìn thấy tình huống như vậy, tiểu cô nương không còn láo nháo nữa, cũng không quay đầu nhìn Trần Bình An nữa, tựa hồ nhìn thêm sẽ đau mắt nàng.
Tuy Trần Bình An không hiểu qua sự đời, cũng không phải không hiểu xem sắc mặt. Đợi cho đoàn người đi xa, trung niên giữ cửa cười nói:" Muốn biết họ nói gì không? " .
Trần Bình An gật đầu nói:" muốn!"
Trung niên giữ cửa cười lưu manh : khen ngươi lớn lên đẹp trai dễ nhìn đó, toàn lời hay".
Trần Bình An căn bản không tin nghĩ thầm: ngươi ngĩ ta khờ chắc.
Nhìn ra suy ngĩ đối phương, người trung niên cười càng vui vẻ: "ngươi nếu thông minh, ta lại để ngươi đi đưa tin a"
Trần Bình An cũng không phản bác, hắn sợ chọc tên này giận, tiền sắp đến tay lại bay mất.
Người trung niên quay lại nhìn đoàn người đang đi xa, tay mân mê chiếc cằm, thấp giọng nói :" cặp đùi bà nương vừa rồi có thể kẹp chết người a"
Trần Bình An tò mò hỏi:"vị phu nhân vừa rồi có luyện võ sao? "
Người trung niên quay lại cho thiếu niên một chưởng nghiêm túc nói:" tiểu tử ngươi thật ngốc".
Thiếu niên một đầu sưing mù.
Để Trần Bình An chờ ngoài cửa, nam tử đi vào trong phòng, lúc đi ra, trên tay đã có một sấp phong thư, tầm mười tấm, đưa thiếu niên hỏi:" người ngốc có phúc người ngốc, người tốt tất có báo đáp, ngươi tin không? "
Trần Bình An một tay cầm thư, một tay chìa ra, nháy mắt nói:" một phong thư một đồng tiền".
Nam tử thẹn quá hóa giận, hung hăng đưa năm đồng tiền đã chuẩn bị trước vào tay thiếu niên, sau đó vung tay lên, rất hào khí mà nói :" thiếu ngươi năm đồng tiền!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro