Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Hành Trình Đến Hắc Phong

Sáng sớm, ba người Lâm Tiểu Phong, Bạch Nguyệt Linh và Trương Đại Lực rời Thanh Vân Tông, hướng về núi Hắc Phong. Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở âm u từ phía xa. Lâm Tiểu Phong cưỡi một con lừa nhỏ do tông môn cấp, tay cầm cành cây khô làm kiếm, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Sư tỷ, sư huynh, ta cưỡi lừa chậm thế này, lỡ Ma Tông đuổi theo thì sao nổi?"

Trương Đại Lực đi bộ phía trước, cười lớn: "Tiểu tử, lừa chậm thì chạy bằng chân! Xem ta đây, khỏe như trâu, đi bộ còn nhanh hơn ngươi cưỡi lừa!" Gã bước nhanh, nhưng vấp phải đá, suýt ngã, khiến Lâm Tiểu Phong cười khùng khục.

Bạch Nguyệt Linh cưỡi ngựa trắng, lạnh lùng liếc hai người: "Ít đùa đi. Núi Hắc Phong là địa bàn của Ma Tông, chúng ta phải cẩn thận. Lâm Tiểu Phong, ngươi đừng để ta phải cứu mãi." 

Lâm Tiểu Phong nghe vậy thì ưỡn ngực: "Sư tỷ yên tâm, lần này ta sẽ mạnh hơn, không để nàng phải lo đâu!" Hắn vỗ ngực, nhưng con lừa bất ngờ hí lên, hất hắn ngã lăn xuống đất. "Ái ui! Lừa gì mà phản chủ thế này!"

Bạch Nguyệt Linh che miệng, suýt bật cười, nhưng nhanh chóng quay đi. Trương Đại Lực thì ôm bụng cười nghiêng ngả: "Tiểu tử, ngươi đúng là trò vui của thiên hạ!"

--- 

Đến trưa, ba người dừng chân bên một con suối nhỏ để nghỉ ngơi. Lâm Tiểu Phong ngồi bệt xuống, lấy cuốn "Thanh Vân Nhập Môn Quyết" ra xem, thầm thì: "Sư tổ, dạy ta chiêu mới đi, lần này gặp Ma Tông ta phải oai một chút trước mặt sư tỷ!" 

Giọng Thanh Vân Tử vang lên: "Tiểu tử, được thôi! Chiêu thứ hai là ‘Thanh Vân Phi Ảnh’. Dùng linh khí tụ vào chân, nhảy lên tung một kiếm từ trên cao. Luyện đi, đừng để ta mất mặt!" Một luồng ký ức hiện lên, kèm hình ảnh lão múa kiếm bay lượn như mây trôi.

Lâm Tiểu Phong đứng dậy, hít sâu, tập trung linh khí xuống chân. Hắn nhảy lên, hét lớn: "Thanh Vân Phi Ảnh!" Nhưng linh khí chưa ổn, hắn chỉ nhảy được một thước rồi rơi xuống, đập mặt vào bờ suối. "Á! Sư tổ, chiêu này khó quá!"

Bạch Nguyệt Linh ngồi gần đó, nhìn cảnh ấy thì khẽ cười: "Ngươi đúng là ngốc. Nhưng... cố lên, đừng bỏ cuộc." Giọng nàng dịu dàng hiếm có, khiến Lâm Tiểu Phong ngẩn người, quên cả đau.

"Sư tỷ, nàng vừa động viên ta đúng không? Vậy ta luyện thêm lần nữa cho nàng xem!" Hắn đứng lên, quyết tâm hơn. Lần này, hắn nhảy cao hơn, linh khí tụ thành một bóng mờ quanh chân, vung cành cây chém xuống. "Xoẹt!" Một đường linh khí yếu ớt cắt đôi tảng đá nhỏ bên suối.

Trương Đại Lực vỗ tay: "Tiểu tử, khá lắm! Nhưng so với quyền của ta thì vẫn kém xa!" Gã đấm thử vào một tảng đá khác, đá vỡ tan tành.

Bạch Nguyệt Linh gật đầu: "Không tệ. Nếu ngươi giữ được tinh thần này, có lẽ ta sẽ... coi ngươi là sư đệ thật sự." Nàng quay đi, mặt thoáng đỏ.

Lâm Tiểu Phong sung sướng nhảy cẫng: "Sư tỷ chấp nhận ta rồi! Ma Tông tới đây, ta sẽ cho chúng biết tay!" 

--- 

Đêm đó, khi cắm trại dưới chân núi Hắc Phong, cả ba nghe thấy tiếng động lạ từ xa. Bạch Nguyệt Linh đứng dậy, tay nắm kiếm: "Có kẻ đến. Sẵn sàng đi!" 

Từ bóng tối, hai bóng đen xuất hiện, một gã cao gầy tay cầm đao, một gã lùn mập cầm chùy. Gã cao gầy cười khàn: "Thanh Vân Tông đúng là gan lớn, dám đến đây. Giao Hắc Linh Châu ra, nếu không các ngươi chết không toàn thây!" 

Trương Đại Lực gầm lên: "Muốn đánh thì đánh, nói nhiều làm gì!" Gã lao tới, quyền phong rít gió. Bạch Nguyệt Linh tung kiếm, ánh trăng lóe sáng. 

Lâm Tiểu Phong nuốt nước bọt, nhìn Bạch Nguyệt Linh: "Sư tỷ, lần này ta không chạy đâu!" Hắn giơ cành cây, hét lớn: "Thanh Vân Phi Ảnh!" rồi nhảy lên, bắt đầu trận chiến dưới ánh trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro