Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64

Chương 64

Edit: Yui

Bắc Viên thượng thần cứ như vậy phi thăng.

Điều Kính tiên lo lắng dường như cũng không trở thành sự thực, bởi vì... Vị thần này tuy mệnh mang sát chướng nhưng lại cực kỳ ghét chiến tranh đổ máu. Vậy nên sau khi hắn phi thăng đã lập tức làm một chuyện lớn, có thể nói là chưa từng có tiền lệ từ trước tới giờ.

Hăn thu thập binh khí thiên hạ, nung chảy thành nước, sau đó đúc thành một bức tượng đồng khổng lồ, mệnh danh là Binh nhân tứ phương, chôn giấu ở khe sâu cực Bắc.

Đồng thời hắn còn hạ xuống thần dụ, chỉ cần thế gian này có một bất kỳ một bách tính nào chết vì loạn binh đao, bất kể ngôi nhà nào bị chiến hỏa phá hủy, hắn sẽ lấy thân phận thần minh tôn sư giáng xuống lôi kiếp, khiến cho vua của đất nước phát động chiến tranh tan xương nát thịt.

Chưa từng có vị thần nào ban xuống ý chỉ như vậy, bởi vì nó yêu cầu quá nhiều thần lực, nó tương đương với việc đưa toàn bộ thế giới loài người vào sự kiểm soát của chính mình. Nhưng Bắc Viên thượng thần lại khăng khăng cố chấp đem toàn bộ sức lực dồn vào chuyện này, rất nhanh đã thấy hiệu quả rõ rệt: Thiên hạ vô binh, khói lửa đột nhiên được dập tắt, hai quốc gia đối địch nhiều năm bị ép giải tán quân đội, bách tính hai bên đều hân hoan chào đón hòa bình đã mất từ lâu.

Hài cốt vô định bên sông được chôn cất, tướng quân trở về quê. Nam cày, nữ dệt, khôi phục nguyên khí, nông hộ khó khăn dần tỏa khói bếp lượn lờ, từ khói lửa ngập trời cuối cùng cũng trở lại cảnh thiên hạ thái bình.

Thuở ban đầu, thiên hạ ca tụng công đức, ngợi ca không dứt, tín đồ hương khói trải khắp thiên hạ.

Nhưng khi hàng chục năm trôi qua, thiên hạ rộng lớn bắt đầu xuất hiện những âm thanh bất đồng.

"Tại sao người từ các nước láng giềng có thể chiếm giữ nhiều đồng cỏ tốt tươi mưa thuận gió hòa, trong khi chúng ta bị tàn phá bởi bão cát, nhiều lần di cư, canh tác khổ cực chỉ có thể no bụng?"

"Tại sao các nước láng giềng có thể mua hương liệu, sữa dê và muối của chúng ta chỉ với chút tiền, trong khi dê bò của chúng ta chết hàng loạt bởi nạn hạn hán, bán lúa gạo ngũ cốc cho chúng ta vẫn đắt đỏ như thế?"

"Tại sao quân vương vơ vét của dân, sưu cao thuế nặng khiến dân kiệt quệ, mà chúng ta vẫn phải nuốt giận vào lòng, đế vương tôn tướng lẽ nào cao quý hơn chúng ta sao?"

...

Cho dù đó là hai đất nước hay là triều đình và dân chúng, phẫn nộ và bất bình càng ngày càng nhiều, xung đột càng ngày càng gay gắt, nhưng tất cả mọi thứ đều bị trấn áp tuyệt đối dưới thần dụ kia.

Cuối cùng, vào một năm nọ, thượng nguồn xảy ra hạn hán nghiêm trọng, cháy lớn hàng ngàn dặm, một bộ tộc bị chết sạch tất cả dê bò xông vào chợ biên giới, cướp bóc lương thực, giết hại hơn mười mấy thương nhân chạy ra ngăn cản. Thương đoàn oán hận chất chứa lâu ngày lập tức tổ chức đội quân, nhặt đao sắt cùng rìu, quay lại chém chết phụ nữ và trẻ em phía sau bộ lạc.

Khi giọt máu nóng đầu tiên rơi xuống, không ai có thể ngờ rằng nó sẽ mở màn cho trận chiến diệt thế thây chất ngàn dặm sau này.

Chẳng mấy chốc, tranh chấp nảy sinh ở biên giới như tia lửa rơi xuống thảo nguyên mùa khô cằn, nhanh chóng cháy lên không ngừng, những bộ tộc bị lửa hận che mắt nhanh chóng mài dao rựa, giáo mác, vó sắt tàn sát thôn trang biên cảnh mấy phen. Con em làng trên xóm dưới uống máu ăn thề, thúc ngựa san bằng doanh trướng dài trăm dặm của bộ lạc. Lửa lớn hừng hực thiêu đốt bầu trời đêm, đầu thủ lĩnh bộ tộc bị cắm trên cọc gỗ, hùng ưng báo tang kêu to truyền đi khắp đại địa, vó sắt báo thù như trận lũ tràn tới, hoàn toàn phá vỡ biên cương nguy khốn.

Hết núi này đến núi khác, hết tòa thành này đến tòa thành khác. Đất đai lần lượt sụp đổ, ngọn lửa chiến tranh lại bùng lên lần nữa, khi quân vương hoảng sợ nghiêm cấm chiến đấu, phá hủy vũ khí, những bách tính vốn đã phẫn nộ từ khắp nơi trên đất nước đứng lên khởi nghĩa vũ trang.

Chiến hỏa cuối cùng cũng kinh động tới Bắc Viên thượng thần.

Bắc Viên thượng thần vô cùng tức giận, hắn vô cùng căm ghét chiến tranh, hắn đã giáng xuống liên tiếp chín tia sét để cho thế giới thấy hậu quả nghiêm trọng của việc vi phạm thần dụ.

Nhưng lần này bách tính không biết ơn hắn.

Người người đều cảm thấy bất công, người người đều muốn phản kháng. Lòng dân hai nước đều tràn ngập căm phẫn, muốn vì những đồng bào đổ máu báo thù rửa hận, cầm vũ khí lên vì sinh tồn và chính nghĩa.

Dù là bên nào cũng đều cho rằng thần dụ của Bắc Viên chỉ để bảo vệ kẻ thù của mình, nếu không ngay từ đầu hiện trạng bất công này đã không xảy ra.

"Cúng bái thần linh có ích lợi gì? Thần ban cho nước láng giềng mưa thuận gió hòa, nhưng chúng ta chỉ có thể co rúc trên mặt đất cằn cỗi!"

"Nếu như năm đó đại hồng thủy thật sự xảy ra, nước láng giềng đã bị chúng ta đánh bại từ lâu, hiện tại thiên hạ thống nhất, nhất định thái bình thịnh thế!"

"Những kẻ tu tiên thành thần, sao có thể quan tâm đến tính mạng của chúng ta!" Giọng nói càng ngày càng sắc bén, oán trách cũng càng ngày càng quá khích: "Ơn trị thủy? Ơn ở đâu ra? Các ngươi còn nhớ chuyện hơn vạn bách tính quỳ khóc cầu xin hắn bảy ngày không?"

"-- Bảy ngày! Nhìn xem có bao nhiêu người cầu xin hắn đến vỡ đầu!"

"Mục đích ban đầu không trong sáng, chỉ là vì chính mình phi thăng mà thôi!"

...

Khẩu tru bút phạt*, dâng lên tận trời.

*Dùng ngòi bút làm vũ khí, dùng văn chương đ lên án ti trng.

Bắc Viên thượng thần một thân một mình ngồi trong đại điện trống trải, cho đến khi nghe thấy một tiếng cười quỷ mị từ Hoàng Tuyền truyền đến:

"Nhìn thấy chưa, đây chính là con người."

"Hổ dữ còn không ăn thịt con, con người lại có thể đổi con lấy lương thực*, quạ đen còn biết phụng dưỡng cha mẹ*, con người lại lấy oán trả ơn, vạn vật trong thiên hạ đều vì lấp đầy bụng mà đi săn, chỉ có con người vì lạc thú mà lạm sát vô tội."

*Là mt thành ng, vốn chỉ việc nước Tống bị vây vào thời Xuân Thu, lương thực trong thành cạn kiệt, dân chúng đổi con lấy lương thực.

*Là mt thành ng n d v lòng hiếu tho.

"Trong trời đất này hoa lá cỏ cây đáng giá, chim bay cá nhảy đáng giá, kiến hôi đáng giá. Chỉ có con người, con người không đáng."

"..." Bắc Viên thượng thần cuối cùng cũng phát ra âm thanh khàn khàn: "Ngươi là ai?"

Ý cười trong giọng nói kia càng sâu hơn: "Ta là Thái Tử Quỷ Viên."

Hoa đào trên thiên giới nở rộ trong một đêm.

Bắc Viên thượng thần hoàn toàn rơi vào sát chướng, triệu hồi tòa Binh nhân ở nơi cực Bắc kia, cho nó thần lực cường đại, biến nó thành hiện thân của mình và quét sạch tai họa lớn nhất trong thiên địa - con người.

Trận chiến diệt thế vì vậy mà bùng phát.

Tất cả những chuyện tiếp theo đều phù hợp với truyền thuyết về Quỷ Thái Tử nghênh sư:

Kính tiên thực hiện huyết thệ tru diệt Bắc Viên, Quỷ Thái Tử ra tay ngăn cản.

Hai vị thượng thần Đông Thiên và Bắc Viên huyết chiến bất phân thắng bại, chỉ đành dùng thần vị đánh cược.

Binh nhân tàn sát hết thảy tu sĩ, thế gian chỉ còn Cự Tông Tuyên Tĩnh Hà một mình một kiếm đơn độc ngăn cản.

Ba chiến trường lớn trên trời dưới đất cuối cùng đều quy về một chỗ, chính là Thiên Môn Quan.

Trên vùng đất lạnh lẽo bát ngát này, Tuyên Tĩnh Hà đồng quy vu tận cùng Binh nhân, giúp cho thần Đông Thiên thắng cược, đạp đất phi thăng, thay thế Bắc Viên.

Bắc Viên bị trục xuất và tái sinh thành người, thần Đông Thiên đã cất giữ những ác niệm của hắn cùng với hài cốt của Binh nhân tự tay phong ấn chúng vào sâu trong lòng đất.

Bắc Viên phi thăng trong trận mưa lũ xối xả, lại bị cách chức hạ phàm trong khô cằn cháy bỏng.

Hắn thành thần vì dẹp chiến loạn máu đổ, cuối cùng lại mang đến tai họa chết chóc lớn nhất lịch sử.

Vận mệnh trái ngược này chỉ có một điểm lặp lại - hắn vì cứu vớt ngàn vạn tính mạng phàm nhân mà thành thần, người thay thế hắn cũng vì cứu vớt ngàn vạn tính mạng phàm nhân mà thành thần.

Ánh mắt Từ Sương Sách rơi xuống nét mực cuối cùng trên tấm lụa, cuối cùng cũng hiểu vì sao người thứ ba có mặt khi Bắc Viên phi thăng lại không xuất hiện trong lời kể, bởi vì hắn đã nhận ra chữ ký kia.

Người viết ra những dòng này chính là thần Đông Thiên.

Mọi chuyện từ đầu tới cuối, tới lúc này cuối cùng cũng tra ra manh mối.

Hàng ngàn năm trước, khi còn là người phàm, Đông Thiên và Bắc Viên là bằng hữu của nhau. Bọn họ cùng nhau gánh họa trị thủy, cùng nhau bỏ mạng, cùng nhau nghênh đón Kính tiên, cuối cùng cũng lại đồng thời phi thăng thành thần ― nhưng trong quá trình trị thủy chỉ có một mình Bắc Viên sinh ra sát chướng, vì thế vận mệnh của họ sau khi phi thăng cũng hoàn toàn trái ngược.

Bắc Viên thượng thần bị Quỷ Thái Tử mê hoặc rơi vào sát chướng, quyết tâm loại bỏ người phàm mà hắn cho là tai họa.

Thần Đông Thiên được Kính tiên giúp đỡ bảo vệ thế gian, trong trận chiến diệt thế đánh bại Bắc Viên.

Có lẽ là bởi tình nghĩa bằng hữu nhiều năm thân thiết, cũng có lẽ bởi lòng mang trắc ẩn không đành lòng, hoặc bởi không muốn quên đi lý do thật sự bằng hữu phi thăng ngã xuống ... Sau khi thần Đông Thiên vì chính mình để lại văn tự này, liền theo Bắc Viên cùng nhau hạ phàm, đầu thai chuyển thế thành Tiên minh minh chủ Ứng Khải cùng Thương Dương Tông chủ Từ Sương Sách.

Ý định ban đầu của hắn là giám sát bằng hữu của mình để ngăn chặn sát chướng tái hiện. Nhưng không ai ngờ sát chướng của Từ Sương Sách lại nặng đến thế, cho đến ngày hôm này vẫn chưa từng phai nhạt.

Cuộn lụa đầy mực này dường như có một ma lực nào đó, chỉ bằng một nét bút đem tất cả nỗi thống khổ, giãy giụa, phẫn hận, máu và nước mắt của Bắc Viên thả ra ngoài, xâm chiếm lấy tâm trí của Từ Sương Sách.

"Thiên tai ập đến, ngươi sao có thể thấy chết mà không cứu, không bằng heo chó!"

-- Đó rõ ràng không phải là thiên tai, mà là con người phá sông gây ra tai họa.

"Trị thủy cái gì? ngay từ đầu chính dân chúng chúng ta khốn khổ quỳ xin hắn mới ra ngoài!"

-- Mọi việc thế gian tất có nhân quả, chiến loạn ác nghiệt vốn cũng không nên ép buộc quy về một người.

"Hắn hoàn toàn là vì chính mình phi thăng mà thôi!"

"Ngươi nhìn thấy chưa, Bắc Viên thượng thần?" Giọng nói tươi cười lại vang lên từ hư không, trầm thấp quỷ quyệt: "Nếu như trong trời đất này không có con người, vạn vật thịnh vượng phồn vinh, thiên hạ thái bình biết bao?"

"..."

Từ Sương Sách nhắm mắt lại, đầu ngón tay luồn sâu vào trong tóc.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng có chủ ý từ bên ngoài đại điện truyền đến, xuyên qua các tầng pháp trận, từ trong thần thức của Từ Sương Sách vang lên, Ôn Tu Dương kính cẩn lên tiếng: " Tông chủ, Ứng minh chủ tới thăm, người đã ở trong điện Toàn Cơ."

Từ Sương Sách ngừng tay.

"Ứng minh chủ nói...Mấy ngày nay ở Đại sơn vẫn luôn liên lạc với ngài nhưng chẳng nhận được hồi âm, bất đắc dĩ đành tự mình tới bái phỏng. Đệ tử thủ sơn không dám ngăn cản, Ứng minh chủ không chờ thông báo đã cầm kiếm lên đại điện Toàn Cơ...."

Cổ họng Từ Sương Sách thở ra một hơi nóng bỏng, hai mắt mở ra bình tĩnh nói: "Biết rồi."

Hắn thu lại cuộn lụa mỏng, khôi phục hộp khóa thanh đồng lại như cũ, do dự một lát cuối cùng vẫn thả vào ống tay áo, sau đó đứng dậy trở lại gian phòng. Cung Duy vẫn còn ngủ say trên giường, ngủ ngon vô lo vô nghĩ, hai gò má hơi đỏ lên.

Hơi thở của y như băng tuyết tan ra tản mát mùi hoa đào thơm ngát, như kỳ tích gột rửa đi dấu vết phẫn nộ và đau thương cuối cùng còn sót lại từ ngàn năm trước. Từ Sương Sách chăm chú nhìn y, như muốn nắm chặt từng phút giây, đem gương mặt kia khắc ghi sâu trong linh hồn mình.

Một hồi lâu sau, hắn lặng lẽ cúi người hôn lên trán Cung Duy, sau đó vuốt lại mái tóc mai của y một lát, rồi buông rèm che quay người bước ra khỏi phòng không quay đầu lại.

Cửa cấm điện mở ra, Ôn Tu Dương cúi đầu chờ bên ngoài, trông thấy Thương Dương Tông chủ nhiều ngày chưa xuất hiện bước xuống bậc thang. Từ Sương Sách luôn luôn ăn mặc chỉnh tề lúc này lại chỉ khoác áo trong, ngay cả nút áo trên cổ cũng cởi ra, thản nhiên nói: "Đi thôi."

Ôn Tu Dương không dám nghĩ nhiều, cúi đầu theo Từ Sương Sách đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy cả tòa cấm điện phía sau vang lên một tiếng: Đinh ―

Hắn quay đầu nhìn lại.

Trông thấy trên thềm đại điện, tường, trụ đá có vô số cấm chú tự động sáng lên khi Từ Sương Sách rời đi, giống như phủ lên tòa đại điện một tầng kim quang, sau đó tan vào trong lớp tường gạch, từ kiến trúc hoa lệ bên ngoài không nhìn ra chút dấu vết nào.

...Để nhốt lại một người mà làm đến mức này!

Trong lòng Ôn Tu Dương ớn lạnh nhưng hắn không dám để lộ ra điều khác thường, quay đầu lại bước nhanh mấy bước không nói gì theo chân Từ Sương Sách xuống núi.

Trong sân Tu La của đại điện Toàn Cơ, hoa đào trôi theo dòng nước, trên bàn đá có một bầu rượu và một ly rượu bằng ngọc bích, Ứng Khải đang ngồi trong sân uống rượu một mình, thần kiếm "Định Sơn Hải" uy chấn thiên hạ để sát bên cạnh, cho tới khi tiếng bước chân của Từ Sương Sách từ xa lại gần hắn mới quay đầu nhìn lại phía đình viện, cười nói: "Sương Sách, ngươi đến rồi."

Bây giờ nhìn thấy Ứng Khải, ngay cả Từ Sương Sách vốn luôn ít khi dao động trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút phức tạp. Hắn vừa định nhấc chân chợt dừng lại giữa chừng.

Sau đó hắn bước qua ngưỡng cửa, cau mày hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Sắc mặt Ứng Khải chưa bao giờ tiều tụy như vậy, người bình thường mấy ngày đêm không ngủ e rằng cũng giống như vậy, dưới mắt thậm chí còn có một vệt thâm đen.

"Không biết vì sao gần đây ta thường xuyên lo lắng, mơ rất nhiều, đều mơ thấy chuyện hoang đường chưa từng trải qua, cho nên không khỏi suy nghĩ nhiều một chút."

Ứng Khải không nói mình suy nghĩ cái gì, Từ Sương Sách cũng không hỏi, lặng lẽ dừng bước.

"Hôm đó ngươi nói Liễu Xương Chi đã về Yến Xuân Đài rồi." Ứng Khải đột nhiên nói.

Từ Sương Sách đáp: "Phải."

"Nhưng khi ta tỉnh lại thấy hắn ở trên Kim Thuyền."

Từ Sương Sách thản nhiên nói: "Ta đổi ý, để hắn đi gặp Mục huynh thì tốt hơn."

Ứng Khải gật đầu, cũng không so đo: "Hư Chi bị thương rất nặng, cũng nên như vậy."

"..."

Đình viện trống trải vắng vẻ, chỉ nghe tiếng suối chảy róc rách, rêu xanh tươi tốt, Ứng Khải ngây ngẩn nhìn vài bông hoa đỏ trên suối, cho đến khi uống cạn ly rượu kia mới đặt ly rỗng lên bàn, sau đó lại rót đầy hai ly.

Hắn cười vẫy tay cười nói: "Hai huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không đối ẩm rồi, Sương Sách, ngồi đi."

Từ Sương Sách khẽ chớp mắt, lát sau mới vén áo ngồi xuống.

Ứng Khải nói: "Chuyện Cự Tông bị hại đã được báo cho Cự Lộc Trưởng Tôn thế gia, Tiên minh dấy lên sóng to gió lớn, người người đều âm thầm nghị luận, chỉ sợ là vài ba năm không ngừng."

Từ Sương Sách nói: "Việc này kỳ dị, cũng không tránh khỏi nghị luận."

"Ta đã lệnh cho người đi Thiên Môn Quan tìm kiếm thêm nhiều dấu vết mà Độ Khai Tuân lưu lại, xem có thể tìm được manh mối về thân phận quỷ tu hay không."

"Đường xa khó đi, cần bàn bạc kỹ lưỡng."

. . . . .

Nói đôi ba câu qua lại như vậy mấy lần, cả hai không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc. Một tay Ứng Khải cầm ly, ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc thở dài nói: "Sương Sách."

Tới rồi.

Từ Sương Sách ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt mệt mỏi đỏ ngầu nhưng vẫn trong veo và sáng ngời của Ứng Khải.

"Trước khi lên đường đến Thiên Môn Quan, ngươi từng nói với ta rằng giấc mơ đều là giả, mơ chỉ là mơ mà thôi. Nhưng trong khoảng thời gian này, mọi thứ ta nhìn thấy trong giấc mơ đều giống như trải nghiệm của chính mình, nó kỳ lạ và rối rắm, như thể đã từng xảy ra ở thế giới khác vậy."

Ứng Khải dừng lại, nhẹ giọng nói: "Sau khi Liễu Xương Chi tỉnh lại nói cho ta biết, hắn ở sông băng tại Thiên Môn Quan đã nghe thấy Độ Khai Tuân nói vài câu, dường như là "ảo cảnh", "hiện thế" còn có "Thăng Tiên Đài"...."

Từ Sương Sách không nói một lời.

"Ngày hôm đó chỉ có ngươi và Độ Khai Tuân trong pháp trận cản âm thanh, mà Độ Khai Tuân đã chết dưới vực sâu." Giọng của Ứng Khải vẫn rất ôn hòa: "Sương Sách, ngươi có thể nói cho ta biết, Độ Khai Tuân đã nói gì với ngươi trước khi chết không?"

Không khí dường như đang từ từ trầm xuống, biến thành một áp lực lạnh lẽo ngưng đọng, chất chồng lên nhau giữa hai người.

"Chó cùng rứt giậu, nói lời xằng bậy, không thể coi là thật." Hồi lâu sau, Từ Sương Sách dời mắt đi chỗ khác, bình tĩnh nói: "Không cần để ý."

Ứng Khải yên lặng thở dài một hơi, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề: "Đã như vậy, ta có thể gặp đệ tử Hướng Tiểu Viên của ngươi, trực tiếp hỏi y vài câu được không?"

Từ Sương Sách lần thứ hai từ chối: "Vết thương còn chưa lành, vẫn đang dưỡng thương, không thể tới đây bái kiến Minh chủ."

"-- vẫn đang dưỡng thương."

Ứng Khải lặp lại từng chữ một, sau đó quay sang nhìn bàn tay đang cầm ly của Từ Sương Sách, giọng điệu ôn hòa: "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, có chuyện gì trên tay ngươi không?"

Theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy trên đốt ngón tay giữa bên phải của Từ Sương Sách có một sợi tóc đen nhánh quấn lại mấy vòng, được buộc lại khéo léo.

"..."

Như thể có một rào cản vô hình ngăn cách nơi này, bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng, im lặng đến đáng sợ.

Cuối cùng Từ Sương Sách giương mắt chống lại Ứng Khải, bình tĩnh hỏi lại: "Vui thú trong phòng, ngươi thật sự muốn ta nói ra sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro