Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1.1


"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi, con mà không dậy là sẽ bị trễ đó! Tuyết Nhi, con lập tức tỉnh lại cho mẹ!" Nhìn con gái vẫn thoải mái ngủ ở trên giường, Đinh Mị lửa giận lên cao, bực mình dùng sức đạp mạnh xuống giường.

"Ai nha" An Tuyết Nhi ngã xuống đất, xoa xoa cái mông, trước mặt cô là mẹ. Trong lòng có phần không rõ, rõ ràng giọng nói ôn nhu gọi cô là của con trai, tại sao lại biến thành... Đó... không! Người phụ nữ trước mặt cô đang phi thường tức giận.

"Con, cái đứa trẻ chết tiệt này, sao không tự mình rời giường hả? Mới sáng sớm mẹ đã phải dậy gọi con, đã thế con còn không chịu dậy. Nha... mẹ thật đáng thương mà!" Vừa nghĩ tới chồng của mình vì muốn mình gọi con gái thức dậy, mà lạnh nhạt mình cả một đêm. Cho nên đối với con gái bà càng thêm tức giận.

"A! Mẹ, con ngủ đang ngủ rất là ngon nha, không nghe thấy mẹ gọi là chuyện thường tình, mẹ cần gì phải đá con xuống giường như vậy" An Tuyết Nhi xoa xoa hai mắt, bất đắc dĩ nhìn người mẹ xinh đẹp như minh tinh trước mặt mình, lúc này mới nhận ra mình lại mơ thấy một giấc mộng xuân kịch liệt.

Không sai, "lại" một giấc mộng nữa.! Cô gần đây trong mơ đều ngày ngày cùng với một tên con trai xa lạ ân ái, nhớ tới lại khiến vẻ mặt cô ngày thêm co quắp.

"Con, cái đứa con gái bất hiếu này lại còn dám mạnh miệng! Nói cho con biết, nếu không phải cha con năn nỉ mẹ thật lâu, mẹ đây mới không có cái thời gian rảnh rỗi làm cái đồng hồ báo thức cho con nha! Hại mẹ ngủ chưa đủ, nhan sắc của ta... Ôi... Mẹ thật đáng thương đó nha! Tới gọi con rời giường lại con nổi giận với mẹ!" Đinh Mị vốn còn muốn tận tình dạy bảo, lại nhìn thấy bóng dáng ông xã mình ở phía sau, lập tức giả bộ khóc lóc đáng thương.

"Mị nhi..." An Học Hiền quả nhiên đi vào.

"Darling! Tuyết Nhi nổi giận với em nha, con không thích em, anh về sau đừng có nhờ em làm cái chuyện này, đã cố hết sức còn không được nửa câu cám ơn a!" Đinh Mị chạy như vũ bão yêu kiều gục vào ngực chồng mình, bộ dạng thật sự khác biệt một trời một vực với người đàn bà chanh chua chửi đổng, bộ dạng của bà lúc này xinh đẹp, mảnh mai làm cho người khác rất muốn che chở.

"Phải không? Mị nhi.. tội nghiệp em rồi. Tối nay, tất cả đều nghe theo em, có được không?" An Học Hiền nhỏ giọng thì thầm vào tai kiều thê của mình.

Đinh Mị lộ vẻ thẹn thùng, vùi mặt vào sâu trong ngực chồng ha ha cười.

"Chớ cùng con hờn dỗi nữa, mình xuống lầu ăn sáng đi nào" Vừa nói, ông liền kéo vợ yêu rời đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa, còn thừa cơ quay đầu hướng con gái nháy mắt mấy cái.

"Tuyết Nhi, nhanh lên một chút, chuẩn bị xong còn phải tham gia lễ tựu trường nữa đó."

"Dạ, cha, con xong ngay đây" An Tuyết Nhi nhìn theo hướng cha mẹ rời đi, chắc chắn buổi tối hôm qua cha lấy lý do gọi cô dậy muốn mẹ ngủ không muốn làm chuyện ân ái. Khó trách mẹ chưa thỏa mãn dục vọng nên mới trút giận lên đầu cô. ( TY: Ta shock, nhà này.. mẹ cô ấy thật BT nha :"> )

Cô nhanh chóng chỉnh trang ra cửa, không muốn bỏ qua chuyến xe của trường học, mặc dù trong nhà có tài xế, nhưng cô không muốn trở thành người nổi tiếng.

***

Ngày đầu tựu trường, ban giám hiệu thông báo một số chuyện, phát một ít tài liệu rồi để học sinh tự do đến xã đoàn hoạt động.

"An Tuyết Nhi! Bọc sách cho tốt rồi tới phòng làm việc của thầy nha" Thầy Giang nói với An Tuyết Nhi đang bọc sách.

"A! Vâng, em lập tức tới" Mặc dù có chút không rõ, nhưng An Tuyết Nhi vẫn nghe theo lời thầy.

"Hả? Thầy Giang bảo cậu làm cái gì vậy?" Bạn tốt của cô - Từ Tiểu Linh cau mày vẻ mặt khó hiểu hỏi.

"Tớ cũng vậy, không rõ lắm."

"Có muốn mình đi cùng cậu không?"

"Không cần, cậu đi Vũ Thanh xã đi! Cậu là trụ cột mà!" An Tuyết Nhi đối với ý tốt của bạn thân nói.

"Cậu, cái đồ nịnh bợt này, được rồi! Vậy ngày mai gặp!" Nói xong, Từ Tiểu Linh phất tay chậm rãi rời đi, xoay người thì mái tóc gợn sóng quét thành một vòng, làm người khác phải nín thở vì vẻ đẹp của cô.

***

Mang theo thắc mắc, An Tuyết Nhi đi tới phòng làm việc của thầy giáo.

"Thưa thầy, xin hỏi thầy muốn em tới là có chuyện gì không?"

"À, là như vầy, học kỳ năm thứ ba này có một học sinh rất đặc biệt chuyển tới, hiệu trưởng hi vọng có một bạn học phẩm hạnh tốt dẫn hắn đi thăm trường, giới thiệu về trường của chúng ta."

"Nhưng tại sao lại chọn em?" Cô cũng không cảm thấy mình đặc biệt ưu lương a! (ưu tú, lương thiện).

"Cái này...Bởi vì năm ngoái em được chọn là hoa khôi Lan Hinh, cho nên thầy em đề cử với hiệu trưởng.. Đúng rồi! Chính là như vậy.....". Thầy Giang gãi gãi cái đầu chỉ còn dư mấy sợi tóc, hoảng hốt giải thích.

"Cho nên em tốt hơn hết là tận tình giúp đỡ học sinh chuyển trường này, đừng phụ sự kỳ vọng của thầy hiệu trưởng với thầy nha." Thầy Giang thao thao bất tuyệt nói một đống lời nhảm nhí rốt cuộc cũng đưa ra một câu kết luận.

"Vâng, thầy cứ yêu tâm, em sẽ cố hết sức" An Tuyết Nhi không nghi ngờ gì gật đầu đáp ứng.

"An Tuyết Nhi, em thật sự là trò ngoan của thầy, tương lai của thầy đều dựa vào em. Cái này, khách quý đang ở phòng hiệu trưởng chờ em, em mau đi đi!"

Mặc dù cảm thấy thầy giáo có chút kỳ quái, nhưng cô vẫn bước nhanh đến phòng hiệu trưởng, không muốn người khách quý trong lời thầy phải chờ lâu.

"Cốc cốc cốc!" An Tuyết Nhi gõ cửa phòng hiệu trưởng, chờ hiệu trưởng kêu cô đi vào, nhưng đợi thật lâu không có ai lên tiếng. Đang trong lúc cô hoài nghi bên trong không có ai, thì đột nhiên cảm giác được sau lưng có một bóng dáng.

"Hắc! Tiểu mỹ nhân, em ở đây làm cái gì?" Một thanh âm khinh bạc vang lên.

An Tuyết Nhi sợ hết hồn, xoay người nhìn lại.

Trước mặt cô là một thân hình thon dài ngăn trở. Lúc này đây, hắn đang khẽ khom lưng đem mặt đến gần cô, để cho cô có cơ hội có thể thấy rõ ngũ quan của hắn.

Mày kiếm nồng đậm phảng phất đại biểu cá tính bá đạo của hắn, cặp mắt xinh đẹp thần bí lại mang theo tà khí, cánh mũi thẳng cao vút giống như đang cười nhạo người.

Mà đôi môi của hắn hơi cong lên làm cho người khác muốn biết khi cùng hắn hôn môi, tư vị đến tột cùng là như thế nào? ( TY: ta *ngât* )

Không nghĩ tới tên con trai có cái giọng khinh bạc lại tuấn mỹ như vậy.
Với cá tính hướng nội của An Tuyết Nhi, có một người con trai bộ dạng xuất sắc dựa gần như vậy, cô đã sớm quên giao phó của thầy Giang, cô thật muốn lập tức bỏ chạy khỏi hiện trường.

"Anh làm ơn tránh ra giùm" Cô sợ hãi lên tiếng, buông xuống gương mặt trắng nõn hơi điểm màu hồng nhạt.

"Em vẫn chưa trả lời anh, em đến đây làm gì?" Quân Thánh Thiên đưa hai tay đè lên cửa, đem An Tuyết Nhi bao vây lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: