Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 12 - 13

12 -36

Cảnh: cung Ngọc Khuynh, hoa viên, lương đình

Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu

△ Gió đêm thổi, Tang Tửu lẩm nhẩm trong miệng, một mình đi trong hoa viên. Cả người nàng đau đớn, co vai đi vào trong.

Tang Tửu: Suối nước này tuy là có hiệu quả, nhưng lúc ngâm vừa đau vừa mệt, phải về phòng ngủ một giấc mới được.

△ Tang Tửu ủ rũ đi về phía trước, suýt thì va vào ngực Minh Dạ.

△ Tang Tửu giật mình, chột dạ định quay mặt tránh đi.

△ Minh Dạ đứng đó, sắc mặt lại trở về vẻ lãnh đạm trước kia.

Minh Dạ: Tang Tửu, hôm nay nàng nên đến tìm ta hợp tu.

△ Cả người Tang Tửu cứng đờ.

Tang Tửu: Không ... không cần đâu.

Minh Dạ: Sao lại không cần, nàng không sợ yêu khí cắn trả sao.

△ Minh Dạ đang hỏi nàng, nhưng giọng điệu không giống như đang hỏi.

Tang Tửu: Ừm, ta tìm được cách khác rồi.

Minh Dạ: Có người giúp nàng.

Tang Tửu: Phải ... không phải, ta ... ta không muốn làm phiền chàng. Nghe nói đại chiến Thần Ma gần đây rất ác liệt, chàng luyện binh cho tốt đi.

△ Sắc mặt Minh Dạ lộ ra vẻ đau khổ, chậm rãi nói.

Minh Dạ: Nàng không muốn thấy ta về nhà sớm sao?

△ Tang Tửu khó hiểu.

Tang Tửu: Đương nhiên muốn .... nhưng chiến sự vẫn quan trọng hơn, dù sao cũng liên quan đến tồn vong của tam giới tứ châu.

△ Minh Dạ khẽ thở dài.

Minh Dạ: Hóa ra là vậy.

Tang Tửu (thắc mắc): Thế nào?

△ Minh Dạ xoay người ra ngoài.

Tang Tửu: Tối thế này rồi, chàng đi đâu?

Minh Dạ: Về quân doanh.

△ Bóng dáng Minh Dạ biến mất trong màn đêm.

12 - 37

Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu, Tân Phong.

△ Trong tẩm điện, Tang Tửu cẩn thận kiểm tra vết bỏng trên tay, rồi bôi thuốc. Nàng lấy ra một chiếc túi nhỏ xinh, đổ ra mấy viên tinh thạch xanh, với một mảnh vảy giáp, Tang Tửu cầm một viên tinh thạch định thoa lên vết thương, suy nghĩ một chút lại cất đi.

△ Tang Tửu đặt tinh thạch xuống, cầm vảy áo giáp lên, ủ rũ nhìn nó rồi nằm xuống giường ôm nó.

△ Trong quân doanh, Minh Dạ đang lau thần kích, hắn lỡ đễnh, đầu ngón tay cắt qua lưỡi kích.△ Đầu ngón tay chảy máu.

△ Tang Tửu đi đi lại lại trong phòng, cô đơn buồn chán.

△ Nàng ỉu xìu dựa vào cửa sổ, nhìn ánh trăng lạnh lẽo.

△ Tang Tửu nhìn xuống lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có một viên trân châu nhỏ.

Tang Tửu: Trước đây ma ma cứ bảo đêm không ngủ được, chỉ đành dùng yêu khí kết thành ngọc để giết thời gian, lại tích được cả đấu ngọc đầy, ta còn từng cười nhạo bà ấy, không ngờ mới đây đã tới lượt ta rồi.

△ Trên bầu trời đen, trăng non giống như móc câu.

△ Minh Dạ mệt mỏi dựa vào bàn, cầm bút tùy ý vẽ lên giấy.

△ Đội trưởng thân vệ của Minh Dạ đứng ngoài hành lễ.Tân Phong: Báo, phát hiện tung tích Ma tộc cách đây 300 dặm, nhưng chúng không có ý tấn công, đang tụ tập về Ma vực.

△ Minh Dạ đứng dậy vò tờ giấy. Trên tờ giấy viết đầy tên của Tang Tửu.

Minh Dạ: Tụ tập về Ma vực? Đi, theo ta đi thăm dò.

△ Minh Dạ cầm kích, bước nhanh ra khỏi quân doanh.

12-38

Cảnh: cung Ngọc Khuynh, tẩm điện, đêm.

Nhân vật: Tang Tửu, Lục Ngạc.

△ Trên bàn có một chiếc dĩa sứ, bên trong có hơn chục viên trân châu lớn nhỏ khác nhau.

△ Ngón tay Tang Tửu nhẹ nhàng nghịch chúng.

Tang Tửu: Minh Dạ đã hơn mười ngày chưa về, không biết trận chiến thế nào rồi?

△ Lục Ngạc hoảng hốt mở cửa xông vào.

Lục Ngạc: Tang phu nhân, không xong rồi!

Tang Tửu: Sao vậy?

Lục Ngạc: Thần quân bị thương, nghe nói được các thiên binh dìu về!

△ Tang Tửu đứng phắt dậy.

Tang Tửu: Bây giờ chàng đang ở đâu?

△ Lục Ngạc vội làm động tác suỵt.

Lục Ngạc: Thần quân đang dưỡng thương trong đại điện, Thánh nữ Thiên Hoan đang chăm sóc ngài ấy.

△ Tang Tửu suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn xông ra cửa.

△ Lục Ngạc: Ài phu nhân, cẩn thận đừng chuốc lấy phiền phức..

12-39

Cảnh: cung Ngọc Khuynh, đại điện, bên ngoài, đêm.

Nhân vật: Tang Tửu, Thiên Hoan, Hồng Châu.

△ Tang Tửu trốn ngoài điện cẩn thận nhìn trộm, trong lòng sốt ruột không thôi. Chỉ thấy cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, đèn đuốc sáng trưng.

△ Một lúc sau, Thánh nữ Thiên Hoan và Hồng Châu bước ra, trên tay Hồng Châu bưng một khay dược liệu.

△ Thánh nữ Thiên Hoan nhìn Hồng Châu, nhận lấy khay gỗ.

Thiên Hoan: Thuốc này đưa cho ta, ta tự mình sắc.

Hồng Châu: Vâng.

△Thiên Hoan cầm khay thuốc rời khỏi.

△ Tang Tửu thấy xung quanh không còn ai, cẩn thận đẩy cửa bước vào..

12 - 40

Cảnh: cung Ngọc Khuynh, đại điện, bên trong, đêm.

Nhân vật: Tang Tửu, Minh Dạ.

△ Minh Dạ nằm trên giường, hai tay buông thõng xuống chậu đồng bên cạnh, máu nhỏ từng giọt vào trong nước.

△ Tang Tửu trong lòng đau xót, nhẹ nhàng tới gần, dưới ánh nến, nhìn thấy sắc mặt Minh Dạ tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tang Tửu: Minh Dạ? Minh Dạ?

△ Mí mắt Minh Dạ khẽ run, nhưng không mở ra. Tang Tửu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh.

Tang Tửu: May mà chàng chỉ mê man, nếu không ta cũng không dám tới đây, làm chàng chán ghét ta.

△ Mí mắt Minh Dạ khẽ run, nhưng Tang Tửu không phát giác.

△ Tang Tửu nhẹ nhàng nâng cánh tay đầy máu của Minh Dạ.

Tang Tửu: Đây là do Ma Hỏa đốt bị thương sao ...

△ Tang Tửu suy nghĩ một chút, móc mấy viên tinh thạch xanh lấp lánh từ trong túi.

Tang Tửu: Ngày thành thân, cha đã cho ta thứ này. Cha nói, sông Mặc chúng ta không có sản vật gì nhiều, cũng không có gì quý giá làm của hồi môn, nên cha đã tặng cho ta một ít tinh thạch hệ thủy mà ông luôn trân quý. Mấy viên tinh thạch nhỏ này có cùng nguồn gốc linh lực với tinh băng thượng cổ, ta đoán dùng nó chữa Ma Hỏa chắc cũng sẽ có hiệu quả.

△ Tang Tửu nghiền nát tinh thạch trên đầu ngón tay, ánh sáng xanh nhạt chảy về phía cánh tay của Minh Dạ, vết thương dần dần lành lại.

△ Tang Tửu vui mừng, nàng nhìn khuôn mặt Minh Dạ, không tránh khỏi có chút tức giận nhéo má hắn một cái.

Tang Tửu: Những thứ đáng giá nhất ở sông Mặc chúng ta cho chàng cả rồi, tinh băng thượng cổ, tinh thạch hệ thủy, cả ta nữa.

△ Giọng điệu Tang Tửu tự hào xen lẫn buồn bã.

Tang Tửu: Nói thật với chàng, dù ta ở thần vực Thượng Thanh của chàng chẳng là gì cả, sợ là còn không bằng tiên thảo trong vườn, nhưng cha ta từng nói ta là bảo vật quý giá nhất ở sông Mặc, là bảo bối mà cha ta nâng niu trong tay, dù có mười tinh băng thượng cổ cũng không đổi. Trước khi gả cho chàng, ta cũng là bảo bối đó.

△ Tang Tửu thở dài, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy tay Minh Dạ.

Tang Tửu: Lúc nhỏ, ta sợ tối, cũng sợ cô độc, mỗi ngày trước khi đi ngủ, cha luôn kể chuyện cho ta nghe. Ông kể nhiều lắm, nhưng có một chuyện mà ta nhớ rõ nhất ...

12 - 41

Trai vương kể câu chuyện "Cắt thịt cho chim ưng" cho Tang Tửu lúc nhỏ.

13 -1

Cảnh: cung Ngọc Khuynh, đại điện, bên trong, đêm.

Nhân vật: Minh Dạ, Tang Tửu.

△ Tang Tửu nhìn khuôn mặt Minh Dạ.

Tang Tửu: Quốc vương đó chịu nhiều khổ cực như vậy mới có thể cảm động được thần linh, ta thường nghĩ, tấm lòng yêu mến chàng của ta và lòng trắc ẩn muốn cứu bồ câu của quốc vương hình như không khác biệt gì cả. Nhưng chân tình này rốt cuộc phải đợi đến khi nào, phải chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể khiến Chiến thần động lòng đây.

△ Tang Tửu nói với giọng buồn bã. Nàng thở dài, đứng dậy ra về.

△ Tiếng đóng cửa vang lên, Minh Dạ lặng lẽ mở mắt.

△ Hắn buồn bã nhìn cánh tay được Tang Tửu nắm vừa rồi.

Minh Dạ: Tang Tửu, xin lỗi.

△ Minh Dạ khó khăn đứng dậy, cầm thần kích bên cạnh vuốt nhẹ. Cuộc đối thoại trên linh đài lại hiện ra trước mắt.

13 - 2

Các thần thương lượng kế sách diệt Ma thần.

13 - 3

Cảnh: cung Ngọc Khuynh đại điện, đêm.

Nhân vật: Minh Dạ

△ Minh Dạ cụp mắt.

Minh Dạ: Tang Tửu, trận chiến lần này, chắc chắn ta sẽ thân mất hồn tan. Nếu ta thành công, thế gian sẽ an bình, nàng có thể sống một đời an vui. Nếu nàng đã tìm được người trong lòng, ở bên người đó, thấu hiểu nhau. Nếu nàng vẫn chưa tìm được, cũng không cần cứ tổn thương vì ta. Sớm buông bỏ, thì sẽ bớt đi tổn thương.

△ Minh Dạ che vết thương, chậm rãi đi đến bên bàn, cầm bút từng nét viết thư hòa ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro