KÍ ỨC CỦA 1 NGƯỜI LÍNH TRINH SÁT SƯ 307 phan 2
KÍ ỨC CỦA 1 NGƯỜI LÍNH TRINH SÁT SƯ 307
Tập 2:
Biên giới Tây nam _ Từ Stung Treng đến
Chùa Prết Vi Hia
TÁC GIẢ: VÕ VĂN HÀ EBOOK: CẬN VỆ ĐỎ NGUỒN : QUANSUVN.NET
VƯỢT SÔNG SREPOK.
Một dòng sông còn nguyên vẻ hoang sơ, với những gì nó vốn có, dòng chảy nhẹ nhàng, trầm lặng không vội vàng , hai bên bờ rừng xanh bao phủ, đêm xuống chỉ còn lại một khoảng trống, xen giữa hai bìa rừng, với muôn ngàn tinh tú sáng lấp lánh.
Trời mùa khô, những cơn gió từ mặt sông đưa lên nhè nhẹ, thoang thoảng mùi của núi rừng...
Trời sập tối, chúng tôi đã thấy những cái đầu nhấp nhô, của anh em 198 bơi qua dòng sông, những chấm đen trôi trên mặt nước xuôi theo dòng, 5 anh em vượt sông sang bên này bờ...Những con người tròn trặn và chắc nịch, mang sức sống của vùng trung du bắc bộ. Chúng tôi đón anh em, và trao đổi nhanh với nhau về tình hình địch trong hai ngày qua, địch đang có một sự hoảng loạn, chạy từng nhóm nhỏ, vì đây là những đơn vị địa phương, còn lực lượng chính qui của chúng vẫn chưa có dấu vết gì, chúng lùi về sâu
trong nội địa. Chúng ta hành tiến nhanh quá, chúng chưa chuẩn bị kịp, đó là lý do mà sau này, khi giải phóng Stung treng xong , chúng tôi còn phải ngược dòng Tonle Kon về
Siêm Pang vòng về Von Sai và Bung Lung, để cùng hỗ trợ cho anh em 309 hành quân truy quét.. vị trí vượt sông được xác định lần cuối cùng, theo gợi ý của 198 và d32 trinh sát của QK. Bộ phận trinh sát báo về SCH Sư đoàn, và lệnh di chuyển quân bắt đầu ở ngoài lộ 19. Pháo binh chiến dịch bắn cấp tập phía bên kia bờ sông, dọn đường cho BB tiến về tiếp cận và chuẩn bị vượt sông. Công binh 280 của QK tiếp cận vị trí vượt sông đầu tiên, chở theo các thiết bị vượt sông, tôi không còn đủ thời gian để xem đó là cái gì. Đội hình trinh sát chúng tôi vượt sông đầu tiên, dưới làn đạn 130 ly bắn qua bên kia sông. Ba lô được cột sẵn kỹ lưỡng, súng AK để lên phía trên ba lô và mặc đồ ngắn vượt sông. Những chấm đen nổi lềnh bềnh giữa dòng nước tiến về bờ bên kia.
Nhìn trên bờ thấy dòng nước chảy lững lờ, nhưng khi bơi ra đến gần giữa dòng, mới thấy sức chảy xiết của nó...vì chúng tôi bơi xuôi theo dòng nước nên độ lệch giữa hai điểm gần 500m, tùy theo khả năng của mỗi người khi bơi. Chúng tôi chia thành 3 nhóm, để chuẩn bị đón anh em e95 qua sông đầu tiên, công binh dùng hai phương tiện là phao bơi
3 người, và cả sà lan gắn máy nổ. Nhóm chúng tôi đón anh em d1 e95 qua sông bằng phao bơi cao su, mỗi chuyến 3 người, gồm một anh chéo lái của công binh và 2 bộ binh, đội hình cứ thế mà vượt sông, phía trên kia cách chúng tôi chừng 100m, nơi có một cái thác nhỏ, nghe tiếng máy nổ của phà sà lan đưa anh em qua sông, cùng với tiếng pháo không ngớt trên đầu, phá tan sự im lặng của núi rừng giữa đêm khuya thanh vắng. Khoảng 1,2 giờ sáng, thì toàn bộ d1 vượt sông hoàn chỉnh, và ém quân cách đường 19
khoảng 100m, rất gần tầm đạn rơi, không có bất cứ tiếng động tĩnh nào của Pốt cả. Đội hình d1 vào vị trí xong tôi tranh thủ về phía sau, nơi đóng D bộ d1 tranh thủ chợp mắt, vì lúc này tôi đã đuối không thể thức được nữa. Tiết trời mát mẻ nhờ gió của dòng sông, và hơi nước bốc lên, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết..
VƯỢT SÔNG SREPOK.( tiếp theo )
Tảng sáng, chúng tôi được tiếng pháo chiến dịch đánh thức dậy..dù chỉ ngủ được vài giờ, nhưng cũng quý vô cùng, người tươi tỉnh lại, hơn nữa trong trạng thái không có gì căng thẳng, nên anh em cũng tỉnh táo đôi phần. Tôi bò ra mép sông để rửa mặt, láng quáng thế nào lại trượt chân xuống mép sông, chưa kịp phản ứng thì nước đã cuốn trôi ra khỏi bờ, tôi vùng vẫy cố bơi vào bờ nhưng vô hiệu, vì với vận tốc nước chảy nhanh như vậy, buộc ta phải bơi xuôi theo dòng và lựa thế để tiến dần vào bờ, khi trôi qua c3 d1, có một anh lính nhanh trí ném cho tôi sợi dây thừng to tướng, tôi chụp được và cố bơi vào bờ.
Trong lúc chờ anh em 198 từ phía bên kia, cách chúng tôi khoảng 10km báo cáo tình hình
địch, tôi ngồi cạnh bờ sông, nhìn ngắm nó và nhớ về dòng sông quê nhà ...
" Dòng sông ấy, nơi Mẹ đã sinh ra con trong một đêm hè tháng Năm, Cha đi biển không có ở nhà, Mẹ tự mình chống sõng ( xuồng nan ) qua bên này sông và con đã cất tiếng khóc chào đời nơi dòng sông ấy. Lớn lên mẹ dẫn con ra sông giặt quần áo, khi con chưa biết mặc quần, bò lổm ngổm, đuổi theo những con còng biển nhỏ xíu để bắt nó, nhưng có bắt được bao giờ đâu..rồi những năm tháng con theo mẹ đi bắt những con cua, con cá bống trong hang....dòng sông ấy đã nuôi con lớn khôn, để có thể đi một mình, bắt những
con sò, con sam về bán, mẹ đã tập con bơi, bằng cách ôm thân cây chuối hai chân đập ầm
ầm, nước da con sạm đen giống cha, giống mẹ, là những gì còn sót lại của biển cả trên con người của con, dòng máu con có vị mặn, cũng là nhờ vị mặn của dòng sông ấy, đôi mắt con long lanh giống như ánh trăng, in hình trên dòng sông những đêm trăng rằm, có sóng gợn lăng tăng...Rồi một ngày, con thi đậu vào trường Cường Để, ngôi trường danh giá nhất của tỉnh Bình Định ngày ấy. Con xa mẹ , xa dòng sông với bao nhiêu nỗi nhớ.... buổi chiều đi học về, con cũng ghé ngang qua đường Nguyễn Huệ Qui Nhơn để nhìn thấy biển cho đỡ nhớ.
Đất nước thống nhất con cũng hoàn thành chương trình phổ thông, trở lại quê nhà sau 7 năm xa cách, chừng ấy năm mang nỗi nhớ dòng sông... và chính nơi này con gặp một người con gái...
Người con gái ấy, làm chung với mình một bờ ruộng muối, cũng có một thời phải vào
Cam Ranh sinh sống do chiến tranh, sau ngày Giải phóng trở lại quê nhà ...
Con biết mẹ rất thương người con gái ấy, và mẹ cũng mơ một ngày là con dâu của mẹ, khi con đi rồi, mẹ vẫn thường kể cho cô ấy nghe về quãng đời niên thiếu của con, những lúc hai gia đình cùng làm chung , nhìn đôi mắt mẹ và của người ta..con hiểu tất cả.
Giờ đây trước mặt con cũng là một dòng sông...nhưng nó không hiền hòa như dòng sông quê mình mẹ ạ ! dưới sự lững lờ kia, là những gì uất hận của cả một dân tộc, đang đứng bên bờ vực của sự diệt chủng, con rất sợ...hôm nay...ngày mai ...cũng ở dòng sông này..."
Bước chân nhanh thoăn thoắt của trưởng ban trinh sát Sư đoàn, đi nhanh về hướng tôi, đã cắt ngang dòng hồi tưởng về một dòng sông. Toàn đội hình tấn công ra đường 19, tiến công về Stung Treng nơi có BTL Quân khu Đông bắc của Pốt.
Khi ra đến giáp đường 19, anh Thảo B trưởng trinh sát d1 e95 đạp phải quả mìn KP2 của
địch và hy sinh.
Mặt đường 19 chỗ này khá rộng và nhẵn, chúng tôi cùng c3 d1 đi trước đội hình, về phum Sreta Chan cách đó chùng 5 km, để gặp bộ phận chính của anh em 198 đang ở tại đây.
MÊ KÔNG TRĨU NẶNG PHÙ SA .
Từ Phum Sre Ta Chan, chúng tôi hành quân men theo bìa rừng QL 19, khi cách Stung treng chừng 30 - 40 km, tôi thấy súng nổ rộ, và biết là 198 đã gặp địch, anh em 198 cũng xuất phát từ Sre Ta Chan trước chúng tôi chừng 15'....bỗng thấy 198 quay lại lộ 19, và tản qua phía nam lộ cùng với BB, ngay lúc ấy tôi nghe anh thông tin e95 chạy tìm thủ trưởng In ( TMT 95 ), và sắc mặt thủ trưởng có vẻ đanh lại, sau khi đọc hết bức điện, sau khi hội ý cùng D trưởng d1 và anh em 198 xong, thủ trưởng ra lệnh tràn ra mặt đường 19 chuẩn bị ...anh em 198 đã qua phía nam đường 19, và cũng chờ lệnh. ( sau trận đánh tôi
mới biết là thấy 198 lực lượng ít, chúng dùng cỡ tiểu đoàn bao vậy, nhưng bị ta phát hiện,
198 quay lại để BB tác chiến và các anh cắt đường khác về Stung Treng). Chúng cũng tràn ra mặt đường 19, và hai bên gần như tao ngộ chiến, lấy tâm là mặt đường, đúng là chúng đông hơn ta... chỗ nào cũng thấy áo đen xuất hiện. Đội hình ta nổ súng...chúng phản lại một cách dữ dội... lúc này mới biết chúng đông hơn ta nhiều....pháo binh Sư đoàn 105mm chi viện phía bắc đường cấp tập... nhìn sang bên kia chúng tôi chỉ thấy bụi mù khoảng 100m, và lúc này BB ta không được tràn qua đường, chúng cũng đoán ta bắn pháo men theo đường, nên cũng cố tràn ra đường và gần như hai bên giành nhau mặt đường, phải thừa nhận bọn này chơi DKZ trên vai rất chuyên nghiệp, kể cả cối 82... cũng vừa chạy vừa bắn, hỏa lực ta không đủ sức trấn áp địch.... anh em cũng nao núng khi chúng bắn rất rát, và chỗ nào cũng áo đen lố nhố.
Lệnh của TMT 95 là nhanh chóng lùi dần về sau..... pháo binh lúc này bắn hơi áp sát mặt đường\với cường độ mạnh và dày đặc..... chính lúc này thấy đội hình địch rối loạn....những tên địch cố băng sang đường, chỉ ngã trước nòng súng chưa đầy
10m...những tên lính có độ vênh về tuổi tác quá lớn, có thằng quá già và có thằng còn mang hơi sữa, kể cả nữ chỉ khoảng 14, 15 tuổi..... nhưng lúc này tất cả là địch, và điều duy nhất phải làm là tiêu diệt...nhìn hai tên địch nữ dìu nhau khi một đứa bị thương ở chân, khập khiễng từng bước trước mắt mình 30 - 40m...cũng phải chịu thôi...một thằng lính già bị pháo cắt mất một đoạn chân trái, vẫn ráng ôm súng bò ra mặt đường một cách đau đớn nhăn nhó....cũng phải chịu thôi ......những tên địch bị thương nhấp nhô với đủ tư thế, hầu hết cố bò ra mặt đường để tránh pháo ta, nhưng chúng có biết đâu rằng, có cả một tiểu đoàn đang chờ chúng trên con đường 19 này....hãy thông cảm cho con tóp Việt Nam, vì tay các bạn chưa rời vũ khí, và đồng đội của các bạn vẫn còn ẩn hiện đâu đây.....cũng sẵn sàng làm cho chúng tôi, không còn hiện hữu trên cõi đời này nữa....hãy thông cảm cho nhau nhé...
.....Chỉ vì chiến tranh không phải là trò đùa .....
Đợt pháo bắn cận mặt đường quả nhiên có hiệu quả, vào giữa đội hình địch và nhanh chóng làm chúng tan rã...nắm chắc thời cơ này, ta đánh chọc thẳng ra mặt đường với 3 mũi chứ không dàn hàng ngang theo trục đường, vị trí chính diện tôi thấy là C2, đánh vòng sang đường bên trái là C1, bên phải là C3, các khẩu đội hỏa lực vẫn nằm bên này đường bắn chi viện.Nhưng khi dứt pháo ta tràn qua đường, thì lúc này cối của địch ở phía sau bắn tới tấp vào đội hình ta...cối của ta chỉ 2 khẩu thì làm gì được chúng, cuối cùng cũng dùng pháo để yểm trợ...tôi theo anh em c3 vòng sang phải đường và thấy xa xa phía sau có lính, tôi báo với anh Thành C trưởng, và biết là d3 đang chi viện cho d1, nhận
được tin có quân chi viện, lính ta càng đánh hăng hơn khác với lúc nãy nghe hỏa lực địch bắn rát quá... nhiều anh em ta có phần nao núng.
Đội hình d3 cắt rừng đánh tạt sườn, khi cách chúng tôi khoảng 100m, và hơn 10 phút sau nghe tiếng súng nổ cũng dồn dập không ngớt, địch cũng kiên quyết chống cự rất quyết liệt, và d3 cũng mất gần nửa tiếng sau mới giải quyết xong trận đánh.
Anh em d1 tràn ra mặt đường, bước qua những xác chết của địch với đủ tư thế...ta thu dọn chiến trường.... c1 tiến theo đường 19 về phía trước 200m chờ lệnh và c2 cảnh giới hai bên đường, c3 giải quyết công tác thương binh tử sĩ đưa anh em ra mặt đường và lùi lại sau, chờ anh em d3.
Tiểu đoàn 1 sau khi vượt sông lại mất thêm 12 chiến sĩ, cơ bản là C2 ( 7 ) bị thương không thể chiến đấu được 5 ( anh em nào còn có khả năng chiến đấu được thì theo đơn vị và được bộ phận quân y săn sóc trên đường hành quân, anh em nặng sẽ được máy bay trực thăng chuyển về tuyến sau ngay trong ngày ), cơ bản bị đạn cối của chúng .
Củng cố đội hình xong, và bàn giao cho anh em d3 e95, chúng tôi lại tiếp tục hành quân về phía trước ..và cũng không biết rằng chỉ trong 30 phút nữa, chúng tôi bị chúng chặn đánh trên con đường tiến về Stung Treng, nơi có dòng Mê Kông.... mang nặng phù sa khi chảy vào đất Việt... tạo thành Cửu Long giang hùng vĩ ..
MÊ KÔNG TRĨU NẶNG PHÙ SA .( 2 )
Đội hình vẫn theo nhiệm vụ tiến về phía trước, theo thư tự : Trinh sát f, d + c1 + c3 + D
bộ + c2 + Ts 95. Bộ phận trinh sát đi đầu và c1 cách nhau 50 - 100m gồm 8 người.
Đi được chừng 2km, bỗng tôi phát hiện có cái gì chạy dưới chân mình, tôi nhìn kỹ thì
...giời ơi...dây điện. Tôi cho anh em dừng lại...báo hiệu anh Ts đi đầu quay lại....nhưng không kịp....chúng bắn liên tiếp hai quả B vào bộ phận đi đầu...hai đ/c Trinh sát f hi sinh. Tưởng là anh em bị thương, tôi và anh Vĩnh ( lính 1976 quê Duy an, Duy Xuyên , Quảng nam ) bò lên băng bó cho anh em...một loạt 12.7 ly chát chúa vang lên, anh Vĩnh
bị thương vào chân, máu vọt ra đầm đìa, đạn cày vào gốc cây lổm chổm... (nếu không có gốc cây này....sẽ không có Kỹ sư Vĩnh hôm nay ) anh Vĩnh thấy gì hoảng quá ú ớ nói không được..tay chỉ về chỗ anh Hùng và Nhàn hi sinh.. tôi thấy một tốp áo đen.. liền lướt cho một băng AK và 2 trái 67 liền, và phía sau các Ts của d1 cũng hỗ trợ...hai thằng Pốt chồng lên Hùng và Nhàn...Súng nổ rộ lên từ hướng trước mặt....máu anh Vĩnh ra nhiều mặt tái nhợt... Bộ phận phía sau của ta cũng bắt đầu tấn công lại, cối 82 của c4 đã phát hỏa...nhưng hỏa lực và xung lực ta đều ít hơn nó. Quay lại phía sau, tôi thấy anh Chăn ( CTV c1 )chỉ cho tôi vận động ra sát đường 19. Khi ra đường, tôi cũng đã thấy anh em d3 gồm c9 và c10 tiếp cận khu vực. Anh Chăn cho BB c1 lên đưa tử sĩ ra đường, chính anh bế anh Nhàn, dưới sự chi viện cùa anh em c1. Mìn nổ bụi mù bụi cát bay xào xào không thấy gì.. ( sau này mới biết là mìn quét mở đường ) Tham mưu trưởng e95 gọi trực tiếp trên máy PRC 25, cho anh em lùi lại phía sau bám theo trục 19, riêng C3 vòng sâu vào trong rừng, cảnh giới cũng như có chức năng chận địch, không cho địch đánh vòng phía sườn của ta, và c9, 10 d3 vượt bên phải đường 19, vòng sâu lên phía trên, không cho chúng bám mặt đường...
Pháo binh phát hỏa ....cách đội hình 200m với cường độ cao... Chúng dùng DKZ, cối
120, 82 và 12.7 ly bắn phản lại về hướng ta...toàn bộ trận địa bụi mù, không thấy gì ngoài khói và bụi giữa trưa nắng gắt, tạo một cảm giác khó chịu...anh em ta xung quanh có người trúng đạn của địch ngã xuống, trong đó có anh Diệc chính trị viên phó C1.
Pháo binh bắn chừng 10 phút thì ngưng, nhưng hỏa lực của chúng vẫn còn mạnh chứ
chưa giảm nhiều...
Nằm cùng với c1 sát đường, tôi thấy từ xa có bóng xe và...M113, 4 chiếc M113 chạy với tốc độ cao bụi mù cuốn phía sau, đến nỗi không thấy xe ...
TMT e95 chạy ra lệnh xe dừng lại, chỉ huy xe tiếp cận mục tiêu theo hướng c9, c10 d3.. nghe tiếng xe, chúng càng bắn dữ dội vào hướng ta...tôi chỉ kịp nghe trong máy, lệnh của TMT e95 " Bám lưng nó mà đánh"
M 113 càn ngang vào đội hình địch. bên hông và phía sau là anh em d3, lực lượng ta và địch cách nhau một khoảng cách khá hẹp...anh em d3 dưới sự yểm trợ của súng máy trên xe M113, thọc giữa đội hình địch và bắt đầu có sự hoảng loạn trong hàng ngũ địch..chúng chạy loạn xạ, thậm chí ở vị trí c1, nuôi quân Hứa Văn Kiềm còn tiêu diệt được một thằng Pốt già, chạy hoảng vào vị trí ta. Trước sự càn quét của xe tăng và BB ta, địch có hiện tượng tháo chạy về một phum gần đó...chúng chạy vào bìa rừng già và đưa cối vào một bình độ cao, bắn trả ta, yểm trợ cho đồng bọn chúng rút chạy, bộ binh ta chùn bước trước đợt hỏa lực này của chúng..
Pháo binh ta lần này là 155mm, nện liên tục vào khu vực chúng rút chạy, M113 và c9 nhanh chóng vận động vào chiếm phum này, và hai bên chạm mặt nhau ngay giữa phum...dứt tiếng pháo, tiếng nổ càng lúc càng rộ lên ở hướng c3 d1, và ta nhận định là đã dồn chúng vào đường cùng.. liên tục truy kích cho đến khi ngưng tiếng súng.
Khoảng 2 giờ chiều đội hình cơ bản của Sư đoàn dừng lại tại vị trí này.
Tiểu đoàn 9 e29 tiếp tục tiến về phía trước bên phải đường 19 khoảng 5km thì dừng lại bảo vệ đội hình phía sau.
Căn cứ vào diễn biến trận đánh, ta nhận định như sau :
1. Địch tổ chức phục kích ta trên suốt tuyến QL 19 từ cầu Srepok, chúng bố trí các đoạn xa nhau, nhằm đánh đoàn xe hành tiến của ta với lực lượng cấp Trung đoàn, và có khả năng phía trước địch vẫn còn, và lực lượng chúng tương đối mạnh.
2. Có thể một lực lượng lớn của địch đang chuẩn bị vượt sông Mê Kông, và đây là lực lượng đánh chặn ta ngay từ xa .
Cách xử lý như sau :
+ Sử dụng d7, d8 ( e29 ) d3 d2 (e95) hành quân song song hai bên theo trục đường 19
cách trục đường 200m, nhanh chóng hành quân trong đêm về Mê Kông .
+ Pháo binh chiến dịch và Sư đoàn chuẩn bị tối đa cho các đơn vị.
+ d1 (e95), d9(e29) bảo vệ bộ phận phía sau của Sư đoàn. ( trừ bộ phận trinh sát F ! )
Kết thúc trận đánh
+ Ta diệt gần trăm tên địch trong trận này thu nhiều vũ khí (có 2 cối 82 ).
+ Bên ta hi sinh 21 đ/c, bị thương tôi không rõ vì sau đó tôi lên đường cùng d2 e95.
Đây chính là những trận đánh, mang tính điển hình cùa d1 e95, trong chiến tranh bảo vệ biên giới Tây nam, và là những căn cứ để 3 năm sau đó, đơn vị được tặng thưởng Danh hiệu cao quý " Đơn vị anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân ".
Bản đồ diễn biến ngày 1/1/1979:
ĐIẾU THUỐC GIỮA RỪNG TRÊN ĐƯỜNG CHIẾN DỊCH.
Hai cánh quân, hai bên đường, lặng lẽ tiến về phía trước....tôi ở cánh quân bắc đường 19 cùng e95. thông cảm cho anh em trinh sát f qua một ngày khói lửa...thương vong , TMT e95 cho bộ phận trinh sát f đi giữa đội hình cùng với khối d bộ d2.
Trời về chiều, ánh nắng yếu, không đủ xuyên qua các tán lá cây rừng, dù đang mùa thay lá nhưng vẫn còn dày đặc, đội hình vượt qua một địa hình không lấy gì là lý tưởng, càng về gần Mekong, độ dốc càng lớn, anh em Bb trèo lên, lội xuống trông thật tội nghiệp. Trên gương mặt thanh niên tuồi đôi mươi, lộ rõ nét lo âu chứ không hào hứng như lúc vượt sông Srepok.
D1 chỉ trong buổi sáng, mất đi gần 30 anh em với hai trận đánh cách nhau nửa giờ... Anh Hùng người Hà Nội, phong cách Hà Thành từ trong cách sống, ăn nói rất duyên , , sống hết mình với anh em không tiếc điều chi, có Cô người yêu xinh như mộng làm công nhân của nhà máy thuốc lá Thăng Long "...Hà Nội những mùa hoa sữa...những hàng cau dọc đường vào chùa Trấn Quốc...những sáng Hồ Gươm sương mù liễu rủ dọc bờ
hồ...ghế đá chỉ hai người ...anh vòng qua vai em..những nụ hôn nồng cháy quên cả đất trời...những vé xem phim 1đồng em xếp lại, chồng lên nhau, đã hơn một gang tay...đôi dép tông anh mua cho em, ngày còn huấn luyện ở Phủ Lý, là niềm kiêu hãnh của em, những khi em mang đi làm, như mang cả trái tim anh theo cùng...đơn giản, vì nó là của người yêu đi bộ đội tặng..." chưa tròn 5 tháng tuổi quân đã ngã xuống.
Qua trao đổi giữa TMT e95 và d trưởng d, Thủ trưởng Nho, tôi cũng biết mang máng là tình hình rất khó khăn khi tiến về Mekong, địch vẫn còn mạnh cả về hỏa lực và xung lực, cả sự liều lĩnh... khi tràn ra thu súng anh em tử sĩ của ta...
Sau hơn một giờ hành quân đội hình giải lao...những gương mặt, những tấm lưng mồ hôi nhễ nhại...những động tác khó khăn khi lên, xuống ba lô.
Đoàn quân vẫn đi dưới ánh nắng chiều tà...một màu đỏ rực pha lẫn ánh nắng vàng...chiều buồn thầm lặng trên mỗi bước chân đi.
Gặp một trảng trống, đội hình dừng lại, TMT e95 gọi tôi lên, và giao nhiệm vụ dẫn 5 anh trinh sát 95 bám men theo bìa rừng nắm tình hình... một nương rẫy của dân hay của công xã... không có nhà xung quanh...chỉ còn lại mấy cây thuốc lá trơ trọi... trên đọt còn vài
lá thuốc nhỏ, bằng nửa bàn tay... ( tôi tranh thủ kiếm hơn chục lá )...đội hình cắt vòng men theo bìa rừng đi tiếp....tiếng súng nổ ở đâu xa xa trong thành phố Stung treng vọng về...
Chiều tối theo lệnh của Sư đoàn, đội hình dừng lại bên một dòng suối nhỏ chờ lệnh.. Qua liên lạc PRC 25 chúng tôi biết rằng anh em 29 ( đi phía nam dọc đường 19 ) chậm hơn chúng tôi khoảng gần 1km, và được lệnh tăng tốc để kịp với chúng tôi.
Nghỉ đêm tại đây. TMT e95 ra lệnh cho các đơn vị, ( sau khi anh thông tin đưa bức điện cho TMT.) Các đơn vị d2 tản ra hai bên suối ; d3 trải dài đội hình theo đường 19.
Cả đội hình dùng cơm sấy, không nấu cơm. Anh nuôi tranh thủ tìm củi khô, về nấu nước sôi cho anh em, với điều kiện không cho khói bốc lên, sợ lộ mục tiêu. Quan trọng nhất lúc này là vấn đề thuốc lá, tôi tranh thủ lấy dao găm, thái nhỏ mấy lá thuốc hồi chiều thật mỏng và mịn, xuống anh nuôi mượn nắp vung nồi 20, bỏ thuốc lên sao cho khô, lấy lá non cây rừng gói lại cho đỡ hốc thuốc, cũng được kha khá, và dĩ nhiên hoàn toàn bí mật, lộ ra là coi như không đủ khói cho ngày mai .
Một sự im lặng đến khủng khiếp... hơn 500 con người trong một khu vực rộng chưa đến một km vuông...màn đêm buông xuống.
Gần nửa đêm TMT 95 thức dậy, thủ trưởng hỏi tôi ba lô bản đồ, và ông lấy tấm bản đồ ra xem, dùng đèn pin chừa một lỗ nhỏ xíu, ông rọi qua rọi lại mấy lần vị trí mà đơn vị sẽ đi trong ngày mai, nét mặt ông dù là ban đêm vẫn thấy một chút gì lo lắng, ông thở dài..
Khi cả hai đều lên võng nằm, ông quay sang tôi và hỏi " Cậu biết bây giờ tớ muốn có cái gì nhất không ? ".
Tôi trả lời " Hòa bình, hết đánh nhau, về với gia đình ".
Ông nói lại " Phi thực tế, cuộc chiến này không biết sẽ đi về đâu...nhưng lúc này tớ
muốn nhất là điếu thuốc ".
Một chút nữa là tôi đã nói ra, nhưng tôi kịp trấn tĩnh, vì nếu nói chiều nay tôi hái mấy lá thuốc của dân, và đã làm xong chờ lúc lên nòng thì coi chừng...vì ông nằm trong ban 2 thắng lợi...tôi chỉ động viên ông và định ngủ luôn.
Quay sang tôi ông lại hỏi tiếp " Cậu biết ai có trà không ? " Tôi hỏi lại " Để làm chi vậy , Thủ trưởng ? "
" Hút chứ làm chi, ủa cậu không biết là trà hút thay thuốc lá được hả ? Tớ mà không có thuốc, tớ không làm cái gì được cả...chết thật ".Ông đáp lại.
Lúc này tôi mới nói thật, và chỉ " nói thật một nửa " với ông : " Nếu thủ trưởng lấy trà mà hút, thì hút thuốc đồng bào Đức Cơ có hơn không ? "
" Làm gì có mà hút, cậu còn hả ? " Ông hỏi lại.
Tôi nói nhỏ với ông " Còn thủ trưởng ạ ! nhưng nó khét lắm."
Ông giục tôi " Cậu cho tớ điếu, từ lúc đánh nhau tới giờ chưa có điếu nào, ké của một cậu c2 mấy hơi từ sáng giờ...thèm quá ."
Tôi lấy thuốc đưa cho ông...tôi thấy đốm lửa nhỏ sáng lên, tiếng ực ực từ cổ ông.. " Thuốc đồng bào ngon thật, mai cho tớ điếu, không có thuốc tớ đánh đ.. được ."
Tôi chỉ nghe ông nói nho nhỏ, vì tôi chuẩn bị đi... về Bình Định trong mơ... có người
Mẹ trông con...có nỗi nhớ của một dòng sông..về nơi có miền cát trắng...có người con
gái nhỏ đang hằng ngày chờ mong tôi trở về...vòng tay ...môi hôn ...và những giọt nước mắt ngọc ngà, chảy trên đôi má của em...
p/s : Đoạn tôi viết về Nà Nội, là tôi nhớ lại nội dung của người ấy gửi cho anh Hùng.Như
một nén hương trầm, hôm nay tôi đốt cho Anh trên trang QSVN, để mọi người bết rằng có một chàng trai Hà Nội đã ngã xuống ở BGTN đầy khốc liệt.
TỌA ĐỘ LỬA......CỬA MỞ VÀO STUNG TRENG.
Mờ sáng, tôi bị đánh thưc bởi TMT 95, ông làm dấu hai ngón tay kẹp lại...tôi hiểu là ông muốn thuốc...bật nhanh dậy tôi lấy thuốc đưa cho ông...kiếm tờ giấy, ông cuốn..châm
lửa và hút. Ông cố nén hơi thuốc và có lẽ nuốt luôn, vì không thấy ông nhả khói ra ( phải công nhận ai cũng khen thuốc này quá đã...giải quyết cơn ghiền thuốc ) gương mặt ông tươi tỉnh ra...thấy C trưởng c6 đi nhanh về hướng chúng tôi, với gương mặt thăm dò...Ông cười và nói nhỏ với tôi " khốn nạn cho cậu rồi "... và khốn khổ thật sự, một điếu nữa phải chi ra...C trưởng c6 ngồi xuống ngay võng tôi, và cố hút lấy hút để điếu thuốc, đến nỗi điếu thuốc " đỏ nòng "....phán một câu xanh dờn " đã quá Thủ trưởng, cảm ơn cậu nhé ! ".
Đúng 6 giờ, PRC 25 đến phiên mở máy và liên lạc về SCH, anh thông tin nhận, dịch và đưa bức điện cho ông, tôi thấy TMT chau mày và nhanh tay lấy tấm bản đồ, còn trên nắp ba lô đầy sương đêm ( không ướt vì có bọc Plastic dày ) lấy khăn quấn cổ lướt qua bề mặt tấm bản đồ, và xem chăm chú.... ngẩng lên nhìn tôi...lại thuốc.
Nhiệm vụ được triển khai như sau : Trinh sát sẽ dẫn một b của c5 d2 có PRC25 đi kèm, dưới sự chỉ huy của anh Thạc C phó c5, luồn rừng về phía trước khoảng 3 km, quan sát tình hình địch khu vực này, vì cấp trên thông báo có một lực lượng lớn của địch, đang tập trung quân tại đây, tuyệt đối không để bị lộ, nếu bị lộ có quyền nổ súng và rút lui .
Nhai vội bao cơm sấy chưa pha, chúng tôi lên đường khi sương sớm chưa tan.
Rừng còn tối chưa sáng lắm, sương đêm còn đọng trên lá, ra khỏi vị trí chừng 10m mà quần áo đã ướt sũng, tôi phân công anh Sơn đi đầu ( nay là Bác sĩ gây mê hồi sức, bệnh viện Bình Định ) tôi đi thứ 3 của đội hình, cái khổ của người trinh sát là đi buổi sáng sớm...hạn chế tâm nhìn, quần áo ướt, muỗi chích, vắt đeo và nhiều thứ khổ khác.
Đi lườn theo một bình độ, chúng tôi thận trọng, từng bước vượt qua những khó khăn của địa hình.....bỗng thấy anh Hải ( Duy Nghĩa- Duy Xuyên ), người đi thứ 2 lùi lại, tôi hiểu là anh Sơn đã phát hiện địch, tôi ra hiệu cho anh em phía sau dừng lại...tôi và Hải bò lên sát anh Sơn..... và phát hiện cả một khu vực toàn màu đen...màu áo của Pốt, với số
lượng khoảng hơn trăm tên.Quan sát khoảng 5 phút tôi định quay lại báo cho anh Thạc C phó, thì đã thấy anh sau lưng, anh bò lên chỗ tôi và nắm tình hình. Lực lượng của chúng khá là đông, vì tiếng động và sự đi lại của chúng khá tự nhiên, nhưng vì trong rừng vẫn còn tối cho nên chưa quan sát kỹ được. Bám sát địch khoảng 30 phút, chờ ánh sáng rõ hơn, chúng tôi biết địch khu vực này cỡ 2 d trở lên, và hỏa lực rất mạnh, vì hơn trăm tên mà chúng tôi thấy chúng mang vác súng lớn rất nhiều ( chúng tôi ở trên bình độ nhìn xuống thấy rất rõ ) PRC 25 báo về nhà, gặp địch với số lượng đông bằng mật khẩu,
không gọi trên máy. TMT lệnh cho chúng tôi quan sát thêm, chưa được rút.
Tiếp tục nằm tại chỗ, chúng tôi thấy chúng vác 12.7 4 lần ( 4 khẩu ) cối 82, 2 lần ( 2 khẩu
) không thấy DKZ, và chúng có phần chủ quan, vì chúng thừa biết chúng ta cách chúng cũng đâu có bao xa, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy Pốt nữ.
Khoảng 8 giờ, mặt trời chiếu rõ từng khu rừng, chúng tôi vẫn chưa có lệnh rút, và lúc này
chúng có sự di chuyển quân về hướng đường 19 và hướng tây, chúng tôi báo cáo về
nhà....
Lát sau, chúng tôi nghe tiếng xe nổ ở phía sau, nổ không ngớt và có vẻ dồn dập hơn ( dĩ
nhiên không hiểu tại sao )....
SCH lệnh cho bộ phận trinh sát ở lại vị trí bám địch, c6 chú ý phía sau bắt liên lạc với d2 tăng cường, kẻo bắn nhầm....gần một giờ sau có tin báo lên là đã bắt được liên lạc với quân ở nhà, và tôi được gọi về phía sau, anh Thạc thay tôi quan sát địch.
Phương án đánh địch được Trung đoàn phó e95 Vũ Khao triển khai như sau ( bắc đường
19 e95, còn bên nam đường 19 e29 tôi không được biết ) .
+ Lực lượng e95 gồm : d2 và c9, c10 (d3) vòng sâu sau lưng địch cách mặt đường 19 tối thiểu 300 đến tối đa 500m tùy theo tình hình địch.
+ Bố trí đội hình hàng ngang có chiều dài khoảng 2km lưu ý phải có bộ phận cảnh giới phía sau.
+ QL 19 sẽ là tâm điểm của trận đánh .
Trung đoàn phó 95 gọi tôi lên và trực tiếp giao nhiệm vụ, ông dặn đi dặn lại là phải hết sức bí mật, đưa đội hình vào đúng vị trí qui định, ông vỗ vai và động viên tôi lên đường... ( khi kết thúc chiến dịch , đích thân ông với tư cách là Trung đoàn trưởng 95 đề nghị với Sư đoàn, vì tôi thuộc BTM sư đoàn quản lý, thưởng Huy chương chiến công Hạng 3 cho tôi ).
Bộ phận trinh sát đưa bộ binh luồn qua các bình độ, cây rừng dày đặc, nhấp nhô núi đá, vòng tránh các dòng suối, vì có khả năng chúng gài mìn, đưa các lực lượng vào đúng vị trí tập kết an toàn, đơn vị phải dừng lại mất gần 30 phút để tránh một đàn voi khoảng 20 con.
Khi vào vị trí ổn định mặt trời đã lên khá cao, cũng khoảng gần 10 giờ.
Tôi tranh thủ làm phong lương khô 701 dằn bụng, TMT 95 mới đưa khi giao nhiệm vụ, một tọa độ lửa đã được chuẩn bị chu đáo và chúng tôi chỉ chờ giờ G.
Đang ăn dở phong lương khô, tôi và hai anh Trinh sát F được lệnh quay lại vị trí cũ, và
gặp TMT e95 tại điểm đầu tiên của D2, ánh nắng mùa khô gay gắt xuyên qua những tán lá rừng, làm cho sương không còn nữa... chúng tôi cơ động nhanh và về đến vị trí xuất phát sáng nay. Lệnh trở lại mặt đường 19 để nhận nhiệm vụ mới.
Vị trí chúng tôi tiếp cận QL 19 đã được xác định, chỉ được men theo bìa rừng chứ không ra đường.
Đến điểm tập kết tôi thấy toàn bộ anh em d1 và e29 bảo vệ khối F bộ..ba chiếc M113 đậu lùi về sau khoảng vài trăm mét...đứng trên mặt đường nhìn xa xa về phía sau, thấy anh em ta thấp thoáng ...
Đội hình bố trí như sau : Dbb1 e95 hành quân theo đường với tốc độ bình thường có
M113 đi phía sau hỗ trợ...e29 bảo vệ phía sau cùng với các đơn vị trực thuộc.
Phương án đánh địch đã được triển khai cho các đơn vị, d1 và TMT e95 cứ nhắc tôi nhiều lần, là khi đi gặp địch tấn công, phải tạt sang bên trái đường , tuyệt đối không tạt sang phải...
Đội hình di chuyển ....
Trưa mùa khô trời nắng gay gắt, men theo đường chúng tôi đi chầm chậm và quan sát
địch...phía sau 3 chiếc M 113 chậm rãi theo sau Bb, nên anh em cũng vững tâm, chừng
3km có lệnh dừng lại.... súng nổ vang bên trong nghe chát chúa và 3 M 113 lao lên về phía trước bụi mù... tôi đoán là đã bị phục kích, nên lùi lại bám sau một thân cây cám rất to bên vệ đường...M 113 quay nòng vào trong và bắn xối xả, có đoạn vừa chạy vừa bắn....có tiếng súng phản lại từ phía trong và rộ lên phía trong đường...12.7 ly , cối 82 và DKZ bắt đầu nổ....một trận đánh không lớn lắm... tôi nhận định ....thình lình tôi thấy anh Siêu C trưởng c1 d1 đốc thúc anh em tấn công vào phía trong , M 113 lao về lại phía sau và nép vào bên vệ đường chờ lệnh...tôi không hiểu sao, lúc dầu sôi lửa bỏng thế này
mà M 113 lại rút, trong khi anh em d1 còn nằm trên mặt đường .. Bỗng có tiếng cối 82 cấp tập từ phía trước đội hình bắn như mưa về phía chúng tôi. Đạn nổ xung quanh và phía trước đường bên phải....khoảng 5 phút sau có tiếng 12.7 ly và DKZ từ phía trước
bắn tới rất dữ dội ....tôi nói với anh Phu B phó của c1, là cho anh em lùi lại vì chúng bắn quá rát, trong khi đó ta chưa phát hiện địch...Pháo binh 105 chi viện bắn theo trục đường
19 và sâu vào bên trong ( khu vực D3 đang ém quân ) tôi nhìn thấy khói bốc lên cách đội hình chừng 200m, pháo bimh càng lúc càng bắn dữ dội, liên tục không ngơi nghỉ...không thể phân biệt được là cối, đâu là pháo 105..155..130 cả một khu vực chìm ngập trong đạn pháo..thấp thoáng phía trước có mấy thằng Pốt xuất hiện trong tư thế khập khiễng, tôi quay lại kéo tay anh Phu lần nữa, anh gọi anh Nguyễn Phải ( Hoài Châu - Bình Định, là cá nhân điển hình của Đại hội thi đua Quyết thắng QK5 năm 1982 ) vác khẩu B41 lao về phía tôi , tướng anh Phải cao khều dựa vào hông cây cám ...làn khói xịt ra phía sau.... phía trước bụi mù ...tan khói... không thấy chúng đâu...Pháo binh bây giờ bắn ra mặt đường..... anh Siêu lao ra và lệnh cho anh em lui lại 50m theo trục đường .
Dứt pháo có tiếng súng nổ đồng loạt tấn công từ hướng bắc đường 19 ( dBB3 e95 ) với hỏa lực mạnh nhất là 12.7 và DKZ, có tiếng súng chúng phản lại với một sự cân bằng về hỏa lực...tiếng súng nổ khu vực này kéo dài khá lâu và càng lúc tiếng súng càng gần, tôi đoán là d3 đang đánh thốc, đuổi chúng ra đường, d1 có lệnh tiến lên theo dọc đường có
sự hỗ trợ của M 113... khi chưa đầy 300m thì phía trước đội hình....địch lố nhố chạy loạn trên đường, M 113 càn ngang và bắn lướt về phía trước, trên M 113 tôi thấy có anh Dũng trợ lý tác chiến D1, cối 120 phía sau bắn yểm trợ phía xa xa.
Súng vẫn nổ phía trong đường hướng d3 nhưng có vẻ yếu hơn...M113 vẫn chạy và bắn vào hai bên đường với cự li gần, đạn cày xuống mặt đường tung tóe ..
Xác địch nằm trên đường, M113 càn ngang qua,.. thịt máu dính đầy xích xe...
Súng nổ rộ cả hai phía đường 19 và một lần nữa chúng bị dồn ra đường và lần này là anh em Bb của các đơn vị e29 đánh bọn bỏ chạy ở phía trên.
Tối hôm đó anh em C Trinh sát chúng tôi họp lại, vì từ lúc đầu chiến dịch tới giờ chúng tôi chưa gặp, có thể tóm tắt trận đánh như sau.
Địch dùng cỡ Trung đoàn thiếu của chúng phục kích ta trên đoạn này. Chúng chia làm 3
nhóm, và triển khai như sau :
+ Nhóm 1. Khóa đuôi khoảng 50 tên, bị e29 và M113 đánh đầu tiên.
+ Nhóm 2. Chính diện nơi đây chúng tập trung hỏa lực và xung lực của chúng, trên một đoạn đường hơn một km, phía bắc đường 19 ( Hướng d3 của ta ), toàn bộ lực lượng này bị ta tiêu diệt bằng pháo, hỏa lực ta thu cũng nhiều nhưng bị pháo làm hư hỏng nặng , có một khẩu cối 82 có 6 thằng Pốt chết thành một đống trong đó có một thằng trên tay còn
cầm trái cối 82, xác địch chết theo như anh em d3 nói lại thì hầu như bị pháo dọc theo bìa rừng cách đường khoảng 30m ( loạt pháo đầu tiên ), có một thằng địch chạy hoảng gặp
bộ đội c9 hãi quá thả súng, nhưng vì anh em ta không lường trước tình huống này... lỡ bóp cò , nếu không là chúng ta bắt sống được một thằng. Hỏa lực chúng tương đối mạnh, chúng bắn ngang ngửa với ta, nếu không có M 113 bắn dọa trên mặt đường thì c10 d3 cũng vất vả
+ Nhóm 3. Chận đầu cũng khoảng 40 - 50 tên. Thấy kế hoạch không thành, bỏ chạy về
phía trước e29 lượm được 12 tên , có mấy tên chết do bị cối bắn phía trên đường .
Tọa độ lửa.....sau này anh em Trinh sát và Bộ binh 307 đều gọi như vậy, để có thể hình dung ra một trận đánh mà ta dùng sức mạnh của pháo binh tiêu diệt địch, những tên địch chết với nhiều kiểu không nguyên vẹn ...những gương mặt khắc khổ già nua mỏi mệt vì
cuộc chiến ...những bộ mặt hung dữ không giống người, khi chết vẫn còn cầm trên tay trái cối, thậm chí có những gương mặt chết mắt mở trừng trừng như còn vấn vương điều gì đó...có những kiểu chết không ngờ mình đã chết...cũng có những gương mặt trẻ thơ trong đoàn quân diệt chủng ...nằm chết như ngủ có lẽ nó không biết tại sao mình chết .. Trực thăng lên chuyển thương binh về tuyến sau, đội hình thu dọn chiến trường... vẫn hành quân về phía trước....e29 là thê đội 1 đi đầu đội hình...e95 quá mệt mỏi sau những ngày đánh nhau triền miên...và phía trước là ngả ba QL 13 và QL 19....thị xã Stung treng....dòng Mê Kông lững lờ trôi xuôi ... và cả những trận đánh khi chớm đến Stung treng .
TRẬN ĐÁNH CUỐI CÙNG...TIẾN VÀO STUNG TRENG.
Sau hai ngày quần nhau với đám Pốt cố thủ vòng ngoài Stung Treng, anh em trinh sát nói chung và tôi mệt lả người. Đêm 2/1 đội hình f bộ 307 nằm cách ngả ba QL 19 và 13 khoảng chừng 4 km, cách vị trí trận đánh khi trưa 5km. Sau khi bố trí đội hình xong, tôi mắc võng nằm chung với anh em tài xế thiết giáp. Sau bữa cơm chiều nóng, tôi lên võng nằm và ngủ lúc nào chẳng biết. Đêm đó BTM f họp tới khuya với các trung đoàn.
Sáng sớm , lệnh hành quân ban ra, tôi được phân công đi cùng d1 e95 theo trục đường 19, các đơn vị còn lại của e95 và e29 cắt rừng tiến về sông Mê Kông, bám theo trục đường
19. Khi rời vị trí tập kết chừng 3 km, tôi có linh cảm là địch đang theo dõi, và có khả năng chúng sẽ phục kích một vị trí nào đó, tôi điện cho TMT e95 về tình hình phía trước ( chúng tôi đi cách đội hình chính 200m ) vì nhiều lần nhìn vào trong rừng, tôi đều thấy dáng khả nghi là có người, tôi cho anh em tản ra từng nhóm nhỏ 3 người về phía bên trái đường, dựa vào các gốc cây to chuẩn bị.
Đoàn xe phía sau hình như cũng dừng lại...và con đường rơi vào khoảng không im lặng. Máy PRC 25 làm việc với TMT e95, và nhận lệnh nằm lại để chờ lệnh. Tôi cũng khẳng định với ông, chắc chắn có địch bám theo nhưng không rõ số lượng của chúng .
( sau trận đánh tôi mới biết là ông cũng đã khả nghi như tôi, ông lệnh cho các đơn vị bám sát theo đường 19 hành quân, chứ không theo hướng cũ nữa)
Nằm tại chỗ khoảng một giờ, rừng thinh lặng, đường vắng , lực lượng mỏng, chưa đến 20 người, nhiều phương án đánh địch được tôi cân nhắc rất kỹ, và con đường tốt nhất là trụ lại, bám vào các vị trí có lợi về địa hình.
Bỗng súng nổ phía trái đường 19 do e29 đảm nhiệm....
Hai bên choảng nhau chừng 10 phút, tôi nghe cối 82 và 120 từ phía sau bắn chi viện về phía súng nổ...tiếng súng càng ngày càng gần và ở phía sau lưng...chúng tôi dự định quay lưng lại để chuẩn bị chiến đấu...
Không kịp...phía bên kia đường địch xuất hiện và tấn công chúng tôi bằng DKZ ..., những quả đạn đầu tiên đã làm cho trinh sát f hi sinh 1 đ/c và trinh sát e95 1 đ/c bị thương nặng, bất tỉnh...đưa anh em về phía sau xong , tôi bảo anh PRC 25 gọi trực tiếp, không dùng mật mã và khẳng định chúng có chừng 100 tên, đang tiến ra mặt đường...do lực lượng đông và hỏa lực địch quá mạnh, anh em vừa bắn vừa rút về phía sau, bọn địch nơi đây tương đối là lì lợm....bỗng tôi thấy đạn cối rớt ngay giữa đường, bụi mù và bắt đầu nghe tiếng 105 depart từ hướng f bộ, phía sau lưng trong rừng sâu càng lúc càng căng thẳng và ác liệt...bỗng ở đâu những loạt đạn 12.7 ly, bay qua đầu chúng tôi từ phía trước...tôi nấp sau một ụ mối cùng một trinh sát 95, phát hiện địch đang vác bộ 2 khẩu
12.7 đặt bên mép trái đường bắn về hướng ta....mỗi nhóm có 6 thằng và có 2 nhóm.. Pháo binh ta chi viện cho cả hai hướng phía trong lẫn phía ngoài đường , càng lúc chúng
càng lấn tới, bất chấp pháo ta bắn...tôi phán đoán rằng chúng đang cố bám ta, để hạn chế
hỏa lực... và thật sự pháo đã rơi ngoài vòng hoạt động của chúng.
Anh em Trinh sát đã có hiện tượng nao núng, luôn nhìn về phía sau bất chấp địch đang đến gần.... nằm bên vệ đường chúng tôi thấy anh em chi viện bắt đầu xuất hiện, và người tôi thấy trong nhóm đầu tiên là anh Thành C trưởng c3, nhưng có lẽ chúng ta lực lượng ít nên chúng mạnh dạn tấn công...đạn 12.7 của chúng bắn rất rát và có hiện tượng, chúng
đã vượt qua chỗ đ/c trinh sát f hi sinh lúc nãy...tôi chỉ tay về hướng địch và anh Thành hiểu ý cho Bb vòng sang phải đường tấn công chúng.
Đồng chí thông tin khi vượt qua đường ,để chạy theo anh Thành bị trúng 12.7 và ngã xuống, máy vẫn còn kêu è..è.. tôi cởi dây đeo và cho một anh Ts e95 mang máy chạy theo anh Thành...tôi ở lại băng cho anh thông tin ..bị thương vào bụng.
Lúc ấy trên máy, TMT 95 lệnh cho chúng tôi bỏ mặt đường, theo C3 vòng phải vào rừng, M 113 chạy từ dưới lên và bắn chéo vào đội hình địch, nhiều tên địch ngã xuống ngay loạt đạn đầu tiên và rút về sau ngay.
Hai khẩu DKZ phía sau cơ động lên và đặt bên mép đường bắn về phía địch...
Phía trước địch càng đông và hình như chúng mới tăng viện ( thực ra chúng bị anh em e29 đánh chạy ra đường ), đồng thời lúc này C2 vận động lên yểm trợ cho bộ phận bám mặt đường, cuộc chiến giằng co trên mặt đường.
Lệnh của E 95 báo là lưu ý bắt liên lạc với e29, vì bạn đã bám được ra mặt đường, phía trước xa xa khoảng 200m chúng tôi nghe tiếng súng tà âm ( từ rừng bắn ra ) và đoán là anh em 29 đã cắt ra đến lộ ...đội hình địch có sự hoảng loạn ( chạy loạn xạ vào bìa đường
) và đạn bắn không còn ổn định như trước.
Lệnh của TMT 95 là C2 và C3 dàn hàng ngang bắn về hướng trước mặt, không bắn vào bìa rừng vì sợ nhầm e29, từng toán địch chạy cắt ngang qua đường, và 2 khầu DKZ của anh em d1 phát huy sức mạnh, những xác địch bay lên sau những trái DKZ và khói bụi bao phủ mặt đường...
Cả hai cánh quân khép lại....lúc nầy hướng sông Mê Kông cũng nghe tiếng nổ rộ lên và quân ta đã bắt đầu tiến đến gần bờ sông.
Hai khẩu 12.7 của địch còn nguyên vẹn bỏ trơ trên mặt lộ, xung quanh nhiều xác chết của
địch.
Chúng tôi được lệnh không dừng lại mà vẫn tiến về phía trước.
Phía sau quân chi viện của ta đã lên kịp, hình như một d của Lữ đoàn 52 QK5. Lúc này khoảng 9 giờ sáng ngày 3/1/1979.
CUỘC CHẠY MARATHON VỀ STUNG TRENG
Sau khi làm chủ chiến trường, giải quyết công tác thương binh liệt sĩ của các đơn vị xong, chúng tôi tiếp tục lên đường nhận nhiệm vụ mới....tiến về Stung treng..
Nhiệm vụ được triển khai bởi phái viên của quân khu 5, tháp tùng Sư đoàn 307 là Đại tá
Phan Hoan như sau :
Nhanh chóng cơ động lực lượng giải phóng Stung treng ngay lập tức, nếu không một đơn vị của Quân khu 7 sẽ chiếm Stung treng, và coi như QK 5 không hoàn thành nhiệm vụ
của chiến dịch.Vì vậy, toàn bộ đội hình bỏ lại các quân tư trang trên xe, chỉ mang một cơ
số đạn tác chiến, cơ động nhanh về bờ sông Mê Kông... Cuộc chạy Marathon bắt đầu ...
Toàn bộ đội hình hành quân một cách nhanh chóng, mặc dù trước đó đã bị địch chận
đánh...cảm giác hồ hởi phấn khởi lộ rõ trên từng khuôn mặt ...những bước chạy
..những bước chân nhanh thoăn thoắt...bộ phận phái viên của Quân khu cũng theo đội hình, vị phái viên đi ủng màu đen , bên cạnh ông là bộ phận thông tin 50W, đội hình tiến bước qua những phum làng xác xơ, trơ trọi, mang vẻ tiêu điều của sự chết chóc tan hoang
..nhìn ông đi trong đội hình chúng tôi cũng có phần an tâm hơn . Ra đến giao lộ 13 và 19 chúng tôi đi thẳng về hướng bắc...
Khu vực này có vẻ sung túc hơn, những ngôi nhà mái ngói, vườn cây sum suê...xe cộ vài chiếc bỏ dọc đường còn nổ máy, chứng tỏ chúng mới bỏ chạy cách đây không lâu..
Bờ sông Mê Kông hiện ra trước mặt...hùng vĩ nhưng không kém phần thơ mộng...những khu nhà xây sang trọng kiểu Pháp...hai bên bờ... vú sữa đang mùa trái chín...cam..bưởi... :olàm cho chúng tôi hình dung cảnh thanh bình của quê nhà..
Bỗng bất thình lình... phát hiện địch phía trước.. chúng tôi tổ chức tấn công luôn, anh
Siêu C trưởng c1 d1 e95, chụp lấy khẩu cối 60 của anh lính Bb bên cạnh , đặt xuống đường nện 4 trái liền về phía trước..thằng địch nằm chết bên cạnh cửa xe, tiếng máy vẫn còn nổ, anh Công B trưởng của C1 cho trung đội bám sát bờ sông và bắn về phía trước, có những tên địch đã bơi ra giữa dòng Mê Kông, những cái đầu nhấp nhô lúc ẩn lúc hiện theo dòng chảy...
Vị phái viên lệnh cho một khẩu 12.7 đặt cạnh bờ sông bắn theo chúng , cả cối 82 cũng
được huy động...những cái đầu thưa dần... thưa dần và mất hẳn...
Những tên địch ẩn nấp dọc bờ sông cũng bị chúng tôi tiêu diệt dần dần...
Phía trước có những tiếng súng nổ lác đác, chúng tôi nép vào hai bên đường, những nhóm địch chạy về hướng chúng tôi, cũng bị tiêu diệt gọn...và từ xa xa thấy thấp thoáng anh em d3 đang truy kích địch dọc đường.
Chúng tôi dừng lại bảo vệ đoàn xe hành tiến của Sư đoàn đang theo kịp phía sau....những chiếc xe trống rỗng...vài anh em bị thương nhẹ của các đơn vị thò đầu ra khỏi xe mỉm cười và vẫy tay...đoàn xe tiến về phía trước...
Thị xã Stung Treng đã được hoàn toàn giải phóng vào lúc trưa ngày 3/1/1979.
Trong ba lô không còn gì để ăn, anh em vào các ngôi nhà, lục tìm được một ít gạo, những hạt gạo nhỏ và rất thơm. Không có gì để nấu, anh em ta lấy những lon thịt của địch, loại thịt gà của Trung Quốc cao khoảng 40cm, đường kính khoảng 20cm, làm nồi nấu cơm, nhưng phải trốn vào sâu phía trong, vì sợ các Thủ trưởng Đoàn 2 Thắng lợi bắt gặp..., những chàng thanh niên khờ khạo đáng thương... lấy gạo bỏ vào lon, đổ nước tới miệng và nấu, nhưng vì gạo nhiều quá nên khi chín phía dưới thì khét, giữa thì nhão nhoẹt, nhưng phía trên thì sống...cả bọn nhìn nhau cười...
Thủ trưởng Nam D trưởng d1 đi ngang qua, ông cũng chỉ biết cười, và lúc sau chiến sĩ liên lạc của ông đến chỉ cho chúng tôi kho cá khô của địch...anh em ngại bị thuốc độc nên cũng chẳng dám ăn...một anh lính c3 về báo có một chuồng gà phía sau khoảng 40 con còn nhốt trong lồng ( có lẽ chúng định mang đi nhưng chưa kịp thì ta tới ). Bữa cơm nóng với các hương vị : khét, nhão, sống đầu tiên bên bờ Mê Kông, trong những căn nhà sang trọng...
Buổi chiều chúng tôi trở về lại BTM Sư đoàn trong thị xã, tạm xa anh em e95 sau một chặng đường chiến dịch.Những cái bắt tay nồng ấm, đi đến đâu anh em cũng ngậm ngùi.. Một đêm ngủ ngon lành trong một căn hộ sang trọng, với bàn ăn làm bằng đá, giường có nệm, chúng tôi đứng trên giường nhún nhảy như những đứa trẻ con..
Đêm đầu tiên bên bờ đông sông Mê Kông .
NỖI NHỚ TỪ SÔNG HÀN GỞI SÔNG MÊ KÔNG.
Đang lang thang dọc bờ sông thưởng thức vẻ đẹp và sự quyến rũ của đôi bờ sông, anh thông tin f bảo hình như anh có thư thì phải...
Tôi chạy về ban Thông tin hỏi xem có thư hay không...mãi một lúc sau mới nhận được câu trả lời vì lúc đó ..
Tôi ra dọc sông ngồi dưới gốc cây vú sữa đang mùa trái chín, hưởng trọn làn gió mát từ
dưới sông thổi lên, mở phong bì và đọc lá thư được gởi từ Viện 17 - Đà Nẵng.
Anh thân yêu !
Đà Nẵng ngày...tháng ...năm 1978.
Suốt cả tuần rồi, em bận rộn đến tối mặt tối mày.... vì những chuyến máy bay chở thương
binh từ mặt trận Biên giới về, toàn anh em 307 và 309.
Những người con trai khỏe đẹp, đang tuổi xuân, đã gởi lại một phần thân thể của mình trên một chiến trường xa lạ...chiến tranh đã lấy cái mà không bao giờ họ có lại nữa... Ca trực của chúng em chỉ 3 tiếng một ngày, nhưng hầu như suốt cả ngày em ở trong Viện, thậm chí ngủ lại cùng các chị trực đêm, họ không hiểu điều gì...và tại sao cô này
tận tình phục vụ anh em thương binh như vậy...họ đâu biết rằng những anh em nằm đây, đang đau đớn vì vết thương, là đồng đội của anh, họ rất cần sự săn sóc quan tâm, cũng như lời động viên họ trong cơn đau đớn... những người mà chỉ cách đây mấy ngày, cùng anh đánh Bô Keo, Von Sai ...hầu hết họ đều biết anh, họ kể rất nhiều chuyện về anh...nhìn em họ cũng hiểu tất cả.... vì sao em dành cho họ một sự quan tâm đặc biệt vì một lẽ đơn giản : Em là người yêu của lính.
Một anh thương binh, có lẽ sẽ bỏ đi một chân, quê ở Quảng Ngãi là lính của trung đoàn
29 có người yêu xinh ơi là xinh, khi ra thăm người yêu...thấy anh như vậy khóc ròng mấy đêm liền...và chính anh này cũng giới thiệu cho cô ta biết, em là bạn của người lính trinh sát đã viết thư hộ...và gửi cho cô ấy tháng trước, từ đó chúng em thân nhau...
Bất chợt em nghĩ đến anh và cảm thấy rùng mình ... Họ nói rằng anh đang tiến về sông Mê Kông ...
Em chỉ biết dòng Mê Kông từ Trung Quốc chảy qua Lào, Campuchia, Việt Nam..không biết nước của dòng sông Hàn có một chút gì của Mê Kông hay không ..?
Chiều chiều để thư giãn, em cũng hay đi dọc theo bờ sông Hàn ..thơ thẩn nhớ về anh ở
một nơi xa xôi nào đó trên chiến trường Campuchia .
Em rất yêu dòng sông này, khi đọc những dòng anh viết về dòng sông tuổi thơ, với biết bao kỷ niệm sâu sắc, trong em trào lên nỗi nhớ day dứt. Em gọi là nỗi nhớ day dứt bởi em nợ dòng sông rất nhiều, nợ những lời hứa , nợ một niềm tin với một người.....
Em biết, nợ tình cảm khó lấp đầy, cũng giống như cảm giác của em lúc này đây. Em chia sẻ với đồng đội anh những xúc cảm chân thành của mình, em nghĩ đó là một cách để dành trọn tình yêu cho anh. Anh yêu ạ .
Em nghĩ lúc ngồi ôm súng gác hay khi hoàng hôn nhuộm đỏ dòng sông, anh sẽ nhớ da diết dòng sông gắn bó với anh suốt một thời nhọc nhằn gian khó.
Trong ráng chiều.....chiều nay bên bờ sông Hàn.... gió từ dòng sông thổi vào làm tung bay mái tóc cô gái, buông hững hờ trên bờ vai thon, chàng trai khẽ quàng tay xiết nhẹ bờ vai mỏng manh ấy, như muốn che chở, bảo vệ người con gái, khiến cơn gió mạnh từ dòng sông thổi vào trở thành vô duyên. Em chợt nghĩ chạnh lòng anh ạ.
Lang thang qua những quán chè dọc bờ sông, hay ngồi ăn một ly chè một mình.. em nghe
rất nhiều bài hát .Bài hát nói về niềm tin của một cô gái đối với chàng trai mà bấy lâu nay cô yêu và mong đợi, là nỗi chờ mong khắc khoải và vô vọng, buồn và rất buồn. Tất cả mọi người ở đây đều đã có đôi: đàn thiên nga với cặp bạn tình đang như sóng trào dâng, chỉ mình em đang lẻ bóng...."
Đang thả hồn vào những trang viết của em, tôi đâu biết rằng Trưởng ban Trinh sát sư đoàn đã đến bên tôi từ lúc nào, khi tôi ngẩng mặt lên để nhìn lên bầu trời trong xanh dưới tán cây vú sữa để nuốt trọn hơi thở của em... thì mới giật mình..
Anh chỉ hỏi một câu " Thư bố mẹ hả ? ".
Tôi đáp " vâng " nhẹ nhàng, trong sự thổn thức của con tim.
Tặng bác VovanHa, nhân lần bác đọc thư Đắc-đoa sau buổi hành quân. Em trân trọng tình cảm của bác và "Người ở sông Hàn".
Anh ở dòng Mekong Xa sông Hàn vời vợi Vẫn nghe em thầm gọi,
"Sông Hàn nhớ Mekong...'
"Dòng chảy hai dòng sông Không chung nguồn địa lý Em vẫn mong anh nghĩ
Hai dòng sông cùng nguồn..."
Ơi "Đắc đoa" đừng buồn Trong nước sông Hàn đó Khi nắng chiều rạng đỏ Lẫn dòng nước trong xanh
Có dòng nước tình anh, Gửi từ Mekong đó
Hòa trăm nghìn nỗi nhớ
Sau mỗi cuộc hành quân...
Trinhsat
TỪ STUNG TRENG ĐẾN SIÊM PĂNG.
Ngày 4/1, chúng tôi lại lên đường đánh chiếm Siêm Păng, một thị xã nằm bên bờ sông Xê Kông, trên bản đồ tác chiến thấy dòng sông này từ Lào chảy sang và gặp sông Mê Kông tại thị xã Stung treng, khi về BTM Sư đoàn nhìn toàn bộ bản đồ Đông Dương, thì mới
biết dòng sông này chảy từ miền A Lưới của Việt Nam, qua miền Hạ Lào và về
Campuchia...về lại Tây nguyên Việt Nam
Trung đoàn 31 f309 đã đánh chiếm thị xã này, sau khi chiếm Von Sai vài ngày trước đó, và chúng tôi có nhiệm vụ bắt liên lạc với e31.
Từ Stung treng, chúng tôi chia thành hai cánh quân, bộ phận chúng tôi theo đường sông, và một bộ phận theo đường bộ QL13, với đội hình một d của e29 có xe tăng hỗ trợ.
Đi dọc hai bên bờ sông bằng thuyền máy của anh em công binh , dễ dàng nhận ra những phum của dân bỏ hoang dọc đường, vẫn là những ngôi nhà sàn mái ngói sang trọng, hình
ảnh của một thời hoàng kim, một đời sống thanh bình, trước khi tên đao phủ Pốt, đưa cả dân tộc này vào thế giới hoang tàn ..Dòng nước chảy khá mạnh, thuyền máy công suất nhỏ nên đi rất chậm, hai khẩu 12.7 luôn hướng về hai bên bờ chuẩn bị chiến đấu. Sóng nước lao xao, như lòng người đang dâng đầy niềm vui dào dạt, nhớ đến dòng sông quê hương chảy từ Đập Đá An Nhơn, qua những cánh đồng trù phú.... trước khi chảy về quê tôi và ra biển ..
" Tôi vẫn thích cái tên sông La tinh của dòng sông, bởi sông đã sinh ra bao cánh đồng màu mỡ, cùng với những làng, xóm, thôn trù phú dọc đôi bờ, tạo nên sự sống cho vùng đất An nhơn , Phù Cát và Phù Mỹ. Không biết từ vùng núi cao của trập trùng cao nguyên Gia Lai , băng qua những cánh rừng đại ngàn, qua những vùng quê, suốt hành trình cần mẫn, nhọc nhằn của mình, sông đã đem lại cuộc sống tươi vui đầm ấm cho bao người.... quần tụ bên hai bờ sông ngày càng đông đúc, tháng năm vui cuộc sống cấy cày, chài lưới.
"
Ven bờ Xê Kông, có những đoạn trống không có rừng. Dòng sông uốn lượn giữa cánh rừng nguyên sinh bát ngát hút tầm mắt,. Những bờ lau sậy phất phơ. Chấp chới những cánh cò trắng. Ríu ran từng đàn chim le le, chim sếu... Chiếc thuyền vẫn ngược dòng trên sông. Cánh quạt xẻ dòng nước làm đôi, màu trắng xóa của nước cuốn theo.
Vùng Đông bắc Cam puchia và Tây Nguyên đang vào mùa hoa dã quỳ khoe sắc. Màu hoa dát vàng khắp triền sông, nơi có những phum làng, những hàng cây ăn trái ven bờ sum suê trái. Trong cái nắng, cái gió và mênh mang rừng già, dòng sông chảy lững lờ êm ả trĩu nặng phù sa ...
Dọc đường chúng tôi không gặp một sự kháng cự nào của địch, giữ khoảng cách an toàn, thuyền vẩn chầm chậm lướt tới, xa xa cũng có nghe tiếng pháo của tăng trong đội hình đi dọc đường 13..
Gần 3 giờ ngược dòng, chúng tôi gặp anh em 309 cũng dùng thuyền, xuôi dòng để bắt liên lạc với chúng tôi, hai bên gặp nhau... thuyền của các anh đảo một vòng, và nhập vào cùng một đội hình, có thêm anh em, chúng tôi cũng đỡ phải lo, và gần một giờ sau chúng tôi đến thị xã Siêm Păng.
Khi thấy anh em đứng trên bờ đón chúng tôi, ai cũng mừng ra mặt, neo thuyền xong chúng tôi lên bờ và để lại một số anh em cảnh giới..
Một thị xã hoang tàn, đường giao thông hư hại và có lẽ cũng ít sử dụng trong thời của Pốt...hai bên con đường chính vào thị xã, có rất nhiều cây phượng đang kỳ thay lá, thân cây trơ trọi với những mầm xanh của chồi non ..
Cũng đẹp cũng thơ mộng như Stung Treng, và cũng chịu chung số phận là những thành phố chết, nhìn cảnh thành phố không một bóng người, chúng tôi cũng thấy một điều gì khó tả, phía sau ngôi nhà hoang vắng kia là những cánh đồng bằng phẳng bạt ngàn, phía trước là dòng sông, bên kia bờ là những cánh rừng nguyên sinh mọc theo bờ sông , những thân dây leo vươn ra là là mặt nước...chim rừng hót líu lo ...
Lực lượng được tỏa ra truy quét các khu vực xung quanh thị xã, nhưng hình như chúng
đã rút đi và lùa dân sang bên kia sông.
Dùng phần lương khô bữa trưa xong, chúng tôi chia tay với những người anh em e31 để
quay về...tôi chọn phương án đi theo xe không trở về bằng thuyền.
Con đường hư hại nham nhở. Hai bên đường các loại gỗ quý, to cao, ba người vòng tay ôm không xuể. Bụi mù trời. Bụi tung lên theo bánh xe quay, vần vụ, đặc quánh, vì không có gió xua tan giữa tiết trời mùa khô. Khăn tay bịt mặt, hai tay bám chặt thành xe, nhưng người tôi cứ chồm lên thả xuống liên hồi. Xe vẫn chạy với tốc độ rùa bò. Nhiều, rất nhiều
đoạn đường, xe hết nghiêng bên này lại nghiêng bên nọ, do cơ man những ổ voi nối tiếp nhau trải dài tưởng chừng bất tận. Bụi chui vào trong xe, nhuộm tóc tai, lông mày, lông mi... mọi người vàng quạch, bất kể các ô cửa kính cabin đều đóng chặt . Không khí trong thùng xe ngột ngạt, khó thở. Những tiếng ho khục khạc vì sặc bụi cứ râm ran. Mệt nhoài vì người ngợm bị hành hạ tra tấn liên tục, tôi cảm thấy các khớp xương đau nhừ, và đầu óc cứ ong ong, váng vất... Rất may là sau khi vượt qua đoạn đường "đau khổ", với độ dài
mấy chục cây số, trước mắt tôi là thị xã Stung Treng,.... chấm dứt một ngày rong ruổi qua miền đất chết Siêm Păng.
Mùa khô đầu tiên...Mùa khô nơi vùng Đông bắc Campuchia.. Mùa khô của những cánh rừng khộp..
Nắng chói chang gay gắt ngay từ khi mặt trời lên cho đến lúc mặt trời lặn. Không khí nóng hầm hập suốt ngày, bởi trời luôn đứng gió. Những dòng suối không còn nước chảy. Thú rừng, chim muông cũng rời bỏ rừng khộp mà đi... Chỉ cây lá giang vẫn lên xanh giữa mùa khô nắng lửa. Chỉ những cây bồ ngót rừng, lên xanh cho bữa canh bộ đội..
TỪ STUNG TRENG ĐẾN SAMBOK - KRATIE
Nếu ai hỏi quốc lộ nào trên thế giới có những ổ voi to nhất, tôi sẽ không ngần ngại trả lời
: đó là Quốc lộ 13 từ Stung treng đi Kratie, với chiều dài trên dưới 150km, đường xấu
đến nỗi xe thiết giáp M113 cũng không thể chịu nổi.
Đội hình rời Stung treng khoảng 7 giờ sáng sau bữa cơm nóng..
Khi qua ngã ba QL13 và 19 khoảng hơn 10km, thì chúng tôi bước vào địa giới của tỉnh Kratie, trên bản đồ ghi là Sambok ( có lẽ là một huyện của tỉnh )... lại một lần nữa đi qua những nơi, mà cách đây vài ngày chúng tôi còn phải tranh thủ chạy - thở để vào Stung
treng ( không thì QK7 cắm cờ, QK5 không hoàn thành nhiệm vụ ..) nơi này anh Siêu nện một trái cối 60 thằng tài xế Pốt vĩnh viễn ra đi....nơi đây thằng Pốt chạy xuống bờ sông, núp dưới những lùm sậy bị chúng tôi chơi 2 quả M79..nồi cơm đi vào lịch sử với 3 tầng khác nhau.
Tôi ngồi trên chiếc M113 thứ 4 của đội hình, ôm tấm bản đồ của toàn vùng..nhớ lại con đường 19 từ Đức Cơ đỏ quạnh, với những trận đánh để đời không thể nào quên...những anh em đã ngã xuống...những cung đường phải vượt qua trong đêm tối...mặc cho chiếc xe M 113 đang chao qua đảo... anh xạ thủ súng máy nghiêng ngửa theo xe, miệng lúc nào cũng phát âm tiếng Đan Mạch rất là chuẩn.
Con đường nằm giữa hai hàng cây...bụi mù và hoang tàn không thể tưởng tượng được, chắc có lẽ khi người Pháp làm con đường này, cũng không thể nào hình dung ra nó tàn tệ đến như vậy.
Phumi Prek Preah, là phum đầu tiên chúng tôi tiếp cận, sau hơn một giờ ngồi trên xe tập vũ điệu gồ ghề...khi cách phum chừng 200m trinh sát chúng tôi nhảy xuống xe, vào
phum này để xác định có dân ở hay không...không có gì... ngoài cảnh vắng lặng đến ghê người...những ngôi nhà cũng khá đẹp hầu như không có ai ở trong nhiều năm hoang phế...lá cây rụng phủ đầy lối đi một lớp dày...chỉ có hàng cây vú sữa là còn xanh tươi
với trái trĩu cành, anh em bộ binh cũng nhảy xuống, và đảo quanh xem tình hình, nhũng phum làng sao đẹp thế với những rừng cây tươi mát mà hoang vắng đến lạ, hình như Pốt chỉ có phá đi , tiêu hủy đi, chứ không thấy xây dựng cái gì, ngay cả các cột mốc cây số cũng bị phá .
Phum Sre Sray cũng không có gì khác, cũng con đường hư nát chạy qua phum, có nhiều con đường mòn nhỏ cắt ngang, một con nai chà ( nai già ) thình lình giật mình bỏ chạy vào rừng, nhưng cũng không kịp so với sơ tốc đầu đạn của một loạt AK của một anh lính Bb nào đó, nó ngã xuống và các nhà giải phẩu học lại có điều kiện thực tập...Hoang vắng điêu tàn ..
Sre Sbov một phum kéo dài theo hai bên đường chừng hơn cây số, có lẽ nơi đây là trung tâm của khu vực này, có bóng dáng người dân ở, những ngôi nhà sàn mái ngói, bên trong có giường chiếu, bàn ghế hẳn hoi, nông cụ vứt bừa bãi cùng với đạn của các loại súng, có hai chiếc xe tải còn mới đậu ngay sát bìa rừng, trên xe chở đầy cá khô và những thứ khác. Trong một căn nhà sàn sang trọng bậc nhấ,t có treo tấm hình của Pốt phóng to ( có lẽ là nhà của Lục Thum hay Ăngka gì đó ) chén sứ Trung quốc, đũa ngà, quốc phục màu đen của Pốt vứt vương vãi trên sàn.
Tranh thủ có gạo sẵn và nồi niêu, chúng tôi dừng đội hình và nấu cơm trưa, anh nuôi nhanh chóng nổi lửa, các đơn vị triển khai cảnh giới phía sau bìa rừng, không cho phép ai đi lung tung sợ phải vấp mìn của địch.
Thịt con nai được quấn trong những bó lá Lốt, nướng lên thơm phức, lính ta bỏ hết bát sắt và ăn bằng chén sứ Trung Quốc ( loại nhỏ có 4 chữ xung quanh : Có ngày ăn bốc )
Lâu lắm rồi anh nuôi mới được phục vụ anh em bữa cơm ngon lành giữa đường hành quân.
Ăn cơm xong đội hình tiếp tục lên đường...
Lúc này chúng tôi bắt đầu cẩn thận, vì chuẩn bị bắt liên lạc với anh em QK7, càng về cuối đường 13 đường càng xấu, với những cuộc dừng bất ngờ để sửa xe, những chàng lính thiết giáp mồ hôi nhễ nhại với những tấm lưng trần...
Dòng sông Mê Kông hiện ra bên phải đường : Phum Sandal..
Nằm cạnh bờ sông có bãi cát rộng, có những ngôi nhà còn mang hơi người, đây có thể
cũng là phum có đông dân ở vì những giàn bí, cây ăn trái rất nhiều, có dấu chân heo bò trâu nhưng chẳng thấy con nào. Lòng sông nơi đây hẹp và nước chảy xiết hơn có lẽ do lòng sông cạn. Nhìn sang bên kia sông loáng thoáng những ngôi nhà sàn, rừng cây bao phủ quanh phum.
Đi dọc theo QL13 dọc bờ sông cảnh vật có mang một chút gì đó của cuộc sống, hai bên đường lác đác có nhà dân, đường vẫn xấu tệ, hai bên đường cây rừng thưa thớt hơn tạo ra những khoảng trời mênh mông nắng chói chang.
Hơn 2 giờ chiều chúng tôi gặp anh em QK7, một đơn vị của Sư 5 với lực lượng khoảng một C cách phum Sambok chừng hơn cây số, anh em ra đón chúng tôi cũng là bộ đội nhập ngũ 1977,1978 là dân Thành phố, Tây Ninh, Sông Bé.. mới từ bên nhà sang, quần áo giày dép còn mới , nhìn có vẻ chưa đánh trận gì nhiều.
Đội hình dừng lại chừng nửa giờ, trao đổi nhiệm vụ, và được biết f5 chuẩn bị vượt sông Mê Kông trong vài ngày nữa, nhìn anh em mới sang, chúng tôi liên tưởng đến quê nhà, với một chặng đường không xa lắm theo QL 13, chúng tôi sẽ về Tay Ninh và đặt chân lên đất Mẹ...
Đội hình quay trở lại, đêm đó chúng tôi nghỉ lại phum Sandal, đến Stung Treng vào chiều hôm sau, để chuẩn bị vượt sông Mê Kông, tiếp tục cuộc hành trình Biên giới Tây nam từ Đức Cơ đến chùa Prết Vi Hia.
VƯỢT SÔNG MÊ KÔNG
( Bắt đầu giai đoạn 2 của chiến dịch )
Sáng ngày 7/1, khi chúng tôi xuống đến đoạn vượt sông, đã thấy phà ghép bằng xà lan đã chuẩn bị sẵn, toàn bộ trinh sát f đi chuyến đầu tiên cùng với d1 e95.
Phà từ từ rời bến nhè nhẹ lướt nước sang sông.... Mê Kông nước đục phù sa ...
bỏ lại sau lưng cố đô thanh bình và êm ả ,đến giữa dòng sông, Mê Kông không còn cái vẻ hiền hòa thơ mộng như lúc ban đầu. Dòng chảy đã trở nên hung dữ bởi những xoáy nước lúc ẩn lúc hiện. Đứng phía sau sà lan nhìn lại bờ đông Mê Kông, tôi có cảm tưởng một sự ngăn cách giữa chúng tôi và đất Mẹ Việt Nam, dù rằng lòng sông khoảng chừng cây số, tất cả đều nhìn bờ Đông với mọi tâm trạng khác nhau.
Bầu trời trong xanh, con phà cắt ngang và xuôi theo dòng nước, bờ đông lùi dần ...chỉ còn thấy thấp thoáng anh em của e95 trên bờ...bờ tây dần hiện rõ.
Sau khoảng gấn nửa giờ....phà cập bến... chúng tôi lên bờ.... bờ sông còn mang mùi tử khí, vì đêm 3/1, đêm đầu tiên ta chiếm thành phố hoang tàn này, địch cũng còn tấn công sang ta bằng 12.7...đường đạn bay ban đêm đỏ rực trời, xé tan bầu trời yên tĩnh, chúng ta đã phản lại bằng mọi thứ hỏa lực hiện có, pháo 37 ly đường đạn như kẻ chỉ.. đường thẳng vạch trong không gian... có lẽ một đơn vị đặc công nào đó, đã tấn công đêm trước, làm bàn đạp cho chúng tôi vượt sông.Những cây dừa bị đạn pháo cắt cụt ngọn, máu, thịt còn vương vãi khắp dãy chiến hào dọc bờ sông, bông băng nhuộm đỏ màu máu, vứt tung tóe bên đường, những căn nhà ngói đẹp đẽ bị đạn pháo làm đổ sập, và gần như đất ở đây đã trở thành bụi...hoang tàn và chết chóc .
Đội hình trải dài dọc sông chờ đội hình...
Khi toàn bộ d1 e95 sang bờ tây, chúng tôi đi cùng với một nhóm bộ đội bạn, tuổi cũng còn rất trẻ như chúng tôi, và có một số cán bộ ta làm công tác dân vận, địch vận đi kèm, họ nói với nhau bằng tiếng Khơme, tiến vào phum đầu tiên của bờ Tây.
Tại đây lần đấu tiên, chúng tôi gặp dân Campuchia, những con người cùng cực đang
đứng bên bờ vực của sự diệt chủng, những thân hình ốm nhách, mặt mày xanh như tàu lá
có lẽ vì đói, bệnh tật và một phần sợ Con tóp Việt Nam, họ tập trung ngay giữa Phum thành từng nhóm vài chục người. Cán bộ dân vận ta và các chiến sĩ của bạn, làm công tác tuyên truyền...những đôi mắt ngơ ngác đầy sợ hãi. Chúng ta lọc theo độ tuổi là đàn ông dưới 50 tuổi, các cụ già , phụ nữ và con nít để tuyên truyền, chúng tôi đứng cạnh họ và anh em BB canh gác vòng ngoài.
Khoảng gần trưa, ta phá kho thóc cứu đói cho dân, kho thóc là những dãy nhà tôn dài vài chục mét, tất cả cửa đều đóng kín. Tôi dùng báng súng đánh bật cánh cửa, và lúa từ trong ào ra ngập cả chân, dân chúng lấy mọi thứ có thể đựng lúa được, xúc lấy xúc để như chưa bao giờ được xúc lúa. Tản ra mấy ngôi nhà xung quanh, họ tìm cách giã lúa lấy gạo nấu cơm, lúc này nhìn mặt ai cũng rạng rỡ. Người dân vùng này nhà nào cũng có cối giã gạo, nhưng khác với cối của ta. Họ chôn cái cối xuống đất, phía trên có một cây đòn to và dài chừng hai mét, một người đứng cuối dậm xuống cây đòn, nâng cao đầu đòn, thả cho đầu đòn rớt xuống miệng cối. Họ nhanh chóng sàng gạo và kiếm cách nấu cơm, qua các cán bộ dân vận, chúng tôi được biết là do chúng ta đánh nhanh quá, chúng bỏ chạy và không
lùa dân đi theo được, thế nhưng cũng có một số dân không hiểu vì lý do gì, cũng bị chúng bắn chết phía trong của phum khoảng vài chục người. Dân họ không dám mở kho lúa vì sợ Pốt trở lại, mặc dù họ đã nhịn đói hơn hai ngày rồi.
Không có gì để ăn, phụ nữ tỏa ra xung quanh kiếm rau và các thứ có thể ăn được, bộ đội bạn cho vài người trung niên xuống lại bờ sông kéo lưới, và kiếm thêm được ít cá, họ chỉ ăn nướng và xin muối bộ đội ta.
Đang khi chúng ta ăn cơm, có một số phụ nữ có con nhỏ đến xin thức ăn bộ đội ta, anh em ta cũng nhường cho họ, và chỉ ăn cơm với bột canh pha nước sôi.
( Khu vực này thuộc phum Thala, nằm trong huyện Se San của tỉnh Stung Treng. Sau nhiều năm tháng sống ở chùa Preah Vihear, mỗi lần về Stung Treng tôi đều ở bên bờ Tây vì không khí nơi đây trầm lắng, yên tĩnh không náo nhiệt như phía bên bờ đông. Phụ nữ vùng này khá là xinh, họ có nước da trắng trẻo, đôi mắt đượm buồn mang vẻ quyến rũ kỳ lạ, giọng nói của họ nghe cũng thanh thoát nhẹ nhàng, nếu so với các khu vực khác của miền Đông bắc, chỉ có điều vẻ đẹp mặn mà quyến rũ ấy, đã bị che khuất bởi những nỗi buồn vời vợi trong hoang mang và sợ hãi, của một thời như Trịnh Công Sơn đã viết " một rừng xương khô...một núi đầy mồ "
Ôi ! Những vẻ đẹp mặn mòi, như những miền đất trồng hoa quả, được phù sa bồi đắp ven sông Mê Kông .
Chúng tôi lại nhanh chóng lên đường, giao lại vị trí cho đơn vị e29, và hành quân theo đường 126 về thị trấn Chhep, một thị trấn nhỏ nằm trên QL 12 từ thị xã Congpong Thom kéo dài đến một Phum Sralau nằm ngay dưới chân thác của dòng Mê Kông từ nước bạn Lào chảy qua, dọc đường nơi đây có vẻ tĩnh mịch và hoang vắng, hai bên toàn là rừng Khộp, đường thì quá xấu, càng xa dòng Mê Kông, sự hoang tàn càng lộ rõ.
Trên đường đi có một tên Pốt, vác khẩu B40 đang nấp sau một cành cây chuẩn bị bắn vào chiếc xe DOG hậu cần, thì bị TMT e95 phát hiện ông chụp nhanh khầu B40 của một anh lính và tiêu diệt tên này.
Đêm ấy chúng tôi nghỉ cách bờ sông Mê Kông chừng 15 km, đêm đầu tiên của bờ Tây
Mê Kông với nhiều nỗi mong nhớ trăn trở.. .
TRẬN ĐÁNH ĐẦU TIÊN BÊN BỜ TÂY MÊ KÔNG.
Đêm 7/1/1979 tôi thức rất khuya, vì chiều tối anh đồng hương bên thông tin, đưa cho tôi liền một lúc 3 lá thư bị kẹt lại dưới Đức Cơ....khi ấy chắc cũng khoảng mồng 10 ta, chỉ còn 20 ngày nữa Mùa xuân lại về....Mùa xuân của mọi sự đầu tiên..
Mùa xuân đầu tiên trong đời con vắng nhà.. Mùa xuân đầu tiên của đời lính..
Mùa xuân đầu tiên anh không còn ở bên em...
và cũng là mùa xuân anh nhớ em nhiều nhất.
Dưới tán cây của rừng khộp đầu mùa khô ... từ một nơi xa xôi của chiến trường Tây nam... giữa những ngày trên đường chiến dịch... ánh trăng hiền hòa không bị che khuất của lá rừng, lại mang một cái gì đó rất đẹp, một vẻ đẹp mang đầy tâm trạng, rất dễ làm xao xuyến lòng người. Ban đêm vẫn còn nhìn được sắc vàng, lấp lánh miên man khắp cánh rừng. Bởi những chiếc lá vàng rụng chấp chới, những chiếc lá vàng còn dan díu với
cành, tựa bàn tay ai đang vẫy chào vĩnh biệt ai trên kia. Bởi dưới chân là tiếng lá khô xạc xào... Tất cả khiến hồn ta, ngỡ như có nàng tiên cảm xúc vỗ về, để ta được phiêu bồng, thăng hoa, được trăng mật với vô vàn cảm nghĩ...
" Người phụ nữ, tảo tần nuôi con sớm hôm, bằng dòng sữa ngọt ngào, chắt lọc từ hương của biển, bằng sức lực phi thường của thiên chức làm Mẹ..
Người thiếu nữ, với nước da ngăm đen mặn mà của vùng biển, duyên dáng dưới vành nón che nghiêng nửa khuôn mặt. với nụ cười hiền hòa và đôi mắt long lanh biết nói , những bước chân nhanh thoăn thoắt trên bờ ruộng muối, của vùng muối Đề Gi dưới nắng và gió Lào ..
Và cũng của một thiếu nữ, nơi Quân Y viện 17 Đà Nẵng, với một tâm hồn thanh thản vô tư , biết coi những nỗi đau thương của người khác, như chính nỗi đau của chính mình, biết chia sẻ những mất mát của đồng đội, biết chắt chiu dành dụm những tình cảm dâng trào, cho người yêu nơi biên cương đầy lửa đạn."
Tôi thiếp đi trong mơ...trong nỗi lòng trống vắng ...
Anh Bb gác ca cuối cùng lay nhẹ tôi dậy để hỏi xin thuốc lá, tôi bùng tỉnh và xuống võng, vươn vai hít thở không khí của một ngày mới .
Lúc 6 giờ tại SCH e95, trong lúc chờ nhận nhiệm vụ, qua bản tin của ĐTNVN chúng tôi được tin thủ đô Phnom Penh đã được giải phóng,... " Lá cờ mang hình 5 ngọn tháp vàng của Mật trận Đoàn kết Dân Tộc Cứu nước Campuchia đã tung bay ở thủ đô Phnom Penh lúc 11 giờ 30 ngày 7/1/1979 ".... cả SCH đều xúc động...những giây phút lặng yên... và trong tâm trí mọi người ai cũng thấy vui vui, vì cuộc chiến tranh bảo vệ Biên giới Tây Nam đã đến hồi kết thúc...
Khi tôi rời SCH, anh Quân lực 95 gọi tôi lại và đưa cho gói Tam Đảo, vỗ vai chúc sức khỏe và thắng lợi . Trên tay cầm tấm bản đồ chi chít các điểm đánh dấu màu đỏ xanh...lòng tôi bất chợt nghĩ đến những trận đánh cuối cùng... những ngày sắp đến....điểm đến cuối cùng Preah Vihear, một màu xanh đậm trên bản đồ, những đường bình độ dày đặc, thậm chí có những đoạn gần như chồng lên nhau.... những dự định cho tương lai...dù biết rằng cuộc đời lính chỉ mới bắt đầu.
Đội hình bắt đầu xuất phát, khi mặt trời đã lên khỏi ngọn cây, cái nắng của mùa khô đã bắt đầu tỏa ra hơi nóng...
Toàn e95 xuất phát với đội hình d1 - d2 - d3 - E bộ , các C trực thuộc nằm trong đội hình các d.
Trinh sát đi đầu đội hình bao gồm : f ( 8 đ/c ) e 95 ( 10 đ/c ) d1 ( 5 đ/c ) tiếp theo là c2 -
c3 - c1...
Đội hình tiến quân theo trục đường 126 một cách chậm rãi, trinh sát cách đội hình hơn
50m.
Hai bên đường cây cỏ mọc dưới tán lá rừng khộp, đang chuyển sang màu vàng.Cứ đi một lát lại gặp cảnh gió trở chứng, bốc bụi đất cuốn tung, xoáy tròn thành từng cột bụi. Cột bụi chạy rất nhanh, cuốn theo nó cả lá khô và rác rưởi, thành một hình nón lộn ngược, sẵn sàng táp thẳng vào mặt người đi.
TRẬN ĐÁNH ĐẦU TIÊN BÊN BỜ TÂY MÊ KÔNG. ( 2 )
Nhóm trinh sát chúng tôi chia thành hai nhóm, cẩn thận đi dọc theo hai bên đường, với khoảng cách mỗi người 10m, quan sát động tĩnh .
Khoảng 9 giờ...ở vị trí thứ 7 của đội hình trinh sát, tôi theo dõi từng bước chân của anh em... Bỗng thấy anh Hùng trinh sát d1 chạy lùi lại với một vận tốc rất nhanh, bám vào một thân cây khộp to bên phải vệ đường ...tôi biết điều gì đã xảy ra..
Đội hình nhóm trinh sát bị hỏa lực địch che phủ bởi những loạt đạn 12.7 cày nát mặt đường ...B40, B41, DKZ nổ tung hai bên đường, từ phía sau tôi không thấy gì... đã có những anh em ngã xuống ở loạt đạn đầu tiên của địch. Tôi cùng anh Bình ts d1, bám theo những gốc cây to bắn về phía trong rừng...
Bụi tan dần.... từng nhóm địch ào ra mặt đường, những tên lính áo đen thấp thoáng phía trước, vừa chạy theo dọc đường vừa bắn...anh Hùng men theo bìa rừng, cũng vừa chạy vừa bắn...nhưng khi cách tôi và anh Bình khoảng 5m, anh bị miểng cối của địch nổ trên mặt đường, cắt đứt chân trái của anh...anh vừa bò vừa quay lại phía sau, bắn vào những tên địch đang áp sát anh, anh Nho ts 95 từ phía bên trái, bắn vào toán địch đang nhào ra, thấy rất rõ hai thằng Pốt khuỵu xuống, anh Nho lăn mấy vòng trên mặt đường, tiếp cận với anh Hùng, kéo anh Hùng vào bên vệ đường băng bó, hai tên địch phía sau bên trái , một tên mang khầu AT nhảy ra ( có lẽ chúng thấy anh Nho ) định bắn vào chỗ anh Nho, thì bị tôi và anh Bình bắn gục ngay trên mặt đường, tôi và Bình bắn áp chế địch, Nho
cõng Hùng vòng ra phía sau lưng tôi đứng, bỏ lại khẩu súng và bao xe đựng băng đạn của anh Hùng, tôi chỉ kịp thấy phần dưới chân của anh Hùng, chỉ còn dính lại một miếng da với phần còn lại phía trên. Quàng vội khẩu súng của Hùng, chúng tôi bắn liên tục về hướng địch, nhưng những loạt đạn AK của trinh sát chúng tôi, không làm cho địch chùn bước
Phía trước, địch vác cả 12.7 đặt ngay trên mặt đường, bắn về phía ta xối xả, tôi biết anh em ts phía trước đã hy sinh không còn ai, nên hai anh em tôi lùi lại phía sau, tiếp cận với c2 đi đầu đội hình, tôi vừa mới kịp nhìn thấy anh Ứng C trưởng c2, đang đốc thúc anh em c2 lên chi viện cho trinh sát, thì phía trong rừng bên phải có những tiếng rào rào, địch đang tấn công ra mặt đường, tôi chỉ kịp đưa tay chỉ cho anh Ứng phía bên trong đường,
thì hỏa lực địch cả hai bên đã tấn công vào đội hình c2, tôi nhanh chân di chuyển qua bên trái, thì những loạt đạn (có lẽ là Đại liên ) bắn giòn giã vào c2, lúc này hầu như hai bên đường đều có địch, và chỉ trong vòng 3 phút tôi đã bắn hết 5 băng, chỉ còn lại băng cuối cùng.
Tranh thủ đeo bao xe đạn của Hùng, tôi bám theo những ụ mối ven đường, cố tiếp cận với c2, vì phía trước bây giờ là địch khoảng vài chục tên, hai bên đường súng nổ không ngớt, và càng lúc càng ác liệt. Kết hợp với anh em c2, kiên quyết đánh trả các đợt tấn công của địch, không cho chúng hành động liều lĩnh ào ra mặt đường thu súng của anh
em liệt sĩ ta. Khẩu đại liên của địch bắn từ trong ra rất rát và cảnh đau lòng nhất là có 3 anh em đã hy sinh trước họng súng đại liên của địch trong đó có C trưởng c2 ( khẩu đại liên này chúng đặt sau một ụ mối to, có khoét một lỗ như lỗ châu mai đường kính khoảng
30- 40cm, ban đầu chỉ có một anh bị thương, anh khác bò lên băng bó và cả hai hy sinh ở loạt đạn sau của địch, thấy anh em như vậy C trưởng c2 tưởng là anh em bị thương, cho bắn hỗ trợ và anh bò lên ứng cứu, nhưng không biết rằng đó là họng đại liên của địch ). Những anh em bị thương còn chiến đấu được, cũng đang nằm ẩn nấp sau các cây to đánh trả chờ chi viện, anh Nghĩa Y tá c2 cũng bị thương vào mông, cũng đang cố gắng xoay người và ném 2 quả lựu đạn về hướng khẩu đại liên của địch, thấy tôi anh chỉ tay về hướng khẩu đại liên địch, và ngất xỉu, vì máu ra nhiều.
Phía sau cách chừng 10m tôi thấy Thủ trưởng Năng Chính trị viên d1, cùng một số anh em c1 chi viện lên, lực lượng này đã vòng sang bên hông và anh Nhân ( hay gọi là Nhân bầu ) tiêu diệt khẩu đại liên của địch bằng 2 quả B41 liên tiếp, có 2 tên bị xích vào khẩu đại liên chết tại chỗ ( sau trận này anh Nhân phải về tuyến sau, vì trận đó anh đã bắn hơn
20 trái B41, tai ù bị ra máu và sau đó xuất ngũ ).
Đội hình tăng viện đã tiếp cận khu vực bị địch tấn công, và trận chiến đấu giằng co bắt
đầu .
TRẬN ĐÁNH ĐẦU TIÊN BÊN BỜ TÂY MÊ KÔNG. ( 3 )
Khi C1 tiếp cận khu vực của C2, thì hỏa lực của ta bắt đầu chi viện về phía trước, tôi luồn qua các khu bụi rậm, đưa anh em bị thương về nơi an toàn, 2 khẩu 12.7 và 1 khẩu DKZ của C4 đặt ngay trên mặt đường bắn thẳng hướng trục đường, từ phía sau cối 120 của
C13 e95 cũng đã bắn chặn, hai bên đường và phía trước, lúc này cả trận địa khói bụi mịt mùng, vị trí của C2 có phần dịu đi khi 12.7 của ta bắn quét vào phía trong, chúng quay sang tấn công hỏa lực ta trên trục đường, có hai anh em 12.7 hy sinh, C1 cũng bằng mọi giá chiếm lĩnh hai bên vệ đường nhằm bảo vệ thương binh và liệt sĩ của ta cũng như tấn công địch. Nhiều tên địch không hiểu sao vẫn ngoan cố tràn ra mặt lộ và một mất một còn với ta, và hầu như bị 12.7 của ta quét gọn, xác địch nằm bên vệ đường chỉ cách khẩu đội 12.7 chưa đầy 10m.
Phía trong sâu hai bên đường súng nổ quyết liệt, hỏa lực của hai bên giằng co nhau, cối
82 của địch vẫn còn rơi phía ngoài, phía bên phải đường lúc này, hầu như không ngớt
tiếng súng và phần nào chuyển hướng vào bên trong, một số anh em c3 d1 chi viện cũng
đã tràn ra đường truy quét những tên còn bám trụ dọc đường.
Toàn bộ c1 và c3 của d1 bám giữ mặt đường, bảo vệ và giải quyết công tác thương binh tử sĩ dưới làn đạn pháo của địch, tôi cùng b2 của c3 bám theo đường, tiếp cận với vị trí
nổ súng đầu tiên, cùng với một b của anh Siêu C1, địch vẩn còn một ít khu này bắn trả về phía ta, và bằng hai mũi ta đánh chúng phải bỏ chạy ( hình như lúc này địch dồn lực lượng chống đỡ phía bên trong ) Bốn liệt sĩ trinh sát của ta nằm trên mặt đường, anh em hầu hết bị 12.7, trong đó có người đồng hương của tôi là trinh sát d1...một làn đạn 12.7
ly quét ngang qua mặt đường, khi chúng tôi nhào ra đưa anh em vào phía trong, đạn cày trên mặt đường rất gần,,chúng vẫn bắn rát vào đội hình ta, phía bên trái đường tôi thấy
anh Siêu đang nhấp nha nhấp nhỏm, bảo chúng tôi bám trụ lại đừng tiến lên, anh bám vào thân cây, chỉ cho một chiến sĩ bắn về phía trước, hai quả B được bắn đi và toàn nổ trên
cây ( sau này mới biết C1 phát hiện khẩu 12.7 ly của địch đặt trên một cây bằng lăng khá to, bắn xuống đội hình ta, chúng tôi cùng chiều nên không phát hiện) thêm khẩu 12.7 vận động lên, chiếm giữ mặt đường và bắn sát mặt lộ về phía trước, hai quả B chưa tiêu diệt được khẩu 12.7 trên cây của địch, anh Siêu nhào ra đường chỉ mục tiêu cho anh em 12.7 bắn ... một thằng Pốt bị treo trên cành bằng lăng đầu chúi xuống đất và bị anh em ta tiêu diệt ( thực ra nó bị thương do đạn B của c1, bị xích vào khẩu 12.7 nên không rớt xuống được, sau trận đánh ta leo lên và thu khẩu súng, có 2 tên nữa chết úp mặt trên giá súng ). Trận địa phía trong vẫn vang tiếng súng khốc liệt, các loại cối 82, 120, 12.7 và DKZ của ta bắn liên tục về hướng ...quan sát c1 và c3, tôi biết hai C đang nỗ lực bám giữ mặt
đường, những xoay chuyển tình thế nhanh quá, tôi không kịp phán đoán ra tình huống, tôi cố bám theo anh Thành C trưởng c3, và được biết phía trong bên phải của đường, d3
đang đánh mạnh, và E đang lệnh cho các đơn vị kiên quyết bám mặt đường đón chặn
đường rút của địch.
Tiếng súng bên phải đường càng lúc càng gần, và anh em C3 vận động lên phía trên, qua khu vực các liệt sĩ trinh sát của ta, tiếng súng vẫn rộ và càng lúc càng khốc liệt...
Địch vừa bắn, vừa rút ra đường, với một lực lượng khá đông, ước chừng 40 -50 tên, hỏa lực chúng khá mạnh, toàn là B và AT gây khó khăn cho anh em c1, vì bị khuất tầm quan sát, bên này đường c3 tung hết lực lượng và hỏa lực, những tên địch hung hăng ngoan cố dân dần bị tiêu diệt, ngay trên mặt đường giữa trưa nắng lửa. Cuộc chiến giằng co trên mặt đường quyết liệt, chúng tháo chạy bất kể hướng nào mà chúng có thể chạy được, khẩu 12.7 của c4 d1 đặt trên đường bắn không tiếc đạn.
Vòng vây khép lại..ta làm chủ trận địa...
Trận chiến kéo dài hơn một giờ để lại nhiều suy nghĩ.... nhìn những anh em trinh sát ngã xuống, ở những loạt đạn đầu tiên của địch, anh em c2 bị chúng đánh áp đảo trong khoảng
5 phút đầu, gây nhiều thương vong, BCH C chỉ còn lại duy nhất một người. Địch nhào ra đường... khẩu AK báng gấp trên tay không thể làm gì được với hỏa lực của địch, bắn cày nát trên mặt đường....lần đầu tiên trong đời lính, bắn một trận hết gần 2 cơ số
đạn...không cần phải nghe kể, thấy người bị xích chung với súng...cảnh chạy thoát thân của địch bằng mọi giá...
NÓI THÊM VỀ TRẬN ĐÁNH NGÀY 8 / 1 / 1979.
Sau trận đánh này, đội hình e95 được lệnh dừng lại. Tại trận địa lúc này ta đang giải quyết công tác thương binh, tử sĩ . Toàn bộ thương binh được chuyển ngay về bờ sông Mê Kông, và từ đây trực thăng cứu thương sẽ chuyển về tuyến sau, anh em liệt sĩ cũng
được trực thăng đưa về Đức Cơ, chuyến bay cuối cùng rời bờ sông vào chiều tối.
Khi đuôi máy bay nhấc lên và máy bay từ từ rời khỏi mặt đất.... nước mắt tôi tự nhiên tuôn trào...trên chuyến bay này, tôi đã mất rất nhiều anh em thân thiết...trinh sát của d1 của e95 và cả của trinh sát f ( toàn đội hình trinh sát hy sinh 8 ) hình ảnh anh em trong suốt chặng đường chiến dịch, lại hiện về trong ký ức, những người con của Miền trung nắng gió, của đất Hà thành nghìn năm văn hiến...đã rời khỏi cuộc chiến, trở về với lòng đất Mẹ Việt Nam... trong buổi chiều tà miền tây Campuchia...chiếc máy bay nhỏ dần nhỏ dần sau màn sương, và mất hút trong màu vàng của ráng chiều ...
Qua khai thác tên thương binh địch, chúng ta được biết một lực lượng khoảng 400 tên với đầy đủ vũ khí, đã chận đánh ta trên đường 126, và có lẽ sẽ còn nhiều trận đánh ở phía trước, những nhóm địch tan rã đã tụ tập về đây và đang củng cố để đánh lại ta.
Biết được ý đồ và quân số của địch, SCH f307 cho dừng đội hình và chờ các đơn vị trợ
chiến như tăng , pháo vượt sông chi viện mới hành tiến tiếp.
Đại đội 2 d1 sau trận đánh chỉ còn khoảng 10 người, cần được củng cố tinh thần nên được rút về bộ phận D bộ, và mãi đến tháng 7/1979 có đợt bổ sung tân binh vùng Ninh Hòa, Cam Ranh của Khánh Hòa, cũng như số anh em bị thương trở về, tăng cường cán bộ cấp B, C , đơn vị mới trở về vị trí của mình, là phòng ngự trong đội hình d1, trấn giữ dưới chân cao điểm 606 ( Chùa Preah Vihear ).
Trọng điểm của trận đánh là đội hình d1, nhưng tâm điểm là toàn bộ đội hình c2 và nhóm trinh sát, khi trận đánh bắt đầu d2 và d3 chưa có lệnh cơ động, và chỉ sau khoảng 5 phút do hỏa lực và xung lực của địch quá mạnh, d2 và d3 mới được tung vào cuộc, khi trận đánh tới hồi căng thẳng, SCH Sư đoàn tiếp tục tăng viện đơn vị đặc công đang ở phía sau, đánh vòng sâu phía sau lưng địch, do quá bất ngờ nên địch bị thiệt hại nặng ở hướng này, đặc công ta đánh tan các khẩu đội hỏa lực của địch, quân phía trước của địch không
được chi viện, nên địch bị nao núng và cố tràn qua đường để thoát, anh em có kể là khi tiếp cận với khu vực của địch, chúng rất đông, cả khu rừng gần như toàn là màu đen... anh em thu hơn 50 súng và giao lại cho e95.
Ngoài mặt đường địch bỏ lại 36 tên, địch cũng bị nhiều ở trận địa c2, hầu hết bị đạn 12.7
của c4 d1, chúng trang bị rất ít AK, cơ bản là B40 và AT.
Đêm ấy cũng một đêm trăng đẹp, cùng bố trí chung với anh em đặc công, trấn giữ hướng đầu đường đi về thị trấn Chhep... tôi không tài nào ngủ được...lúc nào nhắm mắt lại, cũng thấy anh em...những đồng đội nằm lại trên con đường 126 miền tây Campuchia
P/s : Trinh sát chúng tôi biết rất ít về lực lượng thương vong của ta, chỉ biết ở đơn vị
mình đi phối thuộc, chứ các đơn vị khác thì không thể biết được. c2 d1 : hy sinh 32 còn lại bị thương.
Trinh sát : hy sinh 8, bị thương 4. c4 : chỉ thấy 2 ở khẩu đội 12.7
c3 + c1 : Không rõ d2 + d3 : Không rõ.
Đặc công : hy sinh 3 bị thương không rõ.
ĐÊM DÀI NHẤT TRONG ĐỜI 8 / 1 / 1979.
Một đêm vắng lặng trên con đường 126. Trăng vẫn sáng trên những ngọn cây khộp, nằm dưới hố cá nhân mới đào khi chiều, nhìn vầng trăng...trăng đêm nay hình như cũng buồn...những lá khộp cuối cùng rơi lác đác, lá đã lìa cành...
Mấy anh em đặc công cũng tốt bụng thật. Đêm nay, họ không cho anh em trinh sát gác, vì họ cũng thông cảm cho nỗi buồn còn ẩn uất trong lòng, qua một ngày quần với giặc, mất đi những người anh em, mà mới đây bên bờ sông Srepok vẫn còn chung nhau một điếu thuốc, một chuyến đò ngang vượt dòng sông .
Sáng nay, nhóm trinh sát xuất phát với 17 gương mặt còn lộ rõ niềm vui...giờ đây chỉ còn 5...8 anh em đêm nay nằm một mình lạnh lẽo ở Đức Cơ, không có hơi của đồng đội, trong những tấm nilon dày màu trắng đục, giữa nghĩa trang còn bụi mù đất đỏ, và có thể đêm nay hay ngày mai, các anh em vĩnh viễn nằm dưới lòng đất Mẹ, những hình hài không còn hiện hữu trên cõi đời này. Tội nghiệp anh Tâm già ( Đan Phượng - Hà Nội ) nhận thư con gái viết những nét đầu tiên, bằng cây bút máy Hồng Hà, bố mua cho trong dịp cùng với Mẹ vào thăm bố nơi huấn luyện....những nét chữ ấy ngày mai, ngày kia em sẽ viết cho ai ... Anh chưa kịp hồi âm cho con, vì còn đang trên đường chiến dịch. Anh Chín trinh sát d1 ( Cam Tân - Cam Ranh ) bị người yêu giận mấy hôm, chưa kịp làm lành, ngày ra đi, cô nàng cố chấp không ra bến xe đưa tiễn, nhưng khi xe rời khỏi Ủy ban Xã, chỉ nhìn thấy cô nàng hốt hoảng nhìn nghiêng nhìn ngửa tìm anh...nước mắt lưng tròng...bàn tay chới với vẫy vào không gian...nhưng còn kịp đâu..và mãi mãi không bao giờ kịp nữa rồi ...4 anh em khác, đêm nay không biết ở viện Pleiku hay 17 Đà Nẵng, vết thương tấy lên nhức nhối, có ai an ủi động viên không? Cầu trời cho các anh gặp người con thương, để anh em được an ủi phần nào, khi biết rằng các anh là những người cùng chiến hào với con...Thương cho anh Hùng khi tỉnh dậy biết mình đã mất một chân...sau này có còn được đi cùng người yêu bách bộ dọc biển Trần Phú - Nha Trang dưới những đêm trăng và sóng lặng hay không ?
Còn mình ...
" ...Em cùng Mẹ anh đi gánh nước trên đồng, giữa đường gặp anh giao liên đưa thư của xã, anh đưa cho em một lá và mẹ anh một lá thư của anh gửi về. Lá thư có lẽ anh viết trong một hoàn cảnh quá thiếu thốn, phong bì và lá thư là một mảnh giấy láng, trên mặt
là những dòng chữ bằng tiếng ngoại quốc ( vỏ của lon thịt gà Hà Lan loại 1,3 kg . Tôi chú thích), em nhìn những nét chữ " thiên thần " của anh mà chạnh lòng. Mẹ anh ngồi xuống bên vệ đường, bảo em đọc ngay, không chờ về nhà nữa, em càng đọc... nước mắt mẹ anh chảy như suối đổ...Tội nghiệp con tôi ! lời cuối cùng em nghe mẹ anh nói như vậy.
Trong vòng một tuần, tin tức từ chiến trường gần như ở xã ai cũng biết, anh em ở thôn mình cùng đơn vị với anh, bị thương đang nằm ở Pleiku, Đà Nẵng báo tin về, gia đình họ lên thăm, mẹ anh lo lắm, vì họ nói rằng anh là lính trinh sát, gian nan nguy hiểm hơn họ nhiều. Mẹ anh khóc nhiều lắm, nhiều lúc em động lòng cũng khóc theo...
Gia đình anh và cả em đều biết anh nói dối, để em và gia đình an tâm, những người thăm con về, họ nói chiến trường Campuchia khốc liệt lắm, nhưng sao anh vẫn thấy bình thường là sao ? Nhiều lúc em cũng giận anh ghê, sao anh không nói thật để em cùng chia sẻ với anh, những gian nguy của chiến tranh lửa đạn, em không giúp gì được cho anh, nhưng tình yêu của em dành trọn cho anh, như dòng suối mát, chảy trong hoang địa và sa mạc, như lời anh nói khi chia tay với em khi nào kia mà ?
Mổi lần nghe tin có thư anh, Bác Cảnh Chủ tịch Xã đều xuống nhà, xin lá thư của anh, để đọc trên hệ thống truyền thanh của xã, động viên tinh thần của thanh niên lên đường làm
Nghĩa vụ Quân sự ..."
Tôi dựa lưng vào hố cá nhân ngửa mặt nhìn trời, ánh trăng sáng vời vợi, dìu dịu rọi qua những thân cây khộp trơ trọi...những cơn mưa lại đến và sức bật của mầm xanh trỗi dậy...đời vẫn là màu xanh dù cho lửa đạn em ơi. Người lính em yêu, sẽ trở về với em, với dòng sông hoa trắng của quê mình .
Đi vào giấc ngủ chập chờn, hình bóng anh em lại hiện về...tất cả anh em dường như vẫn còn quanh quẩn đâu đây .Đêm nay sao dài vô tận !
RỪNG KHỘP, CON ĐƯỜNG ĐẾN CHHEP VÀ TRẬN ĐÁNH DAM PHIEP
Qua một đêm dài như bất tận tại trận địa, đội hình lại tiếp tục lên đường .
Sáng ngày 9/1, đội hình trợ chiến của chiến dịch và sư đoàn, dưới sự hỗ trợ của e29 hành quân tiếp cận với e95. Những chiếc tăng và thiết giáp của e574, lần lượt dừng lại phía sau chúng tôi chừng 50m, những anh lính tăng ngồi trên xe, nhìn chúng tôi có vẻ tư lự. Tôi bước đến chưa kịp hỏi gì, thì anh pháo thủ ném cho gói thuốc Đà Lạt và hỏi " Hôm qua đánh dữ lắm phải không ? Tôi mất 3 thằng đồng hương rồi." Anh này dân Mộ Đức
Quảng Ngãi. Tôi thuật lại cho anh diễn biến trận đánh, trông gương mặt anh có vẻ buồn lắm.
Tại SCH e95 có cuộc họp phân công nhiệm vụ giữa các đơn vị, và đội hình hành tiến về
thị trấn Chhep như sau :
1. Tăng ( 2c ) + thiết giáp ( 4c ) + tăng ( 3c ) + xe sửa chữa tăng ( 2c ).
2. dBB2 + dBB3 + Trợ chiến e95 + Pháo binh + dBB1
Tôi và 3 trinh sát f đi trên chiếc tăng đầu tiên, cùng anh thông tin PRC 25, khi giao nhiệm vụ cho tôi, TMT e95 có nói là luôn theo dõi mức hành tiến, xác định các tọa độ dọc hai bên đường, để khi cần là gọi pháo ngay ( khi đến Chhep, tôi mới biết là có một đơn vị pháo vẫn còn ở trận địa ngày 8/1 do e29 bảo vệ và sẵn sàng chờ lệnh )
Khoảng 8 giờ đội hình xuất phát.
Nắng đã lên và đường bụi mù khi xe chạy qua.. Hơi thở chưa kịp ra khỏi mũi khỏi miệng, hình như đã bị rút kiệt hơi nước làm cho đặc lại. Bụi đất chỉ chờ hé miệng ra là đã tràn vào, nên giọng nói cứ lao khao, ram ráp.
Hai bên đường phần lớn chỉ có các loại cây họ dầu lá rộng, rụng lá vào mùa khô, xen kẽ là những cụm bằng lăng trắng... Đang là thời kỳ cao điểm của mùa khô, rừng khộp trụi lá, ngỡ như là... rừng chết, không còn thấy màu xanh, chỉ thấy những thân cây sần sùi xám mốc, những cành nhánh khẳng khiu, trơ trụi lá và nắng như đốt bỏng da người... . Bởi sắc vàng lấp lánh miên man khắp cánh rừng. Bởi những chiếc lá vàng rụng chấp chới, ngập ngừng trong nắng nghiêng ban mai.
Xe vượt qua những vùng khô cằn bỏ hoang , mặt đất là các loại cỏ, le và cây con mọc dày đặc. Cỏ cháy vàng suộm, khô giòn từng đồi, từng cánh đồng nhìn mà nhức cả mắt. Khi còn ở XA - XB, những cánh rừng khộp mới ngày nào còn mơn mởn, tươi xanh, trên đường đi trinh sát địch, vẫn dừng chân bên các bờ suối của cánh rừng khộp mà nghỉ. Thế mà giờ đây, chỉ sau vài tháng, những cánh rừng khộp như vừa qua cơn bệnh trọng.. Rừng khộp có lẽ là nơi cảm nhận được hết cái khốc liệt của mùa khô. Suối trơ đáy. Gió hình như không thể đến được nơi này....
Anh xạ thủ trên tăng luôn quan sát hai bên đường, tay đặt vào súng, mặt như đanh lại..thỉnh thoảng đưa tôi bi đông nước của anh, tôi cũng tranh thủ làm vài nắp cho đỡ khô họng .
Súng máy M 113 bắn vào hai bên đường liên tục, anh em BB cũng bắn cầm chừng những
nơi nghi vấn, và cả tuyến đường đến Chhep chúng tôi không gặp sự kháng cự của địch. Khoảng 11 giờ trưa, chúng tôi đến thị trấn Chhep ( trên bản đồ thuộc tỉnh Preah Vihear ) khi cách Chhep khoảng 2km, tôi nhìn thấy bên vệ đường có bóng người dân đứng cạnh đường, TMT e95 lệnh cho trinh sát nhảy xuống xe, cùng với d3 bám theo hai bên đường, yểm trợ cho đội hình tiến vào thị trấn Chhep .
Men theo vệ đường cùng các anh em c9, tôi gặp một gia đình người dân gồm 2 vợ chồng và 2 đứa con, khi gặp chúng tôi, người chồng khoảng 50 tuổi khóc một cách đáng
thương, như chưa bao giờ được khóc. Ông nói tiếng Việt trong tiếng nấc " Tôi chờ bộ đội mình mấy năm nay rồi." Ông chỉ vào hai đứa nhỏ cũng khoảng trên dưới 10 tuổi và nói " Giống nòi của mình đó các Chú ! ". Chúng tôi nhìn hai đứa nhỏ mà lòng xúc cảm khi
nghe 2 chữ " giống nòi ". Con cháu dòng giống Lạc Hồng mà như những con ma đói, thê lương như thế này sao ? Ông năn nỉ cho gia đình ông đi theo bộ đội, vì nếu ở lại, chúng biết ông là người Việt chúng nó sẽ giết, và chúng tôi cho ông đi theo ở phía sau cuối đội hình c9.
Thị trấn Cheep thì không sung túc bằng nếu so với Thala, nhưng cũng là một thị trấn khá lớn, với những dãy nhà và các con đường ngoằn ngoèo trong Phum.
Trong Phum dân tụ tập khá đông chắc khoảng 1000 người, và nhìn dân ở đây chúng tôi mới có khái niệm về đất nước bị diệt chủng, cũng như sự diệt vong của một dân tộc. Trước mắt chúng tôi là những con người sao ? Làm sao tin họ là những con người của thế kỷ XX nổi đây ? Những thây ma chờ chết không hơn không kém...những con người chỉ còn da bọc xương, con mắt to hơn cái bụng...trên thân hình những lằn gân xanh nổi lên...Phụ nữ với những đôi mắt đẹp, đượm vẻ buồn man mác ..những đứa trẻ con... nhìn cái đầu, mới biết các em là người.
Qua tiếp xúc với gia đình người dân khi nãy, chúng tôi biết được hoàn cảnh của ông như sau: Ông là người dân Long An ( huyện gì có chữ Hưng..) qua Phnom Penh làm ăn buôn bán, sau đó trôi dạt về miền Nam Campuchia làm nghề đánh cá trên Biển Hồ, cưới một người phụ nữ Việt Nam dân Hồng Ngự, sinh được hai đứa con, thời Lon Nol tàn sát dân mình, ông trốn lên Preah Vihear sinh sống, bà vợ người Việt bị bệnh chết năm 1974, ông nuôi hai đứa con...năm 1977 Ăngka cưới vợ cho ông, và người vợ chúng tôi gặp là người vợ Campuchia, kém ông khoảng 20 tuổi, nên bà không biết nói tiếng Việt.
Nhìn kỹ hai đứa trẻ, đúng là mang hình dáng của người Việt, vẫn còn nét đẹp giống người Mẹ miền Tây nam bộ, chỉ có điều nhìn thân xác kia, không ai có thể tin là Giống nòi Lạc Hồng.
TRẬN ĐÁNH BÊN BÃI LẦY PHUM DAMPHIEP.
( Tên Phum có thể không đúng 100% ( có chữ Dam....chữ Phiep ) cũng chỉ vì thời gian
đã xóa nhòa mọi thứ. Xin Bác Rongxanh căn cứ vào bài viết và xác định vị trí trên bản đồ
hành quân ).
Đây không phải là tài liệu kêu gọi một điều gì đó .Lại càng không phải là trang viết mang dáng dấp của tiểu thuyết thời chiến tranh ( muốn viết cũng không làm được vì khả năng của cá nhân ) chỉ ghi lại một trận đánh...nhưng không giống như mọi trận đánh khác tôi viết trên QSVN... vì nó là huyền thoại... huyền thoại đến mức thật...và thật.. đến mức
trở thành huyền thoại...về lòng quyết tâm trả thù cho đồng đội .
Anh em c2 d1 ngày đó, sau khi tàn cuộc chiến 1989 rút quân về nước, chắc cũng còn
khoảng trên 10 người, có người nay là Tướng, Chính ủy của một Quân đoàn chủ lực của Quân đội ta, có người công tác ở Thanh tra tỉnh Quãng Ngãi...và còn nhiều anh em khác nữa, đang đầu tắt mặt tối trên các cánh đồng của dải đất hẹp miền Trung, quanh năm
quần quật lo cho gia đình, với muôn vàn khó khăn trong cuộc sống, nhăn nhó mỗi lần vết thương cũ tấy lên khi trái gió trở trời.
Bài viết để " TỔ QUỐC GHI CÔNG " cho những anh em đã nằm lại, và ghi một chút gì của lòng người, cho những anh em còn sống đến hôm nay : c2 d1 e95 f307.( Lời tâm sự hôm nay của tôi )
Sau khi chiếm được Chhep, ta cũng chia dân thành các nhóm tùy độ tuổi, bộ phận dân
vận và địch vận làm công tác tuyên truyền ngay chính giữa Phum, cũng thấy phá kho lúa, cấp cho dân và không khí nhộn nhịp mang vẻ thanh bình, những làn khói bốc lên, những cảnh chạy xin bộ đội thuốc chữa bệnh, bằng động tác chỉ vào bộ phận nào đó trên cơ thể, những em bé chạy ngược chạy xuôi quanh mẹ chúng...
Tôi tranh thủ mắc võng vào một thân cây xoài, bên cạnh chiếc xe tăng đậu ngay bìa rừng, tranh thủ chợp mắt vì đêm trước không ngủ được.
Chẳng biết ngủ được bao lâu, khi mở mắt ra còn cay xè, nhìn bộ mặt của Trợ lý tác chiến e95 có vẻ hấp tấp lắm. Tranh thủ rửa mặt và về chiếc xe của SCH e95 xem sao .
Nhiệm vụ được giao như sau :
Tại phum Damphiep có một lực lượng rất đông của địch đang ẩn nấp, đây chính là lực lượng đã chặn đánh ta ngày hôm qua, địch chờ chúng ta đi qua sẽ quay trở lại, chúng cài lực lượng trong dân để khống chế, nên dân chúng tập trung giữa phum, là do yêu cầu của chúng. Chính ông già chúng ta gặp bên đường, đã thuyết phục dân chỉ điểm, và chúng ta tóm toàn bộ lực lượng chúng cài lại, nghe đâu cả chục tên. Nhiệm vụ là sẽ tấn công điểm co cụm này của địch. Lực lượng đánh như sau :
C5,c6 ( d2 ) + c1 ( d1 ) cắt đường rừng về điểm của địch là một bãi lầy gần phum
Damphiec.
dBB3 + lực lượng trợ chiến của e + 2 tăng và 2 M 113 tiến theo con đường đất đỏ. dBB2 tăng cường có nhiệm vụ bao vây từ xa cứ điểm của địch, chừa cửa chính cho bộ phận hành tiến dBb3 chọc thẳng vào đội hình địch.
Tình huống xảy ra : Anh em c2 d1 không chịu ở nhà, kiên quyết xin đi đánh. Chính trị viên d1 Nguyễn Năng không thuyết phục được, vì anh em kiên quyết trèo lên xe. Chủ nhiệm chính trị e95 Nguyễn Uông, cũng không thuyết phục được ý chí của anh em, thấy cảnh này hai thủ trưởng cũng nước mắt giàn giụa. Anh Lê Duy Hoa ( a trưởng hay b phó gì đó của c2) vừa khóc vừa năn nỉ cấp trên, cho anh em đi đánh trận này.
Gương mặt nhăn nhó, miệng méo xệch vì trệu trạo khóc,với tấm thân gầy rung rung( tôi đoán lúc đó anh không đến 50kg ) tôi nghe anh nói với thủ trưởng Uông một câu nói xanh rờn " Thủ trưởng không có quyền ngăn cản anh em đi đánh địch...."
Thấy cảnh lộn xộn, e trưởng e95 xuống trực tiếp giải quyết, và cuối cùng giữa cảnh khóc lóc năn nỉ của anh em c2, ông cũng đồng ý cho anh em đi theo cánh quân của dBb3. Xuyên qua những cánh rừng khộp mùa khô, nắng chói chang táp vào mặt không thở nổi, kiếm một chỗ mát mẻ giải lao khó khăn vô cùng ( một phần cũng sợ mìn ), trên lưng bộ đội sức nặng như oằn xuống, những bước chân vẫn nhoanh thoăn thoắt về phía trước, mồ hôi chảy như tắm trên mọi gương mặt và trên lưng ...Mọi con suối đều đã khô. Hơn một giờ hành quân đội hình nghỉ bên bìa rừng bằng lăng ( may mắn hết sức ) , mỗi b cử một anh thu bi đông cả b, theo trinh sát tìm nước.Từ cái nắng bốc lửa của rừng khộp bước vào bóng râm của cánh rừng bằng lăng ...tuyệt..
Quan sát địch..kiểm tra mìn...tranh thủ lấy nước.
Anh em BB ta có một cái ẩu, ẩu hết sức, hễ thấy nước là cắm đầu cắm cổ uống, bất chấp tình huống sẽ ra sao thì ra. Những gương mặt, tay chân bị hốc nước, bây giờ có nước vào, da dẻ căng ra có thể thấy bằng mắt thường.
Sau giờ nghỉ lại hành quân tiếp, lại rừng khộp nắng như thiêu như đốt...
P/s Anh Lê Duy Hoa lính 1977 quê ở Duy Nghĩa Duy Xuyên Quảng Nam, bác nào ở
gần, xin tìm đến anh, sẽ có thêm những tài liệu hấp dẫn và quý báu lắm .
TỬ ĐỊA BÊN BÃI LẦY DAM PHET.
Vượt qua một quãng đường khá xa rừng khộp, chúng tôi tiếp cận với khu rừng dày, độ
bao phủ khá cao. Đội hình dừng lại cho anh em lấy lại sức, vì hấu như ai cũng há hốc miệng, thở không ra hơi..mặt mày đỏ gay như con gà chọi. Xác định lại vị trí, chúng tôi còn cách bãi lầy hơn km, Thủ trưởng Nho d trưởng d2 gọi về SCH e95, và được lệnh chiếm lĩnh vị trí ngay không chần chừ chậm trễ. Trinh sát chia ra từng nhóm nhỏ, và bố
trí BB quanh bãi lầy tối thiểu 100m. Những khu rừng già nguyên sinh mát rượi, cũng làm cho lính tươi tỉnh lại, ánh nắng không lọt qua tán lá, làm cho khu rừng tối hơn và có lẽ tĩnh lặng. Anh em bố trí đội hình khá nhanh, D trưởng d2 cùng mấy anh em trinh sát đi kiểm tra một lần cuối cùng và nằm im chờ lệnh.
Đúng là một đội hình khá đông, chúng tập trung vào một nơi phía bên kia bờ bãi lầy, tôi và anh Đỉnh C trưởng c6 d2 bò ra sát mép nước, và thấy chúng tập trung khá đông, có một nhóm đang xuống tắm um sùm dưới bờ hồ.
Anh Thạc điện trực tiếp về SCH e95, và được yêu cầu xác định tọa độ 6 số mục tiêu của địch . Một lát sau d trưởng d2 bò ra kiểm tra lại một lần nữa và ông quyết định, đưa hỏa lực 12.7 và cối 82 ra sát bờ hồ, riêng DKZ, vì phía trước có quá nhiều cây khô, đứng dưới bãi lấy nên tầm đạn bị hạn chế , ông di chuyển sang phải đội hình, bắn dọc theo bờ hồ,
chứ không bắn xuyên qua hồ như lúc ban đầu.
Mệnh lệnh của e95, yêu cầu một tổ trinh sát và 1b của c5 vòng sang bên phải, cố gắng tiếp cận với mặt lộ, khi xe tăng và bộ binh tấn công, dùng pháo hiệu bắt liên lạc để khép đội hình bao vây. Khi tôi và anh Thạc CTV phó c5 bám ra gần mặt đường xem sao thì thấy địch đang giá một khẩu DKZ trên mặt đường lộ ngay đầu bìa rừng của Phum.
Tôi quay lại đội hình chính của d2 bên cạnh d bộ d2 theo lệnh của thủ trưởng Nho.
Nắng chiều đả giảm, nhưng sự oi bức và ngột ngạt chưa có dấu hiệu suy giảm, chúng tôi phải uống nước liên tục để tránh khô cổ, lỡ bị ho thì khổ cả đội hình.
Bỗng nghe tiếng pháo từ hướng nam - đông nam đề pa ...5 quả đạn rơi nổ ở hướng trong phum cách chúng tôi khoảng 150m, bụi đỏ tung lên bụi mù.... sau đó là hàng loạt pháo cấp tập trong khoảng chùng 10 phút...cả trận địa chìm ngập trong tiếng pháo...Từ hướng d2 nhìn rất rõ trận địa của địch
Dứt đợt pháo, hỏa lực cối, 12.7 và DKZ của cả d3 và cối 120 của c 13 e95 bắn như mưa vào trận địa.
Địch cũng phản lại ta với một mức độ không thua kém, từ hướng d2 tôi nhìn rất rõ vị trí hỏa lực địch đang bắn về phía d3, không hiểu sao cối của chúng bắn nhiều hơn DKZ, những ánh lóe lên là một quả đạn bay đi. Thủ trưởng Nho nói gì với c trường c8 hỏa lực , ông chạy như ma đuổi về hướng khẩu DKZ, hầu như lúc này tiếng đạn hỏa lực của hai bên đều như nhau . Tại sao d2 không tấn công hỏa lực trong khi nhìn rất rõ vị trí của chúng..tôi cứ thắc mắc và nhấp nhỏm..theo tiếng đạn địch bắn..
Pháo binh chi viện lần 2, hình như không phải từ hướng SCH e95 mà từ hướng đường
126, khi nghe tiếng nổ tôi mới biết là 155 của QK bắn từ phum Chang Ha lên .
Khoảng 30 hay 40 quả được bắn trong đợt này với tốc độ chậm ( sau này anh em d3 kể lại là pháo bắn để tạo thế cho anh em d3 áp sát trận địa địch ), khi pháo nổ tôi còn thấy rõ vũ khí của địch bay lên không trung ( nhưng không biết súng gì ). Trong lúc pháo ta bắn, địch vẫn còn bắn về hướng d3 các loại hỏa lực của địch..Dứt đợt pháo 155 các loại hỏa lực , xung lực d3 nổ rộ và có tính áp đảo ( 2 b của c11 đã tiến sát địch) cận chiến đã xảy ra ...phía sau địch đưa hỏa lực ra sát bờ hồ bắn lại ta , nhũng bóng áo đen nhấp nhô
phía trước, d trưởng d2 hai lần gọi về e95 cho đợi hình d2 tấn công...Bỗng có tiếng xe... xa..xa..gần..gần...bụi mù theo trục đường đất đỏ.... Pháo tăng bắt đầu nổ...những đường đạn súng máy trên M 113 bắn cày vào trong phum , cả phum bây giờ là tầm bắn của đội hình tăng...Hai phát pháo hiệu hướng ngoài phum lóe lên ...bộ phận c5 d2 bắt tín hiệu với đội hình tăng và áp sát theo tăng đánh trực chỉ vào phum cùng với bộ binh c2 d1 trên tăng ..
Đội hình địch dồn hết về phía sau bờ hồ, chúng đang bám vào các thân cây khô ngã đổ ở mép hồ để tránh đạn và phản lại ta . Thủ trưởng Nho hét to trong máy ( tôi không nghe rõ ông nói gì ), và ra lệnh cho khẩu DKZ bên cạnh ông, phát hỏa vào đội hình địch, 12.7 và cối 82 cũng bắn như mưa vào bờ hồ trước mặt, những thân người đổ xuống , tung lên
nhìn rất rõ...bộ binh d2 bắn các loại xung lực về hướng địch, nhiều thằng chưa kịp quay mặt về hướng d2 đã bị bắn hạ, một cảnh hỗn loạn dọc theo triền hồ. Toàn bộ địch dồn về phía sau hầu như bị d2 tiêu diệt gần hết, nhiều thằng ráng bám lên phía trên bị anh em d3 hạ gục .
Các cánh quân hợp lại nơi giữa phum : D2 từ bắc vòng xuống , d3 từ nam vòng lên Không khác gì trận ở Bokev, trận địa chỗ nào cũng có thịt địch, có nơi thịt và đất trộn chung thấy mà khiếp, anh Y tá c10 d3 ói ngay trận địa ..
Phía sau bờ hồ xác địch nằm vắt trên những thân cây khô, cắm đầu xuống nước, bị nhiều nhất là do cối 82 của d2.
Ta thu dọn chiến trường như sau :
Thu của địch 2 cối 82 ( hư do pháo ) một bộ phận của súng 12.7, một nòng DKZ. Bắt sống một tên, cùng 2 tên bị thương .
Xác địch còn nguyên đếm được 91 tên ( còn lại ước chừng cũng khoảng hơn 10 tên ). Phía ta :
dBb3 : hy sinh 6, bị thương 9. C2 dBB1 : bị thương 1
dBB2 : bị thương 2 ( c5 hướng mặt đường bị cối địch )
C13 e95 : hy sinh 1 bị thương 3 ( bị địch phản cối cách 5,6 m )
Trên đường về tôi tranh thủ kiếm mớ lá giang, về nhà anh lính tăng hùn 2 hộp cá cơm của
Hà Lan ( loại 100g cá nhỏ nhỏ bằng ngón tay ), thành nồi canh chua.
Bữa cơm nhớ đời ở thị trấn Chhep. Lại một tử địa của địch ở vùng Đông bắc .
ĐÊM DỪNG CHÂN Ở CHHEP.
Đêm 9/1, trăng gần rằm...phải nói trăng giữa mùa khô đẹp kỳ lạ..trời không chút mây..có lẽ mây cũng sợ cái lò lửa của ban ngày nên cũng chạy đâu mất.
Nằm phía sau đội hình d3 cùng đơn vị tăng, tôi cùng bác tài xế mắc võng cạnh nhau tâm sự chuyện đời ... Bố lôi ra bao Tam Đảo mới cứng, chút trà còn sót lại trong ngăn buồng lái, tôi xuống bếp kiếm tí nước sôi....giữa đường gặp Bố TMT 95...nhìn nhau cười cười...tôi còn lạ gì...chờ em 5 phút Thủ trưởng nhé .
Hãm trà xong, ông chỉ làm một ngụm, rồi nhón lấy mấy điếu Tam Đảo...vẫn cứ câu nói nghìn thu không đổi "Không có thuốc tớ đánh đé...được !" rồi lặng lẽ về SCH 95.
" Bữa cơm chiều nay sao đầm ấm thế...mấy chục anh em cả tăng và trinh sát, chung nhau một nồi canh chua lá giang + cá hộp...ngon quá, vừa thổi vừa húp sột sột...mấy ông c10 d3 cũng chạy sang... cho em miếng nước canh. Biết tôi còn lá giang c trưởng c10 cho anh nuôi nấu nồi canh chua lá giang + ốc bươu ( ốc bươu đã xào xong chờ chia cho các B ), chiều nay trên đường truy kích địch dọc bờ hồ các lính ta kiếm cũng khá ốc bươu, con
nào con nấy to bằng cái bát bộ đội, và thêm mấy con cá lóc bông bằng cổ tay dọc bờ bãi lầy...chỉ cần có thêm chút canh, không khí tự nhiên khác ngay...lâu lắm rồi còn gì nữa...bát canh chua trên đường chiến dịch giữa mùa khô...quý cả ngàn vàng.
" Bất chợt tôi nghĩ đến bát canh chua quê nhà...cũng với lá giang và chút mắm ruốc tự tay mẹ làm...sôi lên ...nhấc xuống bếp... dọn lên...cả nhà quây quần bên mâm cơm chiều...bữa cơm gia đình đã vắng mặt con.
Lá giang quê mình cũng mọc trên những ngọn đồi nắng cháy gió lửa miền trung, vị chua của nó mang theo hơi biển, vị mặn của muối quê mình, còn mang cả vị ngọt tình yêu của mẹ...lá giang gắn bó với mọi người từ lúc ấu thơ, đến khi lìa xa cõi đời, chỉ biết mỗi lá giang...
Và em...
Những buổi chiều lên đồi hái lá giang...những bước trượt ngã cả vô tình lẫn cố ý...để hai ta có cớ cầm tay nhau giữa mọi người...chiều về khi em không còn khăn che mặt...gương mặt của em đẹp như một thiên thần...làn tóc xỏa tung bay trước gió che lấp một phần gương mặt...đôi mắt mơ màng nhìn những cơn sóng biển xa xa đang đổ vào bờ... đôi mắt dễ đưa ta vào lạc lối ..."
Trăng lên gần đỉnh đầu...
Thủ trưởng Toàn e95 gọi tôi lên nhận nhiệm vụ. Trong căn lều bạt căng dưới tán cây xoài, có đủ các cơ quan của e95 và các trợ lý của f đi theo cánh quân, tôi chính thức nhận nhiệm vụ về Ban tác chiến của Sư đoàn , nhũng anh em trinh sát f còn lại nhập về BTM e95, nhiệm vụ còn lại do trinh sát e95 đảm nhiệm ( sau này tôi mới biết, ông cố giữ lại những anh em trinh sát f, vì trên chặng đường chiến dịch anh em trinh sát f đã có những tổn thất, đến lúc này chỉ còn 5 anh em ). Trong căn lều bạt, tôi được ông cho phép đọc bức điện của C trưởng trinh sát f, gửi cho anh em đi phối thuộc cùng e95, và tôi hiểu tại
sao trên cánh quân của e95, trinh sát f không có cán bộ C theo cùng ...vị C trưởng có tầm bao quát về nhận xét thực lực con người, biết nhìn xa trông rộng, chuẩn bị một cách chu đáo cho chiến dịch ..và trên cả là tấm lòng với anh em đồng đội.
Tôi trở về vị trí và troằn trọc mãi không ngủ được, nhiệm vụ còn lại của cánh quân trên đường chiến dịch quá nặng, trên bản đồ của bờ tây sông Mê Kông, đi đến đích cuối cùng là Chùa Preah Vihear, chỉ còn lại e95, những chấm đỏ...những đường vẽ ngoằn ngoèo trên bản đồ...là những nhiệm vụ của cả một trung đoàn đang lao về phía trước.
Trong mơ...những chiếc tăng hùng dũng lao lên...những cung đường bụi mù đất đỏ
bazan...những cánh rừng khộp đang khô cháy...những sông suối không còn giọt nước...và những gương mặt sạm đi vì nắng gió của chiến trường.
HÀNH TRÌNH CHHEP- PHUM CHUNH.
Khoảng hơn 7 giờ sáng ngày 10/1 đội hình xuất phát.
Thứ tự hành quân : Tăng + dBB2 + dBB1 + trợ chiến e, f + dBB3.
Tôi và 2 trinh sát f ( Phương râu ( Hà Nội ) và Tính ( Phú Khánh ) đi trên chiếc tăng thứ
2 của đội hình.
Đường 126 lên đường 2 quẹo trái về đường 69 ( trên bản đồ đường 69 chạy dọc theo dãy
Dangrek tới tận Phum Samrong của tỉnh Xiêm Riệp, qua căn cứ Anlongveng, cao điểm
547 ) lại rừng khộp nắng cháy da người, và những con đường bụi mù...
Đội hình hành tiến khá chậm , địch cưa cây to đổ ngang đường dày đặc, anh em tăng phải càn, để có đường cho xe Bb vượt qua, may quá chúng không gài mìn lại. Đoạn đường 69 này, trên bản đồ có quá nhiều đường rẽ, nhưng có lẽ thời Pốt không sử dụng nên cũng không thấy trên thực địa.Ngồi cạnh anh súng máy của tăng, với gương mặt lầm lì...cả tuyến đường không có lời nào , thỉnh thoảng chỗ nào nghi vấn anh cho vài loạt đạn, trên đường lính Pốt vứt lại các loại đạn và nhiều thứ khác kể cả xe máy.Dấu vết xe bò vẫn còn mới, bụi đường chưa phủ qua, chứng tỏ chúng rút chạy cũng chỉ ngày hôm trước, khi ta tiến đánh Damphiet.
Đội hình hành tiến trên con đường không thấy còn sự sống , không thấy Phum nào trên đường, hai bên là rừng Khộp và nắng , cỏ khô vàng cháy, vài ụ mối lá giang và cây ngót rừng đang mùa ra lá xanh tươi. Càng về hướng bắc đường càng xấu và khô cằn.
Đến trưa, gặp một khu rừng già tôi báo về SCH e95 xin cho đội hình nghỉ trưa. Được lệnh dừng lại, tôi nhảy xuống xe chạy về SCH, thì thấy TMT e95 đi bộ về hướng tôi, cùng một số cán bộ của Ban tác chiến...đội hình nghỉ được triển khai.
Tăng và thiết giáp đầu và cuối đội hình, ở giữa hỏa lực cối , DKZ, 12.7, 120 mm đều
được giá lên chuẩn bị tấn công sang hai bên đường.
Nhìn những gương mặt hốc hác vì nắng và khô, mặt anh nào cũng đỏ gay, những cặp mắt thâm sâu vì thiếu ngủ, quần áo xộc xệch vì trải qua nhiều trận đánh, những đợt vận động đánh địch, nhìn những người lính mà thấy chạnh lòng ...chỉ có sức trẻ mới có thể vượt qua những khó khăn khắc nghiệt này.
Sau giờ nghỉ đội hình lại lên đường, vượt qua những cung đường khó khăn, với bao con đường cắt lộ 69 ngang dọc, anh em trinh sát phải nhảy lên nhảy xuống liên tục để xác định đường đi... với bao vất vả gian nan, cũng may trên đường chúng tôi không gặp một sự kháng cự nào của địch, tất cả là sự yên tĩnh trong cảnh giác cao độ.
Xế chiều, chúng tôi đến Phum Chunh, một Phum cũng mang dáng dấp hoang tàn như nhiều Phum khác ở miền Tây Campuchia, hình như trong thời của Pốt những phum này không có dân ở, dấu vết còn lại là những ngôi nhà hoang phế, những vườn cây ăn trái cỏ mọc um tùm cả những lối đi.
Đội hình dừng lại nghỉ đêm ở đây, buổi chiều rám vàng ở hướng Tây, trong cảnh hoang tàn, không thể nào diễn tả lại nỗi buồn, nỗi nhớ nhà của những buổi chiều ấy, chỉ biết rằng nhiệm vụ phía trước còn nhiều cam go người lính phải vượt qua.
Đêm ấy trong chiếc xe tăng, BTM e95 họp và xác định cho nhiệm vụ như sau :
+ Đơn vị đặc công đã đánh Phum Thbeng Mienchey thủ phủ của tỉnh Preah Vihear.
+ Đội hình cách thị trấn Choam Khsan khoảng 30km, đây là thị trấn cuối cùng trên
đường hành tiến, là huyện cuối cùng của khu vực chiến dịch đảm nhiệm, nên có thể địch
sẽ chặn đánh ta.
+ Trước khi vào Choam Khsan đội hình sẽ vượt qua một cái cầu, mùa này còn nước khá nhiều, có thể địch sẽ chặn ta ngay cầu này, để chúng có thời gian rút chạy về bên kia biên giới Thái .
+ Nhiệm vụ chính là phải tiếp cận cây cầu này ngay trong đêm nay ( khoảng hơn 10km ), ém quân để bảo vệ cho ngày mai sang ngầm, và đơn vị được chọn là dBB2 với hỏa lực nhẹ cơ động, trong tình huống xấu, SCH sẽ chi viện tối đa đến mức có thể, để yểm trợ cho đơn vị đánh chiếm cầu .
Lại lên đường ngay trong đêm, với một nhiệm vụ vô cùng căng thẳng.
BĂNG RỪNG TRONG ĐÊM VỀ PHUM TASEK.
( Gửi nhanh từ Bãi sau thành phố Du lịch Vũng tàu )
Trước khi lên đường vào lúc chiều tối , tôi lướt qua tấm bản đồ của toàn mặt trận Tây Nam ( MT 719 ) ở SCH, tôi được biết : cánh quân của quân đoàn 2 ( f 304 ) mới chiếm Kampot ( 9/1 )và chưa chiếm cảng Congpong Som, cánh QK 9 chưa chiếm được Kokong, trên bản đồ lúc này cánh quân của QK 9 còn khá xa so với điểm Kokong .
Vì nhiệm vụ rất quan trọng, nên toàn b3 của C trinh sát e95 dưới sự chỉ huy của anh Lập
C trưởng, chịu trách nhiệm đưa d2 về đúng vị trí tập kết.
Đầu hôm, khi ánh trăng vừa xuyên qua kẽ lá, đội hình lên đường, được mấy tiếng giải
lao, anh em BB cũng tranh thủ chớp mắt được đôi chút. Ngày ấy khi có lệnh giải lao, anh em vừa bỏ ba lô xuống là tranh thủ ngủ, cả một chặng đường chiến dịch có bao giờ ngủ được một giấc cho yên, có cảnh giữa đường chờ... chừng vài phút, có anh còn lấy nòng súng AK chống đỡ phía sau ba lô cho nhẹ, và cứ thế mà ò..ò..ò.. trong tư thế đứng .
Vì là đầu của các dòng suối từ đất Thái chảy về, hơn nữa đất khu vực này độ trũng lớn, nên vẫn còn nước ở các suối nhỏ, cũng như tạo ra các bãi lầy có nước... qua bao ngày sống với gió và nắng..hôm nay đi trong rừng già đầy nước , sức khỏe anh em cũng có phần bình phục, thoải mái chút đỉnh. Ca đầu tiên anh em đi đến hai giờ mới giải lao, ánh trăng sáng vằng vặc trong rừng, tạo ra cảnh rừng mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng, anh nào cũng ngỡ ngàng với cảnh đẹp thiên nhiên, trên đường chiến dịch.
Hành trình vẫn đi men theo các bãi lầy...nhũng cánh rừng già .
Đội hình tiếp cận với bờ suối, khi trăng đã qua đầu, khoảng nửa đêm...bờ suối trống, trăng sáng vằng vặc ...long lanh ánh nước dưới trăng... bộ phận trinh sát trừng người một qua sông trước, đội hình vượt sông cách cây cầu khoảng 200m...độ sâu khoảng
2m... nước chảy bình thường, chúng tôi bò theo triền suối, tiếp cận với cây cầu chừng
vài chục mét, vẫn còn nghe tiếng động tĩnh của địch, đục đẽo gì đó trong đêm thanh vắng nghe rất rõ, nhìn ánh lửa biết là chúng ta đã chậm... cây cầu đã bốc cháy đến hơn nửa, như vậy chúng đã đốt trước đây cả ngày. Chúng tôi về báo cáo lại với e phó e95 Vũ Khao và ông triển khai như sau:
+ Đội hình tiếp tục tiến về phum Tasek, khi cách Tasek chừng hơn 1km đội hình triển khai toàn bộ lực lượng c9 c11 chia cắt con đường mòn từ lộ 69 về phum.
+ c10 lợi dụng lúc gần sáng, trăng đã lặn, vượt qua phía bên kia đường, nằm phục. (cách cây cầu chưa đến 1 km .)
Đội hình nhanh chóng nhận mệnh lệnh và triển khai nhanh.
Khi đã ổn định đội hình chúng ta còn phát hiện chúng còn di chuyển quân qua lại , từ bờ
suối vào phum và ngược lại, chúng đi có vẻ hấp tấp, vừa đi chúng còn la í ới gọi nhau.
Để tạo sự bất ngờ, tránh bị lộ do căng thẳng. Thủ trưởng Khao đề nghị SCH, cho đội hình
ở nhà hành quân sớm, để có thể thực hiện kế hoạch nhanh và bất ngờ.
Nằm chung với anh em c9 còn vài giờ nữa mới sáng , tôi tranh thủ chợp mắt, nhưng không sao ngủ được, vì theo phương án, đây có thể là trận đánh cuối cùng, trên đường tiến về chùa Preah Vihear, để hỗ trợ dẫn đường cho anh em đặc công đánh chiếm ngôi chùa này, hoàn thành mục tiêu cuối cùng của cánh quân Đông bắc.
Nằm nghĩ miên man về những con đường chiến dịch đã đi qua, sao mà nhanh thế, mới hôm nào còn ở Đức Cơ, khởi đầu cho chiến dịch, mà hôm nay đã gần đến đích cuối cùng..tôi ngủ lúc nào không hay...khi tỉnh dậy thấy trợ lý tác chiến e95 đang ngồi bên cạnh, coi lại đường hành quân đêm qua, và hai anh em bò vòng qua các lùm cây rậm, về chỗ TMT e95 để chuẩn bị phương án cho giờ G.
Ngoài đường 69... gà rừng đã gáy rộ, và những tiếng chim kêu rối rít, nhất là ve sầu đang hát bản tình ca buổi sáng lúc 6 giờ.
P/s : Trợ lý tác chiến, từ nghe rất oai, nhưng thật ra ở thời điểm đó, lực lượng trinh sát f không còn đủ lực lượng đảm đương nhiệm vụ, nên e95 giải quyết như vậy. Vì theo biên chế Trợ lý tác chiến cấp Sư đoàn ngang hàm với d trưởng ( tôi mới Hạ Sĩ ).
Nhiệm vụ không còn đi đầu đội hình... xuyên sơn phá thạch , khua sương đá mìn...thôi , chứ cũng bò theo sát bộ binh, dẫn anh em vào vị trí như bình thường ...
Nói chung không thay đổi nhiều về nhiệm vụ .
TRẬN ĐỊA CẦU CHÁY.
( Gửi nhanh từ tiệm NET trên đường Hạ Long, Vũng tàu )
Không rõ từ Phum Chunh đại quân xuất phát lúc mấy giờ, khoảng 8 giờ sáng, đội hình phục đã nghe tiếng động cơ ầm ì từ xa vọng lại, cả đội hình hồi hộp lắng nghe động tĩnh...địch đang cơ động quân từ phum Tasek ra cầu, khoảng vài chục tên mang súng chạy theo đường 69 .
Bỗng thình lình tiếng súng nổ từ phía bên kia suối vọng về, với mức độ vừa phải không căng thẳng lắm...bên này cầu, chúng dùng cối 82 và DKZ bắn về phía bên kia cầu, có khẩu cối 82 đặt gần c10 khoảng 100m và bắn liên tục, từ xa do buổi sáng chúng tôi thấy khói của địch bắn, địch dùng một lực lượng nhỏ chận ta ngay đầu cầu, để hỏa lực bên này tấn công vào quân ta. Lúc này nghe tiếng đạn pháo và súng máy trên tăng bắt đầu bắn,
đạn pháo của tăng có quả nổ cách c10 rất gần, nhiều nhất là cối 82 và DKZ của các đơn vị trợ chiến các d bắn ( không nghe 12.7 ). Phía trong đội hình c9 và c11 chừng hơn 1 km, địch dùng cối lớn bắn liên tục, đạn bay qua đầu đội hình ta nghe sột soạt, càng lúc hai bên bắn càng rát...được nhận lệnh chuẩn bị pháo 105 bắn, đội hình ta chuẩn bị, đạn pháo của ta sẽ bắn ở cự ly 300m trở về đầu cầu, cách quân d3 gần nhất là 300-
400m...pháo liên tục bắn trong vòng 10 phút với cường độ tương đối ác liệt. Dứt pháo của ta, địch vẩn còn tấn công ta nhưng có phần giảm hơn lúc trước...đạn tăng của ta vẫn còn bắn khốc liệt về bờ bên này chứng tỏ chúng ta chưa vượt ngầm...loạt pháo thứ 2
vang lên có phần căng hơn, và các loại hỏa lực của ta bắn càng mạnh hơn. Tình hình phía trước địch đánh quá căng, bộ binh ta chưa tràn qua ngầm dứt điểm được, dù pháo đã bắn liên tục ( anh em d2 qua ngầm bị chúng bắn rát quá phải quay lại ), nên lệnh của e95 là c10 và c9 đánh vận động từ trong ra, chỉ để lại c11 án ngữ con đường 69 rẽ vào phum,
hai đơn vị của d3 bám theo trục đường, tiếp cận với lực lượng địch phía trước, hỏa lực chúng ta chi viện lúc này mạnh hơn để hỗ trợ cho lực lượng bộ binh.
C10 khi tiếp cận đầu tiên, gặp khẩu cối 82 của địch, đã tiêu diệt 4 tên tại chỗ, c9 khi tiếp
cận mặt đường gặp và diệt ngay 2 tên địch đang cơ động về phía trước đội hình, bị chọc từ phía sau địch tập trung hỏa lực phản công ta, do không trang bị hỏa lực mạnh theo cùng, nên 2c của d3 bị chựng lại, chúng phát hiện đội hình ta phía sau , địch bắn cối liên tục về phía ta, mặt trận phía bên d3 gặp khó khăn...TMT 95 gọi trực tiếp trên máy, cho chi viện pháo 105 bắn dọc theo lộ để tiêu diệt địch, vì chúng bám theo đường đánh ta. Loạt pháo này chừng 20 quả, có tác dụng rõ rệt, anh em d2 có điều kiện vượt ngầm,
nhưng cũng chưa tiến lên chiếm sâu vào mặt đường...hỏa lực đánh tập trung vào đội hình địch và cả hai hướng của địch đều bị tấn công. Biết hỏa lực d3 yếu chúng mở đường thoát về hướng c10...trên máy bộ đàm, TMT 95 lệnh cho các loại hỏa lực tấn công dọc theo đường, sâu phía trong, cản đường chạy của địch, hướng c10 mặt đường có độ dốc rất lớn về hướng suối, và địch bị dồn về khe suối, không đánh nổi c10 để làm chủ mặt đường, địch đành phải rút chạy theo triền suối về hướng bãi lầy phía sau, lúc này c11 được lệnh vận động chạy đón đánh địch, và các loại cối của ta bắn đuổi theo chúng.
Đội hình d3 và d2 tiến ra mặt đường truy kích những tên còn lại, bộ phận d1 còn ở phía bên kia bờ bảo vệ đội hình chính của trung đoàn.
Đây là trận chiến mà địch có sự chuẩn bị về công sự khá vững chắc, chúng đào hầm hào bên vệ đường , các khẩu hỏa lực của địch đều được đặt dưới các công sự nên pháo của ta phần nào sát thương không lớn, địch bị tôn thất do pháo tăng và cối 120, do chúng nằm trên triền dốc của mặt đường nên hiệu quả của DKZ và 12.7 không phát huy được . Chiếm được chiếc cầu này cánh cửa đánh chiếm chùa Preah Vihear đã mở toang. Phía
bên kia cầu ta chuẩn bị trận địa cho lực lượng pháo 105, công binh đánh mìn cho sập cầu để tạo thế đặt các thiết bị cho đội hình tăng vượt ngầm, chuẩn bị tiến đánh huyện Choam Khsan cách trận địa không xa, bộ phận d1 ở lại củng cố thế phòng thủ , còn d2 , d3 tiếp tục lên đường tiến về Choam Khsan.
Ta tiêu diệt trên 60 tên, hầu hết chết trong công sự và thu rất nhiều hỏa lực mạnh của
địch, mỗi c của d3 đều thu được cối 82. D2 : hy sinh 6 ; bị thương gần 10 người. D3 : hy sinh 2 ; bị thương 6
Đội hình tiếp tục hành quân, khi trời đã gần trưa.
P/s : Cũng chính tại khu vực này , từ năm 1982 cho đến khi ta rút về nước là F bộ F307, chỗ đội hình tăng dừng lại bắn là d16 Huấn luyện, nơi chúng tôi vượt suối là Bệnh xá.
TRẬN ĐÁNH PHUM ROLUM THMA .
( Viết tại thành phố biển Vũng Tàu, đọc lại bản thảo trên QL56 về Thị xã Long Khánh và
Post tại Thư viện Long Khánh )
Qua báo cáo của c11 d3 trên đường truy kích địch, còn một lực lượng của chúng chạy về hướng tây, qua nghiên cứu trên bản đồ, thì có lẽ chúng về phum Rolum Thma, từ vị trí đang hành quân về phum này không xa lắm, Thủ trưởng Khao quyết định điều d3 tấn công phum này, còn lực lượng d2 sẽ tiến vào Choamkhsan.
Sau khi bàn bạc và thống nhất phương án tác chiến, thông báo cho pháo binh chuẩn bị ,
điều thêm hỏa lực tăng cường , đội hình xuyên rừng về phum Thma.
Khu vực này trũng nên bãi lầy khá nhiều, rừng dày đặc, độ bao phủ lớn, nhưng giữa mùa khô, hành quân như thế này là lý tưởng, bộ đội không bị mất sức, cực nhất cho các phân đội hỏa lực, mang vác cồng kềnh, vượt qua bãi lầy đều nhờ anh em Bb giúp đỡ.
Xuyên qua một con đường lớn, thì chúng tôi đã phát hiện từng nhóm địch xuất hiện theo
đường, hình như chúng cũng đang di chuyển về phum này.
Căn cứ trên bản đồ và thực địa, TMT 95 đưa ra cách đánh như sau :
Phum này có hai mặt giáp bãi lầy, và hai mặt giáp đường, sẽ cắt hai hướng bắc _ nam không cho địch chạy thoát, và dồn chúng ra bãi lầy hướng tây để hỏa lực tập kích tiêu diệt.
Tôi theo cánh của c10 cùng với d phó d3, cắt rừng men theo bãi lầy về hướng nam của phum, do địa hình quá xấu, nên khó khăn cho anh em hỏa lực 12.7 rất nhiều. Sau khi vào vị trí tập kết, tôi cùng tổ trinh sát 95 cùng c trưởng c10 bám men theo địa hình để quan sát, từ xa thấy phum này là phum lớn , nhà cửa còn đàng hoàng, có cả tiếng gà
gáy...địch đi lại lố nhố trong phum, thấy cả Pốt nữ đang phơi quần áo, trên hàng rào của một căn nhà ngói xưa.
C9 đánh thẳng theo trục đường vào phum từ hướng bắc. C10 đánh từ hướng nam lên, không cho chúng chạy ( không dùng phương án đón lỏng ) dồn địch sang hướng c11 và bãi lầy hướng tây. Theo các hướng tổng hợp báo cáo thì lực lượng địch cũng khoảng 50 -
60 tên .
Lệnh nổ súng....Cối 120 từ hướng cầu Cháy bắn lên... rơi vào giữa phum và tản dần về hướng tây...sau khi cối 120 chi viện xong, 2 khẩu cối 82 của d3 bắn phía trước đội hình, và tiến dần vào giữa phum, khẩu DKZ theo hướng c9 bắn thẳng vào phum.
Địch phản lại chỉ có khẩu DKZ về hướng c9, còn toàn bộ là AK và B40 B41, nhưng do hỏa lực của ta áp đảo, nên chúng bắn chỉ chừng hơn 10 quả DKZ thì địch im không thấy bắn nữa ( do bị trúng cối 82 của hướng c9 ), đội hình địch có sự hoảng loạn, địch chạy tứ tung về các hướng, nhưng nhiều nhất là hướng c10, một nhóm Pốt nữ 4 tên chạy đầu tiên ra hướng c10... d phó d3 định bắt sống mấy Pốt nữ này, nên ra lệnh không cho bắn, đến khi thấy chúng ra nhiều buộc phải nổ súng.... khẩu 12.7 cùng 3 khẩu RPD của c10 phát hỏa đầu tiên, quan sát thấy nhóm nữ bị trúng loạt đạn 12.7 đầu tiên, và sau đó là 2 tên phía sau, còn lại chúng tản xuống bãi lầy và bắn lại ta AK và B40.
C10 đã nổ súng, nên hướng c9 cũng tấn công theo đường vào phum, và tiếp theo c11
cũng nổ súng ( thực ra theo phương án thì c11 chưa nổ vội, nhưng vì lính ta nôn nóng nên cũng nổ luôn, c11 bị kiểm điểm trận này ) toàn bộ lực lượng địch dồn về giữa phum, và chống trả, nhưng vì hỏa lực yếu, bị ta đẩy ra mép bãi lầy, cối 82 của d3 bắn chặn giữa hồ vào trong, làm cho địch nhốn nháo hơn. Phía c10 có 5 Pốt nữ chạy dọc theo bãi lầy, nước đến nửa cẳng chân, cả 3 anh lính bắn mãi không tiêu diệt được chúng ( do nhìn thấy cảnh nữ mặc xà rông chạy trên mặt nước ... anh nào cũng tức cười, thì làm sao bắn trúng, 3
anh này cũng bị kiểm điểm sau trận đánh ) khẩu 12.7 quay nòng và tiêu diệt luôn. Lúc này, toàn bộ xung lực hỏa lực của d3 dồn hết về hướng bờ hồ phía tây, từ phía bờ của c10, tôi thấy từng tên lính Pốt bị ta tiêu diệt ngay sát mép nước, lính d3 luôn miệng kêu " Chố chanh nưng ban róp rốc lò o " nhưng chẳng thấy thằng nào giơ súng đầu hàng, để được đối xử tử tế cả.
Đây là trận đánh đi vào lịch sử của dBB3 e95, hiệu suất chiến đấy rất cao, tiêu diệt nhiều địch và ta thương vong không đáng kể : c9 bị thương 4 ; c11 bị thương 2 ; c10 an toàn . Có lẽ phum này là phum có cửa hàng thương nghiệp ( như bên ta ) vì hàng hóa, vải vóc
rất nhiều, máy may , dầu hỏa, xăng đều có...nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, trong phum chỉ có hơn 10 tên địch bị tiêu diệt, số còn lại chết ngoài bãi lầy và trên hướng c10 ( khoảng hơn
20 tên ), ta thu khẩu DKZ và toàn bộ hỏa lực cá nhân của địch. Ta thu quân và hành quân về Choam Khsan khi đã về chiều.
P/s : Choam Khsan sau này là căn cứ của ePB 576 f307 cho đến ngày ta rút về nước.
NHỮNG NHẬN ĐỊNH SAU TRẬN ĐÁNH.
Trong trận Rolum Thma, sau khi chiếm cầu cháy xong, e95 dừng lại, không tiến về
Choam Khsan, và trận đánh này xảy ra vào lúc 3 - 4 giờ chiều, thì mức tiêu diệt địch sẽ lớn hơn, vì trên đường về lại Choam Khsan, chúng tôi còn chận đánh một nhóm địch, từ phía trong thị trấn bị anh em d3 đánh dạt ra . Choam Khsan và Rolum Thma là nơi thu quân, của các nhóm tàn quân, từ các đơn vị trong Quân Khu Đông bắc của địch chạy về đây, vì sau khi cùng anh em 198 đặc công chiếm chùa Preah Vihear xong, chúng tôi còn quay lại, và cùng với anh em e29, đánh địch tại Phum Char và Phum Kamtuot là những phum địch dồn về từ Choam Khsan.
Nhưng hoàn cảnh lúc ấy không cho phép, vì đến thời điểm này, cánh quân của QK5 gặp nhiều khó khăn về lực lượng. Toàn Quân khu lúc ấy chỉ có 3 Sư đoàn : f2, f307, f309, trong đó sư đoàn thiện chiến nhất của Quân khu là f2, lại phải chi viện cho cánh quân nam Tây Ninh ( QĐ 4 ) còn f307 và f309 là những đơn vị mới thành lập trong mùa mưa
1978. Sư đoàn 307 nòng cốt là e95, với bề dày truyền thống của trung đoàn trong KCCM
ở Mặt trận B3, là e chủ lực , còn e29 và e94 là những đơn vị xây dựng kinh tế. Sư đoàn
309 nòng cốt là e31 ( rút từ f2 về ) là e chủ lực, các đơn vị còn lại cũng là những đơn vị
xây dựng kinh tế.
Cho đến giờ phút này, dù là người lính tham gia từ đầu của cánh quân Đông bắc, và trong cánh quân chủ lực của Quân khu trên chiến trường ,nhưng tôi cũng rất khâm phục tinh thần chiến đấu của anh em e31, nhất là khi còn ở khu vực XA _ XB, một trung đoàn phải nói tập trung binh hùng , tướng mạnh của Mặt trận lúc ấy, bách chiến bách thắng, vượt qua muôn vàn gian khổ trên chiến trường. Tính gan lì trong chiến đấu của họ là số 1.
Như vậy từ bờ Tây sông Mê Kông chỉ còn duy nhất e95, cô đơn độc mã trong nhiệm vụ chọc thủng phòng tuyến của địch, và theo sau là e29 bảo vệ hành lang vừa chiếm được, giữ thông tuyến đường giữa phía trước và phía sau. E94 còn phải phối thuộc với f309 bình định bờ đông Mê Kông, tạo tiền đề cho f309 lật cánh sang chiến trường Battambang khi QĐ3 rút khỏi chiến trường K tháng 3/ 79.
Nhiệm vụ rất gấp và nặng nề, nên e95 vẫn phải tiến về phía trước, bỏ lại phía sau những phum chưa sạch bóng địch, khẩn trương đánh chiếm chùa Preah Vihear... mục tiêu cuối cùng của Mặt trận Quân khu 5.
TIẾN VỀ CHÙA PREAH VIHEAR.
Sau khi đánh tan nhóm địch ở Rolum Thma, chúng tôi trở về Choamkhsan... qua khỏi phum chừng hơn 1 km, chúng tôi nghe tiếng súng nổ rộ lên từ phía trước, TMT 95 điện về hỏi, và được trả lời là d2 đang truy kích, địch biết là ta đánh Thma nên không về phum, mà chạy tán loạn vào trong rừng ( chúng tập trung về Phum Char )d3 chỉ truy kích địch được một đoạn và quay về.
Trong thị trấn Choamkhsan, đội địch vận đang làm công tác tuyên truyền. Đây là một thị trấn tương đối trù phú, nhà cửa kiểu xưa, có vườn cây ăn trái và dân đông đúc. Khoảng mấy trăm dân đang tập trung để nghe Cán bộ của bạn nói chuyện về cương lĩnh của Mặt trận Cách Mạng Campuchia. Chúng tôi vừa đến Phum, thì đội hình cơ giới và tăng cũng vừa đến, anh em d1 đang tranh thủ hạ ba lô để nghỉ ngoài đầu Phum.
sát và BTM e 95 sẽ tiếp tục hành quân về hướng Chùa Preah Vihear ngay trong chiều
nay.
Khoảng gần 3 giờ chiều 11/1, đội hình d3 tiếp tục lên đường. Từ thị trấn tiến về Chùa, đường khá tốt, có lẽ trong thời của Pốt, con đường này thường xuyên sử dụng. Đi ngược lên hướng bắc gần biên giới, rừng có vẻ rậm hơn và ít rừng khộp, nên cũng đỡ được phần nào cái nắng mùa khô. Được sự hộ tống của xe tăng, đội hình tiến về phía trước không
gặp sự kháng cự nào của địch, vượt qua phum Chong Krang, đội hình tăng và bộ phận Bb hộ tống quay lại Choamkhsan, và chúng tôi hành quân xuyên rừng về hướng bắc, vượt qua ngã ba đường 120 và lộ 69 chùng hơn cây số, chúng tôi triển khai đội hình nghỉ, chờ anh em đặc công từ hướng Phnom Tabeng lên.
Vì nằm trong tầm pháo của địch từ biên giới, chúng tôi phải đưa đội hình vào khu rừng rậm , phân tán và phục đường .
Khoảng 9 giờ tối, chúng tôi nhận được lệnh đón anh em đặc công, đang hành quân bám theo trục đường. Gặp nhau hai bên cùng hội ý, thống nhất theo mệnh lệnh, là đội hình hành quân ngay trong đêm, để tiếp cận với ngôi chùa cổ kính này, vì ban ngày hành quân sẽ bị lộ, vì khu vực gần biên giới rừng rừng khộp đã rụng hết lá cũng như nhiều bãi rừng thưa, dễ bị chúng phát hiện.
Trăng sáng...trời mát mẻ... rừng thưa... anh em được nghỉ ngơi chút đỉnh, nên đội hình hành quân khá nhanh, đội hình đi cách mặt đường khoảng hơn 100m, và sau gần ba giờ ta đã tiếp cận với khu vực, mà xưa kia trong thời hoàng kim của mình, Sihanouk đã cho xây một ngôi nhà, để dừng chân trong các đợt đi tham quan của nhà vua, cách chân núi chừng 3 km.
Để bảo đảm bí mật chúng tôi di chuyển đội hình về khu rừng rậm bao quanh một cái bãi lầy. Toàn bộ đội hình triển khai bí mật, quan sát con đường để nắm tình hình của địch. Nơi đây vẫn còn địch, chúng vẫn còn đi lại nhưng với số lượng ít, cơ bản chúng quan sát theo trục đường, để chặn đánh ta từ xa. Thấy ở gần đường có khả năng dễ lộ, TMT95 di chuyển đội hình vào sâu trong rừng, vòng theo phía phải của bãi lầy và nằm chờ lệnh. Qua một đêm và một ngày theo dõi chúng tôi thấy không có động tĩnh gì của địch, chúng cũng đi lại rất thận trọng, và với số lượng không đáng kể.
Gần tối, đội hình di chuyển về phía chân dãy Dangrek. Xuyên qua những cánh rừng già, khoảng một giờ sau chúng tôi đã tiếp cận với chân núi.
Phương án tác chiến được thông qua : Đội hình Bb sẽ bố trí dưới chân núi, phục kích con đường chính lên Chùa ( sau này ta gọi là đường vận động số 1 ), có nhiệm vụ tấn công quân chi viện của địch nếu tình huống xấu xảy ra. Bộ phận đặc công sẽ chia thành ba hướng tấn công lên Chùa, một theo đường chính ( đường Vđ số 1 ) một bộ phận tấn công cách đường chính về phía Nam - tây Nam (đường Vđ số 2 ) chừng 200m, và bộ phận thứ ba ở hướng chính tây ngôi đền (đường Vđ số 3 sau này là đường chi viện của c2 d1 ) .Tôi được phân công theo đường chính, dẫn anh em đặc công tấn công mục tiêu.
Phương án tác chiến theo trục đường ( đường số 1 ) như sau : Toàn đội hình sẽ bám theo sườn núi thành ba nhóm, hai nhóm trong rừng và một nhóm theo đường chính , nhóm
theo đường chính xuất phát sau đội hình chừng một giờ, tuyệt đối không bám vào các dây leo vì qua quan sát buổi chiều, chúng tôi đã phát hiện địch treo cối trên các dây leo, chỉ cần động mạnh là cối sẽ rớt và chạm nổ ngay ( phía dưới toàn là đá ), cứ cách 50 m sẽ có một đặc công bám ra mặt đường, nằm phục và nghe ngóng tình hình, bắt liên lạc với anh
em theo đường chính.
Đúng giờ G các bộ phận xuất phát .
ĐÁNH CHIẾM MỤC TIÊU CUỐI CÙNG : CHÙA PREAH VIHEAR ( 1 )
Phải công nhận anh em đặc công ta tài thật, sức nhanh nhẹn và sự dẻo dai hơn hẳn chúng
tôi nhiều lắm. Bò theo các anh trên một sườn đồi, có lúc thì thoải, có lúc dựng đứng, quả là điều nan giải, bám sát theo các anh, người tôi mệt nhoài, và cố gắng lắm mới đuổi kịp, những bàn chân bám vào đất một cách vững chắc, sức rướng mạnh mẽ làm cho anh em trinh sát bám theo cực kỳ vất vả.
Trăng vẫn sáng vằng vặc, ánh trăng mờ ảo xuyên qua tán cây cành lá, làm cho cảnh rừng núi có phần huyền diệu, những ngọn gió vô tình thổi cũng làm cho anh em đỡ mệt. Tay cầm chắc địa bàn, tôi cố giữ không cho lệch góc phương vị, xác định chính xác tiến độ tiếp cận với vị trí, không cho phép bất cứ một sai sót nào dù nhỏ, có những đoạn anh em chúng tôi trượt lên trượt xuống 2-3 lần mới leo lên được, tay bám vào cây để đu lên rát cả đôi tay. Đêm vẫn tĩnh lặng... không nghe động tĩnh gì... và đội hình vẫn cứ tiến lên. Khoảng lưng chừng đồi, được lệnh dừng lại nghỉ, tôi tranh thủ bò ra trục đường chính cùng 2 anh đặc công, để liên lạc với anh em bám theo đường chính, ra đến đầu đường, tôi gặp một cầu thang bằng gỗ chừng hơn 100 bậc, mỗi bậc cách nhau chừng 25cm... chỉ
chờ chưa đến 5 phút, đã thấy anh em xuất hiện... bóng dáng họ trong đêm lúc ẩn lúc hiện... những tảng đá như được mài sẵn lót trên đường đi, dưới ánh trăng cũng ánh lên những sắc màu là lạ. Hớp một ngụm nước, chúng tôi tiếp tục...càng lên cao, độ dốc càng lớn, càng phải dùng nhiều sức lực để vượt qua.
Trăng đỉnh đầu, chúng tôi tiếp cận vách đá cuối cùng của ngôi Chùa danh tiếng này,
đứng dưới nhìn lên, một cảnh đẹp hùng vĩ về đêm...với những đám mây trôi lởn vởn trên đầu... dùng đèn pin xác định vị trí xong, thống nhất phương án tấn công, vị C trưởng ra lệnh leo vách đá. Do trinh sát không trang bị vật leo vách núi, cũng như kỹ năng leo, hơn nữa phần việc của trinh sát cơ bản đã xong, tôi men theo vách đá tiến ra đường chính... khoảng 10 phút sau, bộ phận đi đường chính đã gặp anh em trinh sát, theo yêu cầu của
đặc công, chúng tôi bám sát vách đá và cùng với nhóm đường bám theo sau.
Những dáng người treo trên vách đá âm thầm lặng lẽ, từng bước chậm rãi bám mục tiêu, chúng tôi cũng men theo anh em đường chính, bò dưới những bậc thang cuối cùng để leo lên đỉnh. Một tiếng ho vang lên , tất cả im lặng chuẩn bị...một thằng lính gác của chúng đang đứng trên đầu chúng tôi, đi qua đi lại.....
Những giây phút chờ đợi căng thẳng...10...20...30 phút, trôi qua trong sự yên tĩnh đáng sợ... Bỗng những tiếng nổ chát chúa từ hướng chính tây của ngôi đền vang lên, liên tục...liên tục... không có tiếng súng đáp trả, chừng 5 phút cũng là những tiếng nổ của hướng Nam và Tây nam, tiếng nổ nghe gần hơn, thấy ánh sáng lóe lên của tiếng nổ...Những tiếng nổ dồn dập trên đỉnh đầu...bắt đầu có những tiếng AK, B40 của địch nổ đứt quãng, một quả đạn nổ ngay đầu cầu thang phía trên chúng tôi, mảnh bay vèo vèo...những bước chân chạy thình thịch...ba thằng địch chạy xuống hướng cầu thang cuối cùng và bắn về phía trên cách chúng tôi chỉ gần 10m...những loạt đạn AK vang lên
nghe chói tai ( do gần và bắn tà âm ) đạn trúng vào vách đá tóe lửa...có lẽ một thằng địch bị trúng đạn AK của ta, lăn theo cầu thang và nằm tại chân cầu thang, cách tôi chưa đầy
5m, một trái pháo sáng ném xuống cầu thang ( ám hiệu ta đã làm chủ phía trên )
ĐÁNH CHIẾM MỤC TIÊU CUỐI CÙNG : CHÙA PREAH VIHEAR
....Nhận được ám hiệu, tất cả hơn 10 cây súng chỉa vào địch, và những loạt đạn vang lên kết liễu đời chúng nó...những anh em đặc công còn ở trên đường vận động số 1 khẩn trương vận động chạy lên cầu thang để tiếp viện..Càng lúc tiếng nổ càng nổ giòn và càng gần vị trí chúng tôi hơn...thu súng của mấy thằng địch ở chân cầu thang xong chúng tôi cũng vận động theo anh em lên đỉnh đồi, tới nơi đặc công không cho chúng tôi tiến sâu vào bên trong, anh em cõng ra 2 đặc công bị thương nhẹ do bị đạn thẳng của địch. Đang loay hoay băng cho anh em chúng tôi thấy một toán địch đang nhảy qua một tảng đá để vượt qua biên giới Thái...những tiếng nổ lóe lên và những loạt đạn quét ngang của chúng tôi, quật ngã chúng ngay trên những tảng đá...nhũng tiếng nổ và ánh chớp của bộc phá vang lên từ hướng tây càng lúc càng gần ( từ khu vực chính của đền, sau này là kho
lương thực của d1 e95 ), trong ánh chớp những tên địch chạy băng qua những tam cấp của ngôi đền...những loạt đạn lia theo chúng như đường kẻ chỉ bằng lửa trong đêm...Bỗng có tiếng hỏa lực của địch phản lại ta từ hướng bắc của điểm cao bằng DKZ đạn của địch bay qua trên đầu và rớt xuống bình độ hướng nam ( phía bắc giáp với Biên giới Thái gần nhất, nhưng vị trí này là vách đá dựng đứng ) hình như chúng chỉ bắn uy hiếp chứ không nhằm tấn công ta vì lực lượng chúng đang tràn ngập ở hướng chính của ngôi đền, có lẽ nắm được ý định của địch, bộ phận gần nhất của ta là bộ phận đánh hướng tây, vòng sang trái bám vào chân đền tập kích đánh trả...một tiếng nổ lóe sang đỏ rực nổ từ hướng khẩu DKZ và những loạt đạn nhỏ nổ rộ... Để thương binh lại cho bộ phận trinh sát, nhóm đặc công đường chính băng ra chận đầu những tên địch đang cố chạy về bên
đất Thái, những quả trái sáng được ném khắp nơi nhìn rõ mồn một những tên địch chạy và ngã xuống, phía bên trái những anh em hướng Nam cũng khép lại tấn công ra hướng ngôi đền chính, hỗ trợ cho bộ phận hướng bắc đang bị địch phản công...Bộ phận đường chính cơ động dọc theo triền phía đông sát đường biên giới Thái khép vòng tròn không cho chúng chạy về hướng đông, dồn địch về những vách đá dựng đứng ở hướng bắc ( sau này là chốt của bộ phận trinh sát f )...một số địch chạy thoát về phía bên kia biên giới Thái quay lại bắn xối xả về phía ta.
Trong vòng 30 phút tấn công ta làm chủ trận địa, chiếm được ngôi đền đẩy bọn chúng về hướng Thái lan, dưới chân núi anh em d3 vận động lên hỗ trợ cho đặc công làm chủ trận địa và chốt giữ các vị trí quan trọng không cho chúng phản công...thương binh được băng bó và chăm sóc tại trận địa..
Sáng ngày 12/1/1979 toàn bộ lực lượng của e95 có sự hỗ trợ của xe tăng, và pháo binh bắn dọn đường tiến về Chùa Preah Vihear, khoảng hơn 7 giờ sáng đội hình tiếp cận với chân núi 606, đưa 8 anh em thương binh và 4 liệt sĩ về phía sau có xe tăng hộ tống. Địch bỏ lại hơn 60 tên và nhiều súng đạn kể cả súng hỏa lực .
Đơn vị đặc công khẩn trương giao lại Chùa cho e95, rút về vườn Xoài ( gần ngôi nhà của Sihanouk, D bộ d1 e95 sau này ), nhìn những anh em đặc công ra đi vội vã, rút đi vội vàng, chỉ kịp bắt tay những anh em trinh sát dẫn đường, lặng lẽ xuống núi....Đơn vị ở lại khoảng vài ngày bên bờ hồ cạnh vườn Xoài, sau đó đi truy quét địch khu vực biên giới, dọc theo dãy Dangrek đến cuối tháng 1/1979 thì rút về nước.
Những ngày sau đó toàn bộ d1 chốt ở điểm cao này, d3 rút về phía sau cách chân 606 chừng vài km, bảo đảm thông đường ở phía sau, d2 chốt chặn dọc đường 120 về Choamkhsan, bảo đảm cho các đơn vị trợ chiến của e95 hành quân chiếm các vị trí quy định.
Tháng 3/1979 trung đoàn 20 CANDVT từ bên nước sang, thay thế cho d1 chuyển về
Phum Kamtout và phum Char, thực hiện nhiệm vụ truy quét địch suốt mùa mưa 1979, tại khu vực Anlongveng.
Cuối năm 1979, d1 trở lại Chùa này, cho đến khi Quân đội ta rút quân về nước 1989.Do có thành tích trong chiến đấu và xây dựng điểm tựa 606, năm 1982 d1 e95 được phong danh hiệu anh hung, là đơn vị cuối cùng cấp d của e95 nhận danh hiệu này ( d2 và d3 được phong Anh hùng thời chống Mỹ )
Từ năm 1981, được sự giúp đỡ chi viện của QK và kỹ thuật của BTL Công binh, những thanh bê tông được chuyển sang, ta bê tông hóa toàn bộ hầm hố của cứ điểm này, với quân số thường xuyên có mặt là 300 người, có một trung đội pháo binh 85mm nòng dài, cùng với c3,c4 của d1 e95.
Sau tháng 6/1979 có đợt quân bổ sung từ bên nước và những anh em bị thương nhẹ trở về, bổ sung cán bộ các cấp, C2 d1 được hoàn thiện về tổ chức và lực lượng, đảm bảo hành lang phía Tây của cao điểm ( đường vận động số 3 ) c1 bảo vệ hành lang phía đông cao điểm, tạo thế vững chắc, khống chế toàn khu vực huyện Choamkhsan và tỉnh Preah Vihear, tạo bàn đạp vững chắc thực hiện các nhiệm vụ chiến lược của MT 579.
Võ Văn Hà (còn nữa)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro