Chương 9: Sự Thật Giấu Kín
Khi màn đêm dần buông xuống, Minh cảm thấy một nỗi bất an đang lớn dần trong lòng. Anh vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng Mai, dù cô ta có vẻ là người vô tội. Trong chiến tranh, mọi thứ có thể thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc, và đôi khi, chính sự giúp đỡ từ những người lạ cũng có thể là một cái bẫy.
Anh liếc nhìn Mai, người vẫn ngồi im lặng, ánh mắt mờ mịt, đôi tay lạnh ngắt ôm lấy đầu gối. Dù không nói gì, nhưng Minh có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trong từng cử động của cô. Lan ngồi bên cạnh, đôi mắt vẫn dõi theo những cử động của Mai, cảnh giác, nhưng không có sự lo lắng rõ ràng như Minh. Cô gái này đã quen với chiến tranh, quen với những gì không thể đoán trước.
"Chúng ta cần nghỉ ngơi một chút," Minh nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng thực sự, anh đang cảm thấy rất căng thẳng.
Lan gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn dán chặt vào người phụ nữ. "Tôi không biết cô ta... Cô ta không giống như những người vô tội."
Minh hít một hơi dài. "Tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng trong tình huống này, chúng ta không thể bỏ rơi cô ta. Cô ta có thể biết gì đó, có thể giúp chúng ta..."
Mai chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Minh đầy nghi ngờ. "Các anh đang nghĩ gì về tôi?"
Minh nhìn cô, không vội đáp, chỉ im lặng quan sát.
Mai tiếp tục, giọng lạc đi: "Tôi không phải là kẻ xấu. Tôi chỉ là một giáo viên... Tôi không biết gì về quân địch. Tôi không có vũ khí, chỉ có đôi tay này và những gì tôi có thể làm để sống sót."
Minh im lặng, rồi cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi không biết cô có thật sự là ai. Nhưng nếu cô muốn sống sót, cô cần giúp đỡ chúng tôi. Đây là một khu vực chiến tranh, và nếu cô thực sự không muốn liên quan đến địch, thì chúng ta phải cùng nhau đi tiếp."
Mai cúi đầu, dường như suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cô lên tiếng, giọng khẽ khàng: "Các anh có biết không... tôi là một phần trong một kế hoạch của quân địch."
Minh giật mình, khẩu súng trong tay anh siết chặt hơn. "Cô vừa nói gì?"
Mai run rẩy, đôi mắt cô lấm lét nhìn về phía Minh. "Tôi... tôi là người đã giúp chúng xâm nhập vào khu vực này. Nhưng tôi không biết họ sẽ làm gì với tôi sau đó. Tôi... tôi không thể kiểm soát được tình hình. Tôi chỉ là một giáo viên, không phải một gián điệp."
Minh không nói gì, chỉ nhìn cô gái trước mặt. Những lời cô ta nói thật khó để tin. Một giáo viên lại có thể dính líu đến quân địch, giúp họ xâm nhập vào các khu vực dân cư? Nhưng nếu đây là sự thật, thì cuộc sống của Minh và Lan sẽ bị đe dọa nghiêm trọng.
Lan đứng dậy, tiến lại gần Mai. "Cô định làm gì bây giờ? Cô nghĩ chúng tôi sẽ giúp cô sao?"
Mai cắn chặt môi, đôi mắt đầy nước. "Tôi không muốn cái kết này. Tôi... tôi muốn chuộc lại lỗi lầm."
Minh nhìn Lan, rồi lại nhìn Mai. Anh không thể bỏ đi mà không biết thêm thông tin gì. Nhưng dù sao, việc tin tưởng Mai lúc này cũng không phải là một lựa chọn dễ dàng.
"Chúng ta sẽ tiếp tục đi. Cô có thể đi cùng, nhưng tôi sẽ không để cô làm hại chúng tôi. Cô hiểu chứ?" Minh nói với giọng lạnh lùng, quyết đoán.
Mai gật đầu vội vàng. "Tôi hiểu. Cảm ơn các anh."
Cả ba tiếp tục lên đường. Trong lúc đi, Minh không ngừng suy nghĩ về những gì Mai vừa tiết lộ. Cô ta có thể đã nói dối, hoặc cũng có thể là thật. Nhưng một điều Minh biết chắc chắn là, dù thế nào đi nữa, họ không thể dừng lại. Quá nhiều thứ đang bị đe dọa, quá nhiều nguy hiểm đang chờ đón phía trước.
Lan đi bên cạnh Minh, khẽ hỏi: "Anh nghĩ cô ta thật sự có thể giúp chúng ta?"
Minh không trả lời ngay, chỉ khẽ lắc đầu. "Không ai có thể chắc chắn. Nhưng lúc này, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác."
Cả ba tiếp tục di chuyển trong đêm tối, không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng bước chân vang vọng trong rừng, hòa cùng tiếng gió thổi, như những lời thì thầm của số phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro