Chương 8: Những Lời Thú Tội
Minh và Lan tiếp tục di chuyển qua rừng, bóng dáng của người phụ nữ đi theo họ, đôi chân bước loạng choạng vì mệt mỏi và lạnh. Không ai nói gì trong suốt quãng đường dài, không gian im ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân và những giọt mưa lách tách rơi trên những tán lá. Mặc dù cơn mưa đã dừng lại, không khí vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo.
Minh không dám lơ là, anh vẫn giữ chặt khẩu súng, thỉnh thoảng quay lại quan sát người phụ nữ. Cô ta đã có vẻ đỡ hơn một chút, nhưng vẫn giữ vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt lấm lét như muốn tìm một lối thoát. Minh không thể chắc chắn rằng cô ta có thể tin tưởng được, nhưng dù sao, hiện tại, cô là người duy nhất họ có thể dựa vào trong tình huống này.
Lan bước đi bên cạnh Minh, cô không nói gì, chỉ quan sát. Trong bóng tối, cô thấy Minh có vẻ căng thẳng hơn mọi khi. Lan khẽ mở miệng: "Anh nghĩ cô ta có thật sự là thường dân không?"
Minh không trả lời ngay. Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi thấp giọng: "Không biết. Nhưng trong lúc này, chúng ta cần sự trợ giúp."
Lan nhìn người phụ nữ một lúc rồi thở dài. "Cô ta không giống người lạ lắm. Nhưng rõ ràng có gì đó không ổn."
Minh gật đầu. "Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng chúng ta không thể bỏ cô ta lại giữa rừng được."
Cả ba người tiếp tục đi trong im lặng, cho đến khi họ đến một khu đất rộng, nơi có vài tảng đá lớn có thể làm nơi nghỉ chân. Minh ra hiệu cho người phụ nữ dừng lại.
"Ở đây tạm nghỉ một chút," Minh nói, rồi quay sang Lan. "Cô tìm nước sạch, tôi canh gác."
Lan gật đầu và rời đi trong bóng tối. Minh ngồi xuống, khẩu súng vẫn không rời khỏi tay. Anh nhìn người phụ nữ, mắt vẫn không rời khỏi cô ta.
Sau một lúc, cô gái cuối cùng cũng lên tiếng, giọng yếu ớt: "Tôi tên Mai... Cảm ơn các anh đã cứu tôi."
Minh không trả lời ngay, anh chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng. Mai bối rối, tiếp tục: "Tôi không phải là kẻ xấu. Tôi... tôi chỉ muốn tìm cách sống sót."
Minh hạ thấp khẩu súng xuống một chút, nhưng vẫn cảnh giác: "Tại sao cô lại ở đây, giữa khu vực nguy hiểm này?"
Mai cúi đầu, dường như cô ta đang cố gắng tìm lời để giải thích. "Tôi là một cô giáo... Chúng tôi bị tấn công khi đang sơ tán. Tôi bị lạc mất đoàn. Sau đó tôi... tôi không biết phải đi đâu."
Minh im lặng lắng nghe. Câu chuyện của Mai nghe có vẻ hợp lý, nhưng Minh biết, trong chiến tranh, sự thật và dối trá đôi khi khó mà phân biệt rõ ràng. Anh nhìn cô, rồi khẽ hỏi: "Cô có biết gì về quân địch không? Chúng ta đang trong khu vực của họ."
Mai cúi mặt, nước mắt bắt đầu lưng tròng. "Tôi không biết gì cả. Tôi chỉ muốn sống sót, tìm được nơi an toàn."
Minh thở dài, không nói gì thêm. Anh nhìn về phía xa, nơi bóng dáng của Lan đang lẩn khuất giữa những tán cây. Anh không biết liệu mình có thể tin tưởng cô gái này không, nhưng lúc này, cô ta dường như là một phần của cuộc sống còn lại trong thế giới mà họ đang sống.
Một lúc sau, Lan quay lại, cầm theo một bình nước nhỏ. Cô đưa cho Minh một ngụm, rồi nhìn Mai. "Cô có ổn không?"
Mai khẽ gật đầu, nhưng không dám nói gì thêm. Lan quan sát kỹ cô gái một lát rồi hỏi: "Cô ấy là ai vậy?"
Minh trả lời ngắn gọn: "Một người lạ. Cô ấy nói là một thường dân."
Lan không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi ngồi xuống bên Minh. Cả ba ngồi im lặng dưới bóng đêm, không ai nói gì, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng và tiếng nước chảy từ đâu đó xa xa.
Dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn lửa nhỏ mà Minh vất vả nhóm lên, những bóng dáng mờ ảo như bị đè nặng bởi bóng tối. Họ không nói nhiều, nhưng mỗi người đều cảm nhận được sự căng thẳng và sự lo lắng đang đè nặng trong không gian này.
Trong những giây phút như vậy, Minh nhận ra rằng, dù họ có đi qua bao nhiêu trận chiến, bao nhiêu cơn bão táp, thì vẫn còn một thứ luôn ám ảnh họ: Sự cô đơn. Và đó là điều mà chiến tranh không thể làm dịu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro