Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Hồi Ức Trở Lại

Ngày tháng dần trôi, cuộc sống ở làng dường như đã ổn định trở lại. Mai và Lan cùng nhau tạo dựng một cuộc sống mới, với những công việc hàng ngày giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Họ không còn phải đối mặt với chiến tranh, nhưng mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, hình ảnh Minh lại hiện lên trong tâm trí họ. Cái chết của anh vẫn như một vết thương không bao giờ lành, nhưng cũng chính là nguồn động lực để họ sống, để tiếp tục chiến đấu với chính mình.

Một buổi sáng mùa xuân, khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi qua các tán lá, Mai và Lan đứng trên đồi nhìn về phía xa. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của đất và cây cỏ mới. Lan quay sang nhìn Mai, ánh mắt cô lấp lánh một niềm hy vọng mới.

"Mai, em nghĩ chúng ta sẽ ở đây mãi sao?" Lan hỏi, giọng cô như có chút e ngại.

Mai nhìn về phía xa, nơi những đám mây trôi bồng bềnh. "Không ai biết trước được điều gì. Nhưng ít nhất bây giờ, ở đây, chúng ta có thể cảm thấy bình yên. Đây là một khởi đầu mới."

Lan lặng lẽ gật đầu, nhưng trong sâu thẳm, cô cảm nhận một nỗi lo lắng vẫn không thể xua đi. Cuộc sống ở làng này có thể tạm yên bình, nhưng liệu chiến tranh có thể trở lại? Liệu họ có thể mãi sống trong sự bình yên này mà không lo lắng về tương lai?

"Mai, chúng ta sẽ không quên Minh, đúng không?" Lan hỏi, đôi mắt cô ánh lên một sự kiên định.

Mai khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt ấy cũng có nỗi buồn vĩnh viễn. "Không bao giờ. Minh đã trao cho chúng ta cơ hội sống sót. Chúng ta sẽ sống vì anh ấy, và sẽ làm những điều tốt đẹp để không làm anh thất vọng."

Bất chợt, một làn gió mạnh thổi qua, khiến tóc của Mai và Lan bay loạn xạ. Trong giây phút đó, họ cảm nhận được sự hiện diện của Minh, như thể anh vẫn ở đâu đó, vẫn dõi theo họ.

"Anh ấy luôn bảo vệ chúng ta," Lan thì thầm, "dù là ở đâu, anh ấy vẫn bên cạnh chúng ta."

Mai không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phía mặt trời đang dần lên cao. Dù không thể thay đổi quá khứ, nhưng ít nhất bây giờ, họ đã có thể tìm thấy một phần bình yên. Và Minh, dù đã ra đi, sẽ mãi là ngọn lửa trong trái tim họ, dẫn đường cho họ trong những ngày tiếp theo.

---

Những ngày sau đó, Mai và Lan tiếp tục sinh sống trong ngôi làng nhỏ, làm việc và giúp đỡ mọi người. Thế nhưng, sự bình yên ấy không kéo dài mãi mãi. Một buổi sáng, khi cả hai đang thu hoạch rau trong vườn, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện tại cổng làng. Anh ta mặc một bộ quân phục cũ, ánh mắt sắc bén và đầy lo âu.

"Xin lỗi, tôi có thể gặp trưởng làng được không?" người đàn ông hỏi với giọng trầm.

Mai và Lan nhìn nhau. Người đàn ông này không giống những người dân trong làng. Có điều gì đó rất khác lạ. Mai tiến lại gần và hỏi: "Ông tìm trưởng làng làm gì?"

Người đàn ông nhìn Mai với ánh mắt nghiêm nghị. "Tôi đến để cảnh báo. Chiến tranh không kết thúc. Chúng ta phải chuẩn bị."

Lời nói của người đàn ông làm lòng Mai và Lan thắt lại. Mặc dù họ đã sống trong sự bình yên này suốt một thời gian, nhưng giờ đây, họ nhận ra rằng, có lẽ sự bình yên đó chỉ là tạm thời. Chiến tranh, dù có thể đã tạm lắng, nhưng vẫn còn đe dọa phía trước.

"Chiến tranh?" Lan thốt lên, "Chúng ta tưởng rằng nó đã kết thúc rồi."

Người đàn ông gật đầu. "Không, nó vẫn còn đó, và nó đang đến gần. Các cô phải chuẩn bị."

---

Buổi tối hôm đó, trong ánh lửa bập bùng của ngọn đuốc, Mai và Lan ngồi cạnh nhau, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Thông điệp của người đàn ông lạ làm lòng họ nặng trĩu. Họ không thể sống mãi trong sự bình yên giả tạo này. Một lần nữa, họ phải đối mặt với sự thật, rằng chiến tranh vẫn chưa thực sự kết thúc.

"Chúng ta không thể lại trốn tránh," Mai nói, giọng cô kiên quyết. "Nếu chiến tranh trở lại, chúng ta sẽ phải đối diện, nhưng chúng ta sẽ không làm như trước nữa. Chúng ta không thể để Minh phải hy sinh vô nghĩa."

Lan nhìn Mai, trong mắt cô là sự quyết tâm. "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Mai mím môi, rồi thở dài. "Chúng ta phải tìm ra cách để bảo vệ mình và những người xung quanh. Đã đến lúc phải đối diện với sự thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro