Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Giờ Phút Quyết Định

Im lặng bao trùm lấy hang đá. Mọi thứ xung quanh tối om, chỉ có âm thanh của những hơi thở gấp gáp vang lên trong không gian chật hẹp. Minh ngồi tĩnh lặng, mắt không ngừng dõi theo từng cử động của quân địch phía ngoài. Anh không thể nhìn thấy họ, nhưng anh cảm nhận rõ ràng rằng từng giây phút trôi qua là một cuộc đấu tranh giữa sự sống và cái chết.

Mai và Lan ngồi bên cạnh, không ai nói gì. Mỗi người đều tự tìm cho mình một lý do để tiếp tục kiên cường trong sự im lặng nặng nề ấy. Từng tiếng động nhỏ ngoài kia như làm họ càng thêm căng thẳng, mọi giác quan đều bị kéo căng đến mức tối đa.

Minh nhìn qua khuôn mặt của hai người bạn, rồi tự nhủ, chỉ cần vượt qua đợt này, họ có thể tìm được đường thoát. Nhưng anh biết rõ, sự sống không thể dễ dàng được đảm bảo.

"Chắc chắn họ không phát hiện ra chúng ta chứ?" Mai hỏi, giọng khẽ nhưng đầy sự lo lắng.

Minh không trả lời ngay, anh chỉ ngẩng đầu, lắng nghe những tiếng động từ ngoài hang. Một hồi lâu sau, anh mới thở dài, quay lại nhìn cô: "Không. Chắc chắn là chưa. Nhưng chúng ta phải chờ đợi. Một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể kết thúc tất cả."

Cả ba người lại im lặng, từng phút trôi qua dài như vô tận. Nhưng chính trong sự im lặng ấy, Minh đã cảm nhận được một điều gì đó đang thay đổi. Anh không thể ngừng lo lắng về tình hình hiện tại. Sự căng thẳng trong hang đá khiến đầu óc anh rối bời. Mọi quyết định lúc này đều quan trọng, có thể là sống, có thể là chết.

"Minh," Lan lên tiếng, giọng cô nhẹ nhưng đầy sự kiên định. "Chúng ta không thể cứ tiếp tục trốn mãi như thế này. Nếu cứ đợi mãi, chúng ta sẽ mất đi cơ hội cuối cùng."

Minh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đầy sự lo lắng. Anh biết Lan nói đúng, nhưng đồng thời, anh cũng biết rằng một sai lầm lúc này có thể khiến mọi nỗ lực của họ đổ xuống sông xuống biển. "Chúng ta không thể hành động vội vàng. Nếu ra ngoài bây giờ, chúng ta sẽ bị phát hiện."

"Vậy ta làm gì?" Mai hỏi, nắm chặt tay lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi Minh.

Minh suy nghĩ một lúc, rồi đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài miệng hang. "Chúng ta không thể chỉ ngồi đây mãi. Tôi sẽ ra ngoài một chút, xem tình hình."

Lan vội kéo anh lại, ánh mắt đầy sự lo lắng. "Minh, không thể! Anh không biết tình hình thế nào đâu."

Minh nhìn cô, ánh mắt kiên quyết: "Cả ba chúng ta không thể tiếp tục trốn mãi. Để tôi đi, các cô ở lại đây, nếu tôi không quay lại trong vòng 10 phút, các cô sẽ phải tìm đường rút lui."

Nhưng Mai không đồng ý, cô nhanh chóng đứng dậy, lấy tay nắm lấy vai Minh, nhìn anh với ánh mắt thách thức. "Cậu không đi một mình. Nếu chúng ta đi chung, chúng ta sẽ có cơ hội sống sót cao hơn."

Minh nhìn cô, rồi gật đầu. Anh không thể để cô đi một mình trong tình huống này. Họ đều biết, chỉ có đoàn kết mới có thể giúp họ vượt qua.

"Vậy chúng ta đi cùng nhau. Nhưng phải nhanh chóng." Minh khẽ nói, rồi quay lại nhìn Lan. "Cô có sẵn sàng không?"

Lan nhìn Minh, đôi mắt đầy lo lắng nhưng cũng không thiếu sự kiên quyết. "Sẵn sàng."

Như vậy, ba người bắt đầu bước ra khỏi hang, lần này họ không còn lựa chọn nào khác ngoài đối mặt với quân địch. Minh đi đầu, khẩu súng trong tay đã sẵn sàng. Mai và Lan theo sau, ánh mắt không rời khỏi Minh, cùng chia sẻ sự căng thẳng không thể tả trong lòng.

Càng đi xa, những âm thanh của quân địch càng gần hơn. Mỗi bước đi của họ là một cuộc đối đầu với tử thần. Minh nhanh chóng tìm một chỗ ẩn nấp, mắt anh dõi theo từng bóng người từ xa, không dám lơ là.

Đột nhiên, một tiếng động vang lên. Một bóng người lướt qua gần đó.

"Đứng lại!" Tiếng quát vang lên, ngay sau đó, súng bắt đầu nổ.

Minh không kịp nghĩ ngợi, vội kéo Mai và Lan ra sau một tảng đá lớn. Quân địch bắt đầu đuổi theo, và họ biết rằng không còn thời gian. Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi đây: đánh trả!

Minh quay lại nhìn Mai và Lan, ra hiệu cho họ chuẩn bị. "Lên, theo tôi, nhanh!"

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ba người lao ra khỏi nơi ẩn nấp, đánh trả quân địch với tất cả sức lực còn lại. Những viên đạn bay qua, những tiếng súng vang vọng khắp không gian rừng núi, nhưng Minh vẫn không dừng lại. Anh đã chuẩn bị mọi thứ cho cuộc đối đầu này, và anh không thể thất bại.

Chỉ có chiến đấu, chỉ có thể tiến lên mới có thể mang lại hy vọng sống sót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro