Chương 12: Lưỡi Dao Hai Lưỡi
Ánh sáng mờ nhạt từ mặt trăng xuyên qua những tán cây tạo thành những vệt sáng le lói trên mặt đất. Cả ba người tiếp tục đi trong im lặng, mỗi người chìm đắm trong những suy nghĩ riêng, như thể không ai muốn phá vỡ sự yên lặng đầy căng thẳng này. Minh vẫn dẫn đầu, mắt quan sát từng cử động nhỏ nhất xung quanh. Lan đi phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Mai, đôi môi mím chặt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mai đi sau cùng, thân hình gầy guộc, cước bộ mệt mỏi, nhưng cô không dám nói ra lời. Sự im lặng giữa họ như lưỡi dao hai lưỡi, vừa sắc bén lại vừa đầy nguy hiểm. Dù là sự tĩnh lặng, nhưng Minh biết rõ, nó đang ẩn chứa bao nhiêu cảm xúc phức tạp, những nghi ngờ và sự căng thẳng.
Đi thêm một đoạn, Minh dừng lại đột ngột, ra hiệu cho hai người còn lại im lặng. Anh nghe thấy tiếng động lạ phía trước. Một cành cây gãy, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng không thể nào là vô tình. Minh nhắm mắt, cố gắng xác định nguồn gốc âm thanh, nhưng chẳng thể đoán được.
"Lan, em ở lại đây, tôi sẽ đi kiểm tra," Minh ra lệnh, nhưng giọng anh không hề chắc chắn.
Lan gật đầu, kéo Mai đứng lại bên cạnh. Cả ba người nín thở, lắng nghe mọi âm thanh trong rừng. Minh tiến lên phía trước, khẩu súng trong tay đã được chuẩn bị sẵn sàng. Anh đi nhẹ nhàng, từng bước một, như một con báo săn mồi.
Sau vài phút, Minh quay lại, mặt anh vẫn không thay đổi biểu cảm. "Không có gì, chỉ là động vật hoang dã."
Lan và Mai thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự căng thẳng vẫn không thể biến mất. Minh nhìn Mai, đôi mắt anh sắc bén hơn bao giờ hết: "Cô vẫn chưa nói rõ cho chúng tôi biết những gì đang xảy ra. Cô muốn chuộc tội thì phải chứng minh cho chúng tôi thấy cô đáng tin."
Mai ngước lên nhìn Minh, đôi mắt vẫn đầy lo lắng. "Tôi... tôi sẽ làm tất cả, nhưng các anh phải hiểu rằng không phải mọi thứ có thể rõ ràng ngay lập tức. Tôi cần thời gian."
Minh không đáp lại ngay, chỉ gật đầu và quay đi tiếp tục. Lan đi theo anh, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Mai, lòng vẫn nặng trĩu nghi ngờ. Cô không thể nào dễ dàng tin tưởng người lạ, đặc biệt là khi mà tình hình xung quanh quá mơ hồ.
Họ tiếp tục di chuyển trong bóng tối, cố gắng giữ im lặng. Nhưng trong lòng mỗi người đều có những nỗi lo riêng. Minh cảm nhận được rằng, cuộc chiến không chỉ đơn giản là chiến đấu với kẻ thù, mà còn là cuộc chiến với chính những người đồng hành của mình. Những quyết định họ đưa ra bây giờ sẽ quyết định số phận của tất cả.
Một lúc sau, Mai nhẹ nhàng cất tiếng: "Các anh có bao giờ nghĩ đến việc nếu chúng ta không chạy trốn mà đối mặt với quân địch thì sao? Họ có thể tìm ra chúng ta bất cứ lúc nào, nhưng nếu chúng ta phản kháng, có thể họ sẽ phải chùn bước."
Minh dừng lại, quay lại nhìn Mai. "Cô đang nói gì? Cô muốn chúng ta đấu với họ à?"
Mai nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm. "Không phải đấu, mà là chiến lược. Đôi khi, một hành động bất ngờ có thể làm thay đổi cuộc chơi. Nếu chúng ta làm đúng, có thể họ sẽ không còn coi chúng ta là mối nguy hiểm."
Lan tỏ vẻ không đồng tình, nhưng Minh lại thấy có gì đó đúng trong những gì Mai vừa nói. Anh không muốn mạo hiểm, nhưng nếu cứ tiếp tục chạy trốn mãi, liệu có thể trốn tránh được mãi không?
"Chúng ta không có nhiều thời gian," Minh cuối cùng lên tiếng. "Cũng không có nhiều lựa chọn. Nếu cô có cách gì, hãy nói đi."
Mai gật đầu, đôi mắt cô sáng lên như vừa tìm được hy vọng. "Có một căn cứ quân địch gần đây, tôi biết nơi đó. Nếu chúng ta có thể vào đó, chúng ta sẽ có cơ hội tiếp cận thông tin quan trọng. Có thể sẽ tìm ra được những gì họ đang lên kế hoạch."
Minh suy nghĩ một lúc, rồi nhìn vào mắt Mai. "Chúng ta sẽ đi, nhưng nếu cô làm bất cứ điều gì khiến chúng tôi gặp nguy hiểm, cô sẽ phải trả giá."
Mai không nói gì, chỉ gật đầu. Cả ba tiếp tục lên đường, lòng đầy những nghi ngờ và lo lắng. Nhưng đây là con đường duy nhất mà họ có thể đi. Và trong chiến tranh, đôi khi chỉ cần một quyết định đúng có thể thay đổi mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro