Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

trở về

"Thật nhanh a! Mới đây ta về rồi .... Trùng Khánh wo ai ni " - cậu con trai đứng huyên thuyên riết

Trong sân bay của Thành Phố Trùng Khánh - Bắc Kinh . Có hai người con trai . Cả hai như đang làm tâm điểm chú ý của mọi người . Không ai khác chính là Vương Tuấn Khải và Lưu Chí Hoành . Vương Tuấn Khải hôm nay anh mặc một cái áo thun trắng , quần đen rắng , đội nón ngược , bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác màu đen . Vai đeo balô , tay cầm vali . Mọi người ai cũng hét toán lên , nhiều cô gái còn lại muốn bắt chuyện nữa chứ . Nhưng bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của anh . Còn Lưu Chí Hoành , hôm nay cậu mặc cái áo phong trắng đơn giản , quần jean rách , bên tai đeo taiphon , vai mang balô , tay cầm vali . Cậu thật sự khiến mọi người sáp lại gần . Một người lạnh lùng vô đối , một người dễ thương cực kì . Cả hai bước ra bắt taxi về nhà .

Cạch

"Wow~ Tiểu Khải nhà cậu đây sao ?" - Lưu Chí Hoành nhảy nhót

"Cậu đừng gọi tôi bằng Tiểu Khải được không?" - Tuấn Khải nhăn mặt

"Gì ? À mà bạn gái cậu đâu?" - Chí Hoành hỏi

"Không biết " - anh trả lời

"Lên đây tôi chỉ phòng cậu cho" - anh nói

"Ok " - cả hai lên phòng

8.00PM

Cả hai đang ngồi trên sofa . Thì bên ngoài truyền tới tiếng nói

"Tiểu Nguyên à! Sáng cậu đãn trí đến nỗi ra ngoài mà quên tắc đèn luôn á?" - nó trách

" Không ! Sáng tớ đã kiểm tra rồi mà" - Nguyên nói

Cạch

Cả ba bước vào . Nhìn một vòng ngưng lại ngay ghế sofa .

"...... " - cả ba đơ luôn

"Tiểu Khải ai thế? Bạn gái cậu à? Nhưng còn hai người đó là ai?" - Chí hoành hỏi

" Một người là Thiên Tie một người là Vương Nguyên " - anh trầm tĩnh nói

"Á.... cậu dễ thương quá đi... nhưng lại không bằng Lưu Chí Hoành tôi" - Chí Hoành vừa khen Vương Nguyên lại quay sang tự luyến

"Cậu đang nói cái quái quỷ gì vậy? Mà cậu là ai ? " - Nguyên Nguyên nghênh mặt

" Xin tự giới thiệu tôi là Lưu Chí Hoành bạn thân của Vương Tuấn Khải " - Lưu Chí Hoành nói

"What????" - Vương Nguyên chỉ cần chút nữa là cái hàm răng rớt luôn rồi

"Anh .... anh về rồi?" - nó lúc này mới lên tiếng

"Ngoan.... anh hứa thì anh sẽ giữ lời

Sau lời anh nói là nó chạy lại ôm chặt anh . Cả ba bóng đèn kia biết thân phận nên cũng lên phòng. Nó nằm trong lòng anh nức nở ..... anh nhìn nó vừa vui , vừa đau

"Sao thế? Tại sao lại khóc?" - anh nhăn mày

"Anh... hức.... hức... tại sao không nói em... hức... hức " - nó khóc nức lên

"Ngoan... thì anh đã về rồi mà ?" - anh nhìn nó

"Em.... " - nó nói không ra lời

"Chúng ta đi ngủ .... anh mệt rồi" - anh vút nhẹ tóc nó

"Chỉ mới 8 giờ thôi mà?" - nó ngước mắt lên nhìn anh

"Nhưng anh mệt" - anh nói

"Dạ..ta đi ngủ" - đền đáp anh là nghe được " Dạ " và "Anh" thế đã đủ rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro