Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Cánh bướm trong lọ thủy tinh


— Ngày đó —

Tôi gặp Khải Lâm lần đầu vào một chiều mùa hạ.
Không ấn tượng, không drama, không gì đặc biệt.
Chỉ là cậu ngồi trong lớp, đầu cúi thấp, vẽ gì đó bằng bút chì.

Tôi đi ngang, tò mò liếc nhìn.
Là một đôi mắt. Không có khuôn mặt, không có mũi, không có miệng – chỉ là hai con mắt đầy ám ảnh.
Một bên như đang khóc. Bên kia thì cười.

"Cậu vẽ ai vậy?"
"Chưa biết. Nhưng nó đang nhìn tôi rất lâu rồi."

Câu trả lời khiến tôi rùng mình – nhưng cũng là lúc tôi bắt đầu muốn biết thêm.

— Bây giờ —

Cửa sổ phòng tôi bị dán kín bằng giấy đen.
Mọi thứ bên ngoài biến mất – cả ánh sáng, cả tiếng động.
Khải Lâm nói đó là cách để "thế giới không làm bẩn tâm trí em."

Tôi không biết đã là ngày thứ bao nhiêu. Không còn lịch. Không còn đồng hồ.
Chỉ có cậu và tôi.

"Hôm nay em ngoan không?"
"...Có."
"Có nghĩ đến ai khác ngoài anh không?"
"...Không."
"Tốt."

Cậu hôn lên trán tôi như thể tôi là đứa trẻ ngoan nhất thế giới.
Tôi rùng mình. Không phải vì ghê sợ. Mà vì... tôi thấy ấm áp.

Cái thứ tình cảm bị bóp méo này – nó làm tôi thấy an toàn.

— Ngày đó —

Tôi bắt đầu nói chuyện với cậu nhiều hơn.
Khải Lâm ít cười, nhưng luôn trả lời.
Cậu hay kể những điều lạ lùng: về giấc mơ lặp lại, về cảm giác bị theo dõi, về một "giọng nói" trong đầu.

"Cậu không sợ sao?"
"Không. Nó là bạn tôi."
"Bạn?"
"Nó nói tôi khác với người thường. Và một ngày nào đó, tôi sẽ là... thứ gì đó lớn hơn con người."

Tôi lẽ ra nên sợ. Nhưng tôi lại tò mò.
Tôi bắt đầu nghe nhiều hơn. Ghi nhớ nhiều hơn.
Tôi trở thành nhân chứng cho những điều không ai tin là thật.

— Bây giờ —

Tôi không còn viết nhật ký bằng chữ.
Khải Lâm không cho. Cậu nói chữ viết có thể bị người khác đọc.
Cậu đưa tôi một chiếc máy ghi âm mini và dạy tôi nói chuyện với chính mình.

"Mỗi ngày một lần.
Kể cho bản thân em nghe hôm nay em đã yêu anh như thế nào."

Tôi đã từ chối lúc đầu.
Nhưng dần dần... tôi thấy cần phải làm.
Vì nếu tôi không nói, giọng nói trong đầu tôi sẽ thì thầm:

"Em đang quên anh đấy.
Và nếu em quên...
Anh sẽ phải khắc tên anh lên xương em."

— Ngày đó —

Một lần, tôi hỏi:

"Cậu có tin vào tình yêu không?"
"Có. Nhưng chỉ nếu nó không thể mất đi."
"Như kiểu 'mãi mãi bên nhau'?"
"Không. Mãi mãi là không đủ.
Tôi muốn yêu đến mức... nếu tôi chết, người kia cũng không thể sống tiếp."

Tôi đã cười.

Giờ thì tôi không còn cười nữa.

🖤 Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro