
81-90
81
Đương nhiên đám người Tiêu gia có biết Hạ Yên, chuyện này mới chỉ xảy ra cách đây không lâu, huyên náo rất lớn, Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ thì biết rất rõ, Tiêu Hải và Quý Cần cũng có nghe qua.
Vì thế bốn người đều gật đầu.
Lê Cẩn ung dung hỏi tiếp: "Các người có biết tại sao Hạ Yên bị chụp những bức ảnh đó không? Biết tại sao Nhuận Hoa bị tôi thu mua không? Biết tại sao cha Hạ Yên phải đi tù không?"
Tuy rằng Tiêu Hải và Quý Cần không hiểu lắm, nhưng từ trong ngữ khí của Lê Cẩn là có thể nghe ra, chuyện của Hạ Yên có vẻ có mối liên hệ nào đó với Lê Cẩn.
Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ cũng có biết hai chuyện sau rất có thể có liên quan đến Lê Cẩn, trên mạng có rất nhiều người đều nói vậy, đó là vì Hạ Yên ăn nói lung tung không chịu suy nghĩ vu oan giá họa cho Châu Dĩ Tuyền chọc giận Lê Cẩn, cho nên mới gặp phải tai họa đó, bị Lê Cẩn trả thù.
Nhưng chuyện phía trước chẳng phải là tự Hạ Yên làm ra sao, không lẽ...
Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ sợ hãi nhìn Lê Cẩn.
Lê Cẩn cười mỉm với hai người, nói: "Xem ra hai người đã đoán được. Kỳ thực những lời Hạ Yên nói trên mạng cũng không phải hoàn toàn nói bừa, chỉ là nhầm đối tượng, không phải em gái tôi, mà là chính tôi. Biết tại sao tôi phải chỉnh cô ta như vậy không?"
Tiêu Trí Huy thì còn tạm, chứ Tiêu Mật Kỳ là con gái, giờ đã sợ hãi sắp không chịu nổi, cô hiểu rõ chuyện này sẽ làm tổn hại đến con gái tới mức nào.
"Vì cô ta làm Tiểu Đằng khó chịu, cô ta muốn làm kẻ thứ ba ti tiện, cô ta muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi!" Lê Cẩn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn người. "Bây giờ lại đến lượt các người, các người cũng muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi, đã nghĩ đến hậu quả phải gánh chịu chưa?"
Bốn người Tiêu gia chảy mồ hôi lạnh liên tục, bình thường Tiêu Hải luôn to mồm lớn tiếng thì hiện giờ cũng không dám thở mạnh, rõ ràng ông ta đang khiếp sợ. Tất nhiên ông ta có biết Nhuận Hoa, nhà bọn họ còn thường xuyên đến Nhuận Hoa mua đồ mà, nghe nói khắp cả nước có đến mấy nghìn cửa hàng, thế mà đều bị Lê Cẩn thu mua, mà lý do thì chỉ đơn giản là làm Lê Cẩn và con ông ta không vui?
Người như vậy, Tiêu Hải cảm thấy mình không nên đắc tội thì tốt hơn.
Những người khác thì càng suy sụp, hoàn toàn không dám động đậy, chỉ sợ Lê Cẩn để ý đến mình.
"Ở ngay tại đây, tôi cảnh cáo các người, sau này không được làm phiền Tiểu Đằng nữa, đây là lần cảnh cáo đầu tiên, cũng là lần cảnh cáo cuối cùng! Vì tôi nể mặt Tiểu Đằng nên mới ngồi đây nói chuyện hòa nhã với các người, nếu không sao tôi phải ngồi chung bàn cùng các người? Các người an phận một chút, tôi sẽ không làm gì hết, nếu ____"
"Không đâu không đâu. Lê tổng yên tâm, chũng tôi sẽ không làm gì hết!" Lê Cẩn còn chưa nói xong, Quý Cần đã vội vàng lên tiếng. Bà ta đang sợ muốn chết, bà ta còn có con gái trẻ tuổi, Lê Cẩn lại có quyền thế đến vậy, chỉ cần động tay một chút cũng có thể hủy hoại con gái bà ta, còn cả con trai nữa, Trí Huy vẫn chưa kết hôn mà, bà ta chỉ biết trông cậy vào hai đứa con này để sống tiếp quãng đời còn lại, cho dù không thể đại phú đại quý, chỉ cần không gặp rắc rối là tốt rồi, thực sự không bao giờ dám làm con thiêu thân nữa.
Lê Cẩn rất hài lòng với câu trả lời này, anh nhìn ba người còn lại: "Các người cũng nghĩ vậy chứ?"
Ba người vội gật đầu, chỉ sợ gật chậm một chút là Lê Cẩn nổi giận, lúc này bọn họ mới hiểu được, con người này thật sự không thể trêu chọc vào, giờ cũng chẳng muốn từ chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, dựa vào tòa núi vàng để được ăn ngon nữa, sinh mạng an toàn mới là quan trọng nhất.
Lê Cẩn vẫn tỉnh bơ tiếp tục nói: "Nhưng tôi không biết các người có nói thật không, có điều các người cứ yên tâm, tôi sẽ cho người theo dõi cả bốn người!"
Bốn người liên tục lắc đầu, Tiêu Hải run rẩy nói: "Lê tổng yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không làm gì đâu, không cần cho người theo dõi chúng tôi đâu." Bị theo dõi suốt cả ngày, còn có thể sống yên được không?
"Cho người theo dõi không tốt sao? Không biết chừng vào thời khắc quan trọng còn có thể bảo vệ an toàn cho các người đấy." Lê Cẩn bày ra dáng vẻ tôi muốn tốt cho các người thôi mà.
Bốn người cuống quýt từ chối.
"Trước hết tôi vẫn cho người theo dõi, nếu các người biểu hiện tốt, đương nhiên tôi sẽ rút người về." Nói xong, Lê Cẩn lấy ra một đống tư liệu lúc nào cũng mang theo bên người liên quan đến bốn người trước mặt. "Đây là số tư liệu tôi đã cho người điều tra, tư liệu của bốn người đều có trong đây, trước đây các người đã làm gì Tiểu Đằng tôi đều biết rõ. Tôi không phải người không nói lý, chuyện quá khứ tạm thời cho qua, tôi sẽ không truy cứu. Cho các người xem cái này là muốn nói cho các người biết, bất cứ hành động nhỏ nhặt nào của các người tôi đều có cách điều tra ra, cho nên đừng hành động thiếu suy nghĩ."
"Ngoài ra, vấn đề phí phụng dưỡng, Tiểu Đằng không phải loại người bất hiếu." Lê Cẩn nhìn sang Tiêu Hải. "Nên tôi sẽ cho luật sư Cố liên hệ với ông, căn cứ theo mức lương hàng tháng hiện tại của Tiểu Đằng để cho ông số tiền phụng dưỡng hợp lý nhất, nhiều hơn một đồng cũng sẽ không có, ông thấy có vấn đề gì không?"
Tiêu Hải vội vàng lắc đầu.
"Tốt lắm, xem ra chúng ta đã có tiếng nói chung, cám ơn sự phối hợp của các người, không làm lãng phí thời gian quý báu của tôi." Lê Cẩn nói xong thì đứng dậy rời đi. "Nói một câu cuối cùng, đừng bao giờ đi tìm Tiểu Đằng nữa!"
Bốn người lại bị dọa thêm một trận.
Lê Cẩn mở cửa, nói với luật sư Cố đang đứng chờ bên ngoài: "Ông vào nói với bọn họ đi, tôi đi trước, có vẻ đầu óc bọn họ không được tốt lắm, ông phải nói thẳng ra."
"Lê tổng cứ yên tâm."
Lê Cẩn đi rồi, lúc nói chuyện cùng luật sư Cố, cả bốn người Tiêu gia đều như đang mơ màng vì bọn họ vẫn sợ hãi, vì thế bất luận luật sư Cố nói gì bọn họ cũng chỉ biết gật đầu, Tiêu Hải nhát gan, thậm chí còn không cần phí phụng dưỡng nữa, ông ta sợ cầm tiền rồi sẽ gặp xui xẻo.
Thế nhưng việc đó bị luật sư Cố từ chối, phí phụng dưỡng thì vẫn phải cho, bất kể nhiều hay ít đều phải có cái để bày tỏ, miễn cho sau này bị người ta nói ra nói vào.
Tiêu Mật Kỳ là người phải chịu đả kích lớn nhất, cô không chỉ không thành công, còn bị sỉ nhục tàn nhẫn, ngữ khí nói chuyện của Lê Cẩn đều tràn đầy sự căm ghét và khinh bỉ cô.
Còn Tiêu Trí Huy lại là người hối hận nhất. Lúc trước cậu ta đồng ý để em gái thế thân chính là vì nghĩ em gái ruột luôn đáng tin hơn anh trai cùng cha khác mẹ, ai ngờ lại biến khéo thành vụng, trộm gà không được còn mất nắm gạo, giờ thì hay rồi, cái gì cũng chẳng có. Nếu không có cái chủ ý tồi tệ này, nhất định bọn họ sẽ được tham dự hôn lễ, sau này còn được thơm lây từ Lê gia, chứ đâu có đến nông nỗi này.
Nghĩ đến đây, cậu ta có phần căm giận em gái Tiêu Mật Kỳ của mình, nếu không phải cô mơ mộng hão huyền muốn bay lên cao làm phượng hoàng, thì sao nhà bọn họ lại gặp xui xẻo như thế, phải bỏ qua tòa núi vàng to đùng trước mặt!
Quan hệ giữa hai anh em vốn luôn tốt đẹp, nhưng Tiêu Mật Kỳ không hề biết, vì chuyện này mà anh trai cô bắt đầu ghét cô, tình cảm giữa hai người xuất hiện vết rạn nứt.
Mấy năm sau lúc Tiêu Mật Kỳ lấy chồng, hầu như cô không có bất cứ một món đồ hồi môn nào, căn nhà thì đã được sang tên cho Tiêu Trí Huy, số tiền gửi trong ngân hàng của cả nhà cũng không được bao nhiêu, Tiêu Trí Huy vẫn cảm thấy là do em gái mình cản trở tiền đồ sáng lạn của mình, cho nên rất keo kiệt với cô. Tiêu Hải và Quý Cần cũng không có cách nào khác, trước đây bọn họ yêu thương con trai nên đã nhường căn nhà này cho, bây giờ con trai không thích em gái, bọn họ cũng chả biết làm thế nào được.
Tiêu Hải thì hối hận vô cùng. Sau khi cho con trai căn nhà này, ông ta và Quý Cần ngày nào cũng phải nhìn sắc mặt con trai để mà sống, trước đây ông ta đâu có ngờ tương lai sẽ có một ngày thế này, ông ta vẫn luôn yêu thương đứa con này, nhưng không nghĩ... Ông ta bắt đầu thấy nhớ con trai cả của mình, con trai cả luôn nghe lời ông ta, nếu không phải chính ông ta làm ra chuyện quá đáng như thế, dựa theo tính tình của cậu, nhất định sẽ phụng dưỡng ông ta thật tốt.
Thế nhưng có hối hận đến mấy cũng không còn kịp nữa rồi...
Đương nhiên, đây đều là những chuyện về sau.
...
Khi Lê Cẩn về đến nhà, Tiêu Tử Đằng vẫn đang ngủ. Lê Cẩn ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cậu, những kẻ đáng ghét đã bị anh đuổi đi hết rồi, không bao giờ muốn để cậu phải đau lòng buồn phiền nữa.
...
Đến khi cách hôn lễ còn một tuần, thiếp mời vẫn chưa được phát. Lê Cẩn cố gắng kéo dài thời gian thêm một chút, anh muốn đợi đến lúc tình hình của Tiêu Tử Đằng ổn định hơn mới công bố.
Bên ngoài thì có vô số suy đoán, còn có bài báo bắt đầu liệt kê các nữ minh tinh có điều kiện thích hợp hay các tiểu thư nhà giàu trong xã hội thượng lưu, lại còn so sánh họ với những nữ minh tinh trước đây từng có scandal với Lê Cẩn như Bạch Hủy chẳng hạn.
Các phỏng đoán ở trong tập đoàn Lê Thị thì càng kinh khủng hơn, rất nhiều nhân viên đều sợ hãi cực độ, chỉ sợ cuối cùng tin tức được công bố, nhân vật nữ chính vẫn là Hạ Yên. Cầu xin ông trời đấy, ai cũng được, tuyệt đối không thể là Hạ Yên, nếu không Lê Thị của họ có bao nhiêu thể diện cũng không đủ để mất.
Chỉ cần không phải Hạ Yên, dù là bất cứ ai chúng tôi cũng chấp nhận!
Mà đến cả Từ Ti Ti cũng nghĩ vậy, cô biết mình không có hy vọng, tuy rằng trong lòng thấy không cam tâm, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cho tới giờ Lê Cẩn và cô không hề có điều gì mờ ám, còn có gì để tranh thủ đây.
Tóm lại, không phải Hạ Yên là tốt rồi, thất bại bởi loại phụ nữ vô liêm sỉ đó, cô thực sự không muốn sống nữa!
Toàn bộ công ty đều đoàn kết nhất trí trên dưới một lòng như thế đúng là cực kỳ hiếm có, Kiều Lạc thấy sung sướng quá đi. Anh là người biết rõ nội tình nhất, nhìn dáng vẻ gào thét nôn nóng của mọi người đã cảm thấy thật hài hước, bây giờ bọn họ đều nghĩ không phải Hạ Yên là tốt rồi, thế nhưng khi biết được chân tướng...
Kiều Lạc chỉ nghĩ thôi cũng thấy quá thú vị, đúng là cuộc sống lúc nào cũng đặc sắc mà ~
Hai ngày sau, cuối cùng Lê Cẩn cũng cho người phát thiếp mời, bạn bè thân thích thì khỏi cần nói, những ai trên thương trường chỉ cần có chút ít giao tình cũng đều mời hết.
Họ hàng của Tiêu gia cũng được mời, đương nhiên, tất cả đều đã trưng cầu ý kiến Tiêu Tử Đằng, lúc phát thiếp mời cũng đã nói rõ ràng với những người họ hàng đó rồi. Còn về cả nhà Tiêu Hải, tất nhiên là không có phần, Lê Cẩn đã cự tuyệt qua lại với bọn họ.
'Đoàng!' Một cân bom hạng nặng cuốn sạch tất cả mọi người.
Trên mạng như muốn nổ tung luôn, tổng tài của tập đoàn Lê Thị kết hôn với một người đàn ông! Hơn nữa nghe nói còn là người rất bình thường! Rất nhiều người đều tưởng mình nằm mơ, đây thực sự không phải một trò đùa chứ? Một Lê Cẩn mà xưa nay luôn có scandal với nữ minh tinh mà lại kết hôn với một người đàn ông, ông trời của tôi ơi!
Bao nhiêu phụ nữ đều phải bi thương đau xót, thảo nào các cô mãi mà không tìm được đối tượng tốt, đàn ông tốt khắp thiên hạ này không phải đã có vợ thì chính là gay, có còn thiên lý nữa không!
So sánh với bên ngoài, bên trong tập đoàn Lê Thị càng hỗn loạn hơn, có không ít nhân viên cấp cao đều nhận được thiếp mời, cả những đồng nghiệp trước đây của Tiêu Tử Đằng cũng có luôn.
Tất cả mọi người đều có chung một cảm giác đó là thật rối loạn. Đúng vậy, chúng tôi đã từng nói, chỉ cần không phải Hạ Yên thì ai cũng OK hết, nhưng chúng tôi không hề nghĩ rằng đối phương là đàn ông!
82
Đối với nhân vật chính trong hôn lễ này, tất cả mọi người đều kinh hãi, đàn ông đấy!
Có nhầm không, đây thực sự không phải là đùa chứ? Không phải Lê Cẩn thường xuyên có scandal với các nữ minh tinh sao? Trông thế nào cũng không giống đồng tính luyến ái mà.
Nếu chuyện cùng mấy nữ minh tinh kia là để che giấu, vậy chứng tỏ Lê Cẩn muốn giấu diếm việc mình là đồng tính luyến ái, vậy thì không thể có cái hôn lễ này.
Nếu những scandal kia là thật, thì tại sao Lê Cẩn lại kết hôn với đàn ông?
Những lời bình luận trên mạng nhiều vô số, cuối cùng đa phần mọi người cho ra một kết luận: Lê Cẩn là người song tính luyến ái, có lẽ trước đây đều chỉ là chơi đùa, đến giờ mới gặp được tình yêu đích thực.
Lê Cẩn đáng thương quá mà, rõ ràng Tiêu Tử Đằng là mối tình đầu của anh, thế mà mọi người lại gắn cho anh cái mũ phong lưu hoa tâm sau đó mới trở thành lãng tử hồi đầu. Anh thật sự rất muốn nói cho mọi người biết: Tôi không phải là kẻ cặn bã! Tôi không đùa giỡn tình cảm của người khác!
Có điều dù anh thực sự giải thích, chắc cũng chẳng có ai tin đâu.
Các nhân viên của tổng công ty Lê Thị thì càng khiếp sợ hơn, bọn họ hoàn toàn nhốn nháo luôn, Tiêu Tử Đằng? Nhân viên của công ty bọn họ? Nghe nói mấy tháng trước làm việc ở bộ phận thị trường, sau thì được điều lên tầng 35 làm trợ lý cho đặc trợ Kiều, thế nhưng địa điểm làm việc lại là trong văn phòng của Lê Cẩn.
Ôi trời ạ, không phải hai người đã phát triển hơn từ lúc đó đấy chứ?
Quả thực có thể lắm, hai người ở chung một phòng, thật sự bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, đúng là không thể tưởng tượng được nha, mấy cô thư ký trên tầng 35 đã làm việc cùng Lê Cẩn đâu phải chỉ một hai năm, thế mà có ra sức đến mấy cũng không bằng một người đàn ông mới lên đó được mấy tháng, cái người tên Tiêu Tử Đằng kia quả là lợi hại!
Các nhân viên đều rất hóng chuyện, cách nói gì cũng có, thậm chí còn có người liên tưởng đến một tin đồn thái quá trong công ty vào khoảng thời gian trước, nói là Tiêu Tử Đằng cũng có gì đó với Kiều Lạc, phải dựa vào quan hệ với Kiều Lạc mới lên được tầng 35, hiện tại xem ra, người họ Tiêu này lợi hại thật đấy, đã tìm là phải tìm người tốt nhất, đến cả Kiều Lạc cũng bị đá, nhưng mà thật kỳ lạ, Lê Cẩn và Kiều Lạc chưa từng trở mặt với nhau, Kiều Lạc vẫn rất được trọng dụng.
Sau đó chính là các đồng nghiệp cũ của Tiêu Tử Đằng, trong lòng họ càng hãi hùng hơn, bởi vì trước khi Tiêu Tử Đằng lên tầng 35 đã kết hôn rồi mà!
Cậu ta ngoại tình với Lê Cẩn sao? Ông trời của tôi ơi, thế giới này bị làm sao vậy? Nhưng dù nhìn thế nào cũng không thấy Tiêu Tử Đằng giống hạng người cặn bã như vậy thủ đoạn như vậy mà, lúc trước không phải còn mời chúng tôi đi ăn chúc mừng việc kết hôn và thăng chức sao, đến giờ mới được bao lâu mà đã ly hôn với vợ rồi?
Dù sao thì hiện tại mọi lời phỏng đoán của người ta đều lung tung rối rắm hết cả, chẳng thể làm rõ được rốt cuộc sự thật là thế nào, tất cả đều loạn xạ quá rồi.
Trái lại, người có khả năng tiếp nhận cao nhất chính là Từ Ti Ti, mấy thư ký khác còn đang rối rắm về chuyện tổng tài phu nhân tương lai là đàn ông, nhưng Từ Ti Ti thì lại thở phào một hơi.
Cuộc sống mấy năm qua của cô, tất cả đều chỉ xoay quanh Lê Cẩn, căm ghét tất cả những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Lê Cẩn, cũng từ chối tất cả những ai theo đuổi mình. Tuy rằng lúc trước cô từng nói không phải Hạ Yên thì ai cũng được, nhưng nếu thực sự có một người phụ nữ khác thượng vị, cô sẽ uất nghẹn đến cùng cực mất, rõ ràng người tiếp xúc với Lê Cẩn nhiều nhất chính là cô, tại sao một người phụ nữ khác có thể được ngồi vào vị trí đó, nhất định cô sẽ không phục.
Giờ thì tốt rồi, người thượng vị là đàn ông, cô cảm thấy mình được giải thoát rồi. Trước đây cô tự trói buộc mình trong một cái khung rằng nhất định phải ở bên Lê Cẩn, bởi vì tất cả mọi người đều biết chuyện đó, cho nên nếu không làm được sẽ bị người ta chê cười, áp lực của cô rất lớn.
Nhưng bây giờ người kết hôn với Lê Cẩn là đàn ông, cho nên không phải thân phận của cô không cao, không phải ngoại hình của cô không đẹp, không phải thủ đoạn của cô không siêu, mà là giới tính không đúng, người khác chả thể nói gì được.
Chính cô chỉ vì một chấp niệm mà đã để lỡ tuổi xuân nhiều năm, hiện giờ được giải thoát rồi, đã có thể lên kế hoạch thật chu đáo cho con đường sau này.
...
Mấy ngày gần đây, tâm tình của Tiêu Tử Đằng đã tốt lên nhiều. Chuyện về Tiêu gia xem như được giải quyết tạm thời, cậu cũng đã bàn bạc với luật sư Cố, mỗi tháng đều gửi tiền phụng dưỡng về nhà, sau này có thể không gặp mặt sẽ không gặp mặt, miễn cho hai bên đều khó chịu.
Tuy rằng trong hôn lễ, bốn người Tiêu Hải sẽ không tham gia, nhưng Tiêu Tử Đằng vẫn còn rất nhiều người thân khác đến tham dự, Lê Cẩn đều đã sắp xếp ổn thỏa, đã cho người đi chuẩn bị từ trước.
Tâm tình tốt thì cái gì cũng tốt theo, buổi tối cũng ngủ ngon hơn nhiều. Hôm nay cậu tắm xong thì nằm trên giường lên mạng, xem những lời bình luận về hôn lễ của mình, đây là chuyện mà dạo này cậu thích làm nhất.
Tuy trên mạng có khá nhiều lời công kích đối với đồng tính luyến ái, nhưng cũng có rất nhiều lời chúc phúc đấy, nhất là còn có người nói Lê Cẩn là lãng từ hồi đầu, cậu xem mà sung sướng vô cùng, có lẽ cả đời này Lê Cẩn chưa bao giờ gặp phải tình huống nào mà có miệng cũng khó lòng giải thích này nhỉ.
Từ sau khi thiếp mời được phát đi, Tiêu Tử Đằng và Lê Cẩn đều tạm thời không đến công ty làm, chỉ mấy ngày nữa thôi hôn lễ sẽ được tổ chức, hai người phải nghỉ ngơi lấy sức, Lê Cẩn có công việc nào có thể giao cho cấp dưới thì đều giao hết đi, còn không thể giao được thì làm ở nhà.
Đến khoảng bảy, tám giờ, Lê Cẩn hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay rồi ra khỏi thư phòng, anh mới vào phòng ngủ đã nhìn thấy Tiêu Tử Đằng vừa lên mạng vừa cười, cho nên tò mò đến gần xem, rồi thấy được lời bình luận về mình, là một bài viết trên một diễn đàn.
Lê Cẩn đọc lướt qua, ngay lập tức phải đen mặt, những người này thật là biết ăn nói quá nhỉ, nói là trước kia anh phong lưu lăng nhăng thế nào thế nào, nói mà y như thật vậy, như thể mình được tận mắt chứng kiến ấy, rõ ràng anh không phải là một kẻ cặn bã, suy nghĩ của mấy người này thật không nghiêm túc chút nào!
Nhưng tại sao Tiểu Đằng xem xong mà lại happy đến vậy?
Anh bị nói thành như thế, em vui lắm à? Quả thực không thể tốt được!
"Sao trông em vui vẻ quá vậy?" Lê Cẩn bóp má Tiêu Tử Đằng. "Rõ ràng trên đó toàn nói linh tinh."
"Hì hì, nhưng chơi rất vui mà." Lê Cẩn bóp rất nhẹ, không đau gì hết, Tiêu Tử Đằng chỉ vào lời bình luận mình vừa đọc. "Anh xem này, ở đây còn tổng kết số lượng bạn gái trước đây của anh đã vượt quá 15 người, anh thấy sao?"
"Em có tinh thần quá nhỉ!" Lê Cẩn lại bóp má Tiêu Tử Đằng, sau đó nhỏ giọng uy hiếp. "Em đợi đấy, bây giờ anh đi tắm, tắm xong sẽ xử lý em!" Nói xong thì hùng hổ đi tắm, để lại một Tiêu Tử Đằng há hốc miệng nằm đó.
Tiêu Tử Đằng thấy hơi sợ, tình sự lần trước vẫn còn nhớ như in, cậu bị làm đến mức phải ngất đi, căn bản là không vui một chút nào!
Tuy rằng biết giữa vợ chồng nhất định phải làm chuyện đó, chính cậu cũng không phải không muốn, nhưng tối thiểu cũng không thể vào lúc này. Tiêu Tử Đằng cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, nếu trải qua một lần nữa, có lẽ đến ngày kết hôn chưa chắc cậu đã hồi phục được, quá kịch liệt mà.
Cho nên vẫn là đi ngủ thôi!
Vì thế, Lê Cẩn vừa đi xong, Tiêu Tử Đằng đã vội vã cất máy tính nằm xuống nhắm mắt, đến lúc Lê Cẩn tắm xong đi ra thì thấy cảnh tượng Tiêu Tử Đằng đang ngủ khò khò.
"..." Em đúng thật là.
Thật ra Lê Cẩn cũng chỉ nói vậy thôi, trong vòng mấy ngày nay anh sẽ không làm gì hết, bởi vì đã lâu rồi anh không làm, đến lúc đó mà không kìm lòng nổi lại làm cậu ngất, vậy thì ha ha...
Hai người thế này cũng coi như là có chút thần giao cách cảm nhỉ ~
83
Tiêu Tử Đằng và Lê Cẩn đều không biết đến đủ loại tin đồn trong công ty, thế nhưng Kiều Lạc thì có biết, anh vừa nghe xong đã đen sì cả mặt, có điều anh vẫn nhắc nhở Lê Cẩn, để Lê Cẩn làm sáng tỏ mọi chuyện.
"Tôi nói này, hai người cũng giỏi quá đi mất, một người thì ở bên ngoài bị nói là một kẻ cặn bã hoa tâm phong lưu đùa giỡn tình cảm của người khác, một người thì ở trong công ty bị nói là một kẻ tâm cơ câu tam đáp tứ đi ngoại tình." Kiều Lạc không còn biết nói gì. "Thật đúng là tuyệt phối!" Nói xong thì cúp điện thoại, hai ngày nay thật sự là trong công ty bận muốn chết luôn, anh kết hôn thì giao hết mọi việc cho tôi, có để cho người ta sống không hả?
Lê Cẩn: "..." Hai chúng ta bị mọi người ghét bỏ đến thế sao, sao lại lan truyền mấy cái chuyện linh tinh vớ vẩn này vậy.
Lúc Tiêu Tử Đằng biết chuyện cũng phải hỗn độn trong gió, trước đây đọc tin về Lê Cẩn rồi cười nhạo anh là một chuyện, bây giờ thì đến lượt mình, cảm giác thật là kỳ diệu.
Thế nhưng có tiền là có thể tùy hứng, ngày hôm sau Lê Cẩn cho người đăng một câu chuyện, nội dung thì buồn nôn gần chết luôn. Thật ra anh muốn làm vậy từ rất lâu rồi, nhưng luôn cảm thấy Tiêu Tử Đằng sẽ không đồng ý nên mới kéo dài, giờ thì tốt rồi, cơ hội đã tới.
Đó chính là một câu chuyện tình ân ái thắm thiết, không chỉ là trên mạng mà nó còn chiếm luôn cả một trang báo lớn của tất cả các tờ báo, nội dung chính là về cuộc gặp gỡ làm quen rồi tìm hiểu nhau của hai người, nội dung cơ bản là thế này:
Lê Cẩn và Tiêu Tử Đằng quen nhau từ hồi học cấp ba, còn ngồi cùng bàn với nhau, Lê Cẩn bị lưu ban hai lần được bạn học Tiêu Tử Đằng "cảm hóa", sau đó bắt đầu hăng hái học tập có chí tiến thủ, chính từ lúc đó Lê Cẩn đã thích Tiêu Tử Đằng, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên không thổ lộ, về sau Lê Cẩn ra nước ngoài, hai người cứ đi lướt qua nhau như vậy.
Mấy năm sau, Lê Cẩn về nước, anh vẫn không quên được người mình thích trước đây, cho nên đã tìm đủ mọi cách để tìm lại Tiêu Tử Đằng, sau khi sử dụng hàng loạt các kiểu theo đuổi, cuối cùng hai người cũng yêu nhau, đến đầu năm nay thì sang Mỹ đăng ký kết hôn.
(Cái tình tiết hai người yêu nhau và nhiều cái khác nữa, đương nhiên là Lê Cẩn bảo người ta bịa ra rồi, anh cũng đâu thể nói cho mọi người biết là Tiêu Tử Đằng bị anh lừa cưới về nhà chứ.)
Vốn dĩ Lê Cẩn muốn tổ chức hôn lễ ngay từ đầu cơ, nhưng vì Tiêu Tử Đằng phản đối nên vẫn không thể thực hiện, khoảng thời gian trước bị anh nhõng nhẽo rồi cứng rắn đủ kiểu, rốt cuộc Tiêu Tử Đằng cũng đồng ý, cho nên mới có cái hôn lễ xa hoa rực rỡ vào lễ Quốc khánh, Lê Cẩn muốn nói cho toàn thế giới biết về niềm hạnh phúc của anh, anh kết hôn với người anh yêu.
Hơn nữa anh sẽ cho tất cả các nhân viên của tập đoàn Lê Thị mỗi người một bao lì xì đỏ thắm, để mọi người cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc vui sướng của anh.
Nội dung câu chuyện được viết y như tiểu thuyết vậy, lại còn theo kiểu vô cùng kiều diễm ướt át nữa, phiến tình buồn nôn thế nào thì khỏi cần nói, dù là người có sức chịu đựng mạnh nhất cũng không thể chịu nổi.
Kiều Lạc chính là một trong số đó, phản ứng đầu tiên của anh khi đọc xong câu chuyện chính là: ĐM, đúng là làm mù đôi mắt chó của mình!
Đương nhiên trên mạng lại bị oanh tạc, mức độ bình luận còn cao hơn cả lúc công bố hôn lễ nữa, những lời bình luận trên weibo đa phần đều là:
# Tôi lại có lòng tin vào tình yêu rồi! #
# Đây là tình yêu đích thực! #
# Thật cảm động quá! #
# Đúng là rất si tình! #
...
Nói tóm lại, những lời bình luận giống như trên đây là cực kỳ nhiều, chỉ trong nháy mắt Lê Cẩn đã trở thành người đại diện cho tình yêu, đột nhiên anh có được vô số fan não tàn, nói là cảm động vì sự si tình của anh.
Một người có tiền nhiều đến thế, có kiểu đối tượng nào mà không tìm được, ngày nào cũng đối mặt với nhiều sức hấp dẫn như vậy mà vẫn không thể quên được mối tình đầu, để rồi toàn tâm toàn ý yêu một người, thật sự không dễ dàng gì!
Ai bảo người giàu có là hoa tâm không biết si tình chứ? Đó là kỳ thị một cách trắng trợn!
Lê Cẩn của chúng ta chính là một minh chứng tốt nhất!
Nói chung, danh tiếng của Lê Cẩn ngay lập tức đã tốt hẳn lên, những cách nói trên mạng mà so sánh với mấy hôm trước quả thực đúng là khác nhau một trời một vực, tuyệt đại đa số đều là ca ngợi anh chúc phúc anh!
Mấy lời chúc kiểu như trăm năm hảo hợp vĩnh kết đồng tâm thì quá nhiều rồi, đến cả thể loại kỳ là như sớm sinh quý tử cũng có không ít.
...
Tiếp đó chính là phản ứng ở trong công ty. Sau khi biết tin Lê Cẩn và Tiêu Tử Đằng đã kết hôn từ hơn nửa năm trước, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, tốt quá tốt quá, tốt hơn suy đoán lúc trước đâu chỉ có trăm nghìn lần!
Hóa ra hai người kết hôn bí mật, ngay từ đầu đối tượng kết hôn của Tiêu Tử Đằng đã là Lê Cẩn, sau đó việc cậu được lên tầng 35 căn bản không có liên quan gì đến Kiều Lạc, đó là tình thú giữa vợ chồng người ta, chắc là thích cái kiểu tình yêu chốn văn phòng ấy!
Bởi vì trước đây suy nghĩ xấu xa quá, đến khi biết được chân tướng lại trong sáng ngay thẳng như vậy, mức độ tiếp nhận của mọi người tăng cao gấp n lần, thật là đối lập nhau!
Huống hồ Lê tổng còn phát lì xì nữa kìa, nghe nói là dày lắm, cho nên chúng ta phải cố gắng ủng hộ và chúc phúc cho ông chủ thôi ~ Tục ngữ nói rất đúng, thà rằng đập bỏ mười ngôi miếu, cũng đừng phá hỏng một mối hôn sự, hơn nữa trông hai người vẫn còn đầm ấm thế kia, đã mười năm trôi qua rồi đấy! Lê tổng của họ đúng là si tình quá đi, chúng ta tuyệt đối không thể ngáng chân anh được!
Lê Cẩn xem phản ứng của mọi người, cảm thấy vô cùng hài lòng, ừm, hiệu quả rất tốt!
Tiêu Tử Đằng thì 囧囧, chính cậu cũng không biết, hóa ra câu chuyện tình yêu của cậu và Lê Cẩn có cảm động đến vậy sao? Thực sự buồn nồn đến mức phải run rẩy cả người.
Người viết ra bản thảo câu chuyện này là ai vậy, anh ra đây đi tôi cam đoan không đánh chết anh đâu!
Đương nhiên bản thảo là do Lê Cẩn cung cấp, sau khi anh nghĩ ra xong thì đưa cho người ta viết thành một câu chuyện hoàn chỉnh, trong lúc đó còn đích thân tham gia vào việc sửa chữa các tình tiết, nhất thiết phải cho tất cả mọi người đều biết đến câu chuyện giữa anh trong hình tượng sáng chói của một người si tình cùng với Tiểu Đằng nhà anh, dù sao cũng là rất ân ái.
Thế nhưng chuyện này Lê Cẩn sẽ không để Tiêu Tử Đằng biết đâu, anh ngồi trên giường cùng Tiêu Tử Đằng đọc câu chuyện trên mạng, còn vừa đọc vừa nói: "Mặc dù người này viết hơi khoa trương một chút, nhưng vẫn khá đúng trọng tâm đấy."
"Rốt cuộc là ai viết ra vậy?" Tiêu Tử Đằng cảm thấy nổi hết da gà da vịt lên.
"Nhất định là Kiều Lạc!" Lê Cẩn nói chắc như đinh đóng cột. "Cậu ta có biết chuyện của anh và em, em cũng biết con người cậu ta đấy, cậu ta hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này! Nhất định là cậu ta, không sai đâu!"
Kiều Lạc đang tắm nước nóng ở nhà bỗng rùng mình một cái...
84
Con trai mình không biết xấu hổ đến mức này, cũng là nằm ngoài dự kiến của Lê Thiếu Văn, ông thấy câu chuyện được đăng kín cả trang báo, cảm thấy 囧囧, toàn viết cái gì thế này, rõ ràng là con lừa người ta về!
Thế nhưng bất luận lúc bắt đầu và quá trình như thế nào, cứ có kết quả tốt là được rồi, kể ra đây cũng là một tâm sự của ông, trước đây không tổ chức hôn lễ lại còn thêm cả kỳ hạn ba năm cho nên luôn cảm thấy không chân thực, giờ thì tốt rồi.
Lúc này Lê Thiếu Văn mới có cảm giác con trai mình thực sự sắp cưới vợ.
Dưới bầu không khí hài hòa êm dịu này, cuối cùng hôn lễ cũng được chuẩn bị chu đáo vẹn toàn. Lê Cẩn còn mời Kiều Lạc làm chứng trong đám cưới, Kiều Lạc cảm thấy đau khổ cực kỳ, vừa muốn anh làm trâu lại vừa muốn anh làm ngựa, dù có cho tiền thưởng gấp mười lần cũng cực khổ quá! Thật sự không phải là cuộc sống của con người mà!
Càng quá đáng hơn là, Lê Cẩn và Tiêu Tử Đằng kết hôn xong còn định đi hưởng tuần trăng mật trong một thời gian dài, Kiều Lạc đã có thể đoán trước được tương lai mình sẽ thê thảm đến mức nào.
...
"Ngày mai là kết hôn rồi, hồi hộp không?" Một đêm trước ngày kết hôn, Lê Cẩn nằm trên giường vươn tay trái kéo bàn tay trái của Tiêu Tử Đằng, để nhẫn của hai người được kề sát nhau. "Đôi nhẫn này được làm từ cùng một viên đá quý, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đúng không?"
"Vâng." Trả lời Lê Cẩn đó là Tiêu Tử Đằng cũng nắm chặt tay lại...
85
Chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức hôn lễ. Vì có rất nhiều người tham gia vào việc chuẩn bị hôn lễ, cho nên Lê Cẩn và Tiêu Tử Đằng không có gì phải làm, chỉ cần tự chuẩn bị cho bản thân để lên sân khấu làm nghi thức là được.
Hôn lễ được tổ chức rất long trọng rất hoàng tráng, nghi thức sẽ được bắt đầu vào 11 giờ trưa, được tiến hành ở trên bãi cỏ rộng mênh mông trong đại trạch Lê gia, sau đó là mời cơm mời rượu. Có gần một nghìn người được mời đến tham dự hôn lễ, vô cùng náo nhiệt.
Đến mười rưỡi sáng, khách khứa trên cơ bản đều đã đến đông đủ, Lê Cẩn và Tiêu Tử Đằng cũng đang ở trong hai căn phòng khác nhau để chuẩn bị kỹ càng, chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của hai người đều được tháo ra, vì đến khi làm nghi thức hôn lễ sẽ có phần trao nhẫn.
Hôm nay Tiêu Tử Đằng mặc âu phục màu trắng bạc, Lê Cẩn thì mặc màu đen bạc, tóc của hai người đều được chải chuốt tỉ mỉ, trên người không có một chỗ nào là không tinh tế.
"Anh Tử Đằng, có phải anh hồi hộp lắm không?" Người đang đứng bên cạnh để giúp sửa sang lại cho Tiêu Tử Đằng chính là em họ của cậu, Ngô Kiệt, hôm nay được mời làm phù rể. Người thân bên phía Tiêu Tử Đằng, có vẻ như ngoại trừ cả nhà Tiêu Hải, đa phần đều có mặt.
Vì là hai người đàn ông kết hôn nên đương nhiên không có phù dâu, hai bên đều mời sáu phù rể, tổng cộng là có mười hai phù rể, trong số đó có đầy đủ bạn bè đồng nghiệp người thân, nhân số đông đảo, các phù rể của Tiêu Tử Đằng đều mặc âu phục màu trắng, còn bên phía Lê Cẩn thì cùng mặc màu đen.
"Em nhìn ra được anh rất hồi hộp hả?" Tiêu Tử Đằng soi gương nhìn trái nhìn phải. Cái chuyện hai người đàn ông kết hôn này quả nhiên rất kỳ quặc mà, cũng không biết hôm nay khách khứa đến tham dự hôn lễ sẽ nghĩ gì về hai người nữa.
Ngô Kiệt hắc tuyến nói: "Ai cũng nhìn ra hết, anh không thấy tay anh đang run à?"
Tiêu Tử Đằng: "..." Có rõ ràng như vậy sao?
Sau khi Ngô Kiệt và mấy phù rể khác nhìn khắp một lượt thấy Tiêu Tử Đằng không có chỗ nào bất ổn, mới nói: "Nghi thức sắp bắt đầu rồi, bọn em đi đây, anh ngồi đây chờ cũng đừng run rẩy nữa đấy. Bọn em đi trước nhá?" Thật ra mấy người họ cũng hồi hộp gần chết luôn, nhưng để Tiêu Tử Đằng thấy yên tâm, chỉ có thể làm ra vẻ bình tĩnh.
"Ừm." Tiêu Tử Đằng vẫy tay với mấy người họ, trong nghi thức các phù rể phải lên sân khấu trước.
Đúng 11 giờ, hôn lễ bắt đầu. Đầu tiên, Kiều Lạc là người làm chứng phải lên sân khấu, sau khi nói mấy câu từ công thức thì đến lượt người làm chủ hôn. Người chủ hôn là ông ngoại của Tiêu Tử Đằng, bởi vì ông có bối phận lớn nhất. Ông lão đã phải chuẩn bị từ rất nhiều ngày trước những lời sẽ nói khi làm chủ hôn, ông cũng không biết tại sao cháu ngoại mình lại kết hôn với một người đàn ông, nhưng thấy đối phương không phải người tầm thường, ông cũng không biết phải nói gì nữa.
Sau đó chính là hai đoàn phù rể lên sân khấu, vốn dĩ phải là bên phía chú rể lên trước, nhưng cả hai bên đều là đàn ông, bên nào lên trước cũng đều không ổn thỏa.
Hai nhóm phù rể trắng đen cùng vào một lúc thật sự là làm mù mắt mọi người luôn, ngay cả chính mười mấy phù rể cũng cảm thấy là lạ thế nào ấy. Vốn dĩ nếu làm phù rể thì phải đưa phù dâu đi vào, giờ thì vui thật, người đứng bên cạnh là đàn ông, thật sự là kỳ quái khó nói thành lời.
Kiều Lạc đứng ở phía trước âm thầm thở phào một hơi, may mà mình chỉ được mời làm chứng thôi.
Tiếp đó giới đồng và hoa đồng xuất hiện làm cho tất cả mọi người có mặt đều thấy moe đến mức tan chảy cả tim, trời ơi, tìm ở đâu ra hai bé trai đáng yêu quá vậy, trông thật là xinh đẹp, một bé thì ngoan ngoãn ôm một chiếc gối cưới nhỏ, một bé thì vừa đi vừa tung hoa.
Cuối cùng chính là thời khắc xúc động lòng người nhất, đôi tân nhân vào sân.
Khi khúc nhạc quen thuộc trong hôn lễ vang lên, Lê Cẩn mặc âu phục đen cùng Lê Thiếu Văn xuất hiện ở bên trái lối đi dài, Tiêu Tử Đằng mặc âu phục trắng cùng cậu mình xuất hiện ở bên phải, vốn dĩ vị trí này là của Tiêu Hải, nhưng đã bị chính ông ta đánh mất.
Hai người đối mặt nhau ở cửa lối đi, đều bất giác bật cười, sau đó bước trên lối đi được trải thảm đỏ thẫm trong tiếng nhạc chúc phúc.
Khách khứa hai bên đều nín thở nhìn đôi tân nhân này, vốn đang cảm thấy hai người đàn ông nhất định sẽ rất quái lạ, nhưng bây giờ trông cũng tốt đấy chứ, không phải là rất xứng đôi sao.
Cuối cùng cũng tới cuối lối đi, hai người đứng nhìn nhau. Rồi trong những tiếng kinh thán của tất cả mọi người, Lê Cẩn ôm chặt eo Tiêu Tử Đằng hạ xuống một nụ hôn thật dài. Cũng nhờ nụ hôn này mà sự hồi hộp căng thẳng của Tiêu Tử Đằng bỗng biến mất, hiện tại cảm thụ duy nhất của cậu chính là thẹn thùng, mặt hơi đỏ lên, trong mắt Lê Cẩn, chỉ càm thấy cậu đáng yêu cực kỳ.
"Khụ khụ!" Kiều Lạc hắng giọng mấy tiếng, khách khứa bên dưới đều cười khẽ, Lê tổng của bọn họ không thể chờ đợi được rồi kìa.
Trải qua những lời chúc của người làm chứng, người chủ hôn, cha mẹ trưởng bối là đến khoảng khắc quan trọng nhất, đôi tân nhân cùng nói lời nguyện cầu và trao nhẫn.
Lê Cẩn nắm chặt bàn tay trái của Tiêu Tử Đằng, vừa trịnh trọng vừa thâm tình nói: "Anh lấy danh nghĩa của Chúa, trịnh trọng xin thề: chấp nhận em trở thành người bạn đời của anh, kể từ hôm nay, bất luận hạnh phúc hay tai họa, giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, đều yêu em, trân trọng em, cho đến lúc chết."
Tiêu Tử Đằng cũng cầm tay trái của Lê Cẩn: "Em lấy danh nghĩa của Chúa, trịnh trọng xin thề: chấp nhận anh trở thành người bạn đời của em, kể từ hôm nay, bất luận hạnh phúc hay tai họa, giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, đều yêu anh, trân trọng anh, cho đến lúc chết."
Lúc hai người nói lời thề, bên dưới có không ít người rưng rưng nước mắt, hai người đàn ông có thể cử hành một hôn lễ long trọng như vậy là điều khó khăn biết chừng nào chứ.
Kế tiếp là trao nhẫn cưới. Khi hai người cầm đôi nhẫn được làm từ cùng một viên đá quý đeo cho đối phương, cảm giác hạnh phúc tràn ngập nội tâm cả hai, sau này nhất định họ sẽ luôn ở bên nhau.
Trao nhẫn xong, trong tiếng vỗ tay của khách khứa, hai người lại ôm hôn nhau lần nữa...
86
Sau khi các nghi thức phiền phức qua đi chính là lúc mời cơm mời rượu vui mừng. Thời tiết rất tốt, cho nên bữa tiệc cũng được tổ chức ở vườn hoa, rất nhiều người có mặt, vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên Lê Cẩn và Tiêu Tử Đằng là tiêu điểm chú ý của mọi người, hai người đều cầm ly rượu đi khắp nơi trò chuyện vui vẻ cùng mọi người, nhận được biết bao nhiêu lời chúc phúc.
Lúc này hai người đang ở chỗ các đồng nghiệp cũ của Tiêu Tử Đằng. Mấy người Hà Nhã nhìn Tiêu Tử Đằng, trong lòng là nỗi cảm khái khó nói thành lời, thật đúng là không ngờ được nha không ngờ được nha, bọn họ đã từng làm việc cùng tổng tài phu nhân của tập đoàn Lê Thị suốt nửa năm đấy!
Nhưng có ai ngờ được Lê Cẩn lại để mắt đến đàn ông chứ, hiện tại Hà Nhã thật sự chẳng hề có ý định gì với Lê Cẩn nữa, giới tính không đúng thì có ý gì cũng vô dụng, hơn nữa Lê Cẩn người ta đã thích Tiêu Tử Đằng suốt mười năm rồi, dù là bất kỳ ai cũng không thể chen ngang vào được đâu, cũng phải nói, mấy lời bình luận trên mạng cũng có chút đạo lý: Tôi lại có lòng tin vào tình yêu rồi!
"Tôi nói này Tiêu Tử Đằng, cậu thật là không phúc hậu, làm việc chung với nhau lâu như vậy, sao cậu không để lộ ra một chút tin tức nào thế, làm chúng tôi sợ chết khiếp luôn!" Mấy người đùa giỡn. "Vì để an ủi chúng tôi, cậu phải tự phạt ba ly!"
Nói là tự phạt ba ly cũng chỉ là cho vui thôi, rượu trong ly có số độ rất thấp, không khác gì nước trái cây, hơn nữa chính cái ly cũng rất nông, một ly chỉ bằng một hớp nhỏ, tất nhiên Tiêu Tử Đằng sẽ không từ chối, tự phạt ba ly vô cùng sảng khoái!
"Vừa rồi lúc hai người nói lời thề rồi trao nhẫn cho nhau, tôi xem mà phát khóc luôn, thật sự là vô cùng cảm động!" Một đồng nghiệp nữ đến giờ hai mắt vẫn hơi đỏ. "Đúng là rất xứng đôi!"
"Đúng vậy! Tuyệt phối!" "Duyên trời tác hợp đó!"
Bình thường nhất định những người này không dám đùa giỡn trước mặt Lê Cẩn đâu, thế nhưng hôm nay là ngày vui mà, bọn họ tin chắc nói những lời chúc phúc nhất định sẽ không sai, đôi tân nhân nào chẳng thích nghe.
Quả nhiên, tâm tình Lê Cẩn cực kỳ tốt: "Xem ra bao lì xì phát cho mọi người còn mỏng quá, làm lễ xong tôi sẽ cho cái bao to hơn!"
"Cám ơn Lê tổng! Chúc anh và Tử Đằng trăm năm hảo hợp!" Lê Cẩn nói xong mọi người càng dũng cảm hơn, không ngờ Lê tổng của họ thật dễ tính, thích nghe những lời may mắn.
Tiêu Tử Đằng đứng một bên đỡ trán, dạo gần đây Lê Cẩn luôn ở trong trạng thái này, chỉ cần có ai nói với anh mấy câu chúc mừng kết hôn thì đều là người tốt!
Khách khứa được mời đến muốn náo nhiệt bao nhiêu là có náo nhiệt bấy nhiêu, nên cũng khiến Tiêu Tử Đằng và Lê Cẩn bận rộn hơn hẳn. Hai người còn chưa đi mời rượu được một nửa đã mất cả tiếng đồng hồ, cộng thêm cả thời gian làm nghi thức lúc trước, hai người đã phải đứng suốt hai tiếng, Lê Cẩn thì còn tạm, chứ Tiêu Tử Đằng thì mỏi chân lắm rồi.
"Có muốn nghỉ ngơi một chút không, dù sao đi mời rượu cũng không xong ngay được, chúng ta nghỉ ngơi nửa tiếng rồi lại ra là được." Lê Cẩn nhìn dáng vẻ mỏi mệt của Tiêu Tử Đằng, hơi đau lòng.
"Ừm, cũng được."
Thấy hai người đi vào trong nhà, Châu Dĩ Tuyền đang ở cùng với mấy cô gái trẻ bịt miệng cười trộm. Châu Dĩ Tuyền nói nhỏ với mọi người: "Tớ cá với các cậu, đến lúc họ ra đây, nhất định anh dâu họ của tớ sẽ đỏ mặt."
"Á~~~ Cậu không trong sáng nha ~" Mấy cô gái nháy mắt cười gian.
"Ai bảo thế!" Châu Dĩ Tuyền cũng nháy mắt. "Tớ hiểu rõ anh A Cẩn của tớ nhất, anh ấy chính là có đức hạnh như vậy đấy, hôm nay còn là ngày vui của anh ấy, làm sao mà nhịn được!"
"Cậu nói anh họ cậu như vậy, anh ấy biết được liệu có đánh cậu không?"
"Anh ấy dám chắc! Nếu anh ấy dám ra tay tớ sẽ mách anh dâu họ, để anh ấy phải ngủ trong thư phòng một tháng!" Châu Dĩ Tuyền đắc ý vô cùng.
Nửa tiếng sau, Lê Cẩn và Tiêu Tử Đằng lại xuất hiện trong tiệc mời rượu.
"Woa, Dĩ Tuyền cậu giỏi quá, thật sự có đỏ mặt kìa!" Vẻ mặt Lê Cẩn còn sung sướng hơn cả khi nãy nữa, mặt Tiêu Tử Đằng thì đỏ ửng, không khí giữa hai người mờ ám thế nào khỏi cần nói.
Mấy cô gái phục Châu Dĩ Tuyền sát đất, ban đầu các cô vốn không tin Lê Cẩn là người nóng vội như vậy đâu, đây chính là Lê Cẩn đó! Nam thần đó! Người ta có thể khao khát loại chuyện đó như thế không? Nhất định là không thể rồi!
Được rồi, sự thật đã nhanh chóng được phơi bày trước mặt các cô, Lê Cẩn đúng là có nóng vội như vậy đấy! Đúng là có khao khát như vậy đấy!
"Dĩ nhiên! Tớ còn không hiểu anh ấy chắc!" Châu Dĩ Tuyền hếch mũi lên đến tận trời.
Nhưng các cô không nhìn thấy, mu bàn tay Lê Cẩn bị véo đỏ ửng một chỗ, ở trên cánh tay cũng bị véo rất nhiều cái.
Đó đều là kiệt tác của Tiêu Tử Đằng.
Tiêu Tử Đằng có đỏ mặt thật, thế nhưng nhân tố xấu hổ là rất ít, chủ yếu là vì tức đến đỏ mặt. Nếu không phải có nhiều người đang nhìn, cậu còn muốn véo thêm mấy cái nữa cơ.
Sau khi hai người vào nhà, vừa vào trong phòng Lê Cẩn đã ôm chặt Tiêu Tử Đằng để hôn. Anh ngồi trên ghế, để Tiêu Tử Đằng ngồi trên đùi mình, nụ hôn kịch liệt tấn công ngay lập tức.
Tiêu Tử Đằng giật mình một cái, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, cậu cũng không muốn cụt hứng, cho nên nhanh chóng đón nhận.
Nhưng mới đón nhận xong là hỏng việc luôn. Tên Lê Cẩn này bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, nín nhịn lâu rồi, chỉ hôn thôi là không thể thỏa mãn anh, hai móng vuốt bắt đầu giở trò. Một vài phút sau Tiêu Tử Đằng đã cảm thấy mình sắp không ổn rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, chốc nữa hai người chẳng thể đi mời rượu ai được nữa, có lẽ cả buổi chiều đều ở trong phòng mất.
Vậy thì còn có thể tốt hơn được không? Nếu thật là thế thì bao nhiêu mặt mũi cũng không đủ để mất!
Bình thường chỉ hôn một cái là thần trí mơ màng, nhưng hôm nay Tiêu Tử Đằng cực kỳ lý trí, lúc Lê Cẩn chạm vào đùi cậu, cậu véo một cái thật mạnh lên mu bàn tay anh, Lê Cẩn ăn đau rụt tay lại.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, Tiêu Tử Đằng véo thêm mấy cái liên tiếp, đa phần là ở trên cánh tay nơi mà không ai nhìn thấy. "Anh tỉnh táo lại đi, bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ chúng ta đấy! Lát nữa nếu không ra, tất cả mọi người sẽ cười nhạo chúng ta!"
Lê Cẩn hơi tủi thân: "Nhưng đã mấy tháng em không cho anh chạm vào, hơn nữa giữa vợ chồng mà, có cái gì để cười đâu, bọn họ chúc phúc còn không kịp ấy!"
"Dù sao cũng là không được!" Tiêu Tử Đằng đẩy Lê Cẩn ra rời khỏi người anh, sau đó ngồi sang một bên tự bóp chân cho mình.
Lê Cẩn không ngừng cố gắng giả vờ đáng thương, anh ngồi bên cạnh Tiêu Tử Đằng bóp chân giúp cậu. "Nếu bây giờ không được, vậy tối nay em phải bồi thường đầy đủ cho anh đấy!"
Tiêu Tử Đằng đỏ bừng cả mặt: "Em biết rồi!"
"Vậy em nói xem, em muốn bồi thường cho anh thế nào, anh đòi lãi cao lắm đó!" Lê Cẩn được voi đòi tiên.
"Buổi... Buổi tối sẽ nghe theo anh hết!" Vừa mới nói xong, Tiêu Tử Đằng đã muốn tự tát mình, sao mình lại nói như vậy, lỗ thủng trong não Lê Cẩn không phải to ở mức bình thường đâu, hơn nữa cũng cực kỳ không có giới hạn, ngay cả cái loại cosplay đáng xấu hổ như tạp dề mà cũng nghĩ ra được!
"OK! Cứ quyết định như vậy đi!" Trị số sinh lực của Lê Cẩn lên đến level max chỉ trong nháy mắt!
Tiêu Tử Đằng: "..." Mình có dự cảm không ổn, lời mình vừa nói có thể thu lại được không?
87
Sau khi đi mời rượu tất cả mọi người xong, Lê Cẩn vẫn cười rất thoải mái. Trong lòng anh đang vui sướng ngất trời, còn Tiêu Tử Đằng thì thấy đau khổ cực kỳ, cậu vẫn còn nhớ như in lần giao hoan trước đây của hai người, chỉ có bốn chữ để miêu tả thôi: điên cuồng mất trí!
Cậu cảm thấy nhất định tối nay mình sẽ không được yên ổn.
Hay cứ nói thẳng ra là hôm nay mệt quá không muốn làm? Thế cũng đâu phải nói bừa, hôm nay thực sự là rất mệt mà!
Thế nhưng điều gì phải tới chung quy cũng sẽ tới. Khi màn đêm buông xuống, các khách khứa đều đã về hết rồi, Lê Cẩn bắt đầu xoa hai tay, đôi mắt thì tỏa sáng. Đừng nói là Tiêu Tử Đằng, mà đến cả Lê Thiếu Văn và Châu Dĩ Tuyền cũng không thể nhìn nổi, không phải chỉ là một nghi thức kết hôn thôi sao, anh đúng thật là, chẳng phải đã đăng ký kết hôn và ngủ cùng nhau từ lâu rồi à.
Họ đâu có biết, Lê Cẩn đã phải kìm nén mấy tháng rồi, khó khăn lắm mới được ăn mặn, sao mà không kích động cho được!
...
"Chờ... Chờ đã!" Đến tối, hai người vào phòng ngủ, chưa gì mà Lê Cẩn đã bắt đầu nôn nóng, Tiêu Tử Đằng cố đẩy anh ra. "Vẫn chưa tắm mà!"
Phòng cưới chính là phòng của Lê Cẩn, được trang trí trông rất vui mừng, trên giường còn trải đầy cánh hoa hồng, trong phòng còn đốt cả dầu thơm, ánh đèn mờ ảo, cực kỳ có không khí lãng mạn, Lê Cẩn vừa vào phòng đã nổi thú tính.
"Không phải em nói sẽ nghe theo anh hết sao?" Lê Cẩn vừa hôn vừa sờ soạng. "Chúng ta làm một lần trước, sau đó mới tắm được không?"
"Nếu anh đồng ý chỉ làm một lần, vậy thì làm trước." Tiêu Tử Đằng trưng ra vẻ mặt hung dữ. "Trước hết phải nói rõ đã, nếu anh tắm xong mà đổi ý thì sau này đừng hòng chạm vào em!"
"Ế..." Lê Cẩn hơi chột dạ. Vừa rồi dự tính của anh chính là cứ đồng ý trước, làm một lần xong rồi tắm, sau đó sẽ làm thêm mấy lần ~ Ai dè chút tâm tư nho nhỏ đó đã bị Tiêu Tử Đằng vạch trần luôn.
"... Vậy thì tắm trước cũng được." Lê Cẩn cười tủm tỉm cầm tay Tiêu Tử Đằng. "Đi thôi."
Tiêu Tử Đằng cảm thấy vẻ mặt Lê Cẩn không hề đứng đắn chút nào, nụ cười đó khiến cậu bất an, thế nhưng nghĩ lại thì không tìm ra vấn đề nằm ở đâu, trăm mối không lý giải được. "Đươc rồi, em đi tắm trước." Nói xong thì cầm áo ngủ vào phòng tắm.
Một phút đồng hồ sau.
"Lê Cẩn, tại sao cửa phòng tắm bị hỏng khóa vậy?" Tiêu Tử Đằng cảm thấy thật không hay ho.
Lê Cẩn cười mỉm trả lời: "À, có lẽ là do lâu năm rồi, không phải lo, dù sao trong phòng cũng chỉ có hai chúng ta. Em yên tâm, lúc em tắm anh sẽ không cho người khác vào phòng đâu."
Tiêu Tử Đằng: Lâu năm cái đầu anh đấy! Hôm qua rõ ràng vẫn còn rất tốt, nhất định là nó bị phá hỏng đấy biết không! Anh có còn chút khí tiết nào không hả?
Hơn nữa em vốn dĩ không sợ người khác vào phòng. Trong căn phòng này còn có người nào khác nguy hiểm hơn anh tồn tại sao? Không hề có!
Không thể vui vẻ nổi!
Tiêu Tử Đằng biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, nếu cậu thật sự bảo Lê Cẩn không được vào, chắc chắn Lê Cẩn sẽ không nghe theo đâu.
Quả nhiên, không được bao lâu Lê Cẩn cũng cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tiêu Tử Đằng: "..." Lần này không phải là muốn chơi cosplay phòng tắm chứ...
"Cùng tắm cùng tắm." Lê Cẩn hăng hái đến gần. "Hôm nay là ngày vui của chúng ta, chúng ta cùng tắm để chúc mừng."
Sau một phút.
"Tiểu Đằng, để anh cởi áo cho em đi."
"Tiểu Đằng, để anh cởi quần cho em đi."
"Tiểu Đằng, để anh tắm cho em đi."
...
Lê Cẩn vừa mới vào phòng tắm đã sán đến gần động tay động chân.
"... Em muốn tắm một mình được không?" Tiêu Tử Đằng không hề muốn tý nào, ở trên giường thì OK hết, nhưng trong phòng tắm thì cứ cảm thấy xấu hổ không có tiết tháo.
"Không phải em đã hứa đến tối sẽ nghe theo anh hết sao. Lúc nãy anh đã đồng ý tắm trước rồi, đến giờ em nên nghe lời anh mới đúng chứ?" Hiện tại Lê Cẩn đã có "thánh chỉ" rồi, nên chả sợ cái gì hết.
Tiêu Tử Đằng không còn cách nào cả, đành phải lùi lại một bước cầu xin: "Vậy để em tắm trước một lần được không?" Xem ra không thể trốn thoát rồi.
"Hôm nay em quá mệt rồi, để anh tắm giúp em đi." Lê Cẩn đã chảy nước miếng tí tách, bật vòi hoa sen lên rồi ôm Tiêu Tử Đằng vào lòng, quần áo hai người đều ướt sạch.
"Chờ... Chờ một chút." Tiêu Tử Đằng còn chưa chuẩn bị gì hết, không phải nên tắm trước sao, dù sao anh cũng phải cho em tắm một lần đã chứ.
Thế nhưng chỉ một lát sau cậu đã không thể từ chối được. Cảm giác quần áo ướt nhẹp dính chặt vào người không dễ chịu chút nào, nhưng lại có một loại cảm giác bị trói buộc thật khác lạ, cơ thể hai người có thể dính sát vào nhau.
"Ưm..." Dưới nụ hôn lưỡi nóng bỏng của Lê Cẩn, Tiêu Tử Đằng phát ra tiếng rên trong vô thức.
Lê Cẩn xoa nắn đầu vú Tiêu Tử Đằng cách một lớp áo, nơi đó đã hơi run rẩy. Lê Cẩn còn dùng hạ thân cọ vào bụng Tiêu Tử Đằng: "Tiểu Đằng, em đã cứng rồi."
Đã đến nước này rồi, lại còn là ngày kết hôn, Tiêu Tử Đằng cũng không uốn éo cự tuyệt nữa, cũng ưỡn người ra đón nhận Lê Cẩn, phân thân sưng lên chạm vào đùi Lê Cẩn.
"Anh cởi quần áo giúp em được không?" Lê Cẩn nhẹ giọng dụ dỗ.
"... Ừm."
Rất nhanh sau đó, Tiêu Tử Đằng bị cởi sạch sẽ, phân thân bên dưới thật sự rất hăng hái, hai má đỏ hồng, ánh mắt mê ly.
"Tiểu Đằng, có phải em rất thích làm lúc tắm không?" Lê Cẩn nhân lúc Tiêu Tử Đằng không để ý, đổ rất nhiều sữa tắm ra lòng bàn tay, sau đó tắt vòi hoa sen đi, bắt đầu thoa sữa tắm lên khắp người Tiêu Tử Đằng. "Anh tắm cho em."
Lúc này Lê Cẩn đang đứng phía sau Tiêu Tử Đằng, hai bàn tay đầy sữa tắm của anh dạo chơi qua lại trước ngực Tiêu Tử Đằng, nửa người dưới vẫn còn mặc quần không ngừng cọ vào mông Tiêu Tử Đằng.
Tiêu Tử Đằng để mặc cho Lê Cẩn điều khiển mình, khi bàn tay chứa đầy sữa tắm của Lê Cẩn dời xuống bụng cậu, ý thức của cậu đã không còn rõ ràng: "Sờ... Sờ em, Lê Cẩn, xin anh." Lê Cẩn thật xấu xa, chỗ nào cũng sờ, nhưng lại không sờ vào phân thân của cậu, thật muốn quá...
"Tự em có tay mà ~" Lê Cẩn hoàn toàn không quan tâm, vẫn chỉ vuốt ve làn da ở bụng cậu.
Tiêu Tử Đằng sắp khóc đến nơi, nhưng mà anh sờ mới thoải mái!
Lê Cẩn biết Tiêu Tử Đằng nôn nóng, hơi cong khóe môi lên, nói nhỏ vào tai cậu: "Muốn anh sờ cũng được, Tiểu Đằng phải nghe lời anh đấy!"
"Vâng!" Tiêu Tử Đằng trả lời còn nhanh hơn bất cứ thứ gì khác.
"Nào, nằm xuống đất." Lê Cẩn kéo một chiếc khăn tắm trải xuống nền đất.
Phải nằm xuống đất sao? Tuy rằng Tiêu Tử Đằng không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, có khăn tắm rồi nên không sợ lạnh.
"Gập chân lại." Lê Cẩn bắt đầu cởi quần áo mình, bữa tiệc lớn ở ngay trước mắt, anh đã sốt ruột lắm rồi.
"Gập chân?" Tiêu Tử Đằng mê muội. "Gập thế nào?" Mới hỏi xong, cậu đã nhìn thấy toàn bộ của Lê Cẩn, vóc người thì cậu không chú ý lắm, bởi vì cái phân thân to lớn tím đỏ kia thật sự rất thu hút người khác, trong ánh mắt cậu chỉ toàn hình ảnh của cái côn thịt vĩ đại đó.
Tiêu Tử Đằng cảm thấy trong cơ thể mình có một cái công tắc nào đó được bật lên, lần trước đã thưởng thức tư vị khẩu giao rồi, cậu không hề ghét cảm giác ấy, ngược lại còn thấy rất thú vị.
Lê Cẩn lại đổ một đống sữa tắm ra tay rồi quỳ gối xuống khăn tắm, sau đó thì bôi hết lên chân Tiêu Tử Đằng. Anh bôi theo cách rất tình sắc, từ gốc đùi đến tận mắt cá chân, toàn bộ hai chân đều là sữa tắm, bọt xà phòng trơn trắng khiến cho hai chân trông càng dụ hoặc hơn.
Đợi đến khi hai chân đã được thoa sữa tắm từ trên xuống dưới rồi, Lê Cẩn gập một chân Tiêu Tử Đằng lại, rất nhiều bọt xà phòng nổi lên ở chỗ gập đầu gối.
Tiêu Tử Đằng kinh hãi: "Không phải anh ____"
Cậu còn chưa hỏi xong, Lê Cẩn đã cho phân thân tím đỏ vào trong chỗ gập chân, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Lê Cẩn rất thích chân Tiêu Tử Đằng, lần trước hương vị làm chân giao ở phần đùi thật tuyệt vời, anh giống như vẫn chưa ăn đủ, lần này đổi sang chỗ khác để tiếp tục.
Lúc ban đầu, Tiêu Tử Đằng còn cảm thấy vô cùng quái dị, thế nhưng một lúc sau cũng phải thỏa hiệp, trong lúc Lê Cẩn chân giao cũng không quên Tiêu Tử Đằng, tay trái anh đang nhẹ nhàng chạm vào phân thân của Tiêu Tử Đằng đây.
Tiêu Tử Đằng cảm thấy cosplay tạp dề và khẩu giao lần trước đã là cực hạn trong việc làm tình rồi, nhưng không ngờ còn có thể thế này. Cậu nằm trên mặt đất, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi hành động của Lê Cẩn, phần hông chuyển động, phân thân tím đỏ hết rút ra lại cắm vào, và cả vẻ mặt sung sướng...
Nếu cái to đùng kia có thể đi vào trong người mình thì tốt quá rồi, Tiêu Tử Đằng nhận ra phía trước đã không thể thỏa mãn mình nữa, cậu muốn Lê Cẩn đi vào.
Lê Cẩn ôm chân Tiêu Tử Đằng chen phân thân vào đó hơn hai mươi phút mới rút ra, anh đã rất muốn bắn, nhưng vẫn cố nhịn được. Lúc này anh không chỉ chơi đùa chân Tiêu Tử Đằng, Lê Cẩn cho phân thân của mình dạo chơi khắp toàn thân Tiêu Tử Đằng, đầu tiên là lòng bàn chân, sau đó là cẳng chân, tiếp đến là phần eo, anh còn chọc mấy cái vào lỗ rốn nho nhỏ nữa.
Sau đó chính là nửa thân trên. Phân thân vĩ đại chậm rãi di chuyển lên trên trong ánh mắt đầy khát vọng của Tiêu Tử Đằng, cánh tay, nách, kế tiếp là đến phần ngực cực kỳ mẫn cảm của Tiêu Tử Đằng, thậm chí Lê Cẩn còn để đầu vú đỏ thẫm kia nhắm vào đúng lỗ nhỏ của mình. Chính vào lúc này, Tiêu Tử Đằng bắn luôn, cậu còn chưa được sờ mấy cái đã bắn, bởi vì hình ảnh ở ngực thật sự kích thích quá mức, cậu không thể nhịn nổi.
Lê Cẩn cười khẽ, lại ma sát ở đầu vú Tiêu Tử Đằng thêm mấy cái, sau đó thì chuyển phân thân đến bên gò má mà anh khát vọng nhất.
Lỗ nhỏ trên đỉnh côn thịt và phần thân nổi đầy gân xanh ma sát trên da mặt mịn màng rất lâu, có nhiều lần suýt thì cắm luôn vào miệng Tiêu Tử Đằng.
Hình ảnh như vậy, đối với Tiêu Tử Đằng mà nói là một sức hấp dẫn cực lớn, cậu không nhịn được bèn há miệng ra, mong muốn Lê Cẩn có thể cắm vào.
Rốt cuộc, trong nháy mắt khi côn thịt của Lê Cẩn bật nảy lên, Tiêu Tử Đằng chủ động há to miệng ngậm lấy phần đỉnh to lớn, cũng dùng cái lưỡi đang đói khát không thôi liếm láp lỗ nhỏ chảy đầy dịch dính, cậu cảm thấy như trong cơ thể mình có cái gì đó sắp hỏng mất vậy.
"A ____" Lê Cẩn bị kích thích đột ngột, còn chưa kịp rút ra đã bắn. Tiêu Tử Đằng cũng không nuốt kịp, cho nên phần lớn tinh dịch đều tràn ra khỏi miệng cậu, hình ảnh cực kỳ dâm mỹ.
Cái đó cũng chưa xong, sau khi Lê Cẩn rút phân thân vẫn còn sưng to ra ngoài, Tiêu Tử Đằng còn bất giác vươn lưỡi liếm chỗ tinh dịch tràn ra ngoài cho vào miệng mình, dáng vẻ như đang thưởng thức mỹ vị vậy.
Ánh mắt Lê Cẩn đỏ lên, Tiểu Đằng đã thế này rồi thì làm sao anh chịu được, đột ngột lật thân thể cậu lại xông thẳng vào trong, mật huyệt cũng đã chảy đầy dịch ruột non, trơn dính mà cũng chặt khít, khiến anh tiêu hồn như bay lên thiên đường vậy...
Đầu tiên hai người làm trên mặt đất, rồi làm một lần trong bồn tắm, sau lại ra khỏi bồn tắm chống vào tường làm...
Làm đến tận 3 giờ sáng, Tiêu Tử Đằng đã ngất xỉu, một giờ cuối cùng hầu như không hề có ý thức.
Sau khi xong việc Lê Cẩn mới hối hận: Mình sẽ không phải ăn chay suốt mấy tháng nữa chứ?
Tiêu Tử Đằng bị ăn hết lần này đến lần khác trong phòng tắm, trước khi bất tỉnh, cậu chỉ còn một cảm thụ duy nhất đối với hôn lễ hôm nay: Mệt!
88
Ngày kết hôn thứ hai, vốn đã hẹn trước là sẽ cùng ăn bữa cơm với những họ hàng thân thích có quan hệ tốt, nhận biết làm quen nhau, thế nhưng Tiêu Tử Đằng không thể dậy nổi.
Cậu vô cùng lưu luyến cái giường, hiện tại thì đi đường cũng là một vấn đề lớn, đi quá hai mươi mét tuyệt đối sẽ ngã xuống.
Cuối cùng, một mình Lê Cẩn ra mặt đại diện cho cả hai, tình cảnh lúc ăn cơm như thế nào thì Tiêu Tử Đằng không biết, thế nhưng cậu biết rõ, đây tuyệt đối là lần cậu phải mất mặt nhất trong đời! Bao nhiêu mặt mũi đều bị Lê Cẩn vứt sạch rồi!
Lê Cẩn thì luôn mang nét mặt hồng hào, tinh thần sáng láng, mọi người nhìn trong mắt hiểu trong lòng, nghĩ rằng hai người này thật sự là ân ái.
Có điều mọi người không thấy được, trên cánh tay Lê Cẩn có hai dấu răng rất sâu, là sáng nay bị Tiêu Tử Đằng cắn, cậu thật sự bị chọc tức rồi. Lê Cẩn tuyệt đối không hề thấy đau, anh còn rất hưởng thụ sự tra tấn ngọt ngào này, cho đến cuối cùng Tiêu Tử Đằng cũng không dám cắn nữa, nhìn nụ cười mỉm đó của đối phương, không phải đã bị bật cái công tắc kỳ quái nào rồi chứ?
Mấy ngày sau chính là nhận biết họ hàng, giới thiệu bạn bè. Dưới sự dẫn dắt của Lê Cẩn, Tiêu Tử Đằng được làm quen với rất nhiều người, đặc biệt thú vị chính là, kỳ nghỉ Quốc khánh vừa trôi qua, trước khi đi hưởng tuần trăng mật, hai người còn đến công ty một chuyến.
Là đến để phát bánh kẹo cưới ấy mà!
Đây là chuyện gần dân nhất mà Lê Cẩn từng làm, anh đưa Tiêu Tử Đằng đi khắp các tầng lầu để phát bánh kẹo cưới. Anh và Tiêu Tử Đằng phụ trách phát, lại nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Còn người khổ cực nhất chính là mấy người Kiều Lạc. Kiều Lạc và hai trợ lý của anh, thêm cả sáu thư ký của Lê Cẩn nữa, đều bị kéo tới làm cu li.
Lão đại trực thuộc của mình đích thân điều động, bọn họ còn có thể ngồi trong văn phòng nhàn hạ chắc? Đương nhiên là phải nhanh nhẹn làm việc rồi, vì thế nhiệm vụ đẩy các thùng bánh kẹo cưới được giao cho họ, thật sự là nói đến đều phải rơi lệ.
Cũng may là bọn họ không phải thật sự khuân vác các thùng bánh kẹo đó, chỉ cần đặt lên xe đẩy là được, lên xuống bằng thang máy, vô cùng thuận tiện, nếu không nhiều bánh kẹo cưới như thế, họ sẽ mệt chết mất!
Phát bánh kẹo cưới xong, Kiều Lạc xoa bóp hai vai, nói với Lê Cẩn với vẻ đầy tội nghiệp: "Tôi nói này lão đại, bao giờ anh mới về làm việc vậy. Gần đây anh chỉ giải quyết mấy dự án, tất cả những chuyện khác đều giao cho tôi, anh có còn nhân tính nữa không? Tử Đằng, cậu nói xem có đúng không?" Kiều Lạc muốn kéo Tiêu Tử Đằng về làm đồng minh.
"Yên tâm đi, sẽ rất nhanh thôi. Chờ tôi và Tiểu Đằng hưởng tuần trăng mật về xong là khôi phục công việc như bình thường, chắc khoảng hai tuần." Tâm tình Lê Cẩn cực tốt cho Kiều Lạc một kích trúng tim.
Kiều Lạc: "..." Anh đã không thể sống yên được nữa rồi!
...
Địa điểm hưởng tuần trăng mật đã được quyết định từ trước, là ở đảo Bali.
Sau ngày đến công ty phát bánh kẹo cưới, hai người xuất phát đến đảo Bali, bắt đầu trải qua hành trình hưởng tuần trăng mật trong hai tuần của mình.
Xuyên qua cửa sổ máy bay, ngắm nhìn những đám mây trắng và bầu trời bên ngoài, Tiêu Tử Đằng cảm thấy trái tim mình như đang bay lên cao. Lê Cẩn nhìn nét mặt vui sướng của cậu, hơi cong khóe miệng lên cười.
Bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau.
Nhất định chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như bây giờ đúng không...
Đảo Bali ơi, chúng tôi đến đây!
89
Địa điểm hưởng tuần trăng mật rất là tuyệt vời. Nơi này không giống như trong nước, số người nhận biết Lê Cẩn cực kỳ ít, hơn nữa đây cũng không phải nơi hưởng tuần trăng mật quá xa hoa, trên cơ bản sẽ rất khó gặp người quen, hai người có thể thỏa sức thả lỏng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tử Đằng đi máy bay, lúc đầu thì khá tốt, cảm giác rất mới mẻ, thế nhưng cảnh sắc bên ngoài vẫn luôn là trời xanh mây trắng không hề thay đổi, cùng lắm cũng chỉ là những đám mây thay đổi hình dạng, chỉ nhìn một lúc thôi đã thấy chán.
Máy bay cất cánh từ tám giờ năm mươi phút sáng, cho nên hai người phải dậy từ rất sớm, nắm sáu giờ sáng đã dậy, Tiêu Tử Đằng ngắm mây một lát đã buồn ngủ.
Lê Cẩn nhờ một tiếp viên hàng không mang một chiếc chăn đến đắp cho Tiêu Tử Đằng, anh đã nghĩ xong hết rồi, trên máy bay ngủ bù thì buổi tối mới có tinh thần được, hì hì hì ~
Lê Cẩn không hề thấy buồn ngủ, anh đang đọc tạp chí được chuẩn bị sẵn trên máy bay. Mấy tiếp viên hàng không đều lén lút tò mò nhìn anh, Lê Cẩn tiếng tăm lừng lẫy làm sao các cô không biết cho được, dù trước đây không biết thì bây giờ cũng đã biết, dù sao thì tổ chức một hôn lễ long trọng như thế cùng đàn ông cũng không phải chuyện nhỏ, trong nước cực kỳ huyên náo, ở nước ngoài cũng được đưa tin nhiều.
Người đang ngủ bên cạnh Lê Cẩn chính là Tiêu Tử Đằng đúng không? Thật đúng là một người may mắn, trông ngoại hình cũng chỉ có vẻ thanh tú, sao có thể được Lê Cẩn để mắt đến nhỉ, rõ ràng trước khi kết hôn có nhiều scandal với nhiều nữ minh tinh như vậy, sao cuối cùng lại kết hôn với đàn ông?
"Xin hỏi anh là Lê Cẩn sao?" Người hỏi là một hành khách nữ ngồi cách Lê Cẩn lối đi chính giữa, trông rất xinh đẹp, mái tóc xoăn màu nâu khiến cho trở nên quyến rũ hơn. Cô cười mỉm nói với Lê Cẩn: "Em là fan của anh, xin hỏi anh có thể ký tên cho em không?" Nói xong thì lấy vở và bút từ trong túi ra.
Tâm tình Lê Cẩn rất tốt, gật đầu ngay: "Đương nhiên có thể." Sau đó thì cầm bút ký tên mình.
"Em tên là Đường Quả." Mỹ nữ là một người rất khéo nói. "Anh và Tiêu tiên sinh đi hưởng tuần trăng mật đúng không? Các anh thật ân ái." Tuy cô nói hơi nhiều, thế nhưng cũng cố hạ giọng nói nhỏ, nên cũng không làm ồn đến Tiêu Tử Đằng.
Lê Cẩn nghe xong, tâm tình càng tốt hơn: "Cám ơn, cô cũng vậy?"
"Em và bạn đến đảo Bali chơi." Nói xong, Đường Quả chỉ vào nữ sinh ngồi cạnh mình. "Đây là bạn em, tên Tiêu Văn, ngồi phía trước là bạn trai của Văn Văn, Cố Hải." Cô chỉ tiếp vào một nam sinh ngồi hàng ghế phía trước.
Hai người được Đường Quả chỉ đều hơi ngại ngùng, đi máy bay thôi mà cũng gặp được một nhân vật lớn thế này, vận khí cũng tốt quá nhỉ.
Nam sinh kia trông rất đẹp trai rất sáng sủa, Lê Cẩn nhìn ra được đối phương là sinh viên, ánh mắt tràn đầy sức sống nhiệt huyết, người đã đi làm rất hiếm ai có thể như vậy, Lê Cẩn có ấn tượng tốt về cậu ta.
Nữ sinh tên là Tiêu Văn kia thì hoàn toàn khác với Đường Quả, trông cũng rất xinh, nhưng lại có vẻ vô cùng trong sáng, giống một học sinh cấp ba chưa hiểu sự đời.
Lúc Lê Cẩn nhìn cô cũng phải hơi ngạc nhiên, không phải vì cô xinh đẹp, mà là vì khuôn mặt cô có chút giông giống Tiêu Tử Đằng, nhất là ánh mắt.
Không thể nói rõ là thích hay ghét, Lê Cẩn có cảm giác hơi là lạ.
Trên suốt chuyến bay, phần lớn thời gian đều là Lê Cẩn và Đường Quả nói chuyện với nhau, Cố Hải chỉ thi thoảng tham gia, Tiêu Văn cũng rất ít nói, lần nào cũng là Đường Quả quay sang nói với cô thì mới nói nhỏ một vài câu.
Nói tóm lại, cô gái kia trông có vẻ rất hướng nội rất bẽn lẽn, Lê Cẩn không thích nói chuyện lắm với kiểu người như thế, cảm giác rất khó chịu, vừa nãy còn cảm thấy khuôn mặt cô hơi giống Tiêu Tử Đằng, bây giờ mới thấy tính cách hoàn toàn khác hẳn, tuy là Tiểu Đằng của anh cũng rất hay xấu hổ, nhưng lúc ở trên giường hay khi nói chuyện bình thường thì không hề như vậy, vô cùng thoải mái.
Ngược lại, tính cách Đường Quả khá hợp khẩu vị của Lê Cẩn, rất thẳng thắn, cũng rất hài hước, trong suốt mấy tiếng cứ nói chuyện cách quãng cũng không thấy đáng ghét, Lê Cẩn cũng động đậy chút tâm tư. "Đường tiểu thư, xin hỏi cô đang làm công việc gì?" Cô gái này rất biết cách ăn nói, nói chuyện cũng vô cùng tự nhiên, anh muốn tuyển cô vào công ty mình, chắc chắn có thể bồi dưỡng thành tài.
"Ba bọn em đều là sinh viên năm bốn, vẫn chưa tìm được việc làm, bây giờ tìm việc cũng khó lắm." Đường Quả le lưỡi. "Nhưng gần đây không có nhiều bài vở nên bọn em đi chơi, vốn định đi vào lễ Quốc khánh, thế nhưng lúc đó đông người quá."
Ba sinh viên mà có thể đến đảo Bali chơi, còn ngồi khoang hạng nhất, vậy thì nhất định gia đình cũng có điều kiện, không biết chừng người ta đã được gia đình bố trí sẵn rồi, chưa chắc đã chịu đến công ty mình đâu, nhưng Lê Cẩn vẫn không nhịn được, hỏi tiếp. "Không biết Đường tiểu thư có hứng thú đến Lê Thị làm việc không? Tôi cảm thấy bộ phận tuyên truyền của công ty chúng tôi rất thích hợp với cô, cô rất có tài ăn nói."
"Thật ư?" Đường Quả kinh hô thành tiếng, sau đó thì vội bịt miệng lại, vừa rồi lớn tiếng quá, không biết có làm ồn đến Tiêu Tử Đằng không.
Tâm tình cô hơi kích động, không thể tin được mình có thể gặp được loại chuyện tốt này. Gia cảnh của cô và Cố Hải đều rất tốt, ba mẹ cô là bác sĩ, ba mẹ Cố Hải là giáo sư đại học, hơn nữa hai nhà còn rất thân nhau, cũng trùng hợp khi cô và Tiêu Văn là bạn học kiêm luôn bạn cùng phòng.
Tiền của Tiêu Văn đi chơi lần này thì do Cố Hải bỏ ra, vốn dĩ chỉ có Cố Hải và Tiêu Văn đi với nhau, nhưng Tiêu Văn nói đi hai người như thế cảm thấy hơi căng thẳng, hy vọng Đường Quả đi cùng mình, vì thế ba người cùng đi, Cố Hải cũng thấy không sao hết, dù sao cậu ta và Đường Quả cũng thân thiết.
"Đương nhiên là thật." Trong vòng mấy tiếng vừa qua, Lê Cẩn đã có rất nhiều thiện cảm về Đường Quả, nhiệt tình hào phóng và cũng không biết nói suông, công ty rất cần nhân viên như thế. "Sau khi cô về có thể đến công ty báo danh, tôi sẽ thông báo cho bộ phận nhân sự, công việc cụ thể do họ sắp xếp, nhưng sẽ có một thời gian ngắn để thực tập, cô bằng lòng nhận không?"
"Tất nhiên tất nhiên!" Nếu không phải đang ở trên máy bay, Đường Quả thực sự muốn nhảy cẫng lên. "Cám ơn Lê tổng, nhất định em sẽ trở thành một nhân viên tốt sẽ không để anh thất vọng!" Nói xong cô còn cúi đầu tỏ vẻ biết ơn.
Cố Hải cũng thấy vui thay cho Đường Quả: "Lúc trước cậu không thi đỗ vào học viện y, ba mẹ cậu đã lo lắng muốn chết, giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng có công ty cần cậu, còn là Lê Thị nữa, cậu được lời rồi!"
Đường Quả đắc ý cực kỳ, càng nghĩ càng vui. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Tiêu Văn nói: "Thế nhưng không phải lúc trước cậu đã nhờ cô giáo giới thiệu công việc cho cậu sao, hôm qua tớ còn nghe cô giáo nói bên kia đã trả lời, cậu không đi thì phải làm sao? Liệu cô Viên có giận không?"
Trong một khoảng thời gian ngắn, tình cảnh như lắng xuống, ai cũng không ngờ đột nhiên Tiêu Văn nói loại chuyện này ra. Đường Quả cũng hơi sững người, đúng là cô đã nhờ cô chủ nhiệm lớp có quan hệ tốt với mình tìm việc giúp, nhưng đã một tháng rồi đối phương không trả lời, cô tưởng rằng mình không được chấp nhận.
Lê Cẩn hơi nhíu mày, cô gái tên Tiêu Văn này cố ý hay là vô tình đây? Nếu anh là một người lòng dạ hẹp hòi, không biết chừng sẽ có ấn tượng xấu với Đường Quả, dù sao thì ăn trong bát nhìn trong nồi cũng không phải là tính nết tốt đẹp gì.
90
Sau cùng vẫn là Lê Cẩn lên tiếng trước, anh mỉm cười nói: "Một nhân tài như Đường tiểu thư quả nhiên rất được coi trọng, tôi hy vọng cuối cùng Đường tiểu thư có thể lựa chọn công ty chúng tôi."
"Cám ơn Lê tổng, em sẽ suy nghĩ thật kỹ." Mặt Đường Quả đỏ ửng lên. Quả nhiên Lê Cẩn tốt hơn nhiều so với trong các tin tức trên báo, tính tình thế này không phải là tốt lắm sao, mình còn tưởng anh ấy sẽ nóng giận chứ.
Tiêu Văn ngồi bên cạnh kinh sợ nói: "Quả Quả, có phải tớ nói sai rồi không, tớ xin lỗi, tớ không cố ý nhắc đến chuyện này, tớ ____"
"Không sao không sao, tớ biết cậu không cố ý." Đường Quả vỗ nhẹ vào tay Tiêu Văn an ủi. "Là tớ không tốt, tớ nên sớm hỏi lại cô chủ nhiệm mới phải, bởi vì người ta lâu rồi không trả lời nên tớ đặt sang một bên, là tớ không tốt, khi về tớ sẽ giải thích rõ với cô, đúng lúc có thể mang chút đặc sản của Bali về tặng cô."
"Quả Quả, vận khí của cậu tốt thật." Tiêu Văn hâm mộ nói. "Lê tổng đích thân mời cậu đấy." Cô nói chuyện không to, nhưng nhất định Lê Cẩn có thể nghe thấy.
Lê Cẩn rất coi trọng cách ăn nói của Đường Quả, vừa rồi chính anh cũng đã nói rõ như vậy, thế mà Tiêu Văn lại quy kết nguyên nhân thành vận khí tốt, Lê Cẩn cảm thấy hơi buồn cười, cô gái này thật sự không phải cố ý đấy chứ? Hai người trông có vẻ là bạn tốt, nhưng cô gái họ Đường có vẻ thiếu chút tâm nhãn, còn cô họ Tiêu thì rất có tâm kế, nhưng cả bạn trai và bạn tốt của cô ta hình như chưa hề nhận ra.
"Hì hì, vận khí của tớ chỉ tốt chút xíu thôi." Đường Quả hơi ngại ngùng. "Văn Văn, cậu thì hoàn toàn chẳng cần dựa vào vận khí, thành tích của cậu tốt như thế, nhà trường còn giữ cậu ở lại trường mà."
"Giữ lại trường thì có gì tốt, không gian phát triển hẹp, muốn thăng tiến một bậc phải mất rất nhiều năm." Tiêu Văn vẫn giữ nguyên giọng điệu hâm mộ. "Vẫn là vận khí của cậu tốt hơn."
Lúc này, đến cả Đường Quả không được nhạy bén lắm cũng đã nghe ra, Tiêu Văn cũng muốn đến Lê Thị thực tập, ở Lê Thị sẽ được phát triển rất nhanh, phạm vi thăng tiến rộng lớn, nếu để cô chọn giữa ở lại trường và đến Lê Thị, cô cũng sẽ chọn Lê Thị.
Đương nhiên Đường Quả hy vọng bạn tốt của mình có thể được như mong muốn, nhưng mình là ai chứ, làm sao có thể làm chủ thay Lê Cẩn được, cho nên đành phải cười ngu ngơ mấy tiếng để cho qua.
Tất nhiên Lê Cẩn cũng có nghe ra, thế nhưng anh vẫn tiếp tục đọc tạp chí, không hề phản ứng một chút nào, đâu phải anh muốn làm từ thiện, bất kỳ ai cũng có thể vào công ty chứ. Anh thật sự không quan tâm nhân viên của mình có phải có tâm kế hay không, có phải người tốt hay không, thế nhưng cô gái kia vừa trông đã biết không phóng khoáng, không giống người có thể làm được việc lớn, người như vậy Lê Thị chẳng cần.
"Ưm..." Đúng lúc đó, Tiêu Tử Đằng từ từ tỉnh lại, ghế dựa tất nhiên là kém hơn giường, cậu ngủ không được thoải mái lắm, tỉnh lại xong cả người cứng còng.
"Sao thế, khó chịu à?" Lê Cẩn xoa bóp cánh tay và vai cho Tiêu Tử Đằng. "Sắp đến trưa rồi, có đói không, ăn chút gì nhé?"
"Ừm." Tiêu Tử Đằng duỗi người xong thì bắt đầu chép miệng, tay trái còn sờ soạng tay Lê Cẩn.
Từ sau hôn lễ, Tiêu Tử Đằng trở nên càng ỷ lại vào Lê Cẩn hơn, cực kỳ dính người, trong mắt Lê Cẩn, quả thực đáng yêu cực kỳ.
Lê Cẩn gọi tiếp viên hàng không mang hai phần cơm trên máy bay đến, bày bát đũa đưa khăn tay, toàn bộ quá trình đều phục vụ tận tình, những người khác nhìn thấy mà mù cả mắt luôn.
"Quả nhiên các anh rất ân ái." Hai mắt Đường Quả sáng ngời. "Tuyệt quá!"
"Cám ơn." Lê Cẩn thích nghe những lời này nhất.
Tiêu Tử Đằng khó hiểu hỏi: "Hai người quen nhau?"
"Vừa mới làm quen, cô ấy tên là Đường Quả." Lê Cẩn giới thiệu. "Đường tiểu thư nói chuyện rất hay, anh vừa mời cô ấy đến công ty chúng ta làm việc."
"Chào cô." Tiêu Tử Đằng cười chào hỏi.
"Chào anh." Lúc này Đường Quả phát hiện ra, Tiêu Tử Đằng có phần hơi giống Tiêu Văn, trước đây mới chỉ xem trên báo, căn bản không chú ý, nhìn thấy người thật mới nhận ra.
"Sao thế?" Thấy Đường Quả cứ nhìn mình chằm chằm, Tiêu Tử Đằng hơi lấy làm lạ. Cậu bất giác sờ mặt mình hỏi Lê Cẩn: "Có phải em bị dính cơm lên mặt không?"
"Phụt, không có." Lê Cẩn bật cười thành tiếng, Tiểu Đằng nhà anh sao mà đáng yêu quá vậy.
Nếu không bị dính cơm lên mặt, vậy cô gái kia cứ nhìn mình làm gì? "Trông tôi kỳ quái lắm à?"
"Không có không có." Đường Quả vội vàng xua tay, sau đó chỉ vào Tiêu Văn ngồi cạnh mình, nói. "Chỉ là tôi cảm thấy bạn của tôi trông hơi giống Tiêu tiên sinh, hai người còn cùng họ nữa, đúng là trùng hợp."
Cô vừa nói xong, cả Tiêu Tử Đằng và Tiêu Văn đều hơi ngạc nhiên, hai người quay sang nhìn đối phương.
Tiêu Tử Đằng nhìn Tiêu Văn, chính cậu không cảm giác được gì, vì thế tò mò hỏi Lê Cẩn: "Thật sự giống lắm à?" Trông cô gái kia rất đẹp, sao mình có thể giống cô ta chứ.
"Không giống." Lê Cẩn lắc đầu cười.
Mặt mũi đúng là hơi giống, nhưng những đặc điểm khác thì kém xa, hơn nữa Lê Cẩn luôn cảm thấy cái gì của nhà mình cũng là tốt nhất, của nhà người khác căn bản không đáng để so sánh.
Lê Cẩn đã nói không giống rồi, những người khác cũng không tiện nói thêm gì nữa, cũng đâu thể nói ngay trước mặt anh rằng ánh mắt anh không tốt chứ, có điều Tiêu Văn lại ghi nhớ lời Đường Quả vừa nói trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro