Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Bóng Tối Mờ Ám

Ngày hôm sau, một sự bất ngờ đột ngột đã đến. Tô Nhược Lan bước vào phòng, ánh mắt mệt mỏi vì những lo lắng và suy tư suốt đêm qua. Tuy nhiên, trong tay nàng ta lại cầm một lá thư không rõ nguồn gốc, được gói lại cẩn thận, không có dấu hiệu gì để nhận biết người gửi. Nàng đứng một lúc, cảm giác bất an dâng lên, như thể có ai đó đang theo dõi từng bước đi của mình.

Nàng mở lá thư ra, đôi tay có chút run rẩy. Trong đó chỉ có một dòng chữ được viết cẩn thận, như thể mỗi nét chữ đều mang theo một ý nghĩa sâu xa.

"Chạy đi, nếu không muốn mình và đứa trẻ mất mạng."

Một câu nói đơn giản nhưng lại như sấm sét nổ vào lòng Tô Nhược Lan. Những lời này, tuy ngắn gọn nhưng lại đầy sự đe dọa, khiến tim nàng ta đập mạnh. Đứa trẻ... là ám chỉ cái gì? Là đứa con mà nàng đã biết đang hình thành trong cơ thể mình, hay là một lời cảnh báo về những mối nguy hiểm tiếp theo?

Tô Nhược Lan đứng đó, như bị hóa đá. Cảm giác lo sợ và bối rối khiến nàng không biết phải làm gì tiếp theo. Bởi nàng không thể phủ nhận rằng, những người xung quanh, từ Hạ Lâm đến những mối quan hệ khác mà nàng tiếp xúc đều có thể là một phần của sự nguy hiểm này. Có lẽ không chỉ riêng nàng, mà cả đứa bé trong bụng cũng sẽ bị cuốn vào những trò chơi quyền lực này.

Nàng cầm lá thư trên tay, cẩn thận nhét vào trong tay áo, rồi vội vã ra ngoài. Mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu nàng khiến nàng không thể ngừng di chuyển, như thể nếu dừng lại một giây sẽ khiến mọi thứ sụp đổ.

Khi tìm đến phòng của Lục Dao, nàng không thể không cảm thấy sự bồn chồn trong lòng. Nàng gõ cửa, nhưng không nhận được câu trả lời ngay lập tức. Sau một hồi lâu, cửa mới mở ra, và Lục Dao đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn đầy sự quan tâm.

"Có chuyện gì vậy, Tô phu nhân?" Giọng nàng ta vẫn bình thản, không hề tỏ ra lo lắng.

Tô Nhược Lan không thể kiềm chế được nữa, nàng lấy lá thư trong tay áo ra và đưa cho Lục Dao. "Công chúa, tôi vừa nhận được lá thư này. Ngài thấy sao?"

Lục Dao cầm lấy lá thư, ánh mắt của nàng ta lướt qua những dòng chữ. Khi đôi mắt nàng ta dừng lại ở câu cuối, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nhưng có một chút căng thẳng ẩn trong đó.

"Chạy đi, nếu không muốn mình và đứa trẻ mất mạng..." Lục Dao lặp lại câu chữ trong thư, rồi im lặng một lúc. Sau đó, nàng ta nhìn Tô Nhược Lan và nói, giọng vẫn lạnh lùng nhưng kiên quyết. "Ngươi không cần lo lắng quá, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Tô Nhược Lan không thể không cảm thấy một sự bất an dâng lên. "Nhưng công chúa, chúng ta không thể biết được người đứng sau lá thư này là ai. Nếu đó là một kẻ có ý đồ xấu..."

Lục Dao cắt lời nàng, ánh mắt của nàng ta như muốn trấn an: "Chưa hẳn là vậy. Nhưng ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm." Nàng ta dừng lại một lúc, rồi tiếp tục: "Nếu có kẻ muốn hại ngươi, thì cũng sẽ phải trả giá."

Tô Nhược Lan cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng sự lo lắng vẫn không thể xua tan được. Nàng ta không muốn mình và đứa trẻ rơi vào tay kẻ xấu, nhưng lại không biết phải làm gì lúc này.

"Công chúa, ngài nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tô Nhược Lan hỏi, mắt không rời khỏi khuôn mặt lạnh lùng của Lục Dao.

Lục Dao lặng im một lúc, rồi cuối cùng lên tiếng: "Ngươi phải quyết định. Chạy hay ở lại, đó là lựa chọn của ngươi. Nhưng hãy nhớ rằng, mọi quyết định đều sẽ có hậu quả."

Những lời này khiến Tô Nhược Lan cảm thấy vô cùng bối rối. Chạy trốn, liệu có thể an toàn hay không? Hay ở lại, tiếp tục đối mặt với nguy hiểm mà không biết điều gì đang chờ đón mình?

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng đã nhận ra một điều: dù có lựa chọn gì, thì đều có một sự thật không thể phủ nhận—nàng ta không thể rời xa Lục Dao.

Đang lúc Tô Nhược Lan còn đang suy nghĩ, đột nhiên một tiếng bước chân vang lên từ ngoài hành lang, khiến nàng ta giật mình. Lục Dao đứng dậy, ánh mắt trở nên sắc bén.

"Có người đến." Nàng ta nói ngắn gọn, rồi quay sang Tô Nhược Lan. "Hãy cẩn thận."

Vừa nói xong, cửa phòng đã bị mở ra, và một người đàn ông lạ mặt bước vào. Đó là một người có vẻ ngoài gầy gò, với ánh mắt sắc lạnh, và trên tay hắn cầm một gói đồ lớn.

"Công chúa, Tô phu nhân..." Hắn nói, giọng không rõ ý đồ. "Đây là thư từ Hoàng cung, có liên quan đến tình hình hiện tại."

Tô Nhược Lan cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Hoàng cung... Là ai đang điều khiển mọi thứ từ trong bóng tối?

Hắn bước đến gần, và đưa gói đồ cho Lục Dao. Ánh mắt của Lục Dao vẫn không rời khỏi Tô Nhược Lan, nàng mở gói đồ ra, và một cuộn giấy cổ xưa được lộ ra.

Ánh mắt của nàng ta tối lại, và sự căng thẳng trong phòng lập tức tăng lên.

"Có lẽ, đã đến lúc chúng ta cần phải hành động."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: