Chương 4 : Vào ở Loan Phượng Cung
- Ân, thu dọn một chút này nọ rồi chúng ta bước đi đi. - Dạ Mị vui mừng nở nụ cười, một đời này, chính mình không hề cô đơn.
Kỳ thật nói là thu dọn này nọ nhưng thật ra cũng không có gì để thu dọn, tổng cộng chỉ có vài bộ y phục mà thôi, còn có Dao Nguyệt Cầm nữa, tối hôm qua đã bị bọn Hiên Viên Thương thấy nên không thể bỏ vào vòng tay được.
- Lý công công, có thể đi rồi.
- Dạ, hoàng hậu nương nương. - Lý Đức Hải khom người đi phía trước dẫn đường, đoàn người hướng Loan Phượng cung đi đến, bởi vậy, cuộc sống trong hậu cung của Dạ Mị cũng bắt đầu mở ra.
Ngau lúc Dạ Mị còn chưa tới được Loan Phương Cung, chuyện hoàng thượng tiếp hoàng hậu ra khỏi lãnh cung và ban thưởng vào ở Loan Phượng cung đã sớm bay đi bốn phương tám hướng, làm rất nhiều người gấp gáp.
Bên trong Ngọc Thanh cung:
- Đáng chết, vì cái gì con tiện nhân kia được đi ra! Hoàng thượng là của ta, vị trí hoàng hậu cũng chỉ có thể là của ta! Là của ta! - Một vị nữ tử xinh đẹp lộ ra vẻ mặt hung hăng gào thét lớn, đem tất cả những gì có thể đập bên trong đều đập nát thành mảnh nhỏ.
Một bên thị nữ run run quỳ trên mặt đất:
- Xin nương nương bớt giận, có lẽ hoàng thượng vì ngại cho quan hệ của thừa tướng nên mới phải làm như vậy đâu? Có khả năng chính là che giấu không cho người biết a!
- Hừ! Mặc kệ là nguyên nhân gì, Thượng Quan Nhã Nhi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Không ai có thể tranh đoạt vị trí hoàng hậu với ta! Một cái Trần Tinh Như đã khó đối phó, hiện tại thế nhưng lại thêm một cái Thượng Quan Nhã Nhi! Thật là tức chết ta! - Vẻ mặt tàn nhẫn vặn vẹo hoàn toàn đem một gương mặt xinh đẹp huỷ diệt rồi.
Tinh Hoa cung, một vị nữ tử trang dung tinh xảo hoa lệ vẻ mặt dữ tợn ngồi trên ghế, trên mặt biểu tình âm tình bất định, một đôi mắt đẹp lạnh lẽo thấu xương. Cẩn thận chú ý sẽ phát hiện được đôi tay nàng đã hung hăng nắm lại, cũng chưa từng phát hiện móng tay thật dài đã muốn đâm vào da thịt, ngực phập phồng kịch liệt có thể thấy được người này đang cố gắng ẩn nhẫn tức giận trong lòng.
Chỉ chốc lát sau, nguyên bản gương mặt âm ngoan dữ tợn trong nháy mắt đã trở nên ôn nhu thiện lương, giống như tất cả vừa nãy đều là ảo giác! Mà một bên thị nữ cũng không có nửa điểm kinh ngạc, giống như đã sớm tập mãi thành thói quen.
- Tiểu Liên, chúng ta đi xem Ngọc phi muội muội, hiện tại có lẽ nàng ta đang rất cần một vị tỷ muội tốt để khóc kể một chút đi? - Lúc này nàng hoàn toàn đã thành lại Như Quý phi dịu dàng cao quý, cùng thế vô tranh, chỉ là đôi mắt mau chóng hiện lên vẻ tàn nhẫn đã phá huỷ tất cả mỹ cảm.
- Dạ, nương nương! - Nhắc tới Ngọc phi kia, thị nữ Tiểu Liên bên cạnh Như Quý Phi hiện ra một chút tươi cười khinh miệt. Chỉ bằng cái nữ nhân ngực to ngốc nghếch kia cũng muốn đấu với nương nương nhà ta? Quả thực chính là ngu xuẩn đến cực điểm!
Bên kia, sau khi trải qua một phen mệt mỏi Dạ mị rốt cục cũng thấy được Loan Phượng cung làm vô số nữ nhân thiết tha mơ ước kia, quả thật không hổ là cung điện gần với Càn Thanh cung điện của hoàng thượng! To lớn xa hoa, cung điện đồ sộ hoa lệ như thế đúng là rất có sức dụ hoặc, khó trách nhiều nữ nhân tranh muốn vỡ đầu cũng muốn vào ở!
Bất quá đối với Dạ Mị cũng chỉ cười nhạt, có xa hoa cách mấy thì nó cũng là cái lồng bằng tơ vàng thôi! Hơn nữa cung điện này so với Hoa Thanh cung của nàng thì như là gặp sư phụ, thế cho nên Dạ Mị cùng Thuý Y chỉ là thảng nhiên nhìn thoáng qua, chưa từng kinh ngạc một chút nào, một bên Lý Đức Hải còn khen ngợi các nàng định lực thật tốt! Thật sự rất ít nữ nhân ngay lần đầu đến Loan Phượng cung còn có thể trấn định như vậy, toà cung điện này không những là bề ngoài xa hoa, nó còn tượng trưng cho địa vị và quyền lợi dưới một người trên vạn người.
- Hoàng hậu nương nương, nô tài đi trước về phục mệnh hoàng thượng. - Nét mặt già nua của Lý Đức Hải cười đến như đoá hoa cúc. Hắn có thể không vui sao? hoàng hậu nương nương này khó chơi như thế, nếu hôm nay không hoàn thành được nhiệm vụ mà hoàng thượng công đạo, phỏng chừng cái phen xương cốt già này của hắn cũng phải mất rồi!
- Ân, đi thôi. - Mỗi lần nghe được tiếng nói tiêm tế của hắn Dạ Mị liền nổi hết cả da gà, tuỳ ý nói vài câu rồi dẫn Thuý Y vào chủ điện.
Bên trong chủ điện không cần nói cũng biết, để rất nhiều bình hoa lỗi thời, tranh chữ danh nhân linh tinh gì đó, Dạ Mị xem cũng không xem nhiều một cái liền lập tức đi về phía nội điện. Bên trong nội điện cũng trưng bày vô cùng xa hoa, cảm giác một chút cũng không giống chỗ ngủ, ngược lại giống như phòng trưng bày triển lãm hơn! Trên bàn trang điểm để đầy son phấn bột nước, các loại châu sai (đồ trang sức trên đầu) rực rỡ muôn màu, phỏng chừng chỉ cần tuỳ tiện đem này nọ ra ngoài bán đều là giá trị liên thành đi?
Bên trong nội điện còn có một trương giường siêu cấp lớn đến nỗi đủ cho mười người sóng vai nằm xuống, tất cả đồ trên giường đếu là thiên tàm ti dệt thành! Quả thực quá xa xỉ, quá phá sản! Dạ Mị nhịn không được đau khổ táp lưỡi đến.
Tiếp tục đi về phía nội điện, phía sau tấm bình phong lớn tinh xảo kia lại là một ôn tuyền nước chảy, Dạ Mị ở bên trong bơi lội cũng đủ! Trong toàn bộ cung điện, Dạ Mị vừa lòng nhất chính là ôn tuyền này, tuy rằng bởi vì Tu Chân, trên người lúc nào cũng không nhiễm hạt bụi nhỏ, nhưng là Dạ Mị vẫn thích tắm ôn tuyền. Thời điểm ở hiện đại, Dạ Mị sẽ thường xuyên đi hưởng thụ một chút cảm giác thoải mái mà ôn tuyền mang đến, còn có thể thuận tiện giảm bớt mệt nhọc. Nhưng từ sau khi đến đây, mỗi ngày đều tắm trong thùng gỗ, khiến Dạ Mị có khổ cũng không nói thành lời! Ai kêu nàng là khí hậu bị biếm lãnh cung đâu.
- sư phụ, hoàng thượng có ban thưởng tới! - Thuý Y bên ngoài bận việc gào to chạy vào.
Ban cho? Đến tột cùng Hiên Viên Thương muốn làm gì thôi? Chẳng lẽ đầu bị cửa kẹp rồi.
- Đi. đi ra xem. - Dạ Mị nặng nề nghi hoặc trong lòng, không rõ Hiên Viên Thương làm hết thảy là có lợi ích gì, bất đắc dĩ chính mình cũng không nghĩ ra, cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước.
- Hoàng thượng có thưởng! Ban thưởng hai trăm cung nữ, hai trăm thái giám!
- Nô tỳ (nô tài) tham kiến hoàng hậu nương nương! - Bốn trăm người cùng lúc quỳ xuống hành lễ.
- Miễn lễ! - Dạ Mị đau đầu nhìn nhiều người như vậy, mỗi người đều như vậy lắc lư trước mặt mình kia còn không phải phiền chết rồi? Hơn nữa ai biết trong đây có người an bài gian tế không?
- Hoàng thượng có thưởng! Ban thưởng trăm món đồ cổ, sáu đôi Ngọc Như Ý, trăm xuyến Nam Hải trân châu, mười kiện kim bộ diêu, trăm món châu báu trang sức..... - Mười mấy tên thái giám đem những thứ giá trị liên thành này đó nhất nhất trưng bày trước mặt Dạ Mị, chân mày Dạ Mị cau lại càng ngày càng chặt! Tục ngữ nói bắt người tay ngắn, nhưng đây là hoàng thượng ban tặng, không thể không lấy! Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận rốt cục nên làm cái gì bây giờ, lại là một loạt gì đó xuất hiện trước mặt nàng.
- Hoàng thượng có thưởng! Ban thưởng một bộ Phượng Vũ, hai mươi bộ cung trang bốn mùa, trăm món la quần các loại, hai mươi thất gấm tàm ti.... ....
Rốt cục, nên đưa đều đưa xong rồi, Dạ Mị cũng đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi! Mặc kệ, nếu hắn muốn đưa thì ta lấy, nếu không lấy còn có thể đắc tội tên cao ngạo kia.
Dạ Mị ý cười ngâm ngâm cầm lấy một chuỗi Nam Hải trân châu nhét vào tay tên công công đầu lĩnh kia, ôn hoà nói:
- Công công vất vả, đây là chút tâm ý của bản cung, còn muốn thỉnh công công thay bản cung hướng hoàng thượng nói lời cảm tạ.
Quả nhiên, vừa được thứ tốt tên thái giám kia lập tức cười toe toét, vẻ mặt vui vẻ nói:
- Hoàng hậu nương nương khách khí, đây là nô tài phải làm! Xin nương nương yên tâm, nô tài nhất định đem tâm ý của nương nương báo cho hoàng thượng! Nô tài cáo lui!
- Tốt, vậy làm phiền công công. - Người ngoài đều đi rồi, vẻ mặt ý cười ôn hoà của Dạ Mị cũng lập tức biến mất, chỉ còn lại một chút cười lạnh.
Bên này vừa mới ban cho xong, các loại tin tức dường như mọc cánh bay đi. Trong lúc nhất thời, tin tức hoàng hậu nương nương được sủng ái rất nhanh truyền bá khắp nơi, một ít người mẫn cảm ngửi được một tia mùi chính trị tất cả nhao nhao cẩn thận đứng lên. Trên triều đình, giữa hậu cung có thể nói là mấy nhà mừng mấy nhà ưu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro