Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 65

Tác giả: Thương Hải Di Mặc

Sơ lược: đam mỹ tiểu thuyết, cận đại, thanh thủy văn (nghe đồn HE *cười mãn nguyện*)

Dịch giả: QT đại ca

Edit: Tiểu Mân Nhi

Đệ tam quyểnĐệ lục thập ngũ chương

Họ Phương là gia tộc rất truyền thống, trải qua mấy đời đều nam chủ ngoại nữ chủ nội, ngôi vị gia chủ chỉ truyền nam không truyền nữ, con dâu Phương gia không được nhúng tay vào quyền hành quân chính hay kinh tế, mà con gái Phương gia đã gả chồng cũng tựa hồ bát nước hất đi.

Nếu tôn tử chi trưởng của Phương gia gặp điều bất trắc, không thể kế tục gia nghiệp, thì tùy theo sự trao đổi bàn bạc của các vị đại trưởng lão Phương gia, chọn ra một con trai chi thứ, đổi lấy họ Phương, kế tục gia sản tổ tiên.

Mẹ ruột có trách nhiệm nuôi dưỡng và chăm sóc, nhưng không được nhúng tay vào sự vụ bất kể lớn bé của Phương gia.

Tóm lại, nữ nhân trong Phương gia không hề có địa vị.

Mà Phương Thủy Hoa lại trái ngược hoàn toàn, vì Phương Thủy Hoa lúc còn nhỏ đã bộc lộ tài hoa buôn bán, vả lại Phương Động Liêu từ bé đã vô cùng thương yêu tiểu muội, đương nhiên không muốn tài hoa của nàng bị vùi dập.

Hơn nữa xã hội biến đổi dữ dội, tư tưởng trọng nam khinh nữ cổ hủ đã chết, người nhà Phương gia cũng nới lỏng gia pháp hơn.

Sau này lấy chồng, dựa vào sức mạnh của vi phu, vả lại còn được ca ca bảo hộ, cô Phương mới có thể dấn thân vào thương giới, khai triển tài hoa.

Giữa thương trường ngươi lừa ta gạt lăn lộn hơn mười năm, Phương Thủy Hoa sớm đã nhìn thấu tình đời ấm lạnh.

Hôm nay,

Nàng hỏi: "Con dám cam đoan nó từ trước đến nay chưa từng có loại suy nghĩ này hay không?"

Tài năng tất lộ, kiến huyết phong hầu (1), giống như giữa thương trường ngươi chém ta giết tranh đấu gay gắt, không để đối phương kịp dừng lại nghỉ ngơi.

Ai dám cam đoan?

Ai dám!

Phương Quân Càn thản nhiên nói: "Con dám."

Phương Thủy Hoa nhất thời im lặng...

Tất thảy buồn vui tựa hồ nước trong không lưu vết tích, lại phó thác toàn bộ vào một nụ cười.

"Không cần bày mưu lập kế, chỉ cần y nói với Phương Quân Càn một tiếng, Phương Quân Càn sẽ đem toàn bộ quyền hành quân chính Nam Thống Quân cung kính dâng hai tay cho y. Khuynh Vũ dứt khoát quả quyết lại dũng cảm nghị lực vô cùng, tài năng và trí tuệ đều hơn con một bậc, giao hết thảy cho y, Phương Quân trái lại rất yên tâm."

Phương Thủy Hoa nhìn chòng chọc Phương Quân Càn, phảng phất như muốn từ trong mắt hắn nhìn ra một tia chần chừ dao động.

Cuối cùng, nàng xoay đầu, hàng mi đen dày thu về, bất đắc dĩ nói: "Dù sao cô cũng nhắc con rồi, hy vọng đến lúc đó con không phải hối hận."

Nhìn cô nhỏ ngồi vào xe, Phương Quân Càn cách cửa sổ xe nói với nàng: "Đây là con đường mà Phương Quân Càn lựa chọn, dù có phải tan xương nát thịt, chết không toàn thây, Phương Quân Càn cũng nhất định đi tiếp."

Phương Thủy Hoa lạnh lùng nhìn hắn một cái, tầm nhìn chuyển dời về phía trước: "Tùy con."

Gõ nhẹ vào cửa sổ thủy tinh, tài xế bắt đầu khởi động xe.

Phương Quân Càn nhìn theo bóng ô tô xa dần, im lặng thật lâu.

Tằng phủ, nơi từng khiến bách tính Ngọc Tuyên thành kỵ ghét như rắn độc, giờ đây lại trở nên phủ đệ thiêng liêng nhất mà dân chúng tối ngưỡng vọng.

Không có gì, chỉ bất quá sau khi Tằng gia diệt môn, để giảm bớt kinh phí chi tiêu, Tằng phủ liền trở thành sở chỉ huy của Nam Thống Quân.

Tuyệt Thế Song Kiêu đã lấy nơi này làm chỗ nghỉ ngơi, tiếp đãi bằng hữu và khách quý bốn phương.

Mà hôm nay,

Vô Song đang an vị trước bàn làm việc trong thư phòng.

Y phục của y rất trắng, sắc mặt cũng rất trắng.

Màu trắng này, đã đập nát dòng trăng chảy đêm Trung Thu, nhào nặn đóa mây bồng bềnh phóng khoáng, tựa hồ sương mù băng lãnh, lam khói nhạt nhòa, phảng phất như được khí núi dày đặc che phủ, lại đạm nhạt tỏa sáng tựa sao sương.

Hàng mi đen dày lẳng lặng mở ra, nhìn thẳng vào chồng văn kiện tình báo từ Bình Kinh cao ngất.

Có lẽ, trận chiến này không nên thắng đẹp như thế.

"Huyết Hải đại chiến" nhượng danh tiếng Phương Quân Càn cực kỳ hưng thịnh, rốt cuộc khiến Tiêu gia cảnh giác quan tâm.

Thiếu niên này xưa kia không chung đẳng cấp với Tiêu gia, giờ đây rốt cuộc đã đủ tư cách cùng Tiêu gia đối mặt, trở thành địch thủ ngang tài ngang sức.

Nghĩ đến điều này, Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy thật phức tạp.

Vui mừng, lo âu, tựa hồ còn có điểm mê man, không biết nên làm thế nào mới đúng.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thấy người nọ đang ngồi bên bờ hồ chống cằm câu cá, dáng dấp buồn chán vô cùng.

Một màn kia đập vào đôi mắt sáng rực của Vô Song, khóe môi nhuận nước không khỏi cong lên một độ cung hoàn mỹ.

"Công tử!" Tiểu Phong Tử hấp tấp chạy vào, "Công tử, bên ngoài có một người từ Bình Kinh đến, nói là hạ nhân của Tiêu gia —— công tử, có gặp hay không?"

Hàng mi như núi xa của Vô Song khẽ khép, nhàn nhạt gật đầu.

Người nọ vừa vào liền nói: "Công tử mạnh khỏe."

Vô Song sắc sảo nhướng mi: "Người của Tiêu lão gia tử?"

Sứ giả cúi đầu: "Vâng."

"Nói đi."

"Lão gia tử muốn ta nói với công tử một câu."

Sứ giả dường như cố ý liếc mắt về phía Phương Quân Càn đang nhàn rỗi đến buồn chán mà thả câu bên hồ: "Người thông minh tuyệt đỉnh, nếu bị cướp đi thứ hắn quý trọng nhất, hắn cũng sẽ sụp đổ."

Tiếu Tham mưu trưởng mở choàng mắt!

Tầm nhìn như hàn băng sắc nhọn đến thấu xương, trầm tĩnh bao quát tất thảy, im lặng giễu cợt.

"Nếu có người muốn cướp đi thứ Tiếu mỗ quý trọng nhất, Tiếu Khuynh Vũ sẽ khiến kẻ đó mất sạch tất cả."

Rõ ràng là ngày xuân ấm áp ôn hòa, nhưng sứ giả lại cảm thấy mình tựa hồ bị đặt vào hầm băng tuyết quật, cơn lạnh thấu xương bất giác từ cột sống lan truyền khắp thân, đầu ngón tay đông cứng, không kiềm chế được phải run rẩy cả người.

Tiếu Khuynh Vũ nói rất chậm, rất tao nhã, là thói quen đã dưỡng nhiều năm, cũng đồng thời là phong thái trời sinh, bất kể tâm trạng kém cỡ nào, tình cảnh khó khăn bao nhiêu, công tử Vô Song phảng phất như vĩnh viễn cũng không mất đi nét bình tĩnh êm dịu như gió xuân nhuần nhã.

Y cười: "Tiêu Cổ Tả hẳn nên hiểu rõ, Tiếu mỗ cùng loại người với hắn."

Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào. Gặp thần giết thần, Phật cản thí Phật.

Bạch y nam tử nhìn có vẻ ôn nhu tao nhã, kỳ thật hành động tàn nhẫn vô cùng, gặp chuyện sẽ tối ngoan tuyệt, tối quyết liệt, tối kiên tâm!

Hoàn chương 65.

(1) Kiến huyết phong hầu: thấy máu đóng cổ họng, thành ngữ dùng để hình dung một loại kịch độc rất mạnh, con người nếu trúng phải loại kịch độc này sẽ tắt thở, vì loại kịch độc này hễ gặp máu liền phong bế cổ họng con người, gây nghẽn mạch thở o_0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro