Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 159: PHỦ TƯỚNG QUÂN XẢY RA CHUYỆN LỚN

Chương 159: Phủ Tướng Quân Xảy Ra Chuyện Lớn

  Hàn Hạo Thần mỉm cười nói:

 "Ta đang trên đường trở về phủ, nghe thấy người bán hàng rong gọi hoa này là Trường Tương Tư Thủ, còn chậu hoa này là Tâm Ý Tương Thông, cho nên ta liền quyết định mua nó về, cảm thấy nó rất có ý nghĩa."

 Lạc Tử Mộng nhếch môi chỉ tay vào bồn hoa kế tiếp hỏi: 

"Còn chậu hoa này thì sao?"

  Cho dù trong lòng nàng đã sớm có đáp án, nhưng nàng vẫn muốn biết hắn sẽ trả lời như thế nào.

  "Bồn hoa này. . . . . . Bởi vì ta muốn mua mấy loại hoa khác nhau, cho nên đã mua hết tất cả hoa ở đó về, hình như chậu hoa này gọi là Thanh Mai Trúc Mã." 

 Quả nhiên là như thế, nàng đoán không sai. Thanh Mai Trúc Mã, Tâm Ý Tương Thông, cho đến Trường Tương Tư Thủ. Nếu vừa rồi nàng không nghe những lời Mị phu nhân nhắc nhở, có thể nàng đã trúng phải kế ly gián của Hoa Thiên Nhụy rồi. Nàng ngồi xổm người, tay khẽ vuốt ve cánh hoa, nàng chăm chú nhìn chậu hoa, quả nhiên có khắc một chữ Nhụy, nếu nàng đoán không sai, mặt sau sẽ khắc một chữ Thần. Nhưng nàng chọn cách tin tưởng hắn, dựa vào tính cách của Hàn Hạo Thần, hắn sẽ không tỉ mỉ đến mức nhìn khắp chậu hoa, nếu nàng sinh nghi, nhất định sẽ tỉ mỉ quan sát nó, sau đó sẽ giận dỗi Hàn Hạo Thần, nếu mọi chuyện diễn ra như vậy thật đúng là theo ý nàng ta.

 "Sao vậy? Nàng có thích hay không?" 

 Hàn Hạo Thần vẫn chưa hay biết gì. Lạc Tử Mộng đứng dậy nói về:

 "Ta thích lắm. Nhưng mà. . . . . ." 

 "Nhưng mà cái gì?"

  Hàn Hạo Thần có chút khẩn trương. Trước giờ hắn không biết cách lấy lòng người khác, việc mua hoa tặng nàng đã là một bước đột phá lớn. Dĩ nhiên Lạc Tử Mộng hiểu hắn đang nghĩ gì, nàng chỉ vào ngực hắn nói:

 "Người nào là thanh mai trúc mã của chàng vậy? Ta nhớ rằng hồi nhỏ ta chưa từng gặp chàng, càng không có chuyện cùng Thần Vương điện hạ ngài cùng nhau lớn lên."

 Hàn Hạo Thần ngẩn người, ngốc trệ nửa ngày mới chi ngô đạo: 

"Vậy. . . . . . Vậy ta sai người ta đem chậu kia đi nơi khác." Hắn sợ Lạc Tử Mộng tức giận, liền lập tức giải thích: "Ta thật sự không có ý đó, ta không biết nàng thích hoa gì, lúc ấy trong đầu ta chỉ nghĩ đến việc mua hoa về tặng nàng, cho nên không nghĩ được gì nhiều. . . . . ." 

 Lạc Tử Mộng chắp tay ở sau lưng, làm mặt lạnh đi về phía Tầm Mộng Cư:

 "Ở cùng nhau lâu nay, ngay cả việc ta thích hoa gì chàng cũng không biết, chàng ..." 

"Ta. . . . . ."

 Hàn Hạo Thần vội vàng đi theo hỏi:

 "Mộng Nhi, nàng thích hoa gì?"

 "Hoa tuyết."

 Nàng cố ý trêu chọc hắn. 

"Hoa tuyết? Đó là loại hoa gì?" 

 Hàn Hạo Thần nhất thời không kịp phản ứng. Một bên Tần quản gia mới vừa đi tới, bên kia Tiểu Đông và Thiệu Tần đã sớm cười đến thắt ruột, bọn họ chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt đáng yêu này của vương gia. Quý Vân Hạc và Liên Vân cũng bật cười, bây giờ Quý Vân Hạc mới tin tưởng Hàn Hạo Thần thật tâm yêu Lạc Tử Mộng , có Hàn Hạo Thần chăm sóc, nhất định nàng sẽ hạnh phúc.

 ——* Dạ Ngưng Huyên — tuyến phân cách *——

  Vào lúc đêm khuya vắng người, Lạc Tử Mộng mặc một thân y phục dạ hành từ trong phòng bước ra, Quý Vân Hạc đã sớm đợi nàng ở bên ngoài. Vốn nàng muốn động thủ sớm, nhưng nếu làm vào ban ngày sẽ khiến người khác chú ý, hàng đêm Hàn Hạo Thần đều ở bên cạnh nàng, nàng căn bản không có cách nào thoát thân. Cũng may tối nay Hàn Hạo Hữu phải tiếp đãi sứ thần của nước bạn, cho nên đã hạ chỉ mời Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc vào cung. Hàn Hạo Thần nói có thể tối này hắn sẽ không trở về phủ, nên Lạc Tử Mộng mới quyết định động thủ. Mặc dù hơn một tháng đã trôi qua, đúng là nàng thật không muốn Hoa Thiên Nhụy đắc ý mỗi ngày. 

"Vương phi, có thể đi được rồi."

 Quý Vân Hạc nói.

 "Ừ."

 Lạc Tử Mộng gật đầu một cái. Hộ vệ vương phủ canh phòng nghiêm ngặt , nhưng Lạc Tử Mộng và Quý Vân Hạc không phải dạng vừa, cho dù canh phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn có kẻ hở để thoát ra ngoài. Đợi đến lúc đám hộ vệ giao ca, Quý Vân Hạc núp ở mặt tây tường rào chờ đợi thời cơ. Thấy thời gian không sai biệt lắm, Quý Vân Hạc mới lên tiếng: 

 "Vương phi, đắc tội."

 Sau đó hắn vòng tay qua eo Lạc Tử Mộng nhảy lên. Mị phu nhân từng tiết lộ cho nàng biết vị trí phòng của Hoa Thiên Nhụy, cho nên khi hai người tới phủ tướng quân đã nhanh chóng tìm được Hoa Thiên Nhụy. Đêm đã khuya, nàng ta đã sớm đi ngủ từ lâu. Hơn nữa nàng ta không biết võ công, nên khi Lạc Tử Mộng và Quý Vân Hạc tiến vào phòng nàng ta không hề phát hiện ra. Lạc Tử Mộng nhìn gương mặt nàng ta hồi lâu, vốn không đành lòng động thủ, nhưng vừa nghĩ tới việc nàng ta muốn phá rối mối quan hệ tình cảm của nàng và Hàn hạo Thần, liền khó có thể kiềm chế nỗi tức giận.

 "Vương phi." 

 Quý Vân Hạc thấy Lạc Tử Mộng suy nghĩ đến mất hồn, liền gọi một tiếng. Lạc Tử Mộng gật đầu, nàng lấy từ bên hông ra một chai thuốc, đang lúc nàng chuẩn bị mở chai thuốc ra đổ vào miệng nàng ta, thì đột nhiên nàng phát hiện ra bên gối có đồ vật gì màu trắng. Nàng cầm nó lên nhìn, nhất thời nổi giận một lần nữa. Đây là một con rối, phía trên có tên của nàng cùng ngày sinh tháng đẻ, mà Lạc Tử Mộng chưa bao giờ nói cho người khác biết ngày sinh tháng đẻ mình, nàng nghĩ chắc hẳn nàng ta đã dựa vào sinh nhật của Hàn Hạo Thần để tính, hai người đã từng làm sinh nhật cùng nhau, lại không nghĩ đến Hoa Thiên Nhụy sẽ làm việc này. Trên ngực con rối cắm rất nhiều ngân châm, rõ ràng đây chính là dùng Vu thuật. 

 "Rất tốt!"

  Lạc Tử Mộng cười lạnh, sau đó ném con rối lên trên giường. Nàng cũng không tin vào vu thuật, nàng sẽ không vứt bỏ nó đi, hơn nữa nàng tin tưởng, con rối này nhất định sẽ giúp được nàng. Mặc dù nàng không tin vào vu thuật, nhưng nàng lại hoàn toàn tin tưởng vào tác dụng của thuốc, nàng nhếch môi cười lấy từ bên hông ra một bình thuốc khác. Lạc Tử Mộng không chút do dự thả đổ thuốc vào miệng nàng, không lâu sau lông mày Hoa Thiên Nhụy khẽ run lên, lúc này nàng mới cùng Quý Vân Hạc rời khỏi phủ tướng quân. Hôm sau Lạc Tử Mộng ngồi dưới gốc cây hóng mát, chợt nàng thấy Tiểu Đông hào hứng chạy về phía mình, vui vẻ cười đến vui.

 "Chuyện gì mà ngươi vui mừng vậy?" 

 Liên Vân tiến lên hỏi. Tiểu Đông vừa cười vừa đi đến trước mặt ba người bọn họ nói:

 "Ta nói cho các ngươi biết một chuyện, có lẽ các ngươi sẽ không tin đâu, ha ha ha. . . . . ."

 "Này! Đừng lãng phí thời gian, rốt cuộc ngươi có nói hay không?"

 Lạc Tử Mộng tức giận nói. Quý Vân Hạc mím môi cười, kể từ lúc đi theo Lạc Tử Mộng, hắn phát hiện tính cách hắn cũng thoải mái hơn, không giống như lúc còn sống ở nước Ngân Nguyệt bên cạnh Tứ hoàng tử hắn cứ phải đè nến bản thân mình lại. Lạc Tử Mộng hết sức coi trọng hắn, hơn nữa thật sự khiến hắn không có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, nàng đối xử với mọi người hoàn toàn giống nhau. Hắn bắt đầu cười nhiều hơn, cũng cùng người trong phủ nói chuyện, mặc dù hắn không phải là người chủ động nói chuyện, nhưng khi người khác hỏi hắn nhất định sẽ trả lời. Tiểu Đông hít sâu một hơi đè nén nổi kích động trong lòng nói:

 "Vương phi, người biết hay không? Phủ tướng quân xảy ra chuyện lớn."

 Lạc Tử Mộng và Quý Vân Hạc liếc mắt nhìn nhau:

 "Phủ tướng quân xảy ra chuyện lớn gì?" 

 Tiểu Đông thấy Lạc Tử Mộng có vẻ hứng thú nghe, liền hưng phấn kể lại tin tức mình vừa nghe được:

  "Vương phi, nghe tối qua Hoa hồ ly đã qua đêm ở phủ tướng quân, mà hoàng thượng từng hạ chỉ, hai cha con bọn họ phải ở bên ngoài, hơn nữa tất cả tiền tiêu xài chỉ có thể dựa vào năng lực của mình mà kiếm được, Hoa hồ ly đã bị hoàng thượng phái người bắt trở lại hoàng cung."

 Liên Vân có chút khó hiểu, nàng vỗ đầu hỏi:

 "Sao hoàng thượng lại biết chuyện Hoa hồ ly qua đêm ở phủ tướng quân? Chẳng lẽ có người mật báo?Ở phủ tướng quân lại có người dám bán đứng chủ tử sao?" 

 Tiểu Đông nghe vậy bật cười:

 "Vốn là không biết, nhưng đêm qua tự nhiên Hoa hồ ly nổi dâm, nửa đêm canh ba vừa cởi y phục trên người vừa chạy khắp vương phủ, trong miệng còn phát ra âm thanh rên rỉ, kết quả là khi nàng ta đi tới đình viện, lúc thấy một tên hộ vệ đang đứng canh ở đó, thế nhưng. . . . . . Ha ha ha, thế nhưng nàng ta liền nhào về phía tên hộ vệ đó, tay bắt đầu sờ soạn cởi y phục của hắn ra."

 "A?" 

 Liên Vân nghe đến đây, mặt đã đỏ bừng. Quý Vân Hạc không biết Lạc Tử Mộng đã cho Hoa Thiên Nhụy uống loại thuốc gì, một chiêu này của nàng thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt. Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Tử Mộng dùng thử thuốc này, trước kia chỉ nghe Hô Diên Sơn đề cập tới, nói chỉ cần nữ nhân uống vào sẽ khỏe mạnh vô cùng, hơn nữa còn có nhu cầu cấp bách với nam nhân. Lúc nàng yêu cầu hắn cho nàng loại thuốc này còn bị Hô Diên Sơn cười nhạo, hắn nói có phải nàng chưa thành thân với Hô Diên Phong đã muốn gạo nấu thành cơm. Vì không muốn để cho Tiểu Đông sinh nghi, nên nàng cũng phải thể hiện một chút phản ứng của một nữ nhân khi nghe thấy chuyện này, vì vậy Lạc Tử Mộng hỏi:

 "Hoa hồ ly chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, sao nàng ta lại khỏe đến vậy? Chẳng lẽ hộ vệ kia thật sự bị nàng xé y phục?"

 "Đâu chỉ dừng lại ở việc xé y phục." Tiểu Đông nói xong hưng phấn bừng bừng: "Cũng không biết Hoa hồ ly bị làm sao, nàng ta rất khỏe, không chỉ cởi bỏ y phục của mình, xé rách y phục của hộ vệ kia, sau đó. . . . . ." 

"Sau đó thế nào?"

 Lạc Tử Mộng có chút hả hê.

 "Sau đó hình như tất cả hộ vệ của phủ tướng quân đều bị nàng đè ở trên đất, bắt đầu tiến hành một màn xuân cung đồ thật sống động, lúc ấy cả đám hộ vệ đều hoảng lại, không ai dám tin vào những gì mình đang chứng kiến. Đêm qua Hoa tướng quân ở trong cung, mọi người trong phủ nhận thấy tình thế có vẻ nghiêm trọng, liền vào cung bẩm báo sự tình với Hoa tướng quân, nên hoàng thượng mới biết chuyện Hoa hồ ly ở lại trong phủ tướng."

 "Ha ha ha. . . . . ." 

Lạc Tử Mộng ôm bụng cười đến nghiêng ngả, Hoa Thiên Nhụy xảy ra chuyện, nàng không có một chút gì thương cảm với nàng ta. Tưởng tượng thấy cảnh Hoa Thiên Nhụy đè lên người đám hộ về làm thể loại kia... Bộ dáng phóng đãng, nàng cảm thấy thật sảng khoái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro