Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 130: ĐỀU TẠI CHÀNG HẾT

Chương 130: Đều Tại Chàng Hết

  Hắn tựa hồ hơi suy nghĩ một chút, sau đó đáp lại: 

 "Vậy cũng tốt, để không phụ lòng nương tử, vi phu sẽ lưu manh một lần, vô sỉ một lần."

 Tiếng nói vừa ngừng, tay chân của hắn đã lanh lẹ lột sạch y phục trên người nàng. Trong nháy mắt tiếp theo, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nâng vật nóng bỏng kia áp sát trên người nàng, còn dùng giọng nói hết sức mập mờ hỏi: 

 "Tối nay muốn bao lâu?"

  Sao nàng có thể trả lời vấn đề này của hắn chứ, muốn bao lâu cũng không phải là do nàng quyết định có được hay không. Người này cũng thật quá vô sỉ rồi, nếu để người khác nghe thấy những lời này của hắn, còn tưởng rằng nhu cầu của nàng rất lớn, hình như mỗi lần đều là hắn bá bương ngạnh thượng cung có được hay không! Bao gồm cả lần này cũng thế.

 "Không cần có được hay không?"

 Thật ra thì lúc hắn xoay người đè lên thì nàng cũng đã sớm có phản ứng, nhưng nàng lại không muốn để cho hắn nghĩ rằng ở phương diện này nàng cần hắn biết bao, nếu không còn không biết hắn sẽ đắc chí thành cái dạng gì nữa. Nhưng mà cũng đúng như tưởng tượng của nàng, việc hắn muốn làm ai có thể ngăn cản được hắn. 

"Không được!" 

 Hắn quả quyết trả lời, sau đó hạ thắt lưng xuống, vì muốn phục thù nên lại càng gắng sức hơn so với trước kia, khiến cho nàng gần như không có cơ hội thở dốc. Lẽ ra nàng nên sớm biết "Mặt người dạ thú" xuất phát từ nơi nào, đoán chừng chính là xuất phát từ trên người thằng nhãi này. Nghe nói Thần vương gia của nước Hàn Vũ tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, mặc dù ít nói ít cười không gần nữ sắc, nhưng lại là đầu trộm đuôi cướp, dù là mỹ nhân nằm trong ngực thì cũng có thể ngồi vững mà trong lòng vẫn không loạn, là Liễu Hạ Huệ tái thế. 

"Liễu Hạ Huệ tái thế" ? Vậy bây giờ người đang ra sức ở trên người nàng là ai? Lời đồn quả nhiên chỉ là lời đồn mà thôi! Nhưng mà nàng nghe nói trước đây lúc hắn ở trên chiến trường, địch quốc vì muốn lấy lòng hắn để cầu hòa, còn cố ý lén tặng một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cho hắn, thế nhưng lại bị hắn trả lại "Nguyên vẹn". Bây giờ Lạc Tử Mộng suy nghĩ một chút, đoán chừng cái gọi là mỹ nhân của địch quốc đều là dung chi tục phấn, nếu không có người nam nhân nào sẽ trả lại "Nguyên vẹn" không? Nếu như nàng là nam nhân, đoán chừng cũng muốn hưởng thụ xong rồi mới ném lại cho họ. 

Nhưng mà ý nghĩ của nàng hình như càng ngày càng tà ác rồi, sao lại nghĩ tới việc Hàn Hạo Thần dùng những nữ nhân kia xong rồi ném đi chứ? Cũng không biết trải qua bao lâu, Hàn Hạo Thần mới tận tình kết thúc kịch chiến tối nay. Nhưng nàng thì mệt mỏi gần chết rồi, tay chân vô lực đặt trong lồng ngực hắn mặc cho hắn ôm. Nàng cho rằng tối nay cứ như vậy trôi qua, ai ngờ đợi đến sau nửa đêm, lại có chuyện đau khổ ập tới, nàng gần như bị đau đến tỉnh lại từ trong giấc mộng.

 "Đau. . . . . ."

 Nàng ôm bụng toát mồ hôi lạnh, gần như muốn lăn lộn trên giường. Hàn Hạo Thần cũng bị nàng đánh thức, nghe thấy nàng kêu đau, hắn lập tức đốt nến ôm nàng vào trong lòng:

 "Xảy ra chuyện gì vậy? Đau chỗ nào?"

 "Bụng. . . . . . Đau quá. . . . . ." Sắc mặt nàng tái nhợt rúc vào trong ngực hắn rên rỉ khổ sở: "Liệu thiếp có chết hay không?"

 Có phải là chết thì sẽ quay về hiện đại không? Nhưng mà, hiện tại nàng không muốn quay về.

 "Đừng nói nhảm, cái gì mà có chết hay không, ta lập tức gọi thái y tới đây khám cho nàng." 

Hắn đặt nàng lên giường sau đó tự mình mặc áo đơn, đang muốn xuống giường, thì Lạc Tử Mộng đột nhiên gọi hắn lại:

 "Đợi, đợi chút...!"

 "Sao vậy? Còn có chỗ nào khó chịu à?"

 Hắn vội vàng cúi người dùng tay áo lau mồ hôi cho nàng. Nhưng mà quả thật lần này nàng đúng là tới rồi, bởi vì mới vừa rồi nàng cảm thấy trong bụng có một luồng nhiệt dũng mãnh lao ra, cái loại cảm giác đó đã lâu rồi nàng không còn quen thuộc nữa, thật sự là "Đại di mụ" đến rồi! 

 "Đừng gấp, thái y sẽ lập tức tới ngay."

 Hắn vừa mới xoay người thì nàng đã vươn tay kéo lại:

 "Không, không cần! Cái đó. . . . . . Không cần mời thái y."

 "Đã đau tới mức này rồi sao có thể không mời thái y chứ? Nhìn nàng xem, sắc mặt cũng trắng bệch rồi."

 "Thiếp đã nói là không cần mà!"

 Nàng gấp đến độ dậm chân, nếu để cho thái y biết nàng bởi vì "Đại di mụ" tới mà nửa đêm gọi bọn họ dậy, sau này nàng thật sự không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa đâu. Thấy Hàn Hạo Thần nhíu mày khó hiểu nhìn nàng, nàng đành phải nhịn đau nói nhỏ:

 "Lần này thật sự là gặp nguyệt sự rồi, nên mới đau bụng."

 "À?"

 Đợi Hàn Hạo Thần kịp phản ứng, thì trên mặt cũng hiện lên vẻ lúng túng. Mặc dù giữa hai người đã xảy ra quan hệ phu thê, nhưng loại chuyện như thế này thì vẫn là kinh nghiệm lần đầu tiên, hắn không biết phải làm thế nào mới tốt, tay chân luống cuống. Hắn nhìn nhìn Lạc Tử Mộng, rồi lại nhìn cửa, thật không biết hiện tại có cần gọi Liên Vân đi vào hay không.

 "Chàng. . . . . . Có cái đó hay không?"

 Lạc Tử Mộng cắn môi lúng túng hỏi. Nàng phát hiện sau khi tới nước Hàn Vũ, thật sự là chuyện may mắn gì cũng xảy ra trên người nàng, cũng không biết sau này sẽ còn có chuyện gì nữa. Hơn nữa ở cổ đại không có băng vệ sinh, như vậy rốt cuộc là họ dùng cái gì? Sớm biết vậy lúc trước đã hỏi Liên Vân để chuẩn bị lúc bất thường rồi.

 "Cái đó? Cái nào?"

 Hàn Hạo Thần không hiểu nàng chỉ cái đó là cái gì. Lạc Tử Mộng thật sự là có chút khóc không ra nước mắt:

 "Chính là cái. . . . . . là đồ vật nữ nhân dùng khi gặp nguyệt sự đó." 

 Hàn Hạo Thần không nói gì, để cho nàng tựa vào trên lồng ngực của mình: 

 "Ta cũng không phải là nữ nhân, sao có thể có vật kia."

  Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng câu trả lời của hắn lại làm cho nàng đỏ mặt. 

 "Nếu không, ta gọi người tìm Liên Vân tới đây nhé?" 

 Hắn hỏi. 

 "Giờ đã là nửa đêm rồi, người ta đang ngủ đấy."

  Nàng luôn luôn cảm thấy nha hoàn cũng không phải là người bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể sai khiến, dù gì người ta cũng có thời gian làm việc và thời gian nghỉ ngơi. Nhưng mà nàng nhớ trước kia hình như Liên Vân từng nói với nàng, nàng ấy đặt cái vật tên là "vải nguyệt sự" gì đó ở trong cùng tủ treo quần áo. 

 "Vải nguyện bố?" Chắc là vật kia phải không? Vì vậy nàng nói với Hàn Hạo Thần: "Chàng đi mở tủ treo quần áo ra, hình như Liên Vân cất vật kia ở trong cùng tủ treo quần áo, chàng thử tìm một chút xem."

  Nàng đã không còn sức để nói chuyện nữa, cho nên giọng nói của nàng rất nhẹ, gần như nói không ra hơi. Có lẽ là do mấy tháng không tới, cho nên lần này vừa tới đã hành hạ nàng đau gần chết, hơn nữa quá nửa đêm bị hắn giày vò, cho nên hiện tại quả thật là giống như sắp chết. Hàn Hạo Thần nghe lời nàng tìm trong tủ quần áo tới nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một túi nhỏ, vội cầm tới bên giường sau đó mở ra cho nàng xem.

  "Có phải là cái này hay không?"

  Hắn lúng túng hỏi. Lạc Tử Mộng xấu hổ, sao nàng biết được chứ, nàng cũng chưa từng dùng qua vải nguyệt sự của cổ đại có được hay không, nhưng nhìn hình dáng của nó hình như là rất giống, nàng cầm một miếng lên sau đó nói:

  "Xoay người sang chỗ khác."

  Nàng cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy nàng đổi này đổi nọ. Nhưng khi Hàn Hạo Thần thật sự xoay người sang chỗ khác thì Lạc Tử Mộng lại hỏi:

  "Cái này. . . . . . dùng như thế nào?"

   Hàn Hạo Thần quả thật dở khóc dở cười: 

 "Ta lại không dùng qua bao giờ, sao mà ta biết được. Chắc không phải là nàng chưa từng dùng qua đấy chứ?" 

 Làm ơn đi, nàng thật sự chưa từng dùng qua có được hay không. So với cái này, vật nàng dùng là vải bông cao cấp hơn nhiều. Sau lưng không có động tĩnh gì, Hàn Hạo Thần khẽ nhếch môi nói:

  "Có cần ta giúp nàng một tay hay không?"

  Lạc Tử Mộng vội vàng kéo chăn trùm người lại:

  "Không cần! Thiếp tự làm được rồi."

  Nhưng mè nheo nửa ngày, nàng mới cột được vải nguyệt sự này vào người, nhưng bụng vẫn còn quặn đau muốn chết. Mỗi khi tới lúc đại di mụ đến, nàng luôn lặng lẽ cầu nguyện, kiếp sau nhất định phải làm nam nhân, không bao giờ làm nữ tử nữa. Cuối cùng thay y phục thay ga giường, nhưng nàng cũng không dám lộn xộn, bởi vì loại vải nguyệt sự này thật sự là rất không an toàn, cũng không biết thấm hút có tốt hay không, hơn nữa bụng lại đang co thắt từng cơn.

 "Bây giờ đã tốt hơn chút nào chưa?"

 Hắn khẽ vuốt ve bụng của nàng rồi hỏi. 

 "Đều tại chàng hết!" 

 Sắc mặt nàng lộ vẻ trách cứ nhìn Hàn Hạo Thần chằm chằm. Hàn Hạo Thần vô tội nhìn nàng:

  "Nàng gặp nguyệt sự cũng trách ta là sao?"

  Nét mặt hiện tại của hắn giống như là tiểu Đậu Nga, gần như bị oan sắp chết rồi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro