p4
18.
Cơ thể tôi càng ngày càng yếu, tóc cụng rụng dần.
Cho đến khi tôi nôn ra máu lần nữa.
Xu Ý đưa tôi vào bệnh viện.
Tôi nhìn lên trần nhà lạnh lẽo của bệnh viện và cuối cùng đã oà khóc.
Rõ ràng là tôi cụng sợ hãi.
Nhưng cho đến khi ý thức mờ dần, sự sợ hãi đè nặng biến mất trong chớp mắt.
Tôi nhìn lên trần nhà đang bắt đầu mờ đi trước mặt.
Cố Hoài, kiếp sau tôi không muốn gặp lại anh.
19.
Một lần nữa nghe thấy tín hiệu bận từ điện thoại của Giang Bảo, Cố Hoài biết mình đã bị chặn.
Nghĩ đến tin nhắn cuối cùng Giang Bảo gửi cho mình, anh tức giận cười lớn, cô đã sắp xếp mọi việc thậm chí hàng năm nhưng cô không để lại cho anh một lời nào.
Mặc dù anh đã điều tra địa chỉ của Giang Bảo biết cô đang ở một thị trấn nhỏ và có người chăm sóc cô nhưng anh vẫn không thể ngăn chặn sự lo lắng bên trong anh.
Cô ấy thà mở quầy hàng của riêng mình còn hơn quay lại?
Có phải cô ấy thực sự...không muốn anh nữa?
Không, Giang Bảo yêu anh rất nhiều, Cố Hoài rất rõ điều đó.
Anh đã không kí vào hợp đồng ly hôn và trong vòng một tháng này anh coi như Giang Bảo đã đi du lịch thư giãn, chuyện trước mắt anh ấy đã ngày đêm xử lý xong...
Về Xu Ý.
Cố gắng đón Giang Bảo về nhà sớm.
Sau khi nhận được lời mời quyên góp từ Đại học A, anh đã đồng ý và đến cùng trợ lý đặc biệt của mình.
Ban giám đốc.
Cố Hoài bảo trợ lý ở lại xử lý số tiền quyên góp còn anh thì một mình bước ra khỏi Đại học A.
Trong tâm trí anh không ngừng tưởng tượng, đoán Giang Bảo là lần đầu tiên đến trường Đại học A, điều gì sẽ xảy ra?
Cô ấy xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô ấy.
Khi nghĩ đến điều này một chút ghen tị trào lên trong trái tim Cố Hoài.
Khi tỉnh táo lại, anh đã đứng trước bảng giới thiệu những học sinh xuất sắc.
Dù đã tốt nghiệp cách đây vài năm nhưng ảnh của anh vẫn đứng đầu danh sách.
Anh nhìn thấy nhiều bóng dáng quyen thuộc và xa lạ.
Nhưng tôi thấy dưới anh ấy có ảnh của Giang Bảo.
Hình ảnh cô gái hai mươi tuổi cười đẹp như hoa. Khuân mặt xinh đẹp.
Tuy rằng anh biết Giang Bảo cựu là sinh viên Đại học A, sau khi giúp cô ấy xin nghỉ học, cô ấy không bao giờ quay trở lại.
Nhìn thấy bức ảnh này trong lòng anh có chút vui mừng, có chút tức giận vì Giang Bảo đã rời đi quá sạch sẽ.
Nhưng anh vẫn không thể kiềm chế được việc đọc thông tin kèm theo:
[Giang Bảo: Một nữ vũ công thiên tài quốc gia mười sáu tuổi, điệu múa Trung Hoa.
Tác giả vài "Xanh" đạt huy chương vàng múa cấp tỉnh khi mới mười tám tuổi...]
Cố Hoài sắc mặt tái nhợt.
Giang Bảo chưa từng nói cho hắn biết, cô ấy là sinh viên chuyên ngành khiêu vũ.
Đầu ngón tay Cố Hoài hơi run lên.
Nhớ lại những năm tháng kết hôn, Giang Bảo luôn cẩn thận và vô số những video khiêu vũ mà cô ấy đã xem.
Ban đầu, anh nghĩ rằng cô ấy chỉ là một người hâm mộ, trong những lần tranh luận gần đây nhất anh còn nói với Giang Bảo : "Đừng xem nữa nếu xem tiếp cô cụng không bao giờ nhảy được như họ."
...
Nhưng...Tôi không biết tại sao sau đó anh ta bỏ chạy như thể đang chạy chốn điều gì đó.
Sau khi trở về biệt thự anh vô tình mở được ngăn kéo nhỏ trên bàn trang điểm của Giang Bảo.
Anh ta đã nhìn thấy bản thoả thuận ly hôn bên trong.
Anh có một chút tức giận, đẩy bản thoả thuận ly hôn sang một bên, tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống và một tờ báo cáo kiểm tra rơi trước mặt anh.
Là một báo cáo về căn bệnh ung thư.
Anh gần như không thể đứng vững, nhìn kết quả chuẩn đoán phía trên đó, Giang Bảo ...chỉ còn sống được tám tháng.
Tức là chỉ còn...chưa đầy hai tháng.
Anh ta liếc nhìn ngày báo cáo, lập tức cầm điện thoại lên rồi chạy ra ngoài.
20.
Cố Hoài vừa xuống máy bay vội vàng đi tới chiếc xe bên cạnh với đôi chân dài miên man.
Không thể kiềm lại, anh quay đầu lại để thúc giục trợ lý.
" Nhanh lên."
Trợ lý gật đầu và lên ghế phụ.
Chiếc xe rời khỏi khu vực thành phố, đến một thị trấn nhỏ.
Theo địa chỉ mà anh đã thu thập được, Cố Hoài gõ cửa.
Anh cảm thấy hơi căng thẳng khi nhìn cánh cửa gỗ kỳ lạ trước mặt nhưng trong tâm trí anh tràn đầy những từ ngữ anh muốn nói.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải đưa Giang Bảo về Trung Quốc chữa trị.
21.
Anh muốn nói với cô ấy rằng anh sẽ luân ở bên cô.
Anh muốn nói với cô ấy rằng Xu Ý đã bị cấm và có thể phải trở về quê hương kết hôn với một ông già ở thị trấn nhưng người đàn ông đó có xu hướng bạo lực.
Anh muốn nói với Giang Bảo rằng Tô Nghị đã phải trả giá.
Anh ấy muốn nói với Giang Bảo rằng anh yêu cô ấy, anh đã sai, anh không nên tức giận và làm cô phải rời đi.
Anh muốn cô ấy quay trở lại, có thể đánh anh chửi anh bất cứ điều gì.
Mặc dù trên máy bay, anh đã gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện đó để xác nhận tình trạng của cô ấy.
Dù không thể chấp nhận nhưng anh không hiểu tại sao anh chỉ muốn thấy cô ngay lập tức.
Anh gần như cảm thấy mình sắp nghẹt thở vì hoảng loạn.
Anh muốn gặp Giang Bảo ngay bây giờ.
22.
Khi nghe tiếng bước chân trong căn phòng, Cố Hoài lo lắng chỉnh lại áo khoác và cà vạt có chút lộn xộn.
Lần đầu tiên trợ lý đặc biệt thấy Cố Hoài như vậy.
Cánh cửa được mở ra.
Nhưng người mở cửa không phải là Giang Bảo.
Liệu địa chỉ có sai không?
Cố Hoài cau mày.
Anh còn chưa kịp nói gì thì Xu Ý mặc bộ quần áo dài bước ra nói trước.
" Tôi biết anh là ai, chồng cũ cặn bã của Giang Bảo."
" Không cần hỏi, trước khi chết Giang Bảo đã sống ở đây."
Cố Hoài có chút tức giận hắn đang định mở miệng nói gì đó nhưng lại nhận ra...
...hộp gỗ hương trong tay Xu Ý.
Một cơn hoảng loạn lớn quyét qua anh.
Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, đôi môi mỏng khẽ run lên, ngập ngừng hỏi.
"Đây là gì?"
Anh chăm chú nhìn chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ.
Xu Ý nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn lúc này, trong đầu hiện lên một tia suy nghĩ.
Cô cười vui vẻ.
" Không phải anh đã đoán hết rồi sao."
"Đây là?"
"...Giang Bảo"
Cố Hoài đứng không vững, ngón tay nắm chặt các khớp xương trắng bệch.
"Không, không đời nào."
Xu Ý cau mày:
"Tại sao không?"
"Không phải anh đã biết bệnh của cô ấy rồi sao? Lẽ ra cô ấy có thể trụ được lâu hơn nhưng cô ấy lại không may mắn sau lần sẩy thai cơ thể cô lại càng yếu, đi sớm hơn dự đoán của bác sĩ."
Cố Hoài hét lên như điên hoàn toàn mất đi khí chất trước đó.
"Không thể nào, cô lừa tôi, Giang Bảo nhất định còn tức giận."
"Giang Bảo, anh sai rồi, em đừng doạ anh có được không?"
Xu Ý chế nhạo như thể cô ấy đã đoán trước được điều đó và quay người sang một bên.
Mang giấy chứng tử ra.
Cố Hoài hai tay run rẩy đến mức khó có thể cầm được tờ giấy mỏng.
Sau khi nhìn rõ chữ viết trên đó, cơ thể anh cứng đờ giật lấy chiếc hộp nhỏ trong tay Xu Ý.
" Giang Bảo, anh đưa em về nhà được không?"
Xu Ý không ngăn cản mà chỉ lấy ra một mảnh giấy có ghi địa chỉ Giang Bảo để lại .
Cô ấy đã tự sắp xếp rồi.
Nghĩ tới đây, Xu Ý hai mắt đỏ lên:
" Cô ấy nói muốn ở lại với...đứa trẻ đó."
Cố Hoài hốc mắt đỏ rực lên nhìn chằm chằm vào dòng chữ quen thuộc trên đó.
Anh cẩn thận cầm chiếc hộp nhỏ rồi rời đi. Nhưng bước đi của anh lại vô cùng chậm chạp như thể anh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
22.
Trở về nhà, đi theo địa chỉ đó Cố Hoài nhìn thấy tấm bia mộ nhỏ bên cạnh.
Trên đó chỉ có vài từ.
[ Ngôi mộ của con gái Giang Bảo]
Cố Hoài quỳ trước bia mộ, che mặt khóc lóc thảm thiết.
Người trợ lý đặc biệt phía sau tỏ ra đau lòng thay Cố Hoài.
Tôi không thể tưởng tượng được một cô gái ở độ tuổi đôi mươi lại chuẩn bị món này bằng chính đôi tay của mình như thế nào.
Tất cả những gì tôi biết là Cố Hoài có lẽ sẽ không thể thoát ra được.
Anh ấy không bận tâm.
Cho đế khi màn đêm buông xuống, chuyện của Giang Bảo đã được sắp xếp xong, theo nguyện vọng của cô ấy, cô ấy cứ như vậy ở bên con mình.
Cô gái trong ảnh đang cười như một bông hoa.
Ngay lúc trợ lý đặc biệt chuẩn bị tiến tới nhắc nhở, Cố Hoài đứng dậy đi về phía cô.
Đi tới, giọng nói của hắn có chút khô khốc khàn khàn như mất đi chút sinh lực.
" Chúng ta hãy quay trở về."
—————————————————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro