Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

p3


11.
Dường như Cố Hoài chưa từ bỏ.

Giữa đêm tôi thấy anh đăng bài trên mạng . " Làm sai điều gì đó... làm thế nào để xin lỗi vợ?"

Dưới đây là những phản hồi của dân cư mạng . Anh ấy cẩn thận ghi lại từng phản hồi và lưu trong ghi chú.

Tối hôm sau, anh đưa tôi đi siêu thị mua sắm, sau đó dẫn tôi đến rạp chiếu phim gần đó.

12.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Cố Hoài thấy tôi run rẩy một chút nên đã đặt áo khoác của anh lên vai tôi.

Nhưng tôi nhìn thấy Tô Nghị ở đối diện tôi đang rưng rưng nước mắt.

Cô ấy lao tới và hét vào mặt tôi:

" Tại sao ? Tại sao cô còn níu dữ anh ấy mà không chịu buông ra?"

" Anh đã quên về bữa tiệc hôm đó với tôi rồi sao?"
Cô ấy nói với Cố Hoài:

" Vì một người tàn tật mà anh không cần tôi nữa sao?"

" Tại sao anh lại tuyển thư kí mới thay tôi? Làm tôi không thể ở lại ? Tại sao?"

Cố Hoài cau mày đẩy Tô Nghị ra:
" Đáng lẽ cô nên nghĩ đến điều này khi động vào Giang Bảo, vợ của tôi."

" Còn về bữa tiệc tối Sheng Min, chúng ta đừng đề cập nữa."

Đôi mắt của Tô Nghị đầy nước mắt và cô trình bày với một diện mạo vô tội và đáng thương nhưng khi thấy sự lạnh lùng trên khuân mặt của Cố Hoài và sự ghê tởm không thể che giấu khi anh nhắc đến đêm hôm đó, cô ấy đóng băng.

Tôi không quan tâm cuộc trò chuyện của họ mà lại chú ý đến quán hạt dẻ nướng đối diện rạp chiếu phim.

Nhưng không ngờ Tô Nghị chỉ vào mặt tôi và bắt đầu cười to:

" Anh không nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho anh phải không"

" Cái đêm tôi gửi tin nhắn cho anh, cô ấy đã dầm mưa cả đêm ở Trường Trung học số 2.

"Anh yêu một người tàn tật ? Cố Hoài ? Anh mù à?Cô ấy đẩy xe lăn cũng không được, tự chăm sóc bản thân cũng là cả một vấn đề . Cố Hoài anh nói đi, nói cho tôi biết tôi đã thua ở đâu?"

Cố Hoài sắc mặt tái nhợt.

Quay đầu lại nhìn tôi:

" Sao em không nói với anh là em đã nằm dưới mưa cả đêm hôm ấy? Tại sao..."

" Bởi vì nó không quan trọng, không có gì để nói cả"

Cố Hoài nhìn tôi với ánh mắt đỏ hoe.

" Làm sao có thể không quan trọng."

Tôi nhún vai, ngáp một cái dường như tôi không còn cơ hội để ăn hạt dẻ.

" Tôi hơi buồn ngủ, hãy về thôi chúng ta đã đi mua sắm đủ rồi."

Cố Hoài siết chặt tay tôi và bế tôi lên xe.

Sau khi trở về biệt thự, Cố Hoài ôm tôi liên tục nói lời xin lỗi.

Tôi bị quấy rối bởi sự muộn phiền liên tục nhưng không thể nói ra ba từ đơn giản: " Không sao đâu"

13.
Nửa đêm, Cố Hoài với đôi mắt đỏ hoe nhéo mạnh cằm tôi.

Nước mắt vẫn còn đọng trên gò má:" Giang Bảo, trái tim của em ở đâu? Trái tim của em ở đâu?"

Ánh mắt anh đầy hoảng sợ:

" Tại sao em không còn yêu anh nữa, Giang Bảo."
Tôi tỉnh dậy trong bàng hoàng và có một chút tức giận.

Một cái tát giáng thẳng vào mặt anh.

" Đã đến giờ đi ngủ rồi, anh có thể ngừng làm phiền tôi được không?"

Sau đó tôi xoay người tiếp tục nhắm mắt lại.

Phía sau vang lên một âm thanh run rẩy và nghẹn ngào nhẹ.

Tôi chỉ cảm thấy buồn chán và buồn chán. Thời gian không còn nhiều nữa, tôi không muốn tiếp tục tranh cãi với Cố Hoài nữa.

Chỉ vậy thôi, dù sao cuộc đời tôi thực sự không nên lãng phí nữa.

14.
Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy một sợi tóc dài trên gối.

Không nhẽ tóc tôi bắt đầu rụng?

May mắn thay tôi vẫn còn nhiều tóc.

Sau khi bỏ tóc vào thùng rác, Cố Hoài vốn ở dưới lầu tức giận mở cửa.

Anh nhéo cằm của tôi và buộc tôi phải đối mặt với anh:

" Tại sao?"

Góc mắt anh ta đỏ ửng.

Các đường gân trên vùng chân trán và mu bàn tay hơi sưng lên.

" Tại sao? Tại sao em không nói cho tôi biết về đứa trẻ? Tại sao em không muốn nói? Nếu ngày hôm ấy Cố Nguyệt không nhìn thấy em đến bệnh viện liệu em có nói cho tôi biết không?"

Tôi chợt hiểu ra, hiểu được đại khái những gì Cố Nguyệt đã nói với Cố Hoài nhưng tôi không giải thích.

Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của tôi Cố Hoài đau đớn buông ra và lùi lại hai bước. Sau đó anh cúi xuống và ôm đầu :

" Tại sao? Em biết rõ rằng chúng ta..."

Tôi liền ngắt lời anh.

" Tôi biết mà, tôi biết chúng ta đã từng ảo tưởng về việc có con".

Chúng tôi luôn mơ mộng về việc có 1 đứa con từ rất lâu rồi.

Cố Hoài sau khi nghe tôi nói nhìn chằm chằm vào mắt tôi . Trong đôi mắt anh nảy lên sự đau khổ và tức giận.

Với vẻ mặt lạnh lùng  anh ta bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Tiếng cửa đóng sầm lại thật lớn, khiến Suisui sợ hãi hét lên, lông trên cơ thể nó đứng thẳng lên ngay lập tức. Tôi nhanh chóng tiến lại ôm nó để an ủi.

Suisui được tôi đón về cách đây một năm.

Mèo tốt hơn con người, ít nhất nó sẽ luôn tin tưởng và ở bên tôi vô điều kiện.

15.

Sau đó, Cố Hoài trở về mỗi ngày.

Anh thường xuyên say rượu.

Chỉ là tôi không còn sắp xếp mọi thứ cho anh như trước nữa.

Tôi để anh ấy nằm trên ghế sofa.

Cố Hoài và tôi dường như đã rơi vào trạng thái đóng băng.

Tôi không muốn cãi vã với Cố Hoài nhưng tôi cụng đang bối rối.

Cho đến vài ngày sau, tôi tình cờ mở hộp thư điện tử và thấy một lá thư mời từ Sedney cách đây ba năm.

16.
Sáng sớm, tôi nhìn nhìn thấy Cố Hoài ngồi ở trước sofa, trong mắt anh ấy tràn đầy đau đớn và băn khoăn.

Tôi bước tới đưa tờ giấy ly hôn trong tay ra:" Ly hôn đi Cố Hoài."

Cố Hoài cười chua chát, nắm chặt giấy ly hôn trong tay:

"Muốn ly hôn à? "

" Không thể nào, Giang Bảo cô đừng mơ"

Tôi cắn mạnh vào ống hút và chớp mắt:

" Không, tôi muốn ly hôn."

" Tôi thích đàn ông sạch sẽ, Cố Hoài."

Cố Hoài nghe xong lời này, trên mặt tức giận , ném bản thoả thuận ly hôn vào thùng rác.

" Tôi vẫn còn nhiều bản khác." Tôi nhắc nhở Cố Hoài.

Nhưng Cố Hoài không còn quan tâm đến tôi nữa, anh nhặt chiếc áo khoác sau ghế sofa lên đứng dậy và rời đi.

Tôi có chút nóng lòng muốn ra nước ngoài và không muốn bị ràng buộc từ anh nữa.

Tôi đi theo anh đến cửa biệt thự, nhìn anh rất nghiêm túc:

" Cố Hoài, tôi nhất định sẽ rời đi ."

Cố Hoài nhìn tôi và cười chua chát:

" Được rồi, vậy em cứ rời đi nếu e muốn . Dù sao em cụng không cần gì cả đúng không? Đứa con và tôi em đều không cần. Nếu vậy, em cũng đừng mang theo bất cứ thứ gì khi rời đi. Còn về việc ly hôn em đừng nghĩ tới."

Sau khi nói xong, anh ấy bước lên xe với vẻ mặt tức giận và trợ lý cố gắng hoà giải giữa chúng tôi nhưng bị Cố Hoài ngăn cản:" Hãy đi đến công ty và đừng để ý tới cô ấy nữa."

Khi anh ta đã rời đi , tôi nhanh chóng mở điện thoại và đặt vé máy bay đến Sydney rồi quay về phòng thu dọn hành lý.

Những món quà mà Cố Hoài tặng cho tôi, tôi đều không mang theo.

Trước khi rời đi tôi gửi một tin nhắn cuối cùng cho Cố Hoài:

"Tôi sắp ra nước ngoài, anh nhớ kí giấy ly hôn nhé , hãy chăm sóc con mèo Suisui giúp tôi."

Tôi không muốn Suisui nhìn tôi qua đời nên đã không đưa Suisui đi cùng.

Vì thế tôi đưa cho bà Zhang một khoản tiền nếu Cố Hoài không cần Suisui nữa thì xin hãy đưa nó về chăm sóc.

Mặc dù Suisui và Cố Hoài là kẻ thù không đội trời chung nhưng họ từng rất thân thiết với nhau.
Sẽ tốt hơn nếu anh ấy sẵn sàng chăm sóc Suisui.

Ở sân bay tôi nhìn thấy Xu Ý.

Người y tá nhỏ đáng yêu đã khóc thảm thiết vào ngày tôi bị sảy thai.

Sau đó chúng tôi vẫn giữ liên lạc và khi biết cô ấy thất nghiệp, tôi hỏi cô ấy có muốn đồng hành với tôi đến Sydney không.

Cô ấy đã xem bệnh án của tôi nên hiểu rõ tình trạng sức khoẻ của tôi và đồng ý ngay lập tức.

Sau khi nhìn thành phố A lần cuối, tôi vẫy tay khi ra khỏi sân bay, lần này tôi thực sự sẽ đến Sydney.
Sau đó tôi rời đi cùng Xu Ý mà không ngoảnh đầu lại.

Khoảnh khắc xuống máy bay, tôi cảm nhận được sự tự do.

Hẹn gặp lại Cố Hoài.

17.
Tôi và Xu Ý đã ở Sydeney vài ngày, sau đó quyết định thuê một ngôi nhà nhỏ gần một trang trại.

Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ở đó.

Nhưng số tiền mang theo không đủ sống nên tôi và Xu Ý bắt đầu mở sạp hàng ở ngã tư, công việc kinh doanh khá phát đạt.

Xu Ý rất tò mò về quá khứ của tôi nên tôi đã thẳng thắn kể cho cô ấy nghe.

Trong khoảng thời gian này tôi nhận được cuộc gọi và tin nhắn liên tục của Cố Hoài. Tôi chỉ có thể đưa anh ấy vào danh sách hạn chế.

Tuy nhiên tôi nhận được tin nhắn từ Tô Nghị:

" Hãy đoán xem tối đó tôi và Cố Hoài đã làm gì."
Xu Ý nhìn thấy liền tức giận mắng Tô Nghị không biết xấu hổ.

Tôi đưa cô ấy một hộp kem để cô ấy giảm bớt sự tức giận.

Không ngờ, Cố Hoài từ đâu biết được thông tin  liên lạc của Xu Ý và gửi tin nhắn cho cô ấy, yêu cầu địa chỉ của tôi .
Anh ta thậm chí còn hứa sẽ đưa cho cô ấy 7.000 nhân dân tệ miễn là Xu Ý tiết lộ địa chỉ của tôi.

Tôi nhìn thấy sự khinh bỉ của Xu Ý và lấy điện thoại của cô ấy. Tôi đã trả lời Cố Hoài " Giang Bảo đã chết."

Cố Hoài tức giận đến mức nói lời tục tĩu. Tuy nhiên sau đó anh ta không còn liên lạc với Xu Ý nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zhihu