Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

p2


5.
Nhưng cuối cùng anh ấy đã không quay về.

Tôi nhìn qua dòng trạng thái mới nhất trên tường của Sở Nghị.

Trong bức ảnh, một người đàn ông mặc bộ vest đứng trước quầy trang sức khuân mặt tràn ngập nụ cười

Dường như lâu lắm rồi tôi mới thấy Cố Hoài nở nụ cười dịu dàng đến vậy.

Trớ trêu thay nụ cười của anh ấy lại không hướng về tôi.

Ở góc bức ảnh có một chiếc nhẫn kim cương màu hồng to lớn trên ngón tay của người phụ nữ.

Kèm thêm dòng chú thích " Ông chủ thật vĩ đại, hừm "

Tôi đặt tay che miệng, cảm xúc trong tôi dường như đã sụp đổ.

Cố Hoài lúc này gọi đến:

" Em yêu, anh xin lỗi, anh không nên ..."

" Cố Hoài, anh không cần phải xin lỗi tôi"

Có lẽ anh ấy cảm nhận được sự lạnh lùng trong giọng nói của tôi anh ấy im lặng một chút sau đó cười một cách đầy mỉa mai.

" Đúng vậy , cô chỉ quan tâm đến danh phận của cô là Cố phu nhân thôi"

Sau câu nói đó, anh ấy tắt máy.

Tôi im lặng hồi lâu, bất chấp sự thay đổi trong thái độ của Cố Hoài đối với tôi.

Cuối cùng, tôi ném tờ giấy chẩn đoán siêu âm vào thùng giác.

6.
Ngày hôm sau, tôi nhận được một lá thư mời. Đó là một bữa tiệc chào mừng lễ kỉ niệm 80 năm tuổi của Sheng Min.

Tôi do dự nhưng sau đó tôi thấy tin nhắn của Tô Nghị gửi cho tôi: " Cố Hoài say rồi, cô có thể đến đưa anh ấy về được không?"

Tôi cảm thấy có chút lo lắng. Hơn nữa tôi muốn nói chuyện với Cố Hoài về mâu thuẫn giữa chúng tôi vậy nên tôi quyết định tham dự bữa tiệc.

[ Trong khu vườn nhỏ phía sau]

Tôi đi theo địa chỉ đó vượt qua ánh mắt tò mò của mọi người đến khu vườn nhỏ mà Tô Nghị nhắc đến.

Khi tôi vừa bước vào, tôi nhìn thấy Tô Nghị đang đứng bên cạnh Cố Hoài, khuân mặt đỏ ửng, ôm Cố Hoài một cách thân mật.

Cố Hoài cau mày cố gắng đẩy ra nhưng không ngờ Tô Nghị liếc nhìn tôi một cái rồi kiễng chân hôn lên môi Cố Hoài.

Cố Hoài cau mày nhanh chóng đẩy Tô Nghị ra xa nhưng vẫn đặt tay lên vai cô để giữ cô ấy khỏi bị ngã.

Khi thấy tôi Cố Hoài có vẻ bất ngờ vô thức muốn bước về phía trước.

Tôi nhìn vẻ mặt bối rối của anh, cảm nhận được sự lạnh lẽo trên má anh, tôi đưa tay ra đầu ngón tay đều ướt đẫm nước.

Nhìn Cố Hoài đặt tay lên vai Tô Nghị  nhớ lại cảnh tượng vừa rồi tôi quay người rời đi không chút do dự.

Về phần Cố Hoài, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì. Hắn nhường Tô Nghị cho một người phục vụ đi ngang qua sau đó nhanh chóng đuổi theo tôi.

" Giang Bảo, hãy nghe anh giải thích."

Tôi liếc nhìn anh rồi nói với giọng bình tĩnh.

" Được rồi, anh hãy giải thích đi."

Cố Hoài nhìn tôi một lúc lâu, trong mắt hiện lên một chút gì đó hoảng sợ nhưng anh ấy vẫn giải thích:

" Cô ấy say một lúc rồi, anh .... "

"Em tin anh chứ?"

Tôi nhìn ánh mắt thận trọng của anh ấy. Nó làm tôi nhớ lại ba năm trước khi anh ấy 22 tuổi thận trọng hỏi tôi:

" Giang Bảo , em có muốn sống trọn đời cùng anh không?

Nhưng lần này, tôi không trả lời...

7.

Sau khi trở về biệt thự, Cố Hoài bực bội xoa xoa tóc. Dường như không biết phải làm gì.

Tôi lặng lẽ nhìn anh, đặt bàn tay lên phần bụng dưới.

" Cố Hoài...."

Lời còn chưa dứt, điện thoại Cố Hoài vang lên.

Giọng nói đáng thương của Tô Nghị từ bên trong truyền ra.

" Cố Hoài, anh đoán xem em đang ở đâu? ...Em đang ở trên sân thượng đấy."

Sắc mặt Cố Hoài bắt đầu thay đổi.

" Em ở đâu? Không có ai chăm sóc em à."

" Em đang ở trên sân thượng của khách sạn đây."

Cố Hoài vội vàng đứng dậy.

"Giang Bảo, em có thể đợi anh quay về và giải thích với em sau, có được không? Em có thể lên lầu nghỉ ngơi trước được không?"

" Anh sẽ trở lại ngay."

Tôi mỉm cười đầy bi thương, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt anh.

" Nếu tôi không đồng ý cho anh đi thì sao?"

Cố Hoài cau mày.

" Giang Bảo, em không nên quá bận tâm. Cô ấy đã say rồi giờ đang ở trên sân thượng rất nguy hiểm, dù sao cô ấy cụng là nhân viên của tập đoàn Cố Thị."

Sau khi nói xong anh ấy nhanh chóng bước lên ô tô. Tôi đẩy xe lăn theo sau.

Cố Hoài, đây là cơ hội cuối cùng.

" Tôi có chuyện muốn nói..."

Tôi đẩy xe lăn một cách vội vàng nhưng quyên mất bậc thềm trước cửa.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Tôi ngã xuống đất, chiếc xe lăn đè lên người tôi.

Nhưng Cố Hoài đã rời đi rồi.

Tôi vật lộn một chút nhưng nhận ra rằng tôi hoàn toàn không thể đẩy xe lăn ra khỏi cơ thể mình.

Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống. Tôi nghĩ đến những tin nhắn mà Tô Nghị gửi cho tôi trước đó và mỉm cười đầy cay đắng.

" Cuối cùng anh ấy cụng sẽ quay lại ở bên tôi thôi"

Tôi nhặt chiếc điện thoại bị rơi ở một bên lên và trả lời:" Cô đã thắng rồi, tôi không cần nữa."

Trong danh bạ điện thoại chỉ có số của Cố Hoài, nhất thời không biết phải làm sao .

Tôi chỉ biết nằm dài trên mặt đất, mặc cho cơn mưa đầu thu ập vào mặt. Những tranh chấp, mâu thuẫn với Cố Hoài trong khoảng thời gian này đều dừng lại từ giây phút này.

Chuyện đó không còn quan trọng nữa, vì vậy tôi không còn để ý đến nó nữa.

Cho đến sáng hôm sau, tôi mới nghe thấy tiếng kêu thất thanh của bà Zhang. Tôi bảo bà không nên nói với Cố Hoài về chuyện này và quay lưng rời đi.

Vào buổi trưa, Cố Hoài mới gửi tin nhắn cho tôi. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ quay lại sớm .

Tôi cười khẩy, sau đó tắt điện thoại.

8.

Mãi đến hơn mười một giờ đêm tôi mới trở về biệt thự. Bà Zhang lo lắng đẩy tôi vào.

" Ông chủ sau khi về  nhà không thấy bà đâu."

" Vừa rồi ông còn ra ngoài tìm bà chủ nữa."

Tôi gật đầu sau đó ngồi xuống bàn ăn, mới ăn được hai miếng, tôi bắt đầu nôn mạnh.

Điện thoại di động đổ chuông.

Là Cố Hoài.

" Giang Bảo, em đang ở đâu vậy? Sao giờ mới nghe điện thoại ?"

" Tôi đang ở biệt thự."

" Em ở yên đó nhé, anh sẽ về ngay."

Cố Hoài vội vàng xuống xe khi nhìn thấy tôi anh ta mới có vẻ an tâm.

Anh bước tới và cần thận ôm tôi vào lòng:

" Anh đã tìm kiếm em rất lâu rồi."

" Hãy tha thứ cho anh nhé, chúng ta đừng bao giờ cãi nhau nữa nhé ?"

" Anh sẽ không bao giờ tức giận với em nữa"

Tôi biết Cố Hoài yêu tôi nhưng tôi không thể chấp nhận việc anh ấy không quá tin tưởng tôi và bỏ tôi lại phía sau hết lần này đến lần khác.

" Hôm qua, Tô Nghị say rượu ngã từ sân thượng xuống, anh đã đưa cô ấy vào bệnh viện rồi về nhà ngay. Anh sẽ không  bao giờ gặp lại cô ấy nữa"

" Chị, chị ơi tha thứ cho em lần này có được không?"

Tôi hơn Cố Hoài một tuổi trong vòng ba năm nay mỗi khi anh ấy phạm sai lầm, anh ấy đều gọi tôi là chị và xin tha thứ.

Tôi luân chọn tha thứ.

Thậm chí một lúc nào đó, tôi thấy rằng cách anh ấy ở bên ngoài và cách anh ấy thể hiện tình cảm với tôi rất khác nhau và tôi cười nhạo anh ấy về điều đó.

Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy hơi mệt.

Tôi hỏi Cố Hoài.

" Tại sao anh không trực tiếp hỏi em, tại sao lại tin người khác?"

Tại sao ... bỏ rơi em hết lần này đến lần khác khi em cần anh nhất anh lại bỏ em đi.

Tôi gật đầu đáp lại dưới ánh mắt kì vọng của anh ta.
" Được"

Cố Hoài hạnh phúc ôm tôi vào lòng, như đã tìm lại kho báu trước đây của mình.

Chúng tôi có cảm giác giống như trở về thời điểm trước khi khi Tở Nghị trở về nước.

Chỉ là anh ta không biết sáng nay tôi đã đến bệnh viện một mình.

Khi cô ý tá nhỏ nhìn thấy tôi một mình, cô ấy tức giận hỏi gia đình tôi tại sao không đến.

Tôi nói tôi không có người thân.

Nhưng tôi vẫn khóc lớn trên bàn mổ.

Mặc dù tôi mới hơn hai mươi tuổi thôi.

Sau khi xem hồ sơ bệnh án của tôi, nữ y tá nhỏ cụng ôm tôi khóc lớn.

Nữ bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng này bất lực lắc đầu, sau khi đã xử lý xong mọi thứ, bà nhắc tôi trở về nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn.

Đừng mắc phải hội chứng giam cầm bản thân.

Nhưng tôi chắc chắn sẽ không sợ hãi nữa.

Lòng tốt của người xa lạ dường như làm tan nát trái tim tôi...

Tồi nằm trên cánh đồng cỏ ôm lấy một bia mộ mới tinh và khóc xuất cả buổi chiều.

Tôi đã bỏ lỡ cuộc gọi điện thoại của Cố Hoài.

9.
Cố Hoài dường như đã quyên mất anh ghét đôi chân của tôi đến mức nào.

Anh đã quyên những lời anh từng nói.

Anh ấy bắt đầu đưa tôi tham dự các bữa tiệc khác nhau và giới thiệu tôi một cách rộng lượng." Đây là vợ tôi"

Ánh mắt của anh đối với tôi đầy ấm áp.

Những người khác đều khen ngợi tình yêu sâu sắc của Cố Hoài dành cho tôi nhưng cũng tò mò, coi thường vì tôi ngồi xe lăn. Anh ấy thậm chí còn thường xuyên đưa tôi về thăm dinh thự gia đình Cố Thị.

Khi Tô Nghị thấy tôi liên tục tâm trạng của cô ngày càng trở nên bực bội. Cuối cùng cô ấy không thể kiềm chế và đặt đũa xuống nói. " Đủ rồi anh nên dừng lại đi. Anh đưa cô ấy đến đây để làm cho em thêm tức giận phải không?"

Cố Hoài sắc mặt lạnh lùng vô thức liếc nhìn biểu cảm của tôi.

Tôi nhấp nháp từng ngụm nhỏ nước trái cây, vẻ mặt vẫn như thường lệ. Tôi dường như không quan tâm đến sự sỉ nhục do Tô Nghị mang đến.

Trong mắt Cố Hoài có một chút nghi ngờ, anh không hiểu tại sao tôi có thể dữ được bình tĩnh như vậy. Trong quá khứ , tôi có thể cảm thấy ngượng ngùng và cố gắng rời khỏi tình huống này bằng cách nắm tay anh. Nhưng bây giờ tôi không còn sợ mọi thứ nữa.

Bởi vì tôi không còn gì cả.

Cố Hoài cau mày và nhìn vào Tô Nghị ở đối diện.

" Cô ấy là chị dâu của em"

Tô Nghị cười khẩy:" Ai muốn một người tàn tật làm chị dâu của mình cơ chứ? Nếu anh không chấp nhận rời xa cô ấy thì đừng bao giờ nghĩ đến tấm danh thiếp của tôi nữa , anh đừng mơ mộng..."

" Tô Nghị , đã đến lúc cô phải tỉnh táo."

Cố Hoài nói xong. Sau đó, anh bế tôi lên và rời khỏi bữa tiệc.

10.

Tôi ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy tiếc nuối vì chưa kịp uống hết cốc nước cam.

Cố Hoài nhìn tôi với ánh mắt hối lỗi:" Xin lỗi Giang Bảo anh không biết Tô nghị..."

Tôi ngắt lời anh.

" Không cần xin lỗi , tôi không sao đâu "

Để khiến Cố Hoài tin rằng tôi thật sự không tức giận, tôi mỉm cười với anh ấy. Trong mắt anh hiện lên một chút hoảng loạn:" Giang Bảo, em có thể đánh tôi được không chứ e đừng như vậy ?"

" Anh cảm thấy như em không còn quan tâm đến anh nữa."

Tôi chớp mắt  và chạm vào quả bóng trên mũ :" Tại sao tôi phải đánh anh?"

"Đánh bao nhiêu là đủ? Cố Hoài? Nhưng đúng như anh nói tôi không còn quan tâm đến anh từ lâu rồi."

Tôi càng cười bao nhiêu, Cố Hoài càng hoảng sợ bấy nhiêu.

Khi về đến nhà anh đẩy tôi vào ghế sofa và hôn tôi.

Nhưng tôi ngay lập tức đẩy anh ta ra và bắt đầu nôn mửa.

Tôi nhìn vào khuân mặt xanh sao của anh và xin lỗi. " Xin lỗi tôi cảm thấy hơi buồn nôn một chút "

Cố Hoài không có ý định hôn tôi nữa, chỉ đợi tôi tắm rửa sạch sẽ và ôm tôi vào lòng .

" Giang Bảo, đã lâu rồi em chưa nói yêu anh"

" Em có thể nói em yêu anh không "

Anh nhìn tôi đầy hi vọng.

Tôi không trả lời anh , nhắm mắt lại và giả vờ ngủ.

Một lúc sau anh vùi đầu vào cổ tôi và hỏi:

" Giang Bảo, anh sai rồi, anh sai rồi phải không?"

" Tôi xin anh, anh đừng làm phiền tôi nữa."

Giây tiếp theo có cảm giác ẩm ướt trên cổ.

Điều kì lạ là thấy Cố Hoài như này, lòng tôi không hề lay động một chút nào.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố Hoài bật khóc.

Nhưng tôi nên làm gì đây ? Cố Hoài? Trong lòng tôi dường như thật sự không có cảm giác gì cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zhihu