Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

p1


Giới thiệu:

Sau khi kết hôn được ba năm, bạn tốt của Cố Hoài đã hỏi đùa anh ấy rằng:

" Kết hôn cùng với người tàn tật là trải nghiệm gì?"

Đáy mắt của Cố Hoài hiện lên một tia chán ghét, lạnh nhạt nói: " Nó giống như việc cậu xách theo một túi rác màu đen trong tay mà cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể ném nó đi được."

Tôi ngồi trên xe lăn, nắm chặt lấy giấy khám bệnh mỏng manh trên tay rồi quay người rời đi.

Một tháng sau, tôi đã qua đời tại Sydney.

Còn Cố Hoài, anh ấy đã hoàn toàn suy sụp sau khi xem xong quyển nhật kí của tôi để lại.
1.

Khi giấy khám bệnh đã hoàn tất, tôi đang ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn đợi dì đi cùng.

Hôm nay là ngày kỉ niệm ngày cưới của tôi và Cố Hoài, chúng tôi đã kết hôn được ba năm rồi.

Vào ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi một chiếc xe tải chạy quá tốc độ, nhưng bản thân lại vô tình bị cuốn vào bánh xe tải, tôi đã bị mất đi cả hai chân sau sự cố ngoài ý muốn đó.

Tôi đã nói với Cố Hoài rằng không cần phải thương hại hay cảm thấy có lỗi với tôi, cũng không cần phải hy sinh bản thân mình để báo đáp lại.

Nhưg anh ấy không hề bỏ mặc tôi mà đã khăng khăng chăm sóc tôi suốt khoảng thời gian đó, nửa năm sau thì anh ấy cầu hôn tôi.

Video về màn cầu hôn long trọng đó đã được đăng tải trên mạng.

Chúng tôi bước vào lễ đường dưới sự chúc phúc của cư dân mạng, nhưng dần dần anh ấy giống như biến thành một người khác.

Anh ấy gần như không bao giờ quay về phòng cưới của chúng tôi, thậm chí trong những bữa tiệc quan trọng của công ty, anh ấy chỉ xuất hiện cùng với cô thư ký của mình.

Chúng tôi đã từng vì lý do này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài lại nói: " Giang Bảo, cô đừng quên cô là một người tàn tật!"

Tôi nhìn vào ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã này đã chấm dứt trong sự im lặng của tôi.

Sau ngày hôm đó, Cố Hoài chưa từng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa.

Dì nhìn tôi dưới ánh nắng chói chang, hai mắt đỏ hoe đưa giấy khám bệnh cho tôi: " Là ung thư dạ dày, giai đoạn cuối rồi."

Tôi lấy điện thoại di động ra, do dự hồi lâu, sau cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Cố Hoài.

Không có ai bắt máy.

Nắng đầu Thu thật ấm áp, ngoại trừ tôi.

2.

Sau khi trở về biệt thự, tôi nhận được tin nhắn từ Cố Nguyệt.

Cô ấy chưa bao giờ thích tôi

Thậm chí trong ngày cưới cô ấy chỉ vào chân tôi và nói:" Nếu không phải vì cô đã cứu anh trai tôi một mạng, thì cô sẽ không bao giờ có cơ hội gả vào gia đình chúng tôi."

Nhà Cố là gia đình giàu nhất thành phố A, khi cô ấy nói ra điều đó sẽ không ai giám phản đối.

Tôi thậm chí còn nhìn thấy những ánh mắt tán thành từ những người tham dự bữa tiệc.

Cố Hoài trách mắng Cố Nguyệt.

Cô ấy tức giận và nói với Cố Hoài về một vụ việc liên quan đến một cô gái tên là Tô Nghị.

Cố Hoài sau khi trở về liền giải thích cho tôi.

" Cô ấy chỉ là một nữ sinh đại học cùng trường anh ngày trước anh chỉ giúp đỡ cô  ấy trong lúc khó khăn."

Cho đến tháng trước, khi Tô Nghị trở về nước cô ấy trở thành thư kí của anh ấy, tôi đã hỏi anh ấy một cách đầy ghen tị.

Anh ấy giải thích với tôi:" Tô Nghị không tìm được công việc nên mới tìm đến anh tìm đến Cố Thị.

Giữa bọn anh chỉ có công việc. Em tin anh chứ ?

"Hơn nữa bây giờ anh đã có vợ rồi."

" Đồ ngốc, sao em lại thiếu tin tưởng vào chồng mình chứ."

Tôi lựa chọn tin Cố Hoài.

Tin tưởng vào mối quan hệ 3 năm của chúng tôi.

3.

Cố Hoài và tôi gặp nhau trong một vụ tai nạn giao thông.

Ngày hôm đó tôi đi ngang qua một ngã tư và nhìn thấy Cố Hoài đang cúi đầu tay cầm điện thoại di động, cau mày.

Đối diện là một chiếc xe tải lớn đang lao về phía tôi và anh.

Tôi vô thức đẩy anh ta ra nhưng không ngờ tài xế phanh gấp chiếc xe tải cán qua tôi và tôi bị nó đè lên.

Sau đó tôi được đưa vào bệnh viện.

Nửa năm sau, Cố Hoài đỏ mặt thổ lộ tình cảm với tôi.

Tôi khó chịu từ trối anh ấy, sau khi tiễn anh ấy rời đi tôi gục xuống giường khóc. Nhưng không ngờ Cố Hoài đột ngột ôm trầm lấy tôi.

" Ngốc"

Sau khi chúng tôi kết hôn, Cố Hoài thực sự rất yêu thương tôi.

Chỉ là tôi hơi cảnh giác một chút.

Cộng với sự nhạy cảm về phân phận của Tô Nghị , tôi hối hận một chút về việc cãi nhau trong khoảng thời gian đó.

Khi tôi nhận được tin nhắn của Cố Nguyệt, tôi lại không hề do dự kêu tài xế đưa tôi đến câu lạc bộ mà Cố Nguyệt đã nhắc nhở.

4.

Khi tôi đến ngoài phòng VIP, cửa chưa đóng hoàn toàn để lại một khe hở nhỏ. Tôi nhìn thấy Cố Hoài mặc áo sơ mi màu trắng dáng vẻ mệt mỏi đang uống rượu liên tục nhưng hình như đã say rồi.

Một người bạn thân của Cố Hoài ở bên cạnh đặt tay lên vai anh ấy và hỏi: " Có chuyện gì vậy? Cãi nhau với vợ à?"

Cố Hoài cau mày nhưng cũng không nói gì.

" Thực sự tôi muốn biết kết hôn với người tàn tật cảm thấy như thế nào?" Người bạn của Cố Hoài hỏi, tạo ra một không khí khó chịu.

Cố Hoài trong mắt hiện lên một tia chán ghét lạnh lùng nói: " Giống như trong tay đang cầm một túi giác đen mà mãi mãi không thể vứt đi được."

Tôi đứng đó nhìn Cố Hoài tiếp tục tự mình uống rượu.

Trong lòng dâng lên một nỗi đau dày đặc tôi không kìm được nước mắt cố gắng kìm nén những giọt nước mắt trong lòng. Nhưng nước mắt trào ra mà không thể kiểm soát được.

Cố Nguyệt  rõ ràng nhìn thấy cảnh này và cười mỉa mai một cách đê tiện.

Tôi biết cô ấy cố tình để tôi nghe thấy những điều đó.

Tôi cụp mắt xuống vô thức vuốt nhẹ ngón áp út của tôi. Chiếc nhẫn cưới do Cố Hoài thiết kế.

Đúng lúc đó chiếc xe lăn của tôi bị lật một người phụ nữ đeo dây đeo màu bạc. Đứng trước mặt tôi hoảng hốt.

Âm thanh va chạm lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong buổi tiệc.

Chiếc xe lăn của tôi đổ bên tường bánh xe đen vẫn còn quay và tôi đã ngã xuống đất . Chiếc chăn mỏng trên đùi tôi rơi xuống đất và bên dưới bộ váy trống trơn của tôi là những vết sẹo xấu xí trên đầu gối.

Một số người phụ nữ kêu lên và hoảng hốt.

Người phụ nữ đã đã va chạm với tôi chính là Tô Nghị, được đồn đại là ánh trăng của Cố Hoài và hiện đang là thư kí mới của anh ấy.

" Cô có sao không?" Cô ấy cố gắng giúp tôi đứng dậy nhưng không thành công.

Chiếc váy dài của tôi bị dịch chuyển lên một chút để lộ ra nhưng vết sẹo xấu xí ở đầu gối.

Tô Nghị sợ đến mức lùi lại hai bước trốn ở phía sau Cố Hoài.

Tôi nhìn đôi dày cao cấp quyen thuộc, vô thức không muốn Cố Hoài nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của tôi lúc này. Tôi ngồi trên sàn vùi đầu vào sự bối dối.

Cố Hoài cau mày: " Cô đến đây làm gì? Tôi không đưa cô tới dự tiệc mà cô đến đây để khoe với mọi người về thân phận Cố Phu Nhân sao?"

Tôi cảm nhận được sự đau đớn trong tim mình cố kìm nén giọt nước mắt. Tôi vùng vẫy để đứng dậy sau đó dựa vào xe lăn:" Ngày mai anh có thể về nhà không?"

Cố Hoài có chút ngạc nhiên. Sau đó trên mặt lộ ra vẻ tức giận:" Tưởng sao, cô lại tự truỵ phụ mình đến như vậy? Chỉ cần cô không chết vị trí của bà Cố sẽ không thay đổi. Được chưa.?"

Những ánh mắt khinh thường xung quanh đổ dồn về phía tôi. Cơ thể tôi run rẩy, tôi bướng bỉnh ngẩng mặt lên và xác định với anh một lần nữa.

" Sáng mai anh về nhà thật không?"

Tôi chỉ muốn nói với anh ấy rằng chúng tôi không nên cãi nhau nữa vì tôi chỉ còn tám tháng để sống.

Anh cười giận dữ: " Được anh hứa với em nhưng đây là lần cuối cùng sau này đừng rời khỏi biệt thự khi chưa có sự cho phép của anh."

Tôi gật đầu không giám nhìn vào ánh mắt của người khác. Tôi lặng lẽ đỡ xe lăn lên, Cố Hoài cau mày, đưa tay đỡ tôi ngồi lên xe lăn ." Nếu cảm thấy xấu hổ thì lần sau đừng khoe khoang vị trí Cố Phu Nhân nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zhihu