Full
23.
Vào đêm khuya, trong phòng làm việc của biệt thự không có đèn sáng.
Ánh trăng chiếu lên chiếc ghế văn phòng bọc da màu đen, Cố Hoài vẫn ngồi đó, trong tay nắm chặt chiếc nhẫn cưới của phụ nữ.
Dưới áp lực, viên kim cương nhỏ được khảm trên chiếc nhẫn của Giang Bảo đã làm xước lòng bàn tay Cố Hoài.
Máu từ trong lòng bàn tay nhỏ xuống tấm thảm.
Cố Hoài nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký bọc da màu hồng đơn giản trước mặt.
Anh không biết tại sao nhưng thật ra anh có chút sợ hãi khi mở nó ra.
Anh biết Giang Bảo có thói quen viết nhật ký.
Cuốn sổ nhỏ màu hồng này, anh từng nghịch ngợm cúi xuống nhìn cô gái đang tập chung ghi chép. Tuy nhiên Giang Bảo lại tức giận đuổi anh đi và khoá cửa lại.
Anh đứng ngoài cửa vỗ vỗ cái mũi một cách đầy tội lỗi nhưng sau đó không bao giờ giám chạm vào nó nữa.
Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể chấp nhận sự thật Giang Bảo đã rời đi.
Rõ ràng cô chỉ mới hai mươi sáu tuổi, trẻ như một đoá hoa mới nở.
Một lúc lâu sau, chiếc đèn kiểu phương Tây trên bàn được bật lên.
Cố Hoài cẩn thận lau máu trên tay, sợ sẽ làm dơ cuốn nhật ký của Giang Bảo.
Sau khi đặt chiếc nhẫn kim cương vào hộp nhung, anh mở cuốn nhật ký ra.
Đôi mắt vốn đỏ ngầu bỗng chốc đỏ bừng.
Ngày 14 tháng 2.
Tôi nhận được lời mời từ Sydney, háo hức quá. Mẹ bảo sẽ mua cho tôi một chiếc đồng hồ làm quà.
Ngày 15 tháng 2.
Bố mẹ tôi gặp tai nạn ô tô trên đường đi mua quà cho tôi. Tôi không còn người thân nữa. Cảnh sát cho biết, một đứa trẻ nhỏ đã nhảy ra từ phía trước xe, để tránh bị va chạm bố đã quay vô lăng nhưng lại bị tai nạn ô tô.
Không ai giải cứu họ và họ chết vì mất máu quá nhiều.
Ngày 2 tháng 4.
Tôi mang theo sự kỳ vọng của cha mẹ và một mình đến Sydney.
Ngày 27 tháng 5.
Ngày mai là ngày thi đấu quốc tế, tôi đã tập luyện rất chăm chỉ, hy vọng rằng tôi có thể thi đấu tốt vào lúc đó.
Ngày 5 tháng 6.
Tôi đã không tham gia cuộc thi ở Sydney. Để cứu người tôi...đã trở thành một người tàn tật.
Tiền bối mà tôi cứu mạng hàng ngày đều đến chăm sóc tôi, tôi đã nói với anh ấy rằng tôi hy vọng anh ấy sẽ không coi tôi là gánh nặng.
Không cần phải bồi thường cho tôi.
Ngày 30 tháng 7.
Anh ấy đã tỏ tình với tôi.
Tôi đã từ chối.
Nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu.
Ngày 1 tháng 8.
Anh ấy lại tỏ tình với tôi, anh ấy nói rằng sẽ không bao giờ từ bỏ, một khi bị từ chối, anh ấy sẽ thổ lộ tình cảm với tôi mỗi ngày một lần.
Tôi vẫn từ chối nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của anh tôi không khỏi oà khóc sau khi anh rời đi.
Nhưng anh ấy đã quay lại vén chăn lên và nói tôi là đứa trẻ hay khóc nhè.
Ngày 30 tháng 12.
Chúng tôi đã kết hôn.
Họ đều nói người Cố Hoài yêu chính là Tô Nghị chứ không phải tôi, anh ấy chấp nhận ở bên tôi chỉ vì thấy tội lỗi, chỉ vì trách nhiệm của anh mà thôi.
Chỉ vì tôi đã cứu anh ấy.
Đêm đó tôi hỏi Cố Hoài. Tình yêu trong đôi mắt anh ấy đã đầy và anh ấy đã nói anh ta yêu tôi.
Ngày 15 tháng 1
Cố Hoài rất chiều tôi, anh ấy yêu tôi rất nhiều .
Anh ta chăm sóc tôi như chăm sóc một đứa trẻ mặc dù rõ ràng tôi lớn hơn anh một tuổi.
Anh rất yêu tôi nhưng anh không hiểu được lối thoát của tâm hồn tôi.
Tôi bị giam trong biệt thự nhìn các vũ công nhảy múa trên màn hình mà tôi đã bật khóc.
Biệt thự rộng lớn lạnh lẽo như vậy tôi rất sợ mất đi Cố Hoài.
Ngày 1 tháng 5.
Tôi nhìn thấy bài đăng trong trang cá nhân của Tô Nghị. Cô ấy đã trở về Trung Quốc và trở thành thư ký của Cố Hoài.
Tôi cảm thấy rất sợ nhưng anh ấy đã an ủi tôi hết lần này đến lần khác. Nhưng tôi cứ căng thẳng và tôi tự cảm thấy bản thân thật xấu xí.
Nhưng tôi không thể kiểm soát được.
Ngày 3 tháng 6.
Anh ấy nói đừng quên bạn là người khuyết tật. Tôi không hiểu và tôi vừa nhìn thấy những bức ảnh thân mật của Tô Nghị và anh ấy trong bữa tiệc, tôi có chút hoang mang.
Khi tôi đưa hình ảnh đó cho anh ấy xem, anh ấy đã mất kiên nhẫn và nói tôi làm phiền vô cớ.
Chẳng phải em chỉ sợ không thể trở thành một người vợ giàu sao?
Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại tức giận như vậy.
Ngày 15 tháng 6.
Tôi nghe anh ấy nói. Nó giống như việc bạn đang cầm một túi bóng giác màu đen trên tay mà không bao giờ có thể vứt đi được.
Là thế sao?
Nếu là vậy Cố Hoài chúng ta ly hôn được không?
Sau đó có một trang trống. Từng chữ trong cuốn nhật ký thấm vào lòng anh.
Căn biệt thự khổng lồ đầy dấu vết Giang Bảo để lại. Nhưng cô ấy đã rời đi. Cố Hoài khoá cửa lớn biệt thự và không ai biết anh ta đã làm gì bên trong.
Cho đến vài ngày sau đó một người đàn ông có râu quai nón bước ra khỏi cửa nồng nặc mùi rượu.
Anh ta dường như đã quên mất Giang Bảo, lái xe về nhà Cố Thị, thái độ lạnh lùng xử lý công việc và mọi người thở phào nhẹ nhõm.
25.
Khi trở lại công ty, Cố Hoài liên tiếp ký mấy hợp đồng, mới chú ý đến một hợp đồng ứng dụng đầu tư để trên máy tính để bàn, dùng để sản xuất thuốc đặc trị chống ung thư.
Việc nghiên cứu đã phát triển và thành công.
Nhưng việc sản xuất tiếp theo đòi hỏi rất nhiều kinh phí
Phòng thí nghiệm đã đưa hợp đồng này cho Cố Thị vì Cố Thị có nguồn tài chính mạnh và có thể xử lý được các giao dịch chuyển tiền tiếp theo.
Mặc dù nó vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Nhưng việc nhận được một bản sao của thuốc không phải là chuyện dễ dàng.
Khi nhìn thấy tài liệu này, Cố Hoài ngồi ngẩn ngơ trước bàn làm việc.
Nếu như Giang Bảo không đến Sydney.
Nếu anh chăm sóc, quan tâm đến Giang Bảo, liệu cô ấy có thể chờ đến ngày thuốc được phát triển xong không? Nếu ngày đó, anh giữ Giang Bảo lại không cho cô ấy rời đi.
Nhưng không có điều gì gọi là " nếu". Cố Hoài nở một nụ cười khi anh nhớ về những lời cuối cùng mà cô ấy nói.
" Anh nghĩ rằng em sẽ không bao giờ rời đi."
Bởi vì anh biết tình cảm mà Giang Bảo dành cho anh rất mãnh liệt và chân thành. Dù có xảy ra bất kỳ những hiểu lầm nào giữa họ, anh cảm thấy cô ấy sẽ không rời bỏ anh.
Rõ ràng Giang Bảo sẽ tha thứ cho anh dù anh có làm gì sai trong ba năm qua. Dù tức giận đến mức đuổi Suisui ra ngoài vì bị nó cào xước, Giang Bảo vẫn lựa chọn tha thứ cho anh sau lời xin lỗi đáng thương của anh.
Ngay từ lúc đầu tiên xuất hiện, trợ lý nghe thấy mà không biết nên nói gì. Giang Bảo nghĩ rằng anh sẽ ở lại.
Vào ngày đó anh đứng ở cửa xe, thấy rõ sự buồn tủi cuối cùng trong đôi mắt của Giang Bảo.
Đó là lần đầu tiên Cố Hoài và Giang Bảo cãi nhau. Cũng là lần cuối cùng.
26.
Ba năm sau.
Nghĩa trang.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, những ngón tay xương xẩu đang cầm một chiếc ô màu đen. Tay còn lại cầm bó hoa hồng mỏng manh nổi bật dưới chiếc ô đen.
Đôi giày da giẫm lên thảm cỏ xanh.
Anh dừng lại trước mộ, giọng hơi khàn khàn.
" Giang Bảo, anh tới thăm em đây."
Cố Hoài đã gầy đi chút so với ba năm trước, nhìn có vẻ ổn định hơn, vẻ ngang ngược ban đầu và một chút kiêu ngạo đã biến mất không dấu vết, xương quai hàm cụng vậy trở nên rõ nét hơn và mái tóc rối rắm màu mực đen che đi một phần trán.
Nhìn cô gái xinh đẹp trong ảnh, anh mỉm cười.
"Bạn tốt của em, Xu Ý đã kết hôn rồi."
" Hôm qua là đám cưới của cô ấy, anh đã gửi một món quà mang tên em."
" Suisui hình như sẽ sớm rời đi, sau khi em đi rồi nó cũng không ăn uống gì nữa."
.......
Giang Bảo, anh cũng muốn đi cùng em.
27.
Sau khi Cố Hoài trở về biệt thự nhìn thấy bà Zhang đang lau nước mắt . Bà vẫn ôm Suisui trong vòng tay của bà.
Anh đưa tay nhéo vào gáy Suisui mới phát hiện nó không còn chống cự như trước.
Ngoại trừ Giang Bảo, Suisui rất bướng bỉnh không cho phép bất cứ ai nhéo sau gáy mình nếu không lông nó sẽ xù lên ngay lập tức.
Lúc đầu, anh tức giận đến mức muốn ném Suisui đã cào rách mu bàn tay của mình ra ngoài, Giang Bảo cười ôm Suisui và nói: Suisui là của cô và cô thuộc về Suisui.
Vì lý do này, anh ấy đã cạnh tranh với con mèo nhỏ mỗi ngày. Chỉ khi Giang Bảo nói cô thuộc về Cố Hoài thì anh mới buông con mèo con ra.
Suisui biết anh có ác cảm với nó nên nó cố tình làm rách chiếc áo khoác của anh và để lông mèo trên áo của anh.
Nhưng bây giờ, nó nằm bất động.
Cố Hoài xoa nhẹ mũi của Suisui.
"Hãy đi tìm cô ấy, chắc ngươi cũng rất nhớ cô ấy phải không?"
" Hãy chôn nó bên cạnh Giang Bảo."
Bà Zhang đáp lại rồi ôm Suisui rời đi.
.......
Cố Hoài tỉnh lại sau cơn đau.
Trong ba năm qua anh dùng công việc để làm tê liệt bản thân, để thoát khỏi nỗi đau mất đi Giang Bảo.
Anh ngồi dậy và lấy thuốc dạ dày trong tủ ra. Nhưng anh nhìn thấy một hộp thuốc ố vàng bên cạnh. Đó là một chai axit folic.
Cố Hoài sửng sốt, ngơ ngác nhìn chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay.
Thì ra Giang Bảo muốn dữ lại đứa bé. Ngược lại cô đã không ăn loại thuốc này.
Cố Thị là một công ty nghiên cứu và phát triển thuốc nên anh ấy đương nhiên hiểu được tác dụng của những loại thuốc hàng ngày này.
Cố Hoài như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đi đến thư phòng mở cuốn nhật ký ra.
Anh lướt qua từng trang trống, đầu ngón tay dừng lại ở trang cuối cùng. Chữ viết tay nhỏ nhắn của Giang Bảo hiện lên sống động trên tờ giấy.
Ngày 12 tháng 8
Bác sĩ nói con đã đến với thế giời này. Dù Cố Hoài đã khiến mẹ cảm thấy rất đau nhưng mẹ sẽ không giận con, nếu một ngày nào đó mẹ không còn nữa. Trong cuộc đời ngắn ngủi này của mẹ, sự xuất hiện của con làm cho mẹ rất hạnh phúc.
Mặc dù bố con không yêu mẹ, nhưng nhất định bố sẽ yêu con vô điều kiện.
Mẹ chắc chắn điều đó.
Thật may mắn cho con, dù mẹ chỉ còn sống được khoảng tám tháng nữa nhưng như vậy cụng đủ để đưa con đến với thế giời này.
Bé con 12 tuần tuổi.
Con có mong đợi đến với thế giới này không?
Dù trên đời này không có mẹ.
Ngày 14 tháng 8.
Có lẽ mẹ đã nghĩ sai.
Nếu không có ai yêu thương con mà con đến với thế giới này sẽ là một cuộc sống bi thảm phải không?
Xin lỗi....
Cố Hoài nhớ lại ngày 13 tháng 8 là ngày kỷ niệm 80 năm tuổi của Sheng Min cụng là ngày Tô Nghị say rượu.
Và anh ấy đã làm gì ngày hôm đó?
Bởi vì tức giận Giang Bảo nên anh mới đi cùng Tô Nghị dự tiệc. Nhưng Tô Nghị lại giả vờ say và bất ngờ hôn lên môi anh. Anh nhìn thấy Giang Bảo đối diện với nước mắt lưng tròng.
Nghĩ tới đây hắn đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay che mặt.
Nước mắt trào ra từ các kẽ ngón tay anh. Anh không thể tưởng tượng được lúc đó Giang Bảo sẽ đau lòng và thất vọng đến mức nào.
Cô đã thất vọng đến mức từ bỏ đứa con duy nhất của mình.
Giang Bảo, người mắc bệnh ung thư, lại một mình đến bệnh viện và trọn cách từ bỏ đứa trẻ. Cô ấy hẳn phải hối hận lắm, hối hận vì đã cứu anh, hối hận vì đã yêu anh.
Anh ta.
Thân hình cao lớn của người đàn ông đang run rẩy, phát ra tiếng kêu đau đớn như dã thú.
Giây tiếp theo anh ngã xuống sàn do tim đập nhanh, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Thân hình cao, gầy hơi cong lên. Nhưng không ai chú ý tới anh cho tới khi anh dần dần mất hết ý thức.
Trợ lý đặc biệt không liên lạc được với Cố Hoài, đành phải lái xe về biệt thự. Lúc này trợ lý đặc biệt mới nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nằm trên sàn phòng làm việc. Trên môi vẫn còn nở nụ cười nhẹ nhõm.
.......
Cố Hoài không ngờ rằng mình sẽ sống lại, trở lại ngày gặp Giang Bảo.
Cô gái mặc váy ngắn màu trắng có vẻ ngoài thanh tú và dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Đôi chân dài, thon trắng nõn nà của cô lộ ra, dưới chân cô là một đôi giày thể thao màu trắng.
Nhìn thấy Cố Hoài cô gái dừng lại.
Cùng lúc đó, một chiếc xe tải lớn lao nhanh về phía Cố Hoài.
Cũng giống như kiếp trước.
Nhưng anh nhìn thấy cô gái nắm chặt cuốn sách trong tay, dừng chân và đứng tại chỗ.
Cố Hoài không có thời gian trốn thoát. Lần này Giang Bảo không có đẩy anh ra nữa. Cố Hoài nằm trên giường bệnh, cảm nhận được chân mình rất đau, liền mỉm cười.
Thì ra Giang Bảo của anh cũng đã được tái sinh.
Anh đã mất đi cơ hội ăn năn từ lâu rồi.
Mấy năm sau, Giang Bảo đứng trên đài, cầm chiếc cúp trong tay và đến Sydney.
Và khả năng di chuyển hạn chế của anh chỉ có thể ở lại thành phố A.
Ngày Giang Bảo rời đi, anh nhìn bóng dáng của cô gái ngoài sân bay mà oà khóc.
Hồi lâu trôi qua, Cố Hoài đóng cửa kính xe lại.
" Đi nào."
Chiếc ô tô màu đen chậm rãi rời khỏi sân bay, ánh đèn của buổi tối xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào mặt Cố Hoài.
Một ca sĩ trẻ bên đường đang hát:
" Cuối cùng, cô ấy mơ thấy bướm, anh là một món quà và cũng là một tai hoạ là quạ bay và là cá. Những con đường khác nhau, từ bây giờ trở đi mong chúng ta không gặp lại...."
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro