Ký Ức Không Phai
Tiếng mưa rào rạt bên khung cửa,
Dáng Thầy miệt mài phấn trên tay.
Bảng đen, phấn trắng, bụi phảng phất,
Mưa rào lấn át tiếng giảng bài.
Áo dài thướt tha, hành lang cũ,
Cặp sách trĩu nặng cả đôi vai.
Hằng đêm trằn trọc bên giáo án,
Cả mấy mươi năm đứng giảng bài.
Sân trường phủ bóng đám trò nhỏ,
Ồn ào náo nhiệt phút ra chơi.
Những đứa trẻ không bao giờ lớn,
Sắp thi tốt nghiệp vẫn ham chơi.
Ngói đỏ hai lầu trường tôi đó!
Cây xanh phủ kín một góc trời.
Sân khấu, sân cầu rồi sân bóng,
Một miền kí ức mãi trong tôi.
Kthtruc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro