Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38/Chặng 4: Mẫu hậu Nương nương cứu Tiểu Giang đi![Hànhtrình làm hòavới anh xã]

Chặng 4: Mẫu hậu Nương nương cứu Tiểu Giang đi! .

Hôm nay cũng vậy, không khác gì kỷ băng hà hôm qua. Lạnh lùng thấy cả tuyết đông bám trên mỏ, không ai thèm nói với ai câu nào.
Giang cũng chả thèm thức sớm hơn 10 giờ làm gì cho mệt. Quá mệt mỏi!😴😪😤. Thay vì nhìn cái bản mặt con Khủng long béo 🐊 đáng ghét kia đi làm mà không ôm, không hôn, không tạm biệt mình thì ở đây cạy não ra xem còn cách nào hữu dụng hơn nữa không.
Vò đầu bứt tai, cuối cùng chỉ nghĩ ra một cách. Có lẽ hữu lực đấy!:).
...
"Mẹ ơi, là con Trường Giang!"- Giang vừa ấn chuông vừa gọi lớn, xây nhà cao cửa rộng như lâu đài làm gì để bây giờ âm thanh của cậu trở thành con muỗi chứ?!
"Là...Phu nhân...mời vào!😊."- Một người làm đi ra mở cửa cho cậu, là Cụ Bơ - 1 ông lão gần sáu mươi mùa xuân của cuộc đời ông gắn bó với dinh thự nhà hộ Huỳnh.
"Cháu chào bác! Cảm ơn ạ."
"Mẹ đâu rồi hả bác?"- Giang hỏi cụ Bơ.
"Bà đang ở trên phòng thưa Phu nhân!☺. Người có lên đó thì mang giúp tôi tách trà này🍵 cho bà nhé!=))."- Cụ Bơ đưa tách trà cam thảo cho cậu, hương trà dịu mát, dễ chịu.
"Tất nhiên rồi ạ!🤗"- Cậu vui vẻ đáp. Cụ cười, cúi đầu chào cậu.
'Cộc...cộc...' ✊🚪.
"Vào đi!"- Bà đáp.
"Mẹ. Con đến thăm mẹ đây!😁😄♡."- Giang cười tươi đến bên bà.
"Oh...Tiểu Giang của ta. Mau mau để nó xuống rồi lên đây ngồi với ta!☺😊🤗😍"- Bà Huỳnh cười, khóe miệng cong vút.
"Dạ mẹ!".
Giang leo lên giường, xoa xoa bóp vai cho bà.
Đúng là một đứa con hiếu thảo và hiểu chuyện. Hôm qua bà đi leo núi, không hiểu sao về nhà lại cảm mạo?, chắc là do trên núi sương mờ lạnh lẽo.
"Sao? Hôm nay ngọn gió nào thổi tiểu bảo bối của ta đến đây?🤗😉".
"Dạ, con chỉ nhớ nên đến thăm mẹ thôi hà.😊😗".
"Vậy à?"
"Tất nhiên rồi ạ."
"Ha ha ha...😄🤗"- Bà cười hiền lành.
"Mẹ! Chị dâu và nhóc Xá Xị đâu rồi ạ?"
"Nó đi siêu thị hay đi đâu đấy rồi!"
"Bố thì sao mẹ?"
"Ông ấy đi chơi golf 🏑 với mấy người bạn từ sáng rồi."
"Dạ☺."
Căn phòng rơi vào trạng thái im lặng trong vài phút.
"Nói đi. Có chuyện gì rồi phải không?🙂".- Mẹ Huỳnh đột ngột hỏi.
"Dạ...dạ...Mẹ..."
"Đừng có ấp úng. Có chuyện gì nói mẹ nghe?"
Giang đành kể lại toàn bộ câu chuyện chồng cậu giận cậu vì cậu giấu anh đi làm cho mẹ nghe. Mẹ cũng rất chăm chú nghe cậu kể.
"Là vậy đó mẹ...Thành giật con thật rồi!😣😔😢."- Giang thoáng trùng xuống.
"Ha ha...cũng phải thôi. Nó thương con như vậy, mà con lại giấu nó, hèn chi nó giận tới vậy."- Bà xoa đầu cậu.
"Dù con có làm cách nào đi chăng nữa, Thành cũng không tha thứ:((."-  Cậu buồn.
"Thôi, con đừng lo. Để mẹ ra tay cho.😁".
Út út...☎️📞.
"Alo con nghe đây mẹ."
"Đang ở Công ty hả con?"
"Dạ mẹ. Có chuyện gì sao?"
"Giang nó tới nhà mẹ chơi, rồi bị tuột Canxi ngất ở đây này!😲🤤😱😨😤😢😭"- Mẹ Huỳnh làm giọng thảng thốt.
😳 Cậu.
😅 Mẹ
😰 Anh.
"Cậu ấy bây giờ thế nào hả mẹ?"- Thành lo lắng vội bỏ cả văn kiện xuống bàn, với lấy cái chìa khóa xe, vừa đi vừa hỏi qua điện thoại.
"Mẹ không biết. Nó cứ nằm bất động ở đây thôi. Mẹ lo quá. Làm sao bây giờ?...Tiểu bảo bối...Tiểu bảo bối dậy đi con!" - Bà la lên qua điện thoại để mô tả tình trạng hiện tại của cậu. Càng thành công làm Thành chau mày, lái xe vun vút đến nhà mẹ ruột.
"Con đến ngay!!!".
○●○●○●○●○●○●○●
"Mẹ, như vậy có ổn không?"
"Nó sẽ lo tới chết mà tha cho con thôi, bảo bối của ta!".
"Mau nằm xuống đi."
"Vâng ạ."
Bà Huỳnh và Giang bắt tay nhau tạo dựng hiện trường giả.
Chưa thấy đã nghe tiếng.
"Thiếu..."🤤😰😨.
"Tránh ra! Mèo lười- Tiểu Giang- Trường Giang!😱😵😦😧😵"- Trấn Thành hùng hổ đi vô nhà.
Cụ Bơ xanh cả mặt🤢 vì nhận thấy biểu hiện của anh.
"Tiểu Giang- Meo Meo🐱, em đâu rồi?😿".
Nghe tiếng anh, cậu buồn cười đến chết mất😁😆😄. Chắc là sau vụ này, cậu bị gãy vài cài xương sườn vì nén cười quá!😂🤣😅.
"Ở đây..."- Mẹ Huỳnh lên tiếng.
Thành tức tốc chạy lên phòng bà, đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy cậu như mẹ nói: nằm bất động.
"Meo Meo...Sao vậy hả? Tỉnh lại đi!😣😤😟😞😓."
"Chắc nó bỏ ăn sáng."
Anh không nói gì, chỉ bế cậu theo kiểu công chúa lên, đá cửa chạy ra ngoài, thả cậu lên xe 🚗 chở tới bệnh viện.
"Mèo ngốc🐱 Giang của anh, đừng như vậy!😿. Tại sao lại bỏ ăn chứ?!? Cái đứa ngốc này!😟😖😢."- Anh gần như sắp khóc tới nơi.
Cậu bỗng bật cười khúc khích😅😂😆.
Anh thắng xe cái két lại.
"Haha...hi hi hi😂😂😂".
"Cái đách chó gì vậy Trường Giang?😦😶😬 Em lừa anh sao???😠😡:.
"Không phải em...là mẹ.😁😄🤣"
"..."- Thành tức nám cả đầu, tay ghì chặt bánh lái xe đến nỗi cả gân xanh, thở hắt một hơi, anh đang cố kìm nén cơn điên vì tức của mình.
"Ông xã, anh còn thương em😊😍. Vậy, mình hòa nhau nha🤗😘😙!"- Cậu làm mặt cún 🐶.
Thành rồ ga chạy về phía nhà anh và cậu, không nói gì hết.
"Ông xã, em thật sự biết lỗi rồi mà!☹. Sau này em hứa sẽ không bao giờ cãi lời anh nữa 😐. Em cũng sẽ nghỉ làm và ở nhà luôn. Anh tha lỗi cho em đi mà!"- Giang đặt tay mình lên bàn tay Thành👏.
"..."
"Đừng như vậy! Mặt tức😬😡😠 xấu như c...! Ờ không, vẫn đẹp😂😁. Chồng à, cho em thêm một cơ hội đi😢😞😤!".
Thành mạnh bạo giật tay ra. Không thèm nghe cậu nói, tức đến nổi cả gân cổ. Không ngờ mẹ và vợ anh lại chơi anh một cú "sốc tận óc" đến như vậy! Mặc kệ cậu van nài thế nào, cũng không thèm nghe.
"Khủng long🐊! Đừng giận nữa mà! Đã 3 ngày rồi đó...Anh cứ giận người ta miết, sao người ta chịu được!😣😢😓." T_T.
"Thương thương ông xã mà♡, năn nỉ đó, tha lỗi cho em đi:(."
"Nếu anh không tha em sẽ từ đây phóng xuống đường!😤😖".
"..."
Xe vẫn chạy 🚗.
Giang cầm tay nắm cửa xe.
"Em nhảy thật đó. Tới lúc đó, đừng có mà khóc đòi vợ!".
'Két'.
"Biết ngay mà. Tha cho em nha!😊"- Giang cười chồm qua hôn lên má anh một cái😚.
"Nhảy đi! Tới nhà rồi😐."- Thành lạnh lùng lên tiếng.
"Anh!"
"Xuống xe."
Giang ủ rũ đi xuống.
"Anh mau xuống luôn đi!:)".
"Không! Anh sẽ ngủ lại ở Công ty. Em liệu mà sám hối lỗi lầm hôm nay đi! Anh vì em mà bỏ cả 1 hợp đồng rồi đó, vậy mà chỉ làm được trò cười cho em😡!"
"Thành à..."- Cậu chưa kịp nói gì thì anh đã mất hút.
Cậu lại ủ rũ đi vào nhà. Thật sự bỏ mình ở nhà một mình sao?
Buồn bã nằm trên giường, cậu nức nở một mình.
Chợt điện thoại Giang reo lên📲. Cậu mở điện thoại ra xem thì mới hốt hoảng.
"Hả? Hôm nay 5 tháng 2 hả? Mấy giờ rồi? 10 giờ tối (10 p.m)- 2 tiếng nữa là sinh nhật Thành...Mình suýt quên bén!🙄😶😯".
Tức tốc thay quần áo. Cậu ra đường gọi một chiếc taxi 🚕 để đến Công ty anh.
Trên đường đi Giang còn mua cả bánh kem dâu tây🎂🍰 và rượu vang🍾🍷. Có cả quà sinh nhật🎁 cho Thành nữa. Cậu cười tươi rói😄🤗😗.
"Anh có muốn viết gì lên bánh kem 🎂 không ạ?"- cô bán bánh hỏi cậu.
"Có. Chị làm ơn ghi giúp em là- Khủng long 🐊 Thành! Em yêu anh rất nhiều💝."- Nói câu này, Giang đỏ cả tai, hai má hồng hồng.
"Hôm nay là sinh nhật anh nhà ạ?:))".
"Đúng ạ♡."
"Chúc quý khách có bữa tiệc vui vẻ. Xin cảm ơn🤗."
"Vâng."
Giang ghé qua vài nơi mua thức ăn, là thịt cừu và Pizza 🍕, và có cả lẩu hải sản 🥘 mà Thành rất thích. Tất cả đều được đóng hộp rồi đem đi. Mọi thứ sẵn sàng rồi.
__________________________
Mẹ Huỳnh gọi điện📱 cho anh.
"Hai đứa đã hòa nhau chưa?"
"Mẹ và cậu ấy thông đồng lừa con!"
"Nó biết lỗi rồi, đến kể ta nghe còn buồn đến sắp khóc. Con giận như vậy là đủ rồi. Tội nghiệp nó!"
"Không mẹ. Con đã sắp tha thứ cho cậu ấy thì hai người lại chọc tức con bằng cách này. Mẹ biết con đã lo tới cỡ nào không hả mẹ?😒😣".
"Ta biết. Nhưng nó chỉ muốn hòa với con, nên ta giúp."
"Cậu ấy đi làm, có biết bao nhiêu là nguy hiểm. Mẹ không hiểu gì hết! Con đang giáo huấn cậu ấy, vì muốn bảo vệ cậu ấy mà thôi."
"Ta không hiểu được bọn trẻ các anh, nhưng ta không muốn Tiểu Bảo bối của ta ủy khuất!😑😐."
"Con không muốn cãi nhau với mẹ. Con cúp máy đây!"
"Anh Thành của tôi ơi, làm ơn tha cho Bảo bối của ta đi! Như vậy là được rồi."
Ụt...ụt...📲.
"Thằng trời đánh! Sanh cho đẹp cho tài, nuôi cho khôn cho khéo bây giờ nó đối với mẹ nó như vậy đó!😡😬."- Mẹ Huỳnh hét vào điện thoại nhưng không ai nghe cả vì cuộc gọi đã END rồi.

END CHAP 38 ./.
24/7/2021.
Truyện được chuyển ver từ truyện của bạn:  JinSuHyeong_ARMY.
Link fic gốc: https://my.w.tt/tcdWG8lOMY.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro