Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1

1.

"Sao Tiểu Hạo cậu lại ghét tớ vậy?"

Từ Minh Hạo chính xác là một đứa trẻ vô cùng nhỏ nhen, nghe thằng nhóc cao hơn mình tới nửa cái đầu hỏi vậy thì nhíu mày. Mắt cậu nhóc nhìn Tiểu Mẫn Khuê một lượt từ trên xuống dưới.

Trong mắt thầy cô bạn bè lớp mầm, thằng nhóc này đúng là không có gì để chê thật. Cao ráo, mặt mũi lại sáng sủa, đầu óc thông minh lanh lẹ, mỗi cái hơi nghịch nhưng rất năng động, là nguồn năng lượng động viên của các bạn nhỏ lớp mầm. Nhưng vào mắt của Tiểu Minh Hạo thì Tiểu Mẫn Khuê là một thằng nhóc rất đáng ghét, lí do là gì thì chưa biết, chỉ là thấy không ưa nổi. Mỗi lần bạn nhỏ cao hơn sáp tới hỏi han xởi lởi là sẽ tự động tiến xa ba bước, mỗi bước nửa mét.

Tiểu Minh Hạo mỗi lần nghe Tiểu Mẫn Khuê hỏi là tại sao cậu lại ghét nhóc, ban đầu sẽ rất nghẹn, không biết trả lời sao. Sau đó trong đầu sẽ miễn cưỡng nghĩ ra một lí do rất ngớ ngẩn, đem ra đáp lại Mẫn Khuê.

"Tại vì cậu cao hơn tớ, nên tớ ghét cậu! Tớ rất ghét những ai cao hơn tớ! Vả lại cậu cũng rất phiền phức! Lúc nào cũng làm phiền tớ!"

Tiểu Mẫn Khuê nghe thì sốc không còn gì để nói. Thằng nhóc về nhà soi gương mà khóc ròng, nằng nặc kêu ba mẹ đưa đi cưa bớt chân đi cho thấp lại, nếu không Từ Tiểu Hạo sẽ mãi mãi ghét nhóc mất!

Thế mà ghét của nào trời trao của đấy. Kim Mẫn Khuê càng lớn càng cao vổng lên, chạm ngưỡng gần mét chín tới nơi. Trong khi đó Từ Minh Hạo dậy thì rất chậm, mãi mới cao tới được như bây giờ. Kim Mẫn Khuê nhìn vậy mà đã từng nghĩ, có khi nào Từ Minh Hạo sẽ ghét hắn cả đời rồi không?

2.

Từ Minh Hạo lúc nhỏ là một đứa trẻ có chút lạnh lùng, mồm miệng lại hơi độc địa, lại có mấy miếng võ rất độc, vậy nên trong cả cái nhà trẻ chả ai dám động vào.

Kim Mẫn Khuê khi ấy lại là đứa trẻ cực kì tích cực, tính cách hồn nhiên khỏi nói, đúng chuẩn với lứa tuổi trẻ thơ, khác hẳn với Từ Minh Hạo.

Kim Mẫn Khuê của thời mẫu giáo và tiểu học có thể làm phiền Từ Minh Hạo cả ngày không biết chán. Bày ra đủ trò để mong cậu chú ý tới mình chút, cùng với mong muốn cậu có thể có thiện cảm với mình. Nhưng Từ Minh Hạo vẫn là như vậy, một đứa trẻ rất rất lãnh đạm, càng ngày càng thấy Kim Mẫn Khuê rất phiền.

Nhà ở đối diện cũng không muốn chạm mặt.

3.

Năm cả hai lên trung sơ, Từ Minh Hạo theo ba mẹ trở về quê ở một thời gian để chăm sóc cho ông bà nội già yếu, căn nhà đem khoá chặt. Từ Minh Hạo cũng rất vui vẻ học trung sơ ở quê, cảm thấy rất vui vì không bị tên nào đó làm phiền mỗi ngày nữa. Thời đó có biết nhớ nhung là gì đâu, Từ Minh Hạo không thấy trống vắng, ngược lại sống rất hạnh phúc.

Kim Mẫn Khuê không còn được thấy Từ Minh Hạo nữa, trong lòng ủ rũ không thôi, nghĩ rằng có khi Từ Minh Hạo ghét mình lắm rồi nên mới chuyển đi vậy.

4.

Kết thúc bốn năm trung sơ, ông bà nội cũng khoẻ hơn nhiều, gia đình cậu lại chuyển về Bắc Kinh tiếp tục sinh sống. Căn nhà lại được mở cửa sáng đèn mỗi ngày.

Từ Minh Hạo và Kim Mẫn Khuê bấy giờ đã là những chàng trai thiếu niên đang ở ngưỡng tuổi dậy thì mười sáu, thay đổi rất nhiều.

Từ Minh Hạo sau bốn năm học trung sơ ở quê rất vui vẻ thì tính tình thay đổi cũng rất nhiều, tưng tửng hơn hẳn, khác hoàn toàn với cái tính cách lạnh lùng phũ phàng của ngày xưa.

Kim Mẫn Khuê học bốn năm trung sơ trên thành phố, thiếu bóng dáng của Từ Minh Hạo, bỗng nhiên thấy rất cô đơn. Không còn có ai để mình làm phiền nữa. . .

Vậy nên tính cách hắn thay đổi, vòng vòng đúng một trăm tám mươi độ, lãnh đạm lạnh lùng hơn hẳn, không còn tươi sáng như trước nữa.

5.

Từ Minh Hạo ngày đầu gặp lại Kim Mẫn Khuê sau bốn năm thì rất ngạc nhiên. Thay đổi phải nói là cực nhiều.

Kim Mẫn Khuê ngày xưa thế nào thì giờ vẫn là như vậy. Vẫn cao như ngày nào, vẫn đẹp trai sáng sủa như vậy, vẫn giỏi giang như vậy, chỉ có tính cách là đã thay đổi.

Lần đầu gặp lại, không có chào nhau. Kim Mẫn Khuê chỉ lướt qua cậu như chưa từng quen biết. Minh Hạo nghĩ vậy cũng tốt, hắn không nên nhận ra mình thì hơn.

Rồi ngày nhập học vào trung học cũng tới. Từ Minh Hạo oán rằng ở cái đất Bắc Kinh này có tới biết bao trường trung học, biết bao lớp học, Kim Mẫn Khuê cớ gì cứ phải chọn vào cùng trường, cùng lớp, rồi lại ngồi ngay cạnh cậu như vậy?

"Tôi là Kim Mẫn Khuê, sau này hãy giúp đỡ nhau nhé, bạn học Từ?"

Từ Minh Hạo cả người rét run. Giọng nói của Kim Mẫn Khuê như thể có ma lực, một thứ ma lực lạnh buốt rất đáng sợ.

Cuối cùng, cậu không bắt lại tay hắn.

6.

Kim Mẫn Khuê của tuổi mười sáu thật sự rất nổi loạn, yêu đương nhăng nhít không ra đâu vào đâu, cúp học liên miên, vậy mà thành tích vẫn cứ đứng đầu lớp, xếp nhất khối, lại còn được rất nhiều thầy cô yêu quý, ưu ái cho nhiều loại đặc quyền.

Nữ sinh trong trường thì thích hắn tới phát điên, nam sinh thì ngưỡng mộ hắn không ngừng. Có gì để bàn tán trong trường, hiển nhiên chủ đề cũng chỉ xoay quanh ba chữ Kim Mẫn Khuê.

Từ Minh Hạo không hiểu, sao cậu không thấy hắn có gì hay để thích vậy? Hay là chỉ mình cậu có vấn đề thôi?

7.

"Chia tay thôi, tôi không còn hứng thú để yêu nữa."

Đó là câu cửa miệng của Mẫn Khuê mỗi khi hắn chia tay một ai đó, bất kể là ai, thiên kim hay gì đó đều không là gì so với cái sự hứng thú đó của hắn cả.

Từ Minh Hạo mỗi lần chứng kiến cảnh nữ sinh ôm mặt ngồi khóc vì bị hắn đá đều chỉ hừ lạnh mắng chửi một câu "Ngu ngốc!"

Biết hắn tồi tệ vậy rồi mà còn cứ đâm đầu vào, rồi giờ ngồi khóc tê cả mắt thế này, không ngu ngốc thì là gì?

"Tao mà yêu hắn sau này tao làm cún con của mày luôn!" Từ Minh Hạo nhìn nữ sinh nọ khóc lóc thảm thiết trên kia để cả đống con gái xúm quanh an ủi, mạnh miệng tuyên bố với Điền Chính Quốc đang hút sữa chuối rồn rột bên tai.

"Mày đừng có nói vậy, không chừng sau này nghiệp quật đấy." Chính Quốc thật lòng khuyên nhủ.

"Không có đâu, tao thề luôn!"

8.

Vào một ngày đẹp trời của tám năm sau lời thề đó. Mây trong trời xanh, nắng vàng gió mát thổi qua vườn hoa hồng đang nở bông.

Vào ngay chính ngày cưới của mình, Từ Minh Hạo bị Điền Chính Quốc lôi đầu ra vuốt ve, liên tục kêu cậu một câu "Cún con ngoan" hai câu "Cún con dễ thường" ngay trước giờ vào lễ đường.

9.

"Không thể tin nổi là ngày đó em lại yêu anh!"

"Có gì mà không tin nổi chứ? Anh đã theo đuổi em suốt gần hai phần ba cuộc đời mình đấy."

"Nhưng hồi đó anh phiền lắm ấy!"

"Tán tỉnh là một nghệ thuật, đã là nghệ thuật thì nó cần phải kiên nhẫn. Sự kiên nhẫn của anh trong mắt em thì lại là sự phiền phức, em cũng hay lắm Từ Minh Hạo ạ."

"Nhưng anh đâu có tán tỉnh em, anh toàn hẹn hò với những nữ sinh khác!"

"Anh muốn làm em ghen."

". . ."

"Mà ai ngờ em ghen thật. Đừng chối, anh nghe Chính Quốc kể hết rồi."

Từ Minh Hạo ". . ." Thứ bạn bè chết tiệt, đã nói mấy chuyện hôm tiệc kết thúc độc thân đó là giữ bí mật, sống để bụng chết mang theo rồi mà. . .

Kim Hữu Khiêm "Mẹ, mẹ đừng cãi nữa, mẹ thua rồi đó. Cẩn thận tối nay bị đòn."

Từ Minh Hạo ". . ."

#

phiên ngoại này chẳng có ý nghĩa gì cả, mình chỉ muốn cho các cậu biết kim mẫn khuê ngày nhỏ u mê từ minh hạo thế nào và vài câu chuyện nhảm nhí khác cái thời mười sáu của cả hai thôi :)

cái xưng hô của tiểu khiêm ở cuối là một hội thoại ở tương lai, khi đó nhóc con chưa bị bắt sửa :)

#28022020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro