Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khuc tu than

Khúc tử thần - Hầu Văn Vịnh

Trực ở khoa Tâm thần, rất sợ có người đến bắt chuyện. Bởi thường thì chúng tôi có khá nhiều việc trong ngày phải giải quyết nốt. Nếu bị người bệnh bám lấy, đảm bảo không làm nổi việc gì nữa. Hôm đó ngồi trong phòng y tá xếp lại các hồ sơ bệnh án, bỗng có một bệnh nhân chừng bốn chục râu quai nón xồm xoàm đến nhòm nhòm vào bảng tên của tôi mãi, ngẩng lên vui vẻ kêu:

- Tôi biết, bác sĩ chính là anh bác sĩ viết văn, đúng không?

Thú thật, làm bác sĩ đã không lo chuyên môn, còn bén mảng sang viết tiểu thuyết, đã đủ để tôi thấy ngài ngại, giờ lại có người nhắc đến trước mặt, làm tôi rất lúng túng. Một mặt khác, mới chỉ vài cuốn sách, đã có được người đọc, mà còn biết là sách tôi viết, làm tôi hơi tự hào. Cho dù tôi ra vẻ khiêm tốn coi đó chuyện vặt, trong lòng tôi thì ngược lại mong trò chuyện kỹ hơn với người này.

- Bác sĩ tin có quỷ hay không? - Anh ta vội vã nhìn bốn xung quanh, ra vẻ sợ có người nghe lén - Tôi thì thường nhìn thấy quỷ, xếp thành một hàng rất dài, theo sau lưng tôi, chúng chẳng nói câu nào.

- À, có phải anh định kể cho tôi nghe chuyện ma phải không? - Thói quen xấu thích trêu chọc bệnh nhân của tôi lại trỗi dậy.

- Hừm, giờ thì chúng không ở đây, bác sĩ đừng gọi chúng tới - Thật là chán, bệnh nhân này không phát hiện ra tôi đang đùa, lại tưởng thật - Tôi đã đọc qua tác phẩm của bác sĩ, có thể thấy bác sĩ là một thầy thuốc tốt, vì thế tôi tranh thủ nói cho bác sĩ biết, đằng sau mỗi một thầy thuốc tốt đều có một lũ quỷ xếp hàng đi theo, bởi lúc còn sống không được trị khỏi bệnh, chúng báo oán, chết rồi chúng cứ đi theo vị bác sĩ của mình.

- Thế sao sau lưng bác sĩ tồi thì lại không có quỷ xếp hàng hử? - Tôi nhanh trí hỏi ngược lại.

- Bác sĩ tồi thì khác chứ, sau lưng bác sĩ tồi cũng có quỷ đấy, có điều ông ta không thể tự nhìn thấy được, cho nên không thành vấn đề! - Anh ta thản nhiên đáp, như thể đó là điều ai cũng rõ.

Câu chuyện vừa khơi ra, đã không có hồi kết. Những người mắc bệnh thần kinh thường phạm một lỗi nhỏ về logic, người bác sĩ chắc chắn phải tìm cách chỉ ra lỗi đó, để họ quay về được với hiện tại. Không bao giờ nên quấy quá kệ họ lảm nhảm rồi đuổi họ đi, đầu óc tôi vừa nghĩ đã vặn lại anh ta:

- Anh thường thấy sau lưng anh có quỷ xếp thành hàng dài, thế chắc anh cũng là một bác sĩ tốt?

Nói xong tôi tỏ ra hài lòng, anh làm gì có lý lẽ nào nữa? Chẳng ngờ được bệnh nhân điềm đạm gật đầu, cười như biết lỗi:

- Bác sĩ tốt thì không dám tự nhận. Tôi là một bác sĩ chuyên khoa thận, có vấn đề gì về mặt thận tôi có thể giảng giải được cho bác sĩ đấy.

Nghe ra có vẻ nghiêm trọng, bệnh nhân không chỉ mắc chứng ảo giác, ảo thanh, thậm chí còn thấy xuất hiện cả chứng hoang tưởng. Tôi không cần phải giở bệnh án ra cũng có thể đoán được hẳn đây là bệnh nhân bị tâm thần phân liệt. Để khẳng định suy nghĩ của mình, tôi lịch sự xin bệnh nhân chỉ giáo về nguyên lý điện giải vào và ra của thận.

Anh ta vừa nghe, đã rất nhiệt tình. Khăng khăng đòi lấy một tờ giấy bệnh án, rồi bắt đầu vẽ sơ đồ lên giấy giải thích cho tôi. Nghe anh ta lý giải cặn kẽ chính xác, tôi bắt đầu hơi nôn nao lo âu, tự nhắc mình đừng vội vã, bất kỳ một người nào học cao đẳng chuyên ngành liên quan y dược đều có thể đáp được câu hỏi này. Vì thế tôi lại nhờ anh ta giảng giải về cơ chế phản ứng của cuống thận nhỏ khi bị suy thận. Anh ta không chịu thua, thuyết trình uyên bác về những thứ tôi không hiểu nhưng tôi cảm thấy dường như rất có lý. Không chịu thua, lại hỏi anh ta các thuốc đặc trị có phản ứng độc tính ra sao với thận, liều lượng và phản ứng ngược. Dần dần tôi toát mồ hôi toàn thân, lúc hỏi đến câu thứ sáu, tôi rốt cuộc không kìm được nhảy ra kêu to:

- A... Anh đúng là một bác sĩ!

Bệnh nhân hài lòng gật đầu, mắt sáng lên lấp lánh. Bắt đầu nói cho tôi biết ông bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện lớn nào là bạn học với anh ta. Vị chủ nhiệm khoa thận của bệnh viện nghiên cứu y khoa nào ngày xưa đi thi toàn quay cóp, xem lén đáp án của anh. Từ trong những hồi ức và tên người tuôn ra như nước kia, tôi không thể không tin bệnh nhân thần kinh này là một bác sĩ. Tôi lật tập bệnh án bên cạnh, bắt đầu thích thú tìm hiểu tất cả mọi thứ quanh ca bệnh đặc biệt này.

- Thế làm sao anh lại lạc vào đây? - Tôi quan tâm.

- Vì tôi bị bệnh chứ sao, tôi thường nhìn thấy ma quỷ, tôi rất buồn phiền - nói đoạn anh ta khôi phục thần sắc bí hiểm - hồi chưa bị điên tôi là một bác sĩ rất xuất sắc. Tôi chuyên nghiên cứu các vấn đề về suy thận. Tôi đã phát biểu rất nhiều báo cáo khoa học, anh không biết chứ, hồi máy chạy thận chưa nhập về, suy thận là bệnh vô phương cứu chữa.

- Chờ đã, anh bảo anh là giường số mấy? - Tôi quay sang giá bệnh án bên cạnh, cuống quýt tìm bệnh án của anh ta - Kể tiếp chuyện của anh cho tôi nghe đi!

- Tôi bắt đầu có địa vị trong khoa Thận, là lúc tôi lặng lẽ có một lời thề, nếu tôi còn sống, tôi nhất định sẽ dồn hết mọi tâm sức nỗ lực, thay những bệnh nhân suy thận để chiến đấu với nó. Có những bệnh nhân vào lúc lâm chung nắm tay tôi nói: "Bác sĩ ơi, những gì đau đớn tôi phải chịu đựng thì bác sĩ rõ nhất. Sau khi tôi chết, bác sĩ cứ mang xác tôi đi nghiên cứu, hãy hứa với tôi, đừng để những người sau tôi phải chịu nỗi đau đớn như thế này." Vì những đau đớn mà những người bệnh đó từng phải chịu đựng, tôi đã hứa với họ. Tôi đã ký bao nhiêu những giấy nợ không trả nổi, tôi tất phải tự thôi thúc chính tôi.

Bệnh trạng: Bệnh nhân tự tuyên bố nhìn thấy những bệnh nhân đã chết xếp hàng theo sau lưng, theo anh ta không chịu bỏ đi. Bệnh chứng thường xuất hiện lặp lại suốt gần mười năm.

Vừa lật bệnh án tôi vừa khen anh ta:

- Xem ra anh là một bác sĩ tốt.

- Máy lọc máy chạy thận buổi ban đầu chỉ có Mỹ và mấy quốc gia tiên tiến ở châu Âu sử dụng. Tôi biết đó là một tia hy vọng, tôi bèn đi cầu cứu giám đốc bệnh viện, tôi nói: "Giám đốc ơi, chúng ta nhất định phải mua máy lọc máu chạy thận, cỗ máy đó có thể cứu bao nhiêu sinh mệnh người." Hồi đó y học chưa tiến bộ như bây giờ, còn bao nhiêu vấn đề cấp bách khác cần phải chi tiền, chúng tôi làm sao mua nổi một cái máy đắt tiền khủng khiếp như thế. Giám đốc bệnh viện thất vọng lắc đầu, tôi biết ông đã phải cân nhắc rất nhiều, tôi cũng hiểu cái tâm của ông. Nhưng bệnh nhân của tôi thì cứ lần lượt người này nối người kia chết, tôi nghĩ, cũng phải có một cách nào chứ?

Tôi biến thành một minh tinh - bác sĩ, tôi đi khắp nơi rao giảng từ đài phát thanh, tivi, trả lời phỏng vấn báo chí. Tôi tìm đủ mọi cách đi kêu gọi hô hào quyên góp tiền.

Khoản tiền tích góp của chúng tôi ngày càng nhiều, rồi thấy có thể đủ để mua một chiếc máy lọc máu chạy thận rồi. Tôi tự hào, tôi đón lấy tất cả mọi tôn kính và sùng bái của đám đông. Nhưng có một ngày, tôi đi trên phố, có một phụ nữ kêu tôi lại. Tôi ngoái đầu nhìn bà. Bà đội một chiếc mũ, nhìn thấy rõ là tóc đã rụng trọc rồi.

Hai bên gò má đỏ lên như hai lá quốc kỳ Nhật Bản, da khô khốc, chỉ nhìn qua cũng biết đó là người bệnh Lupus ban đỏ hệ thống (SLE - Systemic Lupus Erythematosus). Bà nói với tôi:

- Bác sĩ, anh là một bác sĩ nhân đức có tâm, đã giúp những người chạy thận quyên được bao nhiêu tiền, nhưng còn chúng tôi? Chúng tôi thì sẽ ra sao?

Chỉ một câu hỏi của người phụ nữ, tôi sụp đổ hoàn toàn, tôi nhớ lại tất cả những bệnh nhân mãn tính tôi từng gặp, bệnh máu trắng, chứng gai đen (AN - acanthosis nigricans), bệnh đái tháo đường bẩm sinh... Họ sẽ ra sao? Tôi hoàn toàn không biết nên làm gì. Tôi sợ hãi việc lên truyền hình kêu gọi quyên góp cho những người chạy thận.

Tôi sợ nhắc đến những nỗi đau không kể xiết ấy, nhất là mỗi khi có người ngợi ca y đức của tôi, tôi có cảm giác rất muốn khóc.

Hiện trạng bệnh: Bệnh nhân sau khi nhậm chức Bác sĩ chính khoa Thận Bệnh viện XX mười một năm trước, được phụ trách chuyên môn lọc máu chạy thận. Vì lúc đó năng suất của máy không thể đáp ứng nổi tất cả những bệnh nhân thận cần chạy thận. Bệnh nhân bị áp lực của bên ngoài và sự áy náy lương tâm quá lớn, bắt đầu xuất hiện triệu chứng đặc trưng của bệnh.

Lật bệnh án, tôi lờ mờ có thể cảm nhận được nhiệt huyết giản dị đã tan biến giữa một hệ thống y tế phức tạp, giờ thấp thoáng trong lời kể của ông ta. Tôi hỏi bệnh nhân:

- Cuối cùng các anh cũng có được một chiếc máy chạy thận?

- Chúng tôi có được máy chạy thận, nhưng tôi không thấy vui sướng tí nào. Cỗ máy của chúng tôi một ngày chỉ chữa được cho khoảng tám bệnh nhân. Chúng tôi lại không thể mua thêm một cái máy mới nữa. Tôi chỉ có thể nói với bệnh nhân rằng: "Hãy nhường cho những người bệnh nặng nhất, những người cần máy nhất vậy!" Nhưng người bệnh cứ ào ạt tới từng lớp từng lớp như sóng biển. Chỉ cần còn một tia hy vọng mong manh, họ sợ gì tán gia bại sản, họ sẽ dồn sức để giành giật lấy. Càng ngày càng có nhiều người đã chết trong lúc chờ đợi ấy.

TÌnh cảnh nặng nề, tiền bạc, các áp lực đã làm tôi ngạt thở. Mỗi sáng sớm trở dậy, tôi dẫn các bác sĩ nội trú đi thăm phòng bệnh, bao nhiêu đôi tay yếu ớt bất lực giơ lên kêu gọi tôi: "Bách sĩ ơi, tôi sắp chết rồi!" Tôi chỉ những người bệnh nghiêm trọng, nói với bác sĩ nội trú, ai, ai hôm nay sẽ được lên máy rửa thận. Những bệnh nhân không nhận được sự chăm sóc từ tôi, đều sẽ đi về với tử thần. Những bác sĩ nội trú sợ tôi biết, lặng lẽ mang xác họ chuyển đi, huỷ các bệnh án.

Có một số từ chuyên ngành y, nếu sai thì bác nào học Y vào hiệu đính hộ tớ với nhé. cảm ơn rất nhiều.)

Cảm ơn các bạn nhé, tớ đã edit rồi.

Thực ra tôi biết từ lâu rằng, tôi đã giết họ. Những gương mặt của họ, ánh mắt của họ, đều trở về rõ ràng, chỉ cần tôi quay người, là tôi nhìn thấy họ.

... Bệnh nhân nhìn thấy rõ ràng các bệnh nhân chết vì suy thận, xếp hàng trật tự sau lưng theo thời gian chết, còn miêu tả rành mạch họ tên, tuổi tác, giới tính, đặc trưng và bệnh tình của từng người chết. Sau khi tra lại trong bệnh án cũ và đối chiếu với thực tế thì đều phù hợp...

- Từ lúc nào, anh phát hiện ra các linh hồn người chết đi theo sau lưng anh?

Tôi bắt đầu nảy chút nghi ngờ, thông thường những người bị tâm thần phân liệt cấp tính do chịu áp lực lớn quá đều rất dễ dàng khỏi bệnh trong thời gian ngắn, vì sao anh ta kéo dài tới mười năm, lúc khoẻ lúc bệnh?

- Vâng, thì tôi không thể chịu đựng thêm, tôi cảm thấy trong lòng mình sắp sụp vỡ, đành đau khổ xin viện trưởng cho từ chức. Viện trưởng chỉ hỏi tôi một câu: "Anh có tình nguyện chịu đựng những giày vò của địa ngục để cho mỗi ngày có tám mạng người được hồi sinh không?" A, tôi lại bị dụ dỗ rồi. Tôi do dự một lúc, nghĩ về cả cuộc đời mình, tôi để nước mắt rơi xuống, tôi nói: "Tôi tình nguyện!" Thế là tôi lại để mình quay trở lại tầng địa ngục cay đắng cũ. Chả được mấy hôm, tôi lại nhận ra tôi đã nhầm rồi. Tôi không bao giờ là thần thánh, tôi mất đi cả sự minh mẫn của trước kia. Tôi bảo: "Tôi sẽ không quyết định sự sinh tử của các người nữa, hãy để sinh tử quyết định các người thôi! Từ ngày hôm nay trở đi, mọi người phải xếp hàng chờ sử dụng máy chạy thận, tôi sẽ không bao giờ nhớ khuôn mặt của mỗi người nữa, tôi sẽ chỉ nhớ số hiệu của mỗi người.

Bệnh án dày từng chồng, chia ra đóng lại thành mấy tập, ghi lại rành mạch tình hình bệnh tật, gia đình, kinh tế, xã hội của bệnh nhân suốt mười năm nay. Tôi không kịp xem kỹ, chỉ có thể nhận thấy đại khái là sau khi phát bệnh, sự nổi tiếng, giàu sang trước đây do danh tiếng bác sĩ và nghề nghiệp mang lại đã dần dần tiêu tan thậm chí vợ ông ta bốn năm trước do không chịu đựng nổi đã gom nhặt tiền bạc bỏ đi. Tôi bị bệnh án thu hút, không để ý việc bệnh nhân bắt đầu cuống cuồng lắc đầu, tỏ vẻ đau khổ cùng cực, như thể những ác mộng trong lòng ông ta đang giằng co, tìm cách chạy thoát ra.

- Đến rồi, chúng đến rồi. Mặc áo tang đen sì, đắp chiếu cói, từng đứa từng đứa sát nhau đang xếp hàng trật tự trước cửa nhà tôi. Chúng rên rỉ nho nhỏ:"Bác sĩ, cứu tôi với, tôi không muốn chết". Cho đến đêm xuống chúng vẫn còn khốn khổ đứng gọi tôi ngoài cửa. Làm tôi không phân biệt nổi chúng đứng ngoài cửa hay đang ở trong giấc mơ của tôi. Quá nửa bọn chúng toàn thân phù thũng, đầu óc lơ mơ, thân thể co giật nhè nhẹ. Tôi thấy chúng mặc những cái áo đen, chìa cho tôi những bàn tay trong suốt xanh xao. Tôi không ngủ được, tôi sợ một mình, tôi sợ sự nhỏ bé, sợ những cảm giác vô cùng vô tận trôi dạt giữa vũ trụ và thời gian ấy. Tôi không còn chịu đựng nổi nữa, mở cửa ra, lớn tiếng mắng chúng nó: "Chúng ta chẳng như nhau sao, đều khốn kiếp..." Trời ơi, ngoài sân biến thành những hàng nghìn hàng vạn bệnh nhân, chen dầy như kiến cỏ, tôi không nhìn rõ khuôn mặt chúng, chỉ nghe thấy tiếng vang vang: "Cứu tôi, bác sĩ, tôi không muốn chết..." Tôi biết tiếng của chúng sắp nuốt ngập tôi dần, một đám đen đặc đang ăn sống nuốt tươi bộ quần áo bác sĩ trắng toát của tôi..."

Nói đến đây, ông ta đã toát đầm đìa mồ hôi khắp người, có vẻ đang sợ hãi khủng khiếp. Ông ta trừng mắt nhìn tôi, tức giận đùng đùng như muốn truyền thông điệp tới tôi, ông nói: "Họ đã liên hợp lại rồi, bắt đầu đi theo tôi, lặng câm đi theo sau tôi, tôi vĩnh viễn nhớ như in số hiệu của những hồn ma theo đuôi tôi, tôi mệt mỏi quá...

- Ông không cần phải lo cho họ, giờ chúng ta đã có rất nhiều máy chạy thận rồi, họ sẽ không bao giờ quay lại làm phiền ông nữa. - Tôi an ủi bệnh nhân.

Ông ta bắt đầu dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn tôi, kiên định trả lời: "Thế còn những người bị lupus hệ thống? đái tháo đường? bạch huyết? Họ không bao giờ hết, bác sĩ có hiểu không?

Tôi hơi sợ hãi thứ ánh mắt kia, dường như muốn cắt xuyên qua thứ gì đó trong tim tôi. Để tránh sự việc tiếp tục nặng nề hơn, tôi an ủi: "Ông mệt quá rồi, đi ngủ một giấc dậy sẽ tốt hơn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #trangha