II
____________________________________________________
Mùa thu đã đến, và trong khuôn viên trường Harumi, không khí như được phủ một lớp sương mỏng, nhẹ nhàng và êm đềm. Những chiếc lá phong đỏ rơi rải rác dưới những hàng cây cổ thụ, tạo thành một thảm đỏ mờ mờ dưới đất. Bầu trời hôm nay có chút u ám, nhưng lại mang đến một cảm giác tĩnh lặng, như thể thời gian cũng ngừng lại để cho phép mọi người trong trường hòa vào không gian ấy.
Aeri ngồi một mình bên cửa sổ lớp học, tay cầm quyển sách nhưng mắt lại không rời khỏi Y/n, cô gái ngồi ở phía đối diện. Y/n không nói gì, cũng không nhìn xung quanh. Cô chỉ lặng lẽ đọc sách, đôi mắt đen láy chìm đắm trong những dòng chữ. Những ngón tay thon dài của Y/n khẽ lật từng trang, như thể cô đang không vội vã, mà muốn kéo dài mỗi giây phút của sự yên bình này.
Aeri tựa người vào thành bàn, nhìn Y/n một cách nhẹ nhàng. Cảm giác trong cô là một sự tò mò mơ hồ. Có phải sự im lặng ấy thật sự đáng sợ? Không, Aeri không nghĩ vậy. Cô thích sự tĩnh lặng này, giống như nó giúp cô và Y/n tạo nên một không gian riêng, nơi mà không cần phải nói ra nhiều lời nhưng vẫn hiểu được nhau.
Thỉnh thoảng, Y/n khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua cửa sổ. Aeri không thể không nhìn theo ánh mắt đó, tự hỏi liệu Y/n có đang nghĩ gì trong khoảnh khắc đó. Nhưng ngay sau đó, Y/n lại quay lại với cuốn sách, khẽ lướt qua những trang giấy với một sự tập trung tuyệt đối.
Cuối cùng, không khí im lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông báo hết tiết học. Các bạn trong lớp ồn ào đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài. Aeri vẫn ngồi đó, một phần không muốn rời đi, một phần cảm thấy hơi tiếc nuối khi những giây phút này kết thúc.
Y/n đứng dậy, thu dọn sách vở một cách chậm rãi, không vội vã. Khi đi ngang qua bàn của Aeri, cô dừng lại một chút, rồi quay lại nhìn cô. "Cậu... có cần giúp gì không?" Giọng Y/n nhẹ nhàng, nhưng có chút lạ lẫm, như thể đang cố gắng bắt đầu một cuộc trò chuyện.
Aeri ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên một cách bất ngờ. "Không cần đâu, mình ổn mà." Cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy có một điều gì đó khác biệt. Lần đầu tiên, cô nhận thấy sự quan tâm đó, dù là nhỏ nhất, từ Y/n.
Y/n gật đầu, không nói gì thêm. Cô quay người đi, để lại Aeri đứng lại đó, lòng đầy những suy nghĩ lạ lẫm. Liệu Y/n có cảm thấy gì đó giống như cô không? Hay chỉ là một cử chỉ đơn giản, không có ý nghĩa gì đặc biệt?
Cậu ấy đang quan tâm đến mình nhỉ?
Aeri đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, mới chợt nhận ra việc phải cần làm lúc này...
____________________________________________________
Một tuần trôi qua, và Aeri bắt đầu cảm thấy có điều gì đó thay đổi. Dù Y/n vẫn giữ sự lạnh lùng vốn có, nhưng dường như những lần gặp gỡ ngắn ngủi giữa họ đang trở nên dày đặc hơn. Cô bắt đầu tìm cách ngồi gần Y/n hơn, không phải vì muốn trò chuyện, mà chỉ là để có thể cảm nhận sự gần gũi đó. Đôi khi, cô chỉ lặng lẽ ngồi gần bên, đọc sách hoặc làm bài tập, nhưng ánh mắt của Aeri luôn hướng về phía Y/n, không thể rời mắt.
Một buổi chiều, khi nắng đã mờ đi và bầu trời đã chuyển sang một màu vàng ấm áp, Aeri quyết định đi dạo quanh sân trường. Cô không có ý định tìm kiếm Y/n, nhưng cuối cùng, khi đi qua khu vườn nhỏ, cô lại nhìn thấy Y/n đang đứng một mình dưới tán cây lớn. Y/n vẫn như mọi khi, im lặng, chỉ có ánh mắt chăm chú nhìn vào những chiếc lá rơi trước mặt.
Aeri đứng cách đó không xa, nhìn Y/n từ phía sau. Cô cảm nhận được sự cô đơn trong dáng vẻ của Y/n, mặc dù cô ấy không nói gì. Đó là một cảm giác gì đó thật kỳ lạ, khi thấy Y/n đứng đó, như một bức tranh không hoàn chỉnh, còn thiếu một chút gì đó để trở nên trọn vẹn. Aeri muốn bước lại gần, nhưng lại không biết nói gì.
Lát sau, Aeri quyết định tiến lại gần hơn, bước đi nhẹ nhàng để không làm Y/n bất ngờ. Cô đứng im một lúc, trước khi cất tiếng hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Y/n quay lại, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi thấy Aeri, nhưng không có vẻ khó chịu. Cô chỉ đơn giản chỉ tay về phía bầu trời nơi những đám mây đang dần tan biến, để lại một khoảng trời rực rỡ cuối ngày. "Mặt trời lặn" Y/n nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy suy tư. "Nó luôn kết thúc, nhưng lại đẹp theo cách của nó."
Aeri nhìn theo hướng tay Y/n chỉ, cảm nhận sự yên tĩnh trong không khí. "Mình cũng thích hoàng hôn. Nó buồn, nhưng lại mang đến một cảm giác bình yên lạ kỳ."
Y/n không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười. Một nụ cười nhỏ nhưng lại đầy ý nghĩa, như thể cô đang mở lòng một chút. Aeri nhìn thấy điều đó và không thể kìm lại cảm xúc của mình. Cô muốn bước lại gần, muốn làm điều gì đó để xóa đi sự ngại ngùng giữa hai người. Nhưng rồi, cô chỉ đứng đó, lặng lẽ, vì cảm giác rằng mọi thứ sẽ đến vào thời điểm thích hợp.
Một khoảnh khắc dài trôi qua, cả hai cùng im lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua những chiếc lá. Aeri cảm nhận được sự gần gũi không lời, một sự kết nối lặng lẽ, không cần phải thổ lộ bằng lời nói. Và trong khoảnh khắc đó, cô biết rằng mình không cần phải vội vàng. Mối quan hệ này sẽ đến từ từ, từng bước một.
Hoàng Hôn hôm nay thật là đẹp nhỉ?
Môi Y/n chợt hé một nụ cười ấm áp, đôi mắt của cô lúc này trong thật sáng ngời. Nụ cười ấy dường như khiến cho Aeri muốn tan vào không khí, đôi mắt ấy tựa như phát ra luồng hào quang vậy. Aeri dường như bị hút vào trong vẻ đẹp của nàng thiên sứ ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro