Không thể quay về
Mùa thu năm ấy, lá phong đỏ rực một góc trời. Heeseung ngồi trên ghế đá trong khu vườn bệnh viện, tay ôm cây guitar, ánh mắt đượm buồn nhìn người con gái trước mặt - Y/N, tình yêu duy nhất của anh.
Cô mặc chiếc áo len màu trắng, sắc mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn long lanh như thuở ban đầu. Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài sợi tóc mềm mại của cô, tựa như những điều mong manh nhất trên thế gian này.
_"Heeseung, anh chơi đàn cho em nghe đi."
_"Em muốn nghe bài nào?"
_"Bài hát đầu tiên anh viết cho em."
Heeseung lặng người. Đó là bài hát anh viết vào mùa xuân năm ngoái, khi họ lần đầu gặp nhau dưới tán hoa anh đào rơi. Khi ấy, Y/N cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh như ánh sao. Anh đã viết bài hát ấy bằng tất cả những rung động đầu đời dành cho cô.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác.
Heeseung siết chặt cây đàn, những ngón tay run rẩy lướt trên dây. Tiếng đàn vang lên, nhẹ nhàng và day dứt. Y/N nhắm mắt lại, để âm nhạc đưa cô về những ngày tháng hạnh phúc. Những ngày họ cùng nhau chạy dưới mưa, cùng nhau trốn học đi ngắm hoàng hôn, cùng nhau cười đùa như chẳng có ngày mai.
Bài hát vẫn chưa kết thúc, nhưng Y/N đã khe khẽ mở mắt, đôi môi tái nhợt nở một nụ cười yếu ớt.
_"Heeseung… Em sắp phải đi rồi…"
Cây guitar trên tay Heeseung như nặng trĩu. Anh nghẹn lời, cổ họng đau rát nhưng không thể thốt lên điều gì.
_"Anh có nhớ không? Mùa xuân năm sau, chúng ta đã hẹn sẽ đi ngắm hoa anh đào cùng nhau…"
Giọng cô nhẹ bẫng, như một cơn gió thoảng qua.
_"Anh sẽ thay em đi chứ?"
Nước mắt Heeseung rơi xuống cần đàn, những ngón tay anh khẽ run lên.
_"Đừng nói như vậy, Y/N… Chúng ta sẽ cùng nhau đi mà, em nhớ không? Anh sẽ đưa em đi khắp thế gian… Em chỉ cần nắm tay anh thôi, đừng buông ra…"
Nhưng Y/N không trả lời nữa. Đôi mắt cô khép lại, bàn tay gầy guộc buông rơi khỏi lòng anh.
Cơn gió mùa thu lướt qua, cuốn theo những chiếc lá phong đỏ rực, cũng cuốn theo hơi thở cuối cùng của cô.
Heeseung gục đầu xuống, ôm chặt lấy cô trong vòng tay. Anh vẫn tiếp tục chơi nốt những giai điệu dang dở, dù biết rằng người lắng nghe đã không còn trên thế gian này nữa.
Và vào mùa xuân năm sau, dưới tán hoa anh đào rơi, có một chàng trai lặng lẽ ôm cây guitar, ngồi hát bài ca cũ.
Dành cho một người… mãi mãi không thể quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro