Từ ấy tôi hóa kẻ thầm thương
Từ ấy tôi hóa kẻ thầm thương,
Bao nhiêu mộng ước đỗi tầm thường
Gặp em tôi giật mình bởi lẽ,
Mơ mộng làm chi để vấn vương?
Từ ấy tôi hóa kẻ thầm thương
Bỗng chốc trở thành kẻ cùng đường
Mong em rẽ lối chừa một hướng,
Cho trọn vẹn tình người đơn phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro