Gặp lại nhau cũng là một loại tàn nhẫn (2)
"3 năm qua sống có tốt không ?" - anh và tôi dường như tâm linh tương thông , lời tôi dấu trong lòng , tôi lại được nghe từ chính anh , bỗng chốc cảm thấy thật đau thương , cũng thật hoài niệm . Nhưng sống ra sao đến cả tôi cũng không biết chỉ biết tôi rất nhớ anh . 3 năm kể từ khi anh biến mất khỏi cuộc sống của tôi không một giây phút nào tôi không nghĩ đến anh vậy thử hỏi xem tôi sống có tốt không . "Liệu rằng sẽ tốt chứ nếu cứ mãi chờ đợi tin tức của một người trong vô vọng thế này" đã nhiều lần tôi tự hỏi bản thân câu hỏi ấy nhưng rồi vẫn không kiềm được lòng mà tìm kiếm bóng hình anh . Tôi đã rất mệt mỏi nhưng vẫn quyết không từ bỏ mà chờ đợi anh . Tôi cũng đã suy nghĩ nếu một ngày gặp lại anh tôi sẽ phản ứng thế nào và cũng tự tưởng tượng khung cảnh về một ngày dường như không xa ấy . 2 năm trôi qua trong vô vọng tôi đã nhiều lần bất lực ngồi khóc trong đêm mà tự hỏi anh đang nơi đâu trong những phút giây ấy , đang nơi đâu lại khiến tôi mệt mỏi vì kiếm tìm , đang nơi đâu mà vẫn có thể làm tôi nhớ đến , khiến tôi khóc và lòng tôi đau . 3 năm qua đi anh cũng đã thay đổi rất nhiều không còn là chàng trai tuổi 18 ngày ấy nữa nhưng con người ấy vẫn là chàng trai mà tôi theo đuổi bằng những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của mình , là người khiến tôi chờ đợi 3 năm dù vẫn biết là vô vọng . Nếu giờ đây có ai đó hỏi tôi rằng " liệu rằng anh có đáng để tôi đánh đổi nhường ấy " tôi sẽ không nghĩ ngợi mà nói " đáng , đương nhiên đáng " bởi vì tôi ngốc tôi tình nguyện mãi mãi nhớ về một người vô tâm .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro