Chương 2
---
"Khúc Dạo Đầu Của Bóng Tối"
Berlin, 1943. Đêm nay lạnh đến mức Victor có thể thấy hơi thở của mình thoát ra như khói. Tiếng súng vang lên từ xa, thỉnh thoảng là tiếng bom dội lại từ một thành phố gần đó. Trại giam nơi Noal bị nhốt nằm ở rìa thành phố, tách biệt khỏi tiếng ồn của chiến tranh, nhưng không cách nào tránh được bóng tối nó mang lại.
Victor đứng trước phòng giam của Noal, ánh đèn vàng vọt hắt bóng hắn lên bức tường đá xám xịt. Đây không phải là lần đầu hắn đến đây, nhưng lần nào cũng vậy, một nỗi căng thẳng kỳ lạ siết lấy trái tim hắn. Sự xung đột nội tâm giữa lòng căm thù được gieo rắc từ khi còn nhỏ và thứ cảm xúc mơ hồ mà hắn không dám gọi tên về phía Noal ngày càng mạnh mẽ hơn.
Noal, người Do Thái, đối tượng mà hắn đã được dạy phải khinh thường, nay lại trở thành người mà Victor không thể ngừng nghĩ đến. Hắn bước vào căn phòng nhỏ, ánh đèn dầu mờ nhạt hắt lên những bức tường lạnh lẽo. Noal ngồi trong góc, xiềng xích cản bước chân anh, nhưng đôi mắt vẫn luôn sáng rực, không hề lộ ra sự yếu đuối.
Victor tiến lại gần hơn, đôi tay run rẩy dù hắn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh. Tâm trí hắn bùng nổ với hàng loạt câu hỏi. “Làm sao có thể như vậy?” – hắn tự hỏi. Làm sao một kẻ bị đàn áp như Noal có thể giữ được sự điềm tĩnh này? Những vết sẹo trên cơ thể Noal, những dấu vết của tra tấn, lẽ ra phải làm anh yếu đuối, thế nhưng ánh mắt anh lại kiên định hơn bao giờ hết.
“Mày đang nghĩ gì?” Victor bất chợt hỏi, giọng nói vỡ ra như một lời thú nhận. “Tại sao mày không căm ghét tao? Tại sao mày không hận những gì tao đã làm với mày và dân tộc của mày?”
Noal không trả lời ngay. Anh nhìn Victor với một ánh mắt mà không ai trong trại giam này từng dám thể hiện. Một ánh mắt vừa thấu hiểu, vừa thách thức. “Tao đã mất hết mọi thứ,” Noal nói chậm rãi, giọng anh trầm ấm và lạ lùng, như thể anh đang kể về một câu chuyện khác, không phải nỗi đau của mình. “Gia đình tao, bạn bè, quê hương. Nhưng tao không để mất chính mình. Nếu tao để lòng căm hận chiếm lấy, tao sẽ không còn là tao nữa.”
Lời nói của Noal như đâm thẳng vào Victor. Hắn lùi lại một bước, cảm giác ngột ngạt bao phủ tâm trí. Những gì Noal nói không chỉ khiến hắn giận dữ, mà còn khiến hắn sợ hãi. Làm sao một người có thể giữ vững nhân tính của mình trong khi tất cả đã bị tước đoạt? Victor, kẻ luôn tự hào về lý tưởng Đức Quốc xã, kẻ đứng trên tất cả, bỗng dưng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé trước Noal – một kẻ mà hắn đáng ra phải coi thường.
Hắn cố nén cảm xúc, nhưng đôi mắt không thể rời khỏi Noal. Trái tim hắn đang đập mạnh, không phải vì cơn giận, mà vì một thứ gì đó khác – thứ mà hắn không dám thừa nhận. “Tao ghét mày,” Victor lẩm bẩm, như thể tự nhắc nhở mình về lý do anh đứng đây. “Mày là kẻ thù của tao, kẻ thù của nước Đức.”
Noal không phản ứng. Anh chỉ nhìn Victor, ánh mắt bình thản như biển cả. “Nếu vậy, tại sao mày lại ở đây? Tại sao mày không giết tao ngay bây giờ?”
Victor sững người. Noal nói đúng. Tại sao hắn lại không giết anh? Hắn đã có cơ hội vô số lần. Hắn có thể đơn giản ra lệnh và Noal sẽ bị đưa ra hành quyết như bao người khác. Nhưng mỗi khi đối diện với Noal, Victor lại không thể thực hiện được. Có gì đó trong ánh mắt của Noal, trong cách anh đứng dậy từ mọi đợt tra tấn, trong sự bình thản đến kỳ lạ của anh, khiến Victor không thể ra tay.
Hắn quay lưng, bước về phía cửa, nhưng rồi lại dừng lại. Một sự đấu tranh nội tâm nổ ra trong lòng Victor. “Tao không hiểu mày, Noal,” hắn nói, giọng hắn trầm xuống, gần như thổ lộ. “Tao không hiểu tại sao tao lại cảm thấy thế này.”
“Thế nào?” Noal hỏi, giọng điệu vẫn điềm tĩnh, nhưng đôi mắt anh ánh lên sự thấu hiểu.
Victor quay lại, ánh mắt rực lên một thứ cảm xúc mà hắn không dám gọi tên. “Tao không thể ngừng nghĩ về mày. Tao ghét điều đó. Mày khiến tao trở nên yếu đuối. Tao lẽ ra phải căm ghét mày, nhưng tao... tao không thể.”
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề, như thể mọi lời nói đều treo lơ lửng giữa họ. Noal đứng dậy, dù xiềng xích vẫn giữ chặt lấy chân tay anh. “Tao không cần sự thương hại của mày, Victor,” Noal nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Nhưng nếu mày thực sự muốn hiểu, thì hãy nhìn vào chính mày. Mày đang chiến đấu với thứ mà mày đã được dạy phải tin. Mày không ghét tao. Mày ghét cái thế giới đã tạo ra khoảng cách giữa chúng ta.”
Victor im lặng, cảm giác như tất cả mọi thứ trong hắn đều sụp đổ. Những lý tưởng, lòng căm hận, sự kiêu ngạo, tất cả đều tan biến khi đứng trước sự thật mà Noal nói ra. Hắn không thể phủ nhận điều đó nữa. Mối quan hệ giữa họ đã vượt xa khỏi ranh giới của kẻ thù và kẻ bị trị. Giữa những đống đổ nát của chiến tranh, một tình cảm đen tối và đau đớn đã nảy sinh, nhưng cũng là thứ duy nhất khiến Victor cảm thấy mình còn là con người.
---
Sự xung đột trong Victor càng được khắc họa chi tiết hơn qua mỗi lần gặp Noal. Mỗi khoảnh khắc là một sự giằng xé giữa việc giữ lòng trung thành với lý tưởng của Đức Quốc xã và việc đối mặt với những cảm xúc thật của mình. Bản thân Victor bắt đầu nhận ra rằng, hắn không chỉ căm ghét chiến tranh, mà còn căm ghét sự thù hận mà chiến tranh đã đẩy vào lòng hắn. Nhưng liệu hắn có thể thay đổi hay không? Câu trả lời vẫn mịt mờ trong bóng tối của cuộc chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro