Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.2 Bé Gái và Búp Bê Lưu Giữ Ký Ức.

Ann đã hỏi mẹ cô rằng tại sao bà lại thuê một người như vậy.

"Mẹ muốn viết thư cho ai đó, nhưng sẽ mất nhiều thời gian, vậy mẹ muốn ấy viết thay cho mẹ." Bà ấy đã cười.

Thật vậy, gần đây bà ấy đã hoàn toàn dựa vào người giúp việc ngay cả khi tắm. Viết trong một thời gian dài chắc chắn sẽ là việc quá cực đoan đối với bà.

Tuy nhiên, tại sao lại là người đó

"Cô ấy rất xinh đẹp phải không?"

"Cô ấy một người nổi tiếng trong ngành công nghiệp búp này. Thực tế ấy rất hấp dẫn giống búp một trong những do cho sự nổi tiếng của ấy, nhưng ấy được đồn cũng thực sự làm tốt công việc! Hơn nữa, một người phụ nữ viết thư cho mẹ khi chúng ta một mình phải đọc cho ấy một cách ồn ào, người ta không cần phải một người đàn ông điều này gây ra sự rùng mình!"

Mẹ cô coi trọng cái đẹp, và Ann tin chắc đó là động lực chính khiến người phụ nữ trẻ này được chọn.

"Nhưng... nếu đó chỉ viết thư, thì con cũng thể viết mà!"

Nghe tuyên bố của Ann, mẹ cô cười khúc khích. "Nhưng con vẫn chưa thể viết những từ khó đúng không. Bên cạnh đó, đây những bức thư mẹ sẽ không bao giờ để con viết được."

Với câu cuối cùng của bà, rõ ràng người viết bài sẽ là ai.

Được thôi, nhưng chẳng phải cũng từng viết thư cho bố đấy sao.

Cha của Ann, đơn giản chỉ là một người bỏ rơi gia đình. Ông ta chưa bao giờ ở nhà mặc dù không làm việc nhiều, thịnh vượng trong việc tiếp quản công việc chính của gia đình. Rõ ràng, mẹ cô đã cưới ông vì tình yêu, nhưng Ann không tin điều đó một chút nào cả. Chưa một lần ông ta đến thăm mẹ sau khi bà bị ốm, và ngay khi họ nghĩ rằng ông ta sẽ quay lại sau một thời gian, ông thực sự chỉ quay lại để lấy bình hoa và tranh từ nhà và bán chúng.

Có vẻ như ông ta đã từng là một người thừa kế gia đình với một tương lai đầy hứa hẹn trong quá khứ. Tuy nhiên, một vài năm sau khi kết hôn, gia đình của ông đã phải đối mặt với những vấn đề thương mại nhỏ và sụp đổ, và tài chính đã trở nên phụ thuộc hoàn toàn vào Magnolias. Từ những gì Ann đã nghe, có vẻ như lý do đằng sau những vấn đề thương mại nhỏ ấy là do chính cha cô.

Ann coi thường chính cha mình. Mặc dù ông ta đã sụp đổ một lần do thất bại trong kinh doanh, ông ta vẫn thể gầy dựng lại vẫn được đúng không? Ông ta không chỉ không làm như vậy mà còn nhắm mắt làm ngơ trước căn bệnh và nhu yếu phẩm của mẹ cô, liên tục bỏ trốn.

"Mới tuổi đã nhăn mặt rồi sao, đừng tự làm mất đi vẻ đáng yêu của mình chứ!"

Một ngón tay cái xoa bóp kéo dài nếp nhăn giữa lông mày của Ann. Mẹ cô dường như than thở sự căm thù đối với cha mình. Dường như tình cảm của bà dành cho ông vẫn còn ngay cả khi bị đối xử quá tệ.

Ít nhất, ông ta cũng được cho là biết rằng bà không còn nhiều thời gian nữa.

Càng tốt thì không có bố ở bên.

Như thể ông ta đã không ở đây từ đầu. Đối với Ann, mẹ cô là người duy nhất cô yêu quý và kính trọng nhất. Hơn nữa, những người làm mẹ cô buồn sẽ là kẻ thù của cô, ngay cả khi một trong số họ là cha ruột của cô. Bất cứ ai cũng sẽ đánh cắp thời gian của cô với mẹ. Và nếu con búp bê ấy cũng vậy, thì ả ta sẽ là kẻ thù của cô.

Mẹ của tôi.

Ann đánh dấu bất cứ thứ gì có thể phá hủy thế giới của cô và mẹ cô như một kẻ thù.



Mẹ cô và Violet bắt đầu quá trình viết thư ngồi trên bàn trên những chiếc ghế dài màu trắng cổ dưới chiếc ô được sắp xếp trong vườn. Thời hạn hợp đồng của họ là một tuần. Dường như mẹ cô thực sự có ý định khiến Violet viết những lá thư dài vô cùng. Có lẽ nó sẽ được gửi đến một số người.

Quay lại khi bà vẫn khỏe mạnh, mẹ cô thường tổ chức các buổi tiệc ở salon và mời nhiều bạn bè đến trang viên. Tuy nhiên, hiện tại bà không còn liên lạc hay liên quan đến những người đó nữa.

Vì vậy, không có ý nghĩa gì khi viết chúng

Ann không đến gần hai người, theo dõi hành động của họ trong khi trốn đằng sau tấm màn. Cô đã được dặn đừng làm phiền khi những lá thư của mẹ cô được viết.

"Có nhu cầu riêng ngay cả giữa cha mẹ con cái, phải không?"

Đó là một yêu cầu tàn nhẫn đối với Ann, người luôn dán mắt vào mẹ.

Tôi tự hỏi những gì họ đang nói về. Bà ấy viết nó cho ai? Tôi tò mò, cô bé siết chặt má vào khung cửa sổ.

Tôi tự hỏi tại sao cuộc sống phải như thế này, cô bé ấy đã cố gắng phun ra một dòng giống người lớn, nhưng vì cô vẫn là một đứa trẻ bảy tuổi, nó không có tác dụng gì.

Khi cô tiếp tục quan sát họ với nét mặt khó chịu, cô có thể chú ý đến nhiều thứ. Cả hai làm việc rất lặng lẽ, nhưng đôi khi họ dường như trở nên khá long trọng hoặc đang tận hưởng bản thân rất nhiều. Trong những giây phút vui vẻ, mẹ cô sẽ cười to và dùng tay đập mạnh xuống. Trong những lúc buồn, cô sẽ lau nước mắt bằng chiếc khăn tay cho Violet mượn.

Mẹ cô là một người có những thăng trầm cảm xúc mãnh liệt. Mặc dù vậy, Ann nghĩ, có phải cô không mở lòng quá nhiều với người mà cô vừa mới gặp?

Ann đã học được sự tàn nhẫn, thờ ơ, phản bội và lòng tham của mọi người thông qua mẹ cô. Cô lo lắng vô cùng về người, người quá nhanh để tâm sự với bất cứ ai. Cô ước mẹ cô chỉ đơn giản là tìm ra cách nghi ngờ người khác. Tuy nhiên, có lẽ mẹ cô đã hoàn toàn có ý định giao phó cho cô ta, Violet Evergarden, với bất kỳ bí ẩn nào được giấu kín trong trái tim cô.



Trong thời gian ở đây, Violet được giới thiệu trong gia đình với tư cách là khách.

Vào bữa ăn, người mẹ đã mời người phụ nữ này tham gia cùng họ nhưng bị từ chối. Khi Ann hỏi tại sao, Violet đã lạnh lùng trả lời, vì tôi muốn ăn một mình, cô chủ trẻ.

Ann thấy cô kỳ quặc. Bất cứ khi nào mẹ cô phải nhập viện, bất kể bữa ăn được người giúp việc chuẩn bị ấm đến mức nào, họ đều không nếm được gì. Thức ăn mà cô phải ăn một mình hoàn toàn quá khó chịu.

Khi mẹ cô bắt người giúp việc đưa bữa tối của Violet về phòng, Ann tuyên bố rằng cô sẽ là người làm điều này. Để biết kẻ thù, trước tiên cô cần phải tương tác với cô ta.

Thực đơn là bánh mì mềm, súp rau với thịt gà và đậu nhiều màu sắc, khoai tây chiên và hành tây trang trí với muối, tỏi và hạt tiêu, thịt bò nướng với nước sốt và lê sherbet như món tráng miệng. Đó là chuyện thường thấy trong nhà Magnolia. Mặc dù nó có thể được coi là khá xa xỉ, vì Ann đã lớn lên trong một môi trường giàu có, nhưng cô cảm thấy nó thật đơn giản.

"Không quên về lòng hiếu khách bất kể mọi thứ món quà của những gia đình tốt."

Khi cô đến một cánh cửa gỗ sồi - một trong những phòng khách -, cô gọi.

Những âm thanh xào xạc phát ra từ bên trong, và sau một lúc thì dừng lại, Violet mở cửa và thò đầu ra.

Khi cô làm vậy, Ann càu nhàu, nặng nề. "Nhanh lên mang đi"

"Tôi cùng xin lỗi, chủ trẻ", ngay lập tức cô ấy chấp nhận cái khay với lời xin lỗi, nhưng vì biểu hiện của cô ấy quá thờ ơ, trong mắt của một đứa trẻ, cô ấy trông thật kỳ lạ.

Ann lén nhìn qua cánh cửa mở từ phía sau Violet, người dang đặt khay lên bàn. Vì người giúp việc dọn dẹp phòng thường xuyên, nó được sắp xếp gọn gàng. Ann sau đó nhận thấy hành lý nằm dễ dãi trên giường. Đó là một chiếc túi xe đẩy bằng da đầy những miếng dán thông quan từ nhiều quốc gia khác nhau. Chiếc túi được mở ra, một khẩu súng lục nhỏ nhô ra từ bên trong

"Đó một khẩu súng thật sao?"

Khi Ann thắc mắc một cách hào hứng, Violet trả lời, "Tự vệ là một điều cần thiết cho những người phụ nữ khi một mình thưa cô chủ trẻ."

"Tự vệ cơ?"

"Là để bảo vệ bản thân, chủ trẻ."

Khi Violet khẽ nheo mắt lại, cơ thể Ann run rẩy vì chuyển động của đôi môi. Nếu cô bé lớn hơn một chút, cô bé có lẽ đã nhận ra phản ứng của chính mình như một dấu hiệu của sự mê hoặc.

Một người phụ nữ có khả năng làm tê liệt mọi người bằng giọng nói và cử chỉ của mình là một điều kỳ diệu. Ann cảm thấy bị đe dọa bởi sự quyến rũ của Violet hơn là việc cô mang súng.

"Vì vậy, sẽ dùng sao?"

"Nhưng phụ nữ thì không được sử dụng thứ này đây đấy!."

"Không sự khác biệt nào giữa phụ nữ với đàn ông khi sử dụng súng đâu thưa chủ trẻ." Và Ann đã nghĩ rằng điều đó thật tuyệt vời.

"Vậy tại sao lại dùng nó?"

"Bởi nơi tiếp theo tôi cần đến một nơi nguy hiểm. Nhưng sẽ không sử dụng đây bất cứ giá nào." Violet trả lời.

"Chắc chắn!"

Quan sát của Ann về Violet tiếp tục ngay cả sau đó. Tiến trình viết thư dường như đang làm tốt, vì các phong bì đã tăng lên. Thỉnh thoảng, Violet sẽ liếc nhìn về phía cô, khiến cô tự hỏi liệu người phụ nữ có nhận ra cô đang nhìn trộm qua cửa sổ không. Vào những lúc đó, trái tim của Ann sẽ đập rộn ràng. Rốt cuộc cô đã có được thói quen nắm lấy ngực mình, đến mức quần áo của cô bị vò nát ở chỗ đó.

Cô bé tiếp tục thay đổi.

Mặc dù phẫn nộ với nó, Ann trở nên ám ảnh với Violet.



Thời gian yên bình đã gặp một kết thúc bất ngờ sau đó.

Mẹ của Ann đã trở nên khỏe mạnh hơn một vài ngày sau khi Violet đến, nhưng tình trạng thể chất vốn đã kém của bà dần xấu đi. Có lẽ đó là một sai lầm khi phơi mình ra ngoài gió. Bà bị sốt, và nguy hiểm đến mức một bác sĩ được gọi đến trang viên. Nhưng ngay cả trong tình huống như vậy, bà và Violet vẫn không dừng công việc của họ. Người mẹ nằm trên giường trong khi Violet tiếp tục gõ các chữ cái, ngồi bên cạnh bà.

Khoảng thời gian yên bình bất chợt kết thúc. Mẹ của Ann đã khoẻ hơn một chút vài ngày sau khi Violet đến, nhưng tình trạng thể chất vốn dĩ yếu ớt của bà dần dà xấu đi. Có lẽ phơi mình ra gió ở bên ngoài là một quyết định sai lầm. Bà bị sốt, và mọi người cuống lên đến mức gọi hẳn một bác sĩ tới trang viên này.

Dù cho trong tình trạng như vậy, nhưng bà và Violet vẫn không dừng công việc. Người mẹ nằm trên giường trong khi Violet, ngồi ở bên cạnh, lại bắt đầu đánh máy những bức thư. Không cân nhắc đến tình trạng của mẹ mình, Ann xộc vào phòng, dáng điệu sợ hãi.

"Tại sao mẹ lại ép bản thân mình đến vậy để viết những bức thư này chứ? Bác sĩ nói rằng nó chẳng có ích gì cả..."

"Nếu mẹ không viết nó lúc này, thì có lẽ chẳng bao giờ còn có thể nữa. Ổn thôi mà. Xem này, bởi vì... đầu óc mẹ không hoạt động tốt lắm nên trong lúc đọc mẹ lại thành ra bị cơn sốt tâm lý này. Thật chẳng ra làm sao cả..."

Thấy mẹ cô cười yếu ớt, cô bé không thể đáp trả. Đó là một nụ cười đâm xuyên qua lồng ngực của Ann. Những khoảnh khắc vui vẻ đã biến mất như thể chúng chỉ đơn thuần là lời nói dối, rồi thực tại cay đắng đột ngột quay về.

"Mẹ à, dừng lại đi."

Dù cho mẹ cô có khoẻ mạnh mười giây trước đấy, bà ấy vẫn có thể ngừng thở trong vòng ba phút nữa. Nỗi đau khổ khi sống với một người mẹ như vậy thế là lại trỗi dậy.

"Làm ơn, đừng viết bức thư này nữa."

Nếu làm thế khiến bà bị sốt... nếu làm thế làm giảm đi tuổi thọ của bà...

"Làm ơn, làm ơn đấy..."

... ngay cả khi đó là điều mẹ cô mong ước, Ann vẫn không muốn bà làm thế.

"Dừng lại đi!" Nỗi lo lắng và phiền muộn dồn nén của cô bùng nổ ngay khoảnh khắc ấy. Ngay cả bản thân Ann cũng bị giọng nói của mình làm cho bất ngờ, nó phát ra còn lớn hơn cả cô những tưởng. Chỉ lần đó thôi, cô bé hét lên sự ích kỷ mà cô bình thường sẽ không trút lên bất cứ ai, "Mẹ, tại sao mẹ chưa bao giờ nghe con cả? Mẹ thích ở bên Violet hơn con sao? Tại sao mẹ không nhìn vào con chứ?"

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô ấy nói ra những lời này theo một cái cách dễ thương hơn. Cô bé đã vô thức để nỗi đau của mình thể hiện ra ngoài.

Bằng một giọng run run, rồi thì cô bé hỏi như buộc tội, "Mẹ không còn... cần con nữa sao?"

Tất cả mọi thứ cô muốn chỉ là được chú ý tới.

Người mẹ của cô lắc đầu, mắt mở to trước những lời của cô bé, "Không phải vậy. Không thể nào lại như thế. Con bị gì vậy, Ann?" Bà hoảng hốt cố làm dịu đi bầu không khí.

Ann tránh né bàn tay vươn ra để xoa đầu cô. Cô không muốn bị chạm vào.

"Mẹ chẳng bao giờ lắng nghe con cả."

" Đó là bởi mẹ muốn viết những bức thư này."

"Chúng quan trọng hơn con sao?"

"Không có gì quan trọng hơn Ann."

"Nói dối!"

"Đó không phải là nói dối." Giọng của người mẹ yếu ớt và đầy thống khổ.

Tuy nhiên, Ann không dừng lý lẽ của mình lại. Nỗi oán giận mọi việc không theo ý mình mong đợi trào ra khỏi cô. "Nói dối! Mẹ luôn nói dối! Lúc nào cũng vậy... lúc nào cũng vậy, chỉ toàn dối trá thôi! Mẹ, mẹ chẳng hề hồi phục gì hết! Dù cho mẹ đã nói mình sẽ khoẻ lại mà!"

Sau khi nói ra một thứ mà cô bé biết mình đáng lẽ không nên nói, Ann ngay lập tức hối hận. Những lời hay được nói ra trong một cuộc cãi vã cạn tình cạn nghĩa giữa bố mẹ và con. Nhưng hôm đấy lại khác. Mẹ cô, gương mặt đỏ lên do cơn sốt, tiếp tục cười lặng lẽ.

"Mẹ... này..." Ann gọi với tới bà trong tình trạng như vậy. Cơn bốc đồng của cô cũng chợt tan biết. Nhưng khi cô bé cố cất tiếng, đôi môi cô bị một cái chạm ngăn lại.

"Ann, làm ơn, ra ngoài một chút được không." Lệ tràn ra từ khoé mắt, mẹ cô thì thầm. Những giọt nước lớn buông lơi và cuối cùng chảy xuống hai má của bà. Ann bị sốc trước người mẹ của mình, một người luôn luôn mỉm cười bất kể nỗi đau bà phải chịu đựng từ bệnh tật, giờ lại đang thật sự để lộ ra nước mắt.

——Mẹ khóc ư.

Vì mẹ của cô không phải kiểu người sẽ khóc, Ann đã tin rằng người lớn là những sinh vật chẳng bao giờ rơi lệ. Sau khi nhận ra sự thật không phải vậy, thì thực tế việc cô đã làm một điều kinh khủng giờ đây vang vọng trong tâm trí cô bé.

——Mình đã làm tổn thương mẹ.

Ngay cả khi cô biết rằng cô, hơn bất kỳ ai khác, không được phép xem trọng bản thân hơn mẹ mình. Ngay cả khi cô tin chắc nhiệm vụ bảo vệ mẹ nhiều nhất là ở cô, thế mà cô đã khiến bà khóc.

"M-Mẹ..." Cô bé cố gắng xin lỗi, nhưng bị Violet xua đi, cô gái kéo cô ra ngoài phòng như thể đang đối xử với một chú chó nhỏ. "Dừng lại! Thả ra! Thả ra!" Ann quát, nhưng không thể chống cự, để rồi bị bỏ lại một mình bên ngoài hành lang. Cô có thể nghe thấy tiếng nức nở của mẹ cô ở bên kia cánh cửa đóng. Cô bám víu vào nó, quẫn trí. "Mẹ, này..."

——Xin lỗi. Xin lỗi vì đã làm mẹ khóc. Con không cố ý.

"Mẹ! Mẹ!"

——Con chỉ muốn mẹ quan tâm tới bản thân mình thôi mà. Để cho... để cho... con được ở với mẹ nhiều hơn thậm chí là một giây, nếu có thể.

"Mẹ ơi..."

——Chỉ thế thôi mà.

"Mẹ, này!"

——Là... lỗi của mình ư?

Do nỗi thất vọng vì không nhận được lời hồi đáp, sự cô đơn của cô vọng lại. Cô cố gắng dộng nắm đấm vào cánh cửa một cách thô bạo. Ấy thế nhưng, dù cho không bị đau, đôi tay cô trở nên yếu đuối và rệu rạo rơi xuống.

——Là mình ích kỷ ư?

Một người mẹ cận kề cửa tử. Một đứa con gái sẽ bị bỏ lại một mình.

——Mong ước được ở bên mẹ... là xấu ư?

Một người mẹ cứ tiếp tục viết những bức thư vì bà có lẽ sẽ không còn có thể làm vậy trong tương lai. Một đứa con gái ghét việc đó.

Những giọt nước mắt đã khô cạn giờ chực chờ trào ra lần nữa. Ann hít vào thật sâu rồi hét lên, "Có ai khác quan trọng với mẹ hơn con sao?!" Khi tiếng hét của cô phát ra, cô bắt đầu nói oang oang. Giọng cô nghẹn ngào, âm sắc như đứt gãy. "Mẹ, đừng viết thư nữa, giành thời gian ở bên con đi!" Đứa trẻ van nài.

Khóc lóc khi những đòi hỏi của chúng không được đáp ứng đơn giản là việc những đứa trẻ làm.

"Không có mẹ, con chỉ còn lại một mình! Hoàn toàn chỉ một mình! Việc này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa đây? Con muốn ở với mẹ nhiều nhất có thể. Nếu con chỉ còn lại một mình sau khi việc này kết thúc, vậy thì xin mẹ đừng viết những bức thư đó nữa... Lúc này hãy ở bên con đi! Ở với con đi!"

Đúng vậy; Ann chỉ là một đứa trẻ.

"Ở với con đi mà..."

Vẫn còn quá trẻ để có thể làm được bất cứ điều gì, chỉ đơn thuần là một đứa trẻ mới sống trên đời có bảy năm và vô cùng yêu quý mẹ của mình.

"Con muốn... ở bên mẹ..."

Là một người mà, thực tế thì, đã luôn luôn, luôn luôn khóc than số phận mà Chúa trời đã ban cho cô.

"Tiểu thư."

Violet bước ra khỏi phòng. Cô nhìn xuống Ann, gương mặt cô bé ướt đẫm nước mắt. Ngay khi cô bé vừa nghĩ rằng đó là một cách đối xử lạnh lùng, thì một bàn tay đã vươn đến vai cô bé. Hơi ấm của hành động ấy làm tan đi nỗi thù hằn của cô.

"Việc tôi lấy đi thời gian của cô ở bên mẹ mình là có lý do cả. Xin đừng nổi giận với bà ấy."

"Nhưng... Nhưng... Nhưng mà...!"

Violet cúi người xuống cho ngang tầm mắt với cô bé Ann. "Rõ ràng tiểu thư rất mạnh mẽ. Ngay cả với một cơ thể nhỏ nhắn như vậy, cô đã chăm sóc người mẹ bệnh tật của mình. Trẻ con thường sẽ không than phiền hay quan tâm tới người khác nhiều như vậy đâu. Cô là một người đáng nể lắm đấy, tiểu thư Ann."

"Không phải vậy. Hoàn toàn không phải vậy... Tôi chỉ... muốn ở với mẹ nhiều hơn một chút..."

"Phu nhân cũng muốn như vậy."

Những lời của Violet nghe chẳng khác gì thương hại. "Nói dối, nói dối, nói dối, nói dối... bởi vì... mẹ quan tâm tới mấy bức thư viết cho ai đó tôi còn không biết thay vì quan tâm tôi. Dù cho chẳng ai khác trong nhà này thực sự lo lắng cho mẹ cả!"

——Mọi người, tất cả mọi người chỉ nghĩ đến tiền mà thôi.

"Chỉ có tôi... tôi là người duy nhất lo lắng cho mẹ."

Theo cái cách mà đôi mắt màu nâu sẫm ấy nhìn nhận, thì người lớn và tất cả mọi thứ liên quan đến họ đều gói gọn trong hai chữ giả dối. Đôi vai cô run run và nước mắt nhỏ xuống nền hành lang. Tầm nhìn của cô mờ đi như chính thế giới này trong mắt cô. Liệu có bao nhiêu điều trong thế giới này có thể xem là thật?

"Ngay cả vậy..."

Cô gái trẻ tin rằng, bất kể cô có sống được bao lâu đi nữa, nếu thế giới đầy ắp những điều đạo đức giả và bội bạc ngay từ khởi đầu của một đời người, thì tương lai chẳng cần phải đến.

"Ngay cả vậy..."

Điều mà Ann coi là chân thật có thể đếm hết chỉ với một bàn tay. Chúng toả sáng không ngớt trong cái thế giới giả tạo ấy. Với chúng, cô có thể chịu đựng bất cứ nỗi sợ hãi nào.

"Mọi chuyện là thế... nhưng kể cả vậy..."

——Kể cả khi mình chẳng cần thứ gì nữa miễn là mẹ ở với mình...

"Kể cả vậy, mẹ không yêu tôi nhất!"

Ngay khi Ann hét lên, Violet liền đặt ngón trỏ lên đôi môi cô bằng tốc độc mà mắt thường không thể theo kịp. Cơ thể Ann run lên trong khoảnh khắc. Giọng của cô hoàn toàn bị kiềm lại. Trong hành lang vắng lặng, tiếng thổn thức của mẹ cô vẫn có thể nghe thấy được ở bên kia cánh cửa.

"Nếu là về tôi, thì cô có thể tức giận cho đến thoả mãn thì thôi. Đánh tôi, đá tôi; tôi không màn bất cứ điều gì cô cảm thấy muốn làm. Thế nhưng... xin hãy kiềm chế dùng những lời sẽ khiến cho người mẹ yêu quý, đáng kính của cô buồn lòng, cũng là để tốt cho cô nữa."

Ann bị nói như vậy với gương mặt nghiêm nghị, nước mắt lại bắt đầu thành hình nơi khoé mắt cô bé. Tiếng hét cô đè nén và nuốt ngược vào trong thật tươi, thật đau đớn. "Tôi đã sai sao?"

"Không, cô không hề có lỗi gì hết."

"Bởi vì tôi là một đứa trẻ hư, nên mẹ ngã bệnh, và... sẽ sớm..."

——...chết?

Trước câu hỏi của Ann, Violet đáp lại bằng một lời thì thầm với tông giọng vẫn còn chút lãnh cảm, nhưng tuyệt nhiên không phải là mặc kệ, "Không."

Nước mắt lăn xuống từ đôi mắt nhoè lệ của Ann.

"Không đâu, tiểu thư là một người rất tốt. Bệnh tật không có liên quan gì tới việc này cả. Đây là điều mà... không ai có thể đoán trước được hay can thiệp vào. Giống như tôi chẳng còn da thịt mềm mại như cô ở nơi đôi bàn tay máy mày, đó là điều ta không thể làm gì khác được."

"Vậy, nó là lỗi của Chúa trời ư?"

"Cho dù đúng, cho dù sai... chúng ta cũng chỉ có thể tập trung vào việc mình sẽ sống cuộc đời được ban cho như thế nào thôi."

"Tôi... phải làm gì đây?"

"Lúc này thì, tiểu thư... người được phép khóc." Violet mở rộng cánh tay, phần máy móc của cô phát ra một tiếng ồn nhẹ. "Nếu cô không đánh tôi, thì thay vào đó tôi sẽ đễ cho cô mượn cơ thể này được chứ?"

Câu đó có thể hiểu theo cách "cô có thể nhảy tới ôm lấy tôi", dù cho cô ấy không giống kiểu người sẽ nói ra điều như vậy. Ann có thể khóc một cách yên tâm, hay có thể cho là vậy. Không do dự, cô bé ôm lấy Violet. Cô ấy có xịt nước hoa sao? Nghe như mùi hương của muôn vàn loài hoa ấy.

"Violet, đừng lấy mẹ đi khỏi tôi." Cô bé nói khi vùi mặt vào ngực Violet, ướt đẫm nước mắt. "Đừng cướp đi thời gian của tôi ở bên mẹ, Violet."

"Xin hãy thứ cho ít ngày nữa thôi."

"Vậy thì, ít nhất bảo mẹ rằng để cho tôi ở bên cạnh bà khi hai người đang viết cũng được. Hai người cứ lờ tôi đi cũng chẳng sao; tôi chỉ muốn ở gần bên mẹ. Tôi muốn ở bên cạnh, nắm lấy tay mẹ thật chặt."

"Tôi xin lỗi, nhưng khách hàng của tôi là phu nhân, không phải tiểu thư Ann. Tôi không thể làm gì để thay đổi điều này."

——Mình quả nhiên chẳng thể chịu được người lớn mà, Ann nghĩ.

"Tôi ghét cô... Violet."

"Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư."

"Tại sao cô lại viết thư?"

"Bởi vì người ta có những cảm xúc mà họ muốn truyền tải cho người khác."

Ann biết rằng cô bé chẳng phải trung tâm của thế giới. Thế nhưng, sự thật rằng mọi chuyện chẳng bao giờ theo mong muốn của cô khiến cho nước mắt trào ra trong uất ức. "Mấy thứ như thế chẳng cần phải gửi đi..."

Violet chỉ tiếp tục ôm lấy cô bé Ann nhăn nhó, cô bé đang cắn môi đầy bất mãn. "Không có bức thư nào là không cần được gửi đi cả, tiểu thư à."

Có vẻ những lời này là hướng đến bản thân cô hơn là cô bé. Ann nghiền ngẫm lý do tại sao. Vì lẽ ấy, câu nói bằng cách nào đó, được khắc sâu nổi bật vào tâm khảm của cô nhóc nhỏ.



Thời gian Ann Magnolia trải qua cùng với Violet chỉ vỏn vẹn một tuần. Mẹ của cô đã xoay sở viết xong những bức thư bằng cách này hay cách khác, và Violet trầm lặng rời khỏi viên trang một khi thời hạn hợp đồng đã hết.

"Cô sẽ tới một nơi nguy hiểm phải không?"

"Vâng, vì có người đang đợi tôi ở đó."

"Cô không sợ sao?"

"Tôi lao đến bất kỳ đâu để cung cấp dịch vụ khách hàng cần. Đó là tôi, Búp bê tự động ghi chép, Violet Evergarden."

"Tôi có thể gọi cô nếu một ngày nào đó tôi gặp người mà mình muốn viết thư cho không?" là điều Ann chẳng thể khiến bản thân mình cất tiếng hỏi được.

Sẽ thế nào nếu như cô gái ấy chết ở chỗ khách hàng tiếp theo? Cho dù cô không phải vậy, sẽ thế nào nếu Ann rốt cục không bao giờ tìm được người mà cô muốn viết thư? Cân nhắc những điều ấy, cô bé không thể hỏi một câu như vậy.

Được tiễn đi, Violet vẫy tay chóng vánh. Đó là vài tháng sau khi cô rời đi, bệnh tình người mẹ chạm đáy. Rồi bà sớm qua đời. Chăm sóc bà trong khoảnh khắc cuối cùng là Ann và một người hầu.

Cho đến khi bà nhắm mắt, Ann vẫn tiếp tục thì thầm, "Con yêu mẹ, mẹ ơi."

Người mẹ chỉ đơn giản gật đầu chầm chậm, "Rồi, rồi."

Trong một ngày xuân yên bình, lặng lẽ, mẹ cô qua đời. Từ đó trở đi, Ann luôn luôn cực kỳ bận rộn. Liên quan đến việc thừa kế của cô, sau một cuộc thảo luận với luật sư, họ đã quyết định là sẽ đóng băng nhiều tài khoản ngân hàng của gia đình đến khi cô đủ tuổi. Cô cũng thuê một gia sư đến sống ở viên trang và học hành chăm chỉ. Vì tận tâm cô muốn lưu dấu nơi mảnh đất này những ký ức của mẹ mình, Ann cố gắng trở thành cử nhân với trình độ học vấn ngang bằng bà.

Cô không còn gặp lại cha mình nữa. Ông ấy có dự tang lễ, nhưng họ chỉ trao đổi đôi ba lời. Sau khi mẹ cô qua đời, ông ta ngừng hẳn việc trở về nhà. Cái thói dại dột vì tiền của ông ta cũng sớm kết thúc. Ann không có hỏi trực tiếp đương sự nguyên cớ của sự thay đổi tâm trí này, nhưng tin rằng đó là điều tốt.[3]

Ann mở một văn phòng tư vấn luật tại nhà sau khi tốt nghiệp. Cô không kiếm được nhiều, nhưng giờ cô không có người hầu nữa, nên nhiêu đó cũng đủ cho cô duy trì cuộc sống. Cô cũng đang phải lòng một doanh nhân trẻ thường đến xin tư vấn.

Vì cô không đã không đầu hàng nỗi đau buồn ngay cả sau khi mất mẹ khi chỉ mới bảy tuổi, mọi người vẫn hỏi, "Tại sao cô lại không suy sụp?"

Và Ann sẽ trả lời, "Bởi vì mẹ vẫn luôn luôn trông nom tôi."

Mẹ của cô thì, dĩ nhiên, đã qua đời. Hài cốt của bà ngụ tại một nghĩa trang gia đình nơi họ hàng của họ được chôn cất qua hàng thế hệ.

Thế nhưng Ann sẽ nói rằng, "Mẹ vẫn luôn chỉnh đốn và dẫn dắt tôi suốt quãng thời gian này. Ngay cả lúc này đây."

Có một lý do đằng sau việc cô khẳng định như thế cùng một nụ cười. Nó liên quan đến khoảng thời gian cô trải qua cùng với Violet Evergarden.

Sinh nhật lần thứ tám của Ann là lần đầu tiên cô thiếu vắng mẹ. Một kiện hàng được gửi đến cho cô vào ngày hôm ấy. Nó chứa một con gấu nhồi bông lớn đeo nơ đỏ. Tên người gửi chính là người mẹ quá cố của cô, và món quà đến cùng với một bức thư.

Chúc mừng sinh nhật lần thứ tám, Ann. Nhiều chuyện buồn hẳn đã xảy đến. Có lẽ còn nhiều chuyện khác cần phải cố gắng. Nhưng đừng bỏ cuộc. Dù cho có có thể chỉ còn lại một mình và khóc lóc chán chường, thì đừng quên rằng: Mẹ vẫn luôn yêu Ann.



Đó, không nhầm được, là một bức thư mẹ cô viết. Ngay khoảnh khắc ấy, hình ảnh Violet Evergarden nổi lên trong tâm trí cô. Một dịch vụ như thế cũng bao gồm trong công việc viết thư của cô ấy sao?

Vào thời gian trước, mặc dầu mẹ cô đã nói mình sẽ viết thư, nhưng mọi thứ đều được viết bởi Violet Evergarden. Có thể nào cô Búp bê tự động ghi chép đó đã viết tất cả chúng phỏng theo nét chữ của mẹ?[4]

Khi Ann hỏi cơ quan bưu điện về kiện hàng bất ngờ này, cô được thông báo rằng họ đã ký một hợp đồng dài hạn với mẹ cô và sẽ chuyển quà cho cô vào ngày sinh nhật mỗi năm. Và đích thực Violet là người đã viết bức thư ấy. Tất cả những bức khác đã được lưu giữ cẩn thận.

Ann không được cho biết việc gửi thư sẽ kéo dài bao lâu do giao kèo giữ bý mật, nhưng chúng cứ đến mỗi năm đều đặn. Ngay cả khi cô đã bước sang tuổi 14.

Giờ con đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi. Mẹ tự hỏi liệu con đã tìm được một anh chàng ưng ý nào chưa. Cách nói chuyện và cư xử của con có một chút giống con trai, nên hãy cẩn thận nhé. Mẹ không thể cho lời khuyên về tình yêu được, nhưng mẹ sẽ bảo vệ con để con không dính tới một đứa tệ hại nào đó. Dù sao con cũng là Ann mà, một cô bé lúc nào cũng mạnh mẽ hơn mẹ. Cho dù mẹ không làm thế thì chắc hẳn, nếu con đã chọn lựa, đó tuyệt nhiên sẽ là một anh chàng tuyệt vời. Đừng sợ phải yêu con nhé.

Ngay cả khi cô đã bước sang tuổi 16.

Giờ con đã lái được xe chưa nhỉ? Liệu con có ngạc nhiên khi mẹ bảo rằng thực sự thì mẹ có thể lái xe đấy? Hồi xưa mẹ từng lái rất nhiều nhé. Nhưng mà mẹ luôn bị người ngồi chung xe ngăn lại. Mặt họ tái xanh hết cả.

Món quà của mẹ cho lần sinh nhật này là một chiếc xe với tông màu rất hợp con đấy. Hãy dùng chiếc chìa khoá gói bên trong nhé. Nhưng mà mẹ băn khoăn chắc hiện tại là nó thuộc hàng cổ rồi nhỉ. Đừng có chê nó nhé, được chứ? Mẹ luôn mong rằng con có thể thấy được nhiều thế giới khác nhau.

Ngay cả khi cô đã bước sang tuổi 18.

Mẹ tự hỏi liệu lúc này con đã kết hôn chưa nhỉ. Phải làm sao bây giờ? Trở thành vợ khi còn trẻ rất là rắc rối đấy, theo nhiều cách. Nhưng mà con của con chắc chắn sẽ rất dễ thương, dù là trai hay gái. Mẹ đảm bảo điều đó.

Mẹ không định đột ngột nói rằng làm phụ huynh rất khổ cực, nhưng mà... những điều con làm khiến mẹ hạnh phúc, những điều con làm khiến mẹ buồn... mẹ muốn con nuôi dưỡng đứa trẻ của mình khi nghĩ về những điều đó. Ổn thôi. Dù con có trở nên bất an thế nào, vẫn có mẹ ở đây. Mẹ sẽ ở bên con. Dù cho con có trở thành một người mẹ, thì con vẫn là con của mẹ, cho nên lâu lâu buông tiếng khóc cũng không sao. Mẹ yêu con.

Ngay cả khi cô đã bước sang tuổi 20.

Tới giờ con đã sống được 20 năm rồi nhỉ. Tuyệt thật! Không ngờ đứa trẻ bé bỏng mẹ sinh ra sẽ trở nên lớn đến vậy! Cuộc sống thực sự đổi thay. Mẹ buồn rằng mẹ đã không thể chứng kiến con trưởng thành nên một người phụ nữ trẻ đẹp. Không, nhưng mà mẹ sẽ quan sát con từ trên thiên đàng.

Hôm nay, ngày mai, rồi ngày hôm sau nữa; con sẽ luôn luôn xinh đẹp, Ann của mẹ. Ngay cả khi có những người khó chịu làm con nản lòng, mẹ có thể ưỡn ngực mà nói điều này: con là nàng thiếu nữ lộng lẫy và ngầu nhất. Hãy tự tin tiến về phía trước cùng trách nhiệm toàn vẹn với xã hội.

Con đã xoay sở sống lâu đến như thế là do con đã được chăm sóc bởi rất nhiều người. Đó là nhờ cấu trúc của cộng đồng mà con đang ở tại. Con đã được giúp đỡ rất nhiều mà chẳng hề hay biết. Từ giờ trở đi, để có thể đáp lại điều đó, hãy làm việc chăm chỉ thay phần của mẹ nữa.

Mẹ chỉ đùa thôi, xin lỗi. Con là một người làm việc chăm chỉ, nên nói điều này đúng là làm quá. Hãy mạnh mẽ và tận hưởng cuộc sống, Ann yêu quý của mẹ. Mẹ yêu con.

Những bức thư cứ đến bên cô mãi. Những lời mẹ cô ghi lại được đọc lên trong tâm trí Ann bằng một giọng mà cô thỉnh thoảng sẽ quên đi.

Những ngày xưa ấy, tình cảm của người mẹ bệnh tật đều là dành hết cho cô. Từng cái từng cái trong số chúng đều là những thiệp mừng sinh nhật trong tương lai của đứa con gái yêu quý của bà. Nghĩa là kẻ mà Ann đã vô cùng ghen tỵ ấy thành ra lại chính là cô.

"Không có bức thư nào là không cần được gửi đi cả, tiểu thư à." Những lời của Violet vọng lại trong tai Ann vượt qua cả ranh giới của thời gian. Những bức thư vẫn tìm đường đến bên cô, ngay cả khi cô đã kết hôn và đang ở bên đứa con của chính mình.

Cô ấy - một người phụ nữ tóc dài gợn sóng màu tối, sống trong một trang viên ngoại ô thuộc sở hữu của chính cô, nằm xa thị trấn - sẽ luôn luôn ra ngoài vào một ngày nhất định của một tháng nhất định. Cô ấy sẽ chờ đợi trong khi ngắm nhìn khung cảnh trải rộng ra trước mặt. Khi tiếng chuông chiếc xe đạp của người đưa thư khoác tấm áo choàng lông màu xanh lá vang lên, cô sẽ đứng dậy với đôi mắt sáng lấp lánh. Dáng vẻ hồi hộp chờ đợi trong khi nghĩ, "Là nó phải không, là nó phải không?" chắc chắn rất giống người mẹ quá cố của cô.

Người đưa thư đến trước căn nhà, trao cho cô một bưu kiện lớn cùng một nụ cười nửa miệng. Anh ta, vốn đã biết về những món quà được gửi cho cô mỗi năm, cũng gửi gắm những lời ấm áp từ chính anh, "Chúc mừng sinh nhật, phu nhân."

Cô đáp lại với đôi mắt màu nâu sẫm hơi ươn ướt, "Cảm ơn anh." rồi, cuối cùng, cô hỏi điều mà cô đã muốn hỏi rất lâu rồi, "Này, anh có biết Violet Evergarden không?"

Ngành bưu điện và công việc thư ký có một mối quan hệ khăng khít. Khi Ann gặng hỏi với trái tim dồn dập 'lỡ như', người đưa thư nhoẻn cười trả lời, "Vâng, vì cô ấy rất nổi tiếng. Cô ấy vẫn còn hoạt động đấy. Vậy, chào nhé..."

Khi người đưa thư rời đi, Ann nhìn theo anh ta trong khi nâng niu món quà cùng một nụ cười. Nước mắt cô chầm chậm đổ. Vẫn mỉm cười, cô thút thít một chút.

——Ah... Mẹ à, mẹ có nghe thấy không?

Người phụ nữ ấy vẫn còn làm việc với tư cách một Búp bê tự động lưu giữ ký ước. Con người mà cô đã từng dành thời gian ở cùng nay vẫn ổn, và vẫn tiếp tục làm công việc ấy.

——Tôi hạnh phúc lắm. Tôi thực sự rất hạnh phúc, Violet Evergarden.

Từ bên trong nhà, cô có thể nghe tiếng gọi, "Mẹ ơi!"

Cô quay về hướng giọng nói. Có người đang vẫy tay từ cánh cửa sổ cô từng dùng để quan sát mẹ mình và Violet. Đó là một cô bé với mái tóc gợn sóng trông giống hệt như Ann.

"Một món quà khác của bà ngoại phải không~?"

Ann gật đầu trước cô con gái đang cười ngây thơ của mình. "Phải, nó đến rồi!" phấn khởi trả lời, Ann đáp lại cái vẫy tay.

Bên trong nhà, con gái và chồng cô đang chuẩn bị bắt đầu tiệc mừng sinh nhật của cô. Cô phải nhanh chóng quay trở lại thôi. Hơi sụt sùi một chút, cô bước về phía căn nhà. Đồng thời, cô chìm trong suy nghĩ.

——Này, mẹ ơi. Trước kia mẹ có nói rằng mẹ muốn trao cho đứa con của mình tất cả niềm hạnh phúc mà mẹ đã từng trải qua, đúng không? Những lời đó... khiến con vô cùng hạnh phúc. Nó thật sự làm con cảm động, đó là những gì con nghĩ. Thế nên con cũng sẽ làm giống mẹ. Đây không phải là một cái cớ để gặp người ấy. Dù đó cũng là một phần nguyên nhân, nhưng không phải hoàn toàn. Con, cũng vậy... có những cảm xúc con muốn truyền đi. Dù cho đã nhiều năm trôi qua kể từ lần đầu gặp nhau, nhưng con có cảm giác cô ấy chắc chắn vẫn chẳng hề thay đổi. Với đôi mắt đẹp mê hồn cùng giọng nói trong trẻo, cô ấy sẽ viết về tình yêu của con dành cho con gái con. Violet Evergarden là kiểu người như vậy - kiểu người không làm ai thất vọng. Ngược lại; cô ấy là loại Búp bê tự động ghi chép mà người ta sẽ lại muốn chứng kiến cô ấy làm việc một lần nữa. Khi con gặp lại cô ấy, con sẽ cảm ơn cô ấy và xin lỗi, không hề xấu hổ. Dù sao thì, con không còn là đứa nhóc chẳng biết làm gì ngoài khóc lóc nữa.

Ann Magnolia sẽ không bao giờ quên người phụ nữ đã từng ôm lấy tấm lưng cô khi cô còn trẻ.



Tôi... vẫn nhớ rõ.

Có một người phụ nữ từng đến đây.

Cô ngồi đó, lặng lẽ, viết những bức thư.

Tôi... vẫn nhớ rõ.

Hình bóng của con người ấy... và của người mẹ mỉm cười hiền dịu của tôi.

Khung cảnh đó... chắc chắn...

Suốt đời này tôi sẽ không quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro