5 | Không một người đàn ông nào
Stories To Tell
Author | Hoseki13
Dịch | Phi Nguyệt
Summary: Những câu chuyện có lẽ là vô nghĩa.
. . . . .
5 | Không một người đàn ông nào
Lal đang lau khẩu súng trường yêu thích của mình.
Những vết xước chạy dọc bên hông súng, ba vết hằn sâu do một bộ vuốt sắc nhọn gây nên.
Nhìn vào những vết xước đó, cô lại nhớ tới cái ngày mà chúng xuất hiện...
Đó là một buổi tối, Lal bước vào quán bar, tay cầm súng trường, áo choàng phấp phới phía sau cùng cơn gió lạnh.
Sự xuất hiện của cô thu hút sự chú ý của mấy gã đàn ông xung quanh. Nhưng Lal hoàn toàn phớt lờ nó đi, cô tự tin bước tới quầy.
"Tôi muốn vào Rừng Zalinaer. Anh có thể chỉ đường cho tôi không?" Cô vừa hỏi vừa lấy ra một tấm bản đồ.
Gã pha chế nhìn cô, đôi mắt chẳng để lộ điều gì.
Với thái độ điềm tĩnh, gã tiếp tục lau chiếc ly, sau khi xong việc mới chỉ vào một khu vực trên bản đồ.
Lal gật đầu cảm ơn rồi quay đi.
"Hãy cẩn thận - không một người đàn ông nào vào đó mà còn sống trở về cả," Gã nhẹ nhàng cảnh báo.
Lal nhếch mép cười khi nghe thấy điều đó. Cô nói, "Thật mừng vì tôi không phải là đàn ông," Rồi biến mất trong màn đêm.
Tới nơi rồi, Lal không hề do dự tiến vào rừng, không bao lâu sau cô bị một bầy sói rình rập trong bóng tối tấn công.
Ở khi Lal thành thạo phản đòn thì một con sói đột nhiên xuất hiện phía sau lưng cô. Lal dùng một khẩu súng trường đỡ đòn, cú vồ đó khiến cô bị ngã xuống.
Một vết cắt dài xuất hiện trên cánh tay phải, máu tươm ra ồ ạt. Chẳng bận tâm tới nó, Lal nương theo sức nặng của mình, lấy đà vung súng, hạ gục mấy con sói vây quanh một cách điệu nghệ.
Cô thở hồng hộc, cú bật dậy quá nhanh khiến cô thấy chóng mặt và mất thăng bằng. Cơ thể Lal lắc lư một cách nguy hiểm rồi đầu gối cô khuỵu xuống.
Ở khi Lal sắp chạm đất, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy hông cô, kịp thời kéo cô lại.
"Woah! Anh biết đi theo em là một ý kiến hay mà, kora!"
Giọng nói hoạt bát của một chàng trai xuyên qua ý thức mơ hồ của cô. Giọng nói đó quá quen tai với Lal.
"Co-Collo... nello..." Cô bật thốt lên.
"Nghỉ ngơi đi, Lal. Em cần nó đấy," Là điều cuối cùng cô nghe thấy trước khi ngất đi vì mất máu.
Lal mỉm cười, tiếp tục lau khẩu súng, cô thỏa mãn với sự bình yên mà mình đang trải qua.
"Ồ? Đó không phải là khẩu súng em thích nhất sao, kora?"
Lal ngoái lại nhìn về phía cửa, cô thấy một người đàn ông tóc vàng đang đứng ở đó, khoanh tay và nở nụ cười.
"Ừm. Đúng vậy," Lal trả lời. Không nói cho anh biết lý do tại sao cô thích nó. Khẩu súng này khiến cô nhớ lại ngày hôm ấy, cái ngày cô tìm thấy tình yêu đích thực của mình.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro